ZingTruyen.Asia

Fanfic dịch YugiOh [ ( Yami Yugi ) Atem / Tea ( Anzu )]: Không còn ở hiện tại

Chương 11: Sự ngạc nhiên

atemuxanzu

Chương 11: Sự ngạc nhiên

Chính điện

Tea đưa thức ăn đến cho Atem. Cô vui rằng cô là một người hầu bàn. Cô cân bằng khay thức ăn trong bàn tay. Cô cúi đầu và đưa chiếc khay lên. Atem tóm lấy trái đào và bắt đầu ăn rồi Tea bắt đầu ngồi kế bên ghế ngai vàng. Atem nhẹ nhàng vỗ đầu Tea. Tea không làm gì với nổi sợ hãi khi tâm trí của cô đã quay trở về cả.


Lưu ý rằng những bức hình chỉ là phụ vào cho nên dù ko hợp cũng ko nên thắc mắc nhé ^^

Nếu anh ta vỗ đầu tôi như con chó một lần nữa thì tôi sẽ cắn anh và và không quan tâm đến việc anh sẽ nhìn thấy tôi làm việc đó nữa đấy.

Tea ngồi bất động ở đó và nhìn thấy một đứa bé đang khóc lóc chỗ ghế ngai vàng.

Đứa bé cứ khóc và nó đã được Mana dẫn theo sau. Atem từ ghế ngai vàng đi xuống và cúi xuống trên một đầu gối và đặt bàn tay của đứa bé lên vai anh.

"Có chuyện gì?" Atem hỏi.

Đứa bé khịt mũi và khóc lớn hơn khi nó cố gắng nói. Những pháp sư của anh đến đem khăn đưa cho Atem. Atem lau gương mặt đứa bé bằng chiếc khăn. Sau đó đứa bé ngừng khóc.

"Cha con...con không tìm thấy cha." Đứa bé nói.

"Chúng ta sẽ tìm ông ấy. Đừng lo. Có lẽ ông ấy ở đâu đó trong Ai Cập thôi." Atem an ủi.

Đứa bé lắc đầu "Cha đã bảo con rằng chúng tôi sẽ cùng đi đến La Mã mà và chúng tôi đã bị xa cách và con không biết cách." Thằng bé nói

"Đừng lo, ta sẽ cử người hộ tống nhóc đi La Mã và người hộ tống sẽ không rời đi cho đến khi nhóc tìm thấy cha nhé." Atem nói.

Đứa bé nhìn lên và mỉm cười. Nó cúi đầu gần như hơn 10 lần rồi.

"Cám ơn Pharaong." Đứa bé nói.

"Nhưng cho đến lúc đó thì hãy đưa đứa bé gì đó để ăn uống và đổ đầy thức ăn vào túi của nó nhé." Atem ra lệnh.

Những người hầu trong cung cúi đầu và làm việc. "Simon, ngươi có thể cho đứa bé xem nơi mà nó sẽ nghỉ ngơi trước khi bắt đầu chuyến đi được không?" Atem hỏi.

"Tất nhiên." Simon đáp lời. Ông dẫn đứa bé ra khỏi chính điện.

Tea ngồi đó bị sốc với việc mà cô chứng kiến.

Wow! Atem tử tế làm sao! Ngài ấy quá tử tế như khi ngài ấy ở tương lai vậy.

Atem trở về ghế ngồi hướng về phía Tea. Tea có gắng trông có vẻ như một búp bê. Atem hơi mỉm cười tự mãn với cô.

Kì lạ, ta nghĩ rằng ta vừa mới nhìn thấy sự sống trong cô ấy. Ta nghĩ rằng cô ấy đã phá được sự điều khiển tâm trí rồi.

Anh đi đến và ngồi vào ghế ngai vàng lắng nghe lời báo cáo về những tên cướp chạy mất tích trong sa mạc. Ta có thể dễ dàng bảo với những pháp sư rằng cô ấy không còn trong vòng điều khiển nữa rồi.

Atem nhìn xuống cô và tóm lấy quả táo. Nah ta nghĩ rằng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ với cô ấy.

Thời điểm vào ban đêm

Chính điện

Mọi người rời khỏi phòng để lại Atem và Tea một mình. Atem đến chỗ Tea và khóa dây xích. Tea nghĩ đến việc chạy trốn nhưng rồi chỉ nhận thấy kế hoạch của cô đã bị phá hủy khi Atem nâng cô lên bằng cánh tay của mình. Tea cố gắng giấu sự thẹn thùng đến với cô. Atem cười tự mãn khi anh nhìn thấy cô đỏ mặt. Anh xem xét để chắc chắn rằng đầu cô dựa vào ngực anh. Tea hơi dựa vào ngực anh. Cô kháng cự để mình không ngủ khi anh bước xuống đại sảnh.

Đợi đã, chúng ta sẽ đi đâu. Tea nghĩ.

Atem mở khóa, mở cánh cửa ra. Anh đặt Tea vào giường và đặt dây xích vào cánh tay Tea.
Nhiều dây xích hơn rồi. Tea nghĩ.

Atem cúi xuống gần đầu Tea và chà đôi môi mình lên môi anh. Anh nhẹ nhàng hôn cô.

Anh nhắm mắt lại. Tea đỏ mặt dữ dội.

Whoa, anh ta đang hôn tôi. Chắc là tôi đang mơ. Tea nghĩ.

Atem dừng ở đôi môi và di chuyển lên phía tai cô. "Ta biết ngươi không còn bị điều khiển nữa rồi, Tea." Atem nói.

Anh nhướng đầu ra khỏi Tea và nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh của cô. Cô nhìn lên trông như bị sốc.

"Làm sao ngài biết?" Tea hỏi.

"À, có một tia sáng trong đôi mắt ngươi và cách à ngươi thẹn thùng đặc biệt là khi ta hôn ngươi." Atem trả lời. "Khi ngươi còn trong vòng điều khiển thì ngươi là người đầy tớ tốt đấy." Atem nói.

Tea nghĩ lại về việc anh vỗ cô thì cô nhìn trừng trừng giận dữ vào Atem.

"Sao ngài dám sử dụng tôi như một người hầu chứ." Tea lên tiếng.

"A, ta đã bảo rằng hình phạt thứ hai sẽ tồi tệ hơn hình phạt trước nhưng bây giờ thì ngươi tự do rồi do đó ta sẽ nghĩ đến một hình phạt tồi tệ hơn cái này." Atem nói.

Tea rùng mình với gần như những lựa chọn mà anh có thể áp đặt vào cô.

"Đợi đã, xin đừng làm vậy." Tea nói, gần như là khóc lên.

"Và vì sao ta lại không?" Atem hỏi.

"Bởi vì tôi thách thức ngài một trò chơi."Tea đáp lời.

Atem cười lớn khi Tea đề cập đến trò chơi với anh.

"Ta nghĩ chúng ta biết việc xảy ra lần cuối khi ngươi thách thức ta trò chơi chứ." Atem hỏi. "Vâng, ta cho rằng hình phạt là do ta quyết định." Atem nói.

"Đợi đã Atem!" Tea la lên.

Atem trao cho cô biểu hiện bị sốc trên gương mặt.

"Sao ngươi biết tên ta?" Atem hỏi.

"Tôi sẽ báo cho ngài biết nếu ngài chơi trò chơi với tôi và nếu tôi thua thì tôi sẽ nói thêm cho ngài biết và nếu tôi thắng thì ngài phải thả tôi." Tea nói.

"Hãy thực hiện việc đó với việc đặt cược cao hơn là nếu ta thắng thì ngươi sẽ đưa cho ta mọi thông tin ta cần biết và." Atem lấy hơi thở sâu và nhìn lên cô mỉm cười "đó là luôn luôn ở lại đây trong hoàng cung cùng với việc không bao giờ rời đi và cũng trở thành vợ ta luôn." Atem nói.

Tea há hốc miệng khi nghe anh nói vậy.

Cái gì vợ anh ta à. Anh ta thích tôi nhiều đến vậy sao?

Tea sợ hãi nhìn lên Atem. Anh ấy đang có kế hoạch gì?

"Có chuyện gì mà ngươi sợ vậy?" Atem hỏi.

Tea gạc việc bị sốc của mình ra để đem đến gương mặt có vẻ thách thức nhất.

"Tôi sẽ không thua." Tea nói.

Atem cười lớn và hôn trán cô trong khi cô đỏ mặt. "Ta chắc rằng ngươi sẽ thua, hoàng hậu ạ. Ta sẽ báo cáo mọi thứ về tất cả việc này cho những pháp sư. Ồ và Tea, đừng có bỏ trốn lần này nhé." Atem dặn dò.

Anh cười lớn và đóng cửa.

Ồ tốt tại sao mà tôi không đấm anh ta chứ. Cô nhìn lên trần nhà.

Anh ấy tốt và tất cả nhưng vì sao anh ấy muốn tôi làm vợ anh ấy chứ? Có thể việc đó là để làm tôi bị yếu thế hay gì đó sao? Anh ấy luôn giữ lời do đó đây không phải là nói dối. Tôi hi vọng đó là lời nói dối. Cô cố chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia