ZingTruyen.Asia

[JENSOO] [TRANS] Don't Deserve You

Chap 44

samlin_2104

Hanbin đang có mặt trong phòng làm việc của cha mình. Ông ta đã im lặng kể từ khi Hanbin bước vào phòng.

Sau một lúc, ông ta quay lại đối mặt với con trai mình.

- Anh đã tìm thấy người đó chưa?

- Con đã tìm thấy rồi thưa cha.

Hanbin thấy cha mình gật đầu hài lòng.

- Tên ngu ngốc đó ở đâu vậy?

- Ông ấy đang ở ngoài ạ.

- Đưa cậu ta vào.

Hanbin bước ra ngoài, vài phút sau anh quay lại với một người đàn ông lớn tuổi có vẻ đã ngoài bốn mươi.

Người đàn ông bước vào một cách tự tin bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng.

Cha của Hanbin mỉm cười khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình.

- Jung Il Woo! Dạo này cậu thế nào rồi anh bạn cũ?

- Cậu muốn gì ở tôi Lee Seung-Gi?

Seung-Gi ngả người về phía trước nhếch mép cười với Il Woo.

- Bình tĩnh đi Il Woo. Đây là cách cậu chào hỏi bạn cũ của mình sao? Ngồi xuống nói chuyện đi.

Il Woo đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.

- Cậu không phải bạn của tôi. Nói cho tôi biết tại sao cậu lại đưa tôi đến đây.

Hanbin nhìn cha mình đan hai tay lại với nhau và nhìn Il Woo bằng ánh mắt đầy toan tính.

Seung-Gi hắng giọng và nở một nụ cười nham hiểm.

- Tôi muốn cậu nói cho Kim Jisoo biết sự thật về vụ tai nạn bốn năm trước.

Đôi mắt Il Woo đanh lại khi nghĩ lại cái ngày kinh hoàng đó.

- Lão già khốn kiếp, cậu đang chơi trò gì vậy?

Seung-Gi thờ ơ nhún vai.

- Cậu là một trong những người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn đó.

- Tôi sẽ không làm điều đó. Chúng ta đã hứa sẽ không nói một lời nào về ngày ấy!

Ông cười khẽ, ra hiệu cho Hanbin rời khỏi phòng. Anh cúi đầu, do dự nhìn Il Woo rồi cáo lỗi.

Seung-Gi đợi con trai mình đóng cửa rồi chuyển sự chú ý trở lại Il Woo.

- Tôi nghe nói những ngày này cậu và gia đình đang sống khá tốt. Con trai cậu hiện chín tuổi rồi sao?

- Cậu dám động vào gia đình tôi!

Seung-Gi cười khẩy một cách quỷ dị ngả lưng vào ghế.

- Điều tôi cần ở cậu rất đơn giản. Tôi chỉ muốn cậu tiết lộ câu chuyện đằng sau vụ tai nạn khiến ba mẹ con bé qua đời.

- Cậu biết tôi không thể làm điều đó! Tôi-

- Tôi có một giải pháp cho cậu, Il Woo. Câu chuyện sẽ không bao gồm việc cậu tham gia vào vụ tai nạn đó.

Il Woo lắc đầu khuỵu gối xuống.

- Tôi đã phạm rất nhiều tội lỗi trong đời, đặc biệt là đối với nhà họ Kim. Kim Seung Hyun từng là một trong những người bạn thân nhất của tôi, vậy mà tôi đã góp phần biến con gái cậu ấy thành trẻ mồ côi! Chúng ta đã nói dối con bé suốt thời gian qua, giờ cậu muốn tôi nói rằng cái chết của ba mẹ con bé không phải là một tai nạn?!

Seung-Gi thờ ơ nhún vai, nở nụ cười tự mãn trên môi.

- Bây giờ chúng ta đang nói với nó sự thật mà phải không?

- Đã bốn năm rồi Seung-Gi! Đã bốn năm kể từ khi ba mẹ Jisoo qua đời! Tại sao cậu không thể buông tay?!

- Hãy nghĩ về gia đình của cậu, Il Woo. Tôi đang cho cậu quyền lựa chọn. Tôi đã quyết định tiết lộ sự thật cho con bé, có hay không có sự giúp đỡ của cậu đều như nhau. Tôi chỉ không thể đảm bảo mức độ liên quan của cậu đến vụ tai nạn nếu cậu từ chối lời đề nghị này.

Il Woo giễu cợt người đàn ông ngồi trước mặt mình.

- Đồ ranh mãnh! Cậu ấy cũng là bạn của cậu! Con bé xem cậu như người có thể hết mực tin tưởng! Sao cậu có thể làm như vậy?!

Mặt Seung-Gi đanh lại, đập tay xuống bàn.

- Nếu cậu ta là bạn của tôi thì cậu ta đã không phản bội tôi!

- Còn Jisoo thì sao? Con bé đã trải qua đủ rồi Seung-Gi. Năm đó nó đã mất cả ba lẫn mẹ!

Seung-Gi gầm gừ.

- Vậy cậu có muốn vào tù không?! Tôi làm điều này để cứu cả hai chúng ta! Kim Jiyong đã trở lại Hàn Quốc!

Il Woo nhắm mắt lại giả vờ như không biết gì.

- Vậy thì sao? Cậu ấy ở cùng thuyền với chúng ta, cậu sợ gì chứ.

- Cả hai chúng ta đều biết cậu ta là người như thế nào. Bốn năm trước cậu ta đã định thú nhận mọi chuyện với Seung Hyun. Điều gì khiến cậu nghĩ rằng bây giờ cậu ta sẽ không đi đầu thú? Chúng ta phải ngăn lại trước khi quá muộn!

Il Woo quan sát thấy ông ta đứng lên và đi về phía ông.

- Nếu Jiyong vẫn là người như trước đây thì tôi biết rằng cậu ấy đã sống trong mặc cảm tội lỗi suốt những năm qua. Đối với cậu như vậy vẫn chưa đủ sao?

- Tất nhiên là không! Cậu không hiểu sao?! Tên ngu ngốc đó là lý do khiến kế hoạch của chúng ta không thành công! Nếu cậu ta tiết lộ tất cả mọi thứ, tôi đảm bảo cậu ta không có ý định loại trừ chúng ta đâu! Đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ bị tống vào tù!

Il Woo đã rơi nước mắt khi nghĩ đến việc phải bỏ lại gia đình của mình.

Con trai ông còn nhỏ, ông không thể để vợ nuôi con một mình. Họ vốn đã trong tình thế hết sức khốn cùng rồi.

- Tại sao cậu lại làm vậy? Tôi đã làm những gì cậu yêu cầu rồi. Bốn năm qua tôi cũng đã sống trong mặc cảm và xấu hổ vì những tội lỗi đã gây ra...Tại sao cậu không thể buông tha cho tôi?

Seung-Gi cười nhạt.

- Bởi vì cậu là người duy nhất có thể khiến mọi chuyện trở nên đáng tin hơn. Cậu là người duy nhất tôi biết có thể thực hiện kế hoạch của tôi mà không có bất kỳ sai sót nào.

Il Woo nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

- Vậy cậu hứa sẽ không làm hại đến gia đình tôi chứ?

- Miễn là cậu làm theo lệnh của tôi.

Il Woo do dự một chút rồi miễn cưỡng gật đầu.

- Tôi-tôi sẽ làm.

Seung-Gi mỉm cười gật đầu hài lòng.

- Tôi rất vui vì cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn Il Woo.

Seung-Gi quay trở lại bàn làm việc của mình và ném một xấp báo về phía Il Woo.

Il Woo từ từ nhặt chồng báo lên để xem thì thấy đó là tờ báo viết về vụ tai nạn.

- Làm thế nào mà cậu vẫn còn giữ những thứ này? Tôi tưởng chúng ta đã tiêu hủy tất cả bằng chứng vào nhiều năm trước.

Seung-Gi cười khẽ.

- Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tiêu hủy những bằng chứng về sự liên quan của Kim Jiyong trong vụ tai nạn này sao?

Il Woo nhạo báng.

- Đồ khốn nạn.

- Cậu muốn nghĩ gì cũng được, nhưng tôi chắc rằng cậu biết phải làm gì với những thứ này.

- Cậu thực sự đang chơi trò gì vậy Seung-Gi? Tôi biết làm Jiyong im lặng không phải là lý do duy nhất khiến cậu làm chuyện này. Cậu còn muốn thứ gì khác nữa phải không?

Seung-Gi cười xấu xa gật đầu.

- Đúng là bạn cũ...Tôi cũng muốn DREAM cho riêng mình.

- Cậu vẫn chưa có đủ sao?! Con bé đã mất ba mẹ! Cậu muốn tôi nói cho nó biết sự thật đằng sau cái chết của ba mẹ nó là đã quá đủ! Nhưng bây giờ cậu còn muốn cả DREAM?! Đủ rồi Seung-Gi!

Đôi mắt của Seung-Gi trở nên lạnh lùng nhìn Il Woo đe dọa.

- Sẽ không bao giờ là đủ trừ khi tôi không muốn nữa! Nếu cậu muốn tôi để gia đình cậu yên thì đừng nên nhúng tay việc của tôi nữa Jung Il Woo.

- Cậu còn tệ hơn cả quỷ dữ!

- Câm miệng lại! Sự kiên nhẫn của tôi dành cho cậu đang dần cạn kiệt đấy!

Il Woo thở dài lắc đầu.

- Kế hoạch của cậu là gì Seung-Gi? Chuyện này liên quan gì đến việc cậu muốn tiếp quản DREAM?

- Cậu sẽ sớm tìm ra thôi. Nhưng bây giờ...đừng làm tôi thất vọng, Il Woo.

●●●

Jisoo đến công ty và đi vào văn phòng của mình. Đã vài tuần kể từ khi cô tháo bột, Jisoo đã lập tức đi làm trở lại để giảm bớt khối lượng công việc nặng nề của vợ.

- Unnie!

Jisoo quay lại thì thấy Chaeyoung đang tiến về phía mình.

- Chào Chaeng, có chuyện gì vậy?

Em lắc đầu bối rối.

- Em không biết nữa, hôm nay có bưu kiện ẩn danh gửi đến cho chị. Không có tên hay thông tin gì trên đó.

Jisoo lấy nó từ Chaeyoung và xem qua. Cô nhìn lướt và nở một nụ cười cảm ơn với em.

- Cảm ơn Chaeyoung. Để chị đi lên kiểm tra xem nó là gì.

Chaeyoung gật đầu.

- Khi nào tìm được gì nhớ cho em biết nhé.

- Ừ.

●●●

Jisoo ngồi vào bàn làm việc và cầm bưu kiện. Thở dài, cô nhìn nó một lần nữa rồi mở ra. Jisoo nhận thấy trong đó chỉ là một mớ báo cũ.

Băn khoăn không hiểu tại sao ai đó lại gửi cho cô một đống báo cũ, Jisoo chọn một tờ và đọc tiêu đề.

'TIN NÓNG HỔI!!! CÁI CHẾT CỦA CEO DOANH NGHIỆP DREAM, KIM SEUNG HYUN VÀ VỢ KHÔNG PHẢI LÀ TAI NẠN !!!!'

Jisoo tròn mắt kinh ngạc khi nhìn vào nội dung được viết trên tờ báo. Bằng đôi tay run rẩy, cô từ từ lấy một tờ báo khác và phát hiện nó có cùng nội dung.

'TIN NÓNG HỔI!! SỰ THẬT ĐẰNG SAU CÁI CHẾT CỦA CEO TẬP ĐOÀN DREAM!! TAI NẠN HAY MƯU SÁT??'

Jisoo nhìn những tờ báo với vẻ hoài nghi và lật từng tờ, tất cả chúng đều chứa thông tin giống nhau.

"Đó không phải là tai nạn".

"Cái chết của ba mẹ không phải là tai nạn".

Nước mắt bắt đầu tuôn rơi không kiểm soát được khi cô đang cố tiếp nhận những gì mình vừa đọc. Cô đưa tay lên che miệng để kiềm chế tiếng nấc của mình.

- Không...không thể nào...

Jisoo điên cuồng tìm kiếm điện thoại và ngay lập tức bấm số của Chaeyoung. Vài giây sau, Chaeyoung nhấc máy, nhưng Chaeyoung chưa kịp nói lời nào Jisoo đã lên tiếng.

- Chaeyoung à, chị cần em lên đây. Ngay bây giờ.

Không cho em có thời gian đáp lại, Jisoo nhanh chóng cúp máy. Cô nhìn những tờ báo và đưa tay vuốt mặt để bình tĩnh lại.

Jisoo có thể cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run lên trong từng phút trôi qua.

"Ai đã gửi cho mình cái này?"

"Tại sao lại là bây giờ?"

"Họ muốn gì?"

Khi cánh cửa phòng mở ra, Jisoo ngước lên nhìn Chaeyoung. Khuôn mặt của em lộ rõ vẻ lo lắng ngay khi nhìn thấy cô.

- Unnie, sao vậy ạ?

- Em...em có chắc không, có chắc là không biết ai đã gửi cho chị bưu kiện đó không?

- Có chuyện gì vậy unnie?

Jisoo đập tay xuống bàn vì mất kiên nhẫn.

- Chết tiệt, trả lời chị đi Chaeyoung!

Sự nóng nảy của cô khiến Chaeyoung giật mình. Em kinh ngạc nhìn bạn mình rồi lắc đầu.

- Không...em-em không biết.

Chaeyoung bước tới nhưng bị Jisoo ngăn lại.

- Được rồi. Em...em có thể đi rồi.

- Unnie...

- Làm ơn, Chaeyoung à.

Chaeyoung lo lắng nhìn Jisoo. Suốt bao năm quen biết Jisoo, em chưa bao giờ thấy cô hành động như thế này. Có gì đó không đúng. Nhưng điều gì đã khiến Jisoo hành xử như vậy? Em cần nói với Jennie.

- Hãy gọi cho em nếu chị cần gì nhé unnie.

Jisoo vẫn im lặng, cô xoay ghế quay mặt về hướng khác. Chaeyoung liếc nhìn cô lần cuối rồi ra khỏi phòng.

Jisoo thở dài ngay khi nghe thấy tiếng cạch của cánh cửa, cho thấy Chaeyoung đã rời khỏi phòng. Cô buông ra một tràng chửi rủa bản thân vì trước đó đã mắng em. Chaeyoung không đáng bị như vậy.

Jisoo nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cô nghĩ về những tờ báo và ý nghĩa của chúng.

Tiếng chuông điện thoại kéo Jisoo ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn vào ID người gọi, cô nhận thấy đó là một người gọi không xác định.

Ngay lập tức, cô bắt máy và nói vào điện thoại.

- Ai đấy?

- Tôi đoán cô đã nhận được gói hàng tôi đã gửi cho cô.

- Ông là ai? Ông muốn gì?

- Tôi chỉ muốn cho cô biết sự thật thôi.

- Ông mong tôi sẽ tin ông sao?

- Tôi biết cô sẽ tin tôi. Tôi không nói dối. Tôi biết sự thật đằng sau cái chết của ba mẹ cô, cũng như người phải chịu trách nhiệm về nó.

Jisoo nắm chặt điện thoại chăm chú lắng nghe người bí ẩn.

- Nói cho tôi những gì ông biết.

- Tôi sẽ nói, nhưng không phải bây giờ...Trưa mai hãy gặp tôi ở khách sạn Jeguk.

- Tại sao lại là bây giờ? Sau bốn năm trời! Tại sao bây giờ ông mới nói với tôi?!

Đầu dây bên kia im lặng khiến Jisoo nghĩ rằng hắn đã ngắt cuộc gọi. Tuy nhiên, một giây sau, cô nghe thấy người đó thở dài.

- Tôi muốn kẻ đã gây ra cái chết của ba mẹ cô nhận được sự trừng phạt thích đáng. Tôi sẽ giải thích cho cô mọi thứ vào ngày mai.

Sau đó hắn cúp máy.

- Alo? Này! Argh!!

Jisoo đứng dậy ném điện thoại đi. Cô đưa tay vuốt tóc rồi ném cả chồng báo.

Đột nhiên, một cơn đau như búa bổ trong đầu khiến cô ngã quỵ xuống đất.

Jisoo lắc đầu để cố gắng xoa dịu cơn đau, nhưng nó chỉ trở nên tồi tệ hơn. Đi về phía bàn làm việc, cô đưa tay vào bên trong ngăn kéo và lấy những viên thuốc trị đau đầu.

Nuốt nó xuống, cô dựa đầu vào bàn và đợi cơn đau dịu đi.

Jisoo ngồi trên sàn, cô nghĩ về những gì mình vừa biết về cái chết của ba mẹ và dần cảm thấy suy sụp.

Tiếng gõ cửa vang lên nhưng cô không thèm đáp lại.

Một lúc sau, cửa mở ra và Jennie từ từ đi vào phòng.

- Jisoo?

Không nhận được phản hồi từ cô, Jennie đi về phía bàn của Jisoo và nhìn thấy bộ dạng co ro của vợ mình trên sàn nhà.

- Jisoo...

Jennie quỳ xuống bên cô và ngay lập tức kéo Jisoo vào lòng.

- Chị sao vậy?

Jisoo cố gắng nói nhưng nhận ra mình không thể. Chỉ việc nói thành tiếng thôi cũng khiến cô đau đớn. Cô không muốn vấn đề của mình trở thành gánh nặng cho Jennie.

- Sao vậy Chu? Chị làm em lo quá.

Jisoo lắc đầu, gục vào vai Jennie.

- Chỉ cần...ôm chị thôi...Làm ơn...

Jennie do dự một chút rồi gật đầu. Nàng biết vợ mình cần thời gian, những khúc mắc của nàng có thể sẽ được trả lời sau khi Jisoo bình tĩnh lại.

Jennie nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Jisoo.

- Em ở đây Jisoo...Em sẽ không đi đâu cả.

●●●

Nói thật nghĩ đến phải ngược Jennie thôi là đã thấy đau lòng 😢

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia