ZingTruyen.Asia

Hệ Thống Sủng Phi (Chuyển Ver)

36.

ThanhThanh_1105

.
Chương 36.

Hai ngày nay gần như Tiêu Chiến đều nghỉ ở chỗ Vương Nhất Bác, nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, hoặc nhờ Tiêu Chiến chó ngáp phải ruồi dạy dỗ, tài thư pháp của Vương Nhất Bác đã tăng lên nhanh chóng, đột phá 70%, đột phá 70% mới chân chính phát triển theo hướng được coi là đại sư.

Tiêu Chiến cực kỳ than tiếc về khả năng của Vương Nhất Bác, rõ ràng là một tiểu tử ngốc, sao có thể tiến bộ trong vấn đề viết chữ vậy nhỉ?

"Chuyện này chứng tỏ ta rất nghiêm túc đấy thôi." Vương Nhất Bác mặc một bộ sa mỏng ngồi trong lòng Tiêu Chiến, duỗi ngón tay hắn ra đếm từng ngón, "Hoàng Thượng, người xem, ta thêu túi thơm rất tinh xảo đúng không? Cả bùa hộ mệnh ta thêu nữa... Tuy chữ ở trên xấu một chút nhưng lúc đó Hoàng Thượng chẳng phải rất thích..."

"Ai nói trẫm thích."

Lời còn chưa dứt, cái tay bị cậu cầm kia bỗng bị cắn một cái, Tiêu Chiến dùng tay còn lại nhéo cái mũi nhỏ của thiếu niên trong lòng, "Chỉ biết làm nũng với trẫm."

"Chính mắt ta thấy Hoàng Thượng giấu cái bùa hộ mệnh trong người kia mà." Vương Nhất Bác bĩu môi, hôn thật mạnh lên môi hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra còn một thứ quan trọng nhất nữa."

"Người xem, ta thật sự thích Hoàng Thượng như vậy, Hoàng Thượng có cảm nhận được không?" Cậu đặt tay lên gần trái tim hắn, gương mặt non mềm cũng đặt sát lên.

Trái tim Tiêu Chiến đập loạn nhịp, một cảm giác rung động toa khắp toàn thân, hắn nhắm mắt lại, mặc cho giây phút này dừng lại, cho đến một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nguyệt sự của ái phi... Khi nào mới hết?

"..."

Làm Hoàng Đế chỉ để phá hoại bầu không khí...

Không đáng yêu tẹo nào!

Vương Nhất Bác nghiêng mặt ngẩng đầu lên, mặc cho tóc đen rơi xuống bờ vai trắng mịn, nụ hoa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện theo vạt áo, tư thế cực kỳ quyến rũ, cậu cười tủm tỉm nói: "Còn ba ngày nữa cơ."

Yết hầu Tiêu Chiến giật giật, mổ lên đôi môi nhỏ mềm mại, mơ hồ nói:"Nếu đã vậy, để trẫm chiếm hết những thứ khác đã, đợi ba ngày sau lại nuốt cả ái phi vào bụng."

Hai người lại triền miên hôn sâu.

Vừa hôn xong, Tiêu Chiến bình ổn hô hấp hỗn loạn, kéo Vương Lương Nghi mềm mại không xương lên người, "Ngày mai theo trẫm đi săn, trẫm săn cho ngươi một con cáo tuyết."

"Thịt cáo? Ăn có ngon không?" Vương Nhất Bác nghe vậy tinh thần tỉnh táo liền, cậu còn chưa ăn thịt cáo bao giờ, nhất là cáo tuyết... Hình như mới chỉ thấy trên tivi.

"Ngươi chỉ biết ăn thôi..." Tiêu Chiến ôm trán, bàn tay vô thức lướt từ gáy xuống sống lưng tinh tế của thiếu niên, cuối cùng dừng trên cái mông cong trắng mịn: "Cáo tuyết săn để làm áo choàng, nếu muốn ăn thì thịt hươu nhiều hơn."

"Ừm. Nhưng bỗng dưng ta lại muốn nuôi nó cơ." Nói xong, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ghé vào vai hắn yên lặng ngủ.

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, thì ra đây là cảm giác chiều chuộng một người sao? Đúng là tốt đẹp đến thần kỳ. Nếu... Có thể luôn như vậy cũng không tệ...

...

Trong rừng cây trống trải, một tiếng kèn vang lên, không ít bóng người cưỡi ngựa phi ra từ mấy con đường. Vó ngựa dồn dập, từ xa nhìn lại, đội hộ vệ mặc giáp đỏ vây một vòng tròn quanh khu vực săn bắn, quân sĩ áo xanh xếp thành từng tổ thẳng hàng, chờ mệnh lệnh, chờ điều khiển.

Quốc quân Cao Thú vừa tiếp nhận Đại Cật mặt mang ý cười dẫn quần thân lên Sơn Lâm.

Đám người này tay đều dắt dây cương.

Tiêu Chiến đến bãi săn đương nhiên không thể chỉ dẫn theo một mình Vương Nhất Bác, nếu không một Vương Lương Nghi nho nhỏ như Vương Nhất Bác khi trở về còn không bị nước miếng của mấy người vị phần cao trong cung ngộp chết?

Vì thế sau khi nghĩ trước nghĩ sau, Tiêu Chiến chọn mấy cung phi bình thường im lặng ít lời đi theo bạn giá.

Nhưng dù vậy, không ít người trong cung vẫn nghiến răng, hận không thể trực tiếp hạ gục một người để thay chân. Còn Hoàng Hậu ở Chiêu Dương Cung lại im lặng đến kỳ lạ, không một chút dị nghị đối với sự sắp xếp của Hoàng Thượng, chuyện này khiến người ta vô cùng kinh ngạc, ngay cả Từ Phúc Thái Hậu cũng phải hỏi một câu, cho đến khi thấy không có gì thú vị nữa mới thôi.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc một thân lục phục, cậu là muốn hoà mình vào thiên nhiên a ~ Vậy cũng tốt hơn là đám cung phi ở lều trại kia, xanh đỏ tím vàng, chói mắt !

Cậu vội vàng vén mành lên, nhảy từ trên xe ngựa xuống, cung kính thi lễ với Tiêu Chiến, sau đó bị một bàn tay cầm lấy hai tay. Vương Nhất Bác cười ngọt ngào, đáp lại nắm càng chặt.

"Đi, trẫm dẫn ngươi đi săn." Tiêu Chiến hăng hái nói.

Hắn vốn mới hai mươi lăm tuổi, nhiều nhất chỉ xem như thanh niên, đương nhiên thân thể cường tráng, kỹ thuật trên lưng ngựa tuyệt đối xếp hạng nhất. Vương Nhất Bác nhìn bàn đạp chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên bị người ôm đặt lên lưng ngựa.

Vương Nhất Bác căng sống lưng, ngay cả động một cái cũng không dám. Gì chứ, cậu ở hiện đại cùng lắm chỉ cưỡi ngựa vài lần, nhưng đó là ở câu lạc bộ a~ Còn bây giờ là ngựa chiến dùng để đi săn, đương nhiên cảm giác hoàn toàn khác biệt

Thấy Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến hiểu ra cười cười, sau đó thân mình bay lên cũng ngồi phía sau lưng cậu.

Cảm giác phía sau thêm một vật nặng, một lồng ngực rộng lớn cọ vào lưng cậu, thậm chí mùi Long Tiên Hương quen thuộc bao quanh toàn thân, Vương Nhất Bác mới thở ra một hơi thật dài, thả lòng tựa trong lòng người phía sau.

"Sợ à?" Tiêu Chiến cười khẽ bên tai cậu.

"Ta không sợ." Vương Nhất Bác đỏ mặt, vừa hưng phấn, vừa sùng bái lại vừa tự hào: "Có Hoàng Thượng bên cạnh còn sợ cái gì?"

Tiêu Chiến cười sảng khoái, An Đức Lễ chạy chậm đuổi theo, "Hoàng Thượng, Ngôn Thừa Tướng và mọi người còn chưa lên ngựa..."

"Bảo bọn họ tự đi săn đi, trẫm không thèm cướp thỏ con với một đám văn nhân, trẫm muốn đi săn thứ gì to một chút, giá!" Nghe đến thỏ con, tinh thần Vương Nhất Bác phấn chấn hẳn lên, hai mắt lấp lánh đầy phấn khích. Tiêu Chiến giơ roi lên, bảo mã màu nâu đỏ bị đau hí một tiếng, phi ra như gió lốc, cùng lúc đó, thị vệ ở quanh Tiêu Chiến cũng đánh ngựa chạy vội theo.

"Ai da, Hoàng Thượng... Vậy... Vậy nô tài làm sao bây giờ..." An Đức Lễ gấp đến độ giậm chân, tuy ông không biết cưỡi ngựa nhưng hắn là cận thị bên cạnh Hoàng Thượng, sao có thể không đi theo Hoàng Thượng được!

"Ngươi chờ ở đó đi..." Tiếng Tiêu Chiến truyền đến trong không khí.

An Đức Lễ há hốc mồm nhìn một đám lại một đám người chạy qua mình như bay, biến mất trong nháy mắt, hình như... Ông đang bị... vứt bỏ thì phải?

Tiêu Chiến lựa chọn địa hình có vẻ bằng phẳng, bên này nhiều cây bụi, dễ che dấu động vật to lớn, Tiêu Chiến cưỡi ngựa trong chốc lát, bỗng kéo cương ngựa giơ tay lấy cung tên từ dưới chân ra, hai vệt sáng đồng thời bắn ra, "vụt" một tiếng chui vào lùm cây.

Vương Nhất Bác nằm sấp trên đầu ngựa cố gắng nhìn về phía trước cũng không nhìn thấy đã bắn trúng cái gì.

"Đừng nhìn nữa, trẫm cũng không biết là cái gì." Tiêu Chiến vỗ đầu cậu, thản nhiên nói: "Vừa rồi chỉ nghe thấy bên kia có tiếng động, nếu muốn biết là con gì phải sai người đi kiểm tra."

Thị vệ phía sau hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện này, một người đi vào lùm cây, nhanh chóng kéo ra một cái chân động vật, người này hô to: "Là hươu!"

"Trục lộc thiên hạ (lộc còn có nghĩa là hươu ; trục lộc = tranh giành, tìm lợi lộc, câu này nghĩa tranh giành thiên hạ), mũi tên đầu tiên của Hoàng Thượng quả nhiên là dấu hiệu tốt." Một con ngựa xuất hiện từ bên cạnh, chàng trai mặc đồ trắng nhảy xuống ngựa hành lễ: "Thần bái kiến Hoàng Thượng."

"Được rồi, không cần để ý những nghi thức xã giao này, Dương Thanh, ngươi đã săn được con mồi nào chưa?" Tiêu Chiến khoát tay áo, ý bảo không cần hành lễ.

Chàng trai áo trắng đối diện mỉm cười, lấy con mồi từ trên lưng ngựa xuống, là một con cáo tuyết hấp hối, "Thần may mắn, vừa vào rừng liền gặp được cáo tuyết, chỉ bắn trúng phần chân, vừa vặn có thể tặng cho vị nương nương này."

Tặng cho... Vị nương nương này...

Trước mắt, cung phi ở đây... nghe vẻ chỉ có một mình cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình bị điểm danh, coi như giữ thể diện cho Tiêu Chiến, cậu nở nụ cười tiêu chuẩn, ngẩng đầu lên. Chỉ là... trong giây lát nhìn rõ người này, nụ cười này duy trì không nổi...

Công tử anh tuấn tiêu sái, nổi bật bất phàm trước mặt chính là vị Dương Tướng quân tự cao tự đại, ý đồ hãm hiếp cậu, Dương-Thanh chứ ai!

Vương Nhất Bác bắt đầu mài răng, được lắm, còn có thể nhìn thấy ngươi ở bãi săn, tục ngữ nói hay lắm: có thù không báo không phải quân tử! Quân tử báo thù, muộn vài năm cũng chưa phải muộn!

Dương Thanh thấy Vương Nhất Bác cũng đồng thời mở to hai mắt, hiển nhiên đã nhận ra cậu.

Tuy trải qua hệ thống cải tạo, Vương Nhất Bác đẹp hơn không ít, nhưng hệ thống chỉ tối ưu hóa dựa trên trụ cột, cho nên trên mặt Vương Nhất Bác còn không ít bóng dáng trước kia.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Dương Thanh một cái, bỗng điềm đạm đáng yêu yếu đuối dựa vào lòng Tiêu Chiến : "Ta không thèm cáo tuyết của tên Tướng quân thối kia săn được, tỳ thiếp muốn của Hoàng Thượng săn cơ." Có ai biết Vương Nhất Bác cậu đang thầm gào rú vì bỏ lỡ một bé cáo tuyết tròn tròn mềm mềm không ?

"Được! Trẫm săn cho đệ." Gần đây Tiêu Chiến ngày càng dễ nói chuyện, bạn nhỏ Vương Nhất Bác rất vui mừng vì sự thay đổi này, cảm giác sung sướng vì tâm huyết của mình từng chút một được thừa nhận.

Nhìn Dương Thanh xấu hổ thu hồi con mồi trong tay, trong lòng Vương Nhất Bác thoải mái.

Khiến Dương Tướng quân xấu mặt thật quá ư hạnh phúc.

20.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia