ZingTruyen.Asia

[Hộp ô mai] [Fanfiction] Chuyện nho nhỏ của Ân Hậu và Khương Hi

Hộp ô mai 24 | Nếu ngon thì thơm ta một miếng!

trenlaunghemua59

Author: Émilie

Genre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), Family, Slice of life, Shounen-ai

Rating: K

Characters: Ân Hậu (Quỷ Hành Thiên Hạ), Khương Hi (Husky và Sư tôn mèo trắng của hắn)

Summary: Ân đại ma đầu đòi Khương chưởng môn ăn một miếng bánh bao thì thơm mình một cái. Phần này quá hai ngàn từ nhưng Ân đại ma đầu bảo không được cắt đôi vì người ta đang tán tỉnh nhau! Cắt đi Khương chưởng môn nghĩ lại không hôn nữa thì sao. Viết thì viết cho xong. 

A/N: Trong phần này có hai phần là sâu nhân sâm và trùng trong hoa thanh liên đều có tham khảo của Nhĩ Nhã. Sâu nhân sâm là trong Du Long Tùy Nguyệt còn trùng trong thanh liên ở Thịnh Thế Thanh Phong. Mình không quá hiểu về dược liệu lắm nên post draft và sẽ nghiên cứu thêm sau. 

Wordcount: 2246w

24 | Nếu ngon thì thơm ta một miếng!

Lại một ngày khác, Khương Hi loanh quanh trong biệt viện trên đỉnh Tử Sinh. Ân Hậu vẫn luôn rất thân thiết với đám hậu bối. Kiểu ở với Khương Hi thì rất ra dáng người lớn, nhưng ở với đám lâu nhâu Tiết Mông lại chẳng khác gì tụi nó cả, ồn ào náo nhiệt, thi thoảng còn tranh ăn với đám Tiết Mông nữa. Mỗi lần Tiết Mông qua chỗ y ồn ào việc Ân Hậu, đều rất nhức đầu. Hôm nay cũng thế, Ân Hậu lại đi đâu đó từ sáng, rồi tranh được một bọc bánh bao gạch cua với Tiết Mông, ôm lấy chạy thẳng về biệt viện. Tiết Mông hậm hực mà rằng chừng nào Khương Hi qua thư phòng, cậu sẽ bắt y đền gấp đôi. Ôi gấp đôi gấp ba thì Khương Hi vui là được. Gần đây tâm trạng y luôn không tốt, cứ suốt ngày lượn ra lại lượn vào, cơ hội nhìn thấy Khương Hi mỉm cười hay tự tại như khi ở Cô Nguyệt Dạ hay khi mới tới đỉnh Tử Sinh lại càng ít hơn. Nếu không lo ra thì là lo vào. Không biết là vì Ân Hậu cao hơn y hay xót xa y quá đỗi mà nhìn mãi vẫn chỉ cảm thấy lúc nào cũng hơi cúi đầu, tóc đen dài ủ rũ trên vai. Nếu không phải vì Ân Hậu sớm tỏ lòng, hay cả hai hiểu rõ lòng nhau, đứa nhỏ này chắc còn ủ rũ một thời gian dài hơn thế mà không chịu nói ra. Lúc nào cũng sẽ dằn vặt bản thân không xứng đáng, không quý giá. Nhiều lúc Ân Hậu cảm thấy áy náy cực kỳ, áy náy càng sâu yêu thương lại càng tuôn ra ào ạt. Trước đây Khương Hi sống tự tại là thế, chuyện thế sự chẳng để vào mắt mấy khi, thích gì làm nấy, hình như từ lúc gặp ông mới bắt đầu suy nghĩ những điều này, mới bắt đầu cảm thấy mình không xứng đáng. Đối với Ân Hậu, Khương Hi giống như một viên ngọc, xinh đẹp và đáng trân quý vô cùng. Vậy nên, người yêu thương lại cứ dằn vặt mãi về một chuyện, càng khiến Ân Hậu đau lòng.

Hôm nay trời nắng đẹp, lại thấy Khương Hi chui rúc mãi trong phòng, nhưng vì là hôm qua Ân Hậu mới bới được cho y một ít nhân sâm, lại thêm một ít đông trùng hạ thảo, y muốn ở trong phòng nghiên cứu. Toan muốn bước vào lại thấy Khương Hi đang mỉm cười, rực rỡ trong sắc nắng vàng tươi. Phải nói rất lâu rồi Ân Hậu không thấy nét cười này của Khương Hi. Tất nhiên sống đến tuổi này, tính cách khép kín lạnh lùng cũng như địa vị cao như Khương Hi, khó có thể thấy y tươi cười tự nhiên như đám hậu bối, cùng lắm là thấy mỉm cười, cùng lắm là bắt được nét vui tươi trong đáy mắt. Nhưng mỗi lần y cười, vẫn thật xinh đẹp.

Ân Hậu đứng nhìn trong ngẩn ngơ, lại nhớ ngày đó ở Cô Nguyệt Dạ, Khương Hi cũng cười như thế, mắt lấp lánh niềm vui, giống như đứa nhỏ tìm được món đồ chơi yêu thích. Đồ chơi của Khương Hi thì tất nhiên không giống tụi trẻ con cho lắm, nhưng từa tựa vậy. Lần đó là khi được tặng một bồn thanh liên, Ân Hậu ngày ấy chưa hiểu Khương Hi cho lắm, nghĩ là y thấy hoa sen xinh đẹp tức cảnh sinh tình mà mỉm cười, hóa ra không phải. Khương Hi tìm được một đám trùng trắng muốt trong bồn thanh liên kia. Y nói loại trùng này rất hiếm, nuôi như chó mèo biết đâu sau này lại cần dùng thì sao, kiểu như cho nó bò loăng quăng trong cơ thể người chết, thử điều khiển này nọ, dọa ma chút chơi. Thi thoảng làm chưởng môn cũng buồn chán lắm. Dăm ba con trùng với người khác thì thấy ghê, đối với Ân Hậu chỉ như trò trẻ con, nên Ân Hậu thấy vui vẻ ngày ấy của Khương Hi tươi sáng lại trong trẻo như màn nước mưa tháng ba. Muốn chạm vào, muốn nâng niu. Khương Hi cũng không có nhu cầu tìm được một người có chung sở thích, cũng không cần người ta thấu hiểu, chỉ vui vẻ vậy thôi. Nhưng nhìn vẻ yêu thương không kìm nén được mà Ân Hậu dành cho mình, có hơi ngạc nhiên sựng lại. Ngày ấy, cả hai người đều không nhận ra được rung động kín đáo trong tim dành cho đối phương, chỉ nghĩ là trân trọng nhau, trân trọng cả những sở thích kỳ lạ của đối phương.

Không biết Khương Hi hôm nay nhìn thấy gì, sâu nhân sâm chăng? Ân Hậu không muốn phá tan vui vẻ của y, chỉ đứng lặng ở cửa, ngắm y đến xuất thần. Nét cười này quý giá vô cùng, giống như một giọt nước nhỏ trên cánh đồng hạn hán đã lâu, thấm vào đất, lan tràn. Thật xinh đẹp, thật đáng yêu.

Nhưng nếu nói Ân Hậu chưa từng bỏ qua bất kỳ một cảm xúc nào dù chỉ là nhỏ nhất của Khương Hi thì y cũng chưa bao giờ không bắt được cảm xúc của Ân Hậu. Khi Ân Hậu muốn trốn, ngay cả Thiên Tôn chưa chắc đã phát hiện ra ông, nhưng Khương Hi lại có thể. Ân Hậu thấy khổng tước lớn rực rỡ như lại ôn hòa như nắng sau mưa, quay ra phía cửa, nhìn thấy nơi ông đang tần ngần đứng đó. Khuôn mặt vẫn là nét cười, đáy mắt vẫn là niềm vui khó kìm nén, hình như có cả một cái đuôi lớn đang xòe rộng phía sau.

"Ông bảo đi với đám Tiết Mông, sao đang đi lại về đây rồi?" Khương Hi vẫn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Ân Hậu đứng ở cửa, thuận miệng hỏi ông. Trên khuôn mặt vẫn là nét cười, niềm vui lan tràn.

"Đem về cho ngài một chút đồ ăn đó mà" Ông tiến vào phòng, đặt gói giấy dầu lên bàn, bên trong là bánh bao nóng hôi hổi "Lâu rồi không ăn"

"Bánh bao gạch cua?" Khương Hi đang lui cui tìm một cái hộp, trông phấn khích lại đáng yêu cực kỳ, nhưng vẫn cố kìm nén ra vẻ lạnh lùng mà hỏi Ân Hậu. Ân Hậu thấy y như vậy, cũng không nỡ phá rối.

"Ừ, ngài tìm được sâu nhân sâm à?" Chỉ thuận miệng hỏi y một câu như thế.

"Phải rồi, sao ông biết?" Khương Hi đã tìm được một cái bình sứ nho nhỏ trong đống chai lọ trong phòng, cẩn thận tiến tới, khều con sâu béo múp trong đám nhân sâm, cẩn thận đưa nó vào bình sứ nhỏ, đậy nắp lại, rồi lại thoăn thoắt quay ra ôm lấy bao giấy dầu "Loại này hiếm lắm, không phải lúc nào cũng tìm được đâu."

"Ừ" Ân Hậu lơ đãng mà nghe y nói, thật ra mấy chuyện đó ông cũng không quan tâm lắm. Trước đây chắc sẽ quan tâm, nhưng bây giờ, biểu cảm vui tươi có chút buông bỏ phòng bị của Khương Hi đáng giá hơn nhiều. Một đứa nhỏ kiêu hãnh như thế, trước mặt mình lại luôn không e dè mà thể hiện ra những mặt chân thành nhất của bản thân. Đầu còn chưa kịp nghĩ, người đã lại gần Khương Hi vẫn đang chăm chú nhìn túi bánh bao gạch cua trắng muốt nằm lặng im, cẩn thận nhón lấy một cái, đưa lên miệng cắn xuống.

Vừa định quay lại muốn nói với Ân Hậu một câu cảm tạ, cả người đã nằm gọn trong lòng ông, Ân Hậu ôm lấy y, siết sâu vào lòng. Hôn đánh chụt một cái trên má y, đầu cứ dụi mãi vào hõm vai y rồi hít hà tóc y mà lầm bầm "Lần trước ngài được tặng môt bồn thanh liên, tìm được một đám trùng, vui hết hai ngày liền. Lần này hẳn cũng sẽ lại tìm được thứ gì thú vị khác. Lâu rồi không thấy Hi của ta vui vẻ như thế, cả tóc cũng đang cười"

Khương Hi hơi mất tự nhiên, nhưng trong lòng ấm áp vô cùng, không biết phải bày ra vẻ mặt thế nào, lại cúi đầu cắn bánh bao. Ân Hậu thấy y chỉ cắn mãi bánh bao, hơi cười cười, ghé sát lại hỏi y

"Có ngon không?"

"Có"

"Ngon thì thơm ta một miếng đi" Ân Hậu hơi cợt nhả mà ghé sát vào, má dụi vào má Khương Hi. Khương Hi lại hơi lúng túng, không phải không muốn thơm người ta một cái, Ân Hậu vì y vui mà tâm tình cũng buông lỏng không ít, thơm một cái cũng không thiệt thòi gì. Nhưng mà trên miệng vừa ăn bánh bao, thơm má có hơi ...

Ân Hậu vốn thấy y vui vẻ, tâm tình thả lỏng, muốn trêu ghẹo người này một chút, thuận miệng trêu chứ chẳng mong Khương Hi thật sự thơm mình một cái. À chính xác là kiểu trong lòng biết rõ chẳng được đâu nhưng vẫn hy vọng, không được thì cũng không buồn bã gì hết. Vậy mà chẳng ngờ ông thấy Khương Hi hơi cúi xuống, nhưng thay vì thơm vào má, lại chuyển hướng mà đặt lên môi mình một nụ hôn, hôn phớt, trên môi vẫn còn mùi thơm của bánh bao gạch cua. Ấm áp lan tràn. Qua ra đã thấy Khương Hi tai hơi hồng hồng, lấy cái bánh thứ hai mà rằng "Ngon nên cho ông thử một ít đó"

Ân Hậu bị Khương Hi chọc cho lên cơn cợt nhả, tay hơi luồn xuống, ẵm cả người y lên. Khương Hi bị ông làm cho giât mình, thuận tay cầm theo cả túi bánh bao bảo vệ ở trong ngực. Ân Hậu thấy hành đống ấy đáng yêu vô cùng, cũng không làm gì cả, chỉ cụng khẽ trán mình vào tràn Khương Hi, rồi ôm riết y vào lòng

"Thương Hi của ta như vậy, phải làm sao bây giờ"

Khương Hi hơi khó xử, không biết nên ăn bánh bao, hay là ... thôi. Ân Hậu nhìn thấy lại càng yêu thương "Ngài cứ ăn đi, cho ta ôm một chút thôi, nhé?"

Thế là Khương Hi đỏ mặt ngồi gặm từng miếng bánh bao trong lòng Ân Hậu, ông thì yêu thương mà ôm y trong lòng, chỉ ôm như vậy thôi, không vuốt ve cũng chẳng làm phiền y ăn uống, chỉ ôm mà thôi. Vừa ôm vừa ngẫm nghĩ sao lại gầy như thế, cổ tay thì một bàn tay đã bắt trọn, cả người chỉ cần một vòng tay đã lọt thỏm, một trận đại thương lại thành ra như vậy. Ân Hậu xót xa mà đưa tay lên vuốt tóc Khương Hi. Khương Hi mơ hồ cảm nhận được nâng niu của ông, hơi ngước lên, Ân Hậu lại vừa khéo cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt của y.

"Sớm bảo ngài rồi không phải sao, với ta thì đừng tính toán nhiều như thế. Để ta thương ngài thôi là được rồi"

Khương Hi trong lòng đang ân ẩn xót xa, cứ áy náy vì để Ân Hậu lo lắng cho mình mãi, nhưng nghe thấy giọng cợt nhả của ông lại hơi thẹn thùng quá mà phải dùng giận dữ che giấu đi. Dẫu biết không phải phép nhưng vẫn ấn vào miệng Ân Hậu một cái bánh bao gạch cua to ơi là to. Ân Hậu suýt chút nữa thì nghẹn, đáng thương mà nhìn Khương Hi. Khương Hi vẫn luôn biết, người ăn bánh bao hơn một trăm năm rồi không nghẹn được, nhưng vẫn hơi lo lắng mình đùa quá trớn, đưa tay lên cầm phân nửa cái bánh bao còn lại trên miệng Ân Hậu. Ân Hậu nuốt một phần, nhìn Khương Hi đang híp mắt, chóp tai đỏ bừng trong ngực mình, tâm tình cợt nhả lại dâng lên, bèn cúi xuống gặm nốt phần bánh Khương Hi vẫn đang cầm trên tay, còn hơi quá đà màn liếm lên ngón tay y. Ân Hậu quả nhiên thấy đầu y vừa xịt một đống khói, ai bảo trêu đùa ai không trêu, đại tôn chủ giới Tu chân lại đi trêu ghẹo đại ma đầu. Ân Hậu coi như không nhìn thấy mà ngước mắt nhìn lên trời cao. Mảng đỏ trên cổ Khương Hi dường như lan hơi rộng, nằm im thin thít trong ngực ông không trêu đùa gì nữa, lại lấy một cái bánh bao, hơi thô bạo mà cắn xuống.

Ngoài trời nắng nhạt lan tràn, bao phủ cả đỉnh Tử Sinh. Có lẽ bắt được một con sâu nhân sâm cũng khiến một ngày có nhiều may mắn hơn chăng. Hai người đều biết, còn rất nhiều chuyện phía trước, nhưng mà không sao, hai người vẫn luôn cùng nhau, cho đến khi moi chuyện kết thúc thì thôi. Bây giờ có thể hạnh phúc, vây thì cứ hạnh phúc cùng nhau trước đã. 

- Hết Hộp ô mai 23 - 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia