Duyên phận
Một ngày người hỏi ta về những ước mong lớn nhất trong lòng?Ta lặng im, siết tay người thật chặtGiữa cuộc đời bao la, ước mơ ta nhỏ nhặtTa chẳng mong gì ngoài mong muốn được giữ chặt những yêu thương...Cả cuộc đời chỉ cần một ai đó để yêu thươngĐể được cùng nhau ăn một bữa cơm thật bình thườngĐể được chia sẻ hơi ấm một khoảng giườngVà chỉ để tựa vai nhau khóc cho thỏa những khi mình chán chường...Chỉ như thế, sẽ là những ngày tháng bình yên nắm tay nhau đi hết một đoạn đườngRồi sau đó sẽ thế nào dường như ta cũng chẳng cần phải biếtBởi chuyện tình yêu có những khi thật da diếtLúc phai nhạt đáng sợ đến ngạc nhiênNên chúng ta cứ yêu như quên hết những muộn phiềnMọi âu lo hãy để cuộc đời thay ta giữ lấyVì như thế tình yêu sẽ giản đợn biết mấyYêu nhau thôi, lấy được nhau hay không còn thuộc về duyện phận...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia