ZingTruyen.Asia

jaywon | xe buýt

phiên ngoại 5

byefelic1a

Là người quản lý trang chủ forum của trường vì học ngành Công nghệ thông tin, mỗi ngày Jongseong đều phải lên xử lý những bài đăng rác liên quan đến trường, nếu không nghiêm trọng thì mặc kệ, còn không thì giữ lại, đợi ngày tổng hợp gửi lên lãnh đạo xem xét.


Forum của trường thì ngoài nơi bắt buộc là cổng thông tin chuyên đưa tin, thì diễn đàn sinh viên trường X cũng là nơi cực kỳ xôm tụ.


Jongseong chống cằm lướt một hồi, phát hiện ra một bài đăng mới gần đây được đánh chữ "Hot" màu đỏ rực nháy xung quanh tưng bừng. Vấn đề không phải nằm ở độ hot của bài đăng, mà nằm ở tiêu đề bài đăng.

"Yang Jungwon năm nhất ngành Truyền thông mới nổi - Cậu ấy là ai???"


Giật tít căng không thua gì báo chí.


Trong bài đăng, ngoại trừ những thông tin cơ bản thì chủ bài còn đào ra được gốc gác của Jungwon, cậu là con của một gia đình khá giả, có ba làm chủ tịch một tập đoàn thực phẩm nổi tiếng ở Hàn còn mẹ cậu thì làm luật sư. Năm lên lớp mười thì Jungwon từ Úc chuyển đến đây, rất thân thiết với một người bạn duy nhất là Kim Sunoo. Hai người chơi cùng nhau từ đó đến giờ, thậm chí lúc đăng ký đại học cũng đăng ký cùng một ngành trong cùng một trường. Về sau, bộ đôi này có thêm một bạn nam khác cũng tươi tắn không kém, là Nishimura Riki khoa Y, cùng khoa với cô bạn thua Jungwon trong trận cuối cùng ngày hội chào tân sinh viên đầy ê chề hôm trước.


Ba người này trở thành bộ tam nổi tiếng trong trường, người người dõi theo, người người yêu thích. Nhưng đáng tiếc thay, Nishimura Riki- chàng hot boy nổi tiếng đào hoa nhất trường thì thay bồ như thay áo (P/s: nghe Riki đào hoa xong au thấy mắc cười quá ét o ét), còn bạn trẻ Kim Sunoo lại đang ra sức theo đuổi đàn anh lớn hơn một tuổi cùng năm nhất Park Sunghoon bên khoa Công nghệ thông tin. Chỉ còn lại Yang Jungwon vẫn là hoa chưa có chậu, trâu chưa có suy nghĩ đến chuyện tìm cọc, nên rất được các chị em gái ra sức nỗ lực chào đón.


Park Jongseong cau mày, không hiểu sao cảm thấy dòng chữ "được ra sức chào đón" kia trông cực kỳ ngứa mắt. Khi chuẩn bị gõ code xóa bài đăng đó đi, anh mới ngẩn người ra một lúc.
Mình đang làm gì vậy??


Jongseong dập vội máy tính, tự trấn an bản thân mình.


Không hiểu sao không chỉ khó chịu với dòng chữ kia, anh còn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy mọi người kêu la dưới khu bình luận, muốn có được Yang Jungwon làm bạn trai các kiểu.


Lòng bàn tay căng thẳng ra đầy mồ hôi, anh nhăn mặt lấy khăn giấy lau sạch, cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.


"Sao?"
"Tối nay bên khoa mình muốn đi ăn nhậu, đi không? Không đông, tớ rủ cả người yêu tớ nữa. Không có các anh chị lớn, toàn bọn năm hai năm nhất với nhau đi làm quen thôi."


Tất nhiên Jongseong từ chối. Anh vốn không thích chỗ đông người, đi ăn nhậu vừa đông vừa ồn lại càng không cần bàn tới. Choi Soobin cũng chỉ gọi hỏi cho có cơ sở báo cáo chứ hắn biết thừa thằng bạn sẽ nói câu từ chối, bèn nhún vai ừ một tiếng rồi cúp luôn.
------------------------------------------------------
Park Jongseong tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi toát ra đầy đầu, hô hấp có phần nặng nhọc.


Đã là lần mộng xuân thứ ba kể từ sau ngày hội chào tân sinh viên được một tháng rồi.


Làn da mềm mại, bàn tay nhỏ xinh vừa đủ để anh nắm trọn trong lòng, đôi mắt hiền dịu nhu thuận và giọng nói hơi thấp dễ nghe.


Jongseong lấy một cốc nước rồi đứng ngoài phòng khách, tâm trạng càng lúc càng rối rắm.
Anh vẫn gặp được Jungwon suốt quãng đường đi đi về về trên xe buýt. Đều đặn mỗi năm giờ ba mươi xe sẽ ghé trạm trước cổng trường đại học, và cũng đều đặn mỗi ngày được thấy cậu bước lên chuyến xe ấy, đi hết ba mươi phút thì về đến trạm gần nhà.


Jungwon là người khá sạch sẽ. Anh để ý cậu hay rửa tay bằng một chai rửa tay khô mỗi lần xuống xe. Cậu cũng thường đeo khẩu trang, vậy nên Jongseong vẫn không hiểu vì sao anh vẫn có thể nhận ra cậu giữa đám đông chật chội kia.


Nhớ đến Choi Soobin chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhận ra Choi Yeonjun giữa dòng người đông đúc trong một hội chợ họ từng đi vào hè năm nhất, anh nhớ hắn đã nói rằng.


"Chỉ cần cậu thích một người đủ lâu, cho dù có đứng đâu đi nữa, trong mắt cậu cũng chỉ có người ấy là nổi bật nhất thôi, những người còn lại đều bị lu mờ hết."


Giống như ống kính chụp ảnh vậy, chỉ cần chọn đúng tiệm cận và chỉ số ISO, lập tức sẽ tập trung lấy nét được vào chủ thể muốn chụp, những thứ xung quanh sẽ trở nên mờ ảo.


Jongseong vốc một vốc nước hất lên mặt, vuốt ngược mái tóc, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, không ngừng tự hỏi một câu duy nhất.


Anh thích một cậu nhóc anh mới gặp được một tháng thôi sao???


Thế nhưng, xúc cảm trong mơ quả thực vô cùng tốt, vô cùng chân thật...


Cũng khiến anh vô cùng thoải mái.


Cảm thấy còn nghĩ nữa chắc sẽ phát điên, anh lại hất nước lên mặt, lắc lắc đầu, chán nản ngồi vào bàn đi decode chương trình mình đang làm dở mấy tuần nay.

------------------------------------------------------
Park Jongseong thực sự xác nhận với bản thân rằng mình đã thích cậu bé kia vào một tháng kế tiếp.


Tần suất mộng xuân tăng lên nhiều đáng kể, đến nỗi anh hoài nghi có phải mình bị thiếu thốn cái gì trong cảm xúc hay không. Mặc dù đã nghiêm túc ngồi kiểm điểm lại, anh vẫn không hiểu mình bị cái gì nữa.


Ngoại trừ nhân vật chính trong giấc mộng của anh, Yang Jungwon.


Đầu sỏ gây ra mọi chuyện thì không hay biết gì, vẫn đang say giấc nồng trong chăn ở một nơi nào đó, để lại một người ở nơi khác vì mình mà mơ tưởng linh tinh hết lần này đến lần khác, bức cho tâm trạng ngứa ngáy phát điên.


Chiều hôm sau, con máy tính của Yeonjun bị virus giữa cuộc họp, đành để các bạn sinh viên trong câu lạc bộ tự thảo luận chay, còn anh gọi người yêu lên nhờ xem giúp.


Virus thì không thuộc sở trường của Soobin, nên hắn gọi Jongseong đến tiếp chiêu thay mình.


Jongseong lúc này đang chuẩn bị dọn đồ đi về thì nhìn thấy Soobin gọi tới, đảo mắt một vòng mới chịu nhấn nghe.


"Có ở trường không?"


"Có."


"Tầng mười, phòng mười lăm. Bồ yêu của tớ đang họp thì gặp virus, xuống xem hộ với. Tớ cũng đang dưới này."


Lúc xuống đến nơi, Jongseong muốn đứng hình khi nhìn thấy Jungwon ngồi ở một góc bàn thảo luận với hai người bạn của mình. Anh chần chừ một lúc rồi quyết định không đi vào, gọi cho Soobin bảo hắn cầm máy ra ngoài này.


"Dô, bạn hiền, đây, xem hộ phát." Soobin nhanh chóng nhảy chân sáo đưa máy ra cho, mặt nom hớn hở không chịu được. "Sao không vào trong ngồi?"


Anh lắc đầu. "Làm nhanh còn về."


"Gì vội thế, ở lại đợi bồ với tớ tí." Soobin mè nheo. "Còn nửa tiếng nữa họp xong rồi, cậu xem thằng bạn này đáng thương thế nào, mở lòng từ bi chút đi."


Jongseong không thèm kiêng nể tặng Soobin một cái lườm. Hắn cũng không thèm sợ hãi, vẫn hấp háy mắt nài nỉ anh ở lại cùng.


Năm phút sau, hai thằng con trai rủ nhau xuống tiệm cafe trong khu canteen trường ngồi đợi Choi Yeonjun xong việc.


Soobin liếc nhìn thằng bạn một hồi, chuyển sang chế độ ngắm nghía săm soi, cuối cùng chép miệng một cái.


"Này."


Jongseong không buồn ngẩng lên, chỉ liếc mắt.


"Má, coi thường nhau quá thể. Ngồi dậy đàng hoàng anh hỏi chuyện xem nào."


Không biết hắn định bày trò gì nhưng Jongseong vẫn ngồi dậy, chống tay lên cằm.


Soobin nhìn một hồi rồi gật gù. "Giống, rất giống đấy."


Anh nhàn nhạt mở miệng. "Cậu dở hơi đủ chưa?"


Soobin không buồn chú ý đến câu châm chọc của Jongseong, chỉ sảng khoái vươn qua vỗ vai anh. "Thằng bạn tôi, cuối cùng cũng có ngày tương tư người ta rồi."


Nhận thấy sắc mặt Jongseong có phần khó coi, hắn cười khoái trá. "Khai nhanh còn được khoan hồng. Dạo này để ý em nào trong trường hả?"


Anh lầm bầm. "Sao cậu nghĩ là trong trường?"


"Đù, có thật luôn? Hỏi chơi thôi đó." Soobin dường như cũng sốc. "Với cả, cậu mà có chỗ nào khác để đi ngoài trường với nhà hả?"


Quyết tâm không thể buông bỏ vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, Soobin kéo ghế lại gần, dụ dỗ đứa bạn phải mở miệng.


"Nào, kể tớ nghe, người ấy thế nào?"


Trong đầu Jongseong chạy qua một loạt hình ảnh tưởng tượng khó nói, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhả một câu. "Năm nhất, con trai."


Thân nhau đủ lâu nên khi nói hai từ cuối cùng, Jongseong không hề lo lắng.


Soobin nghe thấy cũng chỉ gật gù, bỗng hét toáng lên.


"Cái gì??? Năm nhất???"


Đùa, mấy thằng im ỉm đúng là lúc nào cũng là nguy hiểm nhất thật...


"Cậu với Choi Yeonjun mà không yêu nhau từ năm nhất??" Jongseong lườm hắn.


"Khác nhé, bọn này cùng tuổi, còn cậu là lớn hơn người ta đó. À không, cũng chỉ hơn một năm, được rồi không sao." Hắn vuốt ngực trấn an, cầm ly cafe hút một hơi, xắn tay áo tiếp tục hỏi.


"Ngành nào?"


Jongseong chưa kịp nói, đã thấy Choi Yeonjun nhảy bổ lên người tên bạn thân.


"Em xong rồi này."


Jongseong sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp cầm cặp phóng đi mất, bỏ lại cả đôi đứng ngơ ngác nhìn theo. Soobin chép miệng, thôi chút trả tiền cafe giùm nó vậy.


Trông thấy Jungwon đang đợi xếp hàng lên xe buýt, trái tim Jongseong đập như đánh lô tô nãy giờ mới dám thả lỏng ra chút. Dù đi ngay sau lưng cậu lúc lên xe, anh lại bị xô đẩy một hồi chuyển thành đứng sau lưng cậu.

Tóc Jungwon có mùi bạc hà thoang thoảng, quần áo cậu cũng có một mùi rất dễ chịu mà quen thuộc. Jongseong nhanh chóng nhận ra mùi này giống với mùi nước xả vải nhà mình, lần đầu cảm thấy biết ơn mẹ khi đã mua loại nước xả đó.


Suốt quãng đường ba mươi phút, người anh cứ nóng bừng rồi lại nôn nao, nhìn vào con người đáng yêu trước mặt mà không cách nào chạm vào được, Jongseong mới nhận ra anh không thể chối bỏ cảm xúc của mình nữa rồi.


Park Jongseong thích Yang Jungwon rồi.

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia