ZingTruyen.Asia

Full Giao Chu Phu Nhan Bao Ngai Di Lam Ruong Nong Gia Nuu Nuu




"Giáo chủ, phu nhân." Khi đi tới cửa sau tổng đàn, Đại hộ pháp tiến lên đón, lo lắng nhìn bọn họ, nói: "Có tin tức của Phó Linh Tử."

Lôi Ngạo Thiên khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Đại Hộ Pháp nặng nề như vậy, tâm trạng trầm xuống, hỏi: "Nói đi."

Tô Nhược Mộng lo lắng dùng sức nắm tay Lôi Ngạo Thiên, lẳng lặng chờ đợi kết quả điều tra của Đại hộ pháp.

"Vâng" Đại Hộ Pháp ngước mắt rất nhanh nhìn thoáng qua Tô Nhược Mộng, chậm rãi xòe bàn tay ra, một dây cột tóc bằng vải thô màu trắng nằm yên trong lòng bàn tay hắn, bên trên dây cột tóc còn có mấy chấm tròn đỏ sậm.

"Dây cột tóc này là người của chúng ta phát hiện trong ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, theo tiểu nhị khách sạn nói, dây cột tóc này là của Phó Linh Tử. Trong ngôi miếu đổ nát không có dấu vết đánh nhau, chỉ là ở trên đống cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát đó phát hiện mấy vết máu đã khô. Từ màu sắc vết máu nhìn ra, Phó Linh Tử hẳn là trúng độc, chỉ là người chúng ta ở mười dặm xung quanh đều đã lục soát một lần, vẫn không tìm thấy hắn."

Tô Nhược Mộng cầm lấy dây cột tóc bằng vải thô từ trong tay Đại Hộ Pháp, quan sát một lát, gật đầu, nói: "Dây cột tóc này là của Phó Linh Tử, y phục cùng dây cột tóc trên người hắn đều là như vậy, vải vóc y phục hoàn toàn không giống chúng ta."

Nặng nề thở dài một cái, Tô Nhược Mộng không khỏi suy nghĩ tám phần là Phó Linh Tử bị người ta mưu hại rồi. Hắn cũng không giống như người có võ công, hơn nữa bây giờ còn trúng độc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, chuyển mắt nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Lão đại, ngươi lại cho người tiếp tục điều tra, chúng ta không thể chỉ bằng vết máu ở hiện trường và một dây cột tóc liền kết luận Phó Linh Tử đã gặp bất trắc. Chỉ cần không thấy người, toàn bộ đều có khả năng."

"Dạ, thuộc hạ lập tức đi an bài."

"Đi đi."

"Thuộc hạ cáo lui."

Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng kéo tay Tô Nhược Mộng, buông mắt xuống nhìn nàng, an ủi: "Nương tử, nàng đừng lo lắng! Ta tin Phó Linh Tử nhất định không có việc gì, nàng và mẹ đều cảm thấy hắn là người sâu không lường được, vậy hắn nhất định có biện pháp hóa giải số kiếp của mình."

Tô Nhược Mộng gật đầu, chuyện đến bước này, cũng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng tích cực.

Ngẫm lại Lôi Ngạo Thiên nói không phải không có lý, hắn cư nhiên có thể đoán trước tương lai, tin tưởng hắn cũng nhất định có thể hóa giải số kiếp của mình.

"Đi thôi! Phó Linh Tử là người tốt nhất định sẽ gặp điều lành, hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể chuyển nguy thành an." Tô Nhược Mộng thoáng yên tâm, cầm dây cột tóc trong tay bỏ vào trong tay áo, hai người sóng vai đi đến phòng ăn.

Từ khi Lôi Cận và Hàn Nhứ trở về, chỉ cần bọn họ ở Tử Long Lĩnh, người trong nhà nhất định sẽ ngồi ăn cơm tối cùng một bàn, hưởng thụ ấm áp của gia đình bình thường.

Ăn cơm tối xong, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên giống như thường ngày, một người xử lý công sự, một người vẽ 【phong cảnh tươi đẹp】, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hai người ngồi mặt đối mặt ở trước bàn sách, có vẻ cực kỳ ấm áp.

Hình ảnh lẳng lặng này, có vẻ cực kỳ tốt đẹp và an nhàn.

Lôi Ngạo Thiên lật xem sổ sách Tây Đường chủ sai người đưa tới, nhìn sổ sách kiểu mới trước mắt sau khi đã được Tô Nhược Mộng cải cách, khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao. Bây giờ nhìn sổ sách này đã không còn buồn ngủ giống như loại trước kia, bây giờ vừa xem sổ sách thì đã hiểu ngay, xem ra cũng không phí thời gian, cũng sẽ không khiến mắt mệt mỏi.

Nhẹ nhàng khép sổ sách lại, Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn Tô Nhược Mộng ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt chuyên chú của nàng, cảm giác nhìn thế nào cũng không ngán. Nhìn, nhìn, tay nắm thật chặt tay vịn của ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay hoàn toàn hiện ra.

Đau đớn kéo tới, Lôi Ngạo Thiên âm thầm cười khổ, mình tự động viên chính mình nói. Đau đi, đau thôi. Lại đau nữa cũng miễn cưỡng chỉ còn lại nửa tháng.

Tô Nhược Mộng thả bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn gân xanh hai bên trán hắn, đau lòng nói: "Lại đau sao?"

"Cũng không đau lắm, chủ yếu là nương tử quá đẹp sắc đẹp thay cơm rồi." Lôi Ngạo Thiên nhấc lên khuôn mặt tươi cười, tận lực làm cho giọng nói của mình vững vàng một chút, thản nhiên nói.

Tô Nhược Mộng hờn dỗi liếc hắn một cái, lo lắng nói: "Chàng vẫn là lên trên giường ngồi đi, chàng như vậy, ta thấy khổ sở."

"Không có việc gì, chờ một chút là tốt thôi."

"Hả?" Tô Nhược Mộng không vui kéo dài âm ' hả ' một tiếng, nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Chàng muốn cho ta nhìn thấy chàng khổ sở, hay là chàng muốn nhìn dáng vẻ khổ sở của ta?"

"Ta. . ." Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, vểnh môi cười cười, nói: "Thật sự không có biện pháp với nàng, ta làm sao có thể muốn nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng chứ? Được rồi, ta đi tĩnh tọa, lập tức, lập tức, đi ngay." Nói xong, hắn đứng lên, chuẩn bị đến trên nhuyễn tháp phía trước cửa sổ tĩnh tọa.

"Giáo chủ, phu nhân." Bên ngoài thiên sảnh truyền tới âm thanh của Bát hộ pháp.

Tô Nhược Mộng đối diện Lôi Ngạo Thiên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn cửa thiên sảnh, nói: "Lão Bát, vào đi."

Thần sắc Bát hộ pháp vui vẻ từ bên ngoài đi vào, chắp tay, mời: "Giáo chủ, phu nhân, hôm nay lão Bát gặp lại muội muội thất lạc nhiều năm. Các huynh đệ vì chúc mừng cho lão Bát và Lão Cửu, cố ý ở trong viện hộ pháp làm lửa trại, nướng hết một con dê. Thuộc hạ muốn mời Giáo chủ và phu nhân cùng nhau tham gia, không biết Giáo chủ và phu nhân có muốn tham gia hay không?"

Tô Nhược Mộng cất kỹ tranh trên bàn xong, đứng lên, cười nói: "Chúng ta rảnh, lão Bát, chúng ta thật sự vui mừng cho ngươi và Lão Cửu. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi. Tính toán mọi người chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau vây quanh đống lửa, vui vẻ hát, vui vẻ nhảy, uống rượu thoả thích rồi. Hôm nay vừa đúng dính đến chuyện của ngươi và Lão Cửu, chúng ta lại qua một đêm giống như trên núi Thanh Hổ, lần sau cũng không biết là lúc nào rồi."

Lôi Ngạo Thiên đi tới, nắm tay nàng, nói: "Chỉ cần nàng thích, mỗi đêm trời tối chúng ta đều có thể vây quanh đống lửa, trải qua vui vẻ cùng nhau."

Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng giống như một hồ nước khẽ dập dờn, nàng cười lắc lắc đầu, nói: "Không giống như vậy, vây quanh đống lửa nướng đồ quan trọng là ở tâm cảnh, mỗi ngày đều làm như vậy, có lẽ sẽ không có loại cảm giác vui vẻ này. Đi thôi, tối nay mọi người chúng ta buông thả vui vẻ uống."

"Đi thôi."

Bát hộ pháp theo sát phía sau hai người bọn họ, mắt chăm chú nhìn bọn họ thân thiết nắm tay nhau, không nhịn được cong môi cười yếu ớt. Thật tốt, mọi người hắn quan tâm đều có một nửa kia yêu thương.

Hắn không chỉ tìm được muội muội thất lạc, còn chứng kiến muội muội cùng huynh đệ mình yêu nhau, Giáo chủ mình kính trọng cũng đã thành hôn, có một người yêu về cả thể xác và tinh thần .

Thật tốt! Thật rất tốt!

"Chủ tử, người của Lôi Ngạo Thiên đang khắp nơi tìm người chúng ta gặp ở trong ngôi miếu đổ nát, ta đã nghe ngóng, hắn gọi là Phó Linh Tử, vẫn ở tại 【 khách sạn Nhị Sơn 】kia. Như vậy xem ra, Phó Linh Tử này rất có thể biết Lôi Ngạo Thiên bọn họ, ngày đó hắn xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát rất có thể không phải là ngẫu nhiên."

Nữ tử hắc y che mặt cúi thấp đầu quỳ gối trước mặt nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa, lấy tin tức ban ngày mình nghe được, sắp xếp nói lại.

Nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người ngón tay nhẹ nhàng đánh về phía quầy hàng trước cửa sổ, âm thanh thùng thùng thùng, đánh tới trong lòng nữ tử hắc y che mặt, nàng không khỏi thẳng lưng lên, hai vai khẽ run run.

Trầm ngâm hồi lâu, nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa rốt cuộc ngưng động tác đánh quầy hàng, xoay người, ánh mắt rét lạnh thẳng tắp bắn về phía nàng, môi đỏ mọng hé mở: "Tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không, ngươi đi đến Diêm vương điện tìm."

Nàng cũng biết người này không phải ngẫu nhiên xuất hiện, không ngờ hắn còn có quan hệ với Lôi Ngạo Thiên.

Xem ra, hắn cố ý canh giữ ở nơi đó nghe lén, chỉ là, hắn làm sao biết mình sẽ xuất hiện ở chỗ nào? Đêm hôm đó, mình rõ ràng không phát hiện có người theo dõi?

Mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì?

Hắn cuối cùng có thấy rõ bộ dáng của mình hay không?

Đáng ghét! Không ngờ trong lúc này lại có thể xuất hiện một nhân vật như vậy.

Người này nhất định phải chết, nếu như hắn không chết, toàn bộ kế hoạch của nàng đều bị rối loạn.

"Dạ!" Nữ tử hắc y che mặt thanh thúy đáp một tiếng, cho đến sau khi nàng cảm thấy người trước mặt đã rời đi, cả người giống như đống bùn nhão ngồi sững trên đất, toàn thân không tự chủ được run rẩy.

Nàng chưa từng thấy qua gương mặt thật của chủ tử nàng, nhưng mà thủ đoạn ngoan độc của chủ tử nàng lại biết không ít, đây cũng là nguyên nhân nàng sợ nàng ấy như thế.

Trên đời làm cho người sợ không phải chết, mà là loại cảm giác sống không bằng chết.

Chủ tử nàng có bản lãnh làm cho người ta sinh không biết chết, trước kia tỷ muội phạm sai lầm, chịu loại hành hạ đó, bây giờ nàng ngẫm lại vẫn cảm thấy buồn nôn, toàn thân không khỏi phát run.

Qua thật lâu, Nữ tử hắc y che mặt mới đứng lên, mím chặt môi, cũng không quay đầu lại rời đi, biến mất trong màn đêm.

Phó Linh Tử từ từ tỉnh lại, gian nan mở mắt quan sát nơi xa lạ này, khẽ động nửa thân dưới, ngực lập tức truyền đến cảm giác đau đớn tê liệt. Hắn vuốt ngực, ho khan mấy tiếng, lúc này mới phát hiện ra cổ họng khô khan đau nhức, ngay cả tiếng ho khan cũng giống như vải rách khó nghe.<DDLQD>

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, ngoài cửa một nữ tử mặc váy trắng đi tới, áo trắng, váy trắng, giày trắng, ngay cả tóc cũng chỉ dùng một trâm ngọc bích búi tóc đơn giản, coi như có loại cảm giác cho mình là thanh cao.

Trên mặt nàng không có biểu tình gì, chỉ là khi nhìn thấy Phó Linh Tử trên giường tỉnh lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia dao động. Nhưng mà, nàng rất nhanh bình phục lại, nhanh đến nhìn như không chân thật, căn bản là không phát hiện được dao động trong mắt nàng.

"Ngươi đã tỉnh?" Rõ ràng nên là giọng nói kinh ngạc, nhưng trong miệng nàng nói ra lại bình ổn giống như một cây thẳng tắp, không có bất kỳ lên xuống gì trong giọng nói.

"Là ngươi?" Phó Linh Tử liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, chỉ là không hiểu, vì sao nàng phải cứu mình?

"Ngươi nhận lầm người." Nữ tử áo trắng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy ly trà lên rót một ly trà, đặt vào trên ghế bên giường, bắt đầu làm động tác dịu dàng nâng hắn dậy, nâng chung trà lên tiến tới bên miệng hắn.

Phó Linh Tử đã sớm khát khô muốn chết, hé miệng liền ừng ực uống một hơi hết nước trà trong chén, vẫn chưa thỏa mãn ngước mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi cho ta xin thêm một ly nữa, được không?"

Nữ tử áo trắng không lên tiếng, mà nhẹ nhàng buông hắn ra, cầm lấy ly xoay người lại đến trước bàn rót một ly trà, quay trở lại, cho hắn uống xong.

Liên tiếp uống vài ly, Phó Linh Tử mới cảm thấy được cổ họng bốc hỏa khá hơn một chút. Hắn mỉm cười ngẩng đầu nhìn nữ tử mặt lạnh đứng ở bên giường, nói: "Ta rất muốn cảm tạ ngươi, nhưng mà, nếu như không phải ngươi đâm ta một kiếm này, ta cũng không cần nằm chỗ này chờ ngươi cho ta uống nước?"

Phó Linh Tử nhìn một đạo thần tình kinh ngạc từ trên mặt nàng bay vút qua, trong lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Nữ tử trước mắt căn bản chính là người đêm hôm đó từ phía sau lưng đâm hắn một kiếm, chỉ là, nàng trước đâm hắn một kiếm, lại cứu hắn trở về làm gì?

Nàng chẳng lẽ không nên trực tiếp giết hắn diệt khẩu sao? diendanlequydon

Nàng không có khả năng bởi vì giết quá nhiều người, bây giờ muốn bắt đầu phóng sinh chứ?

Chỉ là, bây giờ nàng mặc một thân váy trắng và nàng một thân áo đen kia, khí chất thật sự không quá giống nhau. Áo trắng này giống như đại biểu cho một mặt tốt của nàng, áo đen kia lại đại biểu cho một mặt lệ khí của nàng.

Nữ tử áo trắng không hề để ý tới hắn, nhàn nhạt xoay người rời đi, lưu lại Phó Linh Tử đầy bụng nghi vấn.

Phó Linh Tử lại lần nữa nằm xuống, trong đầu hiện lên một đám dấu hỏi lớn, sắp xếp lại những chuyện từ đầu đến cuối đã xảy ra trong trí nhớ, lại như cũ không suy nghĩ ra đầu mối nào. Bởi vì bị thương mất máu quá nhiều, tinh thần cả người vẫn còn có chút không tốt, không lâu sau lại trầm trầm ngủ thiếp đi.

Đợi sau khi hắn tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã điểm một ngọn đèn dầu, nữ tử áo trắng đang ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu lật xem sách trong tay.

Hai người giống như có tâm linh cảm ứng, lúc hắn mới mở mắt ra nhìn đến nàng, nàng đã để quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu đi qua nhìn hắn.

"Đã tỉnh rồi hả?"

"Ừ." Phó Linh Tử sờ sờ bụng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vẻ mặt không có một tia quẫn bách nhìn nàng, nói: "Ta đói bụng." Mấy chữ thật đơn giản, từ trong miệng của hắn nói ra, cũng làm người ta cảm thấy giữa bọn họ đã rất quen thuộc.

"Chờ một chút." Nữ tử áo trắng hơi run sợ, đứng lên xoay người đi ra bên ngoài phòng.

Chỉ chốc lát sau, liền bưng một chén cháo nóng hổi đi vào, ngồi ngay ngắn ở trên mép giường, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, tiến tới trên môi hắn, nói: "Bây giờ ngươi chỉ có thể ăn chút cháo trắng."

Phó Linh Tử thâm sâu liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, mà là mở to miệng, lẳng lặng ăn cháo. <diễn đàn lê quý đôn>

Hai người cứ lẳng lặng như vậy, một người đút, một người ăn, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Phó Linh Tử cảm giác toàn thân đều có khí lực, ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn nàng dọn dẹp bát đũa đi ra ngoài. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm, cặp mắt híp lại, đối với cử chỉ của nàng, nghĩ mãi không thông.

Nàng rốt cuộc là ai?

Hắn mới vừa cẩn thận đánh giá nàng, phát hiện trên người nàng có một cỗ hắc khí vây quanh, trên đầu lại có một đóa tường vân (mây lành) lượn vòng, người vừa chính vừa tà như vậy, là lần đầu tiên hắn gặp. Nhưng hắn có dự cảm, nữ tử này không phải là một người thật sự xấu, tường vân trên đầu nàng cuối cùng sẽ có một ngày sẽ xua tan đi hắc khí bên người.

Có lẽ, trong mệnh cách của nàng hắc khí kia chính là cần phải trải qua tôi luyện.

Tìm một cơ hội hỏi tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của nàng, có lẽ mình có thể giúp nàng bói ra tương lai nói cũng không chừng.

Phó Linh Tử vẫn còn trầm tư nên làm sao mở miệng hỏi tên cùng ngày sinh tháng đẻ của nàng, nàng lại bưng đồ đi vào.

"Uống thuốc." Ngắn gọn như cũ, không có một tia nhấp nhô trong giọng nói.

Phó Linh Tử ngửi mùi thuốc nồng đậm trong không khí, nhíu nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nhìn nàng, nói: "Thoa chút thuốc trên vết thương là được rồi, thuốc này cũng không cần uống."

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"20." Phó Linh Tử không rõ nguyên do nhìn nàng, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Nữ tử áo trắng nhìn hắn bằng một đạo mắt hình cung, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt nói: "Uống."

"Không uống."

"Uống."

"Trừ phi ngươi nói cho ta biết, tên cùng ngày sinh tháng đẻ của ngươi." Phó Linh Tử chơi xấu nhìn nàng, hình như đã quên mình căn bản cũng không có lợi thế gì đến đòi ép buộc người ta.

Nữ tử áo trắng để chén thuốc trong tay xuống, đứng lên xoay người rời đi, khi đi đến cửa, lại ngừng lại, đưa lưng về phía hắn nói: "Bạch Thiển, ngày sinh không biết. Ngươi uống không uống thuốc, ta mặc kệ ngươi, nhưng mà ngày mai ngươi phải rời khỏi chỗ này của ta."

"Tại sao?"

"Bởi vì, người muốn ngươi chết sẽ tìm tới đây."

"Ta đi, ngươi làm sao bây giờ?" Phó Linh Tử đột nhiên có chút lo lắng tình cảnh của nàng, nàng vốn muốn giết hắn, nhưng lại cứu hắn, nếu để cho nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa biết, vậy nàng có thể bị nguy hiểm hay không?

"Ta đều sống một mình như vậy." - ddlqd

"Tại sao muốn cứu ta?" Phó Linh Tử nghe lời của nàng, lòng chợt đau xót, vội vàng trước khi nàng vừa chuẩn bị bước rời đi, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.

"Bởi vì ngươi không giống người đáng chết." Nói xong, Bạch Thiển không dừng lại nữa, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.

Ta đều sống một mình như vậy.

Bởi vì ngươi không giống người đáng chết.

Bạch Thiển, ngày sinh không biết

"A" Phó Linh Tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trong mộng tỉnh lại, đưa tay lau mồ hôi đầy mặt, mở hai mắt ra, ánh mặt trời đã từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Hô, thở ra một hơi thật dài, Phó Linh Tử trở mình ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện vết thương trên lồng ngực mình đã không đau đớn giống như tối hôm qua. Đưa mắt quét về phía gian phòng, phát hiện trên bàn để một gói đồ nhỏ cùng một tờ giấy.

Hắn từ từ xuống giường, mang giày, đi tới cầm tờ giấy lên, nét chữ thanh tú trên giấy kia nhảy vào tầm mắt.

"Trong bao quần áo có Kim Sang Dược, còn có một chút lộ phí, ta có việc phải ra ngoài, nếu như không muốn liên lụy ta, thỉnh sau khi tỉnh lại rời đi. —— Bạch Thiển."

Phó Linh Tử gấp tờ giấy bỏ vào trong tay áo, cầm lấy bọc quần áo, đi ra cửa phòng, xoay người nhìn quanh căn phòng mình nhất thời ở lại một vòng, tiện tay đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Rời đi, chỉ là vì lần sau gặp lại.

Hắn tin tưởng, bọn họ nhất định còn có thể gặp lại.

Tối hôm qua mình chỉ viết tên nàng cùng cây lược gỗ trên tóc nàng lưu lại, đặt chung một chỗ bói tương lai của nàng. Phát hiện nàng không phải là một người bạc phúc, cho nên, hắn cũng không cần lo lắng cho an nguy của nàng.

Hắn mong đợi một ngày kia gặp lại, có lẽ, một ngày kia, nàng sẽ lấy tâm tình hoàn toàn mới xuất hiện.

Hắc hắc, sư phụ nói, người bói toán, bói không ra tương lai của bản thân. Tối hôm qua chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cao hứng đặt tên nàng cùng tên mình ở chung một chỗ bói, lại xuất hiện một đoàn sương trắng nồng đậm.

Nhìn đoàn sương trắng, tim của hắn từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên  thình thịch rối loạn tự nhảy lên.

Tử Long Lĩnh.

Tô thị, Đoan Mộc Lệ cùng đám người Hàn Nhứ đứng ở cửa lớn tổng đàn, lưu luyến không rời nhìn người mang bao đồ ởn ngưỡng.

Đại hội võ lâm sắp cử hành, Lôi Ngạo Thiên bọn họ cũng muốn bắt đầu lên đường tiến về phía núi Thánh Phật Thiếu Lâm Tự rồi.

Đại hội võ lâm hàng năm đều do Thiếu Lâm Tự chủ trì, lúc này hàng năm, khách sạn dưới chân núi Thánh Phật đã kín người. Các môn các phái trên giang hồ đều đã tiến về phía núi Thánh Phật cạnh tranh vị trí Minh Chủ Võ Lâm, ngay cả một vài môn phái ở các nước chung quanh cũng sẽ đến đây sôi nổi quan sát.

Mà đại hội võ lâm hàng năm Ma Giáo cũng sẽ xuất hiện, sự xuất hiện của bọn họ không dự tính cạnh tranh vị trí Minh Chủ Võ Lâm, mà đến quấy rối.

Trong cùng một lúc, làm sao tiến hành tới cùng, làm sao phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trọng tâm diễn trò của Ma Giáo bọn họ.

Tô thị đỏ mắt, không tha lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, dặn dò: "Mộng nhi, trên đường phải cẩn thận, phải chăm sóc tốt cho mình cùng Ngạo Thiên.  Sau đại hội võ lâm, các ngươi cố gắng sớm ngày trở lại."

"Ta biết rồi, mẹ, ngươi đừng lo lắng. Mộng nhi sẽ chăm sóc mình và Ngạo Thiên, đây không phải, còn có các hộ pháp hỗ trợ sao? Dọc theo đường đi lại có đông đảo giáo đồ Ma Giáo, sẽ không có chuyện gì. Ngươi dưỡng thân thể thật tốt, chờ chúng ta trở lại."

Tô Nhược Mộng vỗ vỗ mu bàn tay Tô thị, mỉm cười trấn an nàng.

"Thiên nhi, trên đường chăm sóc tốt cho Mộng nhi." Hàn Nhứ nhìn hai người bọn họ, nhẹ giọng dặn dò Lôi Ngạo Thiên.

Lôi Ngạo Thiên gật đầu, cười nói: "Mẹ, ta nhất định sẽ chăm sóc tức phụ (con dâu) thật tốt, ngươi và cha ta phải tự lo cho mình. Không cần lo lắng cho bọn ta, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong, hắn chuyển mắt nhìn về phía Tô thị: "Mẹ, ngươi cũng đừng lo lắng, dưỡng sinh thể thật tốt. Ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Mộng nhi, ngươi phải bồi dưỡng thân thể cho tốt, về sau giúp chúng ta chăm sóc hài tử."

Nghe vậy, gương mặt Tô Nhược Mộng giống như thiêu như đốt, quẫn bách  cúi thấp đầu, lặng lẽ lấy cùi chỏ khẽ đụng vào bụng hắn.

Người này làm sao lại nói chuyện kia trong lúc này, cũng không sợ bị người khác chê cười.

Tuyệt tử hoàn trên người nàng còn chưa giải, trong thời gian ngắn hài tử ở đâu ra?

Lôi Ngạo Thiên vuốt bụng bị nàng đụng vào, cười không ra tiếng.

"Ha ha." Mọi người thấy hành động của hai người bọn họ, đều ăn ý nở nụ cười.

Lôi Cận nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Tiểu Dịch Tử, trên đường ngươi tốn nhiều tâm một chút."

"Dạ, lão giáo chủ."

"Đi thôi, chớ lỡ thời gian." Lôi Cận hướng bọn họ phất phất tay, dắt tay Hàn Nhứ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Giá cộc cộc lộc cộc

Ba chiếc xe ngựa sang trọng, từ từ chạy trên đường nhỏ giữa núi rừng.

Vèo, khi, đột nhiên từ trong rừng cây bay ra một phi tiêu, phi tiêu chuẩn xác không sai lầm bắn vào trên chiếc xe ngựa Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng ngồi, vững vàng đâm vào trên khung cửa.

Đại Hộ Pháp đánh xe chợt dừng xe ngựa, dùng ánh mắt âm u nhìn Tứ hộ pháp, Tứ hộ pháp lập tức phi thân đi đến trong rừng cây. Toàn bộ xe ngựa đều ngừng lại, hộ pháp một bộ võ trang đứng vây cạnh xe ngựa của Lôi Ngạo Thiên, mắt sáng như đuốc quét hoàn cảnh chung quanh.

Lôi Ngạo Thiên đẩy cửa xe ra, nhìn Đại Hộ Pháp phía ngoài, hỏi: "Lão đại, xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Đại Hộ ngưng trọng gỡ phi tiêu từ trên khung cửa xuống, lấy tờ giấy trên phi tiêu, đưa tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên, nói: "Mới vừa có người nào từ trong rừng cây phóng ra phi tiêu, lão Tứ đã đuổi theo."

Lôi Ngạo Thiên đứng trên xe ngựa quét mắt bốn phía một vòng, đưa tay tiếp nhận tờ giấy, mở ra, trên tờ giấy dương dương sái sái viết một hàng chữ —— Muốn thuốc giải tuyệt tử hoàn sao? Ngủ lại 【 khách sạn Vô Danh 】.

Lãnh môi nhếch lên, Lôi Ngạo Thiên gác tay mà đứng, gió núi thổi qua làm vạt áo màu trắng tung bay theo gió, thoạt nhìn, có vài phần tiên phong đạo cốt.

Tô Nhược Mộng cũng từ xe ngựa chui ra, đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, nghiêng đầu ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người dùng phi tiêu truyền đến tờ giấy." Nói xong, hắn đưa tờ giấy trong tay tới trước mặt Tô Nhược Mộng.

Lôi Ngạo Thiên vốn định gạt nàng, nhưng nghĩ lại, chuyện này có thể lừa gạt được nhất thời, cũng không lừa được lâu dài, lấy cảm giác nhạy cảm của nàng nhất định rất nhanh có thể từ trên người các hộ pháp lấy được đáp án nàng muốn. Thay vì như vậy, còn không bằng nói tình hình thực tế cho nàng biết, để cho nàng cũng có phòng bị trước.

Lại có thể biết cái này, hắn muốn lấy được thuốc giải tuyệt tử hoàn, vậy đã nói lên người này hiểu rõ tình huống của bọn họ.

Chỉ là, lão Thất không phải nói tuyệt tử hoàn này không có thuốc giải sao? Chẳng lẽ tin tức sai, hay là trong Yêu Nguyệt Môn thật ra có thuốc giải. Người này là người Yêu Nguyệt Môn sao?

Người Yêu Nguyệt Môn thật đúng là sẽ không dễ dàng hết hy vọng, lâu như vậy, vẫn không quên tìm hắn báo thù.

Rõ ràng cũng biết không có khả năng, còn muốn tiếp tục lao về phía trước, thật là khiến người ta đau đầu.

Tô Nhược Mộng mở tờ giấy ra, nhìn chữ bên trong, không khỏi sửng sốt, lập tức xoay người nhìn Thất hộ pháp cạnh xe ngựa, hỏi: "Thất hộ pháp, tuyệt tử hoàn này có thuốc giải sao?"

Thất hộ pháp nghe cũng không khỏi sửng sốt, tuyệt tử hoàn này là thuốc độc môn của Yêu Nguyệt Môn, theo truyền thuyết giang hồ, hẳn là không có thuốc giải. Mấy ngày nay hắn trừ phối chế thuốc giải tình độc, cũng không buông tha phân tích thành phần thuốc trong tuyệt tử hoàn, chỉ là đến nay vẫn chưa phân tích ra thành phần thuốc.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn Tô Nhược Mộng, lên tiếng: "Thuốc này đến nay ta vẫn chưa phân tích ra thành phần của nó, theo truyền thuyết giang hồ, thuốc này là thuốc độc gia của Yêu Nguyệt Môn, nói không có thuốc giải. Sao phu nhân đột nhiên hỏi cái này?"

"Ngươi xem cái này đi?" Tô Nhược Mộng khom lưng đưa tờ giấy cho hắn.

Chỉ là truyền thuyết giang hồ không có thuốc giải, như vậy nói cách khác, có thể vẫn có thuốc giải tồn tại ở Yêu Nguyệt Môn, cũng có thể có người của Yêu Nguyệt Môn biết phối thuốc giải. Nhưng mà, Băng Vũ cùng Lệ di ở Yêu Nguyệt Môn nhiều năm, làm sao có thể không biết tuyệt tử hoàn có thuốc giải chứ?

Chuyện này có chút kỳ lạ, giống như đối phương biết rất rõ trong cơ thể nàng có tuyệt tử hoàn, cũng rất rõ tâm tư bọn họ muốn có được thuốc giải.

Đây có thể là một cái bẫy hay không? Dùng một cái bẫy để dẫn bọn họ vào.

Thất hộ pháp mở tờ giấy ra vừa nhìn, vẻ mặt nghi ngờ, hắn nhìn một đám các hộ pháp tò mò, lại nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, thuộc hạ thấy, đây là người Yêu Nguyệt Môn. Chuyện này không thể tin hết, cũng không biết bọn họ có thể đặt bẫy ở【 khách sạn Vô Danh 】hay không? Chúng ta vẫn không nên đi chỗ đó, đợi đến buổi tối bọn thuộc hạ lại đi vào trong nơi đó tìm rõ thật hư."

Chúng hộ pháp nghe, đại khái cũng biết nội dung tờ giấy, vẻ mặt đều ngưng trọng chờ đợi quyết định của Lôi Ngạo Thiên.

Trong khi đang trầm mặc, Tứ hộ pháp từ trong rừng cây nhảy xuống, đứng cạnh xe ngựa, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, vẻ mặt ảo não nói: "Giáo chủ, thuộc hạ vô năng, để cho người chạy thoát."

Lạc Băng Vũ đứng bên cạnh Bát hộ pháp lặng lẽ chuyển mắt nhìn đánh giá Tứ hộ pháp một chút, thấy hắn không có việc gì, lòng mới thoáng ổn định lại.

Lần này nàng cũng cùng theo xuống núi tham gia đại hội võ lâm, chủ yếu là Lôi Ngạo Thiên muốn để nàng ở bên người chăm sóc Tô Nhược Mộng. Tất cả bọn họ đều là nam tử, có một nữ tử ở bên người coi như trò chuyện với Tô Nhược Mộng cũng tốt.

"Giáo chủ, lão Thất nói không sai, cái này rõ ràng là một cái bẫy, chúng ta vẫn là đừng đi thì tốt hơn." Đại Hộ Pháp nhìn Lôi Ngạo Thiên, chắp tay khuyên nhủ.

Nhị hộ pháp: "Lão đại nói không sai, chúng ta biết rõ nơi đó có bẫy, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Bát hộ pháp: "Giáo chủ, chúng ta vẫn nên theo lời lão Thất làm, buổi tối bọn thuộc hạ sẽ đi tìm thật hư ở【 khách sạn Vô Danh 】."

Chúng hộ pháp rối rít phụ họa, một chân quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không sai, thỉnh giáo chủ nghĩ kỹ."

"Ngạo Thiên, chúng ta. . ." Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, đang muốn theo các hộ pháp cùng nhau khuyên hắn, lại thấy hắn hướng mình khoát tay áo, môi mỏng khẽ mở: "Lên đường, tối nay vẫn dừng chân ở 【khách sạn Vô Danh】."

"Giáo chủ. . ." Chúng hộ pháp đều không đứng dậy, đồng thanh muốn khuyên.

Lôi Ngạo Thiên quét nhìn bọn hắn một cái, trong giọng nói không một tia thương lượng nói: "Các ngươi đang lo lắng cái gì ta hiểu, nhưng mà, nếu như chúng ta sợ, người trên giang hồ còn xem Ma Giáo chúng ta thế nào? Các ngươi cũng biết, tầm quan trọng của thuốc giải này đối với ta, cho dù biết rõ là giả, ta cũng muốn tra rõ sự thật, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào."

Nói xong, hắn ôm Tô Nhược Mộng chui vào trong xe ngựa, hướng về phía Đại Hộ Pháp phía ngoài, nói: "Lão đại, lên đường."

"Dạ, Giáo chủ!" Đại Hộ Pháp hướng các hộ pháp bên cạnh xe ngựa phất phất tay, nói: "Mọi người liền nghe giáo chủ an bài, đợi đến 【 khách sạn Vô Danh 】 đều xốc mười phần tinh thần, đừng để mắc mưu người khác."

"Vâng." Các hộ pháp rối rít tản đi, từng người nhảy lên xe ngựa, từ từ tiến về phía 【 khách sạn Vô Danh 】. <DDLQD>

Bên trong xe ngựa, Tô Nhược Mộng rúc vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên, lẳng lặng vê một bó tóc của hắn, một lần một lần quấn quanh ngón tay của mình. Qua hồi lâu, nàng vẫn không nhịn được mở miệng: "Nhị Lôi Tử, ta biết chàng có bao nhiêu hi vọng lấy được thuốc giải tuyệt tử hoàn, nhưng mà, chúng ta còn nhiều thời gian, tạm thời không vội. Chàng rõ ràng cũng biết, hoàn sinh thảo ở Phượng tộc có thể giải được tuyệt tử hoàn, vì sao còn phải đi mạo hiểm chứ?"

"Sớm ngày giải, ta sớm ngày yên tâm. Nàng cũng biết hoàn sinh thảo chưa có ai nhìn thấy, ngay cả các trưởng lão Phượng tộc của nàng cũng chưa từng tận mắt thấy, ta thật sự không an tâm." Nói xong, hắn cầm chặt tay nàng, ôn nhu nói: "Mộng nhi, nàng biết ta có bao nhiêu khát vọng có một nữ nhi lớn lên giống nàng không? Cho nên, ta sẽ không bỏ qua một tia cơ hội."

Tô Nhược Mộng khẽ thở dài một hơi, hắn đây là lấy cớ.

Hắn hẳn là càng sợ tình độc của mình sẽ phát tác quên nàng, cho nên càng thêm vội vàng muốn một hài tử.

"Nhất định sẽ có hoàn sinh thảo, tựa như cõi đời này thật sự có Long Khiếu Kiếm và Phượng Minh Kiếm. Nhị Lôi Tử, chàng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, mặc kệ chàng quên ta, hay không quên ta, ta cũng nhất định sẽ không buông tay chàng ra."

"Nếu không, đêm nay chúng ta cũng đừng đi 【 khách sạn Vô Danh 】 ? Đối phương hiểu rõ tình huống của chúng ta như vậy, ta thật sự lo lắng."

Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, mặt kiên định nói: "Không được! Mặc kệ là bởi vì muốn lấy được tuyệt tử hoàn, hay là bởi vì bản thân không muốn diệt đi uy phong Ma Giáo, chuyến này chúng ta phải đi."

Hắn lo lắng cho mình về sau không chỉ quên nàng, còn có thể quên chính mình. < diễn đàn Lê Quý Đôn>

Chuyện trên đời này, trong nháy mắt vạn biến, lần này mục đích bọn họ tham gia đại hội võ lâm chính là tạo ra lực uy hiếp của Ma Giáo ở trên giang hồ, cho nên, hắn không thể ở trên đường liền bắt đầu diệt uy phong. Dưới tàng cây lực uy hiếp, cho dù tương lai nếu như hắn có gì bất trắc, người những môn phái khác cũng không dám xem thường uy lực của Ma Giáo.

Cho nên, chuyến này vô luận về công hay về tư, hắn đều nhất định phải đi.

Tô Nhược Mộng biết mình không khuyên được hắn, cũng hiểu dụng tâm của hắn, cho nên, cũng chỉ im lặng đồng ý.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gọi Phượng cầm ra, đồng thời dùng một túi vải bông đặt Phượng cầm vào.

Lôi Ngạo Thiên nhìn Phượng cầm trên chân nàng, không quá đồng ý nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, nàng muốn dùng Phượng cầm? Ta không đồng ý, ta không muốn để cho nàng trở thành mục tiêu của người trong giang hồ, nếu để cho người khác biết bí mật của Phượng cầm này, nàng có thể sẽ bị đẩy lên  đầu sóng ngọn gió."

Nếu để cho người trên giang hồ biết Phượng cầm này chính là Phượng Minh Kiếm, mặc kệ bọn họ có thể khống chế hay không, bọn họ nhất định cũng sẽ tìm cách lấy được nó. - D.D.L.Q.D - Đây chính là lòng tham không đáy của người trong giang hồ, cho dù bọn họ không thể khống chế, nhưng mà, ở trong tay của hắn, liền đại biểu cho cường thế của hắn.

"Chàng đừng khuyên ta, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không lại để cho mình trở thành gánh nặng của chàng. Phượng cầm này đừng nói bọn họ không khống chế được, bọn họ giành tới tay cũng vô dụng. Ta chỉ cần tập trung tinh lực gọi nó, nó sẽ tìm đến ta, bọn họ đoạt không được."

Tô Nhược Mộng thấy hắn vẫn cực kỳ lo lắng, nói tiếp: "Chàng biết tại sao thân thể mẹ ta lại kém như vậy không? Nàng ấy là bị Phượng cầm phản thương, cho nên, chàng thật sự không cần lo lắng, cõi đời này ngoại trừ ta ra, không có ai có thể khống chế được nó."

"Thân thể nhạc mẫu đại nhân là bị Phượng cầm làm tổn thương?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc hỏi.

Hắn vẫn cho là thân thể Tô thị giống như trước kia Mộng nhi nói, là ở thời điểm sinh nàng bị thương, không nghĩ đến nguyên nhân chân chính là cái này. _ddlqd_

"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu, ngẩng đầu lên, trong mắt sáng không có một tia tạp sắc nhìn hắn, tiếp tục khẳng định: "Đây là mẹ ta nói với ta, trước kia ta cũng nghĩ nàng là ở thời điểm sinh ra ta bị thương."

"Được rồi, liền làm theo ý của nàng. Chỉ là, nàng nhất định phải chú ý, nếu như có thể để không sớm bị phát hiện bí mật của Phượng cầm, chúng ta liền hết sức coi chừng."

"Ta hiểu."

Tô Nhược Mộng ôn thuận đồng ý, ôm Phượng cầm, lại lần nữa dựa sát vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên.

Nàng sở dĩ, bây giờ gọi Phượng cầm ra, cũng bởi vì không muốn để cho người khác phát hiện, Phượng cầm đang ở trong cơ thể nàng.

Như vậy có lẽ có thể giấu diếm được lâu một chút.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xe ngựa lắc lư cảm giác ấm áp được Lôi Ngạo Thiên ôm trong lòng, Tô Nhược Mộng rất nhanh liền đi tìm Chu Công đánh cờ.

"Mộng nhi, tỉnh, đến." Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc thiên hạ trong lòng, thấy nàng thì thầm một tiếng, cọ xát trong ngực hắn, tiếp tục ngủ yên. Không nhịn được lắc đầu, sủng nịch cười cười, không muốn đánh thức nàng, mà là ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng giống như một con mèo tham ngủ đang vùi trong ngực Lôi Ngạo Thiên, một đường cảm giác khẩn trương, trong nháy mắt buông xuống, đều lắc đầu cười khẽ.

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng đứng ở trước cửa khách sạn, ngẩng đầu  nhìn thoáng qua chữ viết 【 khách sạn Vô Danh 】, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, sải bước bước vào cửa chính khách sạn.

Trong đại đường khách sạn ngồi đầy người, các hộ pháp híp mắt quét nhìn một vòng, ( diendanlequydon) phát hiện tất cả những người này đều là người muôn hình muôn vẻ trong giang hồ.

Cũng đúng, lập tức cũng sắp cử hành đại hội võ lâm rồi, vào lúc này
người các môn các phái đều chạy tới núi Thánh Phật, mà đây còn là đường từ phía nam đi đến phía bắc phải đi qua. Trong khách sạn đầy ắp người cũng là bình thường.

Từ khi bọn họ bước vào khách sạn, trong đại đường mặc kệ là đang uống trà, hay là đang ăn cơm, hay là đang uống rượu, hoặc là đang nói chuyện trời đất, tất cả đều ngừng lại, đều lả tả nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.

Trong ánh mắt của bọn hắn tràn đầy thù hận cùng phẫn nộ, nhưng mặc dù như thế, bọn họ vẫn không có một ai dám không biết chết sống hành động thiếu suy nghĩ.

"Ô. . .  Giáo chủ Ma Giáo tiếng tăm lừng lẫy tới rồi! Đại Giáo Chủ quang lâm, hôm nay thật đúng là làm vẻ vang cho khách sạn mộc mạc này của ta" Mị lực của nữ chưởng quỹ —— Tâm Nương bắn ra bốn phía, lắc lắc thân hình như rắn nước của nàng, vừa khoa trương cười, vừa không để lại dấu vết đánh giá người trong ngực Lôi Ngạo Thiên.

Lôi Ngạo Thiên nhếch môi cười, không để lại dấu vết tránh người, tránh được Tâm Nương phong tao kia đụng chạm, duy trì khoảng cách mười bước với nàng.

Tâm Nương rút khăn tay đỏ thẫm ra, che miệng cười khẽ, không chút cố kỵ hướng Lôi Ngạo Thiên ném một đại mị nhãn, sẵng giọng: "Ô. . . Đại Giáo Chủ, trên giang hồ không phải đồn, tính tình cổ quái không gần nữ sắc của ngươi đã tốt hơn sao? Ta thấy ngươi ôm một tiểu mỹ nhân, còn tưởng rằng tin đồn lần này là thật đây? Không ngờ cơ hội Tâm Nương sờ một cái cũng không có."

Tô Nhược Mộng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn Lôi Ngạo Thiên, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nữ tử ăn mặc hở hang, mắt phượng quyến rũ, nói: "Thả ta xuống, đến 【 khách sạn Vô Danh 】 rồi sao? Sao chàng không đánh thức ta?"

Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống, ôm nàng vào trong ngực, không nói gì hướng người trong đại đường đang nhìn Tô Nhược Mộng không dời mắt tuyên cáo chủ quyền. Hắn đưa tay sủng nịch vuốt xuôi cái mũi của nàng, nói: "Nàng giống như mèo chỉ tham ngủ, ta gọi mấy tiếng cũng không thức. Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, ta nghĩ dứt khoát ôm nàng đi vào."

"Ô. . .Tiểu mỹ nhân này thật đúng là phúc khí tốt, lại có thể gần gũi người Đại Giáo Chủ, thật sự khiến người ta hâm mộ." Tâm Nương bị người lành lạnh gạt sang một bên, không chịu cô đơn cắt đứt hai phu thê bọn họ đang liếc mắt đưa tình ở trước công chúng.

Tô Nhược Mộng cười nhìn sang, thấy đáy mắt Tâm Nương cũng không có cái gọi là hâm mộ và ghen tức, nghĩ tới từng tiếng một yểu điệu của nàng, cực kỳ giống như cô nương hồng bài* trong Di Hương Lâu trong ti vi. /DDLQD/ Mà bây giờ nàng còn một thân ăn mặc hở hang, phóng điện mị nhãn mãnh liệt, eo giống như rắn nước kia.

*Cô nương hồng bài chỉ những cô nương chủ chốt kiếm tiền ở thanh lâu kiểu hoa khôi thanh lâu vậy.

"Phốc. . ." Không nhịn được bật cười hì hì một tiếng, tò mò nhìn Tâm Nương, nói: "Lão bản nương xinh đẹp, xin hỏi còn phòng trọ không?"

Tâm Nương sững sờ, nàng thật là không ngờ thái độ của Tô Nhược Mộng lại như vậy, nhìn đáy mắt nàng một mảnh trong sạch, trong lòng âm thầm sinh mấy phần hảo cảm với nàng.

"Có, hôm nay sáng sớm đã có người giúp các ngươi đặt trước gian phòng tốt, chỉ là, xem tiểu cô nương có nhãn lực như vậy, miệng lại ngọt như vậy. Tâm Nương tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, thiên hạ không có cơm trưa ăn miễn phí, dĩ nhiên, lại càng không có phòng trọ miễn phí."

"Tân nương?" Tô Nhược Mộng mỉm cười hỏi ngược một câu, vị tỷ tỷ này hận không gả được sao? Cư nhiên gọi là Tâm Nương?

Tâm Nương nhìn dáng vẻ kinh ngạc kia của nàng, lại rút khăn tay đỏ thẫm ra, che miệng khanh khách nở nụ cười: "Ta là Tâm Nương, cũng không phải là cái tân nương kia. Ta không tim không phổi, mọi sự chỉ nhìn tiền bạc."

"Ha ha." Tô Nhược Mộng bị nàng kỳ lạ tự giới thiệu chọc mình cười khẽ không dứt, tò mò hỏi ngược lại: "Ngươi đã là mọi sự chỉ nhìn tiền, vì sao lại phải nhắc nhở ta không có phòng trọ ở miễn phí chứ?"

Nàng thật tò mò, nếu Tâm Nương nói mình hám lợi như thế, vậy tại sao nàng phải nhắc nhở mình chứ?

Nghe vậy, Tâm Nương cười đến sức quyến rũ vô hạn lên tiếng: "Ha ha, bởi vì Ma Giáo có thể thiếu ta một nhân tình, có nhân tình này, ta không phải lo lắng người khác dám làm gì ta."

"Ha ha!" Đột nhiên, Lôi Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, sau khi dừng lại, buông mắt xuống nhìn Tâm Nương, cười nói: "Tâm Nương, cái bản tính hám lợi này của ngươi đúng là mười năm như một ngày. Nếu ngày nào đó sửa đổi được, ngày muốn biến thành đêm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia