ZingTruyen.Asia

[EDIT - OG] Sau khi ly hôn, tôi về nông thôn làm ruộng - Thanh Tôn

Chương 11: Tranh luận về đường mới

ThThanhHinVng

Có thôn trưởng hỗ trợ, cây giống của Tô Lăng cuối cùng được giải quyết, hôm nay thừa dịp thời tiết tốt, cậu trả tiền thuê hơn mười thôn dân sang để hỗ trợ cấy mạ.

Ngay từ đầu, cậu đứng ở ven ruộng bên cạnh đường nhỏ quan sát, nhìn hơn mười phút, cảm thấy cấy mạ rất thú vị, kích động muốn thử.

Có điều, Tô Lăng không muốn trực tiếp đi chân trần xuống ruộng, giẫm vào trong bùn, vạn nhất là chịu không nổi. Cậu mắc bệnh thích sạch sẽ, không cho phép làn da tiếp xúc thời gian dài với bùn đất. 

Lý Đại Hải giúp cậu nghĩ ra một cái mẹo, từ trong nhà lấy ra một ủng đi mưa mà ba cậu ta được cấp trong lúc làm lao động.

Thế là, Tô Lăng đội mũ rộng vành, kéo cao ống quần của quần áo thể thao, mang một đôi ủng màu đen, giẫm vào vũng bùn bên trong ruộng nước, trong tay cầm một cây mạ, học theo tư thế cấy mạ của Lý Đại Hải, vụng về cắm một nắm cây con vào trong bùn.

Người ta cấy mạ phải thẳng tắp, đến lúc nhìn của cậu thì cắm ngã trái ngã phải, trông vô cùng thê thảm. Cậu hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn không ra phương pháp của mình cùng những người khác có gì khác nhau, thế mà vì sao hiệu quả lại kém nhiều như vậy?

"Tô ca ca, mạ không thể cắm quá nông, cũng không thể cắm quá sâu, nên cắm tại 1-2 cm ở giữa." Lý Đại Hải cầm mạ dạy cậu kỹ xảo trồng, "Dùng ngón trỏ và ngón giữa như em, kẹp rễ của cây con, sau đó cắm vào bùn dọc theo rễ. "

Tô Lăng thử một cái, vẫn có chút lệch bèn nhíu đôi mi thanh tú lại rồi hỏi: "Không có cây thước, thì làm sao có thể biết được sâu bao nhiêu?"

Lý Đại Hải nhếch miệng cười: "Dựa vào cảm giác của tay, cắm càng nhiều thì sẽ càng rõ hơn."

Năm cậu ta mười ba tuổi cùng ông nội xuống ruộng làm, lần thứ nhất cấy mạ cũng như Tô ca ca, thất linh bát loạn, thế là bị ông nội ghét bỏ, về sau liên tiếp cắm ba bốn ngày, liền quen tay hay việc.

(*Thất linh bát loạn: diễn tả sự lác đác, lơ thơ...)

"Dựa vào cảm giác của tay sao?" Tô Lăng cầm mạ, chậm rãi cắm vào trong bùn, "Như thế này?"

Mạ thành công đứng thẳng, Tô Lăng lộ ra nụ cười mừng rỡ, một giây sau, mạ lại lệch ra.

Phải, còn phải không ngừng cố gắng.

Bên này Tô Lăng đi theo Lý Đại Hải phía sau chậm rãi cấy mạ, thôn dân cậu thuê ở bên kia với tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã cắm xong một mẫu ruộng, Tô Lăng bội phục không thôi.

Quả nhiên là mỗi ngành đều có người giỏi, ngành nghề nào cũng có chuyên gia a!

Cắm xong ba hàng mạ, xương sống và thắt lưng của Tô Lăng đều không đứng thẳng được, được Lý Đại Hải khó khăn đỡ từ trong ruộng ra, đặt mông ngồi tại đồng cỏ bên cạnh ruộng.

"Đại Hải, em cũng ngồi đi." Tô Lăng thấy Lý Đại Hải muốn tiếp tục cấy mạ, lên tiếng gọi cậu ta lại, vỗ vỗ chỗ ngồi bên người.

"Không có việc gì, Tô ca ca, em không mệt." Lý Đại Hải lắc đầu.

"Em còn là vị thành niên, anh thuê em có tính là thuê lao động trẻ em không nha?" Tô Lăng dùng khăn đeo trên cổ lau mặt rồi xoa xoa tay, cầm lấy một chai nước khoáng trong hộp bên cạnh, đưa cho Lý Đại Hải.

Thuê người làm, ngoài tiền công còn có tiền cơm nước, cơm trưa.

Nước khoáng là mua ở một tiệm tạp hóa nhỏ, cơm trưa thì nhờ dì Trương hỗ trợ, dùng một cái nồi sắt to rồi dùng bếp đất để xào mì, mì được cho thêm thịt, tôm bóc vỏ, trứng chiên, nấm hương, cá mực tràn đầy một bát, mấy vị thôn dân làm việc đều ăn đến say sưa ngon lành, vểnh lên ngón cái nói Tô Lăng hào phóng cho thêm nhiều đồ ăn ngon. Phải biết, thôn Thạch Khê nghèo khó, phần lớn người đều không nỡ ăn thịt heo, lại càng không cần phải nói là tôm bóc vỏ hay là cá mực.

Lý Đại Hải một mặt cảm kích tiếp nhận chai nước khoáng, nói: "Ở thôn chúng ta mười lăm tuổi đã thành niên, mẹ của A Chương ở thôn phía tây đang vội vã muốn tìm vợ cho anh ta."

Tô Lăng cũng cầm chai nước khoáng, vặn lấy cái nắp, kinh ngạc hỏi: "A Chương? Cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi sao?"

Mười lăm tuổi đã cưới vợ, có quá sớm hay không? Còn nữ thì sao? Chẳng lẽ cũng là chưa thành niên? Kết hôn trước tuổi là vi phạm pháp luật a?

Lý Đại Hải nói: "Anh ta bỏ học cấp hai, mười ba tuổi thì cùng chú rửa bát, phục vụ đồ ăn cho các nhà hàng trong thị trấn, mỗi tháng kiếm được hai vạn."

Tô Lăng nhíu mày: "Giáo dục bắt buộc chín năm không có học phí, tại sao anh ta còn chưa học hết trung học cơ sở?"

Lý Đại Hải nắm lấy đám cỏ bên người nói: "Trung học cơ sở là ở thị trấn, thôn chúng ta đi đi về về lên thị trấn rất bất tiện, cha anh ta không nỡ dùng tiền để thuê phòng trên thị trấn, thế là không được đi học. Cộng thêm thành tích của anh ta rất kém, cảm thấy bản thân không phải loại ham học, nghĩ sớm một chút làm công kiếm tiền nuôi gia đình. Chờ kiếm tiền đủ rồi thì xây một cái nhà mới, cưới một nàng dâu, sinh con trai, cho nhà nối dõi tông đường."

Đây là hiện tượng thường thấy ở những thôn quê nghèo khó, hẻo lánh, đối với Tô Lăng vốn sống ở các thành phố phát triển từ nhỏ cũng không thể tin được, nghe lời Lý Đại Hải mà lòng nặng trĩu. Có chí hướng cao và nhiều hoài bão, nhưng vì nghèo nên phải sớm chịu gánh nặng gia đình, họ như những con chim gãy cánh, giam mình trong lồng và không thể bay cao.

Chúng vẫn còn là những đứa trẻ, nhưng chúng phải chịu đựng áp lực rằng chúng không nên ở độ tuổi này.

Thấy Tô Lăng trầm mặc, Lý Đại Hải thả cỏ xuống, đứng dậy vỗ vỗ cái mông."Tô ca ca, em làm tiếp tục đây."

Tô Lăng mở miệng hỏi: "Nếu như anh giúp đỡ học phí, liệu em có nguyện ý tiếp tục đến trường không?"

Lý Đại Hải quay đầu, không dám tin mở to hai mắt, một mặt mờ mịt. "Đến trường? Em có thể tiếp tục đến trường sao?"

Tô Lăng ôn hòa nói: "Chỉ cần em muốn đến trường, anh sẽ giúp đỡ em, cao trung, đại học, nghiên cứu sinh. . . cho đến khi em có công việc mới thôi."

Lý Đại Hải đôi mắt to đen láy tràn đầy hi vọng, vừa mở miệng, gần như chuẩn bị trả lời, chợt nghĩ đến điều gì đó, tuyệt vọng cúi đầu, vẻ mặt buồn bực. "Ông nội em sẽ không đồng ý."

Nếu như cậu ta đi học, ai sẽ tới chăm sóc ông bà đây? Ông nội năm ngoái mới trúng gió, về sau tay chân chắc chắn sẽ không lưu loát, hành động bất tiện, bà nội đã lớn tuổi, việc nhà cũng không còn làm được bao nhiêu, cha mẹ thì quanh năm suốt tháng không trở lại, trừ cậu ta, còn ai có thể chống nổi cái nhà này?

Tô Lăng nhìn cậu ta khó xử, khuyên nhủ: "Ông nội của em bên kia, để anh đi làm công tác tư tưởng cho."

Lý Đại Hải nội tâm giãy dụa, do dự nói: "Vẫn là. . . Quên đi, cảm ơn Tô ca ca."

Hít hít mũi, cậu ta đối Tô Lăng cười một tiếng, nhấc lên một bó mạ, giẫm vào trong ruộng.

Tô Lăng nhìn qua bóng lưng gầy yếu, như có điều suy nghĩ. Đứa nhỏ này rõ ràng thích đi học, lại bởi vì một số lo lắng mà từ bỏ tương lai của mình, quá đáng tiếc.

Nhiều người nên sức lực lớn, mười mấy người cùng làm việc, bảy mẫu ruộng nước một ngày liền cắm xong.

Chạng vạng tối, mặt trời lặn soi đỏ cả cánh đồng, chim cuốc bay rợp trời, núi Phượng Hoàng bị nhuộm thành màu vỏ quýt, lĩnh được tiền công nên thôn dân vui mừng hớn hở về nhà.

Áo quần của Tô Lăng dính đầy bùn đất, tay cầm giày thể thao, đi chân trần trên con đường rải sỏi.

Vừa rồi ở ruộng bên cạnh ngã một phát, ủng đi mưa dính nước bùn, quần áo cũng dính bùn nốt, cậu khóc không ra nước mắt, vò đã mẻ không sợ rơi, liền cởi giày, đi chân trần giẫm vào trong bùn, kiên trì thêm vài phút đồng hồ, cảm thấy cũng không buồn nôn như trong tưởng tượng.

Con người một khi đã đánh vỡ nguyên tắc thì không cần kiêng nể gì cả.

Chút cây giống cuối cùng, cậu cũng theo đó mà trồng, nhìn cánh đồng rộng lớn xanh tươi, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, bùn trên người xem ra cũng không phải là không đáng.

Sau khi vào cửa sân, cậu đi đến bên ao, dùng nước trong ao rửa sạch bùn trên chân, cởi áo thể thao ra, ném trên đống cỏ, vừa định cởi quần thì King từ trong nhà "Gâu gâu gâu" chạy đến.

"Này này, đừng nhào vào tao, trên người tao toàn là bùn!" Tô Lăng tay mắt lanh lẹ nhặt áo khoác trên mặt đất lên, tránh cho vật nhỏ nằm sấp lên.

"Gâu, gâu!" Chó con vây quanh cậu.

Tô Lăng bất đắc dĩ, vội vàng giặt rồi đi vào nhà. "Chờ tao tắm rửa xong lại cùng mày chơi, có được hay không?"

"Gâu!" Chó con lay động cái đuôi.

Tô Lăng xoay người, gãi gãi cằm của nó.

Sau hai mươi phút, cậu đã đem mình tắm sạch sẽ, mái tóc xoăn tự nhiên nửa khô nửa ướt, mặc một áo sơ mi rộng rãi cùng quần jean, từ trên lầu đi xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy chó con, vui vẻ xoa xoa cái bụng nhỏ của nó.

Chơi một hồi lâu, cậu buông chó con xuống định chuẩn bị làm bữa tối.

"Tiểu Tô, tiểu Tô, cháu có nhà không?" Ngoài viện, dì Trương lớn giọng gọi.

Tô Lăng đi ra mở cửa, nghi hoặc hỏi: "Dì Trương, có chuyện gì sao?"

Dì Trương nói: "Cháu nhanh đi lên ủy ban thôn đi, gia đình Lão Hứa đang tranh cãi với trưởng thôn về việc bồi thường đường và đất."

Tô Lăng ngẩn ra: "Khoản bồi thường không phải đã nói rồi sao? Tại sao lại phải tranh cãi?"

Dì Trương xí một tiếng: "Lòng tham của bọn họ là không đáy mà!"

Tô Lăng trong giây lát hiểu ra. Đơn giản là có người nổi lên lòng tham, muốn được nhiều khoản bồi thường hơn. 

Bỏ thức ăn cho chó con vào bát, Tô Lăng mặc áo khoác, cùng dì Trương đi đến ủy ban thôn.

Đến văn phòng của ủy ban thôn, chỉ thấy bốn năm người đang vây quanh thôn trưởng, mồm năm miệng mười nói chuyện, thôn trưởng nghệt mặt ra, mặt không biểu tình.

"Này, nhường đường một chút, nhường đường một chút, tiểu Tô đến rồi!" Dì Trương thân thể mập mạp đi phía trước, quả thực là mở sẵn cho Tô Lăng một đường đi.

Đoàn người nhìn Tô Lăng đến, an tĩnh lại, mấy con mắt nhìn chằm chằm Tô Lăng như nhìn một thỏi vàng di động.

Tô Lăng một mặt bình tĩnh, đi đến trước mặt thôn trưởng, nhìn xuống bản đồ dự án trên bàn làm việc, khó hiểu hỏi: "Thôn trưởng, ông gặp phải vấn đề gì sao ạ?"

Thôn trưởng Kim nhìn chằm chằm vợ chồng tóc hoa râm trong góc, hừ lạnh một tiếng: "Nếu tiểu Tô đã đến, vậy các người tự mình cùng tiểu Tô nói đi, đến tột cùng nghĩ cách làm sao giải quyết được vấn đề này."

Lão Hứa mặt mày nhăn nhó, ánh mắt lóe lên, bà cụ bên cạnh kéo vạt áo của hắn, vội nói: "Ờ ... là thế này ... Xây đường mới là chuyện tốt, toàn thôn đều đồng ý, nhưng các phương diện bồi thường ... không phải là ít hơn một chút sao? "

Có người dẫn đầu, mấy người khác lập tức nhao nhao lên.

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi nghe nói thôn Liễu Hà sát bên tạo đường, một mẫu đất bồi thường mười vạn lận! Thôn chúng ta mới bồi thường có sáu vạn, có phải là kém đến hơi nhiều không?"

"Vì cái gì mà không sửa đường ở con đường ban đầu kia? Nếu con đường mới quy hoạch không đi qua ruộng của gia đình chúng tôi thì gia đình chúng tôi không phải sẽ không có tiền đền bù sao?"

"Vì cái gì mà có người bồi thường ít, có người bồi thường nhiều?"

"Cái này quá không công bằng, chúng tôi cảm thấy không hợp lý."

Họ đều là những người trung niên và người già trên năm mươi tuổi, không có văn hóa, cảm thấy mình thiệt thòi và đang tranh giành để được bồi thường nhiều hơn, nói ra thì quả thực không biết nên khóc hay cười.

Tô Lăng đối với lời nói của bọn họ mắt điếc tai ngơ, cầm bản đồ kỹ thuật trên bàn lên, xem xét kỹ lưỡng.

Vài ngày trước, cậu và thôn trưởng đã đến thành phố S, tìm một đội kỹ sư làm đường, sau khi thương lượng giá cả, người kỹ sư đã lên kế hoạch cho họ một con đường mới.

Hóa ra con đường đất ban đầu dẫn ra khỏi làng cong cong vẹo vẹo, nếu xây ở đó không chỉ lãng phí vật liệu mà còn tốn đất, vì vậy kỹ sư đã tìm ra một con đường ngắn nhất cho họ, và đi thẳng từ cổng làng đến toàn bộ trạm dừng Lưu Châu. Hành trình chỉ còn 1.300 mét, kém 800 mét so với 2.100 mét ban đầu, không chỉ rút ngắn khoảng cách, mà còn tiết kiệm cho Tô Lăng hơn nửa số tiền. Tô Lăng cùng thôn trưởng tự nhiên tán thành, nhưng một ít thôn dân lại không nghĩ như vậy tưởng, họ chỉ cảm thấy rằng số tiền đền bù mà họ nhận được ít hơn, và những dân làng có ruộng không được trưng dụng thậm chí còn cảm thấy mất mát nhiều hơn.

Tạo đường vốn là một việc thiện, nhưng lại bị một ít người tham lam trà trộn, trở nên biến chất.

"Mọi người, im lặng, im lặng——" Lý Nguyệt Nga lên tiếng hoà giải, "Tiểu Tô là một người cao quý ở thành phố, sẵn sàng quyên góp tiền cho thôn chúng ta làm đường, lòng tốt và đại đức cao như vậy, các người kêu gào đòi bồi thường, không nghĩ rằng cậu ấy sẽ thất vọng buồn lòng sao? "

Thôn dân bị bà ta nói như vậy thì yên tĩnh trở lại.

"Chị Lý nói đúng." Một cán bộ khác của ủy ban thôn cũng đồng tình. Nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu xuất tiền sửa đường, bọn họ cảm tạ còn đến không kịp đâu, lại có người vì tư lợi nghĩ đến kiếm lời?

Thôn trưởng nghiêm túc đập bàn nói: "Thôn Liễu Hà là thôn Liễu Hà, thôn Thạch Khê là thôn Thạch Khê, thôn bọn họ bồi thường làm sao tôi không xen vào, giá sửa đường của thôn chúng ta là kết quả thảo luận giữa mọi người trong cuộc họp, và mọi người đều đồng ý bằng dấu tay nên không thể thay đổi. Lão Hứa, mảnh đất của gia đình ông bị trưng dụng chưa đến nửa mẫu, và tiền bồi thường là 30 vạn tệ, tiền như vậy là đã được ưu đãi quá rồi. "

Việc đền bù trưng dụng đất ở thôn họ tuân thủ đầy đủ các tiêu chuẩn chính sách của địa phương, là trưởng thôn thì không được để dân trả, nhưng cũng không được để người tốt góp tiền làm đường bị lợi dụng.

Lão Hứa ngập ngừng, vợ của ông ta là Lý Thu trên mặt nở nụ cười."Nhà khác trưng dụng chính là ruộng nước, nhà tôi lại là ruộng rau, tôi nghe người ta nói, ruộng nước cùng ruộng rau phí bồi thường không giống nhau, cho nên tôi tới đây vì lợi ích của chính mình, này không sai đi?"

Tô Lăng đặt bản đồ dự án xuống, nhìn Lão Hứa, nhẹ nhàng hỏi: "Bác Hứa nghĩ bao nhiêu là thích hợp?"

Lão Hứa nhẹ ho khan vài tiếng, so đo ngón tay. "Tám vạn."

"Tám vạn?" Lý Nguyệt Nga kinh hô, "Nửa mẫu đất hay là một mẫu đất?"

Lý  Thu lập tức nói tiếp: "Đương nhiên là nửa mẫu đất! Ruộng rau so với ruộng nước đáng tiền hơn!"

"Tám vạn, nửa mẫu ——" Tô Lăng dùng ngón tay gõ nhẹ lên bản đồ kỹ thuật, nếu như là cậu mới về quê, đối mặt với cảnh tượng như vậy, cậu sẽ bất lực, mềm lòng đồng ý bồi thường tám vạn kia. Có điều, bây giờ đã sống tại nông thôn một tháng, đối với thôn dân đã có sự hiểu biết nhất định, đặc biệt sự việc khi tiền lương được trả vào tuần trước, Lý Nguyệt Nga làm trung gian kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng của bản thân. Tô Lăng hiểu được làm việc tốt không thể là xuất phát từ một phía, nếu không có ít người sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, không có chút nào ranh giới cuối cùng.

Lão Hứa mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Tô Lăng.

Tô Lăng dò ngón tay trên bản đồ, hỏi trưởng thôn: "Đây có phải là ruộng rau của nhà bác Hứa không ạ?"

Thôn trưởng nói: "Đúng, khu đất rộng lớn này là đất của bọn họ."

Lý Nguyệt Nga lại gần nhìn địa đồ, khẳng định nói: "Đường mới là đường thẳng, chắc chắn phải đi qua đất của lão Hứa."

Tô Lăng cười cười. "Kỳ thật cũng không nhất định phải đi thẳng một đường như vậy."

 Khi cậu nói điều này, những người khác đều sững sờ.

Ý gì? Vì sao kêu không nhất định phải đi thẳng một đường như vậy?

Lão Hứa tim như vọt lên cổ họng, lo lắng nắm lấy tay Lý Thu, Lý Thu cũng có chút bối rối, ánh mắt vô thức liếc nhìn Lý Nguyệt Nga.

Thôn trưởng vuốt vuốt râu,  ngạc nhiên khi nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Tô Lăng vẽ một tuyến đường mới trên bản đồ kỹ thuật.

"Cháu muốn vòng qua ruộng của nhà lão Hứa sao?"

Lão Hứa không dám tin trừng mắt.



Tác giả có lời muốn nói: 

Tô Lăng: Anh thật sự nhìn giống như một cái thỏi vàng di động sao?

 Lý Đại Hải: Cực kỳ giống!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia