ZingTruyen.Asia

JEON JUNGKOOK | By Your Side

Chương 121: Người ta trong mắt bố mẹ cô là con ngoan

naneunjojo

Phòng ngủ của Shin Dakyung không nhỏ cũng không lớn, diện tích chỉ vừa phải thôi nhưng lại chứa quá nhiều đồ đạc. Với dáng người cao ráo, tay dài chân rộng của Jeon Jungkook, khi anh đường hoàng bước vào phòng cô, cô bỗng nhiên cảm thấy căn phòng của mình trở nên chật chội một cách kỳ lạ.

Giường ngủ cũng vậy, chiếc giường này cô đã dùng suốt một thời gian từ lúc còn bé cho tới khi tốt nghiệp cấp ba, và đến tận bây giờ cô vẫn còn có thể đặt lưng xuống rất thoải mái.

Nhưng khi Jeon Jungkook trèo lên, cô và anh phải cùng nhau chen chúc trên chiếc giường này, trông có phần chật vật. Cô chỉ có thể áp sát mặt vào lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập từng hồi, da thịt của người đàn ông sau khi tắm xong có cảm giác hơi lành lạnh.

"Anh cảm thấy nằm như vậy có được không?" Shin Dakyung hỏi.

"Hơi chật." Jeon Jungkook trả lời thật lòng. Anh ôm cô, hơi động đậy cánh tay một chút, hai chân còn không duỗi thẳng ra hết được vì làm như vậy sẽ lòi ra khỏi giường. Chiếc giường này quá nhỏ so với dáng người anh, để mà nói thật thì giường ở căn hộ cũ của Shin Dakyung tại Seoul còn rộng hơn thế này.

Từ bé đến giờ anh sống rộng rãi, nhà cao cửa rộng đã quen, có khi nào phải chịu đựng tình cảnh chen chúc như vậy đâu?

"Vậy để tôi trải thêm đệm dưới sàn nhé?" Ý cô là cô sẽ ngủ ở dưới, nhường lại giường cho anh. Cô chỉ sợ anh khó ngủ thôi, còn cô thì quen rồi nên chẳng sao cả.

"Anh không muốn." Jeon Jungkook dụi dụi sống mũi vào mái tóc cô, điệu bộ giống như đang làm nũng khiến cho Shin Dakyung không nói nên lời.

"Ngày mai anh định đưa mẹ đi mua đồ gia dụng." Jeon Jungkook lại nói tiếp. Trong đêm tối, thanh âm của anh âm ấm, không quá trầm nhưng cũng không hề quá cao, vừa phải mà dễ nghe, tựa như một nốt nhạc rất nhẹ: "Anh để ý thấy nhiều đồ đạc trong nhà cần phải thay mới rồi, cả giường ngủ cũng vậy, nên mua cái lớn hơn. Bố mẹ dù sao cũng đã có tuổi, chất lượng giấc ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều."

Shin Dakyung có nói với anh những đồ vật trong nhà hầu như đều đã cũ, cũng rất lâu rồi hai ông bà chưa có ý định mua mới vì cảm thấy vẫn còn dùng được. Thế nhưng Jeon Jungkook thì lại bán tính bán nghi, anh cho rằng lúc Shin Dakyung còn bé cho đến nay cũng hơn hai mươi năm rồi chứ chẳng ít, lỡ chẳng may một hai cái chân giường nào đó đã bắt đầu lung lay hoặc bị mục mà họ không biết thì thế nào?

"Vậy sao..." Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bỗng cảm thấy mình thân là con ruột mà còn chẳng suy nghĩ thấu đáo và kỹ càng bằng anh.

"Ngày mai anh sẽ xem xét lại hết mọi thứ một lượt, cái gì còn sửa được thì sửa, còn không thì phải thay mới thôi."

"Cảm ơn." Shin Dakyung cắn cắn môi, ngữ khí do dự: "Nhưng mà anh làm hết như vậy, tôi cảm thấy có chút..."

Bình thường nếu Jeon Jungkook có mua đồ gì cho cô, cô vẫn sẽ đường hoàng nhận lấy, bởi vì cô cho rằng việc đó chẳng có gì sai trái cả, mối quan hệ của bọn họ hoàn toàn là hợp pháp chứ không phải bao dưỡng.

Nhưng bây giờ, anh chẳng những 'đổ' tiền lên người cô mà còn muốn lo hết cho bố mẹ cô nữa, việc này bỗng chốc khiến cô có cảm giác áp lực đôi chút.

Thậm chí, Jeon Jungkook còn từng có ý định sẽ tặng cho bố mẹ cô căn hộ ở khu chung cư trước kia anh sống. Anh nói rằng từ khi anh dọn về ngôi biệt thự ở trong rừng thì căn hộ đó cũng bị bỏ trống cho đến bây giờ, do đó thay vì cho người khác thuê thì chi bằng để cho bố mẹ cô dọn đến, sau này đi đi lại lại cũng tiện hơn, sống gần nhau nên cô muốn gặp học lúc nào thì gặp, mỗi khi nhớ họ cũng có thể ghé thăm.

Lý luận của anh đầy thuyết phục như vậy, nhưng Shin Dakyung nghe mà chỉ thấy hoảng hốt trong lòng. Cô biết anh chỉ có ý tốt thôi chứ không phải khoe khoang gì, thế nên cô cũng đã lựa lời từ chối một cách khéo léo, bởi vì cô biết rõ rằng bố mẹ cô chắc chắn cũng sẽ không nhận căn hộ ấy đâu, đảm bảo là như vậy.

Đó là một căn hộ chứ không phải một chiếc váy hay một bộ trang sức mà anh nói tặng là có thể tặng ngay được. Có thể đối với anh nó chẳng đáng là bao, nhưng với gia đình cô thì lại là chuyện khác, là cả một gia tài.

"Chồng em muốn phụng dưỡng bố mẹ vợ mà em cũng không cho cơ hội nữa sao?" Jeon Jungkook cúi đầu xuống, hơi đẩy bả vai cô ra một chút. Anh nhìn cô, nét mặt không mấy hài lòng: "Người ta cầu còn không kịp, sao em cứ phải tìm cách đẩy đi thế?"

"Không phải như vậy..." Shin Dakyung bị khí thế và lời nói lấn át người khác của anh làm cho bối rối. Cô cũng không muốn lúc nào cũng nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt anh nên đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào cho khéo, để anh có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này.

"Bố mẹ nuôi em lớn như thế này, tốn kém biết bao nhiêu, đâu thể nào bị anh tay không cuỗm mất được? Không thả dây dài mà đòi câu cá lớn sao, ở đâu ra cái kiểu đấy?" Jeon Jungkook trông thấy dáng vẻ lúng túng của cô khi cố gắng tìm cách giải thích cho anh thì không nhịn được cười, bèn vươn tay nhéo má cô như một sự trừng phạt nho nhỏ. Trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ, anh vừa quan sát phản ứng của cô vừa giả vờ nghiêm túc nói: "Sau này nếu có con gái, ai muốn lấy nó thì cũng phải chịu thiệt thòi một chút, biết quà cáp một chút và quan tâm đến bố mẹ vợ mới được, nếu không thì đừng có mơ đến chuyện cưới xin."

Trong quá trình đó, nhịp tim của anh tăng nhanh hơn bình thường, hai người nằm quá sát nhau nên lẽ cô cũng có thể cảm nhận được điều này.

Và cũng không rõ là do anh tự tưởng tượng hay vì Shin Dakyung không đào sâu vào câu nói đó của anh mà sau khi dứt lời, anh nhìn thấy cô cụp mắt xuống, khóe môi tạo thành một độ cong rất rất nhẹ, tựa như một cơn gió khẽ lướt qua vậy.

Jeon Jungkook bỗng cảm thấy bản thân giống như người mù vừa bắt được một tia sáng le lói, cho dù là rất mơ hồ thôi nhưng cũng đủ khiến anh nổi lên một sự xúc động khó mà diễn tả thành lời.

Trong giây phút kìm lòng không được, anh thậm chí còn định nói tiếp với cô, nếu là con trai thì anh sẽ dạy cho nó cách lấy lòng bố mẹ vợ như thế nào cho đúng. Tuy nhiên, cuối cùng anh lại quyết định không nói nữa, sợ bản thân vui quá mất khôn.

Bước đầu như vậy là được rồi, lần sau anh sẽ cố gắng thêm.

***

Shin Dakyung ngủ một mạch đến tận chín giờ sáng hôm sau. Khi cô thức dậy, Jeon Jungkook đã biến đi đâu mất tăm, hơi ấm cũng không còn lại gì, chứng tỏ anh đã rời giường từ rất lâu rồi.

Đêm qua cô ngủ trước nên cũng không biết Jeon Jungkook có chợp mắt được chút nào không hay là lại thức đến sáng nữa. Anh trước giờ vẫn luôn thuộc kiểu người rất khó ngủ, nếu điều kiện xung quanh không đủ tốt thì sẽ thức trắng suốt cả đêm.

Bên ngoài có tiếng động tương đối lớn, nghe giống như âm thanh khi ai đó dùng búa đập vào một vật gì đó vậy, hơn nữa còn có tiếng xì xào nói chuyện của bố mẹ cô.

Cô đoán chắc là Jeon Jungkook đang sửa sang cái gì rồi, hôm qua anh nói với cô là anh sẽ làm.

Shin Dakyung rời khỏi giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Sau khi ra ngoài, cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là, Jeon Jungkook đang ngồi xổm xuống đất, cúi đầu đóng lại cái chân bàn cho bố cô. Anh mặc cả một set đồ, áo ba lỗ màu xám đậm và quần ngắn cùng màu dài tới đầu gối, để lộ ra bắp tay to và săn chắc cùng với một vết sẹo dài do tai nạn ở studio lần trước để lại, trông nó vô cùng nổi bật.

Thời tiết hôm nay không nóng lắm, nhưng mà có lẽ là vì làm những thứ này cần khá nhiều sức lực nên anh đổ mồ hôi rồi, tóc mái che ở trước trán cũng bị thấm ướt.

"Chịu dậy rồi hả?" Shin Dongho nghe tiếng mở cửa bèn dời tầm mắt đi, ngẩng đầu lên nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên lắc đầu: "Chồng con dậy từ sớm rồi kia kìa, từ sáng đến giờ nó làm cả tá việc đấy."

Shin Dakyung cũng tự biết bản thân tội lỗi đầy mình nên không dám cãi lại, cô chỉ hỏi anh một câu: "Anh không ngủ được sao?"

"Được một chút là đã thức rồi." Jeon Jungkook dùng mu bàn tay gạt đi giọt mồ hôi đang chảy dọc bên thái dương rồi cười nói với Shin Dongho: "Chắc tại con lạ giường."

Shin Dakyung nhìn mãi nhìn mãi, ngẫm nghĩ một hồi bèn quay vào trong phòng, tìm một cái khăn khô, làm ướt nó bằng nước mát rồi lập tức trở ra ngoài.

Jeon Jungkook đóng xong cái chân bị lung lay cuối cùng, anh dùng tua vít vặn chặt con ốc lại sau đó nắm lấy chân bàn, kiểm tra xem nó có còn rung lắc nữa không rồi mới đứng dậy.

Shin Dakyung thấy thế bèn lẹt quẹt đôi dép lê bước đến, đưa cái khăn tới trước mặt anh.

Jeon Jungkook bỏ dụng cụ xuống bàn, không nhận lấy cái khăn mà cúi người xuống, ý muốn cô lau giúp anh. Anh thậm chí còn không hề ngần ngại trước sự có mặt của bố cô.

Shin Dakyung hơi khựng lại một chút nhưng rồi cũng nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán và tóc mái anh, vành tai cô đỏ ửng một mảng lớn: "Đèn trên trần nhà cũng là anh thay sao? Sáng quá."

Không đợi Jeon Jungkook lên tiếng, Han Soyeon từ dưới bếp bước lên, trên tay bưng theo hoa quả và nước uống. Bà đặt cái khay xuống bàn, rót một cốc nước đưa cho Jeon Jungkook trong khi liếc mắt nhìn cô: "Jungkook vừa mua cái đèn mới, nó cũng tự bắt ghế rồi lắp lên luôn, cái gì cũng biết làm, chẳng bù cho con."

Shin Dakyung nghe xong, phải thầm tự hỏi ở nhà bố mẹ anh, Jeon Jungkook có từng làm những việc này hay không, nếu không thì chẳng phải là cô trở thành kẻ tội đồ rồi sao? Con trai người ta việc trong nhà một tay cũng không phải đụng vào, vậy mà đến nhà cô thì cái gì cũng đến tay anh, cái gì anh cũng lôi ra sửa.

Nghe mẹ cô nói mà chính cô cũng phải câm nín, Shin Dakyung chiếc khăn trong tay lên vai anh, ánh mắt bần thần đầy bất lực.

Được thôi, bây giờ người ta trong mắt bố mẹ cô là con ngoan chính hiệu, còn cô là một đứa con gái không phép không tắc.

"Lúc trước bình thường con cũng đâu có ngủ đến giờ này, chắc là từ khi kết hôn rồi toàn là để con người ta làm hết nên mới thành ra như vậy phải không hả?" Han Soyeon chau mày, tỏ vẻ không hài lòng, hai tay chống hông nhìn cô.

Liên tục hứng chịu căn bảo phê bình từ chính bố mẹ ruột của mình, Shin Dakyung cảm thấy có chút ấm ức. Mới sáng ra không ai nói với cô câu nào, chỉ toàn là lời chê tiếng trách thôi.

"Con đâu có..." Cô lách người qua Jeon Jungkook và Han Soyeon, đi đến sofa ngồi xuống, mặt mày xụi lơ, đảo mắt nhìn Shin Dongho.

Shin Dongho xua tay, cũng không thèm nhìn cô: "Đừng nhìn bố, bố không bênh đâu."

Jeon Jungkook phì cười thành tiếng.

Han Soyeon quay sang nói với anh: "Con đó, đừng có nuông chiều nó quá, sau này hư người hết!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia