ZingTruyen.Asia

( HunHan- Ngược) RƯỚM MÁU.( Hoàn)

Chap 1: Mở đầu.

xuyentamcan


RƯỚM MÁU.

Chap 1:

Cuộc sống của tôi chính là một chuỗi dài những đau đớn.

Điều đâu tiên bất hạnh nhất chính là...

Lộc Hàm ngồi trong quán cà phê quen thuộc mà mình vẫn thường đến vào chiều chủ nhật. Đôi tay nhỏ nhắn cầm tách cà phê đưa lên miệng, bên tai văng vẳng âm thanh nhẹ nhàng sâu lắng của quán cà phê, mùi vị cà phê ngọt đắng, dịu nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi, Lộc Hàm cẩn thận đặt tách cà phê xuống. Cậu trầm mặc gõ ngón tay xuống bàn tạo thành thanh âm cộc cộc trầm tư.

Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, Lộc Hàm vì tiếng của điện thoại mà hơi co mày lại, đôi tay nhỏ nhắn lôi điện thoại từ túi áo ra. Chiếc điện thoại lại không chịu nghe lời, từ trên tay Lộc Hàm rơi tuột xuống sàn nhà. Giật mình, cậu vội rời ghế, cúi người xuống, đôi tay nhỏ nhắn miết miết dưới đất. Bên tai vẫn là tiếng chuông điện thoại réo rắt, Lộc Hàm khẩn trương lê tay khắp mặt sàn để tìm điện thoại, đôi tay run lên vì tiếng điện thoại dồn dập bên tai.

Đột nhiên...

" Đây."

Chiếc điện thoại được người khác đặt vào lòng bàn tay, Lộc Hàm cầm lấy, không quên cảm ơn người kia một tiếng. Cậu ngồi xuống ghế, thở nhẹ, rồi mới đặt điện thoại lên tai.

" Ai?"

" Tôi là quản gia, thiếu gia đang ở đâu vậy?" Bên kia là giọng nói đầy lo lắng.

Lộc Hàm điềm nhiên: " Tôi vẫn ổn, chị đừng lo lắng quá."

" Cậu..."

" Thế nhé, tôi sẽ về sớm."

Lộc Hàm tắt máy, để điện thoại sang bên cạnh, đôi tay lần mò tìm tách cà phê trên bàn. Trong vô thức, cậu động phải một vật nhọn nhọn kì lạ. Lộc Hàm thoáng do dự nhưng vẫn cầm lên, theo cảm nhận hình như là một chiếc kẹo mút. Lộc Hàm bất động, đồng tử hơi co lại, vài giây sau mới bóc chiếc kẹo mút ra, mất một lúc mới có thể bóc được. Đưa chiếc kẹo lên miệng, mùi vị ngọt ngào quen thuộc ập đến dâng trào trong tim gan, Lộc Hàm đưa chiếc kẹo ra khỏi miệng mình, hai phiếm môi mỏng mím lại trong vô thức.

Mùi vị này...

Đồng tử đã co lại đồng thời run lên, Lộc Hàm buông chiếc kẹo ra, nắm chặt lòng bàn tay lại. Gồng mình nhắm mắt lại để điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cơn đau đớn này vì chiếc kẹo mà nhấn chìm bản thân. Nỗi đau đớn dai dẳng, triền miên, chồng chất cứ thể dạy lên trong lòng khiến mọi giác quan đều như tan ra làm trăm mảnh.

Miệng Lộc Hàm mở ra, từ khóe mắt có dòng nước trong suốt rỉ ra.

" Là... anh đúng không?..."

Tiếng nói đầy khó khăn, nỗi đau theo tiếng nói phả ra mọi cảnh vật. Tiếng nhạc buồn của quán cà phê càng khiến cho nỗi đau sâu đậm hơn cả, Lộc Hàm bật khóc, giọng nói không còn rõ ràng.

" Tại sao? ... Em biết anh... vẫn luôn bên cạnh em... tại sao anh lại không ra mặt chứ..." Đúng thế, cảm giác kì lạ đó chỉ có anh mới đem lại. Cái cảm giác kì lạ mà quen thuộc này, những cái giúp đỡ thầm lặng mà không hề có tiếng động, cũng không hề có những câu khách sáo xa lạ. Chỉ nhẹ nhàng mà rất thân quen.

Lộc Hàm run lên, tiếng khóc nghe thê lương tận cùng. Cậu đứng dạy, lớn tiếng: " Ra đây đi..."

Không gian vẫn tĩnh lặng chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra. Lộc Hàm đau đớn, trước mắt chỉ toàn một màu đen tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng giờ đây càng khiến cho nỗi lòng thêm rướm máu. Lộc Hàm đưa tay ra hất hết những thứ trên bàn xuống đất. Tách cà phê rơi xuống đất vỡ tan, nước bắn ra lênh láng như một vũng máu nhỏ.

Tại sao chứ? Tại sao luôn ở bên cạnh tôi nhưng lại không chịu ra mặt chứ? Tôi muốn cảm nhận được hơi thở của anh ấy. Hãy ra mặt đi. Em xin anh, đừng khiến em thêm đau đớn đến đáng thương thêm nữa. Đừng chơi trò trốn tìm vô vọng này nữa. Anh đang trêu đùa em ư? Ngô Thế Huân, tên khốn!

Điều đầu tiên bất hạnh nhất của cuộc đời tôi chính là... ngay từ đầu tôi đã không được nhìn thấy anh ấy.

...

" Thiếu gia."

Tiếng quản gia gọi ầm ầm cả biệt thự, quản gia lấy điện thoại gọi cho Lộc Hàm nhưng không thấy có tín hiệu trả lời. Thiếu gia vốn không nhìn thấy gì, đột nhiên biến mất mà không hề nói gì cả, khiến lòng quản gia Trác như có lửa đốt. Cô vội gọi điện cho Ngôn Thừa Vũ.

" Thư kí Ngôn, thiếu gia biến mất rồi."- Quản gia Trác vừa khóc vừa nói.

" Quản gia Trác bình tĩnh, cậu ấy biến mất từ bao giờ."

" Tôi cũng... không chắc, có lẽ là chỉ vừa biến mất khoảng 1 tiếng trước."

" Thế này, quản gia tìm xung quanh khu đó, tôi sẽ đi hỏi bạn bè xem Lộc Hàm có ở đó không."

Quản gia Trác vội chạy ra ngoài.

Lộc Hàm cầm gậy dò đường để đi, tựa theo cảm nhận của chiếc gậy đặc biệt trong tay mình mà mò đường. Tiếng gậy đập xuống đất kêu cành cạch. Chính bản thân cũng không biết rằng đi đâu, chỉ biết rằng muốn rời khỏi căn biệt thự đó, muốn rời khỏi sự quản thúc của quản gia Trác một lúc.

Từng bước chân cứ khẩn trương bước đi theo tiếng gậy dồn dập, rồi tiếng xe cộ rộn ràng. 

Đột nhiên..

" Này, đang đèn đỏ mà."

Có người lên tiếng nhắc nhở Lộc Hàm, cậu vì thế mà dừng lại, theo tiếng động có thể đoán được đây là chỗ đợi đèn đỏ để sang đường. Tiếng xe cứ rầm rộ bên tai, Lộc Hàm dừng lại đợi, không quên lên tiếng cảm ơn người vừa nhắc nhở mình.

Thời gian trôi qua, Lộc Hàm vẫn chưa nghe thấy tiếng báo sang đường. Co mày lại, chẳng lẽ người ta quên không ấn để báo cho người khiếm thị sang đường, Lộc Hàm do dự, cuối cùng đưa tay ra phía trước xem có vô tình động vào ai, nhưng phía trước chỉ có không khí, tay cứ chơi vơi, lành lạnh. Đối với một người khiếm thị, mọi thứ xung quanh chỉ dừng lại ở xúc cảm, Lộc Hàm theo cảm xúc của mình, bắt đầu bước lên phía trước.

Đột nhiên tiếng còi kêu thét một tiếng rung đất, Lộc Hàm giật thót mình, cây gậy dò đường trên tay mình rơi xuống đất. Trong giây phút hoảng loạn này, đột nhiên có lực mạnh kéo tay Lộc Hàm lại.

Cả người Lộc Hàm vì lực mạnh mà nhào ra đằng sau, trong cơn sợ hãi này, nơi ấm áp kia khiến cậu càng cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết. Lộc Hàm đẩy người vừa kéo mình ra, hơi thở trở nên dồn dập.

" Cậu không sao chứ?"

Trước mắt chỉ toàn màu đen, bên tai là thanh âm lo lắng của người vừa nãy, Lộc Hàm do sợ hãi mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy, giọng nói run lên: " Tôi... không sao..."

Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như trực rơi ra ngoài. Thật sự rất sợ, sợ đến nỗi muốn bật khóc lúc này, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép được khóc, Lộc Hàm cố kìm nén nước mắt, ngồi xuống đất, tay run run lần mò dưới đất.

" Cậu tìm gì?"

" Gậy... gậy của tôi..."

" Đây."

Cây gậy dò đường được đặt vào lòng bàn tay, Lộc Hàm cầm lấy, rất nhanh đứng dạy.

Người kia hình như không an tâm, hỏi cậu: " Cậu có cần tôi đưa sang đường không?"

Lộc Hàm trầm mặc, bản thân lại không thích việc này. Cậu vốn không thích nhận sự thương hại từ người khác. Dù không nhìn thấy gì đi chăng nữa thì cậu vẫn luôn có lòng tự trọng, bản thân muốn tự mình làm mọi việc, không để ai phải cực vì mình, cuối cùng gượng cười: " Tôi tự đi được, chỉ cần nói hướng đi cho tôi."

" À... cứ hướng này đi thẳng lên là sang được đường."

Người kia xoay người Lộc Hàm lại phía mặt đường, cẩn thận chỉ hướng đi. Lộc Hàm cảm ơn một tiếng rồi cũng theo tiếng gậy dò đường bước đi.

Cảm thấy tự mình đi vẫn tốt hơn, dù sao đó cũng là người lạ, để người ta đưa sang đường cũng khiến phiền toái. Lộc Hàm khẩn trương theo tiếng gậy đập dưới đường bước sang. Sau khi sang được đường mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi chân do đi nhiều nên bắt đầu đau nhức, Lộc Hàm đứng tần ngần, muốn kiếm một chiếc ghế nào đó để ngồi nghỉ chân. Nhưng lại không biết nên kiếm như thế nào, tay đưa lên phía trước rồi lại hạ xuống, cảm giác lạc lõng giữa bể người qua qua lại lại không ngừng.

" Cậu muốn ngồi à?"

Trong không gian lại có giọng nói của người vừa rồi, Lộc Hàm thoáng ngạc nhiên, theo nơi phát ra giọng nói hơi liếc mắt về hướng đó: " Anh chưa đi sao?"

Người đó hình như đang tiến về phía Lộc Hàm.

" Tôi vốn định đi rồi, nhưng mà nghĩ về một người đẹp như cậu mà lại khiếm thị lại không lỡ."

Giọng nói người đó mang chút phong lưu, đa tình, khiến Lộc Hàm hơi co mày lại.

" Ý anh là sao?" Lộc Hàm cảm nhận thấy người kia đứng rất gần mình nên hơi lùi người lại, trở nên đề phòng trước câu nói không mấy đứng đắn của người kia.

" Đừng lo, tôi chỉ là muốn trò chuyện với cậu thôi mà. Cậu muốn ngồi đúng không?"

Lộc Hàm không hài lòng: " Đừng vì tôi không nhìn thấy mà anh có thể trêu đùa tôi, tránh xa tôi ra."

Có tiếng cười nhẹ, Lộc Hàm bực mình bắt đầu bước đi, cây gậy dò đường liên tục hoạt động. Cần tránh xa người đàn ông này ra. Anh ta chẳng đứng đắn như cậu tưởng. Dám trêu chọc cậu đã là một tội lỗi. Lộc Hàm không nhìn thấy dáng vẻ của người này, nhưng qua cảm nhận thấy người này không hề tốt như những hành động tốt đẹp vừa rồi của anh ta.

" Trước mắt cậu có một chiếc ghế dài đấy."

Chân Lộc Hàm dừng lại, khóe mắt hơi co lại nghi hoặc. Cơn đau nhức ở chân khiến cậu thật sự muốn ngồi, Lộc Hàm đưa tay lên trước mặt, cúi người xuống, quả nhiên tay chạm vào chiếc ghế. Anh ta không lừa cậu.

Lộc Hàm không nói gì, điềm đạm xoay người ngồi xuống ghế.

" Thấy chưa, tôi không lừa cậu mà."

Lộc Hàm không quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, chỉ ngồi im.

" Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi."

Lộc Hàm cảm thấy phiền phức, cuối cùng cũng lên tiếng: " Anh có thể đi rồi"- Giọng nói kiêu ngạo.

" Tôi chỉ muốn giúp một người đẹp như cậu thôi mà. Nhỡ lại xảy ra chuyện như vừa rồi thì sao đây."

Lộc Hàm chưa bao giờ gặp người nào mặt dày như người này. Dám lấy người khiếm thị ra để đùa bỡn, lại còn không biết xấu hổ ve vãn, tán tỉnh. Người kia hình như không muốn dừng, tiếp tục nói.

" Tôi tên Ngô Thế Huân, còn cậu?"

End chap 1.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia