ZingTruyen.Asia

Editing | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTT

Chương 17: Đứa nhỏ này có thể chiếm giường của ta?

salteatsugar

"Ngươi làm chuyện quá giới hạn, thậm chí tự tiện xông vào nơi riêng của chủ nhân." Đại Dì nhìn nữ nhân bất lực khóc thút thít, nói ra vận mệnh của đối phương.

Phục Nhã căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ đến loại kết quả này, chủ nhân sẽ bởi vì một đứa nhỏ dơ bẩn mà đuổi mình đi.

"Ta bất quá là muốn thay chủ nhân thanh trừ rác rưởi, ta chỉ là muốn thay chủ nhân suy nghĩ mà thôi a......" Phục Nhã thống khổ mà che mặt nức nở, nàng quỳ trên mặt đất đáng thương nhìn Đại Dì.

Đại Dì nhìn cái hầu gái trẻ tuổi hẹp hòi lại thấy buồn, bởi vì cuồng nhiệt ghen ghét cùng hận ý làm ra hành vi sai lầm như thế, thiếu chút nữa tạo thành cục diện không thể vãn hồi.

Nói thật, nếu là thật sự giống như trước kia khi chọc giận Mục Phỉ, kết cục là đuổi đi cũng đã không có việc gì, chẳng qua hậu quả lần này, tựa hồ nghiêm trọng hơn so với lúc trước nhiều.

Bởi vì, tầm quan trọng của nữ hài con người đối với Mục Phỉ còn lớn hơn với tưởng tượng của bọn họ, huống chi còn kèm theo chuyện khác.

"Ngôn Lôi tiên sinh tới."

Người hầu nhỏ một bên lên tiếng bẩm báo cho Đại Dì.

Ngôn Lôi truyền đạt mệnh lệnh chủ nhân tuyệt đối là chính thức.

Đại Dì hơi hơi lui về phía sau, nhìn gương mặt Ngôn Lôi vẫn cứ bình thường, căn bản đoán không ra chủ nhân cuối cùng quyết định như thế nào.

Ngôn Lôi đi đến trước mặt nữ nhân khóc thút thít, vẫn là rất thân sĩ mà xưng hô, "Phục Nhã tiểu thư, chủ nhân kêu ta truyền đạt cho ngài nói mấy câu."

Phục Nhã treo nước mắt nâng mặt lên, nhìn phía Ngôn Lôi.

"Hoặc là tự mình tiến vào sương đen chi sâm, hoặc là tức khắc treo cổ, cũng hoặc là ta ra tay thay ngài, ngài có thể tự mình lựa chọn."

Những lời này của Ngôn Lôi, không chỉ kinh hãi Phục Nhã, hơn nữa kinh hãi tất cả gia phó ở đây.

"Vì sao, vì cái gì sẽ là như thế này, bất quá là ta muốn thay chủ nhân bài trừ trói buộc không cần thiết, ta là thật tình với chủ nhân, không nên sẽ như vậy a......" Phục Nhã khó có thể tin mà mở miệng thét chói tai, đôi mắt người này sáng lên màu đỏ, dùng hết sức bắt chân Ngôn Lôi, sinh ra sát ý với vị lão quản gia này.

"Chỉ cho ngài cơ hội một lần thẳng thắn, còn đã làm việc gì khác nữa không?" Ngôn Lôi không dao động, hỏi tiếp nói.

"Ta đối chủ nhân là thật tình, căn bản không có làm chuyện gì khác, nhất định là những người khác hãm hại ta, Ngôn Lôi tiên sinh!" Phục Nhã gấp đến đỏ mắt, lời nói giảo biện buột miệng thốt ra, thậm chí chỉ loạn kéo những người hầu khác làm đệm lưng.

Ngôn Lôi đạm nhiên nhìn xuống cái người hầu ích kỷ dối trá, "Lời nói ngoan độc, đâu ra thật tình đáng nói. Danh sách trang viên Tư Triều có thể cho Phục Nhã tiểu thư vinh hoa bao nhiêu? Vốn dĩ chủ nhân vốn là xem xét ngươi giúp việc nhiều năm như vậy nên chỉ trục xuất ngươi mà thôi, chẳng qua, ngươi vẫn không chịu nói thật"

Ở lúc Phục Nhã kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt là lúc đầu người này ở ánh trăng chiếu xuống lìa ra, lăn xuống tới chỗ góc tường.

Màu máu đỏ tươi sái lạc đầy đất, thân thể bị chặt mất đầu như là người rối gỗ giật dây tại chỗ lảo đảo vài bước, cuối cùng ngã xuống trên mặt đất.

"Chủ nhân nói, nếu đã như vậy, vẫn là dưới ánh trăng thì máu tươi càng mỹ lệ hơn."

Ngôn Lôi nhấc cơ thể chỉ còn lưu một tia sinh mệnh, ném vào trong lò thiêu.

Nhìn trong bếp lò thiêu đốt thành tro, Ngôn Lôi đặt bao tay trắng dính mấy vết máu vấy bẩn ở một lòng bàn tay người hầu, hắn xoay người nhìn thẳng người quản gia Đại Dì đã đánh mất một người người hầu nữ "Chuyện sau đó, cứ giao cho ngài rửa sạch."

"Ngôn Lôi."

Ở dưới ánh đèn mờ nhạt, Đại Dì gọi nam nhân lạnh lùng kia lại.

Ngôn Lôi xoay người, khi hai người một chỗ, Đại Dì sẽ trực tiếp xưng hô tên họ.

"Làm sao vậy, Đại Dì." Ngôn Lôi lễ phép mà đáp lại đối phương.

"Chuyện của Vưu Nhiên ta rất xin lỗi, là ta quản giáo không nghiêm mới để Phục Nhã làm ra loại chuyện này, ta không nghĩ tới danh sách trang viên Tư Triều thế nhưng cũng có liên quan đến cô ấy, ta vẫn luôn cho rằng cô ấy là một đứa nhỏ không tệ." Khuôn mặt Đại Dì nan kham nói ra, bà không biết, chủ nhân có thể bởi vì những việc này trách tội mình hay không.

Ngôn Lôi nhìn thoáng qua Đại Dì, biết được lo lắng của đối phương, "Ta nghĩ, hẳn là sẽ không trách tội bởi vì Vưu Nhiên vẫn bình an."

Đại Dì kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Lôi, bởi vì theo bà biết, không có cái con người nào có thể tồn tại trở về, thậm chí huyết tộc cấp thấp ở nơi đó cũng không chịu qua một giờ.

Ngôn Lôi cười một cái, hắn cũng rất khó giải thích vì cái gì Vưu Nhiên có thể miễn dịch với rừng rậm chướng khí luôn dồn người vào chỗ chết đó thậm chí có thể đụng vào "Nguyền rủa chi tử".

"Xác thật là vật nhỏ kỳ quái."

Mà càng làm hắn khó có thể lý giải chính là phản ứng của Mục Phỉ.

Để chủ nhân lặng yên man Vưu Nhiên về dinh thự, sau đó xác nhận đối phương thật sự chỉ là bị trầy da một chút rất nhỏ, thì hắn mới có thể cảm ứng được cảm xúc trên người chủ nhân lộ ra như trút được gánh nặng.

Chủ nhân tựa hồ vẫn luôn đang khẩn trương với đứa nhỏ con người này.

Cảm xúc vẫn luôn căng chặt.

Ngôn Lôi cùng Đại Dì nói rõ vài câu, lúc sau lập tức đi đến trên cửa phòng trên lầu, hắn đến nhìn xem tình huống của chủ nhân rốt cuộc trong phòng chủ nhân cũng có hơi thở con người.

"Chủ nhân, việc kia đã xử lý tốt, hiện tại có chuyện gì yêu cầu ta hỗ trợ không?"

Ngôn Lôi dừng bước ở cửa, cung kính dò hỏi.

Mục Phỉ nhìn đứa nhỏ kia sắc mặt tái nhợt bị bản thân đặt ở trên giường, mày nhăn lại càng căng.

Cuối cùng ôm lên, đặt ở trong tay Ngôn Lôi.

Ngôn Lôi: "?"

Mặt Mục Phỉ không biểu tình hỏi lại, "Ngươi cho rằng đứa nhỏ này có thể chiếm giường của ta?"

Ngôn Lôi nhấp nhấp miệng, hắn thật có chút không nắm bắt được tâm lý ngạo kiều của chủ nhân, rõ ràng rất khẩn trương với tiểu gia hoả mà.

Vì thế hắn suy nghĩ tìm từ, "Chủ nhân, phòng Vưu Nhiên là phòng chứa đồ, lạnh băng lại ẩm ướt, nếu đặt con bé ở phòng lúc đầu, thân thể tiểu gia hỏa phỏng chừng..."

Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, vừa muốn mở miệng kêu Ngôn Lôi an bài căn phòng mới thoải mái hơn.

"Đại nhân...... Mục Phỉ đại nhân......"

Nữ hài lâm vào hôn mê, trong miệng vẫn cứ gọi tên đại nhân trong lòng nhớ đến.

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt, nhưng thính giác huyết tộc mạnh mẽ lại có thể nghe được rành mạch.

Ngôn Lôi nhấp miệng đôi tay nâng Vưu Nhiên lên, sau đó tò mò mà nhìn về phía Mục Phỉ, bất động thanh sắc.

Thật lâu sau, cô mở miệng.

"Bỏ xuống."

"Vâng."

Ngôn Lôi cố gắng nhịn cười, yên lặng đặt Tiểu Vưu Nhiên ở mép giường.

Khi Ngôn Lôi đi rồi, Mục Phỉ nhìn chăm chú nhìn chăm chú cô bé này.

Là từ bi thương từ tâm sao?

Cô có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng của quản gia Ngôn Lôi, nhưng Mục Phỉ cũng không cảm thấy giống như vậy. Cô quy nạp tất cả hành vi thất thường với đứa nhỏ con người chỉ là vì đứa nhỏ này là vật sở hữu của cô thôi.

Không có người có thể tự tiện làm chủ, chỉ có Mục Phỉ nàng mới có thể quyết định sinh tử đứa nhỏ này.

Cô nhìn Vưu Nhiên cuộn tròn thành một đoàn, lúc này mới ý thức được phòng cô vốn âm lạnh, bởi vì huyết tộc không cảm nhận nhiệt độ.

Trên thân thể Vưu Nhiên bây giờ là chăn nhung, lúc sau mới chậm rãi không cảm thấy lạnh nữa cũng sẽ không run bần bật.

Vưu Nhiên nằm nghiêng ở một góc nho nhỏ, mặt nhỏ bị chăn che một nửa.

Nhưng Mục Phỉ vẫn cứ có thể nghe được đối phương phi thường nhỏ gọi tên của mình.

Lắp bắp.

Thật là vật nhỏ không biết chừng mực.

Mà cả Mục Phỉ cũng không nhận thấy được, miệng cô thế nhưng gợi lên một độ cong.

***

Vưu Nhiên làm một giấc mộng lâu lâu dài dài.

Lúc này đây, nàng không phải bị ác mộng quấn thân mà là giấc mộng rất thơm ngọt thực làm nàng yên lòng.

Thời điểm nàng tỉnh lại đã là buổi sáng chín giờ.

Tuy rằng nơi này cũng không có ánh mặt trời chiếu, nhưng Vưu Nhiên cảm thấy cơ thể thực ấm áp, loại độ ấm này là nàng khát khao có được nhất, độ ấm bao trùm thân thể.

Đầu tiên nàng cả kinh, sau đó tổng cảm thấy không thích hợp, lập tức mở mắt nhìn bốn phía xa lạ xung quanh.

Nơi này là......?

"Ngươi tỉnh, Vưu Nhiên."

Theo thanh âm này vang lên, bức màn ám sắc bên cạnh Vưu Nhiên hơi bị kéo ra một nửa, từ ngoài lộ ra chính là quang cảnh vào đông.

Vưu Nhiên không kịp phản ứng lại, lập tức để chân trần đứng ở trên mặt đất, nơm nớp lo sợ về phía Đại Dì hơi hơi gật đầu, "Đại...... Đại Dì, ngài, ngài khoẻ, ta, ta......"

Thế nhưng nàng lại lười giác đi ngủ mà còn bị Đại Dì thấy, nàng lại phải bị đuổi ra ngoài sao? Có thể lại phải bị vứt bỏ hay không?

Thời điểm này trong lòng nàng hoàn toàn mang thấp thỏm cùng bất an, Đại Dì đi tới bên cạnh nàng. Vưu Nhiên nhìn Đại Dì nâng lên tay, lập tức nhắm hai mắt lại, chờ đợi bị đánh như cũ.

Chỉ cần không đuổi nàng đi, bị đánh cũng không có việc gì.

"Ngươi không cảm thấy lạnh sao?" Đại Dì là chỉ trích nói, ý bảo Vưu Nhiên lấy giày bên cạnh mang vào.

Vưu Nhiên lúc này mới mở bừng mắt, nàng cũng không có bởi vì ngủ lười giác mà đã từng ăn tát trong phòng mẹ, nàng mờ mịt cúi đầu nhìn chằm chằm giày trên thảm.

Một đôi mới tinh giày.

"Đây là chủ, không, là Ngôn Lôi tiên sinh tặng cho ngươi." Đại Dì nhìn ra tới nghi hoặc của tiểu gia hỏa, chậm rãi giải thích nói.

Đôi giày ban đầu của nàng sớm đã bị hỏng ở trong rừng rậm rồi, gia chủ Mục gia ở lúc gần đi đã phân phó Đại Dì một lần nữa chuẩn bị một đôi giày mới, chẳng qua nếu phải giải thích thì nói là Ngôn Lôi tặng cho.

Tuy rằng Đại Dì cũng sẽ không suy đoán tâm tư chủ nhân, nhưng tựa hồ bà càng cảm thấy Mục Phỉ chủ nhân không lạnh băng giống trước kia, tuy rằng vẫn còn sát phạt quả quyết.

Cho đi một chút ý tốt, còn phải vòng một vòng to.

Vưu Nhiên nhìn nơ con bướm trên đôi giày, vô cùng vui mừng thật cẩn thận mang giày ở trên chân, vừa vặn.

Sau khi nàng mang giày xong, đã đứng ở một bên Đại Dì, chờ đợi Đại Dì phân phó. Nói thật, ý thức nàng đến bây giờ vẫn có chút mơ hồ, thời điểm nàng mới vừa tỉnh lại cho rằng bản thân là đã chết, thẳng đến khi thấy được Đại Dì nàng mới xác định nàng về nhà rồi.

Đến nỗi làm sao trở về nàng căn bản nghĩ không ra, nàng chỉ nhớ rõ nàng tìm được tiểu hoa màu tím rồi, nhưng mà lại rơi xuống đi, đến lúc nàng không cam lòng lại sợ hãi có người gắt gao mà đỡ được bản thân ......

Vưu Nhiên vỗ vỗ mặt, ý muốn làm bản thân thanh tỉnh một chút, nàng thấy Đại Dì đang sửa sang lại giường đệm kia thoạt nhìn đã biết thập phần sang quý.

Trên giường, vừa thấy là biết người giàu rất cao quý có thể ngủ đến, mà nàng, vừa rồi thế nhưng lại từ trên giường này tỉnh dậy.

Vưu Nhiên không dám nghĩ nhiều, nàng chỉ là trộm đôi mắt mà nhìn chằm chằm Đại Dì sửa sang lại giường đệm, ánh mắt đuổi theo thẳng đến nhìn đến ở bên gối đặt một bó tiểu hoa màu tím.

Đó là......!

Hoa nàng hái xuống ở trong rừng rậm kia.

"Đại, đại, Đại Dì!"

Vưu Nhiên nhanh đi ra phía trước, âm thanh thật nhỏ bởi vì nôn nóng mà phóng đại chút.

"Hả?"

Vưu Nhiên cắn môi, nàng chỉ chỉ tiểu hoa bên gối kia thúc thực không chớp mắt, "Ta, ta có thể"

"Ngươi muốn hoa này?" Nếu không phải Vưu Nhiên chỉ vào bên này, Đại Dì còn chưa có nhìn đến chỗ tiểu hoa này.

"Ta, ta hái, muốn" muốn tặng hoa cho Mục Phỉ đại nhân.

Vưu Nhiên khái sầm thổ lộ chữ, nàng không biết bản thân thế nhưng mang chỗ hoa này về, tức khắc có chút kích động mà nói không nên lời lời.

Đại Dì như là minh bạch chút, bà nhìn chăm chú nhìn nhìn chỗ hoa này, nếu bà không đoán sai nói, này hẳn là "Hoa không về" trong truyền thuyết.

Cực kỳ thưa thớt, sinh trưởng ở sương đen chi sâm, có hương khí vĩnh hằng cũng có công hiệu thôi miên an thần, hình dạng tiểu hoa tương tự hoa hồng, người bình thường kêu nó "Hoa hồng Tím".

Phục Nhã cố ý hướng dẫn Vưu Nhiên đi hái loại hoa này.

Chẳng qua, Vưu Nhiên lại đi thật, tuy rằng họ ai cũng không rõ ràng lắm ở rừng rậm bọn đã xảy ra cái gì, nhưng có thể khẳng định chính là——

"Vưu Nhiên, ngươi vì cái gì muốn đi hái loại hoa này?"

Đại Dì đưa vài cọng tiểu hoa cho Vưu Nhiên, nhẹ giọng hỏi.

Vưu Nhiên tiếp nhận hoa, biểu tình mang theo nhợt nhạt ý cười, trả lời, "Đại nhân, Mục, Mục Phỉ đại nhân, thích."

Quả nhiên.

"Hiện tại chủ nhân ở phòng khách dưới lầu, nếu hiện tại ngươi đi, còn có thể gặp được." Đại Dì sửa sang lại phòng Mục Phỉ xong, sau đó có ý tốt mà nhắc nhở Vưu Nhiên phía sau một câu.

Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt, nàng vốn là muốn ở chỗ này chờ đợi Đại Dì phân phó công việc, có phải hôm nay vẫn phải đi theo chị Phục Nhã cùng sửa sang lại hoa viên ngoài sau hay không, nàng ngẩng đầu nhìn phía Đại Dì.

"Phỏng chừng qua một lát nữa chủ nhân sẽ đi ra ngoài, đến lúc đó muốn tặng hoa cũng đã muộn, chỗ ta hiện tại không có gì chuyện gì cần ngươi giúp đỡ, cho nên ngươi có thể đi tặng hoa rồi, tiểu gia hỏa." Đại Dì nhàn nhạt nói, có chút bất đắc dĩ bản thân có lòng tốt đến cư nhiên muốn đi ám chỉ nhắc nhở tiểu nữ hài này mà suy nghĩ công việc.

Đại Dì cảm thấy, hẳn là dinh thự này đã lâu không có chuyện thú vị như vậy đã xảy ra, bà cũng muốn nhìn biểu tình Mục Phỉ chủ nhân một chút, khẳng định Ngôn Lôi cũng suy nghĩ giống bà.

Sau khi Vưu Nhiên nghe được Đại Dì nói xong, trên mặt đã là ngăn không được nhảy nhót, nàng cũng bất chấp tóc hỗn độn, chỉ là mặc một cái áo trong đơn bạc, lại không cảm giác được một chút rét lạnh, chỉ có nhiệt tình xông thẳng đỉnh đầu.

Nàng muốn tặng tiểu hoa cho đại nhân!

"Đứa nhỏ này, thế nhưng hưng phấn đến áo ngoài cũng không mặc đã chạy đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia