ZingTruyen.Asia

[Edit- Full]Sủng phi- Triêm Y (Phần 1)

Chương 96: Trầm ổn

miapham1994

Chương 96: Trầm ổn

Thục phi kinh ngạc nhìn Mộ Tịch Dao được người nâng dậy, vẻ mặt phức tạp. Nha đầu kia thông tuệ như thế, làm sao không biết đây là một cái bẫy. Vậy mà vẫn dám lấy tính mạng ra đánh cược, không nên liều chết đánh cược một lần như vậy. Đúng là, chuyện mệnh cách thì phải kêu oan thế nào? Vốn là hư vô mờ mịt, toàn bộ do Ti thiên giám độc diễn. Bây giờ giám chính đã định luận, ai có thể phản bác?

"Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói người được xưng tụng là Thái Đẩu mệnh số của Đại Ngụy, không ai hơn trụ trì An quốc tự." Mộ Tịch Dao sau khi đứng dậy cũng không lui ra, mà hơi trầm ngâm một chút, lần nữa thốt ra lời làm người khác giật mình.

"Hai năm trước sư trụ trì An Quốc Tự ra ngoài du ngoạn, đến nay vẫn chưa về." Nguyên Thành đế cũng nghĩ đến việc thỉnh đại sư đích thân đo lường tính toán, tiếc rằng thế ngoại cao nhân, không có chỗ ở cố định, không có cách nào tìm ra. Nếu muốn tìm người, nhất định phải xuất động mật thám. Bây giờ chiến sự sắp xảy ra, mật thám đều đã sớm lĩnh mệnh, rời kinh ban sai.

Mộ Tịch Dao đương nhiên biết trụ trì không ở Thịnh kinh, nếu như đại sư còn ở đây, mấy người này cũng không dám ra tay như vậy.

Bị người mưu hại còn dễ thoát tội, nhưng chuyện mệnh số không được phép nghi ngờ nửa điểm. Muốn lật lại bản án thì phải phủi sạch quan hệ, làm một cách hoàn mỹ. Hôm nay chỉ thiếu chút là bị người chỉ vào mũi mắng tang môn tinh (khắc tinh của cả nhà), sự khuất nhục này, nàng không thể chịu nổi!

"Đại sư đã chưa về thì nô tì cũng không cưỡng cầu." Vượt ngoài dự liệu của Nguyên Thành đế, Mộ thị lại có thể nói lời nhẹ nhàng buông tha, không đề cập tới nữa.

Thái hậu cũng cho rằng trụ trì An Quốc Tự là người Mộ Tịch Dao sẽ dựa vào đến cùng. Nhưng không nghĩ tới, nàng vậy mà cũng không yêu cầu kéo dài thời gian, ngược lại rất dứt khoát.

"Hoàng thường, Liễu phi bây giờ đang hôn mê, bào thai trong bụng không chậm trễ được. Vụ án này khi nào thì đưa ra xét xử?"

Nguyên Thành đế nhớ tới Mộ thị đề cập đến đại hội tông tộc, tính sơ qua liền định xong ngày giờ.

"Giờ Tỵ hai ngày sau, triệu tập đại hội tông tộc ở Gia Hòa điện, vụ án này đến lúc đó sẽ giao cho Hình bộ thẩm tra. Thái Sử cục chấp chưởng, Giám Chính Khâm Thiên Giám cùng giám sát. Mộ thị, có gì dị nghị không?"

"Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, không hề dị nghị."

"Lão Lục!" Nguyên Thành đế đứng dậy, mời Tông Chính Lâm đi theo.

Sắc mặt Tông Chính Lâm đen như mực, nhìn vào trong đôi mắt thản nhiên của Mộ Tịch Dao, chỉ kịp để lại một câu.

"Bản điện rất nhanh sẽ quay trở lại."

Mộ Tịch Dao cười nhìn hắn rời đi, quay người lại, chống lại đôi mắt đang nhìn chăm chú của Tông Chính Minh.

Tông Chính Minh nhìn nàng, phảng phất lại thấy được nữ tử gan dạ nghiêm nghị hô chém ngựa. Chính là nữ nhân như vậy, ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, mới dám mở miệng "Xin tự xóa tên, một ly rượu độc!"

Lúc rời đi đi qua bên người nàng, Tông Chính Minh thoáng bước chậm lại."Còn có hai ngày, bản điện sẽ thay nàng thăm dò tung tích đại sư."

Thanh âm trầm thấp của mam tử vang trên đỉnh đầu, lập tức vụt qua, Mộ Tịch Dao còn chưa kịp phản ứng, người đã đi xa.

Một đám nữ nhân đi theo sau Tông Chính Minh, thần sắc kinh ngạc. Sau đó mới nhớ tới điện hạ đối xử tốt như thế nào với Mộ thứ phi, lập tức hiểu ra. Nam nhân quả nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, cả chính thống tỷ của ái thiếp cũng chiếu cố vài phần. Chỉ có một người từ đầu đến đều cuối chưa từng ngước mắt lên, nhưng trong lòng sáng tỏ như gương. Quả nhiên vẫn vì nàng ta mà đau lòng?

Mộ Tịch Dao được Thục phi phái người đưa về phủ Lục hoàng tử an toàn, vừa mới vào cửa thì vành mắt Mặc Lan, Huệ Lan đã đỏ lên.

"Chủ tử..." Theo Mộ Tịch Dao hơn chục năm, tình cảm chủ tớ sớm đã sớm khắc sâu tận xương tủy. Hôm nay biết hai ngày nữa Mộ Tịch Dao phải một mình ứng phó với kiếp nạn sống còn, cuối cùng đè nén không nổi, khóc òa lên.

"Khóc cái gì? Các em từng thấy chủ tử mình chịu thiệt thòi qua sao? Lần này mà không lột được da kẻ giật dây, thì đừng mơ tưởng dàn xếp ổn thoả."

Triệu ma ma đang kiễng chân mong ngóng điện hạ chạy về nhanh chút, chợt nghe thấy lời nói nghiến răng nghiến lợi hung ác của chủ tử. Tiếng khóc của hai đóa hoa lan im bặt đình chỉ, ngơ ngác nhìn Mộ Tịch Dao, bị doạ không nhẹ.

Có phải chủ tử cũng biết tai vạ đến nơi, cho nên đầu óc hồ đồ rồi? Hiện giờ thoát thân còn không kịp, ai còn nhớ tới chuyện tìm người ta trả thù?

Trong Đan Nhược uyển an tĩnh kỳ lạ, bọn hạ nhân nhận được tin tức, nào dám ồn ào, đều là mặt ủ mày chau, cách chủ phòng rất xa, chỉ sợ bị Trắc phi giận chó đánh mèo. Triệu ma ma là cận thị bên cạnh, nhưng lại chỉ ngây ngốc trông coi cho Mộ Tịch Dao an ổn ngủ bù, hai mặt nhìn nhau.

Tông Chính Lâm một thân băng hàn trở lại Đan Nhược uyển, đã thấy Mộ Tịch Dao yên ổn nằm trên sập mát, ngủ say sưa.

Thấy người đẹp chìm trong giấc ngủ sâu, Tông Chính Lâm nhắm mắt thật lâu, đột nhiên thấy nhụt chí. Đi tới khẽ vuốt mái tóc xoã bên gối, ôn nhu khẽ khàng gọi, "Tịch Dao."

Mộ Tịch Dao bị người quấy rầy thanh mộng, đầu cọ cọ, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ say. Bởi vậy bỏ lỡ biểu lộ chân tình khó gặp của Lục điện hạ.

Tông Chính Lâm ngồi dựa vào đầu giường, cứ lẳng lặng như vậy đưa mắt nhìn nàng, ngồi một mạch đến đêm.

Nữ tử trong đại điện hôm nay, phong thái tao nhã, thế gian khó tìm. Đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp một Mộ Tịch Dao như vậy, trong đôi mắt ôn nhu mà kiêu hãnh, đây mới chính là nàng.

Nữ nhân này ngày thường giấu kỹ sắc sảo, chỉ cần đúng lúc mới nghiêm túc, xuất chúng hiện ra.

"Kiều Kiều." Tông Chính Lâm xem đồng hồ nước, cúi người khẽ chạm vào cánh môi nàng

"Điện hạ." Mộ Tịch Dao mở mắt liền rơi vào đôi mắt phượng thâm thúy, an ổn hòa nhã, yên tĩnh tốt đẹp.

"Thiếp lại khiến cho điện hạ lao tâm ."

Đây là lần đầu Tông Chính Lâm nghe Mộ Tịch Dao bày tỏ áy náy. Sờ đỉnh đầu nàng, trầm giọng mở miệng.

"Kiều Kiều dùng tính mạng đánh cược, chỉ vì cầu Hoàng thượng tra rõ vụ án này?" Đừng nói một cái Liễu phi, cho dù chết hơn một trăm tám mươi phi tần, con mắt Tông Chính Lâm cũng sẽ không nháy một cái.

"Điện hạ không cần lo lắng, thiếp cái tai họa này, chắc chắn sẽ sống thật lâu." Mộ Tịch Dao ôm cổ hắn, cười trêu chọc.

Vẫn chưa sanh đủ oa nhi, tâm nguyện đời trước chưa thành, chết cũng chạy không thoát.

Tông Chính Lâm không có khí độ tốt như nàng, vẫn ngưng trọng hỏi, "Bản điện cầu Hoàng Thượng đưa nàng đi Giang Nam, tránh né ít thời gian được không?"

Chờ hắn dọn dẹp xong đám nghịch thần Thục Trung kia, mới hạ thủ đem phủ An Quốc Công diệt trừ tận gốc, đến lúc đó Mộ Tịch Dao sẽ ngoan ngoãn quay về bên cạnh hắn.

Vừa rồi ở trong cung đã cầu xin, Nguyên Thành đế chưa đồng ý. Nhưng thế thì sao? Hắn có rất nhiều thủ đoạn trộm long tráo phượng...

Đi Giang Nam làm cái gì? Tiện nhân còn chưa trừng trị, đánh chết cũng không đi! Mộ Tịch Dao nàng hai đời đều chưa từng nghĩ tới "Mang tội lẩn trốn" !

"Điện hạ, thiếp vẫn chờ thu thập gian thần, trò hay cả đống, sao có thể rời đi?"

Tông Chính Lâm thấy nàng nói cười ríu rít, không giống nói đùa, nhíu chặt mày trầm mặc không nói.

"Nếu điện hạ có lòng, giúp thiếp phái người đi Lộ Thủy một chuyến, thỉnh đại sư về kinh là tốt nhất."

Lão hòa thượng nhất định nói lời sẽ giữ lời, ngày đó kết duyên, bây giờ hồi báo một hai cũng không tính quá đáng.

Mắt phượng của Tông Chính Lâm trong phút chốc chói lọi, gắt gao nhìn thẳng Mộ Tịch Dao, nét mặt không được tốt lắm.

"Kiều Kiều thật sự là thâm tàng bất lộ, rất biết ẩn nhẫn."

"Điện hạ, từ Kinh Thành đến Lộ Thủy, đi tới đi lui cũng mất hơn mười ngày, nước xa không cứu được lửa gần. Chỉ là dệt hoa trên gấm. Về phần vị Giám Chính đại nhân kia, bàn về tính mệnh cách, hắn còn kém xa." Mộ Tịch Dao cười khẽ một tiếng.

Ngay hôm đó, thống lĩnh thị vệ cùng thủ lĩnh ám vệ của phủ Lục hoàng tử rất tề ra trận, cưỡi ngựa tốc hành đến Lộ Thủy ở Sùng Châu.

Hoàng cung, Ngọc Diệp cung.

"Mộ thị kia hôm nay dùng tánh mạng để đánh cược, cầu Hoàng Thượng lập án điều tra kĩ. Chẳng lẽ kế này còn có chỗ sơ hở, có thể để cho nàng ta xoay người?"

"Tỷ tỷ, còn sơ hở gì có thể điều tra? Ngày sinh tháng đẻ là đúng là giấy trắng mực đen, muốn chối cũng chẳng được."

"Cam đại nhân kia có đúng như lời đồn, không có ai am hiểu về thuật tính mệnh số ở Ti Thiên Giám bằng hắn?"

"Đúng vậy. Người nọ có bản lĩnh thật sự, mà cũng không phải tất cả đều là nói bừa. Số mệnh của Mộ thị xác thực xung với Liễu phi, còn về phần gây lợi cho hoàng thất thì... Ai mà biết được? Nửa thật nửa giả, thực hư không phân rõ."

"Hành động bí mật một chút. Cam phủ kia từ trên xuống dưới, không thể để thoát một ai!"

"Tỷ tỷ yên tâm, thiếp đã sớm phái người coi chừng. Chẳng qua... đêm nay Hoàng Thượng lật bài tử của Thục phi."

"Chẳng qua là trấn an. Sợ cái gì."

Quý phi xiết chặt khăn như ý trong tay, nhớ tới phương pháp phối hợp tác chiến với An quốc công, lại có chút không thể chờ đợi được.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia