ZingTruyen.Asia

Edit Than Giam Thoi Kinh

Ngàn phật hương là cái gì vậy? Dù sao Đường Thời cũng không biết.

Có điều ngay cả đại đệ tử Chính Khí tông như Hách Liên Vũ Dạ cũng mang vẻ mặt tham lam cùng kinh ngạc, cũng đủ tưởng tượng được thứ này không hề đơn giản.

Nhưng hiện giờ cả người Đường Thời đều đau, ước gì xương cốt giã rời, như người đã chết nhiều năm thì tốt rồi, đáng tiếc —— không thể.

Những hành động kỳ quái của Trọng Khánh vào hai ngày này, rốt cuộc có giải thích phù hợp.

Trước đó bỗng nhiên nói chăm sóc rừng đào, còn không ngại cực khổ mà sử dụng Tiểu tụ linh thủ, Đường Thời với Khâu Ngải Kiền đều cho rằng hắn lấy lòng Tuyết Hoàn mà làm vậy, thật không ngờ Trọng Khánh quả thật tâm cơ thâm trầm, một tay giỏi giang treo đầu dê bán thịt chó. Hiện giờ Đường Thời hoài nghi người này vì "Ngàn phật hương" gì gì đó, nếu không nửa đêm lén lút ở trong này làm gì?

Nhất là trước còn cấm Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền không được đi vào, hơn nữa bố trí trận pháp ở bên ngoài, có gió có mưa đều có thể dọa Trọng Khánh gần chết.

Không có điểm nghi ngờ? Ngươi tin sao?

Dù sao Đường Thời sẽ không tin.

Y cắn chặt răng, thử nâng chút chân lực, chỉ thấy kinh mạch trong thân thể như có vô số cây châm đâm vào, vừa chạm đã mềm nhũn.

Y thở hổn hển quỳ rạp trên mặt đất, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Vốn là mong ngóng nếu có người tới có thể phát hiện ra y, tới cứu y, chẳng qua nghĩ mình vừa tìm đường chết phát động "Xuân miên bất giác hiểu", y liền tuyệt vọng, bình yên nằm ở đó chờ chết.

Trọng Khánh đã trực tiếp lăn vào đánh  Hách Liên Vũ Dạ.

Giới Tu Chân vẫn luôn tàn khốc, vì tiên dược pháp bảo, giết người cướp của đều nhìn mãi quen mắt, mấy năm này Trọng Khánh nhìn thấy không ít, ngàn phật hương này vốn là Trọng Khánh đoạt được, hiện tại càng mạnh, Trọng Khánh muốn giữ gìn lợi ích của mình, đương nhiên không có gì đáng trách.

Cho nên, Trọng Khánh lựa chọn ra tay ngay lập tức —— hắn muốn ngay lúc Hách Liên Vũ Dạ chưa kịp phản ứng, một kích trí mạng!

Chỉ tiếc, ý tưởng của Trọng Khánh rất tốt đẹp, nhưng không thể bù lại sự chênh lệch giữa hai người.

Luyện khí kỳ với Trúc cơ kỳ, lệch giữa trời mây!

Hách Liên Vũ Dạ cao hơn Trọng Khánh hẳn một cảnh giới lớn!

Khi đao Trọng Khánh tới, Hách Liên Vũ Dạ chỉ kịp rút kiếm che, bảo vệ bản thân, tạm thời chủ động tiến công. Qua chiêu đầu tiên này, Trọng Khánh không đắc thủ, cũng đã tạo thời cơ cho Hách Liên Vũ Dạ thở dốc. Hách Liên Vũ Dạ là ai? Cứ việc tính tình kiêu căng, nhưng tốt xấu hắn cũng là đại đệ tử nội môn của Chính Khí tông, thần thông có không ít trong tay, Chiến Khí kiếm này cũng là pháp khí thượng phẩm, cho dù là tu sĩ Kim đan kỳ cũng chưa chắc có được thứ tương đương —— nói cách khác, từ phần cứng để phân tích, Hách Liên Vũ Dạ cũng đã thắng Trọng Khánh.

Ở trong mắt Hách Liên Vũ Dạ, Trọng Khánh dám ra tay trước đối với hắn, quả là muốn tự mình tìm đường chết.

Chẳng qua, trên thế giới này nếu như không có ngoài ý muốn, thì hoàn toàn không thể nói ra chân lý tính hí kịch của thế giới này.

Hách Liên Vũ Dạ hừ lạnh một tiếng, dễ dàng nổi lên sát tâm đối với Trọng Khánh.

Chỗ vườn rau này quá mức hẻo lánh, có rất ít người lại đây, bọn họ nháo loạn ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy người nào tới, cho dù Hách Liên Vũ Dạ giết người ở chỗ này, nói vậy cũng không có người biết đến. Toàn bộ Thiên Hải sơn có ba tu sĩ Kim đan kỳ, một cái là Thân Đồ trưởng lão đi ra ngoài tìm dược, lão tổ Đường gia Đường Phương còn đang bế quan, còn về phần chưởng môn Thanh Hư —— hắn còn không có lá gan tới bắt mình!

Cho nên Hách Liên Vũ Dạ không hề sợ hãi, cho dù giết Trọng Khánh, ai có thể làm gì được mình?

Suy nghĩ như vậy chợt lóe qua, đáy mắt Hách Liên Vũ Dạ thêm vài phần lạnh như băng: "Gặp được ta, xem như ngươi đen đủi, hôm nay ta thấy ngàn phật hương, mạng của ngươi, cũng thuộc về ta!"

Trọng Khánh nghe vậy giận giữ, xoay người rút đao chém, một đao kia nhìn qua bình thường không có gì lạ, Hách Liên Vũ Dạ còn chưa để tu vi mèo quào ấy vào mắt, hắn tùy tay xuất ra kiếm chiêu chặn Trọng Khánh. Nhưng chỗ nào nghĩ đến, trong nháy mắt kiếm đao chạm vào nhau, đao của Trọng Khánh chợt hiện lên ánh màu máu quỷ dị mênh mông, mà đôi mắt Trọng Khánh cũng đã khác trước.

Hách Liên Vũ Dạ hoảng hốt, đây rõ ràng màu đôi mắt đỏ như máu, chỗ nào còn giống người bình thường?

Toàn bộ rừng đào bỗng chốc an tĩnh, chỉ còn ánh đỏ máu lan tràn.

Trọng Khánh của lúc này, hiển nhiên đã mất đi lý trí, ánh sáng dưới đáy mắt hắn từ từ rút đi, cứng ngắc mà nắm lấy đao, vì thế ánh đỏ trên đao bắt đầu tràn ra, thậm chí bao phủ quanh Trọng Khánh, bóng hình của hắn đã không còn thấy rõ.

Cỗ ánh sáng màu đỏ này xác thực rất quỷ dị, quả thực chưa từng nghe hay nhìn thấy, căn bản không rõ từ đâu mà thành, cây đao nhìn qua chỉ là pháp khí bình thường, làm sao có được ánh máu cùng sát khí quỷ dị như vậy?

Trong lòng Hách Liên Vũ Dạ thầm nghi hoặc, nghĩ muốn xem xét đao kia, chẳng qua đao này hiện có chủ, chờ hắn giết chết Trọng Khánh rồi đoạt đao, hiển nhiên không tồi!

Quyết định như vậy xong, Hách Liên Vũ Dạ càng xuống tay không lưu tình, trực tiếp tạo thủ quyết, làm ra pháp thuật, hô: "Chín tầng xoay tròn!"

Dứt lời, toàn bộ mũi kiếm xuất hiện ánh điện, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

Chỉ tiếc màn này rơi vào ánh mắt mơ màng của Đường Thời, không thú vị chút nào, y nửa chết nửa sống nằm úp sấp, như một con cóc, mặc kệ Trọng Khánh hay Hách Liên Vũ Dạ, giờ phút này đều không nhìn Đường Thời —— người hẳn phải chết, mặc kệ nó.

Đường Thời mơ mơ màng màng, miệng vết thương trên lưng đã chảy hơn nửa máu trong người, xương bả vai đều dập nát, lại đừng nói hình tượng da thịt máu chảy đầm đìa.

Trận chiến đấu bên trong rừng đào này, đã đến thời điểm phấn khích.

Ngay lúc Hách Liên Vũ Dạ dùng tuyệt chiêu, Trọng Khánh cũng biết được thời khắc quyết chiến —— không thể không dùng đòn sát thủ, hiện giờ hắn đã không còn màng đến vấn đề bại lộ hay không, trực tiếp cắn lấy đầu lưỡi của mình, một ngụm máu tươi phun lên lưỡi đao, chợt thấy sương máu bềnh bồng, màn khói bao phủ cây đao.

Giữa rừng xuất hiện trường hợp quỷ dị, Trọng Khánh hai mắt đỏ bừng, đao trước người đầy những điểm máu, mà quanh thân hắn, toát ra vô số khí đen, cổ quái cực điểm, cũng làm cho Hách Liên Vũ Dạ kinh hãi.

Ngay lúc hắn phát động chiêu thức lớn đồng thời nhìn chằm chằm Trọng Khánh, bỗng nhiên nhìn thấu lai lịch của khí đen cùng sương máu kia, hoảng sợ gọi: "Công pháp ma tu!"

Ngay lúc Hách Liên Vũ Dạ nói ra hai chữ "ma tu" này, Trọng Khánh đã biết mình hoàn toàn bại lộ, rõ ràng không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, cá chết lưới rách cùng Hách Liên Vũ Dạ —— căn bản không quan tâm Hách Liên Vũ Dạ đã hoàn thành thuật pháp hay chưa, hiện giờ Trọng Khánh không phải đệ tử đạo môn gì, hoàn toàn là tên tiểu nhân âm hiểm ti bỉ, một đao chém tới bàn tay cầm kiếm của Hách Liên Vũ Dạ, sau đó nhếch miệng lộ ra nụ cười đầy huyết: "Ngươi đã biết, cũng chỉ có chết."

Với tu vi chưa đến Trúc cơ kỳ của Trọng Khánh, thế nhưng có thể chặt bỏ một bàn tay của Hách Liên Vũ Dạ, quả thật khiến Đường Thời phải trợn mắt há mồm.

Mịa nó a loại tình huống máu me này là xảy ra chuyện gì? Còn có Trọng Khánh, sao đột nhiên trở thành ma tu? Ma tu đều trâu bò như vậy sao? Một Luyện khí kỳ cũng trực tiếp không nhìn phòng ngự của Trúc cơ kỳ, một đao chặt tay của đối phương!

Thế giới này còn đạo lý gì đáng nói!

Hách Liên Vũ Dạ kêu thảm thiết: "A a a a...Ta giết ngươi!"

Kiếm đã rơi xuống đất, giờ phút này Hách Liên Vũ Dạ cũng đã bị đẩy đến đường cùng, Trọng Khánh ở chốn vườn rau dĩ nhiên là một ma tu, hơi thở xung quanh hắn tà ác đến cực điểm, nhất định có âm mưu vô cùng lớn ở đây  —— Hách Liên Vũ Dạ là một người tham lam, cũng không quan tâm tranh đấu giữa các môn phái giới Tu Chân, nhưng tới thời điểm uy hiếp sinh mệnh của bản thân, vẫn sẽ nghĩ đến những điều ấy.

Tay hắn đau nhức, cũng không cần cầm máu, như bị chọc điên tạo thủ quyết, lửa cháy ngất trời!

Ánh lửa bao phủ thân thể hắn, đụng lên người Trọng Khánh, hắn chỉ thấy mắt choáng váng, máu thịt trên người đã ngửi được hương vị khét lẹt, hắn giận giữ, mắng: "Đạo sĩ thối Trúc cơ kỳ, đánh không lại một cái Luyện khí kỳ như ta! Thống nhất giới Tu Chân, chỉ có thể là ta Thiên Ma cao ngất trời!"

Lời này rất cuồng vọng, thậm chí có thể nói là không coi ai ra gì.

Trọng Khánh như điên lên, một đao đâm vào trái tim của Hách Liên Vũ Dạ đang điên cuồng tạo phép, rồi sau đó vươn tay mình ra, hung hăng mà bóp nát trái tim hắn!

Hách Liên Vũ Dạ không cam lòng, hắn cứ như vậy dễ dàng tang mệnh dưới tay một tu sĩ Luyện khí kỳ? Mặc dù người khác nói ma tu lợi hại như thế nào, nhưng Hách Liên Vũ Dạ chưa bao giờ tin tưởng, nề hà —— chờ đến khi hắn tin tưởng, đã cách cái chết không xa.

Hách Liên Vũ Dạ gào thét một tiếng, dùng tay trái còn sót lại, nâng lên, chiếu cao, cong hai ngón tay, chỉ hướng bầu trời đêm!

"Sát!"

Sát!

Tiếng Hách Liên Vũ Dạ khàn khàn, bởi vì máu tươi của hắn trào ra gần hết, đã không còn dư mấy sức lực —— nhưng chỉ một tiếng "sát" khàn khàn như vậy, đã ngưng tụ hết toàn bộ tu vi cùng linh lực của hắn.

Dù sao đạo tu cũng chú ý thanh tâm quả dục, nói đến máu me tàn bạo, không có một môn phái nào sánh bằng ma tu yêu tu. Huống chi, cây đao kia của Trọng Khánh quả thật quỷ dị đến cực điểm, vốn không để người thường chống đỡ.

Nhưng Hách Liên Vũ Dạ là ai? Đại đệ tử Chính Khí tông, một kích lúc sắp chết, dĩ nhiên là ôm ý chí hẳn phải chết, một đạo sấm sét giáng từ trên trời xuống, bổ trúng Trọng Khánh mà Hách Liên Vũ Dạ đang dính sát!

Tiếng sấm qua đi, Trọng Khánh cũng không còn tiếng động.

Hách Liên Vũ Dạ thẳng tắp mà ngã trên mặt đất, hai mắt ngơ ngẩn nhìn về phía chân trời, từ từ mất đi hô hấp, mà Trọng Khánh sau khi bị sét đánh trúng, cũng đã hoảng hốt đứng không vững.

Lúc này Đường Thời đang suy nghĩ cái gì?

Y đang suy nghĩ, rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này, lúc này đây may mắn không chết, tiếp theo thì sao?

Lạnh, Đường Thời cảm thấy lạnh, nhưng y vẫn đứng lên.

Với y mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Dã tâm bảo y đứng lên, đứng lên —— trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, có lợi không chiếm đều mẹ nó là thằng ngu!

Tối nay có thể nói là một đêm tai họa bất ngờ, cũng có thể là một đêm tiền của phi nghĩa bay tới!

Y biết ở trong toàn bộ sự kiện này nhất định có vấn đề, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ.

Ngàn phật hương là đoạn đầu gỗ màu đen nho nhỏ dưới gốc cây đào xa xa, y nhìn không rõ sâu cạn trong đó, nhưng thứ này lại dần dần chìm xuống, cũng đã lộ ra một đầu gỗ trên mặt đất, vừa nãy khi Trọng Khánh bắt đầu động thủ, Đường Thời liếc nhìn qua loa một cái, còn nhìn ra là lộ ra mặt đất một thước, không ngờ bây giờ sắp biến mất.

Đường Thời chống hai tay trên mặt đất, gần như vừa động, đã nghe xương cốt vang kẽo cà kẽo kẹt, như miếng khoai tây chiên giòn, giòn đến mức có thể niết một cái là hóa thành vụn phấn.

Đứng lên, đứng lên, y chính là hảo hán, chính là ngư ông chân chính!

Đường Thời cũng không có lý tưởng nhân sinh quá xa vời, nhưng cũng chờ mong bút tiền của phi nghĩa như vậy —— tuy rằng không biết ngàn phật hương này nên xử lý thế nào, nhưng mà, đứng lên lấy được rồi hãy nói!

Cuối cùng vẫn là đứng lên.

Y gian nan mà từ dưới đất đứng thẳng dậy, sau đó lắc la lắc lư muốn đi đến, không ngờ Trọng Khánh vốn đã ngã xuống, lúc này ngón tay lại giật giật, Đường Thời nhìn thấy, lảo đảo đi tới, xoay người nhặt lấy cây đao dưới đất —— đao của Trọng Khánh.

Hiện tại trên thân cây đao này chỉ có khí huyết, không có khí đen.

"Ma tu? A..."

Trọng Khánh vốn trong trạng thái thở ra nhiều hít vào thiếu, cho dù Đường Thời không động thủ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Trước hắn nhìn thấy Đường Thời xâm nhập rừng đào, cũng đã trực tiếp động ý giết người, với Đường Thời mà nói là đâm một đao chính diện, nếu không phải sau đó Hách Liên Vũ Dạ chạy đến làm rối, sợ là hiện tại Đường Thời đã không khác Hách Liên Vũ Dạ mấy.

Đường Thời nắm đao trong tay, đứng ở nơi đó, nhìn Trọng Khánh còn đang giãy dụa thật lâu. Ngón tay nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra...

Y không chọc Đường Uyển, nhưng không thể tránh được xung đột với Đường Uyển. Đường Uyển không đúng, nhưng cũng do y quá xúc động gây đại họa, nhưng hiện tại thì sao...

Trọng Khánh ở trong này, cứu hay không cứu? Hoặc đổi cách nói khác —— giết, hay không giết.

Trọng Khánh giương mắt, tròng mắt chuyển động, tựa hồ thật không ngờ Đường Thời lại ở trong này, hắn thấy được y đã nhặt lên cây đao dưới đất, dùng đôi mắt tối đen kia, chăm chú nhìn mình, đáy mắt có ánh thâm trầm.

Trọng Khánh vươn tay hướng về phía y, như muốn cầu xin sự cứu chuộc, nhưng thiếu niên kia, chậm rãi cong lên ý cười, đáy mắt lại bỗng nhiên nhiễm tia đỏ. Hắn nghe được tiếng cổ họng của hắn bị cắt vỡ, theo tay Đường Thời nhẹ nhàng mà chuyển, ánh đao kia mơ hồ xẹt qua, trở thành màu sắc cuối cùng trong đáy mắt hắn.

Đến chết Trọng Khánh cũng không hiểu được, vì sao mình lại chết dưới tay cấp dưới thường xuyên bị mình bóc lột.

Máu tươi lan tràn trước mắt, Đường Thời cảm thấy có chút mê muội, y ấn ấn trán, ném đao, thấy Hách Liên Vũ Dạ vẫn mở mắt. Đường Thời khó hiểu mà nở nụ cười, đi qua, vươn tay khép mắt lại: "Đi tốt lành, tối nay, mời ngươi là một anh hùng."

Trong lòng y phức tạp vô cùng, y không giết Trọng Khánh, nếu Trọng Khánh không sao, nhất định sẽ giết mình diệt khẩu, hiện thực không chấp nhận để y lưu tình, tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn có làm sao? Y không muốn bị người bắt nạt, cũng không muốn bẻ sống lưng trước mặt Đường Uyển, cũng chỉ có thể là sự tồn tại khiến người khác ngưỡng mộ.

Nếu nói Đất Hoang là một ảo tưởng xa không thể thành, vậy thì những gì xảy ra hôm nay, đó là ác mộng của y, một ác mộng khiến Đường Thời bừng tỉnh.

Trước mắt y chợt tối, bỗng nhiên cái gì cũng không biết.

Cái đêm giết người này, sương mù dần dần dày đặc, sương sớm rơi từ cánh hoa đào, rất nhanh bị ánh nắng hong khô, trong không khí mùi máu tươi nồng nặc.

"Giết người... A a a a —— giết người rồi——"

Thiên Hải sơn, Thương Hải đường.

"Chuyện này quả thật rất quỷ dị, chẳng qua hiện giờ đã không thể để tâm được nhiều như vậy, Hách Liên Vũ Dạ chết ở Thiên Hải sơn... Bài mệnh của hắn còn ở Chính Khí tông, tin tức này không thể che dấu."

" Trên đời này không có tường không lùa gió, tai họa sợ sẽ ập đến."

" Hai năm nay Chính Khí tông ức hiếp các môn phái nhỏ của Đông Sơn đã là chuyện thường có, lần này về Hách Liên Vũ Dạ, nhất định sẽ khiến họ giận dữ."

"Đó cũng là chuyện không còn cách nào, tình thế ép người..."

"Chẳng qua lão tổ ở Đất Hoang các, Đông Sơn cũng không dám chèn ép chúng ta quá mức."

Hách Liên Vũ Dạ chết, chuyện này đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Thiên Hải sơn.

Lại nói sáng hôm đó khi hiện trường được phát hiện, người chứng kiến Khâu Ngải Kiền cơ hồ sợ tới mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, nghe nói hiện trường lúc đó rất kinh khủng.

Đại đệ tử nội môn Chính Khí tông Hách Liên Vũ Dạ bị chém đứt một bàn tay, nằm trên mặt đất ngửa đầu lên trời, ngực có vết thương lớn đẫm máu, máu tươi chảy đầy đất, đã đọng lại thành vũng; mà cách Hách Liên Vũ Dạ không xa, Trọng Khánh – một đệ tử ở vườn rau nằm úp sấp ngay đó cả người cháy đen, trên cổ có một đao, máu tươi chảy xuống đất, cũng đã tắt thở.

Vốn tổ hợp như vậy đã đủ khiến người sợ hãi, chỗ nào nghĩ đến —— thế nhưng còn có một người nằm xõng xoài ở cách đó không xa.

Người này là ai vậy? Là đệ tử ngoại môn Đường Thời mới tới, một phế vật mới Luyện khí tầng ba.

Những ngày gần đây toàn bộ Thiên Hải sơn người người kinh hoảng sợ hãi, tu vi không cao đều phải kết bạn thành đội mà đi, sợ gặp phải chuyện gì.

Người phía dưới không biết tin tức, Khâu Ngải Kiền cũng chỉ biết một chút —— hiện trường lúc đó còn sống chỉ có một Đường Thời, chẳng qua Đường Thời bị thương rất nghiêm trọng, lúc ấy cứu về vẫn ở trạng thái hôn mê sâu, đến giờ vẫn mê man.

Bản thân Hách Liên Vũ Dạ đã có tu vi cực cao trong đám đệ tử đồng lứa, đệ tử Chính Khí tông, tự nhiên không giống người thường, làm sao có thể như hiện giờ đột tử, ở Thiên Hải sơn nhỏ như vậy, còn không biết Chính Khí tông bên kia rốt cuộc giận dữ đến mức nào.

Trong thời gian ngắn này, ba vị tu sĩ Kim đan kỳ của Thiên Hải sơn tại Thương Hải đường, đã phải sứt đầu mẻ trán một trận.

Đạo nhân Thanh Hư vuốt râu mép của mình, nặng nề hít một hơi, "Thật đúng là tai họa bất ngờ!Đường Phương trưởng lão điều tra hiện trường, có phát hiện ra được cái gì khác không?"

"Quả thực không phát hiện được gì nhiều, vẫn là kết luận trước. Khả nghi nhất chính là Trọng Khánh, trên người có dấu vết của ma tu, nhất là bảo đao trên mặt đất cũng khác, một bảo khí của ma tu, loại trung phẩm, vật trong tay chúng ta cũng chỉ có cấp độ phẩm chất loại này —— Trọng Khánh chẳng qua chỉ là tu sĩ Luyện khí kỳ, sao lại có được pháp bảo lợi hại như vậy?"

Nói chuyện đúng là Đường Phương, cũng là lão tổ Đường gia.

Chuyện này quả thực khiến ba vị cầm quyền sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn không tìm ra được biện pháp giải quyết hoàn mỹ.

Thân Đồ trưởng lão vừa tìm thảo dược về, hắn vốn luôn không để ý tới những chuyện tục trong nội môn, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của Thiên Hải sơn, nếu xử lý không tốt, sợ là đến lúc đó Chính Khí tông trách tội cái chết của Hách Liên Vũ Dạ lên đầu bọn họ, khi Chính Khí tông giận dữ —— toàn bộ Thiên Hải sơn nói không chừng đều phải biến mất.

Đạo nhân Thanh Hư hít sâu một hơi, mấy ngày nay chỉ sợ là những ngày hắn thở dài nhiều nhất từ khi trở thành chưởng môn Thiên Hải sơn đi?

Trong lúc ba vị tu sĩ Kim đan kỳ bó tay không còn biện pháp, tiểu đồng áo xanh đến báo tin: "Chưởng môn, hai vị trưởng lão, hai vị sư tỷ Tuyết Hoàn cùng Đường Uyển cầu kiến."

Đạo nhân Thanh Hư cau mày nói: "Các nàng tới làm gì?"

"Nghe nói là nói về một ít chuyện giữa Hách Liên công tử với Đường Thời." Tiểu đồng áo xanh vừa nói tên này, đạo nhân Thanh Hư ngây ngẩn cả người.

Không chỉ đạo nhân Thanh Hư, hai vị trưởng lão bên cạnh cũng sáng ngời con mắt.

"Cho hai nàng vào."

Vì thế, đệ tử nội môn Tuyết Hoàn cùng Đường Uyển từ ngoài điện đi đến.

Hai ngày nay Đường Uyển khóc liên miên, vốn nàng đã định thân với Hách Liên Vũ Dạ, hai người sắp trở thành đạo lữ song tu, chỉ còn chờ Đường Uyển Trúc cơ thành công, cả hai sẽ cùng đến Chính Khí tông, thời điểm đó thân phận của Đường Uyển sẽ khác hẳn.

Chỉ là ai biết được, lần này Hách Liên Vũ Dạ đến, nhưng lại xảy ra chuyện không may.

Những thứ mà Đường Uyển từng ắt được chạm đến, trong nháy mắt trở thành ảo ảnh trong mơ, không còn tồn tại.

Làm sao có thể không oán, không hận? Mắt thấy thứ sắp đến tay, đều theo Hách Liên Vũ Dạ biến mất sạch sẽ.

Nhắm mắt lại, Đường Uyển ổn định tâm tình, dưới sự hỏi thăm của ba vị trưởng bối, cùng với Tuyết Hoàn kể lại chuyện xảy ra dưới chân núi ngày hôm đó.

Trong đó có đề cập đến đệ tử nội môn Thị Phi của Tiểu Tự Tại Thiên, cùng với Đường Thời, Hách Liên Vũ Dạ, nói cách khác, Đường Thời với Hách Liên Vũ Dạ có cừu oán.

Nghe xong Tuyết Hoàn với Đường Uyển kể lại, đạo nhân Thanh Hư cau mày nói: "Thị Phi pháp sư là phật tu, đương nhiên sẽ không có quan hệ gì tới sự kiện lần này, về phần Đường Thời —— y chẳng qua là phế vật Luyện khí tầng hai, làm sao có thể xuống tay với đệ tử nội môn Chính Khí tông? Kỳ quái nhất vẫn là Trọng Khánh a..."

Quả thật cần điều tra thêm Trọng Khánh, nhưng Đường Thời xuất hiện ở trường hợp kia, cũng tuyệt đối không thể nói là trùng hợp.

Thân Đồ trưởng lão là người ngoài cuộc, nhìn rất rõ ràng, hắn nhắc nhở: "Mặc kệ ai đúng ai sai, vẫn phải có người nhận hết chuyện này vào lòng, nếu không..."

Nếu không Thiên Hải sơn sẽ không còn tồn tại.

Đạo lý rất đơn giản, nhưng chuyện lớn như vậy, cho dù đem toàn bộ tội vạ đổ lên người Trọng Khánh nửa thực nửa hư ma tu kia, cũng không thể khiến Chính Khí tông nguôi giận.

Một đại đệ tử nội môn không quá trân quý, nhưng không gánh được vấn đề Chính Khí tông là toàn bộ chính tông của Đông Sơn, là môn phái bậc nhất, cần phải có thể diện. Không nói Thiên Hải sơn môn phái cái gì cũng không, cho dù nó là môn phái tương đối mạnh, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần với Chính Khí tông —— Chính Khí tông cần thể diện, Thiên Hải sơn không thể không tặng, huống chi sự tình xảy ra ở Thiên Hải sơn?

Thanh Hư vẫn luôn cân nhắc lợi và hại, giờ phút này bị Thân Đồ trưởng lão nói toạc suy nghĩ trong lòng, cũng chỉ có thể thở dài thật dài.

Hắn hỏi: "Đường Thời kia đã tỉnh?"

"Hồi bẩm chưởng môn, nửa canh giờ trước đã tỉnh, nghe nói còn có chút mê mang chưa rõ."

Đường Thời bị thương nghiêm trọng, nhưng đến hơi thở cuối cùng, Thân Đồ trưởng lão nhét vào miệng y mấy miếng đan dược, nói phải đợi sự tình rõ ràng rồi lại nói, thật không ngờ mệnh y tiện, chịu thương nặng như vậy còn có thể tỉnh.

Giờ phút này nghe được tin tức Đường Thời đã tỉnh, quả rất tốt.

Lập tức đạo nhân Thanh Hư mang theo Đường Phương trưởng lão cùng Thân Đồ trưởng lão, đồng thời đi đến căn phòng bên núi.

Mà Đường Thời mở to mắt, nhìn thấy căn phòng có chút quen thuộc.

Đầu óc của y mê man một lúc, mới nhớ ra, đây là gian phòng mà y từng ở qua lúc mới tới Thiên Hải sơn, nhưng mình chẳng phải mới đến vườn rau sao? Tại sao lại đến nơi này?

"Tỉnh?" Một thanh âm có chút kinh ngạc, nghe có chút quen tai.

Đường Thời có cảm giác cổ mình cứng ngắc, bây giờ đang nằm trên giường, y cảm thấy lưng cũng rất đau, chỉ cần nhẹ nhàng nâng khuỷu tay, toàn bộ lưng theo động tác vỡ ra, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lần này giương mắt nhìn rõ ràng, thì ra là sư huynh Tần Khê có hai cằm béo, người này đã đưa mình lên núi, còn là đệ tử nội môn.

Y giật mình ngạc nhiên, hô: "Sư huynh Tần Khê..."

Tần Khê vuốt cằm, nhìn Đường Thời như đang nhìn động vật quý hiếm nào đó: "Không ngờ ngươi lại không chết, quả thật là sinh mệnh ngoan cường khiến người giật mình, có điều cũng không uổng phí thuốc của Thân Đồ trưởng lão, Thương Hải đường truyền ra tin tức, chưởng môn cùng hai vị trưởng lão lập tức sẽ đến, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút hơi để lát nữa nói chuyện đi. Nói không chừng hôm nay nói xong, về sau ngươi không còn cơ hội để nói."

Vừa nghe lời này, lòng Đường Thời trầm xuống, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê.

Đau trứng, ngàn phật hương mình còn chưa lấy đâu, chẳng lẽ lập tức phải chịu tiếng xấu thay người khác hay sao?

Đường Thời còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên ngoài đã có tiếng thông báo, nói là chưởng môn cùng hai vị trưởng lão đã đến.

Y đứng dậy muốn hành lễ, đã bị đạo nhân Thanh Hư đè xuống. "Hiện giờ ngươi nhặt về cái mệnh, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi thành thật mà trả lời."

"Vâng, chưởng môn." Đường Thời thầm nói mình mà thành thật đáp, chỉ sợ chỉ có một đường chết, chẳng qua miệng đáp thật sảng khoái.

Vốn đạo nhân Thanh Hư muốn trực tiếp sưu hồn Đường Thời, có điều tu vi của Đường Thời quá thấp, là Luyện khí kỳ coi như mới bước nửa chân vào giới Tu Chân, muốn bước vào giới Tu Chân chân chính phải đến Trúc cơ kỳ, nếu dùng thuật sưu hồn đối với Luyện khí kỳ, chỉ sợ còn chưa kịp ra tay, linh hải thần thức của tu sĩ Luyện khí kỳ đã chịu không nổi, chỉ sưu hồn một lần đã thành kẻ ngu ngốc.

[]: sưu hồn: lục lọi ký ức của linh hồn.

Đạo nhân Thanh Hư chỉ có thể áp chế suy nghĩ như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi kể lại tình huống gặp được vào ngày hôm đó đi."

Đường Thời biết cửa này bắt buộc phải qua, vì thế bỏ mở đầu, nói nửa đêm mình muốn đóng cửa sổ, không ngờ Hách Liên Vũ Dạ bỗng nhiên đánh lén mình, rơi vào đường cùng Đường Thời đành phải chạy trốn, đến rừng đào bên kia, vừa lúc gặp được Trọng Khánh sư thúc không biết đang lén lút làm gì, không nói hai lời liền đánh y.

" Sau đó Hách Liên sư huynh tựa hồ nói sư thúc Trọng Khánh là cái gì "Ma tu", ta nhìn thấy sư thúc Trọng Khánh biến sắc, ngay sau đó hai người trực tiếp đánh nhau. Trên người của ta vô cùng đau đớn, không thấy rõ ràng. Dù sao Trọng Khánh sư thúc chém rớt một bàn tay của Hách Liên sư huynh, trên đao của hắn còn sáng lên khí đỏ như máu, đao của hắn đâm vào ngực của Hách Liên sư huynh, tiếp đó Hách Liên sư huynh hình như hô một tiếng "sát", sau đó một đạo sét đánh xuống bổ trúng Trọng Khánh sư thúc, Hách Liên sư huynh nhân cơ hội đoạt đao của hắn, xoay cổ tay cứa cổ Trọng Khánh..."

Cảnh tượng lúc đó thật sự như rõ ràng ngay trước mắt, sửa chữa một chút chi tiết bên trong, cố gắng đẩy mình sang một góc, quả thật có thể nói là khiến Đường Thời phí tâm tư một phen.

Đạo nhân Thanh Hư cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau, chỉ biết suy đoán của họ đã ứng nghiệm —— Trọng Khánh cư nhiên là một ma tu.

Lúc trước những đệ tử này vào môn phái đều phải sạch sẽ, thân gia lý lịch đều trong sạch, hiện giờ không ngờ nhảy ra một ma tu, bí mật này quả thật đủ lớn, mặc kệ Hách Liên Vũ Dạ hay là ma tu, đều đủ rung động.

Chẳng qua, y theo lời Đường Thời phỏng đoán, Hách Liên Vũ Dạ vẫn là do Trọng Khánh giết.

Về phần Hách Liên Vũ Dạ muốn giết Đường Thời, phải là nguyên nhân về chuyện mà Đường Uyển cùng Tuyết Hoàn đã nói.

Ba vị cầm quyền lại đề ra chút nghi vấn về một số chi tiết, rồi mới đi ra khỏi phòng Đường Thời.

Tần Khê liếc mắt nhìn Đường Thời, không hiểu sao lại cười, sau đó bỏ thêm một câu mới đi ra: " Tiểu tử, ngày xui xẻo của ngươi hiện giờ mới bắt đầu."

Hiện giờ Đường Thời còn không biết mình sẽ bị xử lý ra sao, chỉ tinh tế mà tự hỏi những lời mình vừa nói, cảm thấy không có lỗ hổng mới mệt mỏi ngủ say.

Nhưng mà trong ba vị cầm quyền vừa đi ra ngoài, Đường Phương bỗng nhiên mở miệng: "Trước sau vẫn cần có một người chịu tội thay. Cho dù vì danh dự của Chính Khí tông, Đường Thời vẫn phải chết."

"Dù sao chuyện cũng liên can đến Đường Thời, thậm chí có thể nói là ngòi châm nổ hết thảy, dựa vào tính bao che cho con của Chính Khí tông bên kia, nhất định sẽ đòi người, chỉ là nếu chúng ta cho, đó cũng là chuyện mất mặt —— tuy rằng nói Chính Khí tông là môn phái bậc nhất của Đông Sơn, nhưng ở mặt ngoài các môn phái lớn vẫn ngang hàng nhau, nếu bọn họ đòi người, nhất định là vì sưu hồn Đường Thời để tìm ra nguyên nhân thật sự vì sao Hách Liên Vũ Dạ chết. Đường Thời đến đó, thể diện của Chính Khí tông có, nhưng thể diện của Thiên Hải sơn của chúng ta đi nơi nào?"

Lời nói này là của Thân Đồ trưởng lão, vẻ mặt ngưng trọng.

Hắn nói, hai người còn lại đều biết.

Đạo nhân Thanh Hư cũng trầm mặc thật lâu, trên đường đi về, hắn vẫn im lặng, mắt thấy sắp đến Thương Hải đường mới lên tiếng: "Chính Khí tông đương nhiên lợi hại, nhưng Thiên Hải sơn của chúng ta cũng có một vị lão tổ ở Đất Hoang các, nếu chúng ta tùy ý giao Đường Thời ra đây, sa đọa uy danh của lão tổ, sợ là sẽ bị phạt. Có lão tổ, mặc dù là Chính Khí tông, cũng phải bận tâm chúng ta —— cho nên, cần có biện pháp điều hòa mới tốt."

"Bao năm qua những người được lựa chọn đến Mười tám Tiểu Hoang cảnh, đều được định đoạt bởi các môn phái lớn, những người có thực lực đều đếm trên đầu ngón tay, Thiên Hải sơn chúng ta dù thế nào cũng không thể bị chèn ép ——" Đạo nhân Thanh Hư nói thâm ý, bây giờ còn chưa nói rõ ý đồ hắn dự định, nhưng hai người còn lại đã có dự cảm mơ hồ.

"Chính Khí tông dù sao cũng sĩ diện, chúng ta chỉ cần đối ngoại một mực chắc chắn Đường Thời vô tội, bọn họ không thể làm gì chúng ta. Lúc này chúng ta lén lút nói với họ, có thể đổi cách khác giao Đường Thời cho họ xử trí, mặt mũi của mọi người đều tốt đẹp." Đáy mắt đạo nhân Thanh Hư hiện lên nét cay độc, thở dài một hơi, như đã quyết đoán kết quả.

Trưởng lão Thân Đồ nghi hoặc hỏi: "Cách nào?"

"Mười tám Tiểu Hoang cảnh một năm rưỡi nữa sẽ mở ra, đệ tử Luyện khí kỳ đi vào chỉ có đường chết. Mười tám Tiểu Hoang cảnh lúc này đây, tất nhiên Chính Khí tông sẽ gây khó khăn cho chúng ta, chúng ta cũng phải để họ làm khó. Trước sau cũng phải trả giá, chẳng qua cũng vì mặt mũi nhìn cho đẹp mà thôi."

Mười tám Tiểu Hoang cảnh, những tu sĩ đi vào đều trên Trúc cơ kỳ, bên trong nguy hiểm vô cùng, vốn là khôn sống mống chết, cửu tử nhất sinh, một đệ tử Luyện khí kỳ đi vào làm sao có đường sống?

Đạo nhân Thanh Hư có thể nói là tính toán khôn khéo.

Cùng ngày trở về, hắn đã quyết định thông cáo với người của Chính Khí tông, để đối phương có chuẩn bị.

Chuyện đại đệ tử Chính Khí tông ngoài ý muốn tử vong đã truyền khắp toàn bộ khu Đông Sơn của đại lục Linh Xu, bên Chính Khí tông nghe xong yếu thế của đạo nhân Thanh Hư, vẫn không thể dây dưa quá lâu, cuối cùng cũng chọn dùng cách điều hòa.

Số người mà môn phái loại hai Thiên Hải sơn được chọn lựa vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh giảm xuống chỉ còn ba người, là tu sĩ chưa đến Trúc cơ hậu kỳ.

—— Điều kiện vô cùng khắt khe, tương đương với chuyện những người tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh đều là chịu chết.

Việc Chính Khí tông xử lý Thiên Hải sơn cũng nhanh truyền khắp, tất cả mọi người nói Chính Khí tông tâm địa độc ác, nhưng không hề biết thủ đoạn ác độc chân chính mới là Thiên Hải sơn.

Đường Thời nhanh chóng nuôi dưỡng vết thương đi ra khỏi phòng, không hề nhìn thấy Tần Khê lần nào nữa, về vườn rau của mình.

Chẳng qua, dọc đường đi, mọi người thấy Đường Thời đều là cách xa.

"Làm gì phải tránh y a?"

"Người phải đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh để chịu chết, còn nói lời vô nghĩa gì với y?"

"Đó là một người đã chết."

...

Vận mệnh của Đường Thời, bỗng nhiên chuyển một đường cong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia