ZingTruyen.Asia

(Hoàn) [BHTT-EDIT] Ác độc nữ xứng là nữ chủ đầu quả tim sủng

Chương 54: Người mình yêu nhất

phuonganhshira

Chương 54: Người mình yêu nhất.

"Cô là ai vậy?"


Chỉ bốn chữ bình thường, lại giống như có thể trực tiếp rút đi linh hồn.


"Miên Miên." Đỗ Thanh Thanh ngốc, căn bản không hiểu rõ trạng huống trước mắt, ngây ngẩn vài giây sau mới mở miệng, đầu như lặn trong bể nước, trong đầu ầm ĩ đánh vang, "Lời này của em là có ý tứ gì?"

"Vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy?" Cô nói, thật sự khó có thể tin, "Em, em là đang cùng chị nói giỡn sao?"

Thanh âm nghe tới đã run đến không ra hình ra dáng.

Ngón tay cũng dùng sức nắm chặt góc áo, hốc mắt thực hồng, môi dưới gắt gao cắn chặt.

Trông thực sự rất rất ủy khuất, nếu là bình thường, Tô Kỷ Miên nhất định sẽ nhẹ nhàng đứng lên.

Cũng sẽ hôn hôn môi cô, sờ sờ mặt cô, hận không thể rút hết tất cả ôn nhu từ trái tim ra giao cho cô, từng câu từng chữ dỗ dành: "Như Ca không khóc không sợ, có em ở đây."

Chỉ như vậy một câu lại giống như chứa ma pháp, nước mắt Đỗ Thanh Thanh chỉ cần như vậy là có thể trực tiếp ngừng hơn phân nửa.


Nhưng hiện tại......


Đỗ Thanh Thanh hít hít mũi, bất an lại khẩn trương ngẩng đầu, lại chưa hề nhìn thấy được bất kỳ quan tâm hay lo lắng gì từ đáy mắt Tô Kỷ Miên, rõ ràng đôi mắt kia vẫn như cũ mỹ lệ thanh triệt, nhưng bên trong lại không hề phản chiếu hình bóng cô.

"Không phải vui đùa." Tô Kỷ Miên mở miệng nhẹ giọng nói, "Tôi thật sự không quen biết chị."

Nàng dừng một chút, thanh âm xa cách lại lễ phép.

"Chúng ta, hẳn là lần đầu tiên gặp mặt đi."

-

Đỗ Thanh Thanh thất hồn lạc phách báo cảnh sát, lại gọi tới bác sĩ, mong bọn họ giúp Tô Kỷ Miên làm kiểm tra càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.

Cùng lúc đó cũng liên hệ với hệ thống, muốn nhờ cô ấy chạy nhanh về tổng bộ một chuyến, hỏi xem Tô Kỷ Miên rốt cuộc làm sao vậy, rõ ràng kịch bản chưa từng đề cập tới bất kì chuyện gì liên quan đến mất trí nhớ, như thế nào lại đột nhiên phát sinh trạng huống như vậy.

"Tôi biết rồi." Hệ thống đáp, ngữ khí khó được đứng đắn, thực mau cùng tổng bộ bên kia hẹn một cuộc, ngay sau đó lại hỏi, "Cô muốn cùng tôi trở về không?"

"Không được." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, mắt nhìn Tô Kỷ Miên phía sau, chóp mũi vô thức lên men, "Tôi phải ở chỗ này chăm sóc nàng."

"Miên Miên sinh bệnh, bị ủy khuất bị thương." Cô nói, ngón tay gắt gao nắm chặt vào nhau, móng tay cơ hồ sắp đâm cả vào thịt, "Tôi phải ở lại chăm sóc em ấy thật tốt."

"Không thể để nàng nhìn không thấy tôi......"

Thanh âm rất nhỏ rồi lại thực kiên định, một nửa nói cho hệ thống nghe, một nửa dùng để an ủi chính mình, giống như nhiều năm về trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, tuy rằng hoảng loạn, nhưng vẫn phải kiên cường.

Hệ thống nghe thấy quả thực đau lòng hỏng rồi.

"Ài." Chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, hiểu biết tính cách Đỗ Thanh Thanh, cũng không nói thêm cái gì nữa, lưu lại một câu tôi đi một chút sẽ về ngay, sau đó liền không thấy bóng dáng đâu.


Đỗ Thanh Thanh giơ tay lau lau nước mắt, lấy di động ra gọi điện cho Cận cha, nói bản thân đột nhiên có việc không trở về được, bảo bọn họ phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Sau đó lại một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Tô Kỷ Miên, ánh mắt một khắc cũng không rời dính ở trên người nàng, khẩn trương cùng bất an chờ đợi kết quả.

Nghe bác sĩ hỏi Tô Kỷ Miên rất nhiều vấn đề, lại thấy bọn họ cầm hồ sơ thảo luận thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận, là bởi vì trong tai nạn này phần đầu đã chịu đòn nghiêm trọng, đại não bị thương nặng, cho nên ký ức xuất hiện hỗn loạn, xuất hiện một ít vấn đề về nhận thức hiện tại.

Đơn giản mà nói, là mất trí nhớ.

"Cô ấy cũng có vẻ không nhớ rõ cô." Bác sĩ thở dài, kiên nhẫn giảng giải tình huống cho Đỗ Thanh Thanh, "Bệnh nhân đánh mất ký ức của vài tháng."

"Cô bé nói với tôi hiện tại vẫn là đầu hè." Hắn cau mày, biểu tình nghiêm túc, "Còn nói trước khi bản thân gặp chuyện ngoài ý muốn là vừa mới kết thúc công việc ở cửa hàng tiện lợi, đang chuẩn bị quay về kí túc xá."


Cửa hàng tiện lợi, cái địa phương này nhưng quá mức quen thuộc.


Đỗ Thanh Thanh nghe vậy đột nhiên đình trệ hô hấp, hai chân chợt nhũn ra, trong đầu "oanh" một tiếng.


Nếu như vậy, kia chẳng phải là nói đến ký ức của Tô Kỷ Miên về lần trọng sinh này của mình sao.

Cho nên...... Nàng đem chính mình, cùng với ngày ngày đêm đêm cùng mình ở bên nhau thật nhiều thật nhiều chuyện như vậy, toàn bộ quên hết..?


Khi ý thức được điểm này, nước mắt Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa tràn mi, cả người cơ hồ sắp ngồi tê liệt dưới đất.

-

Qua một hồi lâu, Đỗ Thanh Thanh mới miễn cưỡng cưỡng bách chính mình trấn định xuống, lúc sau lại cùng bác sĩ kỹ càng tỉ mỉ hiểu biết tình trạng thân thể của Tô Kỷ Miên.

Phần đầu, tay phải và cánh tay, tất cả đều có vết thương bất đồng trình độ, cánh tay còn đỡ, chỉ là trầy da chút thôi, đã tiến hành khử trùng và băng bó, phần đầu thì miệng vết thương không nhỏ, nhưng cũng đã kịp thời tiến hành phẫu thuật khâu lại.

Kế tiếp..... Nghiêm trọng nhất chính là tay phải.

Gân bắp thịt ở ngón cái và ngón trỏ của Tô Kỷ Miên bị chặt đứt, tuy rằng đã tiến hành nối gân và cố định bên ngoài, nhưng bởi vì tình trạng tương đối nghiêm trọng, về sau muốn khôi phục chỉ sợ sẽ cần thời gian rất dài, mức độ khôi phục cũng không thể nói trước.

Chuyện này đối với một người bình thường đã là cực kỳ thống khổ, đối với Tô Kỷ Miên lại càng giống như đòi mạng.

Nàng về sau rốt cuộc làm sao để vẽ tranh đây.

Đỗ Thanh Thanh vừa nghĩ đến liền cảm thấy giống như sắp không thở nổi.

Chưa kịp định thần lại, vừa nhấc mắt đã thấy cảnh sát ở ngoài phòng bệnh, chỉ đành máy móc dẫn người đi tìm hiểu tình huống.




"......"

Mơ màng hồ đồ thật lâu thật lâu sau, sự tình rốt cuộc mới tạm thời xử lý xong.

Cả người đều dường như bị rút cạn, từ trong ra ngoài đều lạnh, giương mắt nhìn Tô Kỷ Miên vẫn trầm mặc không nói gì, đôi tay đặt trên đùi nắm càng chặt, gắt gao bóp chặt vào nhau.

Nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được một chút đau đớn nào, trong lòng như là rải tung thứ gì đó, ngũ vị tạp trần.

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hợp thành một chữ.


Sợ.


Cô thật sự rất sợ rất sợ, chưa từng sợ hãi đến như vậy, thân thể đã sớm run chết lặng, đầu quả tim co rút đau đớn, hốc mắt đỏ bừng, sọ não như có thứ gì đó chậm rãi sụp đổ.

Đau lòng Tô Kỷ Miên bị thương, đau lòng Tô Kỷ Miên tuyệt vọng đến mức nào khi bị tấn công, lo lắng tay nàng không phục không tốt, lo lắng nàng sẽ không thể vẽ được nữa.

Cũng lo lắng đến cuối cùng nàng sẽ không nhớ lại mình nữa.


Tại sao lại như vậy......


Đỗ Thanh Thanh rất muốn khóc, nước mắt vài lần sắp tràn mi trào ra, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc Tô Kỷ Miên, rốt cuộc vẫn luôn có gắng chịu đựng.

Thẳng đến khi cô đột nhiên nghe được Tô Kỷ Miên ở mép giường bất ngờ mở miệng.

Nàng hỏi mình: "Chị tên là gì, rốt cuộc có quan hệ gì với tôi?"

Nước mắt Đỗ Thanh Thanh bỗng dưng lại không ngăn được mà trào ra.

"Chị tên Cận Như Ca." Cô nói, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tô Kỷ Miên, vô cùng vô cùng khổ sở, ngay cả giọng nói cũng bọc nức nở, "Là bạn gái của em."

"Chúng ta từ sớm đã xác nhận quan hệ." Cô nói, ngữ điệu nỗ lực vững vàng nói với Tô Kỷ Miên, "Còn đã hôn môi, đã ôm nhau, cùng ăn qua rất nhiều rất nhiều bữa cơm, trước đó không lâu còn cùng nhau viết lời thề lên thẻ nguyện ước."

"Em còn nhớ không?" Đỗ Thanh Thanh ngẩng đầu, tràn đầy mong đợi nhìn mặt Tô Kỷ Miên, "Chúng ta lúc đó đã viết muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cùng ở bên nhau, cả đời ở bên nhau....."

"Phải không." Nói cho hết lời, Tô Kỷ Miên thật đúng là hơi hơi nhíu mày, trông như đang nghiêm túc hồi tưởng, nhưng rồi lại thực mau đáp lại một câu, "Tôi không nhớ được."


Chỉ một câu, lại giống như đem người trước mắt phán tử hình.


Con ngươi Đỗ Thanh Thanh dần ảm đảm, cơ hồ hai mắt đều đẫm lệ.

Bộ dáng cô thút thít thật sự đáng thương vô cùng, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ bên đường.

Tô Kỷ Miên nhìn cô, mạc danh cảm thấy đáy lòng co rút đau đớn một chút, hơi không đành lòng, rốt cuộc vẫn cố gắng nâng cánh tay trái bị thương lên rút cho người ta một tờ khăn giấy.

Đưa đến trước mặt cô, giọng thực nhẹ nói một câu đừng khóc.

Ngữ điệu vô thức mềm mại vài phần, không kiểm soát được.

Ngay cả chính mình cũng không biết nguyên nhân.

-

Bởi vì một câu đừng khóc kia, Đỗ Thanh Thanh cuối cùng vẫn kiên cường nghẹn nước mắt trở về, tiếng nức nở cũng ngày càng nhỏ, sau cùng toàn bộ tiêu tán vào không khí.

Bốn phía lại một lần nữa an tĩnh lại, một hồi lâu cũng không hề có người nói chuyện.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tô Kỷ Miên trước mắt mới lại lần nữa mở miệng.

Nhìn Đỗ Thanh Thanh, có chút ngượng ngùng hỏi cô: "Tôi có thể làm phiền chị một việc không?"

"Em nói đi." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy vội vàng gật đầu, nước mắt trên mặt còn chưa hoàn toàn khô, nhưng lại vẫn tích cực đáp lại nàng, "Chuyện gì cũng không phiền."

"Có thể giúp tôi gọi điện thoại cho người nhà không?" Tô Kỷ Miên hỏi, "Tôi sợ lỡ như họ liên lạc cho tôi không được thì sẽ lo lắng."

Mặc dù tỷ lệ lo lắng còn nhỏ hơn một phần vạn rất nhiều, nhưng bọn họ xác thật là nơi duy nhất mà Tô Kỷ Miên sau khi mất trí nhớ như hiện tại có thể dựa vào, nếu nàng muốn gặp, vậy chỉ có thể như ý nàng.

"Chị đã biết." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, không nói gì nữa, thực mau đứng lên tìm di động của Tô Kỷ Miên.

Tô Kỷ Miên không có hứng thú gì với sản phẩm điện tử, dùng cũng không nhiều lắm, di động ngoại trừ mấy cái ứng dụng cơ bản và ứng dụng học tập ra thì không có gì cả, ngay cả mật mã cũng không có.

Đỗ Thanh Thanh thực mau lấy được điện thoại từ trong túi của nàng, sợ người nhà bên kia nói cái gì không tốt để Tô Kỷ Miên nghe thấy sẽ không vui, vì thế thực mau xoay người quyết định đi ra ngoài.

Chẳng qua là mới vừa ấn khởi động điện thoại, cả người có điểm hốt hoảng, xuất hiện ở giao diện chính là một bức tranh phong cảnh ghép từ mặt trời, ngôi sao cùng ánh trăng, phía dưới cùng là hàng chữ nhỏ: Hôm nay vui vẻ chứ?

Tự hỏi tự đáp, khi mở màn hình khóa, thực mau nhảy ra tiếp một bức ảnh.

Là được chụp lúc trước không lâu khi hai nàng mới vừa xem xong điện ảnh chuẩn bị trở về nhà, lúc ấy bên đường người không quá nhiều, thời gian gần chạng vạng, ánh mặt trời vừa lúc treo ở sau người, tưới xuống một mảnh ánh vàng rực rỡ.

Vốn là đã mỹ không gì sánh được, nhưng nụ cười của hai người lại còn muốn lộng lẫy hơn vài phần, vai sát vai tay nắm tay, đáy mắt đuôi lông mày toàn bộ mang theo ý cười hạnh phúc.

Mà dưới tấm hình này cũng có mấy cái chữ nhỏ, ở cùng vị trí với câu hỏi ở màn hình khóa kia, sau khi mở màn hình khóa là có thể nhìn thấy——

Thực vui vẻ, cùng nàng ở bên nhau liền vui vẻ.


Hốc mắt Đỗ Thanh Thanh lại lần nữa ươn ướt, trước mắt bao vây sương mù mênh mông, phải sau một lúc lâu mới tìm được vị trí danh bạ.

Mở ra, bên trong chỉ có vài số điện thoại, người nhà, bạn cùng phòng, giáo viên phòng vẽ, chủ quán thức ăn nhanh....... Thân thuộc một chút thì ghi chú tên, không thân thì ngay cả tên cũng không có, chỉ ghi chú thân phận.

Duy độc chỉ có cô bất đồng.

Phía trước bỏ thêm chữ "A", được ghim ngay đầu.

Mà theo ở phía sau là những từ đặc biệt chân thành.

"Người mình yêu nhất."

--------Hết Chương--------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia