ZingTruyen.Asia

[FREENBECKY] Xứng Đôi

Chap 19: Em ấy bình an là được

hunnie_FB

Vết thương trên tay Becky có một mảnh gương cắm rất sâu, nhìn kỹ có thể thấy được cả thịt dính vào đó. Khi đến bệnh viện quản lý Beer nhìn thấy lại được một phen hoảng hồn.

Bác sĩ nhẹ nhàng lau vết máu ngoài vết thương, rồi dùng cồn khử trùng, Becky ngồi đó cả quá trình không kêu đau lấy một tiếng khiến bác sĩ cũng ngạc nhiên, ông bôi thuốc xong thì băng bó lại.

Bác sĩ nhìn vết thương lắc đầu nói

- Người trẻ thật không biết yêu quý bản thân, cố gắng đừng để dính nước. May mắn là chưa ghim quá sâu, đừng lo lắng, sẽ không để lại sẹo.

Becky như không nghe thấy, ánh mắt thẩn thờ nhìn vô định, chị Beer vội đáp thay

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Tuy vết thương trên tay đã xử lí xong, Becky có thể ra về, nhưng tình trạng cô vẫn không tốt lắm, quản lý quyết định để cô ở trong phòng bệnh một ngày phòng hờ trường hợp bất trắc.

Chị Beer nhận một cuộc gọi, chị vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, rồi nhìn sang Becky hé miệng, ngừng hai giây rồi dịu giọng nói

- Đạo diễn Piyakarn gọi, ông ấy nói bộ "Long Live Love" ngày kia sẽ khai máy ở Chiang Mai, bảo em... đừng đến muộn.

Becky nghe xong cũng không có phản ứng gì, giống như chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô vậy. Tầm mắt hướng về cửa sổ, lặng im ngắm nhìn đường phố tấp nập bên ngoài. Trời đã sáng rồi, nhưng trong lòng Becky chỉ còn một cỗi âm u.

Noey và Irin sau khi hoàn thành công việc lập tức tới bệnh viện, cũng nghe chị Beer cho biết phản ứng của Becky sau khi Freen rời đi. Irin nhìn Becky, tay phải vô thức giơ lên không trung, dường như muốn an ủi, muốn nói gì đó với cô nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, chị cúi đầu.

Noey cảm thấy bầu không khí quá trầm lắng, cô tiến lại vỗ vỗ vai Becky, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể an ủi

- Có chút chuyện thôi, sẽ không sao, Becky. Sau sóng gió này chưa biết chừng lúc ổn thoả P'Freen sẽ trở về.

Nghe đến tên người ấy, cuối cùng Becky cũng có phản ứng, mắt cô khẽ động.

[Chị ấy sẽ trở về chứ?]

Nhưng rất nhanh ánh mắt Becky lại trở nên ảm đạm, cô biết họ chỉ đang an ủi mình mà thôi. Chị ấy rời đi chẳng nói tiếng nào, chính là bỏ rơi mình lại, đã bỏ rơi rồi làm sao có thể trở về nữa?

Becky miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói với Noey

- Noey, cảm ơn em và RinRin đã đến thăm, hai người về nghỉ ngơi đi, tôi không sao.

- Được rồi Becky, em nghỉ ngơi nhiều chút. Có chuyện gì có thể gọi chị hoặc Noey, bọn chị sẽ đến ngay. Được chứ?

- Vâng ạ.

Sau khi Noey và Irin đi rồi, căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh.

Vì còn một số thủ tục bàn giao lại văn phòng cần làm thay cho Freen nên Tispky cũng về trước.

Cả ngày vất vả cũng trôi qua hơn phân nửa. Đèn trong phòng bật sáng, ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài rèm cửa dần dần tan biến rồi mất hẳn. Bầu trời nhường chỗ cho bóng đêm tràn ra.

Đối với chị Beer, đêm nay dài hơn bất cứ đêm không ngủ nào trước kia. Chị không có tâm tư để ngủ, cũng không dám ngủ. Becky sắc mặt tái nhợt, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Rõ là đứa trẻ đang ở cạnh chị, nhưng chị lại không cảm nhận thấy sự hiện diện của đối phương.

Cả hai cứ vậy, một người nhìn vài vô định, một người lặng lẽ quan sát đối phương. Không ai thốt ra lời nào, sự tĩnh lặng bóp nghẹt trái tim của Becky, cũng bóp nghẹt thứ tình yêu vừa chớm nở đã phải sớm tàn của cô.

Việc Becky im lặng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý của chị Beer, chị cảm thấy căn phòng vô cùng ngột ngạt đến đáng sợ. Rõ là cả ngày phải làm việc tối mặt để giải quyết cho Becky êm xuôi, giờ đây cả người mệt lả cũng không dám ngủ. Chị không nỡ để Becky một mình lúc này, cũng không nỡ giao việc cực khổ này cho trợ lý Senna, cuối cùng nhẫn nhịn giao chút việc khác nhờ trợ lý xử lý, còn chị dùng toàn bộ thời gian quan sát đứa nhỏ trên giường bệnh kia. Muốn ngủ cũng không được phép ngủ.

Đến khi ánh nắng chiếu rọi cả mặt đất, sắc trời đã sáng hẳn.

Cuối cùng Becky cũng chịu lên tiếng.

- Đi thôi, chị Beer.

- Đi đâu?

- Đi ăn chút gì đã, rồi chuẩn bị một chút, tới Chiang Mai quay phim.

Ngữ khí Becky bình thường, tựa như đang nói một chuyện thường ngày.

Quản lý Beer sửng sốt, cả người như bất động, hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhìn vào mắt Becky, chỉ thấy một mảng đen mờ mịt, như thể đã buông xuôi tất cả, chị biết sau đêm qua Becky đã hoàn toàn chết tâm, người trước mặt chị không còn là đứa trẻ đơn thuần hồn nhiên nữa.

Từ nay về sau cô không có quyền ương bướng nữa, sự bình an vô sự của cô hiện tại đều do Freen hy sinh đổi lấy.

Cô phải đem theo cả sự kiên định, lòng nhiệt huyết và đam mê với công việc của Freen, một mình đi tiếp.

- Được... chị đi mua đồ ăn sáng cho chúng ta. Em... sửa soạn chút đi nhé?

Chị Beer nói rồi lập tức rời đi chuẩn bị, dù tâm trạng Becky hẳn vẫn chưa khôi phục được, nhưng công việc đã cận kề rồi, chị cũng không hi vọng lần này đứa nhỏ lại đắc tội với đoàn phim lớn nữa. Vốn đã sẵn sàng đón nhận tình huống tệ hơn rồi, nhưng Becky sớm đã nghĩ thông hơn chị tưởng.

Đã một năm trôi qua kể từ sự kiện hôm ấy. Báo đài cũng sớm cho chuyện kia chìm vào quên lãng, mạng xã hội chính là như vậy, chỉ chăm chăm và cái hay cái mới mà đào vào. Mối tình tan vỡ hay là việc Freen Sarocha rời đi chính là một trong những kịch bản mà bọn họ muốn thấy. Tận khi chứng kiến được rồi, bọn họ cũng sớm không còn để tâm đến "chuyện tình" của hai người nữa.

Suốt một năm, mỗi ngày ngoài thời gian quay phim, làm việc ra thì Becky rất thích chạy bộ. Đều đặn hàng ngày cô sẽ chạy vài vòng trên đường phố khu cô ở.

Chạy giúp chuyện cũ lùi về sau, có thể khiến ký ức nhạt nhoà theo cơn gió vụt qua, giải phóng năng lượng cơ thể để làm phai nhạt sự ấm ức, cay đắng chôn giấu trong lòng.

Cũng chỉ khi chạy bộ cô mới không nhớ tới người ấy.

Becky cũng không để lộ một chút tâm tư đau khổ nào về chuyện cũ, chị Beer luôn ở cạnh quan sát đứa nhỏ này cuối cùng cũng có phần cảm thấy an tâm. Nhưng đó cũng chỉ là cái mặt nạ bình thản mà Becky vất vả đeo lên mỗi ngày khi rời nhà. Chỉ có mình cô biết cô đã tuyệt vọng tìm kiếm tung tích của người cô yêu ra sao, chỉ cần trong đầu bất chợt nhớ đến nơi nào, cô dường như ngay lập tức trong đêm chạy đến đó để tìm kiếm.

Hy vọng rồi lại thất vọng. Freen Sarocha như thể biến mất khỏi thế giới này, nàng ấy thật sự nhẫn tâm bỏ lại Becky, để cô ở lại một mình vũng vẫy giữa biển lớn, có chênh vênh, có kiệt sức cũng chỉ tự cô cam chịu.

Lại một đêm nữa tìm kiếm thất bại, Becky trở về nhà với bộ dạng tơi tả, cô kiệt sức nằm nhoài ở sofa, trong màn đêm tịch mịch mà lặng lẽ rơi nước mắt.

Freen, chị đâu rồi?

Chị không cần em nữa sao?

.

.

.

Tháng sáu, Thái Lan có lễ trao giải thường niên, giải thưởng điện ảnh Golden Doll Thailand.

"Long Live Love" chiếu vào tháng 2 năm nay, bộ phim truyền hình này được đầu tư và sản xuất với đội ngũ chuyên nghiệp, khảo cứu nghiêm túc về phục trang, tính kịch cũng rất gay cấn. Cùng với dàn diễn viên đều là các diễn viên vô cùng được săn đón lúc bấy giờ, từ trong thời kì quay phim cũng tốn không ít giấy mực của cánh phóng viên. Đến tận khi công chiếu càng nhận thêm nhiều phần chú ý của khán giả.

Đoàn phim cũng nắm bắt sức nóng, không ngừng chi tiền cho các hoạt động quảng bá, mở show trò chuyện, chạy banner quảng cáo khắp đất Thái. Công việc tuy vô cùng bận rộn nhưng dàn diễn viên ai nấy đều tận tâm và nhiệt huyết. Hiệu quả mang lại cực kỳ tốt, hoàn toàn xứng đáng với công sức mọi người bỏ ra.

"Long Live Love" chiếm lĩnh bảng tìm kiếm X và LINE trong suốt một tháng liền, lượt xem trực tuyến đột phá con số 2 tỷ lượt.

Bộ phim được đề cử các hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, bộ phim truyền hình xuất sắc nhất, trở thành một đối thủ nặng ký cạnh tranh trong những giải thưởng lớn nhỏ trong năm.

8 giờ tối, sau khi đi thảm đỏ, tất cả minh tinh đều ngồi vào chỗ của mình. Hội trường buổi lễ lúc này vô cùng náo nhiệt, đông đúc.

Khách mời nhận nhiệm vụ lên trao giải nữ chính xuất sắc là Chompoo Araya, chị cũng là nữ diễn viên thực lực từng được xướng tên nhận vinh dự này.

Becky nhìn chăm chăm hình ảnh mình và những diễn viên được đề cử khác trên màn hình lớn, trên gương mặt vẫn là nụ cười ung dung, khiêm tốn nhưng trong lòng thì căng thẳng muốn nghẹt thở. Nếu lần này chiến thắng, sự nghiệp cô sẽ chuyển mình, một bước tiến trở thành diễn viên phái thực lực hot nhất thời điểm hiện tại.

Cảnh tượng hệt như hai năm trước, tại lễ trao giải Starpics. Chỉ khác là lúc trước cô vẫn còn dáng vẻ non nớt, bây giờ cô trưởng thành hơn rất nhiều.

Araya mở phong bì ra, lấy tờ giấy viết tên người đoạt giải.

Becky xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, môi vẫn giữ nụ cười tự tin.

MC Araya nhìn cái tên được viết trên giấy, nở nụ cười như thể cô đã dự liệu được trước. Cô nở nụ cười tươi, tay cầm micro càng thêm vững vàng, cô bắt đầu đọc.

- Nữ chính xuất sắc nhất giải thưởng Golden Doll Thailand hạng mục phim truyền hình Thái Lan lần thứ 28 là...

- Cô ấy chính là người tôi đã từng hợp tác, người em gái tốt của tôi, là người đảm nhận vai Namo, Becky Rebecca Patricia Armstronggg!

Ngay lập tức, tất cả ánh đèn sân khấu đổ dồn về thân ảnh Becky đang đứng lên, cùng với tiếng hò reo, tiếng vỗ tay ngập tràn cả khán phòng.

Becky ôm bạn diễn Sunny bên cạnh trước, rồi vững vàng từng bước theo con đường đang được đèn chiếu soi sáng hướng lên sân khấu trong tiếng vỗ tay và lời chúc mừng của các diễn viên xung quanh.

Chuyện đời vốn dĩ thần kỳ như vậy, ai ngờ được cô khởi đầu từ một người bị dân mạng trêu chọc, chê bai là "kỹ năng diễn tồi", "tướng mạo kỳ quái", "thích ra vẻ" lại đi đạt tới thành công như này?

Khi đã thành công, bạn có thể loại bỏ hết sự khổ sở, những lời nói ác ý xuất hiện bên tai trong quá trình bạn trưởng thành, cũng có thể giúp bạn tận hưởng mùi vị khi được mọi người tung hô, công nhận.

Araya cầm cúp đứng trước mặt cô, gương mặt đầy sự vui mừng và tự hào

- Becky, chúc mừng em!

Bốn chữ này, giống hệt như hai năm trước Freen trao giải cho cô, cũng là ngữ điệu dịu dàng dễ nghe ấy.

Thân ảnh người trước mặt tựa như hoà vào làm một với hồi ức trong trí nhớ cô, khiến Becky thất thần trong khoảnh khắc.

- Becky?

- A! Cảm ơn chị, P'Araya!

Becky nhắm mắt, cắn răng tự nhủ kiếp này có lẽ cô sẽ không có cơ hội cùng đứng trên một sân khấu với Freen nữa rồi.

Becky nắm chặt lấy chiếc cúp, đứng trước micro, cô tự mình chỉnh tóc mái, phát biểu

- Tôi còn nhớ khi đi thử vai bộ phim này, cũng có rất nhiều diễn viên xuất sắc khác đến cùng. Đối với tôi, điều may mắn nhất đối với một diễn viên có lẽ là gặp được một kịch bản hay, một đoàn sản xuất giỏi, cuối cùng truyền tải nội dung tác phẩm tốt nhất qua màn ảnh.

- Xin cảm ơn các anh chị đồng nghiệp trong đoàn phim, cảm ơn chị Beer quản lý, cảm ơn trợ lý Senna của tôi, bao năm nay luôn sắp xếp hỗ trợ công việc giúp tôi, mọi người đã vất vả rồi. Thành công tôi có ngày hôm nay, đều có công của cả mọi người, tôi thật sự vô cùng biết ơn từ tận đáy lòng mình.

- Cảm ơn tất cả những nhân viên hậu cần làm việc đằng sau màn ảnh của bộ phim "Long Live Love" cũng như tất cả những người hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi. Cảm ơn đạo diễn Piyakarn, cảm ơn anh đã lựa chọn tôi, trao cho tôi cơ hội này, hy vọng biểu hiện của tôi không khiến anh thất vọng.

- Cuối cùng, hãy cho phép tôi cảm ơn một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi...

Becky nói tới đây thì ngừng vài giây, cô hít sâu một hơi, nhìn xuống phía khán giả ngồi chật kín khán phòng rộng lớn. Còn có cả chục máy quay đang hướng về phía cô, buổi lễ trao giải này đang được phát sóng trực tiếp cả nước.

Hai năm trước, là Freen ở bên cạnh cô, cho dù chỉ cách một bờ vai nhưng cô không dám nói ra những lời trong lòng, cũng lãng tránh ánh mắt quan tâm của đối phương.

Vinh dự này, cho dù nàng không ở bên cô... Trong lòng Becky nó đã sớm thuộc về Freen.

- Chị ấy chính là Freen Sarocha.

Nét mặt của Becky đã vô cùng bình thản, giọng nói có chút nghẹn ngào, tựa như tình cảm giấu kín bao lâu cuối cùng cũng có cơ hội thổ lộ.

- P'Freen... Chị ấy là người cổ vũ, khích lệ nhiều tôi nhất. Không có chị, sẽ không có tôi ngày hôm nay, vinh quang này nên dành cả cho chị ấy. Cảm ơn chị, P'Freen.

- Tôi thật sự cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe tôi chia sẻ.

Becky nói xong cúi người thật thấp, rồi đi xuống khỏi sân khấu.

Ở một nơi xa xa.

Freen đang xem tivi phát trực tiếp lúc này nước mắt đã giàn giụa.

Nàng vẫn nhớ trước kia mỗi lần phát biểu khi nhận giải, Becky không giỏi kiểm soát và biểu đạt cảm xúc, bản thân nàng thường lo lắng cô sẽ nói sai gì đó.

Nhưng giờ cô đã trưởng thành rồi, trên gương mặt cô là sự bình tĩnh, lời nói có chừng mực, biết tiến biết lùi, tất cả đều mang vẻ khiêm tốn, tài giỏi. Chỉ cần phát biểu một đoạn ngắn cũng có thể mang lại cảm giác cuốn hút.

Cô sẽ gặp được người xứng đáng hơn. Tài giỏi, mạnh mẽ hơn nàng. Một người có thể quang minh chính đại cùng cô công khai yêu đương, nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.

- Em lau đi.

Một người đàn ông bước vào từ ngoài cửa, anh lấy khăn giấy từ trong túi đưa qua cho Freen.

- Cảm ơn anh.

- Nhìn em kìa, hối hận hồi ấy đã rời xa cô ấy đúng không?

Freen không đáp thẳng, chỉ nhẹ giọng nói

- Em ấy bình an là được.

Tựa như cho đối phương một đáp án, cũng cho chính mình một lý do.

.

.

.

Bangkok, cuối tháng 8.

Cầu vồng chiều tối nay thật đẹp, giống như vô số ngôi sao tụ lại rồi phân tán.

Becky đi bộ một mình rất xa, sau khi Freen rời đi, cô cảm thấy ngôi nhà trống vắng kia không thể gọi là "nhà" được nữa. Cô chuyển về căn chung cư trước kia của mình, vừa tiện ở gần với quản lý, có thể để chị ấy ghé thăm bất cứ lúc nào.

Từ sau cuối năm ngoái nhận được giải Siam Dara Star Awards ở hạng mục phim truyền hình Thái Lan, cộng với giải nữ diễn viên chính xuất sắc ở Golden Doll Thailand và gần đây nhất là giải Kazz Awards nhận được hai ngày trước.

Becky chính thức trở thành nữ diễn viên được yêu thích nhất thế hệ mới.

Trong thời gian hơn một năm qua, Becky đã quen biết rất nhiều người, cả trong giới lẫn ngoài giới. Các mối quan hệ dần được mở rộng, và cô cũng mở lòng đón nhận mọi người đến làm thân.

Nhưng không có bất cứ ai có thể khiến cô vừa căng thẳng vừa vui vẻ. Không ai có thể thay thế vị trí của người đó.

Mỗi tháng cô đều dành ba bốn ngày đi tới những thành phố khác nhau. Cô biết Irin và Noey đều len lén lên mạng tìm kiếm thông tin giúp cô.

Nhưng không có bất cứ tin tức gì về Freen.

Chị ấy trốn đi đâu được chứ?

Becky trở về nhà dùng nick phụ của mình dạo một vòng trên X, bất chợt thấy một tài khoản X trước kia cô hay lui tới, đã hai tháng rồi người này không cập nhật bài đăng mới.

Cô nhớ rõ lúc trước khi cô nghiền ngẫm nhân vật Namo, có những chỗ tâm lý phát triển rất khó hiểu. Cô không tìm được sự trợ giúp từ ai, đành lên đây tìm kiếm.

Becky tìm trên mạng tư liệu có liên quan đến việc phát triển nhân vật, ấn tượng nhất về những bài viết, bình luận của người này. Cô ấy có sự lý giải rất độc đáo của riêng mình, đặc biệt là rất hiểu quá trình gây dựng nên một Namo nổi loạn, phân tích tâm lý nhân vật vô cùng chuẩn xác.

Cô ấy không giống một người viết blog phân tích bình thường, mà giống một... biên kịch hơn. Sau đó cô tiện tay ấn theo dõi, vài ngày sẽ lại lên đọc những bài diễn biến và tâm sinh lý của người vị thành niên, đọc tư liệu về quá trình lớn lên của những đứa trẻ lớn lên thiếu vắng tình yêu thương gia đình,...

Becky bỗng nhớ ra trước khi đi thử vai bộ phim này đã đưa kịch bản cho Freen xem giúp. Cái này...

Sắc mặt cô bỗng biến đổi, hơi thở có phần gấp gáp, cô lập tức thoát khỏi X rồi gọi điện cho chị Beer.

- Chị Beer, phiền chị tra giúp em địa chỉ IP cụ thể của tài khoản X này với. Giờ em gửi thông tin qua cho chị.

Tắt máy, cả người Becky đều căng thẳng. Nếu thật sự như cô nghĩ, có lẽ cô sắp tìm được đối phương rồi. Lại nhớ đến viễn cảnh người kia đi không nói lời từ biệt, thật lâu về sau cũng không có lấy một lời hỏi thăm khiến cả người Becky chợt lạnh.

Cô đang sợ, sợ quá khứ lần nữa lặp lại. Sợ Freen sẽ lần nữa trốn tránh bỏ rơi cô. Nhưng càng sợ cũng càng mong mỏi, vì nếu người kia thật sự là chị ấy, vậy là chị ấy luôn dùng nhiều cách để giúp đỡ cô từ xa, trước giờ vẫn chưa từng bỏ mặc cô.

Lần này nếu như có thể gặp lại, cô nhất định...

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, là tiếng chuông điện thoại từ quản lý. Becky vội vàng ấn nút nghe.

- Chị tìm được không?

- Tìm được rồi.

- Ở đâu?

- Gần đường Koh Haa, tỉnh Hin Daeng, Khon Kaen

- Khon Kaen...

Thành phố này cô đã quá quen thuộc, cô thầm gọi cái tên ấy, dòng nước ấm nóng bất giác tràn ra trong hốc mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia