ZingTruyen.Asia

⌈Full⌋[Tống] Unknown

Chương 47: Cái bẫy chờ ngươi

Fuji_no_Hana

Sau trận với Thánh Linh Tông, Sử Lai Khắc tam Hồn Thánh tĩnh như gà không lên sân nữa.

Một đường dựa vào Vương Thu Nhi dẫn dắt những người còn lại xông thẳng qua bát cường tiến tới được chung kết.

Đối thủ cuối cùng của họ, chính là Đường Môn.

Sử Lai Khắc có đau đầu vì bày chiến thuật không Đường Môn không biết, nhưng Hoắc Vũ Hạo tỏ vẻ đầu hắn sắp nổ rồi.

Vương Thu Nhi cường hãn khó địch, Bạch Trầm Hương tốc cao khó bắt, Đạo Hà phòng ngự khó phá, Tô Âm hồn kỹ khó giải.

Hoắc Vũ Hạo: người với người vì sao so ra kém thế!

"Đạo Hà học tỷ có thể hủy diệt mọi hồn kỹ cùng hồn đạo khí, quan trọng hơn là Tô Âm học tỷ có thể so với cả một chiến đội." Hoắc Vũ Hạo nói, "Trước mắt, ở trận đoàn chiến, cần một người cầm chân Đạo Hà học tỷ. Tốc chiến tốc thắng, phải ưu tiên loại bỏ Tô học tỷ trước, hồn kỹ tuy bá đạo nhưng cần thời gian rút võ hồn ra."

Đường Môn không định từ bỏ quán quân, cũng như Sử Lai Khắc phải bảo vệ vinh quang học viện.

"Ngày mai cứ như chiến lược." Tô Âm cười nói, "Kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt."

Có một chuyện tất cả mọi người đều sai rồi.

Ngày hôm sau, người đầu tiên lên sân khấu, là Tô Âm.

Đối thủ của cô là Vương Đông Nhi.

Hỏi: người khác đánh giá thế nào về hồn kỹ của Sử Lai Khắc đội trưởng?

Đáp: bá đạo nhưng cần thời gian, như Hoắc Vũ Hạo nói.

Hỏi: như vậy, nếu như... biểu hiện đó chỉ là giả thì sao?

Vừa bắt đầu trận đấu, Vương Đông Nhi lập tức phóng thích võ hồn. Nhưng không như mọi lần, chẳng có gì xuất hiện cả.

Ngược lại đối diện một hồ điệp quang minh mỹ lệ xuất hiện bên cạnh Tô Âm.

Ở dưới đài Hoắc Vũ Hạo thấy Đông Nhi mãi không phóng thích võ hồn liền nhận ra có gì đó không ổn, sau đó hắn đối mặt với nụ cười rạng ngời của Tô Âm.

"K-Không... chẳng lẽ.... là giả?"

Hoắc Vũ Hạo hoảng hốt.

Tô Âm đùa giỡn hồ điệp trên tay, sáu cánh thiên sứ khẽ đập đưa cô bay lên cao.

"Hoắc học đệ, ngươi nói xem. Trong tay ngươi có bao nhiêu tình báo giả ta thả ra đâu?"

Lời này vừa ra lập tức làm Hoắc Vũ Hạo sầm mặt, quả nhiên suy đoán là thực.

"Hồn kỹ của học tỷ căn bản không cần thời gian mà có thể trực tiếp rút ra. Biểu hiện từ đầu.... từ ngay lúc luận bàn ở học viện đã là giả." Hoắc Vũ Hạo giải thích cho mọi người.

Đường Môn nghe xong, sắc mặt cũng biến đổi.

"Là lỗi của ta không cẩn thận." Hoắc Vũ Hạo cười khổ.

Hắn quên mất từ lúc bọn họ chọn đại diện Đường Môn thi đấu đã được quy vào đối thủ của Sử Lai Khắc. Như  vậy chiến lược gia như Tô Âm làm sao dễ dàng để lộ tình báo được?

Sớm vào trận đầu tiên ở học viện, Tô Âm đã thu hoạch tình báo của họ cũng tạo ra biểu hiện giả dối để họ xem tình báo giả là thật.

Mà xuyên suốt trong các vòng thi, Tô Âm vẫn luôn giữ biểu hiện giả.

"Học tỷ... chơi chúng ta một vố thật lớn a."

Trên sân Vương Đông Nhi còn có thể đánh sao?

Không, đánh gì nữa, cô nhận thua xuống đài.

"Hoc hc đ, ngươi nói xem. Trong tay ngươi có bao nhiêu tình báo gi ta th ra đâu?"

Như vậy câu này, có bao nhiêu phần là thật?

Hoắc Vũ Hạo trầm tư, những thông tin nào có thể là giả?

Không, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng học tỷ sẽ làm một phát một xuyên bảy sau đó Sử Lai Khắc sẽ chiến thắng.

"Trận kế ta lên." Hoắc Vũ Hạo nói.

Võ hồn của học tỷ có tinh thần hệ là chủ, như vậy cùng là tinh thần hệ như hắn may ra có khả năng đánh lại.

Tô Âm nhìn Hoắc Vũ Hạo lên sân khấu, lộ ra vẻ buồn rầu, "Làm sao lại là học đệ trực tiếp lên đâu? Ta còn muốn nhanh chóng đánh cơ."

"Học tỷ, lời ngươi nói là thật sao?"

Tô Âm cười tươi, "Học đệ đoán xem."

Trận đấu bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo không vội phóng võ hồn bởi vì hắn biết dù có tấn công nhanh bao nhiêu cũng không bằng tốc độ rút võ hồn của người kia.

Điểm yếu duy nhất hắn phát hiện là lĩnh vực băng sương phải mở ra Tô Âm mới có thể rút được, nhưng điểm này ở khu vực 200m sân thi đấu lại là vô nghĩa. Lĩnh vực của Tô Âm có phạm vi bao trùm toàn bộ đấu trường lận.

Chỉ còn....

"Quả nhiên không rút được." Hoắc Vũ Hạo xem võ hồn linh mâu còn ở thậm chí không mất đi, mà chỉ có võ hồn băng bị rút ra và đứng cạnh Tô Âm.

"Đoán trúng rồi, học đệ." Tô Âm vỗ tay, "Như vậy, cố lên nhé."

Hắn đã từng hỏi qua Huyền lão về học tỷ, khi ấy Huyền lão nói gì đâu?

—- Tiểu Âm đấy, vô dục vô cầu thậm chí vô tình, là trời sinh quân sư nhưng không thể thành thống soái.

"Học tỷ có ai đã nói qua, đôi mắt tỷ rất lạnh chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia