ZingTruyen.Asia

「hieucris」 bảo bối nhỏ

ba

iirisanne

Minh Hiếu vừa vào tới nhà Trần liền lập tức phát hiện trong nhà hôm nay còn có khách, chính là Vũ Hân Nhi.

Không khí trong nhà thập phần ôn hòa, ba mẹ anh đối với cô vẫn luôn luôn yêu thương, cưng chiều như tiểu công chúa, khác biệt hoàn toàn so với Vy Thanh. Trước đây cô cũng thường đến nhà Minh Hiếu chơi, lúc đó anh coi cô như em gái nhỏ, vẫn miễn cưỡng có thể xác định cô chính là hôn phu. Có điều anh cũng không phải không biết, năm đó cô cùng ba mẹ anh có quan hệ tốt như vậy phần nhiều cũng là vì cô có tình cảm với anh.

Nhưng về sau Minh Hiếu lại quyết định phụ tấm chân tình của cô, khiến cô phải sang nước ngoài, nói là du học, thật ra ai cũng đều hiểu là để quên đi anh. Lần này cô trở về tuy vẫn là một thân hòa hợp nhu thuận cùng bậc trưởng bối như lúc trước, nhưng trực giác anh vẫn cảm thấy có điểm xa lạ. Cũng có thể là do trải qua một thời gian dài không gặp mặt, cảm giác có chút ngượng ngùng.

Cả bữa tối Vũ Hân Nhi vẫn nhu thuận như trước, quan tâm gắp thức ăn cho Minh Hiếu khiến anh có chút không thoải mái, một lần lại một lần đều hiện lên khuôn mặt của chồng nhỏ. Cuối cùng bữa cơm kết thúc, cô cũng nhanh nhẹn theo mẹ anh trở vào trong lo dọn dẹp cùng đem hoa quả lên nhà, rất chú ý chăm chút hình ảnh con dâu nhỏ thật mẫu mực.
Chỉ là Minh Hiếu trong lòng cảm thấy, nếu người tất bật lúc này là Vy Thanh thì khẳng định sẽ vừa mắt hơn nhiều.

Được một lúc thì mẹ anh nói Hân Nhi vừa xuống máy bay nên đi nghỉ, cô cũng không tiện thoái thác liền nghe lời nghỉ ngơi tại phòng cho khách.

Lúc này trong nhà coi như chỉ còn có ba người, ba mẹ anh mới trở về vẻ trầm tư mà bắt đầu câu chuyện.

"Minh Hiếu à, ba mẹ hôm nay gọi con về đây là muốn con một lần nữa nhìn nhận lại mọi việc, cho con cơ hội sửa sai lầm hai năm trước. Mẹ vẫn luôn muốn con cùng Hân Nhi xây dựng gia đình. Chuyện này trước đây cũng đã ấn định, vì thằng nhóc họ Phan kia xuất hiện nên bị gián đoạn mà thôi. Nay Hân Nhi đã về nước, vừa vặn lại không có ý trung nhân, cũng rất nguyện ý ở lại nhà ta, khẳng định trong lòng vẫn là không quên được con. Con tốt nhất vẫn là chia tay thằng nhóc kia sau đó cùng Hân Nhi bắt đầu lại đi!"

"Mẹ! con vốn coi Hân Nhi là em gái thôi, không thể cùng cô ấy kết hôn được. Hơn nữa con hiện giờ đã kết hôn với Vy Thanh, em ấy là cũng được xem là con 'dâu' của mẹ mà?!"

"Ba mẹ không có con 'dâu' nào ngoài Hân Nhi hết! Phan Lê Vy Thanh là nam nhân, nam nhân có thể sinh con nối dõi tông đường sao?"

"Ba! chúng con có thể xin con nuôi!"

"Nhưng trong người nó không có dòng máu của nhà ta. Minh Hiếu à, con hà tất cứ phải tự làm khổ mình như vậy? Hân Nhi là một cô gái tốt, bao năm nay vẫn chờ con, lại có khả năng giúp ba mẹ có cháu bồng, vì sao con cố chấp vậy chứ? Con đây là muốn ba mẹ tức chết có đúng không?"

"Ba mẹ! con thật sự yêu Vy Thanh, vẫn mong ba mẹ hiểu cho con đi"

Ba mẹ Minh Hiếu thật ra cũng không còn quá gay gắt thể hiện như trước nữa, căn bản cũng là vì đã trải qua một lần rồi. Thực ra ông bà hiểu rõ Phan Lê Vy Thanh kia là một đứa trẻ tốt, ngay khi Minh Hiếu khó khăn nhất vẫn luôn ở bên tương trợ, cũng là người được con trai ông bà đặt nhiều tình cảm nhất.
Nhưng cơ ngơi nhà Trần đồ sộ như vậy cũng chỉ có một mình Trần Minh Hiếu mà thôi. Để anh đi theo con đường đồng tính luyến ái này chẳng phải sẽ thực tuyệt hậu hay sao? Ông bà mới thật không muốn tận mắt chứng kiến cảnh đó!

Đúng lúc Vũ Hân Nhi vừa về nước vẫn còn nặng tình cảm với anh, tốt nhất vẫn là tác hợp hai đứa nó đi! Có điều chuyện này cũng không vội, chờ lâu như vậy chờ thêm chút nữa cũng không hề gì.

"Con suy nghĩ cho kỹ đi! Ba mẹ cũng đã già rồi, thật chỉ muốn nhìn thấy con cháu sum vầy một lần mà thôi, đến lúc đó có chết cũng coi như nhắm mắt"

Minh Hiếu trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng xin phép ba mẹ ra về. Kỳ thực anh cũng không muốn đối mặt với Vy Thanh lúc này, đành ghé một cửa hàng tiện dụng gần đó mua bia cùng đồ nhắm, đi tới chỗ bạn thân Võ Thành Nhân giải tỏa tâm tình.

"Cậu cùng Vy Thanh cãi nhau? Là thật sao? Hai người bên nhau 5 năm cũng chưa từng thấy không hòa hợp, lần này vì cái gì mà cãi nhau chứ?"

Minh Hiếu nhàn nhạt gật đầu, lại uống một chút bia. Vị bia đi tới dạ dày liền có cảm giác buồn bã vô hạn. Từng lời nói của Vy Thanh khi sáng lại dội về vang vảng bên tai, khiến lòng anh dậy sóng.
Anh đem tất cả kể lại cho Thành Nhân nghe chậm rãi. Cuối cùng nghe xong, hắn chỉ hỏi một câu không trúng trọng điểm :

"Vì sao Vy Thanh biết Vũ Hân Nhi trở về để lấy lý do cùng cậu tranh cãi chứ? Nếu như không có người thông báo, Vy Thanh giống như cậu nói gần đây đều ở nhà do cậu chăm sóc, làm sao có thể biết chọn thời điểm đem chuyện cũ ra nói như vậy?"

Lời nói của Võ Thành Nhân giống như đánh vào gáy Minh Hiếu một cái thật mạnh, quả thật anh đã sơ suất không nghĩ tới vấn đề này. Vy Thanh vốn dĩ cả ngày đều không ra ngoài, vì sao có thể đột nhiên nổi cáu liên quan tới Vũ Hân Nhi chỉ vì không gọi được anh? Chuyện này quả nhiên có uẩn khúc, chỉ là anh vẫn mơ hồ nghĩ không ra rốt cuộc ai làm ra chuyện này?

Võ Thành Nhân thân là cảnh sát điều tra, đặc biệt nhạy cảm với những chi tiết không rõ ràng và tâm lý con người. Cho nên lúc này khi nhìn thấy nét mặt mơ hồ của bạn mình lập tức hiểu rõ người này đang nghĩ không ra.
Nhưng mà năm đó hắn không có quan hệ tốt với Hân Nhi, bây giờ cho dù biết người ở giữa ném đá giấu tay là cô ta thì cũng không tiện nói ra. Bởi vì dựa vào quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hắn và cô ta, khẳng định lời nói ra không thể khiến Minh Hiếu tin tưởng hoàn toàn, tâm phục khẩu phục. Vẫn là nên giữ im lặng, sau đó âm thầm điều tra tìm rõ mọi chuyện!

"Nào! Đừng nghĩ nữa. Chuyện đó chúng ta cùng tìm cách giải quyết, mau uống đi"

Trong đêm tối, mỗi người đều mang một tâm trạng không mấy vui vẻ xoay quanh một nút thắt không biết do ai bắt đầu và không biết làm sao để kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia