ZingTruyen.Asia

Hận Quân Bất Tự Giang Lâu Nguyệt (Quyển 1)

Chương 3

Baiyueteam

Cuộc họp thường kỳ của đồn cảnh sát được tổ chức vào lúc 9 giờ sáng mỗi ngày. Sở Trưởng Bạch Kim Ba ngồi ở ghế cuối bàn. Tiền Đồng Khánh và Kim Đại Thành ngồi một bên, còn Giang Nguyệt Lâu một mình ngồi ở phía bên kia. Bạch Kim Ba lật qua các tài liệu trên tay liên tục gật đầu. Ông ấy luôn nghiêm khắc và khắt khe với mọi người, trừ Giang Nguyệt Lâu, người mà ông xem như con trai ruột của mình.Vì vậy, ông ấy đối xử với anh rất tốt.

“Hành động tại nhà kho tối qua đã được thực hiện một cách hoàn hảo. Làm tốt lắm!”

Bạch Kim Ba đặt tài liệu xuống, nhìn xung quanh cấp dưới của mình: “Chúng ta đã nhận được thông tin vào phút cuối, Nguyệt Lâu chỉ có thời gian để đưa hai người dẫn đầu hành động. Có hàng chục người từ mỗi bên của cuộc hỗn chiến, nhưng ngoại trừ Vương Mãnh, không một ai trong số họ chạy thoát.”

“Đây không phải là một chiến thắng trọn vẹn...” Kim Đại Thành cảm thán.

Tiền Đồng Khánh ra hiệu cho anh ta ngừng nói.

Giang Nguyệt Lâu gật đầu: “Đó là trách nhiệm của tôi khi để Vương Mãnh trốn thoát. Tôi đã cử người đi truy bắt hắn ta. Ngay khi hắn xuất hiện, sẽ bị bắt ngay lập tức.”

Bạch Kim Ba giơ tay ngăn anh nói tiếp, ném cho Kim Đại Thành một cái nhìn nghiêm nghị: “Cậu có thể làm được như Giang Nguyệt Lâu đã làm tối qua khi chỉ có hai người không? Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Còn lại, cần triển khai thống nhất tất cả các bộ phận và làm việc cùng nhau để hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy, hãy nói về các bước triển khai tiếp theo.”

Mọi người ngồi ngay ngắn và lắng nghe sự sắp xếp của Sở Trưởng, vẻ mặt vô cùng  nghiêm túc.

-----

Đường phố nhộn nhịp người qua lại. Những người bán hàng ở hai bên đường đang mời chào khách hàng. Trần Dư Chi vội vã về nhà mà không chú ý đến mọi thứ xung quanh, nhưng khi anh đi ngang qua một quầy hàng bán đồ trang sức cho con gái, anh không thể không dừng lại. Anh bị thu hút bởi một chiếc kẹp tóc. Đây là một cái kẹp tóc giống hình con bướm, đầu kẹp gồm nhiều hạt nhỏ gắn với nhau và được kết nối bởi một sợi chỉ vàng, nó rất dễ thương và tinh tế. Trần Dư Chi mỉm cười nhẹ, nghĩ về em gái mình, người chắc hẳn đã rất lo lắng khi tối qua không thấy anh trở về nhà, vì vậy anh đã mua chiếc kẹp tóc này để xin lỗi cô. Cách đó không xa là khoảng sân nhỏ nơi hai anh em cùng sinh sống. Trần Dư Chi mua chiếc kẹp tóc rồi nhanh chóng đi về nhà, quên đi đau đớn trên cơ thể. Trần Dư Chi vừa giơ tay lên, đang định gõ cửa nhưng phát hiện cửa mở, tim anh bỗng đập hụt một nhịp. Anh mở cửa bước vào sân. Thấy khoảng sân nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ như thường lệ, Trần Dư Chi mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

Anh ta đặt hộp y tế xuống, lớn tiếng gọi vọng ra phòng sau: “Khả Doanh, anh về rồi đây. Anh trai của em đã trở về rồi.”

Nhưng Trần Khả Doanh không chạy đến và nhảy vào vòng tay anh như thường lệ. Trong căn nhà trống trải, thậm chí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

“Chìa khóa? Chìa khóa đâu?” Trần Dư Chi bắt đầu hoảng loạn.

Anh nhìn lên lầu, dưới nhà, bên trong, bên ngoài, nhưng anh không nhìn thấy em gái mình. Em ấy đi đâu rồi? Em ấy đã ra ngoài tìm anh rồi sao?

“Em đi đâu vậy? Sao em còn chưa trở về?” Không ai trả lời câu hỏi của anh.

Trần Dư Chi cố chạy, nhưng một màu đen đột ngột che khuất tầm nhìn của anh, anh gần như ngã quỵ xuống nhưng vẫn cố gượng dựa vào bức tường đứng thẳng dậy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Anh nhắm mắt lại, hô hấp có chút khó khăn, trong chốc lát anh mở mắt ra tầm nhìn của anh từ từ rõ hơn. Nhìn xung quanh, anh đột nhiên trông thấy một chiếc kẹp tóc nhỏ nằm trên mặt đất. Trần Dư Chi choáng váng, vội vã chạy lại nhặt chiếc kẹp tóc lên. Nó là một chiếc kẹp tóc bằng bạc cũ được tráng men, đây là món quà sinh nhật mà Trần Dư Chi tặng cho cô khi cô còn nhỏ. Cô bé luôn giữ nó bên mình, không lỡ vứt nó đi ngay cả khi màu sắc đã phai. Đó là lý do tại sao ngày hôm nay anh đã mua một chiếc kẹp tóc mới và muốn đổi nó cho cô bé. Làm thế nào mà cái kẹp tóc này lại nằm ở trên mặt đất? Có lẽ cô bé đã làm rơi nó. Cô bé đi đâu rồi? Ở Cảnh Thành những thứ nguy hiểm luôn rình rập ở khắp mọi nơi. Nếu cô bé gặp phải nguy hiểm thì sao đây?

Trần Dư Chi hoảng loạn, tim đập mạnh. Anh buộc mình phải bình tĩnh, anh chạy vào phòng tìm một bức ảnh xinh đẹp của Khả Doanh. Sau khi suy nghĩ anh để lại một mảnh giấy nhắn cho em gái phòng khi cô bé quay về, rồi vội vã chạy ra ngoài tìm. Đầu tiên anh đến nhà hàng xóm để hỏi thăm, sau đó đi bộ đến một số nơi mà Khả Doanh thường đến, trường học, nhà của những người bạn thân cùng lớp. Thậm chí đến cả cửa hàng dim sum mà cô thích, nhưng anh vẫn không tìm thấy cô bé. Trong vô thức, bầu trời tối dần, Trần Dư Chi đang suy sụp vì kiệt sức. Anh ngồi xuống viên đá cuội ở ngã tư, ngây người nhìn xung quanh một cách trống rỗng. Người thân duy nhất của anh đã biến mất. Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu anh, lộp bộp nặng nề rơi vào đáy lòng. Nỗi sợ hãi và sự tự trách gần như muốn nghiền nát Trần Dư Chi. Nếu có chuyện gì xảy ra với Khả Doanh, làm sao anh có thể đối mặt với sư phụ, sư nương! Không, anh nhất định phải mang em gái trở về!

Trần Dư Chi cẩn thận đứng dựa vào tường, quyết định đến sở cảnh sát để báo án, tìm người mất tích, sau đó đến tòa soạn báo để đăng tin.

“Mình phải nhanh lên” Anh nghĩ.

Nhưng khi anh vừa bước về phía đồn cảnh sát, trong đầu anh hiện lên gương mặt của Giang Nguyệt Lâu. Một cảnh sát tự cao tự đại, không coi trọng tính mạng con người như vậy, sẽ vô ích nếu mong cầu sự giúp đỡ của anh ta. Trần Dư Chi lắc đầu, xoay người đi về phía tòa soạn báo.

-----

Lúc này, đồn cảnh sát Cảnh Thành vắng tanh, chỉ có vài ô cửa sổ vẫn sáng đèn. Ngồi vào bàn làm việc, Giang Nguyệt Thư vẫn chăm chú xem tài liệu, vừa đọc vừa ghi chú vào sổ tay. Anh ấy đã ở đó một ngày một đêm, nhưng từ ánh sáng hắt ra của ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt như được chạm khắc của anh, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi.

Có người gõ cửa.

Giang Nguyệt Lâu không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”

Tống Nhung mở cửa: “Sếp, anh tìm tôi?”

Giang Nguyệt Lâu ra hiệu cho Tống Nhung đóng cửa lại. Anh đẩy tập tài liệu trên tay cho cấp dưới của mình.

“Đây là báo cáo từ tháng trước” Giang Nguyệt Lâu nói: “Đã có bốn cuộc khám xét được thực hiện trong tháng trước và 38kg thuốc phiện được tìm thấy. Nhưng nhìn xem, chỉ có 20kg bị tiêu hủy.”

Tống Nhung nhìn vào báo cáo: “Rõ ràng là đã có kẻ động tay động chân.”

Giang Nguyệt Lâu gật đầu: “Quay lại kiểm tra đi.”

Tống Nhung định gật đầu rồi lại do dự: “Sếp, tôi nghĩ chúng ta nên thận trọng với chuyện này. Những người này không phải là người bình thường. Nếu họ có thể làm sai lệch báo cáo của cảnh sát, thì...”

Giang Nguyệt Lâu ngước mắt lên: “Thì sao?”

Tống Nhung có chút kinh hãi khi nhìn anh.

“Nếu một số người ở trên chúng ta có liên quan, thì chúng ta nên dừng lại? Cậu nghĩ tốt hơn là tôi nên mắt nhắm mắt mở cho qua vụ này?” Giang Nguyệt Lâu thở dài, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tống Nhung, hỏi: “Tống Nhung, cậu đã theo tôi bao nhiêu năm rồi?”

Tống Nhung cúi đầu, đáp: “Năm năm.” Giọng điệu anh có chút xấu hổ.

Giang Nguyệt Lâu gật đầu: “Vậy thì cậu nên biết. Tôi sẽ không bao giờ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Ngược lại, tôi sẽ điều tra vụ này đến cùng. Không ai có thể thoát khỏi tầm ngắm của tôi.”

Tống Nhung nói: “Sếp, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ lo nếu anh truy đến cùng chuyện này, họ sẽ coi anh như cái gai trong mắt.”

Giang Nguyệt Lâu chế nhạo: “ Còn phải xem họ có khả năng loại bỏ được cái “gai” này hay không. Lập tức đi điều tra, không cần lo cho tôi.”

Tống Nhung làm tư thế nghiêm trước mặt anh: “Vâng, thưa sếp!”

-----

Trần Dư Chi bước ra khỏi tòa soạn báo trong tuyệt vọng. Trên phố chỉ có một vài người, những người bán hàng rong đang chờ buôn bán. Anh đã không ăn gì kể từ chiều hôm qua, hiện tại một chút khẩu vị anh cũng không có, nhưng anh không có đủ sức để nhịn đói nữa. Anh đến bên quầy hàng gọi một tô hoành thánh. Khi chủ quầy hàng mang hoành thánh lên, Trần Dư Chi lấy bức ảnh ra đưa anh ta xem thử.

“Xin lỗi, anh có thấy cô bé này không?”

Chủ quầy hàng cầm bức hình, soi dưới ánh đèn, một lúc sau nói: “Có vẻ như tôi đã nhìn thấy cô bé một lần...”

Sau khi đi hỏi cả một ngày, đây là lần đầu tiên Trần Dư Chi nghe thấy có người nói với anh rằng đã nhìn thấy Khả Doanh. Anh đứng lên với vẻ kích động nhìn chủ quầy hàng.

“Thật sao? Anh... Anh còn nhớ em ấy, em ấy có lẽ cao thế này, mặt tròn khi mỉm cười có lúm đồng tiền...”

Chủ quầy hàng đột nhiên nhớ ra: “À, đúng vậy, tôi nhớ mặt của cô bé. Khi tôi đi bán đồ ăn, tôi đã thấy cô bé ở sân sau của Niệm Xuân Các.”

Trần Dư Chi lần nữa choáng váng: “Niệm Xuân Các?”

Anh trở về Cảnh Thành làm bác sĩ hơn một năm nay, cũng chưa từng nghe nói qua nơi này.

Người bán hàng nhìn anh ta, cảm thấy anh có chút đáng thương, nói: “Có vẻ như anh không biết. Đó là một nơi nổi tiếng mà những người đàn ông trẻ tuổi thích đi qua đêm.”

“Nơi đó là?” Trần Vũ Chí mở to mắt thất thần, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm đáng sợ, hai tay anh run rẩy: “Nơi này ở đâu?”

-----

Trong phòng tại đồn cảnh sát, tù nhân ở phòng giam số 3 bị trói vào giường. Hắn ta rất gầy, trông giống như một người nghiện ma túy. Lúc này, hắn đang cai ma túy. Hắn trợn mắt nhìn, rên rỉ, đôi mắt đảo quanh như một con chó điên. Hắn không thể ngã hay quan tâm gì đến vết thương trên cánh tay đang chảy máu vì sợi dây thừng.

Hắn ta gào khóc hết lần này đến lần khác van xin: “Hãy cho tôi một ít! Tôi cần nó, cho tôi một ít!”

Giang Nguyệt Lâu đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn qua song sắt và nói với Tôn Vĩnh Nhân ở sau lưng: “ Đi, lấy cho tôi một ít nha phiến mới bị thu giữ.”

Tôn Vĩnh Nhân gật đầu: “Sếp, thứ mà chúng ta thu giữ được mạnh hơn nhiều so với thứ mà gã này thường hút, tên khốn này có thể sẽ chết đó.”

Giang Nguyệt Lâu không quan tâm: “Nếu hắn chết vậy thì hắn phải khai ra trước.”

Tôn Vĩnh Nhân nghe lời chạy đi lấy nha phiến.

-----

Khu vực gần Niệm Xuân Các là nơi hỗn loạn và phức tạp nhất ở Cảnh Thành, nó cực kỳ sôi động vào ban đêm, những bữa tiệc và khiêu vũ diễn ra hằng đêm ở đây. Trong các con hẻm nhỏ hẹp, có rất nhiều nhà thổ và “ổ thuốc phiện”. Mọi người có thể hút thuốc phiện ở hai nơi này, sự khác biệt duy nhất giữa hai nơi này là không có gái mại dâm chào đón khách ở các “ổ thuốc phiện”. Niệm Xuân Các là nhà thổ lớn nhất với diện tích tận chín mẫu đất. Sau những cải cách xã hội, các nhà thổ lần lượt bị đóng cửa, các nhà hàng phức tạp hơn một chút chỉ mời các vũ công đến cùng khách khiêu vũ để giải trí. Tuy nhiên, Niệm Xuân Các vì một lý do nào đó đã thoát khỏi nguy cấp. Nó giống như một ký ức về xã hội cũ. Một vài người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đứng dựa vào cửa, tươi cười chèo kéo khách. Những người đàn ông ra vào mỉm cười hạ thấp tay bắt đầu sờ xoạng, có thể thấy rằng một số người trong số họ là những kẻ nghiện thuốc phiện.

Trần Dư Chi khó có thể tin vào tai mắt mình. Làm thế nào mà Khả Doanh có thể rơi vào loại nơi này?! Anh muốn lao vào cứu em gái ngay lập tức nhưng anh đã kìm chế cơn nóng giận đang tích phát. Dù chưa bao giờ đến một nơi như thế này, nhưng anh vẫn hiểu một vài quy tắc ngầm. Phải có các băng nhóm đứng sau loại hình kinh doanh bất hợp pháp này, vì vậy không thể một mình mạo hiểm đột nhập vào đó cứu Khả Doanh được. Điều quan trọng nhất là tìm hiểu thông tin của đám người kia. Trần Dư Chi nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, buộc mình xoay người, men theo bức tường đi xuyên qua con hẻm tối.

-----

Tù nhân trong phòng giam số 3 lúc này đang ngồi trên ghế, hai tay bị còng, trước mặt đặt một chiếc bàn nhỏ. cổ chân hắn cũng bị còng. Hắn ta dở điên, cười một cách cuồng loạn. Giang Nguyệt Lâu ngồi đối diện hắn ta, chỉ có hai người họ trong phòng.

“Hãy cho tôi một ít, cho tôi một ít” Hắn cứ lặp đi lặp lại.

Giang Nguyệt Lâu nhìn hắn như nhìn một con chó chết. Anh giơ ngón tay thon thả của mình gõ vào một túi giấy trên bàn, nói: “Đây là loại thuốc mới, được gọi là nha phiến. Mày đã nghe nói về nó chưa?”

Đôi mắt rời rạc của tên tù nhân lập tức lóe lên, hắn nói: “Bột trắng? Đây là hàng tốt! Đắt hơn cả vàng “.

Giang Nguyệt Lâu lạnh lùng khịt mũi: “Đúng vậy, thậm chí hai gói thuốc phiện cũng không đủ để tạo ra một túi bột trắng nhỏ đó, vì vậy nó thực sự rất đắt.”

Vừa nói, anh vừa mở túi giấy, để lộ chất bột màu trắng bên trong.

Tên tù nhân phấn khích, mắt hắn ta sáng quắc như một con sói, hắn nhìn chăm chăm vào túi giấy: “Đưa nó cho tôi!” Hắn ta vùng vẫy muốn đứng dậy với chiếc còng trên tay và chân, nói: “Đưa cho tôi, anh muốn biết cái gì, tôi đều sẽ nói.”

“Mày là thứ rẻ mạt, rác rưởi.” Giang Nguyệt Lâu từ từ đẩy túi bột trắng đến trước mặt người đàn ông.

-----

Phía sau Niệm Xuân Các, cánh cửa bị đóng chặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng hát và tiếng cười nói trong phòng. Cửa sau trong hẻm không có đèn đường, vì vậy nó tối hơn nhiều so với cửa trước. Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ đang đổ chậu nước bẩn bắn tung tóe trên mặt đất. Cô ấy đang định quay trở vào thì bất ngờ bị ai đó túm lấy. Người phụ nữ sửng sốt, định hét lên nhưng người kia lại thì thầm vào tai cô: “Tiểu thư, tôi không phải người xấu, xin đừng hét lên.”

Người phụ nữ lắng nghe giọng người này: nhẹ nhàng, lịch sự, không hề thô lỗ. Dưới ánh trăng, cô yên lặng đánh giá người trước mặt. Anh ta là một người đàn ông trẻ và đẹp trai, mặc một bộ đồ phương Tây kiểu mới, ngoài vẻ mặt lo lắng thì anh ta thật sự rất đẹp trai. Như ai đó đã nói: “Con quạ yêu tiền, còn em gái thì yêu những chàng trai đẹp.”

Cô gái điếm trẻ cười với Trần Dư Chi bằng nụ cười xinh đẹp: “Anh, đồ ngốc này, tại sao không đi bằng cửa trước mà lại chạy tới đây hù dọa em?

Trần Dư Chi giải thích với cô ta:”Tiểu thư, tôi muốn hỏi cô về một người, xin hãy giúp tôi.”

Anh ta lấy bức ảnh của Khả Doanh ra đưa cho người phụ nữ. Nghe anh nói, cô gái điếm cầm lấy tấm ảnh, nhìn nó một lúc dưới ánh trăng mờ ảo, nụ cười trên mặt cũng tắt dần. Trần Dư Chi thấy cô ấy có vẻ do dự, liền biết chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy Khả Doanh, anh lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô đã thấy em ấy, phải không? Em ấy là em gái tôi, con bé chỉ mới mười lăm tuổi. Cô có biết em ấy ở đâu không? Làm ơn? Hãy nói cho tôi biết đi!”

Người phụ nữ cắn môi, một lúc sau mới đáp: “Người này đã bị bán, không thể tìm thấy nữa.”

Trần Dư Chi bị sốc, nắm chặt tay và bất lực hỏi: “Bán?! Đã bị bán?! Ý cô là sao?”

Người phụ nữ sợ hãi, vội vã che miệng anh, nhỏ giọng: “Đừng la lớn! Sẽ có người đến nếu lỡ bị họ nghe thấy, anh có còn muốn sống nữa không?!”

Lúc này, giọng nói của một bà lão bên trong cánh cửa vang lên: “Tiểu Thúy, con về chưa? Đổ nước thôi có cần lâu như vậy không?

Người phụ nữ vội vàng nói: “Lại đây”

Cô vội vàng đẩy Trần Dư Chi, nói: “Nhanh lên, nếu không bà ấy sẽ bắt gặp chúng ta.”

Trần Dư Chi lại hỏi: “Khả Doanh đã bị bán đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”

Người phụ nữ trả lời: “Con bé là người địa phương nên nó không thể ở lại đây.”

Họ nghe thấy bước chân của bà lão đang đi về hướng họ: “Tiểu Thúy, con đang làm gì vậy?”

Người phụ nữ vội vàng nhấc chậu nước lên. Cô đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Hồng Kông. Tất cả họ đều bị bán qua Hồng Kông. Bây giờ thì đi ngay! Đi đi!”

Cánh cửa đang đóng chặt bị bà lão đẩy ra: “Cái quái gì vậy, tại sao con lại trốn ở đây!”

Tiểu Thúy cười đáp: “Con thấy hơi chán nên đi ra ngoài để hít thở chút.”

Bà lão nghi ngờ nhìn ra con hẻm nhưng không thấy ai ở đó.

-----

“Các sản phẩm đến từ Nam Dương, được điều chế thành thuốc phiện, thuốc đỏ và bột trắng ở Cảnh Thành, sau đó được vận chuyển đến Hồng Kông.”

Một khi cho ai đó dùng bột trắng, hiệu quả còn nhanh gấp hàng chục lần so với các loại thuốc khác. Tên tù nhân vừa hít nha phiến vừa mê man thở ra, trên mặt lộ ra biểu cảm mãn nguyện.

Giang Nguyệt Lâu ngẩng mặt lên, trong con mắt sắc bén lóe lên sự chán ghét: “Điều đó ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết! Thông tin này là vô dụng đối với tôi. Người nhận hàng ở Hồng Kông là ai? Chỗ đó ở đâu?

Tù nhân nheo mắt nhìn anh: “Tôi chỉ là một kẻ chạy việc vặt, những thứ khác tôi đều không biết.”

Anh ta bày ra một biểu cảm: “Lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cần anh có thuốc, đến tiên trên trời cũng có thể mua được!”

Ngón tay thon dài của Giang Nguyệt Lâu gõ xuống bàn, anh không hề tỏ ra sốt ruột, dường như anh đang chờ đợi điều gì đó. Hai người mặt đối mặt trong mười phút, vẻ mặt đắc ý của tên tù nhân đột nhiên thay đổi.

Cổ họng hắn co giật, hắn túm lấy cổ tay anh: “Giang...Giang Nguyệt Lâu...”

Hắn hít thở một cách khó khăn, như thể không khí trong phổi bị ép lại: “Mày, mày đã làm gì?”

Giang Nguyệt Lâu vờ như không nghe thấy, thong thả nói: “Suy nghĩ cho kỹ. Người phụ trách nhận hàng ở Hồng Kông tên gì?”

Tên tù nhân không thể thở nổi, đôi mắt của hắn trợn ngược lên. Hắn liều mạng giật mạnh còng tay, trên trán lộ đầy gân xanh, thét: “ Giang Nguyệt Lâu! Mày là thằng khốn! Là mày hạ độc vào thuốc của tao!”

Giang Nguyệt Lâu giơ tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Mày còn ba phút nữa.”

“Mày, mày, đi chết đi!” Người đàn ông co giật như thể bị điện giật. Nếu không phải hắn đang bị trói trên ghế, thì giờ này hắn đã lăn lộn khắp sàn nhà.

“Hai phút”

Người đàn ông cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, hắn thều thào: “Lucas! Tên hắn là Lucas!”

“Lucas?” Giang Nguyệt Lâu đứng thẳng dậy: “Hắn bao nhiêu tuổi? Đến từ đâu?”

“Tao không biết. Tao chỉ biết ông ta đang ở phía tây Hồng Kông!”

Tên tù nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói: “Ông ta...Ông ta có một hình xăm ở bên cổ tay trái... một con bọ...”

“Bọ gì?”

“Tao chưa từng thấy nó.”

Người bên kia thở không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt: “Tao nghe nói nó trông giống như một con bọ cánh cứng vỏ đồng...thuốc giải...cho tao thuốc giải...”

Giang Nguyệt Lâu lắc đầu: “Không có thuốc giải, vì vậy hãy chờ chết đi”.

Tên tù nhân hét lên như một con chó điên đang hấp hối: “Giang Nguyệt Lâu, mày đồ khốn kiếp, để tao nói cho mày biết, tao đ* con mẹ mày!”

Giang Nguyệt Lâu vốn đã xoay người đi, đột nhiên quay lại rút súng ra. Bang! Tống Nhung cùng Tôn Vĩnh Nhân đang chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng súng liền giật bắn mình. Bọn họ mở cửa xông vào, mặt đất lộn xộn, viên đạn bắn vỡ sọ người đàn ông, máu phun khắp tường.

“Sếp! Sếp, anh không sao chứ?” Tôn Vĩnh Nhân bị sốc.

Trên mặt Giang Nguyệt Lâu không có biểu cảm gì, anh thản nhiên giống như kẻ vừa mới giết người không phải là mình, nhưng hơi thở có chút nặng nề.

“Tối nay thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ đến Hồng Kông.”

Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Hồng Kông?"

-----

Trần Dư Chi không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Theo thói quen, anh giơ tay gõ cửa, lúc này mới sực nhớ ra em gái anh đã không còn ở đó nữa. Anh đẩy cửa bước vào căn nhà tối om trống rỗng. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất, cảm thấy trên người không còn một chút sức lực. Khả Doanh đã bị bán sang Hồng Kông. Cô em gái dễ thương, tốt bụng của anh, người chưa bao giờ làm điều gì xấu xa, đã bị bọn họ bán sang Hồng Kông! Tại sao? Tại sao Khả Doanh lại gặp phải chuyện như vậy? Khi em ấy còn nhỏ cha mẹ đã mất sớm, em ấy đã rất khổ rồi. Tại sao cô bé lại phải chịu đựng thêm những điều này? Tại sao ông trời lại đối xử với em ấy như vậy? Trần Dư Chi nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay,  nước mắt từng giọt rơi xuống.

“Không, anh không thể khóc, khóc cũng vô dụng. Anh phải đưa Khả Doanh trở về. Anh phải tìm được em ấy!”

Trần Dư Chi lau nước mắt rồi từ từ ngồi thẳng dậy. Anh nhìn chiếc kẹp tóc trên tay, vẻ mặt trở nên kiên định.

-----

Đêm khuya, trên đường phố Cảnh Thành, Giang Nguyệt Lâu một mình lái xe nhanh qua đám đông. Khi đi qua một ngã ba đường, anh vô tình nhìn thấy hai người đàn ông đang vác một cô gái đi về phía một con hẻm. Giang Nguyệt Lâu giảm tốc độ, nghiêng đầu liếc nhìn. Cô gái đang ngủ gục trên vai người đàn ông, trên người cô phủ một chiếc áo khoác. Giang Nguyệt Lâu đang mải suy nghĩ về việc làm thế nào để báo cáo với Bạch Kim Ba về chuyến đi Hông Kông, nên không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác. Anh thu lại ánh mắt, lái xe đến căn biệt thự màu trắng cách đó không xa.

Dĩ nhiên lúc này Bạch Kim Ba vẫn còn thức. Ông đón Giang Nguyệt Lâu vào phòng khách. Người hầu muốn bưng cà phê lên, nhưng ông phất tay, lệnh cô rót một bát trà nhân sâm cho Giang Nguyệt Lâu.

Giang Nguyệt Lâu mỉm cười nói với ông kế hoạch của mình trong lúc uống trà.

“Ngày mai con sẽ đi Hồng Kông.”

Bạch Kim Ba bất ngờ, hỏi: “Chậm đã, cậu đang nói cái gì cơ?”

Giang Nguyệt Lâu kiên quyết lắc đầu, nói: “ Sở trưởng, không thể trì hoãn hơn được nữa. Nếu còn chậm trễ, thì sẽ có thêm nhiều vụ buôn lậu thuốc phiện và sẽ có nhiều người chết vì thuốc phiện hơn nữa.”

Bạch Kim Ba thở dài: “Nguyệt Lâu, tôi biết cậu ghét thuốc phiện vì nó đã hủy hoại gia đình cậu, nhưng vấn đề này không thể được giải quyết chỉ bằng lòng căm thù. Hồng Kông... nơi này thì khác. Nơi này thuộc về người Anh, cậu không thể đến đó chỉ với một cái tên vô danh. Không phải chỉ dựa vào một mình cậu là có thể giải quyết được vấn đề, mà thậm chí tính mạng của chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm! Thêm nữa, nguồn tin này là từ một kẻ nghiện ma túy. Nó có thể chỉ là tin giả.”

“Con đã nghĩ đến vấn đề này, con cũng đã kiểm tra đường dây vận chuyển tại hải quan. Lộ trình các chuyến tàu ở Cảnh Thành của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng ở sông Thiên Tân, tất cả các chuyến tàu của các nước khác đều được chuyển tiếp ở đó. Khi thuốc phiện được tìm thấy, thì hầu hết các chuyến tàu đến cùng lúc từ Hồng Kông. Hồng Kông là địa điểm trung chuyển chính của thuốc phiện.”

Giang Nguyệt Lâu tiếp tục nói: “ Con biết con không thể chấm dứt đường dây này chỉ với sức lực của một mình mình, nhưng nếu con có thể ngăn chặn Lucas, họ sẽ phải sắp xếp lại mọi thứ, sau đó chúng ta có thể sẽ tìm thấy nhiều manh mối hơn. Chúng ta sẽ có cơ hội nhổ cỏ tận gốc đường dây sản xuất thuốc phiện ngầm ở Cảnh Thành.”

Bạch Kim Ba biết anh nói đúng, nhưng vẫn ích kỷ, ông không muốn Giang Nguyệt Lâu mạo hiểm: “Cậu đâu phải không biết tình hình bây giờ là cái dạng gì. Miền Nam hỗn loạn, Hồng Kông không hề thái bình. Nguyệt Lâu, nghe tôi, chờ sau này mọi chuyện ổn định lại, sau đó đến Hồng Kông. Vấn đề có thể giải quyết sau.”

Giang Nguyệt Lâu lắc đầu: “Chuyện này không thể trì hoãn được nữa. Sở trưởng, số lượng buôn lậu thuốc phiện được phát hiện ở Cảnh Thành trong một tháng là rất nhiều, hiện tại có hơn chục thành phố lớn nhỏ, bao gồm cả Quảng Châu, Yên Đài, Thiên Tân cũng đang trong tình trạng tương tự. Việc phá hủy trạm trung chuyển ở Hồng Kông ít nhất có thể phá hủy hàng chục tuyến đường buôn lậu và làm giảm sự lưu thông của hàng chục nghìn cây thuốc phiện.”

Anh nhìn vẻ mặt có phần buông lỏng của Bạch Kim Ba, mỉm cười nói: “ Thực ra, con đến để nói với chú, Tống Nhung đã mua vé, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát. Đây là một nhiệm vụ bí mật, vì vậy con đem theo bốn người của bộ phận điều tra, chú giúp con che giấu chuyện này nhé.”

Bạch Kim Ba khịt mũi: “Cậu, tên nhóc thối tha này! Cậu sớm không coi lời tôi nói là gì mà. Nhớ, cẩn thận và trở về an toàn. Nếu cậu mà bị thương,xem tôi sẽ dạy dỗ cậu ra sao!”

“Con không dám!” Giang Nguyệt Lâu biết ông đã đồng ý.

Bạch Kim Ba nói: “Tất cả các cậu phải trở về an toàn.”

Ông vỗ nhẹ vào tay Giang Nguyệt Lâu, đích thân rót cho cậu một bát trà nhân sâm khác.

-----

Sau khi thu hồi lại sự buồn khổ, Trần Dư Chi bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Mặc dù anh nhẹ nhàng và tinh tế, anh cũng là một người mạnh mẽ, khí chất thực dụng và không bao giờ than phiền. Ngay sau đó anh hạ quyết tâm đi Hồng Kông, anh lập tức chuẩn bị mọi thứ. Anh vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, đủ để anh dùng trong vài tháng. Có một vị giáo viên mà anh đã học trước đây đang ở Hồng Kông, Anh có thể nhờ anh ta giúp đỡ và hành nghề y ở đó. Ngay ngày mai, anh sẽ bắt xe đến bến tàu và lên chuyến sớm nhất để rời đi.

“Nếu mình chậm trễ, Khả Doanh sẽ phải chịu khổ nhiều hơn.”

Trần Dư Chi đặt bức ảnh của em gái mình ở dưới cùng của vali cùng với những cuốn sách y thuật của mình. Anh nhìn lên cửa sổ, lúc này, màn đêm buông xuống, toàn bộ Cảnh Thành chìm trong bóng tối.

Ai biết được đêm nay có bao nhiêu người không ngủ được, chờ bình minh đến.
__________________________

Trans: Hồng Hạ🌹
Edit: Hồng Hạ🌹
Beta: Huỳnh Lê 🍐
 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia