ZingTruyen.Asia

Giai Nhan La Trom Hoan Hunhhn786

Trở lại Võ Lâm Minh một lần nữa, Lam Tuyết có một loại cảm giác nói không nên lời. Hàn đại ca giúp hắn thoát khỏi kiềm chế của Võ Lâm Minh. Hắn giờ đây thật sự tự do, chỉ là không biết vì sao tâm trạng lại trống rỗng.

Chỉ chớp mắt, Đại Hội Võ Lâm sẽ bắt đầu, hắn đã sớm chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng có chút luyến tiếc chia tay Hàn đại ca quá sớm. Bởi vậy quyết định sau khi Đại Hội Võ Lâm chấm dứt sẽ rời đi.

Thông qua Đại Hội Võ Lâm đã chọn được Minh chủ mới, đột nhiên xảy ra biến cố lớn.

"Báo ! khởi bẩm Minh chủ, ma giáo đánh vào Võ Lâm Minh."

Tư Đồ Thiên trọng thương, quần hùng võ lâm trúng độc, không có ai ngoại lệ.

Sau đó không lâu, một thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện. Gương mặt tuấn lãng mang theo tà khí cùng sát khí ngập trời. Lam Tuyết cảm thấy run lên, là Tà Thiên Viêm. Hắn đã đến đây!

Người hạ độc là Công Tôn Tồn của Công Tôn gia, hiển nhiên Công Tôn Tồn làm phản.

Đại chiến lại một lần nữa triển khai, ngay khi Lam Tuyết không biết làm sao đã có người kéo hắn.

"Hàn đại ca ?"

Lam Tuyết kinh hô.

"Có thể đứng lên không ? Theo ta đi."

Hàn Vận vội la lên.

Khi hai người lẫn vào trong đám đông, đột nhiên trước mắt Lam Tuyết xuất hiện một luồng sáng, đúng là Hiên Viên Hủ đánh về phía Tà Thiên Viêm.

"Phụt"

Kiếm xuyên thấu lồng ngực Lam Tuyết. Lam Tuyết lăng lăng nhìn Tà Thiên Viêm trước mắt. Hắn không biết vì sao mình không muốn Tà Thiên Viêm chết.

Lợi kiếm xuyên thấu ngực Lam Tuyết.

Tà Thiên Viêm cũng không có phản ứng kịp. Cho đến khi nhìn thấy máu thấm đỏ vạt áo Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm mới đưa tay ra tiếp được thân thể Lam Tuyết.

“Ngươi, vì cái gì ?”

Tà Thiên Viêm ôm lấy thiếu niên một thân đầy máu.

Lam Tuyết ánh mắt mê mang, giọng không rõ ràng.

“Không biết, chỉ thấy ngài có nguy hiểm, thân thể phản ứng trước đầu óc.”

Hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, chỉ là không muốn nhìn thấy Tà Thiên Viêm chết. <HunhHn786>

"Tiểu Tuyết !"

Hàn Vận cũng bất chấp bại lộ, đẩy đám người vọt tới bên cạnh Lam Tuyết.

“Hàn đại ca, thực xin lỗi, ta không có nghe huynh nói.”

“Ngu ngốc, nói chuyện này để làm gì, mau cầm máu.”

Hàn Vận xé vạt áo, lại không thể nào xuống tay, bởi vì kiếm của Hiên Viên Hủ còn cắm ở trên người Lam Tuyết.

“Hủ, cứu Tiểu Tuyết.”

Hàn Vận khẩn cầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ nhíu nhíu mày, cuối cùng ai thán một tiếng, đem kiếm rút ra rất nhanh.

“Ôi...”

Lam Tuyết thống khổ ngẩng cổ.

Hàn Vận lập tức lấy tay che miệng vết thương đang không ngừng phun máu, đem mảnh vải dùng sức đè chặt miệng vết thương.

Tà Thiên Viêm sau khi lấy lại tinh thần, lập tức nhét vào miệng Lam Tuyết một viên đan dược, nhưng lúc này Lam Tuyết đã không còn sức lực để nuốt. Tà Thiên Viêm đem đan dược đưa vào trong miệng mình, lập tức áp môi lên môi Lam Tuyết.

Khi yết hầu Lam Tuyết hầu hoạt động lên xuống, Tà Thiên Viêm mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ta muốn mang hắn đi."

Tà Thiên Viêm đột nhiên nhìn về phía Hàn Vận nói.

"Nếu để ta biết ngươi lại ức hiếp Tiểu Tuyết, ta nhất định sẽ đến đưa hắn đi."

Tà Thiên Viêm gật đầu.

Giáo chủ ma giáo rời đi, tả hữu hộ pháp cùng giáo chúng rất nhanh cũng rút lui.

"Cố gắng chịu đựng một chút."

Tà Thiên Viêm dùng giọng ra lệnh nói.

Lam Tuyết cười nhẹ, nhìn Tà Thiên Viêm vì mình mà sốt ruột cảm thấy thật ấm áp.

Tường Ưng Thành cách Huyết Mạn Thành tuy rằng không xa, nhưng cũng không gần.

Lam Tuyết được Tà Thiên Viêm thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nên dù xe ngựa xóc nảy, cũng không ảnh hưởng chút nào.

"Giáo chủ."

Lam Tuyết suy yếu gọi.

"Ta ở đây."

Tà Thiên Viêm gắt gao nắm tay Lam Tuyết, giống như nếu buông lỏng ra sẽ mất đi vậy.

"Ta....hình như thích ngài rồi."

Gương mặt Lam Tuyết tái nhợt nổi lên một chút đỏ ửng, có lẽ bởi vì sắp chết mới nói ra lời này. Ba năm sống chung, tuy rằng chịu thống khổ không ít, nhưng cũng quen có người này bên cạnh.

"Chỉ cần Tiểu Tuyết khỏe lại, chúng ta có thể sống cùng nhau."

Tà Thiên Viêm nói như tuyên thệ, nhìn thấy đối phương như ngọn đèn trước gió, tâm hắn vỡ vụn.

"Ta chịu đựng không được."

Lam Tuyết híp mắt, vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt.

"Lam Tuyết !"

Tà Thiên Viêm lo lắng kêu to, tay ôm Lam Tuyết không tự giác run rẩy.

"Giáo chủ, Lam công tử chỉ là mất máu quá nhiều mà ngất đi."

Đại phu đi theo vội la lên.

Tà Thiên Viêm miễn cưỡng bình tỉnh lại, nhưng trong mắt vẫn thống khổ vạn phần. Một kiếm kia hẳn là hướng trên người hắn, nhưng Lam Tuyết lại...... Điều này khiến cho hắn sao không vội.

Nhìn Lam Tuyết bất tỉnh nằm ở trong lòng, Tà Thiên Viêm chỉ có hối hận. Có lẽ hắn đã sớm thích thiếu niên này, chỉ bởi vì cái gọi là tự phụ nên cố ý xem nhẹ. Khi Lam Tuyết rời khỏi hắn liền biết tình cảm đối với Lam Tuyết không đơn giản chỉ là đối với một nam sủng.

Hắn yêu thương Lam Tuyết, có lẽ từ lúc thấy thiếu niên này lần đầu tiên liền yêu thương. Nếu không vì sao khi biết Lam Tuyết là gian tế của Võ Lâm Minh gửi đến hắn không nỡ tâm lấy tính mạng của Lam Tuyết.

"Tiểu Tuyết nhất định phải kiên trì."

Một giọt lệ buồn bã rơi ở trên đôi mắt nhắm chặt của Lam Tuyết.

Xe ngựa chạy rất nhanh vào tổng đàn ma giáo, dọc theo đường đi Tà Thiên Viêm một tấc cũng không rời Lam Tuyết.

Tất cả các đại phu đều được đưa tới tẩm cung của Tà Thiên Viêm. Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống giận dữ của Tà Thiên Viêm.

Ngoài phòng Khúc Dịch Tâm cùng Úy Huyễn Không vẻ mặt u ám.

"Hồ ly, ngươi sớm biết rằng giáo chủ thích Lam Tuyết có phải hay không ?"

Khúc Dịch Tâm thở dài một tiếng.

"Khi đó thân phận Lam Tuyết quá đặc biệt, đổi lại ngươi là ta, ngươi có nói cho giáo chủ biết không?"

Úy Huyễn Không im lặng. Đúng vậy, Lam Tuyết là người của Võ Lâm Minh, nếu giáo chủ sớm yêu Lam Tuyết, như vậy không chừng vạn kiếp bất phục.

Bảy ngày sau, Lam Tuyết rốt cục tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan suy sút mỏi mệt của Tà Thiên Viêm.

"Giáo chủ."

Tà Thiên Viêm nhìn chằm chằm Lam Tuyết, giống như chỉ cần nháy mắt, người trước mắt sẽ biến mất nhất vậy.

"Ta ở đây."

Tà Thiên Viêm nắm tay Lam Tuyết có chút phát run.

Khóe miệng cong lên, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác ngọt ngào.

"Khát..."

Lam Tuyết vươn lưỡi, liếm liếm môi khô.

Tà Thiên Viêm lập tức đứng dậy đi lấy một ly nước ấm.

"Uống chậm một chút."

Lam Tuyết cố gượng dậy, Tà Thiên Viêm thật cẩn thận đem chén nước đưa tới bên môi đối phương.

Uống nước ấm, Lam Tuyết giống như một con cá lên bờ, rốt cục trở về được trong nước.

"Còn muốn uống không?"

Lam Tuyết lắc đầu. Tâm tình thả lỏng, ngực lại đau nhức, Lam Tuyết không khỏi hơi hơi nhăn mày lại.

Tà Thiên Viêm nhẹ vỗ vỗ trán Lam Tuyết.

"Đau sao?"

Lam Tuyết mỉm cười lắc đầu.

"Không đau."

Chỉ nghe đến hai chữ này, Tà Thiên Viêm không có yên tâm, ngược lại cảm thấy ngực phát đau. Lam Tuyết sao lại không đau, một kiếm kia là đâm thủng ngực mà!

"Nghỉ ngơi đi, ta nói đại phu đổi thuốc."

Tà Thiên Viêm nghiêng đầu đi, tuy rằng tình cảm đối với Lam Tuyết đã xác định, nhưng nghĩ đến những thương tổn trong quá khứ, vị giáo chủ luôn luôn làm việc tùy ý lại khó có thể đối mặt với người thiếu niên suy nhược này.

Lam Tuyết vẫn chưa phát giác Tà Thiên Viêm có dị thường, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại ngủ một lần nữa.

Tà Thiên Viêm thở dài một tiếng.

"Về sau ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết."

Đáng tiếc Lam Tuyết đã ngủ say không có nghe thấy.

Đảo mắt qua mấy tháng, thân thể Lam Tuyết đã gần bình phục hoàn toàn. Tuy rằng chưa thể khỏe mạnh, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không ảnh hưởng về sau.

"Lam công tử."

Tiểu Cửu vui vẻ chạy đến trước mặt Lam Tuyết.

Lam Tuyết vẫn ở tẩm cung của Tà Thiên Viêm, cũng không phải là hắn không muốn về Lam Viện, mà là Tà Thiên Viêm không đồng ý.

"Chậm một chút, vì sao vui vẻ như vậy?"

"Giáo chủ đã trở lại!"

Tiểu Cửu kích động nói.

Lam Tuyết khó hiểu. Tà Thiên Viêm trở về thì trở về, Tiểu Cửu sao vui thành cái dạng này?

Tiểu Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân một cái.

"Công tử gặp giáo chủ sẽ biết."

Tiểu Cửu vừa nói xong, Tà Thiên Viêm cầm một thùng gỗ chậm rãi tiến vào.

"Tiểu Tuyết."

Tà Thiên Viêm vẻ mặt đắc ý xuất hiện ở trước mặt Lam Tuyết.

Lam Tuyết không có nhìn Tà Thiên Viêm, mà là nhìn về phía thùng gỗ trong tay hắn. Trong khoảng thời gian này, Tà Thiên Viêm mỗi lần ra ngoài về đều sẽ mang về một ít quà cho Lam Tuyết, có món ăn, có đồ chơi, bây giờ lại có thứ gì tốt.

Tà Thiên Viêm đặt thùng gỗ xuống, tiến lên hai bước, nâng cằm Lam Tuyết lên, hôn lên cái miệng nhỏ một cái.

"Đoán xem lần này ta mang về cái gì?"

Tà Thiên Viêm có chút đắc ý vênh váo nói.

Lam Tuyết bĩu môi.

"Bánh hoa quế?"

"Đoán lại."

Lam Tuyết thật sự thực hoài nghi người nam tử tươi cười trước mắt có thật là giáo chủ ma giáo lãnh huyết không?

"Bảo kiếm?"

Lam Tuyết trả lời, trong lòng lại nổi lên một chút chua xót. Từ sau khi bị thương, thân mình không còn như xưa, võ công cũng đã bị phế không thể dùng được.

Nhìn thấy trên mặt Lam Tuyết lộ vẻ đau đớn, Tà Thiên Viêm cũng không dây dưa, ngồi xổm xuống mở thùng gỗ ra.

"Đây là cái gì ?"

Lam Tuyết hiếu kì nhìn về phía những vật nhỏ nhỏ bằng kim loại trong thùng gỗ. Có ngân châm, có phi tiêu, còn có cung tiễn gì đó.

"Đây đều là ám khí."

Tà Thiên Viêm đem một ngân châm đặt ở trong lòng bàn tay Lam Tuyết.

"Ám khí?"

Lam Tuyết nhìn ngân châm trong lòng bàn tay. Ngân châm mảnh như sợi tóc, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ở một đầu ngân châm có dính gì đó.

" Ám khí có độc!"

"Tuyết Nhi thích không?"

Tà Thiên Viêm đổi xưng hô rất nhanh, lúc trước vẫn là 'Tiểu Tuyết' hiện tại liền đổi thành 'Tuyết Nhi' .

Lam Tuyết gật đầu. Không thể tiếp tục luyện võ, nay có ám khí như có lại hy vọng. <HunhHn786>

"Ta có thể chứ ?"

Giọng Lam Tuyết có chút rung.

Tà Thiên Viêm đem ngân châm cho vào hộp gỗ, rồi kéo Lam Tuyết ôm vào trong ngực.

"Đương nhiên , chỉ cần Tuyết Nhi của ta thích."

"Giáo chủ, cám ơn ngài."

"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên ta, hay kêu Viêm cũng được."

Tà Thiên Viêm ra vẻ hung ác nói.

"Viêm."

Thân mình Tà Thiên Viên run lên, mỗi một lần Lam Tuyết gọi tên của hắn, tâm của hắn sẽ rung động.

"Hôm nay buổi tối có thể chứ ?"

Tà Thiên Viêm sớm khẩn cấp, nếu không phải thân thể Tuyết Nhi không tốt, hắn đã sớm hóa thành sói.

Lam Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

"Hú..."

Tà Thiên Viêm rống một tiếng, thân thể nháy mắt có phản ứng.

"A... trời còn chưa có tối đâu !"

Lam Tuyết cảm giác thân thể bị nhấc lên, lập tức sợ hãi kêu ra tiếng.

"Lập tức tối liền đen."

Tà Thiên Viêm cười dâm tà.

Nháy mắt hai người đã vào phòng, bỏ lại Tiểu Cửu đứng chớp chớp mắt. Sau đó hắn đi thu dọn thùng gỗ chứa ám khí mà giáo chủ thật vất vả mới tìm thấy, nếu không khi công tử nhớ tới lại không biết tìm thế nào.

Trên giường lớn, Tà Thiên Viêm như ác lang chụp mồi, hung hăng hôn khắp người Lam Tuyết. Nụ hôn vừa bá đạo cũng mang theo một chút ôn nhu.

"Ô."

Lam Tuyết nức nở ra tiếng.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta."

Môi Tà Thiên Viêm từng chút một dời xuống phía dưới. Hai người đã trần trụi, trên giường cũng hỗn độn, trong phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ.

"Viêm, chậm một chút."

Lam Tuyết khó chịu vặn vẹo thân thể.

Tà Thiên Viêm thật sự thả chậm động tác. Lúc này đây hắn không chỉ có muốn cho chính mình vui thích, đồng thời cũng muốn cho Lam Tuyết hưởng thụ khoái hoạt chưa từng có.

Lam Tuyết ngưỡng cổ, há to miệng thở. Tay đối phương chạm đến nơi nào nơi đó đều như bị đốt cháy.

"A ư...."

"Tuyết Nhi."

Tà Thiên Viêm nhìn Lam Tuyết động tình nói.

"Ta yêu Tuyết Nhi ."

Thân thể Lam Tuyết dần dần thả lỏng. Công tác chuẩn bị thật kỹ càng, động tác thật ôn nhu khiến cho Lam Tuyết chủ động ôm cổ đối phương, đem thân thể của chính mình giao cho đối phương.

Tà Thiên Viêm gầm nhẹ một tiếng, từ từ tiến vào nơi đáng yêu kia. Lam Tuyết vẫn chưa cảm giác được bất cứ đau đớn nào, còn có cảm giác thân thể muốn được lắp đầy, thỏa mãn thở ra tiếng.

"Mau một chút."

Lam Tuyết đỏ mặt cầu hoan.

"Tuân mệnh."

Tà Thiên Viêm cong khóe môi, dùng sức tiến vào thật sâu, rồi chuyển động eo lưng thật nhanh.

Sau một hồi ra vào nhịp nhàng, hai người đồng thời phóng thích, cả hai cùng thỏa mãn, như vậy mới chính là ân ái thật sự.

"Tuyết Nhi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không ?"

Tà Thiên Viêm ôn nhu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Lam Tuyết.

"Chỉ cần Viêm không có chán ghét ta, ta sẽ không đi đâu cả."

"Không có ngày như vậy đâu."

Lam Tuyết nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Nam nhân phần dưới chính là động vật rất dễ dàng xúc động, tuy kiềm chế nhưng hắn cũng làm Lam Tuyết mệt đến nỗi ngủ cả ngày kế tiếp. Sáng hôm sau nhìn dấu vết ân ái còn lưu lại, Tà Thiên Viêm cảm thấy rất mỹ mãn, xúc động dâng lên nhưng hắn cũng không có tiếp tục làm cầm thú, dù sao ngày tháng còn rất dài, rất dài.

Từ ngày đó, Tà Thiên Viêm đem toàn bộ công tử ở Thúy Trúc Viện giải tán. Thúy Trúc Viện bị san bằng lập thành một hoa viên.

Lam Tuyết bị hành động của Tà Thiên Viêm làm cảm động thế cho nên số lần Lam công tử chủ động càng ngày càng nhiều. Tà Thiên Viêm rất hối hận, biết như vậy, hắn nên sớm đem Thúy Trúc Viện san bằng.

"Tuyết Nhi...."

Tà Thiên Viêm dạy Lam Tuyết sử dụng ám khí xong, lại một lần nữa phát tình.

"Đừng, ta muốn đi tắm, trong chốc lát còn phải cùng Tiểu Cửu đi dạo Huyết Mạn Thành."

Lam Tuyết vô tình cự tuyệt.

"Tuyết Nhi nhẫn tâm để nó khó chịu như thế sao?"

Tà Thiên Viêm vô sỉ nhìn về phía hạ thân.

"A... !"

Lam Tuyết phẫn nộ, người kia trừ bỏ mỗi ngày lo lắng cái đó, thì không nghĩ cái khác sao?

"Không được, đừng phiền ta."

Lam Tuyết gở bỏ móng vuốt của Tà Thiên Viêm ra, đi thẳng, cũng không quay đầu lại.

"Thật là hỗ láo!"

Tà Thiên Viêm giận dỗi nói, quả nhiên chiều chuộng quá hóa hư, hiện tại thật sự là khóc không ra nước mắt.

"Ta có nhu nhược hay không còn chưa biết sao?"

Lam Tuyết thè lưỡi, tiêu sái rời đi.

Tà Thiên Viêm tức giận đánh một chưởng lên núi giả. Tiểu bảo bối đã lớn thật rồi, mấy ngày hôm trước cự tuyệt còn uyển chuyển, hiện tại không chỉ có cự tuyệt còn dám tranh luận! Xem ra không cho giáo huấn là không được !

"Công tử, cứ như vậy mà đi được không ?"

Tiểu Cửu đi cùng Lam Tuyết mà trong lòng còn sợ hãi.

"Hừ, có cái gì không được."

Lam Tuyết lắc đầu.

"Chúng ta đi."

Đi từ giữa giờ Ngọ đến tối muộn, Lam Tuyết mới cùng Tiểu Cửu trở lại tổng đàn ma giáo.

"Giáo chủ đâu?"

Lam Tuyết trở lại tổng đàn, không có phát hiện bóng dáng của Tà Thiên Viêm. Khúc Dịch Tâm mỉm cười nói.

"Giáo chủ đi vào trong thành, Tiểu Tuyết không gặp sao?"

Lam Tuyết khẽ nhíu mày, hiện tại trời đã tối rồi, Tà Thiên Viêm đi làm cái gì?

"Cám ơn Khúc đại ca cho biết, Tiểu Cửu, chúng ta đi tìm giáo chủ."

"Dạ."

Khi Tiểu Cửu và Lam Tuyết vừa xoay người đi ra ngoài.

"A, đúng rồi, giáo chủ nói đi Xuân cái gì Các đó."

Khúc Dịch Tâm có 'lòng tốt' nhắc nhở.

"Cám ơn Khúc đại ca."

Lam Tuyết trong lòng suy nghĩ ở Huyết Mạn Thành có chỗ nào tên 'Xuân', Xuân Mãn Các khách điếm hay Xuân Ý tửu lâu.

"Tiểu Cửu, ngươi nói nơi này còn có chỗ nào mang chữ Xuân không?"

"Nô tài không biết."

Tiểu Cửu vừa nói xong, lại nghĩ đến chỗ kia, nếu vậy thì hỏng rồi. Nếu để công tử phát hiện giáo chủ đi cái chỗ đó thì có thể sẽ phiền to lắm.

Lam Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Cửu.

"Ngươi thật sự không biết ?"

Tiểu Cửu căng thẳng muốn chết.

"Hừ, ngươi không biết ta đi hỏi người khác."

Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi vào một quán sắp thu dọn, Lam Tuyết lễ phép dò hỏi:

"Cụ ông, xin hỏi nơi này có chỗ nào gọi là Xuân cái gì Các không ạ?"

Cụ ông khẽ nhíu mày.

"Công tử, Huyết Mạn Thành chỉ có hai chỗ như vậy, là khách điếm Xuân Mãn Các cùng Xuân Dạ Các, không biết công tử muốn đi nơi nào?"

"Xuân Dạ Các là cái gì?"

Lam Tuyết cũng nhíu mày.

"Là quan quán nổi danh trong thành."

Hai mắt Lam Tuyết nhíu lại.

"Xin hỏi cụ ông, Xuân Dạ Các đi như thế nào?"

"Từ nơi này đi theo hướng tây, chỗ trước cửa có hai đèn lồng đỏ thẫm chính là Xuân Dạ Các."

"Đa tạ đã cho biết."

Lam Tuyết có chút xấu hổ nói lời cảm tạ, lập tức bước nhanh rời đi.

"Công tử thật sự muốn đi sao ?"

Tiểu Cửu cực lực giữ lại.<HunhHn786>

"Đừng ngăn cản, đi theo ta."

Ngân châm từ tay áo xuất ra lòng bàn tay. Lam Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại. Tiểu Cửu ai thán, hắn biết mình sẽ có ngày không tốt.

"Tà Thiên Viêm đâu?"

Lam Tuyết vừa tiến vào liền rống to hét lớn.

"Ôi, đây là công tử nhà ai, mà lớn giọng vậy."

Một tú bà trang diễm lòe loẹt phe phẩy quạt đi tới.

"Ta hỏi ngươi Tà Thiên Viêm đâu !"

Lam Tuyết không nói nhiều, ngân châm trong tay nháy mắt ở trên cổ tú bà kia.

"Lầu hai...., giáo chủ ở lầu hai...."

Tú bà sợ tới mức run rẩy.

Lam Tuyết không nói hai lời, mang theo Tiểu Cửu đi lên lầu hai.

"Rầm"

Một cước đá văng cửa phòng, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm áo mở rộng, đang ôm một tiểu quan xinh đẹp tùy ý trêu đùa.

"Tà Thiên Viêm!"

Lam Tuyết hét lớn, bước vào trước mặt Tà Thiên Viêm, kéo tiểu quan trong lòng hắn ném đến ngoài cửa.

Tiểu Cửu sợ tới mức lập tức lui ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại, cầu nguyện trong lòng.

"Là Tuyết Nhi à, sao lại tới đây ?"

Tà Thiên Viêm lười biếng ngồi trên giường, không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Tốt lắm, tốt lắm!"

Lam Tuyết tức giận đến nghiến răng.

"Ta dĩ nhiên là tốt rồi."

Tà Thiên Viêm thản nhiên nói.

Lam Tuyết hít hít mũi, hốc mắt dần dần phiếm hồng, cắn môi, bi thống nói:

"Chán ghét ta rồi sao?"

Nhìn thấy Lam Tuyết cái dạng này, Tà Thiên Viêm càng vui vẻ. Xem ra Tuyết Nhi rốt cục biết tầm quan trọng của mình.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục làm bộ làm tịch, thoáng một cái, sắc mặt Lam Tuyết trắng bệch. Điều này làm Tà Thiên Viêm sợ hãi, không giả bộ nữa, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Tuyết.

"Tuyết Nhi!"

Lam Tuyết lui về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hét lớn:

"Không cần lại đây !"

Một giọt lệ ở xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch của Lam Tuyết, nhìn động lòng người nói không nên lời.

"Không phải, ta chỉ là......"

Tà Thiên Viêm còn chưa nói xong, Lam Tuyết đã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

"Tuyết Nhi !"

Tà Thiên Viêm lập tức đỡ lấy Lam Tuyết.

"Thực xin lỗi, là ta tự mình đa tình ."

Lam Tuyết nở nụ cười chua xót, lập tức đẩy Tà Thiên Viêm ra, chậm rãi lui về phía sau.

"Không phải, ta......"

Tà Thiên Viêm vội la lên.

Lam Tuyết cũng không nghe Tà Thiên Viêm giải thích, lao ra khỏi phòng.

"Công tử !"

Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Cửu kêu to.

Tà Thiên Viêm lập tức kéo vạt áo lại, đuổi theo rất nhanh.

"Lam Tuyết đâu?"

"Công tử lao ra ngoài."

Tiểu Cửu chỉ hướng cửa.

Tà Thiên Viêm lập tức buông Tiểu Cửu ra, sử dụng khinh công rời khỏi Xuân Dạ Các.

Lam Tuyết điên cuồng chạy như điên ở trên đường cái, nước mắt đã làm hai mắt mờ đi, gió đêm lạnh buốt đánh vào mặt sinh ra đau đớn.

Viêm không cần mình. Trong lòng Lam Tuyết tràn đầy những lời này, chân bước càng hỗn độn.

"Bịch!"

Lam Tuyết té ngã trên nền đá, hai tay bị cạnh đá nhọn cắt rách da, máu tươi chảy ra.

"Ui..."

Lam Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, lấy tay lau nước mắt trên mặt.

Tà Thiên Viêm đuổi theo tới, vừa lúc nhìn thấy mặt Lam Tuyết dính máu ngồi dưới đất. Hắn gấp đến độ hơi thở cũng loạn, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

"Tuyết Nhi !"

Nhào tới ôm lấy Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm đau lòng vạn phần.

"Nơi nào bị thương ?"

"Không cần quan tâm, đi Xuân Dạ Các đi !"

Lam Tuyết dùng lực đấu tranh với ôm ấp của Tà Thiên Viêm.

"Ta sai rồi. Ta sai thật rồi. Ta chỉ muốn cho Tuyết Nhi ghen mà thôi. Tuyết Nhi, mau nói cho ta biết nơi nào bị thương ?"

Tà Thiên Viêm nâng khuôn mặt nhỏ bị bẩn của Lam Tuyết lên.

"Ghen ? Ai mà thèm ăn dấm chua!"

"Đúng, đúng, đúng. Tuyết Nhi bị đau lắm sao?"

"Tất cả đều đau."

Lam Tuyết ô ô khóc. Kỳ thật trừ bàn tay, cũng không có bị thương chỗ khác, mà bàn tay cũng chỉ là trầy da mà thôi.

"Chúng ta lập tức về nhà."

Tà Thiên Viêm ôm lấy Lam Tuyết, sử dụng khinh công nhanh chóng trở lại tổng đàn ma giáo, cũng đem tất cả đại phu đến.

"Ta không cần bọn họ xem !"

Nhìn thấy một đám đại phu vây quanh, Lam Tuyết lắc đầu từ chối.

"Tuyết Nhi ngoan, không xem sao được."

"Vậy đáp ứng ta một chuyện. Trừ ta ra về sau không bao giờ được thích những người khác, không được ôm ấp người khác, dù là liếc mắt một cái cũng không được."

Lam Tuyết nhân cơ hội nói điều kiện.

"Được, ta đều đáp ứng hết, xem vết thương đi."

"Đây chính là Viêm nói, ta cũng không có ép buộc, nếu đổi ý ta sẽ không sống yên ổn!"

"Sao......"

Tà Thiên Viêm sao dám đem an toàn của Lam Tuyết ra đùa.

"Không đồng ý?"

Nói tới đây, hốc mắt Lam Tuyết lại đỏ.

"Ta đồng ý, ta đồng ý ."

Tà Thiên Viêm vẻ mặt chua xót, hắn không hy vọng đem Tuyết Nhi ra thề mà thôi.

"Hừ, thành ý không nhiều lắm."

Lam Tuyết nằm lên trên giường, rất giống một tiểu hổ kiêu ngạo.

Tà Thiên Viêm dùng ánh mắt ra hiệu, nhóm đại phu lập tức xông tới. Trải qua kiểm tra, xử lý bàn tay đơn giản, băng bó một chút, thân thể không có một chút vấn đề.

"Thưa giáo chủ, xin yên tâm. Mấy ngày nay đừng cho hai tay Lam công tử chạm vào nước, ba ngày sau vết thương sẽ khỏi hẳn."

Lão đại phu lau mồ hôi trên trán.

"Được rồi, đều đi xuống đi."

Tà Thiên Viêm hiện tại nếu không biết Lam Tuyết là giả vờ giả vịt, hắn liền sống uổng phí mấy năm nay.

Đợi mọi người đều rời khỏi, phòng chỉ còn Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm.

"Được rồi, hiện tại còn biết học cách tổn thương mình sao?"

Tà Thiên Viêm lộ vẻ hung ác nói. Nhớ lúc trước đem Lam Tuyết đánh đến thương nhỏ thương lớn một đống, hắn cũng không có lo lắng. Hiện tại đối phương chỉ là trầy da nhỏ xíu, hắn liền hốt hoảng. Quả nhiên là quan tâm sẽ bị loạn.

"Hừ, nếu Viêm lại đi chỗ đó, tiếp theo chính là chân bị thương,"

Tà Thiên Viêm tức giận, lại không phát tiết được, đánh trừng phạt không được, mắng không thể. Hắn thật bó tay với vị công tử lớn mật này.

"Ai da sẽ không có đâu, tay còn đau hay không ?"

Tà Thiên Viêm đặt bàn tay bị băng bó của Lam Tuyết vào bàn tay mình, nhìn băng vải hắn liền đau lòng.

"Không đau ."

"Ta đi tắm, ngủ đi nếu không trời sẽ sáng."

Tà Thiên Viêm thở dài một tiếng, trên người hắn còn mùi son phấn làm hắn khó chịu. Trên người Tiểu Tuyết cho tới bây giờ đều không có mấy mùi tục khí này. Quả nhiên hiện tại hắn chỉ có thể chấp nhận Lam Tuyết, chỗ thị phi là không thể. Hôm nay rốt cuộc là ai bị giáo huấn đây?

"Dạ."

Lam Tuyết ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, mệt mỏi nên nhanh chóng ngủ say.

Nhìn dung nhan Lam Tuyết ngủ, Tà Thiên Viêm thấy thật thỏa mãn. Hy vọng những ngày hạnh phúc này sẽ vĩnh viễn liên tục cho đến hết đời.

-----HẾT------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia