ZingTruyen.Asia

Gả cho Nhiếp Chính Vương vai ác

19. Yến Yến

nhtt1225

Gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác khô nóng nhè nhẹ ngày hè.

Tống Ngu nhìn những bông hoa xanh biếc trong đình, thanh âm bay bổng, "Mẹ, con hiểu. Con hiểu lo lắng của người và phụ thân, con cũng biết cục diện hắn có thể sẽ đối mặt trong tương lai.

"Nhưng cũng bởi vì hiểu rõ như thế, cho nên mới không thể khuyên bản thân mình buông tay."

Đã từng nhìn thấy, từng sợ hãi, nhưng khi sợ hãi tiêu tán, chỉ còn dư lại đau lòng.

Người khác chỉ thấy hắn hiện giờ quyền cao chức trọng, nhưng có bao nhiêu người quan tâm hắn từ thuở niên thiếu đã đi lên từng bước như thế nào, 5 năm này đã chém giết trên chiến trường ra sao, cho đến khi có được quyền thế như hiện nay.

Không ai đoái hoài đến những đau khổ mà hắn phải gánh chịu, chờ đến khi hắn đã đứng ở địa vị cao, từng người lại nịnh bợ bám lên.

Ngay cả nàng kiếp trước cũng vậy, không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ từng đứng xa xa mà nhìn hắn vài lần, còn mang theo sợ hãi cố kỵ mọi người đều có.

Nàng đã bỏ lỡ một lần.

Nàng không muốn lại giống như kiếp trước, nhìn hắn đau đớn, nhìn hắn chịu khổ, ngay cả chạm vào hắn cũng không làm được.

Cố thị nhìn nữ nhi của mình, thấy cảm xúc khó thể giải thích được trong mắt nàng.

Bà chưa từng nhìn thấy Tống Ngu như vậy, càng không rõ từ khi nào nàng đã không thể buông bỏ tình cảm đối với Tạ Từ.

Nhưng bà biết, bà không cần nói thêm gì nữa.

Nữ nhi của bà, phải tự mình lựa chọn con đường bản thân muốn đi. Làm cha mẹ, bà chỉ có thể ở sau lưng giúp đỡ nàng.

"Được rồi, nương đã biết. Hiện giờ còn chưa tới lúc ấy, nếu thật sự tới bước kia, đến lúc đó nương sẽ đi khuyên bảo cha con."

Thần Vương là một người ổn trọng và đáng tin cậy. Điều mà bà và Tống Hồng Hiên lo lắng chỉ là vật ngoài.

Nhưng cũng không thể bởi vì những vật ngoài này, bởi vì khả năng xảy ra của nó, mà buộc Tống Ngu lùi bước trước.

Cố thị nắm tay Tống Ngu, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nàng vài cái, "Con vẫn nên ngẫm lại tối nay phải nói chuyện bánh nếp thế nào với cha con đi. Nếu ông ấy mà biết con muốn tặng bánh nếp cho phủ Thần Vương, không chừng sẽ nổi giận đấy."

Cố thị đã sớm đến, chỉ là không muốn làm Tống Ngu xấu hổ, mới không ra tới.

Tống Ngu phồng mặt nhìn Cố thị, tựa hồ cũng rất buồn rầu.

Bỗng nhiên, nàng nhẹ nhàng búng tay một cái, "Có cách rồi. Con tự làm mấy cái bánh nếp mặn. Không cho ca ca ăn, chỉ cho cha ăn."

Cố thị "Phụt" cười ra tiếng, búng trán nàng, "Đứa bé lanh lợi."

Nói làm liền làm.

Tống Ngu kéo Cố thị, đi một đường trở về cùng bà, thấy bà muốn luyện võ, lại nói ngọt khen vài câu.

Thẳng đến khi Cố thị ngại nàng phiền, nàng mới cười rời đi.

Lúc xoay người còn có thể thấy bóng dáng lưu loát của Cố thị, bà vung một đường kiếm nước chảy mây trôi.

Tống Ngu mỉm cười vỗ tay, ở ngoài viện tán dương: "Mẹ thật lợi hại."

"Còn nói nữa, con không làm bánh nếp xong, đợi cha con trở về sẽ không dỗ được đấy." Cố thị một bên múa kiếm, một bên hơi thở không hề dao động nói.

"Mẹ yên tâm, con làm nhanh lắm."

Tống Ngu không phải tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nàng vào phòng bếp, thấy nhân bánh đã được bày ra đầy đủ, lập tức bắt đầu lấy vỏ bánh bao lại.

Làm mấy cái bánh nếp không tốn quá nhiều thời gian.

Ngón tay Tống Ngu linh hoạt dùng tơ hồng cột chặt bánh nếp, "Hai cái này nhất định không được để cha thấy, các ngươi phải cẩn thận."

Nói làm chỉ làm cho mỗi Tống Hồng Hiên, nhưng Tống Ngu bao một hơi mười mấy cái, ngọt mặn đều có, còn cố ý đếm đếm, bảo đảm không có nặng bên này nhẹ bên kia.

Bánh nếp nàng làm đều dùng tơ hồng buộc lại, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Chỉ có hai cái trong đó, sau khi vòng tơ hồng, lại dùng một sợi chỉ đen vòng một vòng, trông đặc biệt hơn hẳn.

Thanh Tương ở phía sau cúi đầu cười khẽ, không chọc thủng tâm tư tiểu thư nhà mình.

Nếu hầu gia mà biết tiểu thư còn cố ý làm bánh nếp cho Thần Vương, sợ là sẽ tức giận đến mức thất khiếu bốc khói mất.

Sau một hồi lăn lộn, lại trở lại Mai Lan Viện, Bạch Kiểu vừa thấy Tống Ngu liền dính lên.

Tống Ngu còn chưa trấn an nó, đã thấy Thu Nguyệt bước nhanh vào, bộ dáng trông rất gấp gáp.

Lập tức Tống Ngu liền biết, Cố Yến Yến bên kia đã xảy ra chuyện.

"Làm sao vậy, chậm một chút rồi nói, đừng nóng vội."

Tống Ngu vẫy tay, kêu nha hoàn đổ một ly trà ấm đưa qua.

Thu Nguyệt cũng không chối từ, uống lên từng ngụm lớn.

Nàng ngại mấy gã sai vặt kia đi chậm, mới tự mình trở về, quả thật rất khát.

Một chén nước nhanh chóng thấy đáy, Thu Nguyệt mới cúi đầu bẩm báo: "Biểu tiểu thư đến Phường Ngọc Trà, Chung Hạc đại nhân đúng là đang ở đó. Người Chung đại nhân gặp mặt chính là Từ tiểu thư, lúc biểu tiểu thư đến, hai người đó đang nói chuyện về biểu tiểu thư. Từ tiểu thư nói mấy lời không tốt lắm, Chung đại nhân lại chậm chạp không tỏ rõ thái độ. Biểu tiểu thư liền vọt vào, chất vấn Chung đại nhân. Từ tiểu thư ở một bên thêm mắm thêm muối, biểu tiểu thư càng khó thở, nói thẳng bản thân sẽ không bao giờ dây dưa với Chung đại nhân nữa. Sau đó chạy ra khỏi Ngọc Trà Phường, biểu tiểu thư liền đỏ hốc mắt."

Mấy năm nay, nói cái gì Cố Yến Yến cũng không nghe. Không ai có thể làm nàng buông tay, nhưng hiện tại người nói muốn buông tay lại là chính nàng.

Tống Ngu bước nhanh ra ngoài, "Chuẩn bị xe, đến phủ Bình Xa Hầu."

Lúc Tống Ngu đến phủ Bình Xa Hầu, nha hoàn bên người Cố Yến Yến đang chân tay luống cuống đứng ở bên ngoài, thấy nàng tới, như gặp được cứu tinh.

"Biểu tiểu thư mau vào nhìn một cái đi. Tiểu thư tự khoá mình ở trong phòng, không chịu cho người khác đi vào."

Cố Yến Yến từ nhỏ đã hiếu thắng, rất ít khóc, ngay cả hồng mắt cũng chưa từng. Hiện giờ nào có thể nguyện ý để nha hoàn thấy nàng khóc chứ?

Tống Ngu nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, trong phòng truyền ra một giọng nói rầu rĩ, "Ta không có việc gì, chỉ mệt nhọc thôi."

"Yến Yến, là ta."

Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, cửa Minh Gian hơi hơi hé mở.

Tống Ngu đi vào, lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Cố Yến Yến đi ở đằng trước, gục đầu xuống, trầm mặc đi đến phòng trong. Nàng cúi đầu ngồi xuống giường, cũng không để ý tới Tống Ngu.

Tống Ngu không ngồi, nàng nửa ngồi xổm xuống nhìn Cố Yến Yến, thấy hốc mắt nàng hồng thấu, trên mặt còn có nước mắt, cố ý chọc ghẹo nói: "Thì ra Yến Yến của chúng ta cũng sẽ khóc nha."

Cố Yến Yến quay đầu sang một bên, không muốn để Tống Ngu nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

Tống Ngu ôm lấy mặt nàng không bỏ, "Sợ cái gì, bộ dáng gì của ngươi mà ta chưa từng thấy qua chứ? Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong chúng ta lại nói."

Tống Ngu đứng dậy ngồi vào trên giường, ôm Cố Yến Yến vào trong lòng ngực, sờ sờ đầu nàng, "Khóc đi, ta ở chỗ này cùng ngươi."

Ngay từ đầu Cố Yến Yến còn không chịu khóc, chịu đựng không nhúc nhích. Cũng không biết đến khi nào đã nhịn không được, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Cuối cùng nàng gào khóc như một đứa nhóc, như muốn đem tất cả ủy khuất mấy năm nay chịu đựng ở Chung Hạc khóc ra.

Sắc trời bên ngoài hơi tối, bọn nha hoàn lại không dám tiến vào.

Tống Ngu đứng dậy thắp sáng ngọn nến bốn phía, trong phòng nhất thời sáng sủa lên.

Khuôn mặt mèo mướp của Cố Yến Yến lập tức muốn tránh cũng không được, bụm mặt thúc giục Tống Ngu rời đi.

Tống Ngu giả vờ phải đi, "Ta đây đi rồi......"

Ống tay áo liền bị người bắt lấy, Cố Yến Yến ủy khuất hết sức nhìn Tống Ngu, "Ngươi không an ủi ta, còn cười ta."

"Ta không an ủi ngươi sao? Ngươi nhìn xem, đây là ai khóc ướt?" Tống Ngu chỉ vào vải áo đầu vai mình đã ướt một khối, cười hỏi.

Cố Yến Yến hít hít mũi, cúi đầu ngồi lại trên giường, "A Ngu, ta không muốn theo đuổi hắn nữa, ta mệt mỏi quá."

Tống Ngu không lên tiếng, nàng ngồi vào bên cạnh Cố Yến Yến, lẳng lặng nghe nàng nói.

"Từ năm mười tuổi ta vẫn luôn quấn lấy hắn, nhưng hắn trước nay đều sẽ không quay đầu lại nhìn ta. Mấy năm nay, mỗi lần yến hội, đều có thể nghe được rất nhiều lời nghị luận về ta. Ta không thèm để ý bọn họ nói cái gì, nhưng ta để ý đến suy nghĩ của Chung Hạc. Từ tiểu thư trào phúng ám chỉ nhiều như vậy, ngay cả một câu hắn cũng không phản bác. Ta vọt vào hỏi hắn, rốt cuộc ta là người thế nào ở trong mắt hắn, thế mà một câu hắn cũng không nói nên lời."

"A Ngu, hắn quả thực chưa bao giờ đặt ta ở trong lòng. Có lẽ, ta thật sự không tốt."

Cố Yến Yến kiêu ngạo, nhưng nàng vì Chung Hạc, hạ thấp mình thành bụi bặm, đến nay vẫn không có được một cái kết quả tốt.

Tống Ngu nhìn nàng, vốn muốn khuyên giải một chút bỗng nhiên không muốn nói nữa.

Biểu muội của nàng hẳn phải là tiểu cô nương tùy ý chơi đùa mã cầu ở trong sân, cười nói liên tục, chứ không phải là người vì Chung Hạc mà phủ định bản thân mình.

Tống Ngu giữ chặt đầu Cố Yến Yến, ép nàng nhìn thẳng vào chính mình, "Ai nói, Yến Yến của chúng ta là tiểu cô nương xinh đẹp nhất thành Thịnh Kinh này. Chỉ là một Chung Hạc mà thôi, là hắn mắt mù, mới không thấy ngươi tốt. Chúng ta liền không để ý tới hắn, chàng trai tốt nhiều như vậy, Chung Hạc hắn thật sự xem mình là cọng hành à. Nếu ngươi không muốn thành hôn, cậu mợ cũng sẽ không thật sự ép buộc ngươi. Đến lúc đó ngươi đi lang bạt giang hồ, muốn vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế nấy."

Ngày xưa đều là Cố Yến Yến nói những lời này, hiện tại đổi thành Tống Ngu.

Cố Yến Yến cười cười lại nhịn không được khóc ra, nàng ôm Tống Ngu nói: "A Ngu, sao ngươi lại tốt như vậy chứ."

"Tất nhiên, ta còn tốt hơn Chung Hạc mắt mù kia gấp 800 lần."

Cố Yến Yến bị chọc cười, Tống Ngu thấy nàng ngẩng đầu, cầm khăn lau nước mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi. Mặc kệ thế nào, chúng ta đều ở phía sau ngươi."

Cố Yến Yến hồng mắt, nhìn Tống Ngu hồi lâu, bỗng nhiên gật gật đầu, "Được."

Nàng theo đuổi lâu như vậy, cũng nên thử dừng lại.

Cửa Minh gian vừa mở ra, bọn nha hoàn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tống Ngu nhìn chằm chằm Cố Yến Yến ăn tối, lại cùng nàng nằm lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Nghe thấy nàng tức giận nói: "Chung Hạc là vương bát đản."

Tống Ngu liền ở một bên hùa theo, "Đúng vậy, hắn là con rùa xấu xa."

Thẳng đến khi dỗ người ngủ rồi, Tống Ngu mới thật cẩn thận đứng dậy, đắp chăn đàng hoàng cho Cố Yến Yến xong rồi ra ngoài.

Vừa ra đến sân của Cố Yến Yến, liền thấy Cố Sách và Diệp thị đang đứng ở bên ngoài, thấy nàng ra tới, Cố Sách có chút nghiêm túc nói: "Nàng thế nào?"

Cố Sách tuy rằng xụ mặt, nhưng Tống Ngu biết ông đang lo lắng.

"Cậu mợ yên tâm, nàng đã ngủ rồi. Nhưng mấy ngày kế tiếp có thể sẽ có chút không vui, luôn phải cần thời gian."

Cố Sách thở phào nhẹ nhõm, Diệp thị gật gật đầu, "Chúng ta biết rồi. Sắc trời không còn sớm, nếu không con ở chỗ này nghỉ một đêm đi, đỡ phải chạy về."

"Không cần. Nếu mợ lo lắng thì vào xem. A Ngu về phủ trước." Tống Ngu hành lễ từ biệt.

Diệp thị thấy khuyên không được, liền đưa tiễn nàng ra ngoài.

Tống Ngu vừa ra khỏi cửa phủ, liền thấy một người đứng bên cạnh sư tử bằng đá cách đó không xa. Bóng đêm thâm trầm, Tống Ngu nhìn không rõ bộ dáng người nọ.

Diệp thị thấy nàng nhìn, chỉ lạnh lùng nói: "Là Chung Hạc, từ sáng sớm đã tới rồi. Ta nghĩ Yến Yến không muốn thấy hắn, kêu người không cho hắn đến gần."

Nữ nhi của mình ủy khuất thành như vậy, trong lòng Diệp thị đương nhiên tức giận.

Tống Ngu hiểu rõ, không nói thêm gì.

Nàng lên xe ngựa, mắt thấy Diệp thị hồi phủ, lại kêu xe ngựa ngừng lại.

Lúc này Tống Ngu mới nhìn rõ bộ dáng Chung Hạc.

Mặc một bộ đồng phục cấm vệ quân, mày kiếm mắt sáng, một thân anh khí. Chỉ là giờ phút này mặt mày rối rắm, tựa hồ có chuyện phiền lòng rất lớn.

"Chung Phó thống lĩnh." Tống Ngu nhẹ kêu một tiếng.

Chung Hạc nghe tiếng nhìn về phía nàng, "Tống tiểu thư."

"Sắc trời đã tối, Chung Phó thống lĩnh có chờ đến hừng đông, cũng không vào được phủ Bình Xa Hầu đâu."

Cố Sách và Diệp thị đã ngăn hắn một buổi trưa, đương nhiên không ngại ngăn thêm một đêm. Ngày mai sẽ thượng triều, Chung Hạc tự khắc phải rời khỏi.

Tống Ngu nhẹ nhàng nói, giống như đang nói chuyện chuyện phiếm.

Nhưng lời này, là xé tâm.

Chung Hạc trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Ta biết."

"Biết mà vẫn đợi? Ngày mai phải thượng triều mà?"

"Ta đã trình sổ, xin nghỉ một ngày."

Thống lĩnh Chung Phó ngay cả ngày nghỉ tắm gội cũng đến quân doanh, lại có một ngày cũng sẽ xin nghỉ.

Tống Ngu lắc đầu cười khẽ, nàng nhìn về phía Chung Hạc, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc lên, "Chung đại nhân, mấy năm nay ta nhìn Yến Yến vẫn luôn đuổi theo ngươi. Nói thật, ta cảm thấy một chút cũng không đáng. Nhưng tính nàng quật cường, người khác không khuyên được. Hiện giờ nàng đã tự mình muốn buông tay, ta đương nhiên mừng rỡ tán thành. Hiện tại, Chung đại nhân làm như vậy, là lại cho Yến Yến hy vọng hư vô mờ mịt, khiến nàng tiếp tục vì ngươi mà hoang phí cuộc sống của mình sao?"

Tống Ngu vô cùng nghiêm túc nói ra những lời này, không lưu lại cho Chung Hạc chút mặt mũi nào.

Chung Hạc nắm chặt hai tay, "Hôm nay là ta sai, nếu ta kịp thời ngăn Từ tiểu thư......"

"Chung đại nhân, ta không phải tới nghe ngươi giải thích." Tống Ngu cắt đứt lời Chung Hạc, "Nếu ngươi muốn giải thích, đối tượng cần nghe cũng không phải ta. Mấy năm nay Yến Yến vì ngươi mà bị nhiều đồn đãi vớ vẩn, hiện giờ còn bị thê tử tương lai của ngươi chửi bới......"

"Nàng không phải vị hôn thê của ta." Chung Hạc nhanh nhẹn đánh gãy.

Tống Ngu cười lạnh một tiếng, "Chuyện này quan trọng sao? Người ngoài chỉ biết Chung Hạc ngươi chỉ nhìn nàng ta, căn bản không đặt Yến Yến ở trong lòng. Chung Hạc, ta hy vọng ngươi buông tay, cho Yến Yến được thanh tĩnh."

Gió thổi qua ngọn cây sàn sạt rung động, bốn phía an tĩnh.

Chung Hạc trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lui một bước, thấp giọng kiên định nói: "Tống tiểu thư, xin lỗi, Chung mỗ làm không được."

"Ngươi......" Tống Ngu nổi giận nhìn Chung Hạc, "Phải không? Vậy Chung đại nhân định đáp lại Yến Yến thế nào? Chỉ bằng ngươi đứng chờ ở chỗ này cả đêm? Để đền đáp thời gian mấy năm nay Yến Yến đuổi theo ngươi sao? Chung đại nhân nếu không muốn buông tay, thì phải lấy ra thành ý. Chứ không thể trông cậy vào khổ nhục kế để đạt được hiệu quả."

"Thành ý......" Chung Hạc lẩm bẩm.

"Đúng vậy, thành ý. Yến Yến theo đuổi ngươi như thế nào, đến nỗi mọi người nghị luận. Chung đại nhân không phải rõ ràng nhất sao? Vậy mong Chung đại nhân cũng đi lại con đường Yến Yến đã từng đi qua một lần đi. Bằng không sao ngươi biết được Yến Yến đã vì ngươi mà chịu bao nhiêu ủy khuất. Nếu làm không được, vậy mong Chung đại nhân để Yến Yến được thanh tĩnh."

Tống Ngu nói xong liền xoay người rời đi.

Xe ngựa đi được một đoạn đường, Tống Ngu mở ra cửa sổ quay lại nhìn, mơ hồ còn có thể thấy Chung Hạc vẫn đứng tại chỗ.

Tối nay hắn sẽ không đi rồi.

"Tiểu thư, ngươi thật sự muốn Chung Hạc đại nhân buông tay sao?" Thanh Tương nghi hoặc hỏi.

Tống Ngu đóng cửa sổ xe lại, lắc lắc đầu, "Hắn không buông tay, là muốn để Yến Yến quyết định."

Nàng chỉ là hung hăng gõ tên đầu gỗ này một cái, gõ tỉnh cái đầu gỗ mục của hắn một phen.

Yến Yến theo đuổi hắn lâu như vậy, cũng muốn hắn nếm chút khổ sở, mới có thể cho hắn được viên mãn.

Cũng không biết, sao tên đầu gỗ vạn năm thành tinh này kiếp trước cưới được Yến Yến.

Cũng chỉ mong, lần này Yến Yến đừng dễ dàng mềm lòng như vậy, phải để Chung Hạc theo đuổi khổ cực một phen.




Tác giả có lời muốn nói:

Cố Yến Yến: Dám đoạt A Ngu của ta, Tạ Từ là đồ vương bát đản

Tống Ngu: Đúng...... Không phải đâu mà...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia