ZingTruyen.Asia

[JaeYong][NCT Fanfic] Niệm Ái - Ciel

Chap 4

Ciel9597

Thỉnh chư vị kiên nhẫn với cái fic này của mị, cổ trang nên mị viết không có điên được, phải deep chút

Enjoy ~~~~

------

Trịnh Tại Hiền mặc kệ Lý Thái Dung phát tiết hết tức giận cho đến tối, không hề ngăn cản hay năn nỉ gì, vì hắn biết, y chỉ là tức giận nhất thời thôi. Lý Thái Dung ghét nhất là bị chơi xỏ, chính là làm mà không thông qua ý mình. Điểm này Trịnh Tại Hiền thực sự hiểu hơn ai hết, nhưng hắn càng hiểu, ngoại lệ trong cuộc đời y chính là hắn, nên hắn mới dám mạnh tay làm điều này.

....

Buổi tối,

Vân Tiên Cung

Lý Thái Dung sau khi đập vỡ hết mọi thứ thì cũng dịu được đôi chút, y thừ người ngồi trên giường im lặng nhìn cung nhân dọn dẹp các thứ rồi cẩn thận suy nghĩ lại. Thực ra y hiểu rõ một khi yêu Trịnh Tại Hiền thì mặc nhiên y sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn những đôi tình nhân bình thường. Trịnh Tại Hiền không chỉ là ái nhân của y, mà còn là hoàng thượng của thiên hạ xã tắc, của vạn vạn thần dân. Yêu thương hắn thì phải chấp nhận chia sẽ hắn với bách tính, làm thê tử của đế vương thì dù muốn dù không cũng phải giúp hắn khai chi tán diệp, duy trì hậu thế. Tất cả chỉ vì bản tính nóng nảy và sự nuông chiều sủng ái vô độ của Trịnh Tại Hiền khiến y nhất thời không chấp nhận nổi việc bị lừa, khơi lại trong lòng y việc nam nhân mà phải hạ mình tranh sủng, nay lại không khác gì nữ tử hạ sinh con cái.

Mang thai đồng nghĩa với tính tình cũng sẽ thay đổi, nóng nảy lại còn hay suy nghĩ linh tinh, bực bội đủ chuyện, thế nên Lý Thái Dung một người hoàn toàn không kiềm chế mình đã thẳng thừng đuổi cả hoàng thượng và quậy phá ầm ĩ hơn nửa ngày trời. Thế nhưng giờ đây, khi bữa ăn tối đã sẵn sàng mà Trịnh Tại Hiền không đến dỗ dành y thì lại khác

- Hoàng thượng đâu?

- Bẩm, nô tài chưa được thông báo hoàng thượng sẽ đến.

- Ra ngoài đi, ta không ăn đâu - y nhàn nhạt nói

- Xin nương nương cố gắng dùng chút ít, giữ gìn quý thể cho mình và long thai. Nô tài cáo lui

Lý Thái Dung bây giờ lại không còn bộ mặt tức giận cao ngạo lúc trưa nữa và chính là một vẻ tủi thân ngốc nghếch vô cùng đáng thương. Y co người nằm trên giường lớn, hờn dỗi rấm rức khóc nho nhỏ không thành tiếng.

Ngươi thế mà không thèm đến nhìn ta một cái

Ngươi không thương ta nữa sao

Chỉ mới như vậy lại không muốn dỗ dành ta nữa

Ta bị lừa đương nhiên phải buồn bực, phải tức giận rồi

Ngươi không lo lắng ta tức giận sẽ bỏ cơm sao

Trịnh Tại Hiền... ngươi thật nhẫn tâm

....

Hoàng đế đáng kính của chúng ta lần này lại tính sai thời gian tức giận của Chiêu Hiền hoàng quý phi nên vẫn đang ung dung ngồi dùng bữa cùng Đổng hoàng hậu. Hắn dự định chút nữa sang mang canh gà đến dỗ Lý Thái Dung, giờ thì chắc có lẽ y còn đang đập phá cho hả giận. Đổng Tư Thành dịu dàng cười :

- Hoàng thượng không đến dỗ huynh ấy sao?

- Haizz... sợ rằng vẫn còn tức giận, thấy ta lại sinh khí, đợi chút nữa ta sang đấy dỗ y sau vậy. Ngươi đừng lo

- Huynh ấy thật có phúc.. có người yêu thương đến vậy - Tư Thành nhẹ giọng cảm thán

- Đừng như vậy, ngươi nói thế làm ta cảm thấy mình thật ích kỷ. - Trịnh Tại Hiền trầm giọng

- A.. hoàng thượng thứ lỗi, ta lại quá phận rồi.- Tư Thành ngượng ngùng cười

Không gian chìm vào im lặng, cậu chuyện kết thúc dở dang trong khi hai nhân vật ôm những suy nghĩ cho riêng mình.

...

Vân Tiên Cung

Tiểu Thập và Du Thái tiến vào gặp Lý Thái Dung, hai người chính là ảnh vệ được chính tay Trịnh Tại Hiền tuyển chọn để bảo vệ y, luôn luôn theo sát và trung thành với y.

- Chủ tử

- Hắn ở đâu? Hắn có muốn đến thăm ta không?

- Bẩm... - tiểu Thập ngập ngừng

- Bẩm hoàng thượng đang ở Chiêu Dương cung cùng Đổng hoàng hậu, đã dùng xong bữa tối - Du Thái lưu loát đỡ lời

- Đã biết, hai người ra ngoài đi

- Vâng, thuộc hạ cáo lui

- Haizzz

Thái Dung thở dài trở mình ngồi dậy, khoát hờ một chiếc áo choàng mỏng rồi mở cửa phòng bước ra ngoài hoa viên phía trước. Tiết tháng mười cuối thu, đầu đông bắt đầu se lạnh, Lý Thái Dung một thân đơn bạc nhè nhẹ tản bộ dưới trời đêm. Mấy chiếc lá vàng cuối cùng theo gió vờn quanh bóng dáng xinh đẹp sau đó vu vơ vươn lại trên tóc mỹ nhân tạo ra một khung cảnh điều hiu nhưng thập phần tráng lệ. Y ngẩng đầu ngắm nhìn những vì tinh tú trên cao, cái thì sáng lấp lánh vui tươi, cái lại le lói chờ lúc lụi tàn, nhân sinh chắc hẳn cũng như vậy, đời luôn có kẻ khóc người cười, hạnh phúc vốn không có nhiều, kẻ nào may mắn mới có thể chạm tay đến. Im lặng hướng phượng nhãn ra xa xa trên bầu trời, trái tim y thầm nói

Chỉ nguyện những điều ta lo lắng không phải sự thật

Cầu mong ái nhân đừng hai lòng

Cầu mong bạn hữu đừng làm ta thất vọng

...

Nghĩ gì mà thất thần như vậy

- A..

Đang miên man chìm trong thế giới của riêng mình, Lý Thái Dung bị một vòng tay rắn chắc ôm vào lòng. Vốn định kêu lên nhưng mùi trầm hương thân quen vấn vít bao bọc cơ thể khiến y bình tâm lại vô cùng. Y yên lặng tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này, y đã nghĩ người kia hết kiên nhẫn dành cho mình rồi nên khi được hắn yêu thương, y hoàn toàn trôi mất hờn giận cho giờ khắc này. Thế mà an ổn không được lâu, y lại giả vờ đẩy Trịnh Tại Hiền ra dấm dẳng trách móc:

- Sao ngươi không đi luôn đi, còn đến đây làm gì

- Đương nhiên phải đến đây rồi, ta rất lo lắng ngươi không ngoan, chạy loạn làm bản thân bị thương

- Hừ.. ngươi mà còn nhớ đến ta sao? Bữa tối qua lâu như vậy rồi, còn sang làm gì

- Ta sợ ngươi còn giận, không dám chọc ngươi sinh khí mà

- Ngươi.. hừ...

Biết là bản thân ngang ngược nên Lý Thái Dung tức giận giậm chân đi về Vân Tiên cung của mình ngồi uống nước. Trịnh Tại Hiền biết y đã nguôi giận, vui vẻ lon ton theo sau hống y ăn canh gà

- Thái Dung a, ta đã bảo người hầm canh gà cho ngươi, mau ăn cho nóng nào

- Không muốn... ngươi không thương ta, bỏ đói ta xong lại còn giả vờ mang canh tới

- Ai nha.. bảo bối.. oan lắm. Ta thương nhất là ngươi mà

- Ta mỏi tay lắm - y bắt đầu làm nũng, Lý Thái Dung vốn không giận Trịnh Tại Hiền được lâu.

Sau khi dỗ dành ái phi ăn hết canh gà, Trịnh Tại Hiền lại còn phải cung phụng y đi tắm rửa lên giường ngủ. Bình yên qua được một cửa khó nhằn, chỉ có thể là hoàng thượng anh minh thần võ của chúng ta.

...

Xoảng..

Rầm...

Dương Hòa tần sau khi nghe tin Chiêu Hiền hoàng phi mang long thai thì tức giận đến phát điên, la hét chửi mắng tất cả nô tài của mình

- Khốn khiếp, cái tên ái nam ái nữ đó sao lại may mắn đến thế chứ. Được hoàng đế sủng ái, quần thần nể nang nay lại còn mang long chủng, ta làm sao tranh được đây

- Nương nương thỉnh bình tĩnh, chúng ta từ từ nghĩ cách là được - một nô tì thân cận tà mị cười cười trấn an ả.

Ngầm hiểu ý nghĩa của câu nói kia, sau một khắc Dương Trác Lan giãn nhẹ đôi mày xinh đẹp, thư thả ngồi xuống trường kỷ hỏi

- Ý ngươi là...

- Vâng.. ý của thần chính là như vậy.

- Phải nhanh chóng ra tay cho ta

- Tuân lệnh

...

Lý Thái Dung mang thai, việc ăn uống, chăm sóc vốn ngày thường vô cùng tỉ mỉ nay lại phải cẩn thận vạn phần, một chút sơ suất cũng không được xảy ra. Dạo gần đây, y đang bước vào những ngày thai hành, vô cùng khó khăn khổ sở, ăn cái gì cũng nôn ra hết, cả người vô lực mệt mỏi không muốn động đậy khiến Trịnh Tại Hiền đau lòng không thôi.

- Thái Dung, ngươi cố uống một chút canh đi

- Thôi.. ta không muốn đâu, vừa vào lại nôn ra hết, thật kinh tởm - y nhăn nhó

- Vậy ăn chút cháo được không? - hắn thực sự sợ y không chống đỡ nổi, y gầy lắm rồi.

- Ta thực sự ăn không vô mà.. - y bực mình gắt lên rồi như nhớ ra gì đó, quay sang - tất cả là tại ngươi, ngươi cái đồ đáng ghét hại ta mệt mỏi như vậy

- Đúng đúng.. là ta hỗn đản, hại Lý mỹ nhân xinh đẹp trở nên tiều tụy, đợi sinh xong rồi ngươi trừng phạt ta được không?

- Là ngươi nói đó

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Tâm tình của Lý Thái Dung lên xuống thực sự là khó đoán, không ai có thể dễ dàng hống y vui ngoài Trịnh Tại Hiền, nhưng hắn còn phải lo quốc sự triều chính, nên thi thoảng vẫn phải còn người chịu trận thay. Điển hình là tiểu Thập bé nhỏ và Du Thái đáng yêu:

- Hai ngươi nói xem hắn quá đáng không? Luôn bỏ ta một mình

- Hoàng thượng vừa đi dạo với người về mà - tiểu Thập thật thà

- Hừ.. không tính, đó là hắn bồi ta tiêu thực sau giờ cơm

- Nhưng hoàng thượng vừa sai người mang chè hạt sen cho nương nương xong

- Có phải hắn nấu đâu, hừ .. ý ngươi là ta xấu tính chứ gì.. ta lập tức đổ chén chè ngay đây

- Á... đừng đừng.. là thần sai.. xin người bớt giận...

Hai tháng ốm nghén nặng nề đi qua, Lý Thái Dung của một buổi bình minh giữa mùa đông sảng khoái tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Trịnh Tại Hiền bắt đầu ngọ nguậy muốn đứng lên. Thế nhưng thân thể mang thai sáu tháng nặng nề có chút bất tiện, loay hoay một lúc khiến y cáu kỉnh không biết làm sao. Trịnh Tại Hiền tối qua phê duyệt tấu chương rất khuya, y không nỡ đánh thức hắn dậy vì mình, nhưng cả người bất tiện làm y mâu thuẫn trong lòng.

- Hức.. hức...

Trịnh Tại Hiền ngủ no mắt sau khi trở về từ buổi chầu sớm bị tiếng khóc nho nhỏ làm tỉnh giấc. Hắn lo lắng vươn tay tìm hơi ấm của Lý Thái Dung thì hoảng hồn bật dậy vì chạm vào khoảng trống. Nheo mắt nhìn thì thấy Lý Thái Dung thu mình ngồi ở góc giường cúi đầu rấm rức khóc thật nhỏ khiến hắn lo lắng cực độ, vội vươn tay ôm y vào lòng

- Ngoan nha.. sao ngươi lại khóc, khó chịu sao không gọi ta dậy

- Trịnh Tại Hiền

- Ta đây

- Ta mệt ...

- Có muốn gọi ngự y không? - hắn lo lắng xem xét khắp người y

- Cả người thật nặng nề, muốn đi xuống giường uống nước cũng không thể, ta.. ta lại đói bụng nữa... thật vô dụng quá đi hức hức..

- Trời ạ, đói thì nói với ta, sẽ có người chuẩn bị điểm tâm cho ngươi, vì sao lại khóc một mình... ta rất đau lòng a..

- Ngươi bận trăm công nghìn việc, mới ngủ một chút, sao ta nỡ đánh thức chứ

Lời nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là dòng nước ấm chảy qua từng ngóc ngách trong tâm hồn của Trịnh Tại Hiền khiến hắn căng tràn tình yêu trong lòng ngực. Lý Thái Dung da mặt mỏng, ít nói mấy lời ân ái thắm thiết nhưng lại tỉ mỉ quan tâm rất nhiều thứ về hắn. Chỉ sự quan tâm chân thành này thôi, cũng đủ khiến hắn cảm thấy lòng mình cho đi là vô cùng xứng đáng rồi.

- Thật là ngốc... ngươi vì hoàng gia mà chịu nhiều vất vả, sao lại tự biến đại công thần thành vô dụng vậy. Đến đây, phu quân đưa ngươi đi rửa mặt rồi dùng điểm ta nga.. mấy tháng nay ta luông mong chờ ngươi nói câu thèm ăn đó.

- Được.. - y nín khóc, híp mắt cười làm bừng sáng ban mai.

--------

Viết hơi theo feeling, có gì bỏ qua cho tui nha =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia