ZingTruyen.Asia

Fanfic Chu On Abo Hoan Ac Quy Phu Nhan Cua Ta

Sau khi Tung Sơn phái bị diệt, Ôn Khách Hành liền muốn cùng Hạt Vương tách ra.

Bởi vì vở kịch tiếp theo còn phải có quốc sư vào kinh diện thánh mới có thể tiếp tục diễn, mà Ôn Khách Hành không muốn lãng phí thời gian quý báu trên người nam nhân này ngoài Chu Tử Thư ra, cho nên đối mặt với Hạt Vương dính lên y lựa chọn dùng một câu nói đuổi đi.

"Hạt Vương, hữu duyên gặp lại."

Hai ngày sau, Ôn Khách Hành trở về kinh thành trước quốc sư, sau đó xe ngựa của quốc sư vừa trở về liền đi thẳng đến hành cung của Hoàng đế, tòa hành cung này được xây dựng nhiều năm, Hoàng đế lại một mực ở đây cho nên phụ cận không thể thiếu phát triển thương mại, cho tới bây giờ, khu vực này mặc dù không thể gọi là thành trì, địa vị cũng thập phần phồn hoa, Ôn Khách Hành đang ngồi trên lầu hai tửu lâu bên đường, đối diện y là Tào phu nhân đã nhiều ngày không gặp, nàng đeo nón lụa màu trắng, toàn thân chỉ có một đôi tay lộ ra, hơn nữa rõ ràng nhìn ra trong khoảng thời gian này nàng đang bôn ba bên ngoài. Làn da nhìn vàng đi không ít.

Ôn Khách Hành liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa màu đen khiêm tốn kia, nói với Tào phu nhân: "Chuyện này qua đi bà cùng Tào Úy Ninh đều không cần trốn ở phủ Trấn Quốc tướng quân nữa."

Hai tay Tào phu nhân nắm chặt cùng một chỗ, nàng đang áp chế cảm xúc nôn nóng, trầm ngâm nói: "Tận nhân sự nghe thiên mệnh, công tử đã vì chúng ta làm hết thảy điều có thể làm được, chúng ta đều hiểu rõ."

Ôn Khách Hành lại nói: "Đây là con đường hai người tự lựa chọn, không liên quan đến ta." Y lại nhìn về phía chiếc xe ngựa kia: "Ta còn có chuyện, bà ở đây chờ ta, nếu không kịp đóng cửa thành, bà liền về phủ tướng quân trước, nhưng không nên nói cho bất luận kẻ nào ta nói cho bà làm chuyện." Dứt lời y liền mặc kệ Tào phu nhân trả lời như thế nào, một bước giẫm lên lan can rồi nhảy lên, tư thái nhẹ nhàng bay lên nóc nhà đối diện, sau đó liền theo xe ngựa một đường đi về hoàng cung.

Hoàng cung mặc dù là hoàng cung nhưng Hoàng đế cũng không phải là người ủy khuất mình, tòa hoàng cung này từ sau khi hắn đăng cơ liền khởi công xây dựng lại, vốn là muốn dùng làm mùa hè tránh nóng nhưng theo tác phong của Lão hoàng đế càng ngày càng hoang dâm vô độ, tòa hoàng cung này liền bị lão ta nhiều lần lên tiếng mở rộng, đến thời khắc hoàn thành, hoàng cung chiếm diện tích hơn năm trăm mẫu, cung điện lớn nhỏ cộng lại có thể có hơn một vạn gian phòng, gấp đôi hoàng cung cũ.

Cũng là một đường đi theo quốc sư, bằng không nói không chừng Ôn Khách Hành có thể ở bên trong quẩn quanh đến choáng váng mất, lại may mắn hiện tại bên người Hoàng đế không có đại thống lĩnh Lục Phóng đặt ở bên người, người của của Ti Thanh Tra điêu linh còn lại chỉ là một ít tôm binh cua tướng, lại không ai phát giác ra Ôn Khách Hành đã lặng lẽ lẻn vào.

Nhưng có người đã đến sớm hơn Ôn Khách Hành.

Trên nóc nhà  hoàng cung của lão Hoàng đế, Hạt Vương nắm lấy lưu ly uyên ương nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà, hắn thấy Ôn Khách Hành đến liền lộ ra nụ cười: "Hôm nay là ta đang chờ ngươi."

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hạ xuống, y liếc mắt nhìn Hạt Vương một cái rồi hỏi: "Có thể xác nhận trước thời gian quốc sư diện thánh, thám tử của ngươi đều có thể trà trộn đến bên cạnh Hoàng đế?"

Hạt Vương chỉ cười nhạt: "Bí mật nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi, nhưng mà ngươi muốn biết cũng được, chỉ cần trả giá ngang hàng."

Ôn Khách Hành: "Vậy quên đi, ta sợ mình bị bán lúc nào cũng không biết."

"Thiếu đảo chủ một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn, từ khi gặp ở Minh Nguyệt lâu thì đã luôn đề phòng ta rất nhiều, ngược lại là ta một mực hao tâm tư đoán ngươi, tìm cách giúp ngươi. Tính ra, muốn bán lần này cũng là ta bị ngươi bán đi mới phải."

Ôn Khách Hành nhíu mày, này, đại ca, hai chúng ta rốt cuộc ai là Càn Nguyên, ai là Khôn Trạch? Đừng làm như ta giống như một người đàn ông phụ lòng!

Hạt Vương lại thở dài, vị đệ đệ này thật sự là dầu muối bất tiến, hắn nói: "Kỳ thật ngươi muốn giết ai cũng có thể trực tiếp nói cho ta biết, hiện giờ bên cạnh Hoàng đế đã không còn Lục Phóng, những người khác căn bản không đáng nhắc tới, chúng ta hôm nay cho dù là để cho thiên hạ thay đổi triều đại thì có gì không được?"

Hắn càng hời hợt, lại càng có vẻ không ai bì nổi, thân phận sát thủ kiếp trước này cách vị trí quá xa, Ôn Khách Hành mở quạt ra chậm rãi lay động, nóc nhà nhất thời lâm vào yên tĩnh, phía dưới tiếng trúc tơ lại càng thêm rõ ràng, tranh cổ tranh, sáo ngắn cùng tỳ bà đồng loạt bao bọc tiếng hát mềm mại ôn nhu, lại không đúng lúc lẫn lộn với từng trận tiếng cười vui vẻ của nam nữ.

Hoàng đế rõ ràng là say sưa trong niềm vui của những kẻ say rượu.

"Ngươi nói không sai, nhưng ta không cho phép người phá hư niềm vui trong trò chơi của ta, mà hiện tại còn không phải là lúc Hoàng đế rời khỏi sân khấu." Ôn Khách Hành dừng một chút, bỗng nhiên hỏi: "Hạt Vương có biết đây là khúc nhạc gì, còn trách dễ nghe."

Hạt Vương giật mình, tựa hồ là kinh ngạc Ôn Khách Hành nói đề tài chuyển đến lạnh ngạnh cứng như thế, có điều là hắn vẫn nhắm mắt lại cẩn thận nghe một lát, trên mặt cũng chậm trãi hiện ra vẻ hưởng thụ, nhạc quan phụng dưỡng Hoàng đế nhất định đều là hảo thủ vạn nhất chọn một, trong nhạc khúc càng có thể thưởng thức tâm tình cùng tình cảm của nhạc sĩ, đối với người giỏi tiện đạo này mà nói càng thêm hấp dẫn, tỳ bà của Hạt Vương dùng để giết người, nhưng điều này cũng không cản trở cảnh giới hắn theo đuổi âm luật, tiếng nhạc tuyệt vời này vào lỗ tai hắn liền trở thành sông Xuân Giang dưới ánh trăng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

"Là 《Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ》, nhưng mà khúc phổ có chút thay đổi."

Ôn Khách Hành lại nói: "Dễ nghe là dễ nghe, nhưng mà ta cảm thấy ở nơi này tỳ bà rất nhiều."

Hạt Vương hơi nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt Ôn Khách Hành liền có chút ý tứ chất vấn, tựa hồ đang nói: Ngươi có hiểu âm lật không?

Hắn mở miệng nói: "Tỳ Bà này bản thể không kém, ít nhất đã được tu luyện hơn mười năm, mặc dù để ý âm cảnh hơi kém một bậc nhưng mà cũng coi như thập phần khó có được."

"Thì ra là như thế." Ôn Khách Hành gật gật đầu: "Như vậy xem ra Hạt Vương rất hiểu Tỳ Bà."

Hạt Vương liền nói: "Chẳng qua là sở thích thời gian, như thế nào, ngươi muốn học?"

"Chẳng qua là tùy tiện tán gẫu, nếu không cùng ngươi ở trên nóc nhà này, hai người nhìn nhau không nói gì thì thật xấu hổ." Ôn Khách Hành nhếch môi nói chuyện, sau đó xoay người, nhưng ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống, y ngồi xổm xuống xốc lên mấy mảnh ngói, nói đến cũng trùng hợp, lúc này Ti Trúc huyên náo ngừng lại, có thể thấy được Hoàng đế muốn cùng quốc sư đàm chính sự.

Trước khi trở về, quốc sư liền trả lời tin tức nói rõ biến cố trên Tung Sơn, cho nên quyển bí kíp tàn phá lại tràn đầy quỷ họa phù kia tuy rằng làm cho sắc mặt Hoàng đế rất không đẹp nhưng rốt cuộc cũng không nổi giận, lão ta hỏi: "Tiều phu kia còn chưa tỉnh?"

Nói đến đây, quốc sư cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng miệng vết thương chuyển biến tốt đẹp, sốt cao cũng lui xuống, nhưng tiều phu này chính là không tỉnh lại được, cho dù đại phu dùng kim đâm vào mười ngón tay của hắn cũng vẫn vô dụng: "Đám giang hồ kia xuống tay không biết nặng nhẹ, lại phế võ công của hắn, trước mắt bảo vệ được mạng, lại còn phải chờ đợi, bệ hạ là Chân Long Thiên Tử, ông trời nhất định sẽ cho người được như ý nguyện."

Ôn Khách Hành ở trên nóc nhà ôn nhu mỉm cười, y thầm nghĩ: Thiên có thể để cho ngươi được đáp nguyện hay không ta không biết, bất quá ta khẳng định muốn ngươi biết được thực tế tàn khốc là như thế nào.

Hạt Vương cũng tiến lại gần, hắn chọc chọc cánh tay Ôn Khách Hành, tươi cười của Ôn Khách Hành liền biến mất nhưng vẫn lạnh mặt cho hắn một chút vị trí.

Hai người liền chen chúc cùng một chỗ xem náo nhiệt.

Hoàng đế đã đợi lâu như vậy, lại tổn hại rất nhiều nhân thủ, chỉ vì võ công có thể làm cho người ta trường sinh, đồ vật trước mắt đã đến trong tay, lão ta càng gấp không thể nhịn được bèn hạ lệnh cho người đem tiều phu mang tới, đồng thời toàn bộ người của Thái y viện cũng gọi tới, trong vòng hôm nay nhất định phải đánh thức hắn.

Cũng là kỳ quái, dọc theo đường đi giày vò thế nào cũng không tỉnh lại bị một thái y tùy tiện tiện bóp bóp người liền mở mắt ra, chỉ là nhìn người rất mơ hồ, một cỗ cảm giác một giây sau người lại muốn ngất đi.

Hoàng đế đương nhiên là vui vẻ, sau khi đuổi thái y lui ra, hắn liền muốn mọi người lui ra, để tiều phu lập tức đem thần công dạy cho lão ta, quốc sư lại mở miệng nói: "Bên cạnh bệ hạ phải có người, phòng ngừa việc ngoài ý muốn."

Hoàng đế chỉ muốn mình trường sinh, những người khác làm sao xứng vạn tuế như đế vương? Nhưng lời nói của quốc sư cũng có đạo lý, nếu bên cạnh không có ai, tiều phu này làm ra chuyện gì bất kính cũng không kịp cứu vãn, cho nên cuối cùng trong điện chỉ còn lại vài người, tiều phu, hoàng đế, quốc sư cùng mấy cận vệ được hoàng đế tín nhiệm nhất.

"Chỉ cần ngươi đem phương pháp trường sinh nói ra, trẫm hứa hẹn thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi."

Tiều phu liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ trắng bệch, trong mắt hắn không có tâm tình dao động rõ ràng, chỉ lạnh nhạt liếc quốc sư, sau đó nhìn thẳng hoàng đế trước mắt, sau đó mở miệng nói: "Ngươi lại đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi biết."

Những lời này thập phần bất kính, sắc mặt Hoàng đế thoáng chốc âm trầm xuống, nhưng ở trước mắt tiều phu đáng trị tội này lão còn muốn luyện trường sinh, vì thế Hoàng đế chỉ đành nhịn lửa giận đến gần tiều phu.

Tiều phu tựa hồ là choáng váng, vịn đầu lại chống tay lên vai Hoàng đế, đây càng là càn rỡ nhưng Hoàng đế vội vàng muốn biết công pháp trường sinh nên quyết định sau này lại cùng hắn tính sổ.

Cũng may tiều phu chỉ chốc lát sau bình tĩnh lại, hắn lại không rút tay ra, tiến đến bên tai Hoàng đế thì thầm.

"Thiếu chủ nhà ta có việc để ta mang đến cho ngươi."

Hoàng đế nhận thấy không đúng vừa định gọi người, nhưng tiều phu dùng sức bóp đau xương bả vai hoàng đế thản nhiên nói: "Bọn họ không nhanh hơn ta."

Áo choàng của lão hoàng đế lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, võ công của người này hẳn là toàn bộ phế đi sao?

"Ngươi... Dám khi quân?"

Tiều phu nhìn đám cận vệ phía sau hoàng đế vài bước, tiếp tục nói: "Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không."

Hoàng đế giống như nuốt một khối sắt sống vào bụng, mặt đen một chữ cũng nói không nên lời, cái gọi là chân trần không sợ mang giày, tiều phu không sợ chết, cho nên hắn nắm giữ quyền chủ động.

"Ngươi hẳn là chưa từng biết được Khôn Trạch bị ngươi tra tấn chết có bao nhiêu đau khổ, dù sao chỉ cần ngươi muốn, quốc sư tùy thời đều có thể đưa người tới đây, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Mà quốc sư vì sưu tầm cho ngươi những Khôn Trạch này, mấy năm nay để cho nanh vuốt của hắn vươn ra xa bắt mấy vạn người, bọn họ bị bán đi đã là kết cục cực tốt, phải biết rằng cầm thú thích ngược đãi người khác cũng không chỉ có một mình ngươi."

Hoàng đế cơ hồ là bị hắn chỉ vào mũi mà mắng, sắc mặt xanh mét một trận đỏ lên, tròng mắt đều muốn trừng ra, đáng tiếc lão ta là đưa lưng về phía đám thần hạ của mình, bằng không bọn họ nhất định liền phát hiện lão ta đang bị khống chế.

Tiều phu kia tiếp tục nói: "Thiếu chủ của chúng ta chủ yếu muốn ta hỏi ngươi, tư vị nằm sấp trên người dân gỡ xương hấp tủy như thế nào, buổi tối ngủ cũng không sợ oan hồn đòi mạng sao?"

Cùng lúc đó, Hoàng đế cảm giác được bàn tay trên vai càng nắm càng chặt, lão ta đau đến theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

Hắn lại nở nụ cười, lại nói: "Quyền thế làm cho ngươi đắc ý vênh váo, bất quá ngươi cũng chỉ là một lão già xấu xí suy nhược, cư nhiên mưu toan lấy được bí kíp thần công của Đảo Địa Ngục ta. Có thể ngươi không nghĩ tới, từ lúc Đảo Địa Ngục phá hủy cứ điểm của quốc sư ở Tây Bắc đã phát hiện sổ sách của hắn, mấy ngày nay Đảo Địa Ngục theo Đồ Tác Ký, mấy vạn hộ thân nhân của nạn nhân từ Nam ra Bắc đều biết thân nhân của bọn họ là bị quốc sư hại, thiếu chủ nói, người chẳng những muốn đánh nát vọng tưởng của ngươi, còn muốn ngươi cùng quốc sư cùng nhau đi xuống địa ngục hết đi. Rất nhanh, việc quốc sư bắt cóc Trung Dung và Khôn Trạch và hại chết gần vạn người sẽ giống như ôn dịch truyền ra khắp thiên hạ, mà con dân ngươi đều sẽ biết, quốc sư sở dĩ làm như vậy, đều là bởi vì có hoàng đế ngầm đồng ý, không biết đến lúc đó dân chúng là nghị luận ngươi bị yêu nhân mê hoặc, hay là nói ngươi tàn bạo bất nhân?"

Hoàng đế hiện tại ngoại trừ muốn tiêu diệt Đảo Địa Ngục, lại càng muốn xử tử lăng trì quốc sư, chó làm việc không đủ sức cư nhiên còn liên lụy đến lão, lão ta cắn răng nói: "Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì."

Tiều phu lại hỏi ngược lại: "Lời này ngươi tự tin sao?" Hắn dần dần buông lỏng lực đạo, nhiệm vụ cuối cùng của hắn đã hoàn thành, hiện tại hắn nên đi tới kết cục của mình.

Hoàng đế lại cho rằng đây là cơ hội, lão ta lập tức hất tay tiều phu cuống quít lui về phía sau, khàn giọng quát: "Giết hắn cho trẫm!"

Đao kiếm xuất khiếu, hàn quang tứ tán, tiều phu lại nhắm mắt lại, một bộ dáng bình yên chịu chết, diễn kịch phải diễn cho thật, cho nên hắn thực sự là bị phế võ công, mà ở đây nhiều người như vậy hắn cũng chỉ có thể khi dễ lão hoàng đế không biết võ kia.

Tiều phu biết mình là một mình chiến đấu, hắn sẽ chết ở chỗ này, nhưng chuyện này thì có sao chứ?

Bỗng nhiên, phía trên ào ào đập xuống một đống ngói, hư ảnh màu trắng bay xuống nhanh đến mắt thường khó có thể bắt được, võ công cận vệ không kém, nhận thấy sát ý dọa người liền xách kiếm chuyển thành tự vệ, nhưng yết hầu lạnh lẽo đến quá đột ngột, bọn họ chỉ nhìn thấy máu của mình phun tung tóe trước mắt, lại ngay cả đối phương xuất chiêu thế nào cũng không nhìn thấy.

Người ở đây liền thấy một bạch y nhân trên mặt phủ sa bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cũng thật sự là quỷ dị, y mới vừa rồi cứa đứt cổ họng hai người, nhưng trên tay lại trống rỗng, chỉ có bốn ngón tay tay phải chậm rãi chảy xuống huyết châu.

Thi thể ngã xuống đất vết máu nhanh chóng lan ra thành một vũng máu, bạch y nhân gằn từng chữ nói: "Muốn giết người của ta, sao không hỏi ta trước!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia