ZingTruyen.Asia

Học viện Phù thủy

Cãi nhau

NhtTrng337

Trọng Đại: Hả? Huhu anh Đức ơi, em muốn đi chơi. Với lại anh Đức cũng nói đó, em hứa với anh Đức là học 3 buổi 1 tuần thôi, ngày mai đâu phải là ngày học đâu 😭

Văn Đức hơi mất bình tĩnh, đứng dậy nghiêm giọng: Đại có biết tại sao anh bỏ công ra ngồi học với Đại không? Anh làm những việc này là anh muốn tốt cho Đại thôi. Đại đã thi lại những hai môn độc dược và lịch sử pháp thuật rồi đấy. Đại là một phù thủy mà, sao Đại không biết trân trọng việc đó chứ. Thành tích học tập thì bết bát, còn không bằng những phù thủy lai. Nếu anh không vì Đại thì anh đã kệ xác Đại rồi. Bài tập của anh cũng nhiều vậy, nhưng anh bỏ thời gian ra giúp Đại ôn bài. Anh làm là cho anh à? Rồi mắc gì anh đi năn nỉ anh Tuấn Anh giảng bài lịch sử pháp thuật cho Đại chứ? Ai cũng bận chứ có rảnh rỗi đâu 😡

Dường như nhận thấy được con quỷ trong người mình chuẩn bị bộc phát ra, Văn Đức ngồi gấp xuống ghế, thở gấp gáp. Còn Trọng Đại, mặt cậu tái mét không còn một giọt máu nào. Chưa bao giờ nó thấy Văn Đức giận dữ đến như vậy. Nó cảm giác như Văn Đức sẽ chia tay nó sau khi thở xong vậy.

Trọng Đại: Huhu, anh Đức ơi, em sai rồi, em sai rồi. Đừng giận em mà, em đi lấy tập sách qua liền đây 😭

Trọng Đại chạy về phòng lấy tập sách còn Văn Đức thì vẫn còn thở gấp thở gáp. Cố trấn tĩnh mình không được quá kích động sẽ lại tái phát bệnh. Cùng lúc đó, Xuân Mạnh từ ngoài bước vào phòng.

Xuân Mạnh: Thằng Đại đâu, tau tưởng hôm nay mi học cùng với nó? 😳

Văn Đức: Đại về phòng lấy tập sách rồi

Xuân Mạnh: Mi sao thế? Tau nhìn mặt mi có vẻ không ổn lắm, lại thở gấp nữa. Đừng nói với tau là mi phát bệnh nhé? 😱

Văn Đức: A không. Lúc nãy tau ... tau hơi mất bình tĩnh với Đại một chút thôi chứ không có phát bệnh đâu. Tau uống thuốc trước mặt mi rồi mà không nhớ sao? 😅 mà mi vào đây làm chi?

Xuân Mạnh: Bộ mi không cho tau lấy tập sách ra phòng sinh hoạt làm bài sao? 😒

Văn Đức: 😝 Không phải ... ý tao là ... không phải mi còn nói chuyện với mọi người ở đại sảnh sao?

Xuân Mạnh: Nói xong rồi, giờ về ráng làm bài tập mai còn đi chơi nữa. Mi cũng nên hoàn thành bài tập độc dược đi đó. Tau nghe nói bài này khó lắm đấy 😩

Văn Đức: 😩 Tau biết rồi. Lát có gì tau nhờ mấy anh dò giùm đáp án

Xuân Mạnh: Sao mi không nhờ tau?

Văn Đức: Vì mi cũng như tau thôi 😆

Xuân Mạnh: Chưa biết được đâu, cứ đợi điểm ra thì biết

Văn Đức: Nhất trí

Xuân Mạnh lấy sách vở rồi rời khỏi phòng. Cùng lúc Trọng Đại lấy tập sách cũng đến. Xuân Mạnh đi đến, ép Trọng Đại vào bức tường và buông lời đe dọa.

Xuân Mạnh: Tốt nhất là đừng chọc điên thằng Đức. Nó mà điên lên, tao dám chắc ngay cả anh Hoàng cũng không cản được nó đâu. Đây là lời cảnh báo của anh dành cho mày đấy 😠

Trọng Đại nuốt khan: Va ... vâng ... em biết ... biết rồi ạ 😣

Xuân Mạnh ném một cái nhìn không mấy thân thiện lắm cho Trọng Đại, móc từ trong túi ra một hộp socola nhái.

Xuân Mạnh: Cầm lấy và tặng nó. Thứ này sẽ giúp nó đỡ hơn. Nếu anh không vì mày thì lúc nãy anh đã đưa nó rồi. Cầm lấy 😒

Trọng Đại chụp hộp socola Xuân Mạnh đưa.

Trọng Đại: Em ... em biết rồi ... cảm ơn ... ơn anh Mạnh 😖

Nói rồi Trọng Đại mở cửa phòng bước vào. Bên trong, Văn Đức đang ngồi trên bàn học, cầm viết lông ngỗng làm bài tập môn Độc dược.

Trọng Đại: Anh Đức ... em ... em đến ... rồi đây. Anh Đức ... kèm ... kèm em học nhé 😨

Văn Đức tay vẫn viết, mặt không thèm nhìn Đại một cái: Đại ngồi xuống đó rồi mở bài tập môn Biến hình ra làm đi, xong thì đưa cho anh coi

Trọng Đại: Anh ... anh Đức ... giảng ... giảng bài cho em đi ... em không hiểu ... hiểu bài 😖

Văn Đức: Hiện giờ anh đang bận, Đại mở sách ra đọc rồi làm bài đi. Nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu

Trọng Đại biết Văn Đức vẫn còn giận mình nên không dám nói gì thêm, kéo ghế ngồi xuống.

Trọng Đại: Anh ... anh Đức ... 😭

Văn Đức: Lại chuyện gì nữa? Đại có học không? Không học thì ra ngoài cho anh học 😠

Trọng Đại: Ơ ... ơ ... em học ... học mà. Ý em là ... anh Đức ăn cái này đi ... 😩

Văn Đức hơi ngẩng đầu lên, là một hộp socola. Với một người thông minh như Văn Đức thì biết ngay là Xuân Mạnh đã mách nước cho Trọng Đại rồi. Cái thằng này thật là.

Văn Đức: Để trên bàn rồi làm bài đi 🙂

Trọng Đại không biết làm cách nào để làm Văn Đức nguôi giận, chỉ còn cách cắm đầu làm bài tập thôi. Trong suốt 1 tiếng đồng hồ, căn phòng trở nên im bặt, im lặng đến mức đáng sợ. 1 tiếng đó thật sự là ác mộng với Trọng Đại. Cậu không còn tâm trí để học khi một bên là bài khó, một bên là người thương mình giận. Nhưng nói gì thì nói, cậu cũng phải hoàn thành bài tập thôi. Cậu không muốn chọc giận Văn Đức một lần nữa đâu, không phải vì lời đe dọa của Xuân Mạnh, mà là cậu biết rằng mọi chuyện không nên để quá tồi tệ đến không thể cứu vãn được tình thế như vậy.

Ngược lại, 1 tiếng là đủ để Văn Đức hoàn thành xong bài tập khó nhằn của GS. Kim Han-yoon. Văn Đức đứng dậy, vươn vai một cái. Không thèm nhìn Trọng Đại một cái, Văn Đức rời khỏi phòng ra phòng sinh hoạt chung để pha cacao.

Trọng Hoàng: Ồ, ngạc nhiên đấy. Anh tưởng nay hai đứa học cùng nhau. Sao mới 8 giờ đã xong rồi sao? 😯

Văn Đức: Dạ chưa ạ, em đi pha một ít cacao cho tỉnh người thôi ạ 😁

Hữu Thắng: Anh Đức có vẻ thích cacao nhỉ?

Văn Đức: Uhm, nó giúp đầu óc anh tỉnh táo hẳn ra 😊

Hùng Dũng: Anh nghe Mạnh nói hai đứa cãi nhau à? 🙁

Văn Đức cười, vỗ gáy Xuân Mạnh: Mi nhiều chuyện quá rồi đó 🙂

Xuân Mạnh: Xì, giống mi thôi 😒

Văn Đức: Chỉ là không cùng quan điểm thôi anh. Thôi em vào lại phòng đây, em dám cá là Đại chưa làm hết nửa số bài tập của GS. Lee Young Jin đâu

Văn Đức quay trở lại phòng, đặt một ly cacao lên bàn Trọng Đại rồi quay về bàn mình.

Trọng Đại: Anh ... anh Đức 😭

Văn Đức: Anh cho Đại nửa tiếng nữa để làm bài. Hết nửa tiếng sẽ qua môn Độc dược, anh sẽ kiểm tra bài của Đại 🙂

Buổi học hôm nay của Đại quả thật là ác mộng. Trọng Đại phải tự lực cánh sinh giải quyết bài tập một mình. Hết biến hình lại đến độc dược, xong lại phải soạn bài môn phòng chống nghệ thuật hắc ám nữa. Do đó, đến 11 giờ, cơ bản các bài tập của Trọng Đại mới hoàn thành xong. Chúng ta chưa bàn đến chuyện đúng hay sai, chỉ bàn đến chuyện là Trọng Đại đã hoàn thành xong bài tập, và điều đó làm Văn Đức rất vui.

Trọng Đại: Anh ... anh Đức ... em làm xong ... xong bài ... bài tập rồi 😭

Văn Đức: Uhm, cứ để đó đi, anh sẽ kiểm tra

Trọng Đại: Anh Đức ... đừng giận ... giận em nữa nhé? Em biết lỗi rồi 😣

Văn Đức bật cười: Anh không phải con nít đâu mà giận dai. Đại biết cố gắng như vậy là anh mừng lắm rồi 😊

Trọng Đại: Em xin lỗi đã làm anh Đức phiền lòng. Anh Đức làm tất cả vì em mà em lại làm anh Đức thất vọng. Em xin lỗi 😞

Văn Đức: Anh cũng xin lỗi Đại. Lúc đó anh nóng quá, không kiểm soát được lời nói với hành vi của mình. Đại sẽ không để bụng chứ? 😊

Trọng Đại: Ơ dạ không ạ, anh Đức không giận em là em mừng lắm rồi ạ. À, anh Đức ăn socola đi ạ. Em tệ thật đó, quen anh Đức hơn 1 năm nay mà không biết anh Đức thích socola, phải đợi anh Mạnh mách nước, em tệ quá 😣

Văn Đức: 1 năm không đủ để tìm hiểu một con người đâu Đại. Còn thằng Mạnh thì nó ở gần anh mấy năm rồi. Là bạn thân của nhau đương nhiên phải hiểu nhau rồi 😊

Trọng Đại: Dạ vâng

Văn Đức: Cũng trễ rồi đó, Đại về ngủ đi, mai đi làng Mỹ Đình chơi nữa. Còn bài tập của Đại cứ để đây, mai anh sẽ xem rồi sửa cho Đại

Trọng Đại: Dạ. Mai chiều anh Đức kèm em thêm nha, em năn nỉ á 😣

Văn Đức: Nếu Đại muốn thì anh sẵn sàng thôi 😁

Trọng Đại: Em cảm ơn anh Đức. Em về ngủ đây, anh Đức ngủ ngon nhé

Văn Đức: Uhm, Đại cũng ngủ ngon nhé 😊

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia