ZingTruyen.Asia

JEON JUNGKOOK《ĐỪNG RỜI KHỎI ANH》|HOÀN|

8

Mitngotmaiyeunang

Nghi lễ chào cờ cuối cùng cũng tới phân đoạn kết thúc. Im Hye Ri xuyên qua đám người hướng lớp mình đi tới. Heun Ryu lòng bàn chân đầy mồ hôi đang tính toán chạy đi.

Kết quả vừa đi được nửa bước đã bị JungKook nắm lấy cổ áo "Em lại chạy lung tung?"

"Em..." Heun Ryu suy yếu phản kháng "Em có thể tìm được lớp học"

JungKook không nói gì nhưng cũng không buông tay.

" JungKookie " Giây tiếp theo cô nghe thấy được một giọng nữ. Theo vừa rồi ở trên phát biểu truyền ra cũng không có gì khác biệt. Chính là ở trong giọng nói cơ hồ ngọt ngào một chút.

Heun Ryu quay đầu nhìn một cái. Liền thấy một cái vóc dáng cao của một chị gái nhỏ.

Cô ta mặc một chiếc váy kẻ ô vuông màu đỏ sọc đen đồng phục của trường. Áo sơ mi ngắn tay màu trắng. Trên cổ áo đeo một cái nơ. Tóc đuôi ngựa được cột cao lên. Bởi vì thân hình cao lưng lại thẳng tắp. Lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp. Liền nhìn đến ngực cũng phi thường đầy đặn.

Heun Ryu đột nhiên cúi đầu xem ngực mình "....." 

Im Hye Ri thấy JungKook đang túm lấy một cô gái, có chút kinh ngạc "Đây là...."

"Đây là Cha Heun Ryu. Là cô gái nhỏ của đại viện chúng ta" Taehyung cười nói "Dù sao sớm hay muộn cũng đều gặp mặt. Không bằng hiện tại đem giới thiệu một lần. Cô ấy mới chuyển tới đây. Học lớp mười"

Nghe cái tên này, Hye Ri rõ ràng sửng sốt một chút. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng khôi phục lại, cười nói "Xin chào, Ryu Ryu "

"Xin chào, đàn chị" Heun Ryu cũng cười chào hỏi.

Cô uốn qua uốn lại muốn làm cho JungKook buông cô ra. Hye Ri kỳ quái hỏi "Hai người đây là chuyện gì?"

"Đồ ngốc này lạc đường, không tim ra lớp học" Thanh âm JungKook thực lãnh đạm. Trong mắt lại mang theo một chút ngay cả chính mình đều không phát giác được ý cười "Tôi đang định từ mình đưa cô ấy trở về"

Anh vừa dứt lời. Nghi lễ đã kết thúc. Trước mặt đội ngũ nhao nhao sôi nổi giải tán.

Heun Ryu trước mắt sáng ngời "Anh đừng kéo em. Em nhìn thấy bạn học! Go Joo !"

Go Joo ánh mắt đảo qua. Nhìn thấy cô ánh mắt cũng sáng lên. Liền nhanh chóng đi qua.

"Vậy em cùng bạn học đi trước đây" Heun Ryu nhẹ nhàng đảo cảnh tay thoát ra "Anh JungKook, Anh Taehyung, đàn chị. Hẹn gặp lại"

JungKook đang muốn mở miệng thì Hye Ri cười nói "Hẹn gặp lại, Ryu Ryu "

JungKook liền ngậm miệng lại.

Trên đường trở về, Taehyung cười hì hì "Hai ngày trước không phải hai người cãi nhau hay sao? Làm hòa rồi?"

JungKook làm bộ đá cậu ta "Lăn"

"Đừng nha. Cùng cô vợ nhỏ cãi nhau, làm hòa có gì mất mặt đâu? Đều không nói đầu giường cãi nhau cuối giường...."

"Đừng nói đùa nữa" JungKook đánh gãy cậu "Cô ấy mới vài tuổi. Mỗi ngày cậu lấy cô ấy ra trêu ghẹo"

"Hừ, nói giống như cậu không có như vậy nhỉ?"

JungKook không nói chuyện.

Ngày đó sau khi lấy sách trở về. Anh mới biết Taehyung cùng Heun Ryu nói chuyện năm đó.

Kỳ thật lúc trước anh cũng không nghĩ quá nhiều. Cô khi đó còn quá nhỏ. Bởi vì sợ lạnh nên mỗi năm mùa đông cả người đều bọc từng lớp từng lớp giống như quả trứng. Đối với cô khi đó, anh luôn có loại cảm giác...Giống như là nuôi một đứa bé.

Taehyung thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh lại tự hỏi như thế nào lại muốn cùng cô âm dương hòa hợp "Vậy nếu cậu không phải là phương diện kia, lúc trước sao lại cùng ba mẹ cô ấy nói muốn cưới cô ấy?"

Vấn đề này nhắc tới khiến cho JungKook có điểm mù mịt. Nếu như không phải là anh em nhắc đến. Anh thậm chí căn bản không nghĩ tới anh cùng Heun Ryu quan hệ như thế nào.

Anh cảm thấy chuyện này hết sức tự nhiên. Đều như nước chảy mây trôi. Dù là bảy năm trước khi phát sinh loại chuyện đó. Cô rời đi mà không có tin tức gì. Anh ở phương diện này ý nghĩ cũng không thay đổi. Trong tưởng tượng của anh, anh và cô, bọn họ sẽ như vậy lớn lên. Mặc kệ xảy ra chuyện gì. Cho dù tách ra thì cũng ở trong lòng của đối phương.

"Có thể là bởi vì..." JungKook ánh mắt lóe lên một cái, trong chớp mắt lại mờ mịt. Nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên đắm chìm trong một mảnh tình thương của người mẹ, có chút do dự nói "Tôi lúc đó nghĩ muốn nuôi đứa bé đi"

Taehyung "....."

Nhưng mà bị coi là đứa bé Cha Heun Ryu lại vô cùng không tín nhiệm người cha Jeon JungKook này.

Sau khi khai giảng, Seoul bắt đầu bước vào mùa thu. Nhiệt độ không khí tuy rằng không có giảm xuống nhưng mà thường thường cũng có cơn mưa.

Hôm nay trời lại mưa.

Go Joo trước khi rời đi nhắc nhở cô:

"Thời tiết không tốt. Cậu quét dọn vệ sinh xong liền về sớm một chút nha. Đừng một mình ở trường học quá muộn. Không an toàn.

Heun Ryu hàm hồ "Được"

Kỳ thực cô thật sự rất muốn ở lại một hồi nữa. Nhưng mà để JungKook chờ lâu quả thực không tốt lắm.

Nhìn tin nhắn trong điện thoại chỉ đơn giản nói hai chữ "Xuống dưới". Cô ủ rũ trả lời "Em đang xuống"

Sau đó kéo khóa cặp sách mang lên. Khóa cửa xuống dưới lầu.

Anh không nói đợi cô ở đâu. Cho nên Heun Ryu vừa đi vừa một đường nhìn quanh. Đi từ lầu bốn xuống lầu ba. Cô dừng chân lại. Có hai người đang đứng ở gần cầu thang lầu 3.

Im Hye Ri cùng JungKook.

"Kỳ nghỉ này tớ đi tham gia dự thi gặp rất nhiều bạn học thú vị"

JungKook  "Ừm"

"Cuộc thi văn có một đề tài rất hay. Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể đưa cậu đi"

JungKook "Ừm"

"Sau khi trở về tớ muốn mời mọi người ăn một bữa cơm. Đã lâu không tụ họp qua... Cậu cảm thấy ở khách sạn tốt hay tự mình nấu tốt hơn?"

JungKook  "Ừm"

Heun Ryu "....."

Tên gia hỏa này là người máy sao? Thế nào mà lại ừ ừ liên tục như vậy, nói khác một chút liền không được??

Một giây sau, đột nhiên anh phát ra một tiếng thở dài "A"

Heun Ryu  ".....?"

Thanh âm của anh trầm thấp mà thanh đạm mang theo hơi thở nhẹ nhàng. Không hiểu sao lại có chút gợi cảm.

Một giây sau, anh quay tới. Ánh mắt nhìn về phía cầu thang, thẳng tắp rơi xuống trên người Heun Ryu "Xuống đây đi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia