ZingTruyen.Asia

Harry×Alma || My Only Love

Cúp Thế Giới [ Phần 1 ]

quyhlem

- Lem -

Harry bình tĩnh lại chuẩn bị đứng lên thì đã được anh Cedric đưa tay đỡ dậy, cậu cũng không từ chối đưa tay nắm lấy mà từ từ đứng lên.

Cedric nhìn Harry hỏi: "Không sao đâu hả?"

"Không sao, cảm ơn anh" Cậu lịch sự cảm ơn rồi mặc kệ anh ta mà tìm kiếm Alma đang ở đâu

Alma ở cách đó không xa nằm im bất động, Ron vậy mà lại ngã thẳng xuống đè lên tấm thân gầy gò của cô. Harry lo lắng chạy lại phía bọn họ còn Hermione thì sợ xíu nữa cô sẽ gãy mấy đốt xương vì Ron.

Ron mừng rỡ nói: "Thì ra bồ đến để đỡ mình sao? Cảm động quá đi mất"

"Alma sắp bị bồ đè chết rồi" Harry dứt khoát kéo Ron lên ném qua một bên

"Bảo sao mình thấy đè lên cái gì mềm mềm" thì ra là bồ. Xin lỗi nhiều nhen" Ron gãi đầu cười cười nhìn cô nói

"Nhìn thân hình của bồ với của bồ ấy coi, bảo sao nhìn không thấy chưa gãy chỗ nào là may rồi" Hermione cười bất lực nhìn Ron

"Không sao, không sao, mình ổn mà" Cô mỉm cười lắc đầu an ủi Ron

"Có đau chỗ nào không? Nhìn cái tay của bồ trông cứ như bị gãy vậy" Cậu cẩn thận phủi bụi bặm trên quần áo của cô xuống

"Còn choáng váng chút, chuyến bay thật kinh khủng nhất của đời mình"

Bây giờ mới chú ý họ đã đến một nơi có vẻ như một cánh đồng hoang mờ mịt trải dài và trống vắng. Trước mặt họ là hai lão phù thủy trông bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi hết sức. Một trong hai lão cầm một cái đồng hồ vàng bự chảng, còn người kia thì cầm một cuộn giấy da dày cui và một cây viết lông ngỗng. Cả hai lão phù thủy đều ăn mặc như dân Muggle, tuy rằng họ mặc luộm thuộm hết chỗ nói, lão cầm đồng hồ mặc một bộ đồ nỉ, mang giày cao su cao tới bắp đùi, còn lão kia thì mặc váy ca rô của dân Tô Cách Lan và trùm một cái pông-xô.

Ông Weasley lượm chiếc giầy ống lên, đưa cho lão phù thủy mặc váy, nói: "Chào anh Basil"

Lão Basil quăng chiếc giày vô một cái hộp to kềnh đựng toàn là những Khóa cảng đã xài rồi đặt bên cạnh lão. Alma có thể dòm thấy một tờ báo cũ, một vỏ lon nước ngọt rỗng và một trái banh da lủng lỗ.

Lão Basil uể oải đáp lại lời chào của ông Weasley: "Chào anh Arthur! Không phải trực hả? Một số người sao mà sướng ghê tụi tôi phải ở đây suốt cả đêm, anh nên tránh lối ra thì hơn, tụi này sắp có một nhóm đông lắm đến từ Rừng Đen vào lúc năm giờ mười lăm. Khoan đã, tôi sẽ kiếm chỗ cắm trại cho anh Weasley đây"

Lão tham khảo cái danh sách trong tấm giấy da: "Đi bộ khoảng một phần tư dặm đến đằng kia, khoảng sân mà anh sẽ đến trước tiên ấy. Ông quản lý bãi cắm trại tên là Roberts. Còn ông Diggory...khoảng sân thứ hai...Hãy hỏi ông Payne"

Ông Weasley nói: "Cám ơn anh Basil"

Rồi ông bảo bọn trẻ đi theo ông. Họ đi ngang qua cánh đồng hoang trống trải, không thể phân biệt được cái gì ra cái gì trong lớp sường mù. Sau khoảng hai mươi phút, một cái chòi bằng đá nhỏ xíu kế bên một cánh cổng hiện ra. Đằng sau cánh cổng đó, có thể đoán những hình thù ma quái mờ ảo của hàng trăm và hàng trăm chiếc lều mọc lên trên sườn dốc thoai thoải của một bãi đất rộng lài xuống một cánh rừng âm u phía đường chân trời. Cả đám tạm biệt cha con Diggory và đến gần cái cửa chòi đá.

Một người đàn ông đứng trong ngạch cửa, nhìn ra phía những cái lều. Chỉ thoáng nhìn là Alma nhận ra ngay đây là một Muggle thứ thiệt duy nhất ở trong vùng rộng nhiều mẫu quanh đây. Khi nghe tiếng bước chân, gã Muggle quay đầu lại nhìn bầu đoàn Weasley. Ông Weasley hớn hở nói:

"Chào!"

Gã Muggle nói: "Chào!"

"Ông có phải là ông Roberts không?"

"Ờ, phải. Còn ông là ai?"

"Weasley...Hai lều đăng ký trước cách đây hai ngày"

Ông Roberts dò cái danh sách dán trên cánh cửa: "Có đây, chỗ của ông phía trên khu rừng đằng kia. Chỉ một đêm thôi hả?"

Ông Weasley nói: "Đúng vậy"

Ông Roberts nói: "Vậy ông có trả tiền ngay bây giờ không?"

Ông Weasley nói: "Ờ...được...đương nhiên..."

Ông Weasley lùi ra khỏi chòi đá một khoảng cách ngắn và ngoắc Harry về phía ông: "Giúp bác với, Harry"

Ông Weasley thì thầm và rút từ túi áo ra một cuộn tiền Muggle và bắt đầu gỡ từng tờ tiền giấy ra.

"Tờ này là...tờ...tờ...tờ mười đồng hả? Ừ đúng rồi, bây giờ bác đã thấy con số nhỏ xíu trên tờ giấy rồi...vậy cái này là năm đồng?"

"Tờ hai chục"

Harry đính chính lại bằng một cái giọng nhỉ rí, ý thức một cách khó chịu rằng cái ông Roberts kia đang cố gắng lắng nghe lóm từng lời.

"Ừ phải, vậy là tờ hai chục bác không biết, ba thứ đồ tiền giấy này..."

Khi ông Weasley trở lại với số tiền vừa đúng, ông Roberts hỏi: "Người nước ngoài hả?"

Ông Weasley không hiểu, hỏi lại: "Người nước ngoài?"

Alma ghé sát bên tai ông giải thích: "Người nước ngoài là người mang giấy tờ quốc tịch nước ngoài và là người không có quốc tịch nhập cảnh, xuất cảnh, quá cảnh, cư trú tại nước Anh gọi là người nước ngoài đó bác..."

Ông Weasley nói: "Như một người ngoại lai hả?"

Cô gật đầu đáp: "Cũng có thể coi là như vậy"

Ông Roberts chăm chú nghiên cứu ông Weasley một cách tỉ mỉ: "Ông anh không phải là người đầu tiên không biết xài tiền. Cách đây mười phút tôi gặp hai người trả cho tôi mấy đồng tiền vàng bự bằng nắp đậy trục bánh xe"

Ông Weasley lo lắng hỏi: "Thiệt hả?"

Ông Roberts lục lọi trong một cái lon thiếc đựng bạc cắc để lấy tiền thối lại. Bỗng nhiên ông lại nhìn ra cánh đồng mờ sương, đột ngột nói: "Chưa bao giờ thấy đông đúc như vậy. Hàng trăm người giữ chỗ trước. Thường thường người ta chỉ đến nơi rồi mới..."

"Vậy sao?"

Ông Weasley giơ tay ra nhận tiền thối lại, nhưng ông Roberts không chịu đưa. Ông vẫn nói với vẻ suy nghĩ đăm chiêu:

"Chà. Người ta từ khắp nơi tới. Hàng đống người nước ngoài. Và không chỉ có người nước ngoài. Ông biết không, cả bọn lập dị nữa. Có một thằng cha bận váy trùm Pông-xô đi rễu rễu quanh đây nữa"

Ông Weasley lo lắng hỏi: "Đúng ra không nên mặc như vậy sao?"

Ông Roberts nói: "Giống như đang có một thứ...tôi không biết...giống như một kiểu tập hợp lực lượng vậy. Họ dường như quen biết lẫn nhau. Giống như một bữa tiệc lớn vậy"

"Nếu ông ta biết bọn họ là phù thủy chắc không phải người nước ngoài chắc sốc lắm" Alma thì thầm với Harry vừa đủ hai đứa nghe

"Chứ còn gì nữa, ổng cũng khờ với mấy người này luôn"

Vừa lúc đó, một pháp sư từ khoảng không hiện ra bên cạnh cửa trước nhà ông Roberts. Ông ta chĩa cây đũa phép vào ông Roberts, nói ngắn gọn: "Obliviate!"

[ Có nghĩa là: Quên đi ]

Ngay lập tức, mắt ông Roberts mất đi sự tập trung, chân mày của ông giãn ra chứ không nhíu lại nữa, một cái vẻ mơ màng lơ đãng bao phủ gương mặt ông. Harry nhận ra những triệu chứng của một người vừa bị thay đổi ký ức. Ông Roberts điềm tĩnh nói với ông Weasley: "Một bản đồ khu cắm trại dành cho ông đây. Và đây là tiền thối lại của ông"

Ông Weasley nói: "Cảm ơn nhiều lắm"

Vị pháp sư mặc quần chẽn đi cùng với đám Weasley đến cổng của khu cắm trại. Trông ông như đã kiệt sức, cằm ông xanh chàm vì chân râu mọc lún phún không kịp cạo, còn quầng mắt của ông thì sâu và thâm. Khi đã đi xa đủ để ông Roberts không thể nghe lọt tai.

Ông mặc quần chẽn rù rì với ông Weasley: "Gặp vô số rắc rối với thằng cha đó. Mỗi ngày cần đến mười lần bỏ bùa mê ngải lú cho để làm cho thằng chả vui vẻ. Mà ông Ludo Bagman thì chẳng giúp được việc gì cả. Chỉ cưỡi ngựa xem hoa loanh quanh rồi cao giọng nói chuyện phiếm về mấy trái banh Bludger với Quaffle, chẳng một chút lo lắng gì về an ninh chống Muggle cả. Cha mẹ ôi, vụ này mà xong rồi thì tôi sẽ mừng biết chừng nào. Thôi, hẹn gặp lại sau nha anh Arthur"

Rồi ông độn thổ tàng hình.

Ông Weasley dẫn cả bọn đi qua cánh cổng vào khu cắm trại.

Cả đám lần mò qua khu đồng trống mịt mờ sương khói giữa hai dãy lều. Hầu hết các lều trông rất bình thường, chủ nhân của các lều hiển nhiên là đã cố gắng hết sức để làm cho mình thật giống với dân Muggle, nhưng rồi lại tự thò đuôi phù thủy ra khi thêm thắt vô nào là ống khói, nào là chong chóng gió, nào là dây chuông.

Đây đó lại xuất hiện một cái lều trông phù thủy rành rành đến nỗi có ngờ vực cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Lưng chừng khoảng trống là một cái lều làm bằng những tấm lụa sọc mắc đầy những đồ trang trí hào nhoáng xa xỉ, trông như một tòa lâu đài tí hon, cắm đầy những cái lông công trên lối ra vào. Xa hơn một chút nữa, cả đám Weasley đi ngang một cái lều có ba tầng, với mấy cái tháp, kèm theo vườn bông trang trí nào là đồng hồ mặt trời, bể nước cho chim tắm, và cả một cái hồ có vòi phun nước nữa.

Ông Weasley mỉm cười: "Luôn luôn như vậy. Khi giới phù thủy chúng ta mà túm tụm lại thì thiệt là khó mà cưỡng lại được thói khoe khoang. À, đây rồi, nhìn coi, chỗ này là chỗ của chúng ta!"

Cả đám đã đến bên bìa rừng trên chỗ cao nhất của khu đồng trống. Chỗ đó trống trải, có một cái biển nhỏ xíu đóng xuống mặt đất ghi là WEEZLY (Họ ghi sai nhà Weasley ). Ông Weasley vui mừng lắm.

"Không thể có chỗ nào tốt hơn được. Sân khấu ở ngay bên kia của cánh rừng đó, coi như mình ở sát nhất rồi"

Ông quăng cái ba lô trên lưng xuống, nói một cách hào hứng: "Nghe đây, không được xài pháp thuật nhá, nói nghiêm túc đó, tuyệt nhiên không được xài pháp thuật khi chúng ta tụ tập đông đúc như vầy trên đất của dân Muggle. Chúng ta sẽ dựng mấy cái lều này lên bằng tay! Cũng không có khó khăn gì lắm đâu dân Muggle vẫn làm như vậy hoài... Đây, Harry, cháu thấy là chúng ta nên bắt đầu từ chỗ nào hử?"

Trong đời Harry chưa từng đi cắm trại bao giờ, gia đình Dursley chẳng bao giờ đem cậu đi theo trong bất kỳ ngày nghỉ hay ngày lễ nào, chỉ gửi cậu cho một bà hàng xóm già tên là Figg trông chừng khi họ đi vắng. Tuy nhiên Harry và Alma, Hermione cũng lần ra được phần lớn những cái cọc và những cái móc nên cắm vô đâu thì khớp, và mặc dù ông Weasley chỉ tổ làm rách việc thêm chứ chẳng được tích sự gì, rốt cuộc cả đám cũng xoay sở dựng được hai cái lều đôi xộc xệch.

Tất cả bèn đứng lùi lại chiêm ngưỡng tác phẩm bằng tay của mình. Harry nghĩ, chắc không ai ngó thấy mấy cái lều này mà dám cho là tác phẩm của phù thủy, nhưng cái rắc rối là một khi Bill, Charlie và Percy đến thì nhóm của họ sẽ đông tới mười người. Có vẻ như Alma cũng nhìn thấy vấn đề này. Cô ném cho Harry một cái nhìn đánh đố khi ông Weasley ngồi thụp xuống đất và dùng cả hai tay lẫn hai chân để bò vô trong cái.

Từ trong đó, ông gọi ra: "Chúng ta sẽ hơi bị chật một chút, nhưng mà ba cho là chúng ta có thể khéo thì ấm thôi. Vô đây coi nè các con"

Harry khom mình xuống, chuồi qua cái tấm vải cửa lều để vô trong, và miệng cậu há hốc ra ngay, cậu vừa mới bước vào một chỗ trông giống như một căn hộ ba phòng kiểu xưa, có đầy đủ buồng tắm và nhà bếp. Và thiệt là lạ lùng, căn phòng được bày biện và trang trí nội thất giống y hệt một kiểu với ngôi nhà của bà Figg, có những tấm khăn đan phủ trên những cái ghế chệch choạc không ăn rơ với nhau và một cái mùi mèo hết sức nồng.

Sau khi ngó qua một cách mau chóng cái lều của con gái, hơi nhỏ hơn lều của con trai một chút, và không có mùi mèo, Harry, Ron, Alma và Hermione cầm ấm nước và nồi xong đi băng ngang qua sân đấu.

Bây giờ mặt trời vừa mới mọc lên, sương mù tan đi, tụi nó có thể nhìn thấy cả một thành phố lều nối tiếp nhau vươn ra mọi hướng. Tụi nó đi chậm chạp qua những dãy lều, háo hức ngó ngang ngó ngửa. Harry bây giờ mới thoáng có ý nghĩ là có bao nhiêu phù thủy và pháp sư trên thế giới này, quả thực cậu chưa bao giờ bỏ tâm suy nghĩ nhiều đến các phù thủy và pháp sư ở các nước khác.

Trông khi chờ đợi tới khi chiếc ấm sôi Alma và Harry đi dạo xung quanh đâu đó. Bây giờ trời cũng rất thoáng mát thích hợp để đi tập thể dục buổi sáng. Gió thổi nhẹ qua khiến cho mái tóc đang xoã của cô bay trong gió, cô nhẹ nhàng vén mái tóc qua tai mỉm cười với cậu, còn có những tia nắng chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp không tùy vết của cô khiến cho bức tranh càng thêm nhiều màu sắc vậy. Bất giác Harry mới hiểu được cảm giác thế nào là chậm lại một nhịp, hai lỗ tai đã ửng đỏ hết.

"Sao lại nhìn mình chằm chằm vậy?" Cô xua tay qua lại trước mặt Harry

Cậu bừng tỉnh đánh trống lảng nói: "Không có gì đâu, mình vừa để ý một vài con chim bay xung quanh sau lưng bồ thôi chúng đẹp quá trời"

"Vậy hả?"

"Ừ"

Cậu chợt nhớ ra gì đó, nói: "Bồ đưa tay cho mình mượn được không?"

"Bồ tính chặt tay mình hả? Mượn là mượn làm sao đây nghe trông kinh dị ghê hết sức hà" Cô vừa nói vừa nổi hết da gà, vội xoa xoa hai bên bắp tay

Harry không giải thích mà kéo cánh tay trái Alma lại và đeo lên cho cô một cái vòng màu bạc ở giữa có hình chiếc nơ đi kèm là một cái chuông nhỏ.

Đôi mắt sáng rực, cô tò mò hỏi: "Gì đây? Đâu ra bồ có nó vậy? Đẹp trời quá đất"

"Khi còn ở nhà mình có đi ngang tiệm trang sức mình thấy nó và mình nghĩ nó hợp với bồ nên mua"

Cô nghe vậy mà quan tâm: "Mắc không vậy mà sao lại mua? Sao bồ không dành tiền mua cho bản thân cái gì đi"

"Coi như là quà sinh nhật cho bồ đi, cũng không có nhiêu đâu. Hãy nhận nó không mình cũng không biết đem bán ở đâu luôn" Giọng Harry có cũng buồn dần khi nói

Alma thấy Harry như vậy nếu còn không nhận chắc cậu buồn cô rất nhiều. Dù gì cô cũng muốn lấy mắc cỡ chi không biết, đồ của Harry tặng dù chỉ là mảnh giấy cô cũng lấy tất.

Cô ngó xuống chiếc vòng rồi ngó lên Harry, đáp: "Cảm ơn bồ nhiều lắm. Mình rất thích món quà này lắm luôn"

"Bồ thích là được" Cậu ngờ nghệch cười

"Về thôi hai con người kia" Ron từ phía lều hét to về phía bên này

"Mọi người đang đợi về được rồi" Nói rồi cậu bỏ đi trước, thật ra nếu còn đứng đó đợi Alma chắc Harry phải kiếm chỗ nào che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình

"Ngại chết đi được, không biết bồ ấy có để ý hay không" Cô vừa che miệng cười vừa chầm chậm đi theo sau lưng Harry

--------------------

Chiếc vòng đó:

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ! Do tác giả bí đường tả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia