ZingTruyen.Asia

[EDIT - hoàn] Nhị Trọng Ảnh

Chương 113: Nghiệt duyên

Hoa_Diec

"Cốc cốc......"

"Tần Phong ca ca, ta có thể vào không?"

Thanh âm Mạc Lê truyền đến.

Tần Phong chưa dừng ngòi bút, sau khi đã họa xong một con hồ điệp trên khuôn mặt người trong tranh, hắn mới gác bút xuống.

Suy nghĩ chốc lát, hắn đem bức vẽ giấu đi.

Lúc này mới đáp: "Vào đi."

Bộ dáng Mạc Lê vẫn hưng phấn như ngày thường, trên tay cầm một bát dược nóng hầm hập đi vào.

Đây là dược trị bệnh đau đầu của Tần Phong, đen như mực, cách xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy hương vị cay đắng mà nó truyền đến.

Tần Phong bưng chén dược lên, mày cũng không nhăn một hơi uống sạch.

Mạc Lê ngồi một bên chống cằm nói: "Tần Phong ca ca, ngươi thật sự muốn đi đến võ lâm minh sao?"

Hai năm trước, ôn dịch ở trấn nhỏ kia vốn đã được xử lý sạch sẽ giờ lại bạo phát lên.

Mới đầu chỉ xuất hiện ở một vài trấn nhỏ xa xôi, tứ đại gia tộc tuy có phái người đi xử lý nhưng cũng không quá để trong lòng.

Kết quả chính là, hai năm qua đi, trận ôn dịch này chẳng những không biến mất mà ngược lại, càng ngày càng nghiêm trọng!

Ở quan khẩu phồn hoa nơi Tây Bắc, ôn dịch rào rạt đột kích, tiếp theo đó dần dần lan rộng!! Có không ít dân chạy nạn trốn đi khiến tứ đại gia tộc và những người trên giang hồ trở tay không kịp.

Chỉ có Thần Nguyệt Giáo vẫn luôn án binh bất động, bàng quan* không nói đến.

(*Bàng quan: Làm ngơ, đứng ngoài cuộc, coi như không dính líu gì đến mình)

Cho nên trên giang hồ xuất hiện một lời đồn thịnh truyền, trận ôn dịch này là do Thần Nguyệt Giáo một tay gây nên, có người còn kêu gào, muốn liên hợp với những thế lực khác cùng nhau thảo phạt Thần Nguyệt Giáo!!

Nhưng đây cũng chỉ là một vô danh tiểu tốt kêu gào mà thôi, phản ứng cũng không lớn.

Thẳng đến khi có người đem chứng cứ Thần Nguyệt Giáo phát tán ôn dịch ra, thêm với việc ôn dịch ngày càng nghiêm trọng, chuyện thảo phạt Thần Nguyệt mới dần dần lớn lên.

Tứ đại gia tộc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đàn áp Thần Nguyệt Giáo, truyền khẩu lệnh xuống, kêu gọi nhân sĩ giang hồ trong thiên hạ tụ tập ở võ lâm minh, thương lượng chuyện thảo phạt Thần Nguyệt.

Cổ gia nguyên bản muốn che giấu sự tồn tại của Tần Phong, che đến kín mít. Đợi sau khi thảo phạt Thần Nguyệt họ sẽ cho Tần Phong xuất hiện tạo sự áp bách mọi người.

Không ngờ sau đó lại vô tình bị lộ tin tức, cũng vì vậy mà Cổ Hằng mới tức giận như thế.

Võ lâm minh, Tần Phong đương nhiên cũng sẽ tham gia.

"Ân." Tần Phong dùng nước trà súc miệng, "Bây giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều đã biết Thần Nguyệt kiếm đang nằm trong tay ta, lần thảo phạt Thần Nguyệt này, đương nhiên họ muốn sử dụng ta."

Tiếng vang của lần thảo phạt Thần Nguyệt này rất lớn, nhưng Thần Nguyệt Giáo lại chẳng buồn hé răng, tựa như họ không đem những việc này để vào mắt.

Còn có chiêu thức Nguyệt Hoa Trọng Ảnh trong truyền thuyết của giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh.

Một đám người sôi nổi lớn miệng như vậy, nhưng chân chính cả gan dám xông lên lại không đếm đủ mười đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ nhân sĩ giang hồ ai ai cũng đã biết đến sự có mặt của Thần Nguyệt kiếm, họ đương nhiên sẽ nhất trí đẩy hắn lên tiên phong.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu tử không có xuất thân gì đặc biệt, cơ may được vận cứt chó mà đoạt được Thần Nguyệt kiếm, đương nhiên phải vì võ lâm mà dốc sức.

Mạc Lê không vui bĩu môi, đột nhiên nàng phát hiện trên bàn có một cái hộp tinh xảo, nàng tò mò muốn mở nó ra: "Di, đây là cái gì?"

"Đừng động!!" Tần Phong hô lên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, hắn lập tức duỗi tay đẩy Mạc Lê ra, sau đó đi tới sát bên nàng.

Hộp nhỏ lạch cạch rơi trên mặt đất, một con rết đỏ huyết chậm rãi bò ra, hai cái râu dài tinh tế động đậy.

"A!!" Mạc Lê nhào vào lòng Tần Phong, mặt mày trắng bệch thét lên chói tai.

Đa số nữ hài tử đều rất sợ côn trùng, hơn nữa đây lại là một con rết màu đỏ tươi ghê rợn.

Tần Phong nhìn thứ này da đầu cũng căng thẳng.

Lúc hắn khôi phục tinh thần chuẩn bị xuống núi thì vô tình phát hiện con rết kia đã bị hắn đâm đứt thành hai đoạn, nửa thân trên con rết động đậy, đang ra sức bò đi, nhưng bởi vì thân dưới của nó không hoàn toàn đứt lìa, hơn nữa còn bị chôn dưới đất nên nó mới mãi không bò đi được.

Tần Phong nghĩ tới lời của Thư Mặc, đây là vật mà Cổ Khánh để lại cho hắn. Tuy hắn không quá tin tưởng, nhưng vẫn đem độc vật này trở về.

Vì trong lòng hắn nghĩ tới việc phải mau chóng tìm ra nam nhân kia, vì thế mà hắn quên mất độc vật này nên xử lí thế nào.

Độc vật ngọ nguậy muốn tìm đường trốn nhưng vẫn là Tần Phong nhanh tay, hắn dùng Thần Nguyệt kiếm vớt nó bỏ về hộp.

Mạc Lê lòng còn sợ hãi nói: "Tần Phong ca ca, đây là thứ gì?"

Tần Phong nhặt hộp lên, lắc lắc đầu: "Ta cũng chưa từng biết đến thứ này, đang định cho người đi dò hỏi một phen."

Nói xong, Tần Phong bỗng nhiên cảm thấy không đúng, phía dưới cái hộp hình như có khắc chữ gì đó.

Nhưng Tần Phong không có lật qua xem, hắn chỉ tùy tay bỏ hộp vào ngăn tủ như không có chuyện gì.

Lúc này có hạ nhân tới báo: "Tần công tử, gia chủ cho mời."

Lúc hắn nhìn thấy Mạc Lê, tựa như rất có ý tứ mà nói thêm một câu: "Gia chủ chỉ mời một mình Tần công tử đến."

......

Hắn vốn nghĩ rằng là có chuyện gì rất quan trọng, không ngờ chỉ là một buổi tụ hợp của các đệ tử tứ đại gia tộc, cùng nhau thưởng thức ca múa.

Còn mục đích......

Mục Hàm Xuân kề vai sát cánh với hắn, rất 'tự nhiên' mà giới thiệu về Mục Thanh Thanh, Tần Phong liền đoán được đại khái.

"Đây là muội muội ta, Thanh Thanh, các ngươi đã từng gặp nhau rồi, là lúc bắt Thủy Thượng Phiêu ấy."

Tần Phong không sai biệt lắm đã quên mất cái người gọi là Mục Thanh Thanh này.

Thư Lộng Ảnh đem ký ức liên quan đến y trong đầu Tần Phong phong tỏa lại, cho nên những sự tình liên quan tới việc truy bắt Thủy Thượng Phiêu, Tần Phong cũng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.

Tỷ như, hắn có chút không nhận ra Khổng Nhiễm.

Lại tỷ như, cái túi thơm mà Mục Thanh Thanh giữ, hắn quả thật vừa lạ vừa quen.

Tần Phong mặt vô biểu tình chào hỏi: "Mục tiểu thư."

Mục Thanh Thanh lớn lên không thua gì Mạc Lê, nếu Mạc Lê là hồ điệp linh động, thì Mục Thanh Thanh chính là bộ dáng quý nữ nhất phái, cử chỉ đoan trang ưu nhã.

Nhiều năm qua đi, nàng cũng đã bớt đi tính khí trẻ con, biến thành đệ nhất mỹ nhân Long Môn Thành. Đoan trang ưu nhã hiểu lễ nghi, đồng thời cũng không mất đi một phần ngạo khí.

Thực chọc nam nhân yêu thích.

Nàng hơi hơi gật đầu với Tần Phong, cũng không có chủ động đáp lời, mười phần phong thái. Nhưng đồng thời nàng cũng đánh giá Tần Phong, nam nhân đã vấy lên bao nhiêu xao động trên võ lâm.

Thân cao một mét chín, vai rộng bắp thịt săn chắc, hắc y thẳng tắp, mắt phượng mũi cao, hàm dưới mím nhẹ lạnh lùng, hương vị nam nhân đầy quyến rũ, dù cách một mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế mà hắn truyền tới.

Mục Thanh Thanh vừa lòng, năm đó nàng đã cảm thấy nam nhân này nhất định bất thường so với người khác, bây giờ xem ra, thật sự không tầm thường.

......

Sau khi trở về, Cổ Hằng liền trực tiếp nói: "Để ngươi và Mục Thanh Thanh kết thân, ngươi thấy thế nào?"

Tuy bên ngoài tứ đại gia tộc như huynh đệ tình thâm, nhưng thật ra bên trong ẩn chứa biết bao nhiêu mưu mô thâm độc.

Bây giờ trong ngoài đều là địch, Cổ Hằng đương nhiên muốn giữ quan hệ càng chặt càng tốt với Mục gia, như vậy Lôi gia với Hải gia mới không dám làm chuyện gì quá đáng .

Thấy Tần Phong không trả lời, Cổ Hằng cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Ta biết ngươi có dã tâm không nhỏ, nhưng ngươi không có thân phận gì to lớn, cứ cho là ngươi sở hữu Thần Nguyệt kiếm thì thế nào? Để bồi dưỡng ra một thế lực hùng hậu cần tốn ít nhất là mười mấy năm. Mà bây giờ, ngươi thân có Thần Nguyệt kiếm, sau lưng có Cổ gia chống đỡ, lại cưới được Mục Thanh Thanh của Mục gia, cần gì tốn mất mười mấy năm thời gian dài đằng đẵng kia?"

"Huống chi, tuy muội muội Mạc Lê của ngươi lớn lên rất tốt, nhưng Mục Thanh Thanh cũng không hề kém cạnh nàng ta. Cứ xem như mỗi người mỗi vẻ, nhưng Mục Thanh Thanh được xưng là đệ nhất mỹ nhân Long Môn Thành......"

Lúc này, Tần Phong đột nhiên mở miệng: "So với Thư Mặc năm đó thế nào?"

Cổ Hằng sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng lại.

Tần Phong cười cười: "Ta nói đùa thôi, còn nữa, ta cũng chưa nói là không đáp ứng."

Nói xong, liền khoanh tay rời đi.

Nam quan Thư Mặc năm đó, dung nhan mỹ lệ, biết bao nhiêu người vì y mà thèm nhỏ dãi. Cổ Hằng tuy không nói nhưng hắn cũng rõ ràng, Thư Mặc năm đó phong hoa như thế, Mạc Lê và Mục Thanh Thanh bây giờ làm sao sánh kịp?

Nhưng mà....

Một cái túi da đẹp mắt thì có tác dụng gì?

Không quyền không thế, chỉ biết làm đồ chơi mặc người ta sai sử. Dung nhan đã không còn nữa cũng tựa như hoa rơi xuống bùn, bị người nghiền dưới chân......

......

"Khụ khụ......"

Thư Lộng Ảnh ho khan từ hôn mê tỉnh dậy.

Phổi y tựa như bị hỏa thiêu đến đau rát, không khí hít vào tựa như đã qua lò than mang theo đầy bụi đất và cát nóng, khó chịu không thể tưởng nổi.

Ho một cái đau đến tê tâm liệt phế, trong cổ họng lại dâng lên một cổ tanh ngọt.

"Ai u tổ tông của ta, sao lại để miệng vết thương nứt ra rồi!!"

Đồng tử Thư Lộng Ảnh xoay chuyển, y nhìn thấy Nam Thần Y mặt nhăn mày nhó cầm một đống dược bước tới, lo lắng xem miệng vết thương của y.

"Ta...... Không chết?" Giọng nói y yếu ớt lại khàn khàn, vừa mới mở miệng thì lập tức ho đến tê tâm liệt phế.

"Ngươi đừng nói chuyện!! Đừng nói chuyện!!" Nam Thần Y lập tức hô lớn, "Phổi của ngươi bị đâm thủng rồi, thở cũng ráng chậm rãi một chút, trước tiên tốt nhất ngươi đừng nói chuyện."

Thư Lộng Ảnh ngoan ngoãn ngậm miệng.

Y tuy không thể nói ngoài miệng nhưng cũng có thể giao lưu trong lòng.

Nhìn thấy hồ ly đang bò tới, y hỏi: "Ta hôn mê bao lâu? Phong nhi đâu?"

Hồ ly thấy Thư Lộng Ảnh rốt cuộc đã tỉnh, vui vẻ đến mức không biết gì nữa cả, nhưng vừa nghe thấy Thư Lộng Ảnh mở miệng lại nhắc tới Tần Phong, nó nhịn không được mà bộc phát giận dữ đã đè nén mấy ngày nay: "Sau khi đâm ngươi một nhát thì hắn vui mừng trở về cưới thê tử rồi!!! Ngươi hôn mê suốt ba tháng, mấy ngày nữa chính là ngày đại hỷ của Tần Phong!! Bất quá với tình trạng của ngươi hiện giờ sợ là không có biện pháp đến tham gia!!"

Lời này tựa như mang theo bom đạn...

Thư Lộng Ảnh không để ý tới khẩu khí dữ dội của hồ ly, đồng tử y giật giật, nói: "Phong nhi phải đón dâu? Là ai?"

Phải biết rằng, Thư Lộng Ảnh đem Thần Nguyệt kiếm đưa cho Tần Phong, sau khi có được nó, an nguy của Tần Phong y không cần lo lắng nữa. Điều duy nhất y không yên lòng chính là vấn đề tình cảm của hắn.

Vô tình làm nam chủ thích nam nhân, Thư Lộng Ảnh vì chuyện này mà sầu não không thôi. Nhưng cố tình người Tần Phong thích lại là y, Thư Lộng Ảnh không thể không trốn ra xa a.

Nghe thấy tin Tần Phong đón dâu, Thư Lộng Ảnh thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, con ngươi nhàn nhạt tựa hồ lóe lên tinh quang......

"Hắn thiếu chút đã giết chết ngươi, nếu tính về chuyện hắn không nhớ rõ ngươi thì có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng ngươi sao lại có thể vì hắn mà bận tâm nhiều như vậy? Ngươi biết không, vì Thần Nguyệt kiếm một nhát xuyên thân mà ngươi thiếu chút đã thần hồn tan nát!" Hồ ly bất đắc dĩ nói, "Ký chủ, ngươi đừng chuyên nghiệp như vậy nữa có được không, Chúa sáng thế vì ngươi mà cảm động tới chết rồi kìa."

Thư Lộng Ảnh dùng con ngươi màu hổ phách chăm chú hồ ly.

Hồ ly thở dài, không có biện pháp trả lời Thư Lộng Ảnh: "Là Mục Thanh Thanh."

Tên tiểu tử Tần Phong này, chính là kiếp số của Thư Lộng Ảnh!

Hoặc bọn họ đều là kiếp số của nhau...... Hồ ly nhớ lại lời của Nam Thần Y.

"Thanh niên kia hai mắt đỏ đậm, nhất định là tẩu hỏa nhập ma, tuy ta đã kịp thời ngăn chặn nhưng sau này nhất định sẽ còn lập lại!!"

Tần Phong vì cái gì lại tẩu hỏa nhập ma, hồ ly sao lại không biết?

Ai......

Năm đó nếu 'Thư Mặc' không chết thì tốt rồi. Mối nghiệt duyên này, hệ thống như nó thật sự là không nỡ nhìn nữa......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia