ZingTruyen.Asia

Hoan Hien The Cuc Khoe Vu Thi Duc

Bái biệt Liễu phủ, Sở Khiếu Thiên cũng không ngồi lên xe ngựa, mà vô cùng thanh thản dắt tay Liễu Hân Linh hướng về vương phủ.

  "Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây?" Liễu Hân Linh cười hỏi.

  Sở Khiếu Thiên cực kỳ tự nhiên nói: "Nghe người làm nói, nàng về nhà mẹ đẻ rồi, dù sao ta cũng không có việc gì, thuận tiện tới đón nàng."

  "A ~~" Nàng không khỏi nhếch lên khóe môi, ánh mắt nhu hòa.

  An Thuận cúi đầu đi ở phía sau hai người, trong lòng hô hào: Thế tử gia ngài còn có thể ung dung thế sao? Có thể sao? Có thể sao? Rõ ràng là vừa về tới phủ không thấy thế tử phi, liền lập tức hò hét gấp gáp chạy tới, hiện tại lại bày ra một bộ dáng thong dong nhàn nhã như vậy là muốn náo kiểu gì nha!

  Liễu Hân Linh nhìn trời chiều trong thành cổ, mọi người mặc áo vải rộng tay ngồi ở các bàn đá xanh dọc theo con đường, thành thị cổ kính xen lẫn tư vị ấm áp trong không khí cũng làm trong lòng nàng có loại cảm giác nói không ra lời, có chút không chân thật, lại có chút mê ly. Cho đến khi bàn tay ấm áp kia nắm chặt tay mình, nàng mới phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu liền thấy gò má kiên nghị của nam tử bên cạnh, sau đó hắn xoay đầu lại, hơi thở bình thản trên khuôn mặt anh tuấn, khóe môi tươi cười, không khỏi nhếch môi khẽ cười theo.

  Cảm giác như thế rất tốt, có loại cảm giác yên bình "Chỉ cần chàng đang bên cạnh, thế giới trở nên như thế nào cũng không quan trọng".

  "Thế nào?" Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng, nhạy bén phát giác nàng mới vừa mất hồn.

  Liễu Hân Linh lắc đầu một cái, nàng phát hiện, nam nhân này thật ra thì có lúc nhạy cảm không thể tin được, khiến cho tự đáy lòng nàng hơi lùi bước.

  Sở Khiếu Thiên cũng không truy cứu sự khác thường của nàng, dẫn nàng đi tới một con phố náo nhiệt, nói: "Nương tử, chúng ta tùy tiện đi dạo một chút, nàng thích cái gì thì mua cái đó." Sở Khiếu Thiên nhớ hôm nay đang trên đường đi nha bộ thì thấy có một số nam tử bình dân đang cùng thê tử của họ mua đồ trang sức phấn son ở các sạp hàng bên đường, tình cảnh đó lại thể hiện một loại hạnh phúc nhỏ bé, để cho hắn không khỏi động lòng, cũng có chút ngượng ngùng thừa nhận hình như mình chưa từng dẫn nương tử ra ngoài mua đồ trang sức phấn son gì thì phải.

  Chỉ là hắn cũng không thấy nàng tô son điểm phấn, chỉ ngửi được trên người nàng một mùi hương nhàn nhạt, cũng không ngửi thấy những mùi hương son phấn gì khác.

  Cho dù nàng không thích, nhưng vẫn cảm động hắn luôn suy nghĩ mọi thứ vì nàng, cong cong khóe môi, đáp một tiếng “Được”.

  Đường phố lúc chạng vạng có chút vắng vẻ, rất nhiều gian hàng nhỏ ven đường vắng khách, có người vội vàng thu dọn quán. Xuyên qua hết con phố này thì tới một dãy cửa hàng bán đồ trang sức quần áo son phấn rộng rãi bên đường lớn.

  Đầu tiên Sở Khiếu Thiên mang nàng vào tiệm phấn son, Liễu Hân Linh mới vừa bước vào tiệm bán son phấn thì bị hắt hơi một cái, sau đó vô tội nhìn mặt của nam nhân trong nháy mắt đen xuống, chỉ có thể hướng ông chủ tiệm son phấn ngượng ngùng cười cười, vội vàng lôi kéo nam nhân chạy đi.

  Liễu Hân Linh thấy hắn còn muốn tính toán tới tiệm tiếp theo, mới vội vàng nói: "Khiếu Thiên, thiếp đói bụng rồi, chúng ta trở về ăn tối thôi." Nói xong, nàng làm ra vẻ rất đói.

  Sở Khiếu Thiên vừa nghe, tự nhiên lấy thân thể nàng làm trọng, cũng không có ý định trở về phủ, trực tiếp mang nàng tới một quán ăn được trang hoàng rất hào hoa, chọn một gian trên lầu hai rồi ngồi xuống. Tiểu nhị rất ân cần đi tới, Sở Khiếu Thiên tùy tiện gọi vài món ăn, phân phó tiểu nhị mau sớm mang thức ăn lên.

  "Mời khách quan yên tâm, rượu và thức ăn rất nhanh sẽ tới." Ánh mắt tiểu nhị tự nhiên mà lão luyện, nhìn hai vị khách này cùng người làm, liền biết họ không giàu cũng quý, không dám trì hoãn, nhanh chóng đáp lời.

  Rất nhanh, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên. Chờ nha hoàn dọn xong bát đũa cho họ, Sở Khiếu Thiên không muốn bị bọn người làm nhìn, liền sai bọn họ ra khỏi gian phòng đứng đợi bên ngoài.

  "Nương tử, nếm thử một chút, quán rượu này làm thịt dê nướng và thịt giò đông ngon lắm." Sở Khiếu Thiên vội vàng gắp thức ăn cho nàng.

  "Chàng cũng ăn đi." Liễu Hân Linh cũng cười gắp một chút cho hắn.

  Chỉ có hai người ở nhã gian, không phải tuân theo quy củ gì, nên cả người cũng buông lỏng. Thật ra thì lúc bình thường, Sở Khiếu Thiên đã trải qua hơn hai mươi năm lễ nghi khi dùng bữa của giới quý tộc, cái loại ưu nhã đó đã được nuôi dưỡng khắc sâu đến tận xương, nhất cử nhất động đều vô cùng quý khí ưu nhã. Nhưng lúc này, nam nhân nào đó lại thích ăn uống hào phóng không câu nệ. Bình thường nàng lén lút nhìn hắn và Quý Uyên Từ giành ăn đồ ngọt cũng có thể thấy được tính tình hắn rất trẻ con.

  Hai người giống như đôi vợ chồng dân dã, chàng gắp thức ăn cho nàng, nàng múc canh cho chàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau cười một tiếng, bình dị tự nhiên, tràn ngập một loại hạnh phúc mộc mạc đơn giản.

  Cảm thấy no bụng thì Liễu Hân Linh buông đũa xuống. Sở Khiếu Thiên đang muốn khuyên nàng ăn nhiều một chút thì bên ngoài nhã gian truyền vào một âm thanh hơi quen thuộc.

  "...... Ngươi không biết ta là ai sao, còn không mau dọn cho ta một gian hả?

  "Thật sự xin lỗi khách quan nhưng khách đã ngồi hết rồi." Âm thanh tiểu nhị bất đắc dĩ.

  "Thiệt là, hôm nay sao lại xui xẻo vậy chứ, ngay cả tên tiểu tử nhà ngươi cũng dám đối nghịch cùng tiểu gia!"

  "Lô huynh, thôi đi, nếu không còn nhã gian nữa thì chúng ta đến nơi khác đi." Có người thông tình đạt lý khuyên nhủ.

  ............

  Âm thanh dần dần đi xa, sau đó biến mất ở dưới lầu.

  Sở Khiếu Thiên để đũa xuống, ánh mắt âm trầm, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, thấy vậy trái tim Liễu Hân Linh có chút sợ hãi. Loại lạnh lẽo này so với sát khí đằng đằng còn kinh hãi hơn.

  "Sở Thập." Sở Khiếu Thiên kêu một tiếng.

  Chỉ chốc lát sau, một người đẩy cửa đi vào, cung kính hướng hai người hành lễ, "Thế tử, thế tử phi."

  Liễu Hân Linh tò mò dò xét một lát, phát hiện dáng dấp Sở Thập hết sức bình thường, ở trong đám đông không có gì nổi bật, chỉ có đôi tròng mắt thỉnh thoảng hiện lên vài tia sáng. Nghe nói Sở Thập am hiểu ẩn thân, muốn làm một chút việc ngấm ngầm xấu xa đều phải trải qua tay hắn. Trái tim Liễu Hân Linh dâng lên một loại cảm giác quỷ dị, hoàng đế ban cho Sở Khiếu Thiên mười thị vệ có bản lĩnh khác nhau, không chỉ vì bảo vệ an toàn của hắn, mà có lẽ còn có mục đích khác nữa.

  Sở Khiếu Thiên gõ gõ cái bàn, xếch lên khóe mắt sát khí ngất trời, phân phó nói: "Đuổi theo bọn họ, nhân cơ hội làm việc."

  "Dạ!"

  Hiển nhiên Sở Thập biết chủ tử muốn mình làm gì, rất lưu loát đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

  Chờ Sở Thập rời đi, sắc mặt Sở Khiếu Thiên trở lại như bình thường cầm đũa lên tiếp tục dùng cơm, thuận tiện cũng khuyên Liễu Hân Linh ăn nhiều hơn một chút, chờ hai người ăn no, Sở Khiếu Thiên lại gọi tiểu nhị tới, ho một tiếng, làm bộ nói: "Nương tử nhà ta rất ưa thích điểm tâm ở nơi này, các ngươi đem lên cho ta mấy món."

  Tiểu nhị nhìn thiếu phụ cố gắng nặn ra nụ cười dịu dàng, hiểu ý mà cười nói: "Vâng thưa ngài, xin chờ một chút ~~"

  Chờ sau khi tiểu nhị rời đi, Liễu Hân Linh không khách khí nhéo vào hông của thế tử gia nào đấy, nói: "Phu quân, thiếp thật sự thích ăn điểm tâm đến thế sao?"

  Sở Khiếu Thiên lạnh mặt không được, cười lấy lòng, "Nương tử, mấy món điểm tâm nơi này làm rất ngon, nàng nếm sẽ biết thôi mà." Hắn chết cũng không thừa nhận mình dùng danh nghĩa của nàng mà làm việc, nam nhân này có lúc cũng mạnh miệng như thế.

  Cũng không phải Liễu Hân Linh thật sự trách hắn, thấy hắn cười chân chó đến vậy, làm cho nàng không nhịn được vui lên, cười nói: "Chàng ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, cẩn thận về sau già rồi hàm răng sẽ rụng sạch. Aiz, có muốn lấy về cho Quý thái y một phần không? Gần đây hắn cũng giúp chúng ta rất nhiều việc, về sau ra khỏi kinh, sẽ rất lâu không gặp được hắn."

  Sở Khiếu Thiên chép miệng, lầu bầu nói: "Sẽ không đâu." cũng không cự tuyệt lời của nàng.

  Ban đêm, Liễu Hân Linh tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn chung quanh trong phòng một cái, không thấy thế tử gia đâu, đi tới bên cửa, loáng thoáng nghe được âm thanh đối thoại, cẩn thận lắng nghe, khi nghe rõ bọn họ nói gì thì bộ mặt không khỏi nổi lên vạch đen.

  "Đã xong việc?"

  "Vâng, Lộ tam công tử đã uống thuốc này rồi, hắn không phát hiện bất kỳ khác thường gì."

  "Hôm nay hắn ở nơi nào?"

  "Là ở trong ngõ Kim Ô phía đông thành."

  "Nha, ở cái nơi có hoa khôi đó hả? Ha ha, ngươi làm rất khá, đi xuống lãnh thưởng đi."

  "Cám ơn chủ tử."

  "......"

  Khóe miệng Liễu Hân Linh co rút, thấy một người trong đó rời đi, vội vàng trở lại trước bàn trang điểm làm bộ mới ra, rất nhanh đã trông thấy thế tử gia vểnh khóe môi lên trở lại, giữa hai lông mày xua không được hưng phấn, khiến cho nàng không khỏi nhìn hắn.

  Sở Khiếu Thiên vươn cánh tay ôm nàng từ phía sau, kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu cọ gò má trắng nõn như sứ mịn của nàng, mang theo một kiểu thân thiết làm nũng.

  "Nương tử, chúng ta đi nghỉ đi ~~"

  Liễu Hân Linh tựa vào ngực hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, phát hiện gương mặt hung ác ngày thường của nam nhân nào đó hiện một nụ cười xấu xa, tà ác lại anh tuấn, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

  Thôi, mặc kệ hắn làm chuyện xấu cũng được, chuyện tốt cũng xong, dù sao nam nhân này đã là của nàng.

  ***

  Hôm sau, Liễu Hân Linh bắt đầu bận rộn.

  Dọn dẹp hành lý —— vấn đề này không lớn, có người đắc lực bên cạnh mẹ chồng giúp đỡ, nàng chỉ phải xem qua sổ sách là được, phải tính toán mang theo người làm —— Mặc Châu, Lục Y không thể không đi cùng, Lý mama cũng phải theo, đầu bếp trong phòng bếp biết làm món điểm tâm ngọt cũng phải mang đi. Còn cái gì nữa không?

  Liễu Hân Linh nhìn mấy nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp An Dương vương phi đem tới, sắc mặt hờ hững.

  Mặc dù An Dương vương phi không nói rõ, nhưng lẽ nào nàng lại không hiểu ý tứ của vương phi, chẳng phải là để cho nàng mang theo, phòng ngừa cái gì đó. Tỷ như nàng mang thai hoặc cuộc sống gia đình bận rộn, không có phương tiện phục vụ trượng phu, những nữ nhân này có thể có chút công dụng rồi. Nói thật, Liễu Hân Linh cảm thấy An Dương vương phi là một người vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng không muốn thấy nữ nhân đông đảo trong hậu viện của chồng mình, rõ ràng cũng khát vọng trượng phu toàn tâm toàn ý, bạc đầu chẳng xa nhau, nhưng bà lại hi vọng nhi tử có thể hưởng thụ sự dung túng của thế gian đối với nam nhân, cũng không tin tưởng nhi tử có thể an phận chỉ yêu thương một nữ nhân, nên đã chuẩn bị kỹ càng cho nhi tử.

  Chỉ là, bà thông minh không giống như người ở thời đại này, bình thường mẹ chồng đều nói rõ đưa người vào trong hậu viện nhi tử, nhưng còn bà lúc mang vài nha hoàn tới đây, cũng không tỏ rõ có ý gì như xem thử nàng xử trí thế nào. Mà bình thường nàng cũng hay giả bộ hồ đồ đáp lại, xoay người liền vứt người vào trong góc.

  Liễu Hân Linh quan sát mấy lần, chọn hai người có dáng dấp không tệ đưa vào danh sách, gọi là Hải Đường và Hồ Liên.

  Đợi nàng đuổi mấy nha hoàn ra khỏi đây, Mặc Châu bưng lên cho nàng một ly trà hoa, âm thanh nguội lạnh nói: "Tiểu thư, nếu ngài không thích cứ để họ ở lại trong kinh, cần gì cho các nàng đi theo? Nô tỳ tin tưởng vương phi cũng sẽ không nói gì."

  Liễu Hân Linh bĩu môi, "Cũng phải cho mẹ chồng một chút thể diện, dù sao đi theo ta rồi, để ở đâu là chuyện của ta." Liễu Hân Linh cười lạnh, đừng tưởng được đi cùng thì sẽ có cơ hội đến phục vụ trong phòng hảo hạng, nếu nàng không muốn, tin tưởng họ cả đời cũng không thấy được Sở Khiếu Thiên.

  Mặc Châu gật đầu một cái, "Cũng phải. Chỉ là nô tỳ vẫn cảm thấy, vương phi không có ý dò xét thì cũng có chút sợ tiểu thư, dù sao quái lực của tiểu thư đã không phải là bí mật nữa, nô tỳ tin tưởng, không người nào dám giáp mặt với tiểu thư đâu."

  Liễu Hân Linh im lặng nhìn Mặc Châu, cảm thấy nha đầu này có phải đánh giá bản thân nàng rất cao rồi hay không.

  Bỏ qua chuyện này, rất nhanh Liễu Hân Linh liền chuyển sang chuyện khác.

  Bận rộn như thế, vài bằng hữu cũng tới nói lời từ biệt với nàng. Trong đó có tỷ đệ Tạ Thiên Nhan, thậm chí Tạ Cẩm Lan ôm hông của nàng, gào khóc ở trên người nàng náo loạn muốn cùng đi Khai Dương thành, thấy gân xanh Sở Khiếu Thiên nổi lên, trực tiếp đánh tiểu chính thái và tỷ tỷ của hắn ra, sau đó hận thù của biểu ca biểu muội lại kết lớn.

  Chờ tiếp đãi xong vài bằng hữu, Tĩnh Ý thái phi của Tĩnh vương phủ biết nàng phải rời khỏi kinh thành, cũng tới đây thêm náo nhiệt, vội vàng sai người sang thỉnh nàng tới nói chuyện. Kể từ sinh nhật Tĩnh Ý thái phi, Tĩnh Ý thái phi đã coi Liễu Hân Linh là tri kỷ, chỉ có thể nói chuyện giải trí với nàng.

  Người của Tĩnh vương phủ bày tỏ: mỗi lần thấy một già một trẻ này nói chuyện với nhau, bọn họ đã cảm thấy không trúng chưởng cũng bị thương nha!

  Ba ngày sau, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, rốt cuộc bọn họ lên đường rời khỏi kinh thành đã sinh sống vài chục năm, xuôi nam mà đi.

  ***

  Lộ Văn Tổ bị ép buộc đến khổ, sắc mặt rất không tốt, ngay cả khi biết Sở Khiếu Thiên đã rời khỏi kinh thành cũng không khiến trong lòng hắn tốt hơn chút nào.

  Hắn hoài nghi mình sinh quái bệnh, nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện gì, làm sao có thể chứ?

  Hơn nữa bệnh này thật sự là sỉ nhục cả đời nam nhân, loại sỉ nhục này khó có thể mở miệng nói được.

  Mấy vị thường đi uống rượu với hắn đều tụ lại thấy bộ dáng Lộ Văn Tổ tiều tụy giống như chết cha chết mẹ, cả đám đều thất kinh.

  "Trời ạ, Lô huynh, làm sao huynh biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Quân Huyền kêu lên đầu tiên.

  "Văn Tổ, có phải đệ ngã bệnh hay không?" Anh trai Tôn Hoành Hằng cũng quan tâm hỏi.

  "Lô huynh, bệnh huynh rất nghiêm trọng phải không? Đi gặp thái y chưa?"

  "Lô huynh, có bệnh phải trị, không thể sợ thầy giấu bệnh nha!"

  "......"

  Thấy vẻ mặt quan tâm của một đám bạn tốt, trong lòng Lộ Văn Tổ càng thêm bi phẫn. Nếu có thể gặp thái y, hắn đã sớm đi. Nhưng đi tìm đại phu rồi, mặt mũi của hắn giấu bên trong áo hay chăn đều muốn vứt sạch. Cho nên kể từ khi phát hiện mình có thể bị bất lực, hắn bí mật đi tìm đại phu trong dân gian, thế nhưng vài đại phu nói với hắn rất khẳng định rằng thân thể của hắn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề, khiến cho hắn chỉ có thể mắng to không dứt ở trong lòng, lại tìm không ra vấn đề gì.

  Thật chẳng lẽ cả đời hắn phải chịu bất lực? Không được nha, hắn mới vừa thu Tô Thủy Khiết vào tay, còn chưa nếm đủ, làm sao có thể như thế?

  "Aizz, chẳng lẽ Lô huynh mắc phải tạp chứng nan y gì sao?" Sở Quân Huyền nhìn sắc mặt hắn, trong lòng hơi đồng tình, đề nghị: "Nếu như những thái y kia không chữa được, không bằng đi mời Quý thái y thôi. Hắn đối với những chứng nan y rất am hiểu, tuyệt đối có thể trị hết được cho huynh."

  Mặt của Lộ Văn Tổ trực tiếp biến thành xanh mét, mặt kìm nén nhìn thiếu niên họ Sở vô tội nào đó, buồn bực nói: "Ngươi muốn cho ta chết càng nhanh sao?"

  "Đúng vậy nha, tìm ai cũng được, ngàn vạn lần đừng tìm Quý thái y đó, hắn rất không đáng tin cậy!"

  Mọi người lại bắt đầu rối rít mà đem chuyện Quý thái y làm không đáng tin cậy ra nói một lần, khiến Sở Quân Huyền nhanh chóng buông tha ý nghĩ này. Mọi người đều biết, y thuật Quý Uyên Từ rất tốt, rất nhiều chứng nan y đại phu không giải quyết được, đến tay hắn quả thực là dễ dàng giống như ăn cơm uống nước, nhưng hắn không đáng tin so với y thuật của hắn càng làm cho người ta sợ hãi, trừ phi liên quan tới tánh mạng, người nào sẽ tự nguyện tìm hắn đây? Cũng không phải ngại mình sống lâu quá mà muốn đi chứ?

  Tay Lộ Văn Tổ nắm thành quả đấm, hắn có chết cũng không cần tìm tới Quý Uyên Từ.

  Bởi vì Lộ tam công tử quyết tâm quá kiên định, cho nên đã tạo nên một cuộc sống bất lực khổ ép mấy năm trong tương lai.

  Một lời khó nói hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia