ZingTruyen.Asia

Edit Longfic Markhyuck De Tuc Dien Anh Hoan

Lại về sau.

Cẩm Ký được chiếu đúng hạn, đổi mới kỷ lục doanh số phòng vé của Chu Quỳ, nhận được giải thưởng phim điện ảnh xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, ba giải danh giá ngay mùng hai đầu năm, nhờ vậy cả đoàn làm phim đều được nâng cao giá trị bản thân.

Một năm này nhờ vai nam thứ kia mà Lý Đông Hách mới được công chúng chú ý tới, cũng nhờ đó mà bất ngờ nhận được lời mời từ một tác phẩm lớn.

Không phải là vai nam thứ tư trong bộ chế tác lớn kia.

Vai nam thứ tư đó được quyết định mới vài ngày đã bị vị công tử thiếu gia nào đó giành lấy cho vui, Lý Đông Hách tìm phó đạo diễn, vốn nghĩ, nếu không đòi được nhân vật, ít nhất cũng phải đòi một lời giải thích.

Đạo diễn kia mắng cậu thiếu suy nghĩ, nhưng lại lén lút viết hai chữ vào tờ giấy đặt một bên.

Bất Cô.

Một đoàn phim nổi tiếng vì nghèo.

Cậu cầm tờ giấy đi tới đoàn làm phim bên cạnh, lấy được vai nam chính thứ hai của một bộ phim điện ảnh trong đời, Bố Cốc.

Diễn vai một kẻ lang thang.

Bố Cốc vốn là một kẻ lang thang không có tên họ, cái gọi là làm ngày nay không biết ngày mai, nếu có thể làm mấy việc trộm cắp, sẽ tuyệt đối không động tay vào mấy công việc chân chính, cho dù không lo được bữa ăn ấm no, nhưng lại có sự tự tại vui sướng của kẻ lang thang.

Một lần hắn đang lang thang trên đường đột nhiên bị người ta bắt đi, những người kia cho hắn ăn diện chỉn chu, nói cho hắn biết, hắn tên là Bố Cốc, là phú thương nổi tiếng nhất thời đại này, lúc đấy kẻ lang thang mới biết, vị đại gia nổi tiếng đang mất tích nọ giống y hệt mình.

Trợ lý riêng dạy hắn lễ nghi của xã hội thượng lưu, uốn nắn cử chỉ thô tục của hắn, lại bị xoay vòng giữa nhiều tình huống, náo loạn ra đủ loại trò cười, nhưng không có người ngoài nào nhìn thấu thân phận thật sự của hắn.

Kẻ thang lang bắt đầu nghiện cảm giác được vạn người chú ý của thân phận mới, nghe theo trợ lý làm đủ loại hành vi phạm pháp để kiếm thật nhiều tiền tài. Nhưng từ từ, hắn phát hiện thân phận Bố Cốc vốn chỉ là một cái xác rỗng, những người bên cạnh không ai tin tưởng hắn, chỉ coi hắn như một con rối. Hắn lần lượt chuyển hóa tiền tài thành quyền lực, lén lút loại bỏ người bên cạnh, mãi đến khi đụng phải trợ lý Nãi Lạc.

Trong hậu trường của một buổi đấu giá cỡ lớn, hai người ngả bài, trợ lý nói mình là hung thủ sát hại phú thương Bố Cốc... Đồng thời kẻ lang thang cũng không phải là vị "Bố Cốc" cuối cùng.

Tự vệ quá đủ khiến kẻ lang thang lỡ tay giết chết trợ lý, cơn sợ hãi cực độ giúp hắn bình tĩnh lại, dọn dẹp tất cả chứng cứ, dùng thân phận phú hào một lần cuối cùng để đi ra khỏi hội trường.

Để né tránh điều tra hắn trở lại làm một kẻ lang thang, thành một người điên, mỗi khi đứng trong ngõ tối không người sẽ bày ra tư thái thượng lưu đã học được, cứ thế từ đầu đến chân không có nổi một chiếc móng tay sạch sẽ.

Kẻ lang thang không làm gì để ấm no lại trở về căn nhà tráng lệ, cảnh sát mai phục bắt giữ hắn, hắn dùng hết sức lực cướp súng lục của cảnh sát bên cạnh, chấm dứt sinh mệnh mình.

-

Không ai muốn đầu tư vào một bộ phim hài đen tối chưa chắc đã kiếm lời, Lý Đông Hách lại mặc kệ, cậu lấy tiền cát-sê của bản thân hùn với đạo diễn, miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì được quá trình quay phim hơn nửa mùa đông, mãi đến hậu kỳ mới tìm được vài khoản đầu tư lớn để tiếp tục biên tập, toại nguyện ước mơ ra rạp chiếu bóng.

Một bộ phim không ai xem trọng, ai ngờ đem lại kết quả lớn đến bất ngờ, trong đó một mình kẻ lang thang diễn đủ loại hình tượng, mê hoặc hàng vạn người xem, năm đó diễn viên Lý Đông Hách ôm trọn giải diễn viên mới xuất sắc nhất ở cả lễ trao giải Kim Ngư và Kim Bôi.

Có người khen ngợi câu nói ở cảnh cuối cùng trong Bất Cô, Lý Đông Hách đóng vai một người điên —— "Kẻ lang thang nói với không khí, ta là Bố Cốc, chỉ là chính không khí cũng không tin hắn."

Năm ấy, là năm thứ chín kể từ khi Lý Đông Hách ra mắt, cuối cùng cậu cũng dùng dáng vẻ đường đường chính chính tiến vào tầm mắt của công chúng, không biết bao nhiêu fan làm bạn với cậu từ những ngày đầu lén gạt nước mắt trước màn hình.

Một năm này, Lý Đông Hách ba mươi.

-

Khi tin tức Lý Đông Hách hẹn hò bị phanh phui rơi vào tai Lý Mẫn Hanh, anh cũng chỉ tháo chiếc khuyên tai bạc hình mặt trời xuống, đặt vào trong hộp quà màu đen bóng bẩy, cất vào sâu trong túi áo khoác.

Dây đồng hồ trên cổ tay mài vào da thịt đau nhức, anh tiện tay điều chỉnh một hồi, kim đồng hồ kia kêu đinh tai nhức óc, vậy mà Lý Mẫn Hanh vẫn chưa cởi nó xuống được.

Đó là món quà Lý Đông Hách giành được khi ghi hình chương trình truyền hình thực tế lần đầu tiên, theo Lý Mẫn Hanh bay qua biển tới Vancouver.

Xem đi, em đã sớm rời khỏi cuộc chơi, mà anh vẫn còn nhớ em ở một nơi mà em không nhìn thấy.

Những ngày này không phải là anh không trở lại thủ đô, có lúc là do có việc cần, có lúc chỉ là bởi vì nhớ cậu.

Ban đầu Phẩm Ninh đánh ra thị trường quốc tế cũng tốn kha khá thời gian, Lý ảnh đế xung phong nhận việc làm biển quảng cáo sống, lúc bay tới lúc bay lui, theo đoàn đội đi đàm phán khắp thế giới.

Mỗi lần được nghỉ, anh sẽ trở lại vancouver, lại không muốn để cho mình rảnh rỗi, mua vé đi xem phim, xem một chút là bắt đầu cảm giác lời thoại và diễn xuất tẻ nhạt vô vị, mua một tấm vé máy bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay rồi mà vẫn không biết phải đi đường nào.

Có đôi khi để mặc trái tim tri phối đi tới dưới lầu nhà Lý Đông Hách, đứng từ xa nhìn lên một cái, chỉ cố ghi nhớ bóng dáng kia để rồi về nhà chậm rãi nhớ nhung.

Lần to gan nhất, là khi Đổng Tư Thành gửi tin tới, anh vội vã về nước, thời điểm sắp đi Đổng Tư Thành nói cho anh biết, Lý Đông Hách đang quay phim ở thành phố điện ảnh, diễn vai nam chính.

Vậy là Lý Mẫn Hanh thay đồ, đội chiếc mũ đen đơn giản, đeo khẩu trang, lúc xuất phát lại khẽ cắn môi cởi khẩu trang ra.

Ngẫu nhiên cũng đóng vai người qua đường.

Anh đến nhờ xúc động, nhưng thời điểm thật sự bước vào trường quay lại chạy một mạch, im lặng trốn tránh đứng ở một nơi thật xa. Dưới máy móc trùng điệp vây quanh, anh chỉ cảm thấy Lý Đông Hách thật sự sống như kẻ lang thang một lần trong đời.

Chẳng mấy chốc đã tới trưa, tới giờ ăn, Lý Đông Hách xem lại cảnh quay xong lộ ra nét mặt cực kì không hài lòng, chỉ nói không thấy ngon miệng, mặc bộ quần áo bảnh bao của phú hào đứng ở đằng xa ôn lại kịch bản cùng diễn viên đóng chung.

Tựa như hai người họ đã từng ôn lại kịch bản như vậy.

Đạo diễn của bộ phim này họ Kỳ, hiển nhiên không ngờ Lý Mẫn Hanh lại đến, nói qua nói lại thì hai người cũng coi như bạn cũ, bộ phim đầu tiên sau khi ảnh đế ra mắt chính là tác phẩm của đạo diễn Kỳ.

Đạo diễn Kỳ khách sáo mời Lý Mẫn Hanh ngồi cùng mình trước máy quay, cùng nghiên cứu thảo luận lý do vì sao mấy cảnh quay vừa rồi không đạt chuẩn, Lý Mẫn Hanh khiêm tốn nghiêng mắt nhìn bóng lưng của Lý Đông Hách một chút mới chậm rãi xem xét.

Tốc độ ống kính không theo kịp chuyển đổi cảm xúc, Lý Mẫn Hanh khẳng định chỉ trong vòng vài giây, lúc trước khi yên lặng quan sát từ xa, anh nhìn thấy Lý Đông Hách gần như dùng toàn bộ cơ bắp của cơ thể để diễn xuất, lúc giằng co với trợ lý cậu có ý thức quay lưng lại, chỉ trong chớp mắt đã khiến người ta nhận ra áp lực tâm lý cực lớn của người đang diễn xuất lúc này.

Trong lúc tuyệt vọng, kẻ lang thang không ngừng dùng tâm lý ám chỉ mình chính "Bố Cốc" cao sang quyền quý thật sự, một giây sau hắn chậm rãi đứng thẳng lưng, hắn đặt hàm lên đốt ngón tay, chống đỡ chiếc vỏ bọc không chút rung động để tiến hành phản kích.

Lý Mẫn Hanh nhờ đạo diễn gọi quay phim tới nói tỉ mỉ, đến lúc gần quay, Lý Mẫn Hanh vội nói mình có việc bận, lại trốn đi mất.

Lúc này Lý Đông Hách vô cùng hài lòng, cậu nhếch môi lộ ra hai chiếc răng cửa nho nhỏ, thuận miệng khen góc quay vừa mới lạ vừa tinh tế, quay được toàn bộ cảm xúc đồng thời còn có thể khiến diễn viên lên hình trông rất đẹp trai.

Đương nhiên rồi, những góc độ kia chỉ có anh biết.

Lý Mẫn Hanh nghĩ, lúc này anh mới hài lòng ôm phần đồ ăn nóng của Lý Đông Hách đi, lúc về lại mua thêm mấy phần đồ nhắm và đồ uống ngon miệng.

Anh đã đích thân giao đồ ăn mình mang tới cho phó đạo diễn, dặn dò nhất định đợi Lý Đông Hách quay xong cảnh này, phải giám sát cậu ăn no mới thôi.

Ở một góc khác trong phim trường, sau khi kẻ lang thang giả bộ đoan chính đi ra khỏi hội trường, hắn chạy mấy bước vào trong ngõ tối, ngã vào vũng bùn đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Lúc này là một ngày đông giá rét, vũng nước kia sắp đông thành vụn băng, Lý Đông Hách lại thả mình vào đó không chút do dự, bôi thứ bùn đen kịt lên mặt mình, quay một lần không hài lòng, đi tắm sạch quay lại lần nữa, khi gượng đứng lên lần nữa, hàm răng không kiềm được mà run lên.

Khó khăn lắm Lý Mẫn Hanh mới cản bước chân mình chạy về phía đó, anh sốt ruột hỏi phó đạo diễn đã chuẩn bị xong trà gừng chưa.

Phó đạo diễn đứng bên cạnh gật đầu, nhẹ nhàng nói.

Đứa nhỏ này, sẽ đạt thành tựu lớn.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia