ZingTruyen.Asia

[END] vsoo • still you

Chương 46

Clouidis

Kể từ khi Jisoo mang thai, Taehyung đã chuyển phương pháp, thay vì kích thích cơ thể cô thì anh khiêu khích bằng lời nói, Jisoo cũng đã quen rồi.

Thật sự bình thường Taehyung chỉ có thể nằm, tay hơi động một chút là đã bị cô trừng trộ.

Bây giờ vất vả lắm mới được đi lại, khó khăn lắm mới được ôm cô, cánh tay anh đang ôm eo cô dần siết chặt, như thể muốn giam cầm cô trong lòng anh, không có ý định buông lỏng.

Hai người cũng chỉ mặc đồ của bệnh viện, Jisoo vì quá gầy nên quần áo trông rộng thùng thình, anh chỉ cần kéo nhẹ một cái là hai cúc áo trên vạt đã bung ra. Cô bị anh ôm vào lòng như vậy, thật sự là quá thuận tiện rồi.

Jisoo quay đầu đi: "Em mang thai chưa được hai tháng đâu."

Giọng anh mơ hồ đáp lại: "Ừm, anh biết rồi."

"Mấy hôm trước em đi khám, bác sĩ nói vì tuổi thai quá nhỏ nên nhìn không rõ lắm, mấy hôm nữa có thời gian em sẽ đi kiểm tra lại. Lúc trước em không hề biết mang thai sinh con lại phiền phức như vậy..."

Anh mơn trớn xương quai xanh của cô rồi lại quay về tiếp tục hôn lên cổ, cuối cùng đáp xuống môi, tiện đà áp người cô lên tường cửa sổ. Tuy anh ôm rất chặt nhưng lại tránh bụng của cô, cạy răng môi cô đi vào.

Bọn họ cứ hôn như vậy thật lâu, Jisoo cũng không giãy giụa, dù sao trong lòng Taehyung cũng nắm rõ tình trạng hơn cô.

Quả nhiên cứ hôn mải miết như vậy là quên hết trời đất. Suốt thời gian vận động anh cứ đè cô như vậy, cả hai người cứ đứng dán vào tường. Anh úp mặt vào cần cổ cô thở dài, giọng nói khàn khàn trầm thấp kề bên tai cô: "Còn nửa tháng nữa, khó chịu quá."

Jisoo buồn cười, nhịn nửa buổi không được đành phải bật cười thành tiếng.

Cô giơ tay ôm khuôn mặt mờ ảo hiếm khi ra vẻ làm nũng của anh. Dù cho rằng cái câu khó chịu kia của anh là đang nhõng nhẽo, nhưng cô vẫn híp mắt cười ôm cổ anh: "Chẳng phải ông nội muốn mình sinh cả một đội bóng hay sao? Sớm muộn gì rồi cũng phải nhịn, có khi sinh một đứa rồi còn phải sinh đứa nữa, anh cứ nhịn mãi rồi cũng quen thôi."

Anh chợt nắm lấy cằm cô hôn một cái, rồi lại mơn trớn hai bên quai hàm của cô, giọng nói khàn khàn vang bên tai đầy dụ hoặc: "Sinh một con là đủ rồi. Em tưởng anh không biết cứ sáng sớm em về phòng mình là để trốn anh đi nôn sao? Một con đã vất vả như vậy rồi, sao anh nỡ để em phải chịu đựng khổ sở như vậy lần nữa?"

Jisoo phát hiện đúng là nếu nhìn thoáng qua thì Taehyung sẽ khiến người ta có cảm giác anh là người thanh tâm quả dục.

Thế nhưng tiếp xúc lâu ngày thì mới phát hiện, người đàn ông này có kỹ xảo hôn khiến người ta mê đắm. Bây giờ nếu không phải cô đang mang thai, thì với thời điểm anh có lại chút sức lực vận động như bây giờ, có lẽ bất cứ lúc nào anh cũng có thể hôn hít rồi lột cô sạch sẽ rồi ném lên giường.

***

Lại đến lịch khám thai sản, lần này kết quả kiểm tra cũng không quá khác so với lần trước.

Vẫn là nhìn qua thì không đến nỗi, nhưng thai kỳ thì có vẻ không được ổn lắm so với phụ nữ bình thường mang thai. Chuyện này cũng có chút liên quan đến bệnh tử cung lạnh của Jisoo lúc trước, cùng với những chuyện trong hai mươi ngày qua, còn có mỗi ngày không được ngủ ngon cũng quan hệ rất lớn. Cô ngủ trong phòng bệnh của Taehyung rất ngon, nhưng ngày nào cô cũng lo lắng vết thương của anh bị biến chứng, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng, thêm vào đó thi thoảng còn gặp ác mộng, mơ thấy Dali chĩa họng súng về phía mình.

Tất cả các nguyên nhân dồn lại khiến cho em bé trong bụng cô không được yên ổn, nhỏ hơn so với bình thường một chút. Bác sĩ dặn dò Jisoo hàng ngày ăn nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng, tăng cường nghỉ ngơi, cũng phải ổn định tinh thần, không cần lo nghĩ quá nhiều.

Vì vậy trong những ngày cuối cùng Taehyung ở trong viện, Jisoo theo lời bác sĩ dặn dò, cô không đến phòng anh ngủ nữa mà ngoan ngoãn ngủ nghỉ trong phòng bệnh của mình. Bây giờ đổi lại, Taehyung đã có thể tự do đi lại, còn cô chỉ có thể nằm trên giường nhìn anh thỉnh thoảng đến phòng thăm cô, mặt làm ra vẻ muốn cười mà không cười được.

Đơn giản chỉ là... phong thủy thay đổi!

***

Ở Los Angeles có rất nhiều người Hàn, đến lễ Chuseok ở Hàn Quốc thì tại các trung tâm thương mại lớn hay đầu các con phố, mọi người cũng có thể cảm nhận được chút không khí ngày lễ.

Một ngày trước lễ hội, cuối cùng Taehyung cũng được xuất viện.

Họ vừa đi ra bệnh viện thì xe của Tập đoàn Shine đã chờ ở bên ngoài.

Nói các khác, Kim Paul không có ý định chừa cho bọn họ bất kỳ cơ hội lựa chọn nào. Một khi đã trở về Los Angeles thì bọn họ đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.

Một người tài xế trung niên từ xe bước xuống, cung kính gật đầu chào Taehyung: "Kim tổng, đã lâu không gặp, sức khỏe ngài đã khá hơn chưa? Chủ tịch cử chúng tôi đến đón ngài về nhà!"

Tài xế tên là George, người Hàn, khoảng trên dưới 40 tuổi, đã là quản gia kiêm tài xế nhiều năm trong nhà họ Kim ở Los Angeles, rất quen thuộc với Taehyung.

Taehyung lãnh đạm nhìn ông ta: "Tôi có nói hôm nay về nhà sao?"

George thoáng sửng sốt rồi giải thích: "Nhưng ngày mai là lễ Chuseok, Chủ tịch biết hôm nay ngài xuất viện nên cố tình cử chúng tôi đến đón ngài và..."

Hôm nay Seojun không có ở đây, nhóm người Jennie và A K vốn đang định đưa bọn họ về chỗ ở của Taehyung ở Los Angeles thì bây giờ người nhà họ Kim ở Los Angeles đã đi thẳng đến đây đón người. Bọn họ không tiện nói nhiều, định mang đồ của Jisoo và Taehyung cất sang xe bên kia thì Taehyung lại nói: "Để xuống."

Jennie và A K khựng lại, nhấc hành lý vừa định thả vào xe xuống, quay người lại nhìn Taehyung, chờ anh ra lệnh.

"Cất vào xe của chúng ta." Gương mặt Taehyung không lộ cảm xúc, anh quay sang nhìn ông George: "Nếu còn thời gian thì ngày mai tôi sẽ về nhà. Ông đi được rồi."

George ở nhà họ Kim đã nhiều năm, dĩ nhiên biết được quan hệ thân sơ của Taehyung với gia đình nên cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi quay vào xe. Ông ta chờ một vài phút, thấy Taehyung thật sự không có ý định lên xe thì đành lái xe quay về Tập đoàn Shine.

Trước cửa bệnh viện vẫn còn hai chiếc xe.

Bốn giờ chiều, Taehyung tự mình lái chiếc xe Bentley màu đen xuất hiện trên đường phố Los Angeles hoa lệ, xe của Jennie đi phía sau.

Ngày mùa đông rất ngắn, đến hơn sáu giờ chiều, sắc trời đã tối, bọn họ về đến trụ sở căn cứ XI.

Jisoo không ngờ mình vừa ra viện đã có thể đi thăm trụ sở căn cứ. Khi Taehyung đến nơi, Seojun đang ở bên trong bàn chuyện với mọi người, lúc đi ra sắc mặt không như ngày thường, nghiêm nghị nhìn Jisoo và Jennie rồi cùng Taehyung đi vào trong bàn chuyện riêng. Đây được xem là nơi rất tư mật trong căn cứ XI, nên Jisoo tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực không đi vào, mà để Jennie và A K dẫn cô đi xem một vòng những nơi khác.

Khi đi thăm bãi tập bắn súng và khu huấn luyện cận chiến thì Jisoo nhìn thấy mấy thanh niên trẻ tuổi vẫn đang kiên trì tập luyện giữa trời đông giá lạnh, liền đảo mắt nhìn Jennie cả người mặc bộ trang phục màu đen: "Trước kia mỗi ngày cô đều như vậy phải không?"

Jennie nhìn sang hướng bên kia rồi gật đầu.

"Tiểu thư, cô đừng nhìn Jennie gầy gò bé nhỏ, mỗi lần tập luyện cô ấy còn lợi hại hơn cả chúng tôi, bao giờ đánh nhau cũng luôn là người xông lên đầu tiên. Nói đến đánh cận chiến thì đến tám mươi phần trăm người trong căn cứ không thắng nổi cô ấy, còn lại hai mươi phần trăm thì cũng phải tùy xác suất mới có thể chiến thắng, vô cùng siêu!"

A K vừa nói vừa vô cùng hào sảng đập tay lên vai Jennie, hoàn toàn như đang ở bên cạnh một người anh em như mình.

Jennie cũng không tránh né, chỉ lành lạnh nói: "Đừng có mà nói quá."

A K cười: "Sao hả, cô sợ tiểu thư biết địa vị của cô trong căn cứ chúng ta thì sẽ kích động mà tăng lương cho cô sao? Này, cũng không phải là tiểu thư không trả nổi..."

"Biến đi." Jennie đẩy anh ta ra: "Tôi dẫn cô ấy đi đến chỗ này một chút, anh là đàn ông đàn ang đi theo làm gì."

"Tôi cũng không đoán ra được cô có thể tán gẫu chuyện phụ nữ gì với tiểu thư. Lần trước tôi bắt gặp cô đắp mặt nạ thì cô đã lúng túng đến muốn đập vỡ điện thoại di động của tôi..."

A K còn chưa nói dứt câu, nhìn thấy Jennie mới giơ chân lên đạp thì đã nhanh nhẹn lắc người co giò chạy.

Jisoo đứng bên sân tập cười, nhìn bóng lưng A K đang chạy nhanh như bay, rồi lại đảo mắt nhìn những người đang tập luyện bên trong, hai tay vịn vào lan can kim loại. Tay chạm vào lạnh như băng mới cho cô cảm giác tất cả chuyện này đều là thật, giống như lúc ấy ở Campuchia vậy, cũng trong một doanh trại huấn luyện, dường như ai cũng giắt súng bên hông, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng súng bắn bia vang lên đều đặn

"Cũng không dễ để được vào đây phải không?" Jisoo hỏi.

Jennie đứng bên cạnh cùng nhìn về hướng cô đang nhìn, lãnh đạm đáp một tiếng: "Ừ."

Jisoo đảo mắt nhìn cô: "Vậy ban đầu cô vào đây bằng cách nào?"

"Tôi tình cờ cứu được một người trong căn cứ, rồi anh ấy giới thiệu tôi vào đây. Nhưng lúc tôi mười mấy tuổi thì dáng người bé nhỏ, là một người con gái nhưng liên tục muốn cải trang thành con trai, ở trong đám người mới vào thì lại càng gầy gò."

"Lúc ấy Seojun rất không ưa tôi, cũng không coi trọng tôi, mấy lần muốn ép tôi ra khỏi đây. Anh ta ra bài sát hạch và tập luyện nặng nhất cho tôi, gần như muốn lấy nửa cái mạng của tôi, nhưng tôi vẫn không chịu đi."

"Có thể tôi thật sự có năng khiếu và sức bật trong mặt này, nên dù cơ thể tôi nhỏ nhắn nhưng sức lại lớn, cũng có thể chịu được gian khổ. Sau đó tôi từ một đứa bé nhỏ không được anh ta coi trọng nhất, trở thành đối tượng mà thỉnh thoảng anh ta đánh thức lúc nửa đêm khi cần người tăng cường huấn luyện."

Jisoo tựa lưng vào hàng rào kim loại nhìn cô: "Bản tính của Seojun thuộc loại người lạnh lùng rất khó gần gũi. Người anh ta không coi trọng thì rất khó khiến cho anh ta thay đổi cái nhìn về mình. Giống như trước kia, tôi cảm thấy anh ta rất không ưa tôi. Nếu không phải vì Taehyung thì đến cả mấy câu nói móc tôi anh ta cũng chẳng thèm nói. Loại đàn ông tính tình cố chấp thối tha như thế mà cô có thể khiến anh ta phải thay đổi cách nhìn về mình thì đúng là không hề dễ dàng."

"Anh ta là loại người như thế, dữ tợn, và tàn ác hơn suy nghĩ của cô nhiều." Jennie hất cao cằm, ra hiệu về phía đám người đang tập luyện đấu tay đôi cận chiến: "Lúc tôi 17 tuổi, cơ thể đã trổ mã gần như hoàn thiện. Khi đó quần áo tôi mặc hàng ngày đều rộng thùng thình, tôi sợ khi tập luyện, va chạm với bọn họ mà bị phát hiện, nên có một khoảng thời gian tôi sợ bóng sợ gió không dám thực hiện những động tác kia. Seojun đấu với tôi mấy lần, phát hiện ra tôi sợ hãi kỳ lạ, nên đã thẳng tay đánh gục tôi nằm trên đất. Lúc đó thời tiết cũng cực kỳ lạnh như thế này, anh ta để tôi nằm sấp dưới đất một tiếng. Tôi dám gượng lên một lần là anh ta đạp tôi một lần."

"Ác như vậy sao?"

"Lúc đó tôi không ngồi dậy nổi, nằm nguyên cả đêm nghĩ cách giấu ngực và dáng người của mình. Cuối cùng thì tôi hôn mê vì quá lạnh."

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó... Khi tôi tỉnh lại thì thấy đám A K đưa tôi vào phòng cấp cứu. Tôi tỉnh lại cũng nhanh, vừa đến phòng cấp cứu thì lập tức mở mắt ra. Tôi sợ bọn họ phát hiện ra cơ thể tôi khác bọn họ, nên tôi đẩy bọn họ ra rồi một mình chạy về phòng tắm nước nóng. Nhưng tôi vẫn bị cảm lạnh, sốt cao hai ngày, tự mình ở trong phòng ngủ hai ngày, sau đó vẫn khỏe lại. Có thể do tôi trẻ tuổi, nên cơ thể bị hành hạ thế nào cũng không vấn đề gì."

Người nghe cũng có thể hiểu ý tứ của cô khi nói những lời này. Trong những ngày đó, Seojun không hề đến thăm cô. Chỉ kể lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy thôi, nhưng một thiếu nữ mới mười mấy tuổi mà đã có sức chịu đựng kinh khủng như vậy. Bây giờ nhắc đến chuyện này cô cũng không để lộ ra bất kỳ cảm giác đau khổ tủi thân nào. Jisoo nghe thấy không khỏi cảm thấy nỗi buồn dâng trào mãnh liệt trong tim mình.

"Jennie, cô dạy tôi bắn súng đi!"

"... Đang yên ổn sao tự nhiên cô lại học bắn súng làm gì?"

"Lúc trước ở Campuchia, sau khi tôi bắn phát súng kia, nếu không phải cô kịp thời chạy đến thì có lẽ tôi đã bị súng cướp cò tự chĩa vào mình rồi. Ai biết sau này có còn xảy ra chuyện gì nữa không, dù sao ở đây cũng có thể luyện tập được, cô sẽ dạy cho tôi chứ?"

Ai nói chỉ có đàn ông mới có thể kết nghĩa anh hùng, phụ nữ cũng làm được như vậy. Ai cũng không mong khi có hiểm nguy thì mình trở thành gánh nặng của người khác, có thể học được kỹ năng phòng thân cũng là chuyện tốt.

Jennie vốn muốn nói, dạy cô bắn súng thì thà dạy cô chút thuật phòng thân cơ bản còn hơn. Nhưng cô vừa muốn nói thì lại nhớ ra hiện giờ Jisoo đang mang thai, tạm thời không thể luyện được những động tác mạnh mẽ quá khích gì đó.

"Dạy thì dạy, nhưng tôi cảm thấy kể cả cô có học được thì chưa chắc sau này đã phải dùng đến đâu."

"Có cần dùng đến hay không lại là chuyện khác, chủ yếu là vì cô quá ngầu, tôi cũng muốn ngầu giống cô vậy..."

"..."

***

Tối muộn, thời gian tập luyện ở trường bắn vừa kết thúc thì lại có tiếng súng vang lên.

Trong phòng họp của căn cứ, một vị khách quan trọng nghe thấy tiếng súng thì phán chắc như đinh đóng cột: "Tiếng này nghe như người mới tập..."

Seojun liếc đồng hồ, quay sang chạm mắt với Taehyung đang ngồi bên kia, rồi đứng dậy, nhìn vào camera của căn cứ xem tình hình ở trường bắn.

Anh thấy Jennie và Jisoo, mỗi người cầm một khẩu súng. Jennie dạy Jisoo tư thế cầm súng, Jisoo răm rắp làm theo. Jennie bắn một phát trúng giữa hồng tâm, Jisoo cũng bắn một phát, tuyệt vời, không bị bắn ra ngoài, nhưng chỉ trúng vòng tròn thứ ba mà thôi.

Nhìn cô gái bắn súng chính xác, Seojun nhớ đến tình huống Jisoo bắn ra một phát súng vào lúc chỉ mành treo chuông ở Campuchia hôm trước.

Anh nheo mắt cười lạnh, đảo mắt nói: "Vợ cậu đang học Jennie ngắm mục tiêu bắn súng. Xem ra trước đây cậu cam kết với ông cụ Kim sẽ không để tay vấy máu, bây giờ lại vì vợ mà sắp ôm cả đống rắc rối rồi. Chẳng lẽ lần trước cô ấy bị kích động không nhẹ nên muốn trang bị chút kỹ thuật, để sau này giúp chúng ta xông pha chiến đấu sao?"

Taehyung nhìn hai người đang tập ở trường bắn, đôi mắt anh sâu thẳm, không tiếp tục nói chuyện. Vị khách quý ngồi bên bàn họp cũng cười nói: "Người trong căn cứ chưa được huấn luyện từ ba năm rưỡi trở lên cũng không dám ra ngoài phô trương. Một lính mới mà có thể bắn trúng bia đã là không tệ, anh còn mong người nào cũng như Jennie sao?"

Seojun nhướng mày: "Cũng không hẳn. Tiềm năng của con người là vô hạn. Lần trước ở Campuchia cũng đủ để chứng minh, có đôi khi người mà mình không tưởng tượng được nhất lại có thể trở thành đòn quyết định để chiến thắng."

Huống hồ, cho dù Jisoo có học bắn súng như thế nào đi nữa thì cũng chứng tỏ trong thâm tâm cô có nghĩ đến chuyện phải bảo vệ chồng của mình. Ý nghĩ này khiến Taehyung đã gần như bình phục lại sức khỏe như bình thường nở nụ cười trên môi.

Hai người này, một ở bên này, một ở bên kia trường bắn học cách bắn súng, cách nhau thật xa mà vẫn có thể tống một miếng thức ăn cho chó vào miệng Seojun.

Khóe miệng anh ta khẽ méo xệch, nhường lại màn hình camera để kệ Taehyung tiếp tục ngưỡng mộ bóng lưng bà xã.

***

Trời càng lúc càng tối, ánh đèn giăng bốn phía trong căn cứ, đặc biệt đèn ở trường bắn có vẻ sáng hơn những sân tập khác.

Rõ ràng trời lạnh thấu xương nhưng Jisoo vẫn chưa hết phấn khích, hướng về tấm bia cách năm mươi mét nổ súng. Sự thật chứng mình là bia cách hơn một trăm mét trở lên thì cô bắn không trúng, nhưng trong vòng năm mươi mét thì cô cũng có thể bắn trúng từ vòng tròn thứ năm trở lên.

Lúc đầu Jennie đứng bên cạnh hướng dẫn cô từng động tác một. Bây giờ Jisoo đã bắt đầu tự mình đứng ở vị trí luyện tập ngắm mục tiêu, Jennie đứng đằng sau, thỉnh thoảng lên tiếng hướng dẫn cô chỉnh lại tư thế cho chuẩn.

Cứ như vậy hơn nửa tiếng ở trường bắn, giữa trời gió rét mà Jisoo lại toát mồ hôi cả người. Cô bước sang bên cạnh mười bước, định bụng một lần nữa khiêu chiến với tấm bia cách một trăm mét kia.

"Đoàng" một tiếng.

Lại trượt.

Jisoo bĩu môi, vừa lên đạn vừa nói: "Jennie, kỹ thuật bắn súng của cô tốt như vậy thì phải luyện tập bao nhiêu năm? Cái khoảng cách cả trăm mét này phải luyện tập lâu lắm sao? Tôi cảm giác tốc độ gió dường như cũng ảnh hưởng đến hướng đạn bay..."

Sau lưng không có ai trả lời cô, Jisoo giơ súng lên định tiếp tục thách thức cái bia trăm mét kia.

Mu bàn tay cô bất chợt ấm áp, cô đang chuẩn bị nổ súng thì ngưng lại, không cần quay đầu cũng biết Taehyung đã tới.

Mùi hương mát lạnh sạch sẽ từ người anh lởn vởn vây quanh cô. Anh không lên tiếng, chỉ đứng sau lưng giúp cô chỉnh hông vào đúng tư thế, một tay khác cầm ngón tay cô, giọng nói khàn khàn điềm tĩnh kề sát bên tai: "Bây giờ thử lại đi."

Jisoo cảm thấy cánh tay mình không có cự ly quá khác biệt so với lúc trước, nhưng dường như góc độ mà cô không kiểm soát được đã được điều chỉnh. Cô bình tâm chăm chú nhắm tấm bia cách một trăm mét kia, dùng sức cử động ngón tay.

Đoàng.

Trúng ngay hồng tâm.

Thấy vết đạn bắn trúng hồng tâm, Jisoo: "..."

Lúc ở Campuchia, năm lần bảy lượt cô lo sợ Taehyung gặp nạn, thế nhưng sự thật là vì anh không hề có ý định nổ súng.

Jisoo quay lại nhìn người đàn ông đằng sau. Gió lạnh thổi qua, Taehyung phanh chiếc áo khoác nhung dê màu đen cô mua lúc trước ra ôm gọn cả người cô vào trong lòng, ấp ủ cô trong chiếc áo, đồng thời lấy khẩu súng trong tay cô ra, ném cho Jennie.

Jennie nhanh nhẹn giơ tay lên bắt khẩu súng, sau đó mỉm cười nhìn Jisoo rồi tự giác đi ra ngoài.

"Đứng đây tập luyện lâu như vậy mà không lạnh sao?" Giọng nói trầm thấp của anh kề sát tai cô.

"Không lạnh đâu, rất kích thích." Jisoo thành thật bật cười, vẫn còn ngượng vì vừa rồi tư thế cầm súng của mình không kiểm soát tốt góc độ, khóe miệng cô cong lên cười nhưng vẫn thoáng chút ngượng ngập. Cô vốn không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ được anh dùng áo quấn vào lòng, cô lại xoay người lại thuận tay ôm ngang lưng anh: "Không phải anh đang bàn chuyện với mấy người Seojun sao? Xong rồi hả?"

"Không phải chuyện quan trọng gì, chỉ gặp bạn cũ thôi." Taehyung hôn lên trán cô: "Loại súng ống này em đùa nghịch một chút là được rồi, không cần phải cố học. Sau này sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào cần em phải nổ súng nữa đâu."

"Tại vì đột nhiên em cảm thấy Jennie ngầu quá. Phụ nữ mà ngầu thì cũng rất quyến rũ, cho nên em mới nhất thời bốc đồng học một chút với cô ấy."

Ánh mắt đen láy trầm tĩnh của anh nhìn cô, nụ cười trầm ấm nở ra: "Bây giờ em cũng đã rất quyến rũ rồi, còn muốn tăng thêm sức hấp dẫn gì nữa chứ? Anh đã phải rất kiềm chế rồi, em định để anh hàng đêm lay lắt bên cạnh em cho đến chết sao?"

Jisoo: "..."

***

Trưa ngày hôm sau.

Taehyung lái chiếc xe Bentley màu đen đi thẳng vào khuôn viên biệt thự nhà họ Kim ở Los Angeles.

Biệt thự này tuy không rộng rãi non nước hữu tình giống nhà tổ nhà họ Kim, nhưng cũng rộng cả nghìn mét vuông, hơn nữa, đây còn là vị trí tấc đất tấc vàng. Giữa khu nhà giàu sang trọng mà có thể chiếm được diện tích trang viên biệt thự không nhỏ thì có thể thấy đúng là Tập đoàn Shine đã có vị trí vững vàng trong giới người Hàn ở Mỹ được nhiều năm rồi. Dù sao nghe nói vị trí khu biệt thự nhà giàu này cũng đã lâu đời, có thể tọa lạc ở đây đều không phải là người tầm thường.

Jisoo mới vừa xuống xe thì đã phát hiện khu vực đỗ xe có hai hàng xe đang dừng.

Cô ngờ vực hỏi: "Nhà họ Kim ở Los Angeles có rất nhiều họ hàng sao? Hôm nay họ hàng cũng đến thăm à?"

Taehyung liếc mắt nhìn: "Không phải đâu."

"Vậy sao lại nhiều xe như vậy? Xe dừng ở đây phải là do người ta lái đến. Nếu là xe nhà họ Kim thì chẳng phải nên để trong gara sao?"

Jisoo lại nhìn vào bên trong, lúc này quản gia kiêm tài xế George đã ra đón: "Kim tổng, tiểu thư, chào mừng về nhà, cũng vừa khéo sắp đến giờ ăn rồi."

Taehyung lạnh nhạt gật đầu chào, không nói nhiều.

Jisoo lên tiếng gọi ông George một tiếng chú.

Đang chuẩn bị bước vào trong thì Taehyung chợt giữ tay Jisoo lại. Cô buộc phải dừng bước, đảo mắt nhìn sang anh. Cô đang định hỏi anh định làm gì thì vì tầm mắt của anh mà theo phản xạ cô quay vào trong nhìn.

Tầm mắt Taehyung hướng thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Song Anna vừa bước ra cửa biệt thự, ngay lập tức hơi thở quanh người anh lạnh đi vài độ.

Mấy hôm trước Taehyung bị thương nên sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng bây giờ thì anh lạnh lùng nghiêm nghị, dù không lên tiếng cũng làm người ta ớn lạnh, tự giác đứng cách xa ba mét.

Lúc đầu Jisoo cũng cân nhắc một chút đến chuyện có thể xảy ra. Cô vốn nghĩ rằng có thể gặp được Hong Go Yung ở đây, vì dù sao Kim Paul vẫn mong muốn tác thành con trai với thư ký đắc lực nhất của mình. Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ đó lại là Song Anna.

Nếu Song Anna ở đây...

Jisoo nhìn vào bên trong biệt thự, như vậy có nghĩa là người nhà họ Song cũng đang ở đây.

Chẳng trách xe đỗ ở bên ngoài nhiều như vậy. Cô đảo mắt nhìn xuyên qua cửa sổ phía trước biệt thự, nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm. Trong nhà họ Kim, ngoại trừ ông cụ Kim ra thì không còn ai ở tầm cao tuổi thế này nữa. Vì vậy, có lẽ đây chính là ông cụ Song trong truyền thuyết.

Đây là vì bọn họ không cách nào vào viện để gặp Taehyung, lại không biết dò la được tin tức từ đâu mà biết anh sẽ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên nên cố tình đến nhà họ Kim đón lõng sao?

Tâm trạng Jisoo vốn đang vui vẻ lập tức nổ tung.

Cô Song này thật đúng là biết cách trở thành âm hồn bất tán như thế nào mới có thể tạo nên hiệu quả khiến người chán ghét nhất!

Dung mạo Taehyung anh tuấn lạnh lùng, anh nắm tay Jisoo quay người đi, không định nán lại thêm một giây nào nữa.

Jisoo vừa bị anh dắt ra ngoài được vài bước thì đã nghe thấy tiếng quát nghiêm lạnh của Kim Paul vang đến: "Vừa về đã đi ngay sao?"

Kim Paul không ngờ Taehyung không thèm phản ứng mà lập tức lôi Jisoo đi ngay.

Jisoo nghe thấy tiếng Kim Paul thì dừng bước, dù sao mình cũng là phận làm dâu, không thể ra vẻ không coi ai ra gì.

Cánh tay Taehyung kéo cô không hề buông lỏng. Anh lôi cô đến sát bên cạnh, nâng tay áp lên lưng cô, mạnh mẽ dẫn cô đi về phía cánh cửa chính màu đen kiểu Âu tối giản, giọng nói thong dong lạnh nhạt: "Em không cần để ý, đi thôi."

Dứt lời, anh sải bước dài đưa Jisoo đi thẳng ra ngoài.

Ông cụ Song nghe thấy tiếng động cũng đứng dậy đi ra xem tình hình ngoài cổng. Tuy ông cụ già nua nhưng ánh mắt lại sáng ngời anh minh khác thường.

Hôm nay ông cụ đến đây, mục đính chính là Taehyung.

Trước khi đến, ông cụ còn nghi ngờ không biết thật ra Taehyung có về nhà hay không. Nhưng dù sao hôm nay cũng là Tết truyền thống ở trong nước, anh lại đang ở Los Angeles, cũng không thể hết lần này đến lần khác lại không về nhà. Vì vậy ông cụ cứ liều đến đây một lần.

Nhưng thái độ của Taehyung rõ ràng đã nói lên tất cả.

Giờ phút này, Song Anna đứng sững một chỗ nhìn theo bóng hai người đang đi mỗi lúc một xa.

Lúc mới đầu cô ta còn có thể cho rằng không có gì khó khăn. Nhưng từ lần cô ta gặp Taehyung vô tình và sắt đá trong bệnh viện, rồi hiện tại lại thấy hai người họ không thèm quay đầu vào nhà thì cô ta đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Jisoo mặc chiếc áo nhung dê màu trắng, còn Taehyung mặc áo khoác nhung màu đen, kết hợp lại thành đôi áo tình nhân. Bóng lưng của hai người, người nam cao to và người nữ thanh mảnh đứng cạnh nhau tạo thành một hình ảnh hoàn mỹ, long phụng xứng đôi vừa lứa. Đặc biệt là bàn tay của Taehyung áp sát vào lưng Jisoo nên bị mái tóc xoăn dài xõa sau lưng của cô che lấp đi. Động tác thân mật chói lọi như vậy đâm thẳng vào mắt người khác.

Song Anna cố che giấu sự bất mãn và căm tức sâu nơi đáy mắt, ngước lên nhìn chằm chằm vào Jisoo đang có vẻ cân nhắc mà bước chân hơi chần chừ, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh kiên quyết kéo đi.

"Taehyung!" Kim Paul nổi giận quát lên sau lưng họ: "Đến cả ngày đầu năm mới mà anh còn định cho chúng tôi tức chết sao? Về thì đã về rồi, còn đi đâu? Quay lại đây ngay cho tôi!"

Kim Paul vừa dứt lời thì lập tức một giọng phụ nữ vang lên: "Taehyung về rồi à? Nó đang ở đâu? Nó có dẫn con dâu của tôi về không?"

Taehyung nghe thấy giọng nói này thì bước chân mới dừng lại. Jisoo quay người lại theo phản xạ, nhìn thấy một phụ nữ trung niên với làn da được chăm sóc rất kỹ càng đang tha thiết ngóng ra ngoài cửa.

Jisoo cũng có chút ấn tượng với bà. Vào ngày cưới của cô với Taehyung, dù Kim Paul không tham dự nhưng mẹ Taehyung cũng bớt thời gian từ nước Mỹ ngàn dặm xa xôi bay về Seoul tham dự lễ kết hôn của bọn họ.

Tuy lúc ấy mới chỉ gặp một lần nhưng bây giờ Jisoo vẫn có thể nhận ra đây chính là mẹ của Taehyung, phu nhân Yoona.

Yoona vừa nhìn đã thấy bóng dáng của hai người, lại chạm phải ánh mắt quay lại của Jisoo thì lập tức cười thân thiện vẫy cô: "Con dâu, đừng đi vội! Mau quay lại đây! Trong nhà đã chuẩn bị một mâm thức ăn ngon để chờ các con về đây!"

Vào ngày cô kết hôn, bà Yoona cũng lôi kéo cánh tay Jisoo hết lần này đến lần khác gọi cô là con dâu. Nhưng lúc ấy tâm lý kháng cự của Jisoo vẫn rất mạnh mẽ, nên cô rút tay lại, không để ý có chừa cho người ta chút mặt mũi nào không, quay người đi thẳng vào phòng trang điểm của cô dâu đằng sau sân khấu.

Jisoo nhớ đến chuyện này thì cảm thấy áy náy, bèn quả quyết quay người lại, dùng sức lôi kéo cánh tay Taehyung quay lại đi vào khuôn viên biệt thự. Jisoo cười, cong khóe môi khóe mắt nói: "Vừa rồi Taehyung nói chúng con quay về quá gấp gáp, chưa kịp mua lễ vật làm quà mừng năm mới. Anh ấy đang định đưa con đi mua quà, chứ không phải chúng con bỏ đi đâu ạ!"

Cặp mắt tao nhã sâu thẳm của Taehyung rướn lên nhìn sang cô gái vừa lên tiếng thanh minh giúp anh.

Yoona nghe thấy liền tươi cười đi ra đón, bước đến kéo cánh tay Jisoo: "Ôi chao, tay lạnh vậy sao. Các con về nhà mình chứ có phải đi đến nhà người khác đâu, còn phải lễ vật quà tặng gì chứ? Mà Taehyung, con muốn đi mua đồ thì đi một mình đi, trời lạnh như thế này, phải để Jisoo mau vào trong nhà cho ấm chứ!"

Bà nói xong liền lôi Jisoo đi thẳng vào cửa.

Thái độ của mẹ chồng và ba chồng thật sự quá trái ngược.

Kim Paul vẫn cau có đứng trước cửa. Taehyung thấy Jisoo ngang nhiên bị lôi vào nhà thì mới lạnh nhạt gật đầu chào ông cụ Song.

Ông cụ Song nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhìn qua có vẻ Taehyung không quá hoan nghênh chúng ta thì phải."

Ánh mắt trong vắt lãnh đạm của Taehyung liếc sang ông cụ Song, anh lạnh nhạt nói: "Ông cụ Song cả nghĩ rồi, dù sao đã đến nhà thì là khách, làm sao có thể không hoan nghênh cho được?"

Song Anna lúc này nhìn chằm chằm gương mặt Taehyung, nở nụ cười với anh: "Taehyung, từ nhỏ em đã sống cùng với ông nội, người nhà họ Song quá ít, lễ mừng năm mới năm nay lại còn quạnh quẽ hơn bình thường, nên mới đến đây muốn đón Tết truyền thống cùng chú Paul và dì Yoona, thật không ngờ anh lại quay về."

Taehyung lạnh nhạt gật đầu: "Ừ, vậy mời vào trong ngồi."

Anh nói xong cũng không nhiều lời, tiện tay cầm chìa khóa điện tử lên bấm một cái, khóa chiếc xe đang đỗ trong bãi lại rồi bước vào bên trong.

Lúc này Jisoo đã bị mẹ Taehyung kéo vào ngồi trong phòng khách. Phong cách bài trí của nhà họ Kim tại Mỹ và nhà họ Kim ở Seoul không giống nhau. Phong cách nhà ở Seoul thiên về cổ kính đơn giản thoáng mát, cây cỏ núi non dưỡng sinh phóng khoáng. Còn ở đây thì nội thất khá cầu kỳ, vừa nhìn đã biết chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà cũng đều do mẹ của Taehyung suy tính sắp xếp. Còn người đàn ông gia trưởng như Kim Paul thì sợ là đến cả một bình hoa trong nhà cũng chưa từng sờ qua.

"Mấy hôm trước mẹ nghe nói các con đều phải nằm viện. Không sao chứ, vết thương của Taehyung đã khá hơn chút nào chưa?" Yoona gọi người giúp việc bưng trà rót nước và mang nước hoa quả ra, đồng thời nheo mắt cười ngắm Jisoo, nét mặt mãn nguyện tựa như yêu thích cô con dâu ra mặt.

Bị Kim Paul lạnh nhạt một thời gian dài, trong một thoáng Jisoo không kịp thích ứng với sự nhiệt tình niềm nở của mẹ Taehyung. Cô bị lôi kéo ngồi lên sofa, chưa kịp cởi áo khoác liền vội vàng gật đầu: "Không sao ạ. Mấy hôm trước ba có vào viện thăm, nhưng lúc đó Taehyung đang nằm nghỉ nên không gặp được. Sức khỏe Taehyung trước giờ vẫn rất tốt, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, mẹ đừng quá lo lắng."

"Mẹ không lo, không lo. Đứa con này từ nhỏ đã không bắt người khác phải quá lo lắng. Mẹ nghe nói nó bị thương nên mới nói ba các con vào xem thế nào. Mẹ sợ các con ngại nên cũng không vào bệnh viện. Giờ nghe nói các con ra viện rồi thì mẹ cũng thấy yên tâm hơn." Yoona cười vỗ cánh tay Jisoo: "Mẹ nhớ lúc trước ba con có nói con từng học đại học ở Los Angeles, nhiều năm rồi không quay lại đây, con có còn thấy quen thuộc không, có gì không quen không?"

Jisoo ngồi cùng mẹ Taehyung nói chuyện khách sáo hết câu này đến câu khác. Taehyung vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt Jisoo như đang được cưng chiều.

Trong phòng khách rất nóng, cách đó không xa còn có lò sưởi âm tường kiểu phương Tây, đối diện với chỗ cô ngồi. Cô gái nhỏ như quên mất không cởi áo khoác, lúc này không biết do ngượng ngùng hay bị nóng mà dường như khuôn mặt hơi ửng hồng.

Lông mày Taehyung khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ: "Em không định cởi áo khoác ra sao, đến bữa cơm tất niên thì chắc phải nướng em lên thành thức ăn rồi."

Lúc này Yoona mới để ý, cười nhìn Jisoo: "Con bé này, sao vào nhà mà không cởi áo khoác ra. Trong phòng cũng phải đến hai bảy hai tám độ đấy, mau đưa áo cho mẹ, để mẹ gọi người đi cất giúp con."

Jisoo lúc này mới vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc rồi gật đầu một cái cảm ơn.

Dường như phát hiện ra Jisoo bây giờ quá khác với lúc bà mới gặp trong lễ kết hôn, Yoona nheo mắt cười: "Lần trước mẹ gặp con là trong hôn lễ của con với Taehyung, lúc ấy con thật sự rất ngại người lạ phải không? Bây giờ gặp lại thấy tình cảm vợ chồng son các con thật hạnh phúc. Con không còn thấy mẹ lạ lẫm nữa phải không?"

"Quả thật ngày hôm đó con có chút e dè ngại người lạ, không lễ phép, mong mẹ bỏ qua." Cũng vì chuyện đó mà đến bây giờ Jisoo vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

"Đừng ngại đừng ngại, lúc mẹ kết hôn cũng còn rất trẻ, cũng rất ác cảm với người nhà họ Kim, một hai không chịu nhận người nhà. Mà ai cũng muốn đến gặp mẹ chào hỏi, trong lòng mẹ thật sự thấy chán ghét vô cùng nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên mặt. Mẹ hiểu rất rõ cảm giác này, chờ một thời gian nữa rồi con sẽ dần quen thôi." Yoona vừa nói vừa đảo mắt nhìn Taehyung: "Taehyung, vết thương của con thật sự không nghiêm trọng chứ? Nghe nói con nằm viện rất lâu hả?"

"Không sao rồi." Taehyung cũng khá mềm mỏng với mẹ, ngữ điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng khi nói chuyện với Kim Paul.

"Vậy tốt rồi. Cũng lâu rồi con mới về nhà, lần này đã mang Jisoo về, hay là ở nhà vài hôm đi. Dù sao bây giờ cũng đang là kỳ nghỉ lễ trong nước, không có việc gì cần thì đừng vội về."

"Để con xem tình hình rồi nói tiếp."

Taehyung không tỏ thái độ thẳng thừng cự tuyệt là chuyện hiếm thấy.

Ông cụ Song và Song Anna bước vào nhà cùng Kim Paul. Nhìn thấy Jisoo đang được mẹ Taehyung chèo kéo nói chuyện, ông cụ Song cười nói: "Tin Taehyung kết hôn cũng thật đột ngột, không hề biết trước. Không ngờ lại đúng dịp năm mới này mà may mắn được gặp tiểu thư."

Jisoo nghe tiếng quay đầu lại, đứng dậy gật đầu lễ phép chào ông cụ Song: "Chào ngài."

Ông cụ Song cười gật đầu với cô, tuy cười nhưng tia vui vẻ không chạm được đến đáy mắt. Ông ta nhìn cô vài giây rồi quay sang nói chuyện với Kim Paul. Ánh mắt Jisoo và Song Anna chạm nhau, Song Anna như có điều suy nghĩ liền dời ánh mắt đi. Đối với lần này Jisoo được mẹ Taehyung một hai gọi là con dâu, cũng xem như cô ta không ra mặt chống đối.

Jisoo ngồi lại xuống ghế thì Taehyung đã đặt áo khoác xuống. Đã một thời gian không quay lại công ty, anh cũng không cần mang thân phận Tổng Giám đốc Kim thị. Thân hình anh to lớn cao ngất, vẻ tái nhợt suy yếu mấy ngày trong bệnh viện đã không còn. Bây giờ anh chỉ mặc áo len màu trắng, quần âu thẳng tắp khéo léo bao quanh đôi chân thon dài của anh. Anh ăn mặc hợp thời trang, rất nổi bật trong căn biệt thự phương Tây không có quá nhiều không khí Tết cổ truyền. Anh ngồi bên cạnh Jisoo trên sofa, nghe Yoona vẫn ân cần hỏi han Jisoo thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười, yên lặng ngồi ngắm hai mẹ con.

Đúng là đã rất nhiều năm Taehyung không về nhà. Những người giúp việc đã nhìn anh lớn lên không biết phải gọi anh là cậu chủ Kim hay là Kim tổng như những người khác. Một người giúp việc khá lớn tuổi thấy anh về nhà thì có vẻ vui hơn những người khác, bước đến nhét một quả táo đỏ mới rửa vào tay anh.

Nhìn qua cũng biết ngay ông đã biết anh từ bé đến lớn.

Taehyung không từ chối, ngồi tại chỗ cầm quả táo đỏ, ngón thon dài cùng khớp xương rõ ràng. Có thể do ở trong bệnh viện một thời gian dài, không ra ngoài phơi nắng phơi sương nên da anh có vẻ trắng ra một chút. Làn da trắng trẻo của anh đối lập hoàn toàn với quả táo đỏ. Khóe miệng anh khẽ cười, nhân tiện hỏi thăm người giúp việc vài câu.

Dường như trước mặt người giúp việc cao tuổi nhà họ Kim và mẹ mình thì Taehyung mới thể hiện một bộ mặt khác, hiền hòa nhẹ nhàng, bình dị gần gũi, ấm áp hơn nhiều so với thái độ bình thường.

Ông cụ Song được Kim Paul mời ngồi đối diện với bọn họ để nói chuyện. Khi nói đến nguyên nhân Taehyung và Jisoo kết hôn thì sắc mặt Taehyung lại trở về lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt lần lượt lướt qua từng gương mặt ngồi đối diện: "Hôm nay là lễ Chuseok, là ngày gia đình đoàn viên, chuyện nên nói không phải là hôn nhân của con."

Lúc này Song Anna cũng nói theo: "Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên Jisoo đến nhà họ Kim, dù sao cũng chưa quá quen với mọi thứ. Ông nội và chú Paul cứ nói chuyện như vậy thì chắc cô ấy sẽ không được tự nhiên đâu."

"Tôi không sao." Jisoo nói: "Dù sao đây cũng là nhà mình, có gì mà mất tự nhiên chứ?"

Nụ cười trên mặt Song Anna như nhạt đi, cô ta ngưng một chút rồi lại nói: "Vậy thì tốt. Tôi thấy dì Yoona rất nhiệt tình với cô, như là sợ cô vẫn chưa quen. Chắc dì Yoona còn có việc bận, để tôi dẫn cô đi dạo trong ngoài nhà họ Kim một vòng nhé."

Nói rồi Song Anna lại cười một tiếng, như thể hoàn toàn lờ đi vẻ mặt lãnh đạm cười cho có lệ của Jisoo, cười nói tiếp: "Nhà họ Kim ở Mỹ và nhà họ Kim ở Seoul chắc là rất khác nhau. Chú Paul sưu tầm tượng cổ La Mã từ tám mươi năm Trước Công nguyên, lần nào tôi nhìn thấy cũng phải khen ngợi nức nở. Cô cô có muốn đi xem không, tôi dẫn cô đi?"

Jisoo lạnh nhạt mỉm cười: "Tôi không hiểu rõ lắm về tượng cổ La Mã. Nếu ba tôi chuyên sưu tầm những thứ này thì hẳn là ông rất sành sỏi. Tôi là người ngoại đạo, không muốn khoe cái dốt của mình ra, không biết mà giả vờ biết mới là khó xử nhất."

"Tôi chỉ cảm thấy dường như cô ngồi đây không quá quen với không khí và hoàn cảnh nhà họ Kim, nên muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo thôi." Song Anna nhếch môi nói: "Chỉ đi nhìn một cái thôi, có gì liên quan đến chuyện sành sỏi hay không chứ?"

"Nếu Jisoo đã nói không thích thì cũng không cần vào trong xem những thứ đó. Mấy thứ đó đều do ba Taehyung sưu tầm từ hơn mười năm trước, bình thường dì cũng ngại gọi người ta đến dọn dẹp." Yoona lúc này mới lên tiếng: "Jisoo cứ ở lại đây vài ngày, đi đi lại lại cũng mất khá nhiều thời gian. Bây giờ mới về thì cứ ngồi một lát, nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần vội vàng."

Lời nói của Song Anna mới đến miệng nhưng vì người vừa lên tiếng can ngăn là mẹ Taehyung nên cô ta lập tức không nói thêm nữa, chỉ cười: "Dì Yoona nói rất đúng. Lần đầu tiên tới nhà họ Kim, cô cũng nên ở lại một hai hôm. Nếu không, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ xa lạ như những người không thân thích vậy."

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Yoona hơi trầm xuống. Không đợi Jisoo lên tiếng, bà liền đảo mắt nhìn Song Anna nói: "Lúc Jisoo mới kết hôn cũng rất ngại ngùng. Con bé là đứa có tính tình cẩn trọng, khó lắm tôi mới được gặp nó. Cô đừng hù dọa con dâu tôi, lỡ nó không dám nói chuyện với tôi nữa thì biết làm sao bây giờ?"

Mặt Song Anna thoáng biến sắc sững lại, cô ta áy náy cười cười: "Dì Yoona, cháu cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi."

Taehyung ngồi cùng Jisoo và mẹ trên sofa, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, chỉ cười không nói.

Jisoo cũng đã nhận ra, rõ ràng mẹ Taehyung và ông nội Kim cùng một phe, tuyệt đối bảo vệ người vợ thật sự của con cháu mình.

Nếu như vậy thì... đúng là Kim Paul lạc lõng trong cái nhà này rồi...

Chẳng trách Kim Paul là người quyền thế lại có tính khí sắt đá như vậy mà đến bây giờ vẫn không thể hất Jisoo ra khỏi nhà họ Kim. Dù sao người đầu gối tay ấp với mình và cả cha ruột mình cũng đều đứng về phía Jisoo. Bà vợ ngày nào cũng thẽ thọt dịu dàng bên tai như vậy, ông ta cũng đành dằn lại ý đồ của mình.

Còn Song Anna hôm nay cũng quá tự tin rồi.

Không kể mẹ Taehyung rất thiên vị Jisoo, mà đến bản thân Kim Paul cũng thật sự ưng ý nhà họ An. Chỉ vì mấy năm trước phải tính toán đến lợi ích nên ông ta mới kết thân với nhà họ Song.

Nhưng hôn ước của nhà họ Song và nhà họ Kim cũng không duy trì được lâu. Jisoo không biết giữa hai gia tộc đã từng có quan hệ kiểu nào, nhưng nhìn từ cách bọn họ ngồi nhìn nhau và ngữ điệu nói chuyện thì hiển nhiên khách sáo xã giao là chính.

Lúc này ông cụ Song bèn lên tiếng: "Taehyung, cậu cũng không thể trách Anna quá để ý chuyện trong nhà cậu như vậy. Dù sao chuyện kết hôn lớn như vậy, những người khác trong giới không để ý thì cũng không sao, nhưng sao Anna lại có thể không để tâm chứ? Trong kế hoạch cuộc đời của cậu đã từng có nó, bây giờ cậu lại gạt phắt nó ra. Hiện giờ vợ của cậu là Kim Jisoo, nhà họ Kim có nhiệt tình với cô ấy thế nào đi nữa cũng là không đủ. Anna cũng chỉ quan tâm nhiều hơn một chút, cậu không cần thiết phải lạnh lùng với con bé như vậy."

Ông cụ Song ngừng trong thoáng chốc rồi lại tiếp tục, ý tứ sâu xa ẩn dưới câu chữ: "Tôi cũng đã lớn tuổi, không hiểu rõ chuyện tình cảm của lớp trẻ, không thể nào tham gia vào. Tôi chỉ có một đứa cháu gái là Anna, năm xưa loạn lạc ở thủ đô, ba mẹ nó lái xe đi làm thì trúng phải bom mìn trên đường, đến cả thân thể nguyên vẹn cũng không còn. Đứa cháu gái này là tự tay tôi nuôi từ bé đến lớn, nói tôi thiên vị cũng được, nói tôi nuông chiều nó cũng được, nhưng cậu hủy hôn ước rồi quay về Seoul cưới một cô gái khác như vậy, chẳng phải là nên cho nhà họ Song chúng tôi một lời giải thích hay sao?"

Tấm màng giấy mỏng manh bị ông cụ Song xé toạc chỉ trong nháy mắt. Đôi mắt Kim Paul sa sầm, Yoona ngồi bên cạnh Jisoo cũng vì ông cụ Song nhắc đến cha mẹ Song Anna mà không tránh khỏi trầm mặc.

Khóe miệng Taehyung khẽ cong lên, cười như không cười nhìn sang Song Anna: "Cô Song, có cần tôi lặp lại một lần nữa nguyên nhân hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta trước mặt mọi người ở đây không?"

Song Anna tự biết chuyện cô ta phối hợp với Kim Paul mạo danh người cứu anh chính là chuyện cô ta đuối lý nhất. Lúc này Taehyung lại lôi chuyện đó công khai ra đây, nếu cô ta không ngăn cản thì e rằng thể diện của cô ta và ông nội cũng không khá hơn, mà cũng chẳng có lợi thế lập luận thương lượng để ép buộc họ đuổi Jisoo đi được.

"Cháu đã biết lí do rồi." Song Anna bày ra vẻ mặt hiểu chuyện biết điều nói: "Cháu hiểu được nguyên nhân vì sao năm đó Taehyung rời Mĩ. Cháu cũng không muốn ép anh ấy phải chịu trách nhiệm quá nhiều với cháu. Nếu hôm nay anh ấy đã yêu người khác, thậm chí không nhắc đến chuyện hôn ước trước đây với cháu, thì cháu cũng chỉ có thể chúc phúc cho Jisoo và Taehyung trăm năm hạnh phúc."

Taehyung không chút do dự, ngay lập tức điềm đạm lạnh lùng đáp lại: "Giữa tôi và cô Song thật sự đã từng có hôn ước. Về phần chuyện tình cảm và trách nhiệm mà cô Song nói, đó chẳng qua chỉ là cách hiểu khác nhau giữa tôi và cô Song mà thôi. Jisoo là vợ của tôi, cô ấy không xen vào bất cứ chuyện tình cảm nào của tôi cả. Về điểm này, đừng có bất kỳ ai ám chỉ nói xấu bình luận về hôn nhân của tôi. Đạo lý thời gian trôi qua, tình huống phát sinh biến hóa thế nào không cần tôi phải nói cụ thể. Cô Song và ông cụ Song cũng nên tự hiểu."

"Cho dù là vấn đề tình cảm trước đây thì cậu cũng không nên quá tuyệt tình với Anna như vậy." Nếu là mấy năm trước thì ông cụ Song còn có thể lấy tư cách trưởng bối đứng lên chỉ mặt Taehyung mà mắng chửi, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể cau có oán trách vài câu.

"Vậy ý của ông cụ Song là, sau khi tôi kết hôn thì vẫn phải thương nhớ người cũ, bất kỳ lúc nào cũng phải thực hiện tiếp nhiệm vụ trước kia của mình sao?" Giọng nói Taehyung lạnh nhạt như nước, nụ cười lạnh hiển hiện trong đôi mắt.

"Taehyung, hôm nay chúng ta đến thăm nhà họ Kim, nói đến chuyện này cũng chỉ là nhắc lại chuyện cũ một chút. Dù sao Anna cũng đã chờ đợi cậu nhiều năm như vậy, dành hết cả những năm tháng tươi đẹp nhất cho cậu. Tôi là ông nội của nó, tôi thay nó đòi một câu giải thích cũng không phải chuyện gì quá đáng." Ông cụ Song thấy thái độ Taehyung từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, nhưng vẫn cố tình thể hiện thái độ bất mãn của mình.

Nghe đến đây Jisoo chợt lên tiếng: "Cô Song năm nay bao nhiêu tuổi ạ? Hai mươi bốn tuổi à?"

Mọi người trong phòng khách lúc này bất chợt yên lặng, dường như tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.

Jisoo không hề có ý định tránh né, thậm chí cô còn đối mặt với từng người trong phòng, ánh mắt trong veo của cô nhìn Song Anna: "Mới hai mươi bốn tuổi mà đã trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất sao? Hiện nay thời kỳ hoàng kim của phụ nữ chẳng phải là từ tuổi hai mươi cho đến ba mươi lăm à? Khi mới mười mấy tuổi, ai cũng trải qua chuyện tình cảm dang dở nuối tiếc. Nếu như ai cũng theo đuổi trách móc một người mình yêu từ lúc mười mấy tuổi thì chẳng phải người mắc nợ trên thế gian này có quá nhiều sao?"

Ánh mắt ông cụ Song sa sầm, nói: "Cô hiểu tường tận chuyện tình cảm của Taehyung và Anna sao? Thật ra năm đó Anna suýt chút nữa thì kết hôn với cậu ta rồi."

Jisoo vui vẻ điềm đạm, giọng nói chậm rãi: "Với sự từng trải của ông cụ Song, hẳn cũng không cần cháu phải giải thích cái gọi là suýt chút nữa thật sự là xa với thực tế bao nhiêu. Tóm lại, cuộc sống chắc chắn sẽ không đi lùi. Ngài lớn tuổi muốn nhớ lại chuyện cũ thì cũng hợp lý. Nhưng cô Song còn trẻ mà vẫn cứ cố chấp với quá khứ không vượt qua được thì còn có ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ vì cô ấy không cam lòng vượt qua một chuyện buồn như vậy mà bây giờ muốn người vợ hợp pháp như cháu phải rút lui, để cho cô ấy bổ sung vào chỗ trống mà vượt qua sao?"

Không khí tràn ngập sự tĩnh lặng khó xử.

Người khó xử đương nhiên không phải là Jisoo.

Cô nói rõ Song Anna ỷ có ông cụ Song làm chỗ dựa, đến cả chuyện xen vào gia đình của người khác mà cũng nói như là chuyện đương nhiên.

Ông cụ Song ngồi đây như thể muốn lấy tư thế thái độ đạo mạo của người lớn tuổi mà chất vấn Taehyung, ông ta nghĩ mình là ai chứ?

Trên đời này không có người nào mà Jisoo không dám đối đầu. Người ta khách sáo với cô, đương nhiên cô sẽ khách sáo lại. Nhưng trong lễ mừng năm mới mà ông cụ Song lại dẫn Song Anna đến tận nhà tìm.

Mà bạn gái cũ là cái loại gì chứ?

Sao lại bắt Taehyung phải chịu trách nhiệm cho cái mà cô ta tự gọi là mấy năm thanh xuân bị dang dở?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia