ZingTruyen.Asia

GẶP GỠ

Đầu thu · Gặp gỡ "Ba"

thuthuong2128


Ba

Tống Á Hiên bước đến chỗ ngồi và nhẹ nhàng kéo chiếc ghế để ngồi xuống. Chàng trai bên cạnh cứ im lặng nhìn cậu, và khi cậu ngồi xuống, anh nhảy qua.

"Xin chào, tên tôi Mã Gia Kỳ."

Tống Á Hiên giật mình nhìn anh, mắt vô thức nhíu lại một chút. Sau đó, Mã Gia Kì nhận ra rằng phạm vi chuyển động quá mức của anh ta có thể khiến cậu sợ hãi. "Bạn có thể gọi tôi là Tiểu Mã ", Mã Gia Kỳ nói điều này và ngồi lại chỉnh tề vị trí của mình .

"Được rồi, chúng ta bắt đầu lớp học!"

Tống Á Hiên lấy sách giáo khoa ra, chăm chú nge theo lời giảng của giáo viên một cách nghiêm túc và thỉnh thoảng có cúi đầu xuống để ghi chú. Để cậu không chú ý đến vẻ ngoài của cậu bé bên cạnh.

Ngược lại, Mã Gia Kỳ không có ý nhìn vào bài giảng. Nói chính xác, anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu bé, cỏ vẻ anh đang bị mê hoặc.

Mã Gia Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của một cậu bé hoàn hảo như vậy, khuôn mặt sạch sẽ, lông mi dài, đôi mắt hai mí hoàn hảo, với một cái mũi nhỏ và một cái miệng nhỏ. Mọi thứ thật hoàn hảo. Vẻ đẹp đó đã làm cho thiếu niên trước mặt anh ta trở nên xinh đẹp, vô thực và vô thức đến nỗi Mã Gia Kỳ bị mê hoặc.

Chính tiếng chuông sau giờ học đã mang suy nghĩ của Mã Gia Kỳ trở lại. Các cậu bé gần đó đã phân loại văn phòng phẩm mà chúng đã sử dụng trong lớp, sắp xếp chúng một cách có trật tự.

Lớp tiếp theo là lớp học giáo dục thể chất. Như thường lệ, Tống Á Hiên sẵn sàng ngồi vào vị trí của mình, nhưng cậu dường như đánh giá thấp sự nhiệt tình của cậu bé bên cạnh.

"Lớp thể dục tiếp theo, chúng ta hãy đến sân chơi", Mã Gia Kỳ nói và đẩy Tống Á Hiên đi ra ngoài. Tống Á Hiên muốn từ chối, nhưng cậu không có sức mạnh lớn như Mã Gia Kỳ .

Lớp học giáo dục thể chất là đồng phục thể thao. Mã Gia Kỳ đưa Á Hiên đến phòng thay đồ, lấy ra một bộ đồ thể thao mới và đưa nó cho cậu , song Á Hiên không nhận. Thấy cậu do dự, Mã Gia Kỳ vỗ nhẹ vào ngực cậu và nói với giọng điệu khó chịu : "Cậu muốn gì ? Trả lại? " Tống Á Hiên khẽ gật đầu. Song cũng khai nói lại được Mã Gia Kỳ , cậu láy bộ quần áo bắt đầu thay.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy đôi chân hoàn hảo của Á Hiên. "Như thế có hơi bị trắng trợn" Mã Gia Kỳ khẽ nheo mắt lại, và đôi mắt giống như con cáo cho thấy một dấu vết của tình cảm hấp dẫn.

Khi Á Hiên nhìn thấy một thẻ thể thao trong túi đồ thể thao của mình, cậu tự nhiên tìm thấy một cái bàn và ngồi xuống viết tên mình

"Tống Á Hiên "

Một giọng nói phát ra từ phía trên làm cậu giật mình, quay đầu lại nhìn cậu bé phát ra âm thanh, nhưng cậu bé dường như không nhận thấy sự ngạc nhiên của Á Hiên, sau tự nói với chính mình:

"Cái này.... tôi sẽ gọi bạn là Á Hiên ."

Tống Á Hiên định nói gì đó, nhưng Mã Gia Kỳ không cho cậu cơ hội. "Được rồi, cậu đã thay quần áo xong, hãy ra sân chơi." Sau khi quay lại và đi ra ngoài, Tống Á Hiên phải nuốt lời muốn nói của mình vào lại bụng và nhẹ nhàng hạ vai xuống đi theo anh ra ngoài.

Các cậu bé trong lớp giáo dục thể chất đã đi chơi bóng rổ. Các cô gái đi dạo quanh sân chơi theo nhóm ba hoặc năm, và Mã Gia Kỳ cũng bị các cậu bé trong lớp kéo đi chơi bóng rổ. Mã Gia Kỳ bị kéo đi trong khi quay lại và nói với Á Hiên : "Cậu chỉ cần đi bộ trên sân chơi, tôi sẽ quay lại với bạn sớm thôi."

Tống Á Hiên đã chán khi đi dạo trên sân chơi, điều đó thực sự nhàm chán, cậu chỉ đơn giản ngồi xuống rìa sân bóng. Vào đầu mùa thu, mặt trời lười biếng trên vai Á Hiên , khiến cậu hơi buồn ngủ, và cậu bắt đầu mất trí một cách vô thức.

Á Hiên chợt mở mắt , nhưng trước khi cậu có thể phán đoán chuyện gì đang xảy ra, cậu giữ nguyên vị trí. Sức mạnh của cậu như thể đã bị lấy đi. Một quả bóng đá đang phóng bay về chính phía cậu . Tống Á Hiên cúi đầu và nhắm mắt như một định mệnh, sau một thời gian dài, dường như quả bóng đã không đánh trúng cậu . Á Hiên nheo mắt, ngập ngừng quan sát tình hình, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu bất ngờ ngẩng đầu lên, vì nhìn thấy quả bóng , nằm lặng lẽ trên bãi cỏ trước mặt, và một thiếu niên đứng cạnh nó . Mang một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, một chân đặt trên quả bóng , giữ hai tay trên ngực, nhìn chằm chằm vào cậu với một nụ cười mơ hồ, không nói chuyện.

"Tôi ..."

Tống Á Hiên muốn cảm ơn anh, nhưng bị anh cắt ngang trước mặt:

"Ồ? Vậy cậu có nhớ cậu có thể nói chuyện không?"

"Không phải ... mà ... tôi ..."

"Cậu muốn nói lời cảm ơn?"

Á Hiên gật đầu. Lần này, thay vì tránh ánh mắt của anh, cậu dũng cảm và chân thành nhìn vào anh. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào cậu bé trước mặt, thân hình gầy gò, lưng thẳng, nét mặt không đặc biệt tinh tế, nhưng nó rất hài hoà . Nó có khí chất,  hiếm có các bạn đồng trang lứa nào có thể có được . Làm thế nào để nói, nói tóm lại, đó là một người trông rất ấm áp, hoà đồng đi.

"Này....., cậu đang nghĩ gì vậy?"

Câu nói này đột nhiên kéo suy nghĩ của Á Hiên trở lại. Chàng trai trước mặt vẫn ôm lấy vai cậu và quan tâm cậu.

"Ah, không có gì, xin lỗi."

"Ngoài ra, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn, cảm ơn. Chúng ta là bạn bè. Đó là việc nên làm , nhưng cậu. Cậu có biết rằng cậu ở rất xa sân vận động ..."

Làm thế nào mà cậu bé này lớn lên như vậy. Á Hiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cậu phải lịch sự, kìm nén nụ cười. Không biết anh đã nói bao lâu. Song Á Hiên đột nhiên cảm thấy anh đang giữ cổ tay mình, và anh kéo cậu về phía đối diện sân vận động.

Anh ấy vừa nói gì?

- Có vẻ như ... bạn?

Bạn có thích không?

Bạn đang nói về bạn bè.

Tôi đang ở đây, có vẻ như tôi đã kết bạn.

Mã Gia Kỳ kéo Tống Á Hiên đi, nhưng không để ý rằng cậu bé sau lưng đang dùng tay che  mặt có một vòng cung đẹp trong miệng.

Tống Á Hiên không ngờ rằng hai chữ "người bạn" này đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cả hai cậu bé ...

Tác giả: kẹo mềm · ·

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia