ZingTruyen.Asia

jensoo | memory of love

Sweet dreams

-sourtd

Note!

Author: dragonq666
Translator: -sourtd
___

Buổi tối của họ vẫn bắt đầu một cách tuyệt vời như mọi khi.

Jisoo không thể ngồi yên, cô liên tục bật dậy khỏi sofa, đi quanh phòng, sau đó ngã lưng xuống đệm và làm đôi mắt cún con nhìn Jennie. Nàng chỉ nhìn cô mà mỉm cười. Bên ngoài trời đang mưa, và nàng không muốn bị ướt, bất kể Jisoo có năn nỉ nàng đến cửa hàng khoai tây chiên thế nào đi chăng nữa.

"Jendeuk chị sẽ chết mấttt..."

Jennie đảo mắt. Nghiêm túc mà nói, nếu nàng làm điều đó một lần nữa, họ sẽ bị mắc kẹt ở vị trí này mãi. Nó đã diễn ra trong nửa giờ, và câu trả lời của nàng vẫn là...

"Không."

Jisoo rên rỉ to hơn, cô bò qua ghế sofa đến chỗ Jennie, đặt đầu lên đùi nàng và bĩu môi. Tuy lớn hơn nàng 3 tuổi nhưng cô lại thường cư xử như một đứa trẻ nhỏ. Jennie mỉm cười và vuốt tóc cô. Ý chí của nàng rất mạnh mẽ.

Jisoo thở dài ngao ngán. Cô biết rằng Jennie không muốn đi, nhưng những miếng khoai tây chiên này... Có lẽ thật ngu ngốc, cô thực sự nhớ người bạn thời thơ ấu của mình, người mà cô luôn ăn khoai tây chiên cùng nhau. Là Lisa, Lisa đã chuyển đến Úc ở với bạn gái của cô ấy được ba năm rồi, và những miếng khoai tây chiên chết tiệt này khiến Jisoo cảm thấy như được ở bên Lisa một lần nữa.

Jisoo lăn ra khỏi sofa và lục lọi các ngăn tủ trong bếp. Có lẽ họ vẫn còn ít nhất một gói? Kiểm tra xong mọi thứ, cô chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt mép bàn. Tại sao cô không mua chúng để dự trữ? Cô luôn làm thế mà.

Jennie im lặng nhìn cô. Jisoo không thể chịu được việc phải xa người mà cô coi là em gái mình, nhưng cô lại không thích thể hiện điều đó. Cô thích chụp cận cảnh và xem lại những bức ảnh cũ của họ cùng nhau, kiềm chế bản thân không gọi điện, đọc lại tin nhắn và ăn những miếng khoai tây chiên một cách ngu ngốc này. Jennie không thích khi cô rơi vào tình trạng như thế, vì nàng không thể làm gì để giúp đỡ. Nàng không thích nhìn thấy bạn gái mình buồn bã như vậy. Nên bây giờ nàng dường như đã đầu hàng trước cô.

"Được rồi, chuẩn bị đi. Em đi tìm áo mưa của chúng ta."

Jisoo gần như nhảy cẫng lên khi đi cạnh Jennie. Cửa hàng chỉ cách nhà họ mười phút đi bộ, và bây giờ hầu như không có ai trên đường vì trời mưa. Đây là điểm cộng duy nhất, bức tường mưa trông giống sương mù hơn, làm giảm đáng kể tầm nhìn của cả hai.

Những biển hiệu cửa hàng sáng choang lấp ló, mờ ảo hai bên đường. Jennie sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng nàng thích ở đây. Có điều gì đó thật đẹp trong thời tiết này, mặc dù có một chút thoải mái khi đi dạo như vậy.

"Jen, chị không nhìn rõ. Có xe nào quanh đây không?"

Họ phải băng qua đường, cả hai đi chậm lại, cố nhìn những chiếc xe qua màn mưa.

Đột nhiên mọi thứ diễn ra quá nhanh. Khoảnh khắc Jisoo nắm tay nàng... tiếng phanh gấp, âm thanh va chạm lớn, và Jisoo không còn ở đó nữa. Jennie không nhớ nhiều về những gì xảy ra sau đó, nhưng chiếc áo mưa màu đỏ, mái tóc đỏ ướt sũng trên đường nhựa và dòng nước đỏ như máu đã mãi mãi khắc sâu trong ký ức của nàng.


***

Jennie đột ngột bật dậy trên giường, thở hồng hộc. Chết tiệt, lại là giấc mơ đó.

Trong một thế giới mà mọi người đều có một nửa của riêng mình, do số phận sắp đặt, cụm từ "những giấc mơ ngọt ngào" được coi là điều ước tốt nhất. Và làm sao khi người bạn tâm giao đến với bạn trong một giấc mơ? Mọi người thường nhìn thấy một khoảnh khắc hoặc ngày cụ thể từ kiếp trước liên quan đến một nửa của họ, và điều đó giúp họ ghi nhớ và tìm thấy chúng.

Jennie luôn thích ngủ nhưng lại ghét những giấc mơ của mình. Bởi vì hết lần này đến lần khác, chính buổi tối yên tĩnh đó lại biến thành một cơn ác mộng thực sự. Tất cả những gì nàng nhớ khi tỉnh dậy là màu đỏ, màu của máu lan rộng trên mặt đường và một giọng nói khàn khàn thì thầm tên nàng.

Nàng muốn nhớ nhiều hơn, nhưng đồng thời nàng cũng sợ nó. Nhìn thấy cái chết mỗi đêm, Jennie nhận ra rằng nàng có rất ít cơ hội để gặp gỡ cô gái này. Không ai biết tại sao, nhưng những người không tự chết hiếm khi quay trở lại, và nếu điều đó xảy ra thì họ thường quên đi kiếp trước.

Jennie sợ sau khi tìm hiểu và gặp cô ấy, rồi nhận ra cô ấy hoàn toàn không có ý nghĩa gì với mình. Hoặc là cô ấy đã tìm được mái ấm trong tay người khác rồi. Vì thế, nàng không tìm kiếm mà chỉ sống, cam chịu cảnh cô đơn vì không thể yêu ai khác. Nàng sống một mình trong vũ trụ rộng lớn này.

Jennie đã quyết định rằng sự nghiệp của một thần tượng thực sự dành cho nàng. Nàng luôn thích nhảy, hát, biểu diễn trước công chúng, và những vụ bê bối về mối quan hệ sẽ không xảy ra với nàng. Những ngày dài luyện tập cùng huấn luyện sẽ không cho nàng thời gian để nhớ những giấc mơ đó.

Và nàng không hề hối hận. Phải, đến cuối ngày, tất cả những gì nàng muốn làm là lăn ra ngủ, nhưng chính vì sự mệt mỏi ngoài sức tưởng tượng này mà Jennie gần như ngừng mơ. Nàng chỉ đặt đầu lên gối, bất tỉnh và thức dậy vào buổi sáng. Không có ác mộng. Không có cô gái sắp chết. Nàng cố gắng kìm nén cảm giác lạ lùng, ngột ngạt trong lồng ngực. Nó thực sự tốt hơn theo cách đó.

Những người bạn mới cũng là một phần thưởng tuyệt vời. Lisa và nỗi ám ảnh kỳ lạ với nấu ăn, người luôn nhảy múa khắp nơi, là người bạn đầu tiên của nàng. Jennie có thể dành hàng giờ để kể cho Lisa bằng tiếng Hàn, đôi khi lạc sang tiếng Anh, về một cô gái dễ thương, má phúng phính trong chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng mà nàng mơ ước. Cách họ cùng nhau chạy dọc bãi biển, cười đùa và té nước vào nhau. Lisa luôn hờn dỗi sau đó khi Jennie không muốn nói về những giấc mơ của nàng.

Nhưng cuối cùng Lisa đã dừng việc đó lại khi Chaeyoung đến công ty. Jennie thực sự rất mừng cho họ. Tìm được nhau khi còn trẻ như vậy đã là điều may mắn lắm rồi. Vâng, sẽ không dễ dàng gì với cuộc sống mà họ đã chọn, nhưng Jennie đã thề sẽ bảo vệ những người bạn của mình, bất kể giá nào. Họ xứng đáng có được hạnh phúc này.

Và sau đó là Jisoo. Lúc đầu, Jennie không biết phải nghĩ gì về cô. Jisoo... cứ như thể nàng đã quen từ rất lâu vậy. Ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng đã bị thu hút bởi cô ấy. Thật kỳ lạ. Nhưng Jennie chỉ định rằng chắc kiếp trước họ là bạn thân, giờ tình cảm này mới trỗi dậy.

Thật dễ dàng để làm bạn với Jisoo. Cô hiểu nàng từng chữ từng chữ, luôn đồng điệu với nhau và chỉ đơn giản là... hợp nhau. Không thể giải thích được. Dường như khi ở bên cạnh Jisoo, mọi thứ đều đâu vào đó. Có những lúc Jennie đã nghĩ "Nếu như...?" nhưng đã cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này. Giọng nói của Jisoo có vẻ khác, và mái tóc của cô ấy thậm chí còn hơn thế. Rất có thể, họ đã thực sự biết nhau từ trước và điều này đã tự bộc lộ.

Lisa và Chaeyoung cũng vậy. Bốn người họ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo, và điều đó gây chú ý cho mọi người. Do đó, không ai ngạc nhiên khi quyết định đưa họ vào cùng một nhóm nhạc. Các cô gái nói đùa rằng đó là định mệnh và cả bốn người họ đều là tri kỷ.

Mọi chuyện dường như rất ổn, và khi Jennie để ý rằng đã lâu rồi nàng không còn cảm thấy trống rỗng trong lồng ngực, nàng nghĩ rằng đó là vì mình đã gặp họ. Những người bạn cùng nhóm, những người mà nàng sẽ không đánh đổi bất cứ thứ gì. Có lẽ bốn người họ đã thực sự là tri kỷ.

Tất nhiên, Jennie vẫn gặp ác mộng, nhưng giờ nàng đã có Jisoo, người đã ôm nàng vào ban đêm và nhẹ nhàng vuốt lưng mỗi khi nàng bật dậy. Jisoo chấp nhận sự miễn cưỡng của mình khi nói về nó, như thể cô đã biết lý do.  Cô đôi khi bị đánh thức bởi những tiếng nức nở bên cạnh, thì rõ ràng là tại sao. Họ thực sự giống nhau theo nhiều cách.

Khi Jisoo nhuộm tóc đỏ, Jennie có giây phút khó thở. Hình ảnh quen thuộc của một cô gái và nhựa đường ẩm ướt hiện lên trước mắt, và đôi chân nàng chợt run lên. Đầu gối nàng đau nhói, như thể nàng vừa ngã xuống một bề mặt cứng. Tình trạng này trôi qua nhanh chóng, không ai có thời gian để nhận thấy bất cứ điều gì.

Jennie quyết định đó là do màu sắc. Rốt cuộc, nàng chưa bao giờ thích nó, người tóc đỏ luôn gây ra cảm xúc lẫn lộn cho nàng.

Nàng cố không nghĩ tới việc chỉ có Jisoo cùng với màu tóc đỏ này mới khiến nàng bị phản ứng như vậy.

Thời gian trôi qua, sự nổi tiếng của họ ngày càng tăng, không hiểu vì lý do gì mà các stylist lại mong muốn mặc cho Jennie màu đỏ. Nó giống như một trò đùa ác ý nào đó. Bởi vì đó là màu nàng ghét nhất lại hợp với nàng nhất.

Lisa và Chaeyoung liên tục trêu chọc nàng về điều đó. Điều đó có vẻ buồn cười với họ và Jennie thậm chí không thể giải thích lý do cho hành vi của mình. Tất nhiên, nàng là người có lỗi.

Jisoo không bao giờ tham gia vào những trò đùa của họ. Những lúc như vậy, cô chỉ cau mày, như thể cố gắng hiểu hoặc nhớ điều gì đó. Sau đó, khuôn mặt của cô thường biến dạng bởi một cái nhăn mặt thoáng qua, và giây tiếp theo, cô đã càu nhàu với hai maknae bồn chồn và bảo họ dừng lại.

Mọi thứ vẫn ổn cho đến một ngày...

Ngay từ sáng sớm, Jennie đã bị ám ảnh bởi cảm giác deja vu. Bên ngoài trời đang mưa rất to và hiếm có ngày nghỉ nên các cô gái ở nhà. Jisoo và Lisa rên rỉ rằng họ muốn ăn khoai tây chiên, ngay sau đó Chaeyoung đã từ bỏ và đồng ý đi đến cửa hàng với họ vì họ không muốn đi một mình.

Sau đó, Jennie bắt đầu hoảng sợ khó hiểu, nàng cũng bật dậy, chuẩn bị sẵn sàng đi theo họ. Nàng không thể để Jisoo đến đó một mình.

"Jendeuk, em không cần phải đi. Chị biết em không thích mưa, chị hứa sẽ nhanh chóng quay về mà." Jisoo cố gắng thuyết phục nàng, nhưng tất cả đều thất bại, vô ích.

Mọi thứ cũng quen thuộc trên đường phố: bức tường mưa, Jisoo mặc áo mưa đi bên cạnh. Jennie có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang lớn dần trong nàng. Nàng muốn về nhà, ôm Chichu của mình và không bao giờ buông tay nữa.

Tất nhiên, họ phải băng qua đường. Jennie đã run rồi. Lisa và Chaeyoung bước xuống vỉa hè trước, nhìn về cả hai hướng, nhưng khi Jisoo định đi theo họ, Jennie bất ngờ nắm lấy tay cô và kéo cô về phía mình.

"Đừng đi. Xin đừng đi. Soo, đừng đi mà..."

Jennie không còn có thể kiểm soát những giọt nước mắt của mình, theo đúng nghĩa đen là chúng hòa vào những giọt mưa. Nàng siết chặt lòng bàn tay của Jisoo, rõ ràng là làm cô bị thương, nhưng nàng dường như không quan tâm đến điều đó vào lúc này. Jisoo nhìn nàng lộ rõ ​​vẻ lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có thể đáp lại:

"Chị sẽ không đi đâu cả, được chứ? Chị ở đây với em. Chị sẽ không đi đâu cả."

Jisoo nhanh chóng kéo nàng vào mái hiên gần nhất và rút điện thoại ra gọi cho Lisa.

Cô ôm lấy khuôn mặt của Jennie vẫn đang khóc không thể bình tĩnh lại. Trước mắt nàng chỉ có một hình ảnh duy nhất: con đường, Jisoo nằm đó, màu máu đỏ, đỏ, và đỏ.

"Jendeuk này. Về nhà thôi, được không? Hãy gật đầu nếu em nghe thấy chị."

Jennie yếu ớt gật đầu rồi theo cô quay về, vẫn không buông tay cô. Đối với nàng, dường như nếu để cô đi, một chiếc ô tô sẽ lao ra từ đâu đó quanh góc phố, và mọi thứ sẽ lại như lần trước.

Jisoo đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng và nói rằng cô sẽ quay lại ngay.

Với ly đồ uống nóng trên tay và Jisoo bên cạnh, Jennie cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô biết rằng Jisoo đang chờ đợi một lời giải thích, nhưng nàng muốn một thứ khác ngay bây giờ. Nàng đặt cốc xuống và quay lại ôm chặt lấy Jisoo. Giờ thì Jennie đã hiểu ra mọi chuyện. Nàng đúng là một con ngốc, cố gắng phủ nhận rằng những gì mình biết. Ngay từ đầu nàng đã biết đó là cô, đó là Jisoo.

Jisoo vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng có lẽ cô đã đoán ra một phần gì đó, cô đáp lại cái ôm, vuốt ve lưng nàng, như thường làm mỗi khi Jennie gặp ác mộng.

"Không sao cả, chị ở đây. Không có gì xảy ra cả."

Một lúc sau, Jennie dứt ra nhưng vẫn tiếp tục nắm tay cô. Nàng nghịch ngón tay, nhận thấy kiếp này Jisoo không có vết sẹo trên ngón trỏ.

"Em xin lỗi nếu làm chị sợ. Chắc chị muốn biết lý do?"

Và sau khi đợi một cái gật đầu, nàng tiếp tục.

"Chỉ là... tất cả đã xảy trong giấc mơ của em. Mỗi khi em nhớ lại đều hoảng sợ... Em không muốn mất chị. Hầu như đêm nào em cũng mơ thấy chị gặp tai nạn, và thế là chị..."

"Chị biết."

Jisoo cắn môi, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó. Cô từ từ vẽ những vòng tròn trên lòng bàn tay nàng bằng ngón tay cái. Thật dịu dàng và trìu mến, thật... yêu thương

"Tất cả những gì chị nhớ được từ giấc mơ của mình là sự đau đớn. Một cơn đau chói mắt thoáng qua và như thể ở đằng xa, tiếng hét của một cô gái. Thật không vui chút nào khi nhận ra rằng chị đã chết như thế ở kiếp trước.

Em dường như luôn rất quen thuộc với chị, Jennie. Giống như chị đã biết mọi thứ về em, và việc xa em là một nỗi đau về thể xác. Chị đã nghĩ rằng chúng ta có một liên kết đặc biệt với nhau. Bây giờ mọi thứ đều có ý nghĩa. Thật đáng tiếc là chúng ta đã không nhớ một khoảnh khắc tốt hơn."

Jennie lại nức nở.

"Đừng khóc. Mọi thứ đều ổn cả! Bây giờ chúng ta là của nhau, chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Chị sẽ làm bất cứ điều gì vì em. Chị sẽ tát vào mặt số phận nếu nó đột nhiên nghĩ đến việc chúng ta chia ly!"

Jennie lại ôm Jisoo, siết chặt cô trong vòng tay và cười trong nước mắt. Nàng thật là một tên ngốc, nó thực sự đã không thay đổi. Nàng cảm thấy cô đang cười đáp lại và lùi ra, ôm lấy khuôn mặt đang cười của cô.

"Em yêu chị."

"Lúc đó em không có thời gian để nói... Nhưng bây giờ em đang nói. Em yêu chị, Kim Jisoo, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

Jisoo ôm lấy nàng và nghiêng người về phía trước, hôn nàng một cách trìu mến. Đó là một cái chạm môi đơn giản, hầu như không có, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với cả hai. Niềm vui của sự công nhận đã chờ đợi từ lâu, một chút buồn từ những ký ức trong quá khứ và hy vọng về một tương lai hạnh phúc.

"Chị cũng yêu em." Cô áp trán mình vào trán Jennie.

"Khoan đã, Chaeyoung và Lisa đang ở đâu? Còn nữa, khoai tây chiên của chị đâu?"

Jennie bật cười lắc đầu. Có những thứ không bao giờ thay đổi, nàng chắc chắn rằng lần này họ sẽ sống với nhau đến cuối đời. Và sẽ có ít "màu đỏ" hơn trong cuộc sống tình yêu của họ.

...

chờ 5 năm rồi đó 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia