ZingTruyen.Asia

Hi Trung Anh Trang Duoi Bien Tran Ngap Nuoc Mat Tran Chau

     Lam Hi Thần hết sức chuyên chú nhìn cổ tịch mà bản thân đem ra từ vân thâm bất tri xứ, nhưng Giang Trừng có vẻ không tập trung. Trước mắt Thế Đạo Thái Bình, Kim Gia cũng bước vào nề nếp, hằng ngày cậu ấy đều dùng ưng truyền tin cho đệ tử tâm phúc. Giang gia cũng không quá đáng ngại, cho nên Giang Trừng sinh ra chút tư tâm. Nói đến cũng lạ, lúc mới bắt đầu vẫn không quen thân hình nhân ngư, cả ngày nghĩ làm thế nào để biến trở về, nhưng bây giờ chỉ cần có chút nghĩ tới bản thân khôi phục lại hình dáng ban đầu sẽ phải rời khỏi Lam Hi Thần, trong lòng hắn liền rối bời.
      Nhất định là Lam Hi Thần đem hắn chăm sóc quá tốt, đều khiến hắn bị chiều hỏng rồi!
      Giang Trừng cảm thấy ngày tháng tự tại vẫn chưa đủ, không muốn khôi phục nhanh chóng như vậy, cho nên nhình thấy Lam Hi Thần không ngừng chú tâm đọc sách,  lồng ngực bỗng chốc đập mạnh, vội vàng đưa tay ra, đem sách của Lam Hi Thần giành lấy.
     " Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn Giang Trừng.
     Giang Trừng khẽ hé miệng, lộ vẻ ngượng ngùng, " đừng xem nữa, ngươi không mệt sao, nghỉ ngơi chút đi!"
     Lam Hi Thần mỉm cười, ấm áp như làn gió xuân, " Hoán không mệt, sớm một chút tìm được phương pháp phá giải câu thần chú của nhân ngư, Vãn Ngâm cũng có thể trở về Giang Gia sớm hơn."
     Đây vốn là một lời quan tâm, nhưng Giang Trừng vừa nghe, lại trừng lên đôi mắt hạnh, khuôn mặt lộ vẻ giân giữ, cười lạnh một tiếng, " phải! Mấy ngày này thật sự là phiền toái lam tông chủ rồi, cả ngày đối mặt với quái vật người không ra người yêu không ra yêu như ta, chỉ sợ đã sớm chán ghét, đã nghĩ làm thế nào đem ta đuổi về Giang Gia đi! " Dứt lời Giang Trừng liền nhẩy vào trong nước, bơi tới dưới lá sen không để ý tới  Lam Hi Thần.
      Lam Hi Thần vừa nghe, gấp gáp vội vàng nói: " Vãn Ngâm, sao lại nói như vậy! Hoán làm sao có thể chê  Vãn Ngâm phiền chứ? Chỉ cần Vãn Ngâm không chê Hoán, Hoán sẽ luôn chăm sóc  Vãn Ngâm, cho dù Vãn Ngâm có khôi phục hay không!"
     Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần trong giọng nói vội vàng, biết tên ngốc kia coi là thật, Giang Trừng không nhịn được cong cong khóe môi, từ dưới lá sen nhô đầu ra, trừng đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn Lam Hi Thần.
     " Ngươi nói thật?"
     Lam Hi Thần vẻ mặt thành khẩn, giơ tay lên thề: " Tâm này Minh nguyệt chứng giám."
     Giang Trừng giọng mỉa mai cười nói: " Minh Nguyệt không có thời gian đâu mà đi chứng giám tâm của ngươi đâu"
     Lam Hi Thần thấy Giang Trừng không tức giận nữa, liền nhẹ nhàng thời ra, ôn nhu cười cười," Minh Nguyệt không có thời gian chứng giám, đành thỉnh Vãn Ngâm đích thân chứng giám vậy!"
     Giang Trừng nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng nói thầm: " Ta mới không hiếm lạ đâu......."
     " Vãn Ngâm, ta hôm nay tìm được Quốc Thư thượng cổ thời kì  Đê Nhân Quốc, Hoán tin rằng trong này sẽ có cách giúp Vãn Ngâm khôi phục lại chân thân."
     Giang Trừng vừa nghe, cũng bơi trở lại, xem kí tự quanh co khúc khuỷu trên thẻ tre kia, khẽ nhướng mày, ngờ vực mà nhìn về phía Lam Hi Thần.
     "Ngươi có thể xem hiểu?"
     Lam Hi Thần khẽ hé môi, mặt lộ ra một chút ngượng ngùng," Coi như hiểu."
     Giang Trừng kinh ngạc, nhìn về phía Lam Hi Thần đôi mắt ngoài hiện lên thần sắc ngạc nhiên, còn có nhiều thêm một chút kính nể và sùng bái.
     Dù sao cũng là sách cổ, tuy Lam Hi Thần đọc cũng có chút khó khăn, đọc rất lâu, Giang Trừng ở một bên cũng mệt mỏi muốn ngủ rồi, bỗng nhiên Lam Hi Thần thốt lên một tiếng, Giang Trừng trong nháy mắt bị làm tỉnh lại.
     "Tìm được rồi."
     "Cái gì?" Giang Trừng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Làm sao vậy?"
     "Vãn Ngâm! Tìm được rồi!" trong ngữ khí của Lam Hi Thần tràn đầy vui sướng.
     Giang Trừng cũng tinh thần tỉnh táo, vội hỏi: "Thực sự? Trên sách nói như thế nào?"
     Lam Hi Thần vừa mới chỉ nhìn đến câu thần chú này, nửa câu sau phương pháp phá giải còn chưa kịp dịch, vì thế lại vội vàng cúi đầu đọc nửa câu sau, đọc đọc, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất.
      "Làm sao vậy?" Giang Trừng hỏi.
      " Trong sách nói rằng, nhân ngư tộc là một chủng tộc si tình." Lam Hi Thần cô đơn hạ đôi mắt xuống, " Người chúng chú cần phải cùng người lưỡng tình tương duyệt hôn môi là phương thức đề khôi phục lại thân thể."
      Giang Trừng: .......
      Bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại, hai người đều trầm mặc không nói, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng gió thổi cùng côn trùng kêu vang.
      Thật lâu sau, Lam Hi Thần mở miệng: " Vãn Ngâm có thể có tâm duyệt người?"
      "Sao, sao có thể?" Giang Trừng bối rối phủ nhận, hai má hơi hơi nóng lên, trái tim cũng đập liên hồi. Vừa nghe thấy vài từ " tâm duyệt người" , trong đầu Giang Trừng toàn là hình ảnh Lam Hi Thần nụ cười ôn nhu như nước, lại vừa đẹp vửa ấm áp, dùng bốn chữ đến hình dung chính là"Cảnh đẹp ý vui" .
       Giang Trừng cố gắng hết sức giữ tâm tư của bản thân, không chú ý tới tâm tình sa sút của Lam Hi Thần.
       " Hoán nhất định sẽ nghĩ cách để Vãn Ngâm trải qua cuộc sống bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia