ZingTruyen.Asia

Hoan Hien The Cuc Khoe Vu Thi Duc

"Sở huynh, chúc mừng huynh, Sở tẩu có tin vui." Quý Uyên Từ nở nụ cười ôn hòa nói, mặt tràn đầy vui mừng.

  Nghe được lời nói của Quý Uyên Từ, Sở Khiếu Thiên trợn tròn mắt, thật lâu cũng không có phản ứng, ánh mắt đăm đăm. Mãi một lúc sau, mới phát ra một âm thanh nghi vấn.

  Bên trong phòng có chút an tĩnh, phải nói rằng, kể từ lúc Quý Uyên Từ tuyên bố thế tử phi có thai, nha hoàn trong phòng cảm thấy hơi không chân thật, đối với nam nhân sắp được làm cha lại phản ứng ngược lại với người hầu, nhất thời vui mừng nhướng mày, mọi người đều thấy ánh mắt thiết tha của hắn nhìn chằm chằm vào bụng của thế tử phi đang núp dưới chăn.

  Đám hạ nhân này đều là người của Lãm Tâm viện, nghe thấy chủ tử mình có thai, tự nhiên vui mừng vạn phần.

  "Ừ, Sở huynh, đứa nhỏ trong bụng Sở tẩu ước chừng được một tháng rồi." Quý Uyên Từ lần nữa khẳng định với vị thế tử nào đó sắp trở thành phụ thân còn đang sững sờ. Dĩ nhiên, không chỉ nói với Sở Khiếu Thiên mà còn nói cho Liễu Hân Linh biết.

  Rốt cuộc Liễu Hân Linh cũng tiếp nhận được lời nói của Quý Uyên Từ, nhất thời trong lòng có cảm giác khó nói nên lời, rất kỳ diệu, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, vẫn còn bằng phẳng như vậy khiến nàng hoài nghi nơi này thật sự có tiểu sinh mệnh rồi ư? Nhớ tới mình gần đây khẩu vị không tốt, thân thể luôn lười nhác, có lẽ đó là triệu chứng, chỉ là nàng từ đời trước cũng chưa mang thai lần nào, cho nên không nghĩ tới hướng đó.

  Lặng lẽ sờ soạng một lát, Liễu Hân Linh không nhịn được nhìn về thế tử gia đang đứng bên giường vẫn đăm đăm nhìn nàng, nhíu mày, có phải hắn bị sốc quá lâu hay không? Chẳng lẽ chuyện nàng mang thai khó tiếp nhận như vậy sao? Nhưng có lúc hắn vẫn nhắc đi nhắc chuyện long phượng thai với nàng, chắc hẳn hắn cũng vô cùng mong đợi nàng sinh con nha.

  Suy nghĩ một chút, nàng tha thứ cho phản ứng ngẩn ngơ của hắn, Liễu Hân Linh trực tiếp hỏi: "Quý thái y, gần đây ta lúc nào cũng muốn ói, hẳn không có vấn đề gì chứ?" Nói xong, không khỏi khẩn trương nhìn Quý Uyên Từ.

  Mặc dù nàng chưa từng nghĩ tới sẽ mang thai nhanh như vậy, nhưng lúc biết mình mang thai, lại không nhịn được mà vô cùng trân ái đứa nhỏ trong bụng mình, không cho phép xảy ra bất kì chuyện gì với nó.

  "Sở tẩu xin yên tâm, đây là triệu chứng rất bình thường." Quý Uyên Từ trấn an cười cười, sau đó lại nói: "Chỉ là thân thể của tẩu so với nữ tử bình thường yếu ớt nhu nhược hơn một chút, cho nên lúc mang thai thân thể cũng sẽ nặng nề, về sau ắt phải chịu khổ cực đôi chút."

  "Ta không sợ khổ cực." đôi tay Liễu Hân Linh vuốt ve trước bụng, thành khẩn nói: "Cho nên, phiền Quý thái y giúp ta điều dưỡng thân thể, để cho ta có thể bình an sinh hạ bé."

  "Đây là chuyện đương nhiên." Quý Uyên Từ ôn hòa nói. Dáng dấp Quý Uyên Từ thanh tú, trên mặt luôn mang theo nụ cười ấm áp, ánh mắt trong suốt, âm thanh nhu hòa, từng cử chỉ điệu bộ, đều khiến người khác nhịn không được mà sinh ra cảm giác tin cậy hắn. Đây cũng là một thủ đoạn thầy thuốc trấn an lòng người thôi.

  Liễu Hân Linh lập tức an tâm, nàng vô cùng tin phục y thuật của Quý Uyên Từ, cũng biết thân thể mình yếu hơn mấy phần so với tiểu thư khuê các khác, quá trình mang thai nhất định sẽ khổ cực hơn so với người thường, không chừng đến lúc sinh còn khổ hơn lúc đầu.

  "Còn nữa, Sở tẩu, gần đây tẩu không có hứng thú ăn uống, cho nên không nạp đủ dưỡng chất cho cơ thể, cần phải bồi bổ nhiều. Tối nay lại xảy ra những chuyện này, khiến tẩu bị sợ hãi, thật may là tâm tình của tẩu không bị kinh động, thân thể cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu đệ cho tẩu uống chút thuốc an thai trước, ba tháng đầu phải tránh chuyện chăn gối, Sở tẩu và Sở huynh tốt nhất nên chia phòng ngủ." Quý Uyên Từ vừa lấy thuốc ra vừa nói những điều phải kiêng kỵ, thái độ hết sức tự nhiên.

  Liễu Hân Linh đỏ mặt, mặc dù biết Quý Uyên Từ nói những chuyện này vì hắn là thầy thuốc, nhưng nhớ tới buổi tối trước khi ngủ, bọn họ còn dính vào một lần, thật sự là vô cùng mất mặt. Thật may là trên đường nàng cảm thấy không được thoải mái, trực tiếp đem nam nhân còn chưa được ăn uống no đủ ném xuống giường, nếu không còn mất mặt hơn nữa nha.

  Nghĩ tới, không khỏi tức giận trừng mắt nam nhân nào đó đang đứng bên giường.

  Lúc này, rốt cuộc Sở Khiếu Thiên cũng phục hồi tinh thần lại, âm thanh cao vút: "Mang thai? Ngươi xác định?!!" Nói xong, một đôi mắt ngậm lệ nhìn chằm chằm Quý Uyên Từ, giống như hắn là nhân vật nguy hiểm vậy.

  Quý Uyên Từ hành y nhiều năm, tự nhiên biết bình thường nam nhân khi biết mình sắp làm cha đều có phản ứng tương tự, cho nên ôn hòa như cũ gật đầu lên tiếng: "Đúng vậy, Sở huynh, Sở tẩu mang thai, chúc mừng huynh. Chỉ là thể chất Sở tẩu có chút yếu, cần chú ý nhiều một chút."

  "Cái gì? Sẽ gặp nguy hiểm?" Sở Khiếu Thiên càng thêm khẩn trương, âm thanh cũng run run.

  Liễu Hân Linh liếc hắn một cái, mới vừa rồi Quý Uyên Từ nói nhiều như vậy, chẳng lẽ nam nhân này điếc rồi không nghe thấy gì sao?

  Đúng là tai bị ù nên không nghe thấy gì rồi. Rốt cuộc giờ mới có phản ứng, vốn là nên cực kỳ vui mừng, nhưng nghe Quý Uyên Từ nói gặp nguy hiểm, lại cực kỳ khẩn trương. Cho dù chỉ có chút xíu nguy hiểm, cũng làm cho hắn khẩn trương không thôi, thậm chí ngay cả thân thể cũng đông cứng được ngay. Liễu Hân Linh liếc mắt nhìn, liền đưa tay sang nhét vào bàn tay ấm nóng đang đổ mồ hôi để cho hắn nắm. Dương nhiên nàng cảm động hắn để ý mình như vậy, sẽ không cố làm nũng hay oán trách cái gì. Trừ cha mẹ, hắn là người quan tâm tới nàng nhất ở thế giới này, có lẽ, so với cha mẹ, hắn còn quan tâm hơn, điều này làm cho lòng nàng hết sức xúc động.

  Quý Uyên Từ lại phải an ủi lại một phen, sau đó bị Sở Khiếu Thiên mặt đen lại uy hiếp, miệng phải đảm bảo hắn sẽ điều dưỡng tốt thân thể cho thế tử phi, bảo đảm thế tử phi bình an sinh con mới thôi. Nếu là đại phu khác, bị vị thế tử này uy hiếp, mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng sẽ không dụng tâm. Nhưng Quý Uyên Từ đồng ý, sẽ tận tâm làm, Sở Khiếu Thiên cũng hết sức tin tưởng y thuật của hắn, cảm giác khẩn trương rốt cuộc hạ xuống mấy phần.

  Quý Uyên Từ dặn dò Sở Khiếu Thiên một chút chuyện cần kiêng kỵ, liền đi viết phương thuốc. Nha hoàn trong phòng hớn hở ra mặt, nói lời chúc mừng. Mặc Châu đi rót cho tiểu thư nhà mình chén nước ấm, sau đó rất thức thời lui ra ngoài chuẩn bị ít thức ăn cho chủ tử đang mang thai.

  Trong phòng, hai người vừa mới nhậm chức cha mẹ, chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, nhất thời không nói nên lời.

  Liễu Hân Linh từ từ uống ly nước ấm, mới cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Trước đó ói rất nhiều, bây giờ còn có chút không thoải mái, làm cho nàng phải vuốt ngực.

  "Thế nào? Vẫn còn khó chịu sao?" Sở Khiếu Thiên nhìn thấy động tác của nàng, liền khẩn trương, thậm chí cũng không dám đưa tay tới đụng nàng.

  Liễu Hân Linh thấy bộ dáng vụng về này của hắn, không nhịn được lại muốn trợn trắng mắt. Đoán chừng bây giờ ở trong lòng hắn, nàng đã được thăng lên làm hiện vật cấm sờ rồi, hơn nữa còn là phụ nữ có thai. Lại nhìn phản ứng của hắn lúc trước thì càng chắc chắn điều đó.

  Trên thực tế, nàng đoán không sai, quả thật Sở Khiếu Thiên đã đem nàng trở thành thứ yếu ớt dễ vỡ rồi. Vốn ở trong lòng Sở Khiếu Thiên, đã cảm thấy nương tử nhà mình hết sức mảnh mai, cần hắn cẩn thận che chở mới có thể sống bình an, cho nên cho tới nay, hắn có thể thô bạo đối với bất cứ người nào, nhưng trước mặt nàng đều sẽ kiên nhẫn và dịu dàng hơn mấy phần, ngay cả động tác cũng nhẹ nhàng đi không ít. Mà loại tư tưởng đó không biết từ lúc nào đã thâm căn cố đế cắm rễ trong đầu hắn, vô luận nàng cường hãn đến mức nào, cũng khó mà cải chính ý nghĩ của hắn. Hiện nay nàng mang thai, lại thấy bộ dạng nàng mới vừa rồi ói mặt không còn chút máu, cơ hồ khiến hắn hoảng sợ, làm sao không khiến hắn cảm thấy nàng nhu nhược đây?

  "Không có việc gì, vừa mới ói nên vẫn còn khó chịu, ngực hơi đau một chút." Liễu Hân Linh không kiên nhẫn nhìn hắn giống chim sợ ná, liền giải thích.

  Sở Khiếu Thiên vừa nghe, nhảy người lên muốn đi tìm Quý Uyên Từ, nàng vội kéo ống tay áo của hắn, bảo hắn phải ở yên đó. Nhưng nàng làm vậy lại làm cho hắn hoảng sợ hơn, nói: "Buông ta ra, nàng cẩn thận kẻo bị thương."

  Liễu Hân Linh lười phải liếc hắn, trực tiếp đưa tay kéo hắn tới gần, sau đó đứng dậy chủ động chồm vào ngực hắn, cảm thấy bắp thịt toàn thân nam nhân cứng ngắc như đá, không khỏi bất mãn vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói: "Chàng cứng quá nha, khiến thiếp không thoải mái."

  Ý của nàng là hắn không cần phải cứng ngắc người như vậy nữa, buông lỏng một chút đi nha, nhưng thế tử gia nào đó nghe vào trong tai thế nào lại thay đổi thành một ý khác.

  "......"

  Đến phiên Sở Khiếu Thiên rối rắm suy nghĩ. Hắn cứng chỗ nào? Cẩn thận đưa tay xuống nắm bắp đùi mình, hình như bắp thịt quả thật có chút cứng, ít nhất so với nàng hương hương nhuyễn nhuyễn mà nói, thì cứng rắn hơn nhiều. Đây là kết quả của việc gần nửa năm qua hắn đều chăm chỉ tập võ, nhưng nam nhân mà, nếu không cứng thì sẽ mập, chẳng lẽ muốn hắn đi ăn thành người béo sao?

  Nghĩ tới đó, ngay lập tức hắn dùng giọng thương lượng nói: "Này, ta cố gắng ăn cho mập, có được không?"

  Rốt cuộc Liễu Hân Linh không nhịn được co rút khóe miệng, thế tử gia này rốt cuộc muốn nàng thế nào mới có thể khôi phục bình thường? Về sau hắn vẫn cứ thần kinh vậy sao?

  Lại nghĩ, nàng chỉ có thể thở dài, nói: "Không cần, chàng như vậy là được rồi, là thiếp nói lung tung." Để dời đi sự chú ý của hắn, không thể làm gì khác hơn là dời đề tài, "Khiếu Thiên, chàng mới đi đâu vậy? Thiếp tỉnh lại thì không thấy chàng nữa." Trong lời nói không khỏi có chút uất ức.

  Nàng rất ít làm nũng với người khác, lúc bình thường luôn là vừa văn nhã vừa trầm tĩnh, chỉ có hắn hay quấn nàng mới có thể thấy được nàng ngại ngùng, nhưng điều đó cũng rất hiếm khi. Hiện nay lại nghe được âm thanh có chút uất ức của nàng, hắn vừa yêu thương vừa đau lòng, vội vàng cẩn thận vòng chắc eo của nàng, giải thích: "Linh nhi, thật xin lỗi, ta cho là lưu lại Sở Thất thì sẽ không có chuyện gì, không ngờ......"

  Nói xong, Sở Khiếu Thiên hít một hơi thật sâu, nuốt xuống cuồng nộ ngập trời đang dâng lên, khuôn mặt vẫn hung ác như cũ nói: "Lúc trước ta nhận được tin tức, có người thăm dò hành tung của chúng ta, ta cho người đi tra một chút, phát hiện những người kia là thám tử Nam Di, hơn nữa bọn họ hình như có hành động."

  Lúc trước Sở Khiếu Thiên nhận được tin tức buổi tối có người sẽ động thủ ám sát bọn họ ở Lĩnh Nam, vốn muốn tương kế tựu kế một mẻ lưới bắt hết bọn chúng, cho nên tới thương nghị với Quý Uyên Từ, vì không muốn kinh động người trong khách điếm, bọn họ dụ đám sát thủ áo đen ra ngoài giết hết. Chỉ là, Sở Khiếu Thiên không ngờ sẽ có cá lọt lưới âm thầm vào khách điếm, thiếu chút nữa làm tổn thương nàng. Hiện tại nhớ lại, lúc bọn họ dụ nhóm người ra bên ngoài thì những tên áo đen kia cũng tương kế tựu kế âm thầm phái hai người vào khách điếm xuống tay với nàng.

  Nghĩ tới đấy, trong lòng Sở Khiếu Thiên lại bạo phát, quyết định phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu phía sau, hắn phải đem kẻ chủ mưu ra hành hạ sống không bằng chết để xả hận!

  Liễu Hân Linh nghe xong suy nghĩ, "Khiếu Thiên, chàng nói người Nam Di có liên quan? Bọn họ muốn giết chúng ta sao?"

  Trong lòng Sở Khiếu Thiên hoài nghi chuyện đêm nay có thể là người Nam Di làm, người có khả năng nhất chính là lục hoàng tử Nam Di có lẽ đã trở về nước. Bởi vì gần đây hắn đắc tội lớn nhất chính là tên hoàng tử này. Sở Khiếu Thiên cười lạnh, nếu xác định là tên hoàng tử kia, hắn không ngại để cho tên đó nếm thử một chút tư vị sống không bằng chết, cho tên hoàng tử đó biết, nương tử nhà hắn không phải ai cũng có thể động tới.

  Trong lòng Sở Khiếu Thiên có tính toán khác, nghe thấy lời của nàng, vẻ mặt hơi động, nhưng vẫn cười nói: "Chuyện này nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ báo thù cho nàng, nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được. Quý Uyên Từ cũng nói, bây giờ nàng đang mang thai, không thể phí quá nhiều tinh lực."

  Sau khi Liễu Hân Linh nghe xong, mặc dù đối với chủ nghĩa nam nhân của hắn không mấy quan tâm, nhưng nàng cũng không từ chối ý tốt của hắn, ôn thuần đáp một tiếng.

  Lúc này, Mặc Châu dẫn theo hai nha hoàn bưng thức ăn khuya vào. Mùi vị cháo nóng vàthức ăn, còn có canh cá ngon mắt, ban đêm nơi này lại hơi lành lạnh, trông vô cùng sức hấp dẫn người khác.

  Liễu Hân Linh vừa mới nôn một trận, cơ hồ đem tất cả mọi thứ ói ra sạch, hiện tại đói bụng, thấy thức ăn nhẹ nhàng lại ngon mắt, nàng không nhịn được mà nuốt nước miếng. Hơn nữa bây giờ nàng là phụ nữ có thai, một người ăn hai người bổ, mọi người cũng ước gì nàng ăn nhiều một chút, đối với bộ dạng của nàng cũng không lấy làm lạ, nhẹ nhàng nở nụ cười.

  Sở Khiếu Thiên cẩn thận ôm nàng đến trước bàn ngồi xuống, sau đó bới thêm một bát cháo nữa đút nàng ăn.

  "Thiếp tự mình ăn được rồi." Liễu Hân Linh thật không có thói quen bị người ta xem như người tàn tật mà đối đãi, nghiêng đầu cự tuyệt hắn đút cháo cho nàng.

  Sở Khiếu Thiên rất có kiên nhẫn dụ dỗ: "Linh nhi ngoan, bây giờ nàng không được thoải mái, ta đút cho nàng."

  Vị thế tử gia này không phải người cố chấp, nhưng lại rất cố chấp với những chuyện liên quan tới nàng, có mười con bò kéo hắn cũng không đi. Da mặt Liễu Hân Linh nhăn nhó, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh đang cúi đầu như không nghe thấy gì, chỉ có thể nghiêm mặt, há miệng nuốt miếng cháo hắn đang đút tới.

  Không phải là không thể cự tuyệt, mà là nam nhân này tối nay bị dọa sợ, cái gì cũng không dám để cho nàng động thủ, tất cả việc ăn uống vệ sinh của nàng đều phải dựa vào hắn mới được.

  Liễu Hân Linh hơi khổ sở, chẳng lẽ chín tháng tới hắn đều đối đãi với nàng như người tàn tật thế kia à?

  Thật vất vả ăn xong một chén cháo nhỏ, lại ăn chút thức ăn và một chén canh cá, nàng no rồi.

  Sở Khiếu Thiên lại nhướng mày, nói nhỏ: "Nàng ăn ít quá, bây giờ nàng phải ăn gấp đôi mới được."

  Liễu Hân Linh nhìn hắn một cái, sai Mặc Châu bưng nước súc miệng tới, nói: "Bình thường thiếp ăn như vậy, cho dù mang thai cũng không thể lập tức ăn hai phần được. Ừm, chờ bụng to ra, mới có thể ăn nhiều." Nàng cũng chưa mang thai bao giờ, cho nên không biết phụ nữ có thai bình thường ăn bao nhiêu, chỉ có thể nói như vậy để gạt đi ý đồ hắn muốn ép nàng ăn nữa.

  "À......" Sở Khiếu Thiên không khỏi liếc nhìn bụng của nàng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra tia đỏ ửng khả nghi.

  Hiện tại vẫn là nửa đêm, vốn chưa ngủ được bao nhiêu, hiện đã ăn uống no đủ, nàng bắt đầu buồn ngủ.

  Sở Khiếu Thiên từ Quý Uyên Từ biết được phụ nữ có thai cần ngủ đủ giấc, thấy nàng ngáp, vội vàng ôm nàng đến giường, sau đó giũ chăn đắp cho nàng, mình cũng chui vào, ôm nàng trong ngực.

  Liễu Hân Linh vốn muốn ngủ, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói: "Quý thái y nói, chúng ta phải chia phòng ngủ thì tốt hơn. Hơn nữa tư thế ngủ của chàng….. Ừm, phân giường ngủ đi." Liễu Hân Linh cảm thấy đây là chuyện hết sức cần thiết, bởi vì tư thế ngủ của thế tử gia này cực kỳ không đứng đắn, hơn nữa tư thế yêu thích nhất của hắn chính là đè lên người nàng mà ngủ. Trước kia nàng có thể dễ dàng tha thứ cho sự háo sắc này của hắn, nhưng bây giờ trong bụng có nhi tử, đè bên ngoài như thế hư thì sao?

  Cho nên nàng kiên quyết phải phân giường ngủ.

  Sở Khiếu Thiên nhíu mày, rõ ràng không vui, nhưng biết bây giờ không phải là lúc hắn bốc đồng, đành phải miễn cưỡng nói: "Ta biết rồi, nàng ngủ trước đi. Chờ nàng ngủ, ta sẽ sang phòng khác." Từ lúc thành thân, chưa từng phân giường ngủ, khiến hắn vô cùng không tình nguyện, cảm giác tối nay mình nhất định sẽ không ngủ yên giấc.

  Biết hắn đồng ý, Liễu Hân Linh mỉm cười, nhắm mắt lại.

  Chỉ là rất nhanh, nàng lại mở mắt.

  Trong phòng vẫn đốt đèn, tấm màn không buông xuống, cho nên hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

  "Sao vậy?" Hắn dịu dàng hỏi, đưa tay cẩn thận vuốt mặt nàng, giống như là trấn an đứa bé ngủ ngoan.

  Liễu Hân Linh nhìn hắn cong môi mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Thiếp mang thai, chàng có vui không?"

  Quý Uyên Từ nói, phụ nữ có thai cảm xúc thay đổi rất nhiều, thích hỏi các vấn đề kỳ quái, phải nhân nhượng nàng.

  "Dĩ nhiên là vui mừng." Sở Khiếu Thiên không chậm trễ chút nào trả lời, "Ta rất vui mừng, nếu như nàng sinh một đôi long phượng giống ta, ta càng vui mừng. Ừ, nếu cha mẹ biết nàng mang thai, cũng sẽ rất vui mừng, trời sáng ta sẽ viết thư nói cho bọn họ biết."

  Liễu Hân Linh đối với câu nói kế tiếp của hắn không có gì dị nghị, nhưng câu nói "Nếu như nàng sinh con giống ta, ta càng vui mừng." Ý gì đây? Nam nhân bình thường không phải sẽ nói "Nếu như nàng sinh nữ nhi giống như nàng, ta còn vui mừng hơn" sao ? Đây không phải là lời nam chính phải nói trong phim tình cảm à? Vì sao cha của con nàng lại kỳ quái như thế?

  "Tại sao nhất định phải giống như chàng? Chẳng lẽ muốn con có tính khí như chàng sao?" Liễu Hân Linh cảm thấy nếu sinh con trai, bề ngoài giống hắn thì rất tốt, nhưng đừng có loại tính khí như hắn, đây là thời đại hoàng quyền chí thượng, không phải tất cả mọi người đều may mắn giống hắn có một tổ mẫu cường đại cưng chiều, có một hoàng đế cổ quái dung túng. Nàng cảm thấy con mình là đứa bé kín kẽ khéo léo thì tốt hơn.

  "Dù sao giống ta là tốt." Sở Khiếu Thiên một mực chắc chắn.

  Liễu Hân Linh nheo mắt lại, đè xuống buồn bã trong lòng, nàng hỏi tại sao nhất định phải giống như hắn. Nhưng hiển nhiên thế tử gia không muốn nhiều lời, trực tiếp lấy môi chặn miệng của nàng lại, không để cho nàng hỏi nhiều.

  Cuối cùng, mọi thủ đoạn nàng đều đem ra hết cho đến khi ngủ thiếp đi, Liễu Hân Linh vẫn không hỏi ra được hắn có ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia