ZingTruyen.Asia

[EDIT] Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật - Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc

Chương 44, Dọa nàng sợ

thao_mun


Sau khi Hoàng đế thưởng cho Lạc Phi Dĩnh, cao giọng nói: "Hôm nay tất cả mọi người bị sợ hãi, trở về đều có thưởng! dღđ☆L☆qღđ Nhất là Ngự Lâm quân bảo vệ trẫm cùng Thái hậu và những người đi theo các vị ái khanh, càng phải trọng thưởng thêm!"
Đầy tớ từ tử môn quan tới đây, không ngờ lại được thưởng, càng thêm vô cùng vui sướng, quỳ xuống tạ ơn, không khí dần náo nhiệt trở lại.

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn về phía Trung Sơn vương, con ngươi hiền từ vô hạn, thân thiết nói: "Lan Phong, hôm nay công lao của ngươi lớn nhất, nếu không phải Quân gia Quân, trẫm sợ là sớm đã bị hại. . . . . . tối nay vốn là cử hành hội chúc mừng cho ngươi, đáng tiếc bị những thứ lưu manh này phá hỏng, trẫm cần phải bồi thường gấp bội ngươi."

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, Quân gia quân? Trung Sơn Vương sao lại là họ Quân? Mặc dù cổ đại có họ quân, nhưng mà, làm gì có vương gia nào khác họ vẫn giữ họ Quân như vậy? Bị phong vương thì chắc chắn sẽ ban họ. Như vậy có thể thấy được, địa vị của Trung Sơn vương ở Dạ Thiên quốc rất cao.

Sắc mặt Trung Sơn vương không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng có tâm, thần không dám nhận."

"Ngươi nhất định phải nhận, còn có ai có thể làm được tốt hơn ngươi chứ?" Trong lời nói của Hoàng đế đều là tán thưởng.

Phía dưới các thần tử cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy, Trung Sơn vương là trụ cột của Dạ Thiên chúng ta, là cánh tay đắc lực của hoàng thượng, lập được vô số công lao to lớn, toàn bộ chúng thần đều nể phục."

"Trung Sơn vương không chỉ có công lao lớn, hơn nữa cũng không giành công, Vương Gia quả thật là tấm gương tốt cho chúng thần."

Mặc dù Trung Sơn vương từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, nhưng bọn hắn cũng biết một đạo lý, đắc tội Trung Sơn vương, sẽ không sống được lâu. Vừa nghe Hoàng đế nói như vậy, liền vội vàng nghĩ biện pháp lấy lòng hắn.

Trung Sơn vương hơi nhếch môi, vào ánh mắt rơi trên người Lạc Vân Hi, nói: "Hoàng thượng, chắc là Lạc Tam Tiểu Thư bị dọa sợ, còn chưa từ kinh sợ đi ra, lại bị khí thế hung ác của quý phi nương nương làm cho sợ hãi, từ lúc đó đến giờ vẫn đứng yên không động đậy."

Lạc Vân Hi im lặng, nắm thật chặt quả đấm dưới tay áo.

Nàng đứng ở chỗ này không động, rõ ràng là đang suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra.

Hoàng đế ngẩn ra, gật đầu một cái: "Nói rất đúng. Người tới, thưởng cho Lạc Tam Tiểu Thư, quý phi quả nhiên là quá xúc động rồi. Lạc Thái Úy, xin lỗi."

Lạc Kính Văn thụ sủng nhược kinh (được chiều mà sợ), vội vàng đáp lễ.

Lạc Vân Hi mở hai mắt trừng trừng nhìn Trung Sơn vương ngồi trên cao, được rồi, xem như tạ ơn con sói kia.

Mặt Trung Sơn vương không thay đổi gì cơ mặt chỉ hơi co rút một cái, cho là nhìn lầm vừa rồi vẻ mặt của nàng.

Lạc Vân Hi cảm thấy một tầm mắt mãnh liệt bắn về hướng mình, nàng sợ hãi, cúi đầu.

Phương hướng này, chính là phương hướng của Lục hoàng tử.

Chỉ là thoáng qua, rồi tầm mắt kia lập tức rời đi.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Đoan Mộc Triết vang lên: "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần  dẫn theo Lạc tiểu thư ra ngoài bắn tên, sau khi quay lại liền gặp phải trận thích khách tập kích này, dღđ☆L☆qღđ không bảo vệ tốt nàng, để nàng bị thương, thái tử và nhi thần quyết định tự mình mang thái y tới Lạc phủ."

Hoàng đế "Ừ" một tiếng: "Các ngươi phải đi ngay đi, chư vị ái khanh, yến hội đến đây kết thúc."

"Thái tử, Lục Hoàng Huynh, ta cũng đi!" Đoan Mộc Kỳ làm sao mà chịu bỏ qua cơ hội tham gia náo nhiệt như vậy được.

Đại phu nhân đỡ Lạc Phi Dĩnh, Lạc Kính Văn cùng với mấy vị hoàng tử cùng nhau xuất cung, Lạc Vân Hi cúi đầu đứng tại chỗ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tà áo xanh ngọc theo gió nâng lên, lộ ra ống giây đen dưới áo. Nàng khẽ giương mắt, mắt phượng của Lục hoàng tử tuấn mỹ liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia