ZingTruyen.Asia

[Hoàn] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

Chương 26B: Lấy oán báo ơn (2)

AnhTuc712

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Năm đó lão trưởng thôn tập hợp toàn thôn, mở yến hội thiết đãi vị tiểu thư và các hộ vệ đi cùng. Dưới tình trạng lúc đó của Mosaga, yến hội được chuẩn bị rất đơn sơ, vị tiểu thư kia cũng không ghét bỏ, cô mang theo các hộ vệ tham dự buổi tiệc.

Ngàn lần tiểu thư không nghĩ tới, thôn trưởng sẽ bỏ thuốc cô và các hộ vệ đi cùng. Trưởng đội hộ vệ bị bỏ thuốc, lúc anh ta cảm thấy tình hình không đúng thì chuyện đã muộn rồi. Sức chiến đấu của trưởng đội hộ vệ rất mạnh, giết được mấy thôn dân, nhưng anh ta đơn thương độc mã, sao có thể địch nổi những thôn dân tâm địa đã biến thành ma quỷ.

Buổi yến hội kia cấm trẻ con, nhưng Leo cực ký muốn gặp vị tiểu thư kia, uy tín của cha mẹ đã mất đi tại thời điểm họ không muốn ông ăn no. Ông làm trái lời trộm đi vào tiệc rượu. Ông ta trốn trong góc, nghĩ sẽ tìm cơ hội gặp riêng tiểu thư trò chuyện. Ông ta vậy mà chính mắt thấy người lớn trong thôn giống như chặt dưa chặt đầu các hộ vệ, cuối cùng chỉ sót lại mình tiểu thư quý tộc.

Thông dân giữ lại một mạng cho tiểu thư không phải vì cô đã cứu bọn họ, cái họ muốn là chìa khóa cô đang giữ. Trong xe tiểu thư có một rương bảo vật chứa đầy đồng vàng và đá quý, chìa khóa rương chia làm hai nữa, một nửa tiểu thư mang theo bên người, nửa kia bị giấu đi.

Tiểu thư quý tộc bị dây thừng buộc lại, bị dội một chậu nước đá thì tỉnh, cô nhìn hoàng cảnh như cơn ác mộng và thôn dân như ma quỷ, nói ra câu Leo cả đời sẽ không quên: "Xin thề với địa ngục, mọi chuyện hôm nay sẽ được trả lại cho Mosaga gấp trăm ngàn lần!"

Nói xong câu đó, vị tiểu thư im lặng, bất luận các thôn dân tra tấn thế nào cũng không nói một chữ. Cả người tiểu thư đầy máu, vô thức khiến người tra tấn cô sinh ra sợ hãi.

Cuối cùng, vị tiểu thư không thể chịu đựng nổi tra tấn của các thôn dân, trợn mắt chết đi. Các thôn dân kinh sợ lời nguyền kia nên làm ra chuyện rất tàn nhẫn với cô. Họ nhổ răng cô, cắt lưỡi cô, làm cô không thể dùng ngôn ngữ giao dịch với quỷ. Họ xoắn gãy ngón tay vị tiểu thư, làm cô không thể viết ra nỗi oan của mình.

Mosaga không phải chỉ toàn người tán tận lương tâm, những người đã mưu hại vị tiểu thư ngày đó vì đem toàn thôn cột chung một chiếc thuyền, đã phá hỏng rương bảo vật của cô, ngoài một phần đá quý bị tổn hạu, họ đem phần lớn tài sản chia đều cho mọi người. Chưa hết, họ phát rồ róc thịt vị tiểu thư, nấu thành canh thịt cấp phát toàn thôn.

Từ đó, trên dưới Mosaga đều là đồng phạm.

Leo tránh được canh thịt của vị tiểu thư, cố gắng hết mức tránh đi tài sản được phân đến nhà họ, nhưng tránh thế nào cũng không thoát cối xay dùng chung được xây bằng tiền của tiểu thư quý tộc. Phòng mài nước liên quan chặt chẽ đến việc đồng áng, lương thực thu được từng ngày từng ngày cho vào bụng thôn dân.

Trút được bí mật nhiều năm trong lòng, sắc mặt Leo mỏi mệt, trong nháy mắt như già đi vài tuổi, "Tôi thường xuyên có một loại cảm giác, Mosaga như một con quái vật khổng lồ, cắm rễ trên người tiểu thư quý tộc, hút sạch máu thịt cô ấy. Có thể chính vì loại ác cảm này, tôi không tài nào mang con gái bên ngoài đến Mosaga, cũng không thể yêu đương với người trong thôn, đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn."

Leo đan mười ngón tay vào nhau, làm thành tư thế cầu nguyện, "Sau khi ra riêng, tôi luôn nỗ lực tích lũy tài sản, cố gắng tìm lại đá quý thôn dân đã bán đi. Năm đó tôi không thể làm gì cho cô ấy, hiện giờ có năng lực, ít nhất muốn trả lại tài sản cho cô ấy. Không nghĩ đến còn chưa kịp chuộc tộ, Mosaga đã bạo hát quái bệnh. Nhất định đây là lời nguyền của tiểu thư với Mosaga..."

Lúc bốn người rời đi, Giang Vấn Nguyên hỏi ông ta một vấn đề, "Leo, ông vẫn luôn gọi cô ấy là tiểu thư quý tộc, rốt cuộc tên cô ấy là gì?"

Leo trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Mosaga phạm phải tội ác nặng nề như vậy, tôi không có tư cách thốt lên tên người. Các người có thể đến hỏi Sophia, cô ấy thờ phụng bài vị của tiểu thư."

Bốn người trở lại phòng ở lầu hai nhà trọ.

Lúc Leo kể được một nửa Lý Na đã yên lặng lau nước mắt, vất vả lắm mới ngừng khóc được, cổ họng khàn đặc, "Tiểu thư quý tộc thật đáng thương, Leo cũng đáng thương."

Bạch Mai không khóc những cảm xúc cũng chìm xuống, "Aizz, đều là người đáng thương."

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành yên lặng nhìn hai người, quả nhiên là danh từ to tướng mang tên "cảm tính", thật dễ lừa.

Giang Vấn Nguyên không thể không nhắc nhở hai người, "Lời Leo nói nghe rồi thì thôi, không cần tin hết."

"Lúc chúng ta giả quỷ, hắn ta đã chịu kinh hoảng rất lớn, nếu không phải trong lòng có quỷ, có thể bị dọa thành bộ dạng như vậy à." Tả Tri Hành đổ bát nước lạnh, "Hơn nữa nghe chuyện xưa của ông ta, tinh vi đến mức ảo diệu mà giải vây cho mình, nếu ông ta thực sự cảm thấy áy náy với vị tiểu thư kia, nhất định sẽ không dùng phương thức kể lại kiểu đó." bản chuyển ngữ của Anh Túc chỉ đăng tại anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712, mong bạn đọc ở trang chính chủ

Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Sơ hở Tả Tri Hành nói tương đối khó phát hiện, hai ngườ nghĩ một chút, Leo lộ ra sơ hở rất lớn."

Giang Vấn Nguyên vừa nói xong, Bạch Mai đã lập tức phản ứng, "Tôi hiểu rồi!"

Giang Vấn Nguyên đặt ngón tay lên môi, "Cho Lý Na chút thời gian, để cô ấy tự nghĩ."

Lý Na chăm chú nghĩ ngợi, nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra gì, mờ mịt nhìn: "Em thực sự không biết."

Bạch Mai chỉ vách tường nhắc nhở, "Nghĩ lại đi."

Lý Na nhìn chừm chằm mặt tường Bạch Mai chỉ, ngoài trừ tro bụi ra thì trên đó không có gì cả. Đột nhiên cô giật mình, trên tường không có gì nhưng bên kia tường thì có! Hôm qua bên đó đã chết bốn người!"

Lý Na lấy tốc độ cực nhanh nói, "Chúng ta ohaan tích nguyên nhân bốn người cách vách chết là do tham tiền không phải của mình. Anh Trần chẳng qua chỉ lấy cái răng cũng nhiễm bệnh. Leo nói ông ta tích lũy tài sản, tìm đá quý lạc bên ngoài về, tại sao lại bình an sống tới giờ?"

Giang Vấn Nguyên ngáp một cái: "Tôi làm sao biết được tại sao hắn sống tới giờ, nhanh ngủ đi, mai còn một đống việc phải làm.

Tả Tri Hành nhanh chóng chiếm một góc giường chung, "Trần Miên, cậu ngủ cạnh tôi."

Giang Vấn Nguyên yên lặng phỉ nhổ một câu tật xấu quá nhiều, nằm xuống cạnh Tả Tri Hành.

Bạch Mai lấy chăn mỏng nằm xuống cạnh Giang Vấn Nguyên, nhường một góc giường khác cho Lý Na.

Lý Na nhìn ba đồng đội rác rưởi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ: "..."

Mấy người chọc tôi đến tâm tình sôi sục, nghĩ nát óc chuyện Leo, nghĩ đến cái quần lót cũng không bỏ sót, kết quả tất cả ngủ hết, trình độ tôi có hạn, một mình sao có thể đào đến gốc rễ được.

Lý Na hậm hực bò lên giường chung, cô cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng buồn ngủ sẽ lây, cô cũng không rõ bản thân thiếp đi lúc nào.

Ngày thứ hai, 5:30 sáng.

Âm thanh báo thức vui tai vang lên từ điện thoại Tả Tri Hành, đánh thức người trên giường ngủ chưa đầy bốn tiếng.

Giang Vấn Nguyên chống đỡ từng cơn đau đầu ngồi dậy, nói với Tả Tri Hành mặt mày sáng láng: "Anh là ma quỷ à?"

Tả Tri Hành đã thay quần áo của Leo, mặc lại áo ngủ của hắn lúc vào màn, "Lời Leo nhắc nhở chúng ta một chuyện, đồ ăn khách sạn cung cấp, nước uống, thậm chí là quần áo của ông ta, theo một nghĩa nào đó đề là do tài sản của vị tiểu thư mang lại. Từ giờ cho đến ngày qua màn, chúng ta phải tự mình kiếm ăn thôi. Chim chóc dậy sớm có trùng ăn."

Mỗi chữ của Tả Tri Hành đều tràn đầy thuyết phục, Giang Vấn Nguyên không thể tìm ra lý do phản bác, Bạch Mai và Lý Na cũng thôi phản kháng, bò dậy dưới sự thúc giục của Tả Tri Hành.

Bốn người mặc quần áo lúc tiến vào trò chơi của mình, theo bờ sông Mosaga lần đến thượng nguồn, sau khi đảm bảo đã xa khỏi phạm vi dính líu đến tiểu thư quý tộc thì bắt đầu kiếm ăn.

Kỹ năng sinh tồn của Giang Vấn Nguyên không tồi, xuất xứ kỹ năng không cần đoán cũng biết, là Trần Miên. Cậu dùng một tay dùng xiên cá Tả Tri Hành làm bắt cá, liên tiếp bắt được mấy con to ở vùng nước cạn. Kỹ năng thái rau Giang Vấn Nguyên có cả bộ, chỉ tiếc bị thu tay trái làm vé vào cửa, chỉ có thể giao công tác xửa lý cho Tả Tri Hành. anhhtucc.wordpress.com

Bạch Mai và Lý Na đi nhặt củi, đi hơi lâu, không chỉ mang về nhiều cành khô mà còn hái được rất nhiều rau quả dại. Lý Na hưng phấn nói: "Chị Bạch Mai rất lợi hại, số rau quả dại này là chị ấy tìm hết, ăn rất ngon. Các anh cũng ăn thử đi."

Giang Vấn Nguyên nếm thử một quả dại, ngon ngọt mọng nước, cậu không khỏi nhìn Bạch Mai nhiều thêm vài cái, "Rau quả dại có thể ăn không dễ tìm như vậy, quả là cao thủ sinh tồn hoang dã."

Bạch Mai cười cười, "Gặp may thôi."

Bốn người ăn uống no đủ thì đã hơn 7 giờ sáng, tự tìm thức ăn quả nhiên không tránh khỏi phiền toái.

Giang Vấn Nguyên tự giác nhận trách nhiệm, "Hôm qua tôi rơi xuống nước trì hoãn tiến độ, không thể gặp người nhặt xác. Hôm nay chúng ta vẫn chia làm hai nhóm đi, một nhóm gặp Sophia, một nhóm gặp người nhặt xác. Buổi chiều chúng ta gặp nhau ở chỗ cối xay nước."

Bạch Mai giơ tay hỏi, "Chia nhóm thế nào?"

Giang Vấn Nguyên nói, "Đương nhiên tôi và chị một tổ."

Bạch Mai gật đầu nghiêm túc, "Tôi sẽ cố gắng không làm vướng chân cậu."

Trái ngược với họ, không khí giữa Tả Tri Hành và Bạch Mai không được tốt như vậy. Trước đó hai người đụng chạm ít nhiều, lúc sau do bốn người cùng hành động mới không nói ra, nếu họ lại chung nhóm, quỷ mới biết sẽ có chuyện gì.

Nhìn sự phối hợp đội ngũ hiện tại, vì suy xét cân bằng nên Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành đương nhiên muốn tách ra hành động.

Tả Tri Hành càng đồng ý hành động với Bạch Mai, tuy cô ấy biểu hiện thường thường nhưng thời khắc mấu chốt chưa bao giờ đứt dây. Đối lập với tên quỷ quasi Tả Tri Hành, Lý Na có xu hướng muốn lập nhóm với Giang Vấn Nguyên tương đối ôn hòa. vvattpad AnhTuc712

Lý Na không dám ý kiến, Tả Tri Hành không băn khoăn chuyện này, hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Không thì rút thăm chia nhóm đi."

"Cũng có thể..." Bạch Mai chưa nói xong đã bị Giang Vấn Nguyên cắt ngang.

"Không được." Giang Vấn Nguyên kiên quyết phản đối, tuy mục đích chủ yếu cậu vào màn lần này là sử dụng năng lực con rối, nhưng trách nhiệm là trách nhiệm, không có đạo lý nào là nửa đường vứt lại chủ thuê cả, "Tôi cần hành động cùng Bạch Mai, hai người có thể thương lượng việc gặp ai, tôi với Bạch Mai qua bên kia."

Thương lượng gì đó hoàn toàn không có, Tả Tri Hành thẳng thắn nói, "Tôi và Lý Na đi gặp Sophia."

Giang Vấn Nguyên nhìn Lý Na đang chịu đả kích, đành phải thay Tả Tri Hành giải thích một câu, "Bạch Mai, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc gặp người nhặt xác có thể sẽ thấy rất nhiều thi thể."

Người chết ở Mosaga thực sự rất nhiều, trong thôn chỉ có mình Lyle nhặt xác, mỗi ngày đều ra cửa từ sớm, đào từ tinh mơ đến hoàng hôn mới miễn cưỡng đủ hố chôn người.

Lúc Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai đến nơi, Lyle vừa đào cong một hố mới.

Khi đi nhặt xác Lyle quấn vải đen cả người, lúc đào hố thì không như vậy. Anh ta mặc áo cụt tay, lộ ra bắp tay và căng chân. Trên hai tay anh ta đều rạch vài đường, miệng vét thương mở ra, hai bên phủ kín răng.

Quái răng sẽ ưu tiên mọc ra từ miệng vết thương, tin tức này là Lyle cho cậu. Những vết thương đó rất có thể vì không ảnh hưởng đến việc đào hố, Lyle đã tự tạo ra.

Giang Vấn Nguyên đếm sơ qua, trên tay Lyle có hơn trăm khối răng, nếu nơi khác trên người anh ta vẫn còn thì chỉ sợ số lượng khối răng đã đạt tới một mức độ đáng báo động.

Hôm trước Giang Vấn Nguyên đã thảo luận với Tả Tri Hành chuyện người chết có 206 khối răng liên quan đến cái chết của họ, lúc đó không tránh Lyle. Lyle tự biết rõ tính huống của mình vẫn khôngbỏ việc nhặt xác. Anh ta không quan tâm miệng vết thương đáng sợ của mình sẽ bị Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai nhìn thấy, toàn tâm toàn ý đào hố, làm như không thấy hai người.

Giang Vấn Nguyên không quanh co với Lyle, vào thẳng vấn đề, "Leo đã kể chuyện phát sinh 35 năm trước cho chúng tôi. Thật đáng tiếc, bệnh lạ rất có khả năng là lời nguyền của tiểu thư quý tốc với Mosaga, không phải vấn đề bác sĩ chúng tôi có thể xử lí."

Lyle không thể làm ngơ trước lời Giang Vấn Nguyên, anh ta cắm mạnh xẻng vào hố, "Cho nên hai người tới đây để tuyên án tử hình cho tôi? Vậy thì tôi biết rồi, hai người có thể đi."

"Không, tôi tới tìm cơ hội xoay chuyển cục diện." Giang Vấn Nguyên nhấc ống tay áo bên trái lộ miệng vết thương ra. Sau khi nhẫn bạch kim Trần Miên tặng cậu và răng mẫu biến mất dưới sông thì tốc độ chuyển xấu của miệng vết thương giảm đi rất nhiều, hôm nay chỉ mọc thêm hai chiếc răng. "Hôm trước tôi trông thấy anh hình như có thù oán với Leo, tôi muốn biết, lời Leo nói chúng tôi có thể tin vài phần."

Có miệng vết thương mọc răng làm chứng, lời Giang Vấn Nguyên nói thuyết phục hơn nhiều, Lyle bỏ bớt thái độ ác liệt, lần nữa cầm xẻng đào hố, "Mong muốn ban đầu của chúng tôi chỉ là mọi người có thể sống sót, thế nhưng không ngờ ước muốn ấy lại biến chất ra kết quả xấu xa như vậy. Hành vi tội ác Mosaga đã gây ra cho tiểu thư quý tộc là không thể tha thứ."

Lyle nói ẩn ý, không dám nhìn Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai, "Tôi biết rõ nghiệp chướng chúng tôi nặng nề, nhưng nếu nhà chúng tôi không có đá quý của tiểu thư kia thì tôi đã không sống được đến nay. Hiện tại sự nguyền rủa đó đổ ập lên người chúng tôi đều là đúng tội. Tôi đã gần cái chết lắm rồi, việc duy nhất có thể làm là cho người chết ở Mosaga chút tôn nghiêm cuối cùng. Thật đáng tiếc, tôi không thể giúp cậu, chỉ có một lời khuyên thôi."

Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Lời khuyên gì?"

Lyle cuối cùng cũng buông xẻng nhìn thẳng vào mắt Giang Vấn Nguyên, giọng nói tràn ngập sự chán ghét Leo, "Những ai trải qua tai kiếp 35 năm trước đều khắc sâu tội nghiệt của mình, chỉ có Leo, hắn ta không chấp nhận bản thân có tội, sau khi trưởng thành tìm mọi cách tích trữ tài sản muốn rời khỏi Mosaga, thoát khỏi hành vi phạm tội của mình. Hắn trở lại Mosaga lần này do hắn phát hiện rằng, dù mình có rời đi, cũng không thể thoát khỏi lời nguyền ấy, hắn ta muốn tìm cách phá bỏ lời nguyền."

"Cám ơn lời khuyên của anh." Giang Vấn Nguyên nói, "Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, sau khi tôi nhiễm bệnh rất hay cảm thấy mệt mỏi, tại sao anh có thể giữ vững cường độ lao động thế này dưỡi tác động của lời nguyền?"

Lyle cau mày: "Tôi không cảm thấy mệt."

Giang Vấn Nguyên dẫn dắt: "Trạng thái của Leo cũng rất kỳ quái, dựa theo mức độ tội nghiệt hắn đã sớm phải chết, thế nhưng hắn vẫn sống đến giờ, bệnh tình cũng tương đối nhẹ. Hai người cho tôi cảm giác giống như có chuyện đặc thù gì đó."

Lyle đột nhiên nhớ tới đêm 35 năm trước, "Đêm tiểu thư quý tộc bị sát hại, tôi và Leo đều trốn ở hiện trường!"

Không thể nghi ngờ, đây là manh mối cực kỳ quan trọng.

Lyle tiếp tục nói: "Trẻ con trốn ở tiệc rượu, còn một người..."

Lyle chưa nói xong, đã nghe phía xa truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. Hướng âm thanh truyền đến là nhà trưởng thôn!

...

Anh Túc: Mai mình bận nên chương này là up cho ngày mai nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia