ZingTruyen.Asia

jaywon | xe buýt

phiên ngoại 7

byefelic1a

Lần đầu tiên hai người nói chuyện, Park Jongseong đều đồng ý đó là do tình cờ.


Lần thứ hai xuất hiện trước mặt cậu, là do anh biết được chuyện câu lạc bộ sẽ họp thông qua cái mồm ông ổng của thằng bạn, quyết định lên trường ôm cây đợi thỏ chờ cơ hội.


Ai ngờ, anh không chỉ có được cơ hội cùng đi cùng về, mà còn có cơ hội xuống tận nơi sửa máy tính lần nữa.


Soobin thừa biết tâm tư thằng bạn, lúc đón anh ngoài cửa phòng họp đã nở nụ cười cực kỳ thiếu đấm. Jongseong cả quá trình sửa máy cứ thấp thỏm sợ hắn bày trò, thế nhưng cuối cùng cũng không có gì khác thường xảy ra.


Nhìn Jungwon dõi theo mình đến tận khi ra ngoài, chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ khiến Jongseong mở pháo hoa ăn mừng trong lòng rồi.


Lần thứ ba chạm mặt trên xe buýt, thực ra Jongseong không hề ngủ.


Anh giỏi nhất là giả ngủ, vậy nên cũng đã vô số lần biết được Jungwon đang lén quan sát mình.


Mỗi lần tập trung vào cái gì đó, cậu sẽ nghiêng nghiêng đầu nhìn cực kỳ chú tâm, giống như lần đầu mải nhìn anh, đến khi anh cử động mới hốt hoảng quay đi, làm tâm tư Jongseong chộn rộn mãi không thôi.


Đáng yêu không chịu được, muốn hôn một cái.


Hơn hai năm yêu thầm đã khiến anh chịu đối mặt với suy nghĩ thật tâm từ trong đáy lòng, nên giờ anh mới cảm thấy hóa ra làm vậy cũng không tệ.


Lúc cậu đột nhiên đứng dậy đi theo ngay sau lưng, anh cũng bị giật mình. Cuối cùng vì không dám đứng gần nên lén trốn đi mất, kết quả lại đau lòng nhìn cậu lên xe tiếp tục di chuyển.
Tuy thừa biết cậu đi đâu, anh vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.


Lần thứ tư tiếp xúc trực diện, khi ấy Jongseong chưa bao giờ biết ơn công trường ồn ào kia đến thế.


Ôm được người trong lòng, nhìn gần vào đôi mắt sáng trong veo đó, được kề sát mặt với sự đáng yêu đó, Park Jongseong quả thực muốn buông bỏ tất cả mà tấn công luôn.


Nhưng anh vẫn lựa chọn chờ đợi.


Thời cơ chưa đủ, anh không thể tiến quân, nếu không cậu sẽ bị dọa cho chạy mất, thế thì công sức bao lâu nay của anh thành đổ sông đổ biển hết.


Hai người cuối cùng cũng quang minh chính đại làm quen, mỗi ngày gặp nhau trên xe, nếu được thì cùng nhau đi ăn sáng rồi lên trường, còn không thì đành tạm biệt ở trạm xe trước cổng, đến chiều đi về gặp lại.


Yang Jungwon tiếc năm thì Park Jongseong tiếc mười.


Yang Jungwon say mê giọng người ta năm thì Park Jongseong cũng chìm đắm giọng đối phương mười.


Yang Jungwon mới yêu thầm người ta bốn tháng thì Park Jongseong đã phải kìm nén hơn hai năm rồi.


Nhưng anh không lo, vì anh biết cậu đang dần ỷ lại vào anh.


Lần hai người gặp nhau trên xe để đến chỗ anh làm, Jongseong nhớ đến buổi nói chuyện của mọi người ở câu lạc bộ Phát thanh kia, bèn nhắn tin nhờ Soobin đi hỏi thăm tình hình. Sau đó là cả một phân đoạn dài anh lợi dụng cơ hội tiếp xúc gần với cậu nhóc, nhưng trong lòng vừa lo lắng vừa rối bời.


"Cầu trời người đó là mình..."


Người Jungwon vừa mềm vừa ấm, có điều hơi gầy, khung xương sống của cậu như muốn lộ hết qua lớp áo. Jongseong vừa ôm vừa lim dim, nghĩ bụng sau này sẽ gọi điện lại cho mẹ hỏi xin một khóa học nấu ăn mới được, dù tay nghề của anh đến giờ cũng thừa sức mở tiệm được luôn rồi.


Thích một người, lúc nào cũng muốn cho họ những điều tốt đẹp nhất.


Khoảnh khắc mà anh nghe được cái giọng ông ổng của cậu bé bạn thân Kim Sunoo qua tin nhắn thoại, Jongseong chưa bao giờ thấy cuộc đời nhẹ bẫng và tươi đẹp đến thế. Ánh mắt anh nhìn mọi thứ cũng nhẹ nhàng trìu mến hơn, đặc biệt là khi nhìn Jungwon trong bộ dạng ngái ngủ ngước mắt lên chỗ anh, trong hốc mắt hơi đỏ ửng lên như vừa khóc xong.


Nó làm anh nhớ đến giấc mộng xuân ngày xưa của mình.


Nụ hôn trên ghế sofa hoàn toàn là do bộc phát ngoài kế hoạch, nhưng anh không muốn đợi thêm nữa, hay nói cách khác, anh không đợi nổi nữa. Khi được hôn lên đôi môi mềm khiến mình nhung nhớ đến phát điên đó, cảm xúc của anh dâng trào, bùng nổ, cuối cùng vỡ vụn, rơi thành từng mảnh lấp lánh xinh đẹp xung quanh trái tim anh.


Đợi em lâu rồi, mà để em phải đợi, cũng lâu rồi.


Nghe thấy tiếng nức nở nhè nhẹ dưới thân, Jongseong muốn dừng lại mà không được. Anh chỉ sợ bây giờ mà dứt ra, mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mơ.


Yang Jungwon vùi mặt vào cổ, ôm chặt anh mà khóc lóc, nói năng lộn xộn, lại còn vấp váp từa lưa, nhưng nội dung chính vẫn là, em thích anh nhiều lắm.


Park Jongseong vòng tay bao bọc lấy người cậu, cảm nhận sự bình yên trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ đáp lại.


Còn anh thì yêu em nhiều lắm.
------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia