ZingTruyen.Asia

Edit Dam My He Thong Thu Thap Tinh Yeu Og

Editor: Trầm Lăng

Thế giới thứ nhất: Hắc điểu

Chương 4: Hắc điểu 04

Ta muốn bắt lấy em, Phục Tô.

...Hả? Phục Tô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong đầu như vỡ ra điều gì, khi muốn quay đầu thì hai mắt chợt tối sầm lại, một bàn tay to dùng sức bịt kín mắt, hai tay bị trói vặt ra sau lưng, anh bị đẩy vào trong hẻm nhỏ giữa hai cửa hàng —— ở khu quần thể kiến trúc đại học này đường lớn ngõ nhỏ giao nhau chi chít chằng chịt, các cửa hàng quán ăn xập xệ chen chúc trên một mảnh đất nhỏ, dù chọn bừa một ngõ hẻm trốn vào thì cũng không khiến một ai qua đường chú ý.

Huống chi để bắt lấy nhóc mèo hoang này, Phục Tô còn đặc biệt chọn một con đường ít ai đi.

Bàn tay che mắt nóng như bị lửa đốt, độ nóng ấy cháy lên da thịt như dòng điện mỏng chạy dọc cơ thể.

Phục Tô dứt khoát từ bỏ giãy giụa, thật ra anh còn cảm thấy khá hứng thú với cậu nhóc biến thái này đấy —— với lại anh tin chắc đối phương sẽ không tổn thương anh, nếu không mấy hôm nay gã sẽ không chỉ lén lút theo dõi anh mà đã chạy đến quấy rối anh rồi.

"Cậu là ai?" Phục Tô dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chẳng có vẻ kích động khi bị người ta khống chế.

Đối phương cũng không trả lời.

Hơi thở ấm áp phun lên trên vùng giữa mặt và cổ của Phục Tô giống như đang ngửi mùi hương của anh, sau đó đối phương vùi đầu vào trong hõm vai của anh, hít một hơi rất sâu rồi thở dài lẩm bẩm: "Tôi... Tôi..."

Là giọng nam, dù đã cố bóp giọng nhưng vẫn rất dễ nghe.

Phục Tô miễn cưỡng đáp: "Cố ý không để anh nhìn thấy mặt, là do cậu có khuôn mặt xúc phạm người nhìn —— hay do anh có quen cậu nhỉ?"

Đối phương bất vi sở động, đầu lưỡi ướt nóng di động theo độ cong cổ của Phục Tô, hô hấp dồn dập từng đợt lửa nóng.

"Này. Nếu cậu muốn hôn hít thì ít nhất cũng phải cho xem cái mặt chứ, cứ che mắt anh như này... không thành tâm tí nào ha."

Bàn tay giữ chặt hai tay Phục Tô đột nhiên cứng còng, lực độ hơi lớn, thậm chí còn khẽ run rẩy khó kiềm chế được. Phục Tô không nhịn được bỗng nghĩ: gã đang hưng phấn hay đang tức giận nhỉ, mình thiên về tức giận hơn... cơ mà gã tức cái quần á? Chính mình còn không để ý việc bị gã theo dõi lâu vậy mà.

"A... Ai đến cũng không – từ chối ư?"

Tiếng cười kìm nén rung động trong lồng ngực đối phương, rầu rĩ, bao hàm cả sự mất mát nhỏ, rồi lại lạnh lẽo như băng như sương.

Phục Tô đột nhiên nhận thấy giọng nói này quen quen... đừng nói là ——

[ Tinh —— giá trị ô nhiễm linh hồn của mục tiêu nhiệm vụ Hạ Cảnh đạt đến 35%. ]

Không phải chứ. Tiểu tâm can à, không ngờ cưng lại cuồng nhiệt như vậy đó?

Tuy rằng anh biết Hạ Cảnh có ý với mình nhưng không ngờ rằng cậu ta lại mạnh mẽ thế... làm sao bây giờ kích động quá.

Có vẻ như Phục Tô đã bị khơi gợi lên tất cả hứng thú. Húuu, come on bae, để anh Tô của cưng yêu thương cưng nào, cam đoan cưng trước lạ sau quen không đến ba nháy đã muốn ngừng mà không được, từ nay về sau không thể rời khỏi anh được nữa.

Thời điểm anh đang định tránh thoát để tìm lại quyền chủ động, Hạ Cảnh lại ôm chặt lấy anh, lồng ngực nóng bỏng áp lên người, bàn tay che mắt dùng sức làm anh phải ngẩng đầu chủ động dâng đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên —— sau đó bị nơi ấm áp mang lại cảm giác bức bối mười phần đè xuống.

... Tiểu Cảnh à, kỹ thuật hôn của cưng này chẳng ra làm sao cả. Anh đây bị răng nanh của cưng cắn đau lắm đấy.

Hạ Cảnh đúng là trai tơ, chẳng có kỹ thuật gì chỉ biết gặm môi Phục Tô một cách lung tung mà thôi, thở ra không khí vừa vồn vã vừa nóng bỏng. Ban đầu gã chỉ muốn bộc phát ra nỗi tức giận không biết xả đâu cho hết, nhưng hôn dần hôn, không kìm được trầm mê, rất muốn dùng tâm để kiểm nghiệm cảm giác mỹ diệu khi môi răng tương giao, lại bị đầu lưỡi hư hỏng của Phục Tô trêu chọc một phen, lúc này...

Gã bỗng dưng nhớ ra ——

Thật ra Phục Tô vốn đâu biết thân phận của gã, nhưng vẫn chẳng vướng mắc gì mà đón nhận nụ hôn này.

Cặp mắt sắc của gã bỗng bùng lên làn sương mù đặc quánh, từng tơ máu chậm rãi lan kín cả con mắt màu hổ phách mỹ lệ đến tận cùng.

... Người ấy.

Anh luôn bày ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi với tất cả mọi người, khoan dung cho phép người lạ đến gần, nhưng ngay khi có ai muốn lại gần anh thêm một nước, anh sẽ mỉm cười vô tình mà quyết tuyệt kéo dài khoảng cách rồi nói cho đối phương biết —— chỉ được dừng ở đây thôi.

Thật ra bạn ở trong lòng anh, vốn chẳng là gì cả.

Sự nhận thức ấy làm ám sắc trong mắt Hạ Cảnh càng đậm màu, gân xanh trên trán gã nổi lên thình thịch, chỉ có thể thông qua hành vi hôn thô bạo hung hãn để chứng minh sự tồn tại của đối phương.

Dù vậy, gã vẫn chẳng nỡ làm tổn thương anh mảy may, chỉ biết thành kính dâng hết tất cả lên cho người gã yêu nhất cũng là người vô tình nhất.

[ Tinh —— giá trị ô nhiễm linh hồn của nhân vật mục tiêu Hạ Cảnh đạt đến 40%. ]

Hệ thống: [ Thơm thơm cũng giúp tăng giá trị ô nhiễm? ]

Phục Tô: [ Có lẽ vì ban nãy anh ăn lẩu có tỏi chưa xúc miệng nên gã bất mãn á. ]

Hệ thống: [... Nghe rất thuyết phục. Mùi của nó ta nói chứ... ]

Phục Tô: [ Ha ha ha. ]

Cuối cùng thời điểm Hạ Cảnh buông anh ra, Phục Tô cảm thấy nếu mình trực tiếp vạch trần gã thì gã sẽ ngại ngùng lắm, cho nên anh giả vờ mình bị hôn đến đầu choáng mắt hoa hai tai ù ù giúp Hạ Cảnh chạy trốn thành công.

Biết suy nghĩ cho đối phương như thế, trần đời chỉ có mình anh thôi đếi.

Anh đi loanh quanh bên ngoài một lát, lúc quay về phòng ngủ Hạ Cảnh đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại cười cười với anh: "Về rồi à."

Giả vờ tiếp đi, xem cưng giả vờ đến khi nào.

Phục Tô bĩu môi, ném túi lên trên bàn, lại nghe thấy Hạ Cảnh tiếp tục hỏi: "Cậu... đang hẹn hò với Nhan Diệp à?"

Phục Tô quay đầu nhìn gã, hơi hơi nheo mắt lại. Nếu tay Hạ Cảnh không vo trang sách đến trắng bợt cả ra, Phục Tô còn cho rằng gã chỉ tò mò đơn thuần như bề ngoài thôi.

Bé đáng thương...

Anh lắc đầu: "Không. Không hợp lắm."

Sau khi nghe thấy hai câu này, cơn sóng cuồn cuộn trong lòng Hạ Cảnh mới được bình ổn lại. Gã bày ra một nụ cười hơi xấu hổ, cố gắng trấn an Phục Tô: "Vậy tiếc thật đấy... Sau này sẽ gặp được người tốt hơn cô ấy, cậu đừng đau lòng quá."

Phục Tô không nhịn được thầm vỗ tay cho gã trong đầu.

Diễn xuất này, khó trách ngay cả Chủ Thần cũng không phát hiện được gã.

——

Sắc trời dần tối, Phục Tô và Hạ Cảnh thay quần áo thể thao cùng đi đến sân thể dục để chạy đêm.

Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hai người khá giống nhau, ban ngày lên lớp vào thư viện, buổi tối chơi bóng hoặc chạy bộ, khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn.

Hôm nay người trên sân thể dục rất nhiều, hai người vừa bước vào đã có vài tầm mắt như có như không lia đến trên người bọn họ, thỉnh thoảng còn trộn lẫn một hai tiếng hô kìm nén của nữ sinh.

Ừ, tất cả đều rất bình thường.

Hai người chạy xong mười vòng sân, Phục Tô thong thả đi bộ kết hợp hoạt động tay chân, vừa quay đầu lại đã phát hiện Hạ Cảnh đang nhìn về một phía; anh nhìn thoáng qua, phát hiện đằng đó có mấy nữ sinh đang xô đẩy nhau, nhất thời không rõ tư vị gì, đẩy Hạ Cảnh một phen.

"Nhìn đi đâu đấy?"

Nhìn đi, cưng lại nhìn đi, anh đây đang ghen lắm á, cưng đã biết sợ chưa.

Hạ Cảnh quay đầu lại, cười với anh: "Đột nhiên tôi thấy hơi mệt, bọn mình về phòng đi."

Phục Tô nhíu lông mày lại, bình thường bọn họ không vận động nhẹ nhàng thế này đâu, đang khó hiểu, dư quang bắn đến một nữ sinh bị đẩy ra khỏi đám bạn đang nhăn nhăn nhó nhó đi về phía họ, lại còn luôn trốn tránh ánh mắt của anh.

À —— đã hiểu.

Phục Tô cười như không cười nhìn nét mặt Hạ Cảnh đang càng ngày càng mờ mịt, hóa ra là uống giấm. Cả người toàn mùi chua*.

*Uống giấm: ghen tị. Chua: ghen.

"Đi thôi."

Đang nói chuyện, nữ sinh đó đã sắp đi đến trước mặt, Phục Tô nói tiếp: "—— cậu đi về trước đi, tôi qua đây một lát."

Khóe miệng Hạ Cảnh vừa cong lên được xíu đã chậm rãi xụ xuống.

Phục Tô vẫn còn trêu gã: "Bỏ đi không nhìn con gái người ta thì không tốt lắm đâu."

Tức giận không? Căm hờn không? Mau gia tăng giá trị ô nhiễm rồi trả thù xã hội đi nào!

Thật ra giá trị tình yêu mà Phục Tô nhận được gần đây đủ để anh sống sót qua ba ngày cho nên anh cũng không cần phải cày thêm lắm, còn cô nữ sinh kia, anh từ chối một cách đơn giản và minh bạch rồi an ủi theo lệ thường một phen, sau đó chậm rì rì đi về phòng ngủ.

Hệ thống: [ Tiếp theo có kế hoạch gì không? Lợi dụng người khác để kích thích gã đã không còn tác dụng nữa rồi, ban nãy giá trị ô nhiễm không tăng. ]

Phục Tô tiếng, nghĩ nghĩ: [ Đổi phương pháp khác vậy. ]

Hệ thống: [ Bạo lực học đường? ]

Phục Tô: [ Không. Cưng suy nghĩ nhiều rồi, anh mà là người bạo lực như vậy à? Anh chỉ thấy việc nên làm thì phải làm thôi. ]

Nói xong, Phục Tô khẽ thở dài.

Người ấy đáng yêu biết mấy.

Nếu sự tồn tại của gã không phải là nhân bản của Virus xâm nhập vào các thời không song song để "biểu hiện giả dối", người mềm lòng như anh sao có thể bỏ qua một cậu trai đáng yêu như này chứ.

Cửa phòng ngủ không khóa, Phục Tô đẩy cửa vào, nghe thấy tiếng nước rào rào truyền ra từ trong toilet.

Đại khái là sợ anh quên không mang theo chìa khóa nên cố tình hé cửa cho anh vào đây mà.

Phục Tô đang định đảo tay đóng cửa lại thì đột nhiên nghe thấy thanh âm mơ mơ hồ hồ hàm hàm hồ hồ truyền ra từ bên trong toilet.

Phục Tô tới gần một bước, rốt cuộc thấy giọng nói ẩn trong tiếng nước chảy.

"... Phục Tô, Phục Tô... của tô ... của tôi..."

Oa.

Nhóc biến thái. Chơi vui không. Mới gọi tên anh đây đã sướng như vậy rồi?

Phục Tô lấy tay mân môi, khắc chế ý cười, nghĩ nghĩ, hay thôi đừng quấy rầy gã, tâm tình rất tốt ngồi lên trên ghế, vắt chéo chân lật xem tạp chí văn học.

Qua một hồi lâu, tiếng nước mới dừng.

Phục Tô nhìn đồng hồ.

[ Lợi hại, lâu như vậy. ]

Hệ thống: [ Bất luận là tố chất cơ thể hay là bề ngoài tài hoa của Virus đều rất mạnh mẽ hoàn hảo, trong cùng tình huống đó, nói không chừng ngài bắn ba lần rồi gã còn chưa bắn á! ]

Phục Tô: [ Oa Hi Hi xin cưng đừng nói nữa, công nào cũng cần có tự tôn đó biết không hả. Sao anh cam tâm bại bởi một con Virus được? ]

Hệ thống: [ Cái loại công ngay lần chơi trai đầu tiên đã bị kẹp đến đau khóc giống ngài, đúng là... không có tự tôn gì đáng nói. ]

Phục Tô: [... ... ... ... Sao cưng biết lịch sử đen của anh? ]

Hệ thống: [ Tự động kết nối với đại não. Tất cả chuyện ngài làm em đều biết. ]

Phục Tô: [ Hi Hi, sau này anh sẽ đối xử với cưng thật tốt. ]

Hệ thống: [ Hihihi. ]

Hạ Cảnh mặc áo ngủ ra ngoài, một tay cầm chậu một tay cầm khăn mặt lau tóc, khi nhìn thấy Phục Tô đang ngồi trên ghế thì động tác đình trệ một chốc, thoáng cái đã quay lại trạng thái thông thường: "Sao lại về sớm như vậy?"

Phục Tô ừ một tiếng, tâm tình có chút phức tạp.

Chiều cao không sánh bằng, thể trọng không sánh bằng, ngay cả thời gian kéo dài cũng không sánh bằng.

... Không sao cả, kỹ xảo của anh có thể chế phục nhóc biến thái này, hừ.

Thu thập xong tâm tình, Phục Tô khụ khụ, sau đó nói: "Cậu lại đây giúp tôi dịch vài dòng được không?"

Hạ Cảnh thấy câu từ anh nói bình thường đến không thể bình thường hơn, gợn sóng nội tâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đặt chậu rửa mặt xuống đi đến đằng sau anh, tay chống bàn cúi đầu xuống, nhìn về phía ngón tay Phục Tô chỉ.

Hơi nước ấm áp như phả lên mặt nghiêng của Phục Tô.

Đầu ngón tay anh oánh nhuận trắng nõn, nổi bật giữa từng hàng chữ trên nền giấy trắng mực đen.

Phục Tô lặng yên không một tiếng động ghé sát vào mặt gã, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn dịch thử không?"

"Sửa tên đằng trước thành tên của tôi? Ban nãy cậu ở trong toilet —— gọi dễ nghe lắm. Tôi muốn nghe thêm."

Đồng tử Hạ Cảnh hơi hơi co rụt lại.

"Đọc nào." Phục Tô không nhanh không chậm thúc giục. Giọng anh biếng nhác mà đa tình, không khí vốn đã ái muội lại bị ánh mắt tán tỉnh của anh gợi nùng đến mức tận cùng.

Cổ họng Hạ Cảnh lăn động một cái, cuối cùng gã khẽ ngâm:

"Phục Tô... ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa nơi hạ bộ của tôi. Tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi*."

*Câu gốc là: Lolita, ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa nơi hạ bộ của tôi. Tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi. – trích [Lolita – Vladimir Nabokov] bản dịch Nhã Nam – đơn vị giữ bản quyền tiếng Việt. Dịch giả Dương Tường dịch từ bản gốc tiếng Anh.

Ngón giọng của gã quả là gợi cảm quá thể, Phục Tô thầm hô một tiếng tiểu yêu tinh trong lòng, không nhịn được lại trêu.

"Có cho quà đâu mà đọc hay thế." Anh híp mắt, vươn tay, dùng ngón tay cào cào cằm Hạ Cảnh, nhìn cặp mắt màu hổ phách vốn ám màu nay càng đậm hơn một cách chăm chú, đột nhiên anh cười nhạt: "Kế tiếp, gọi vài tiếng anh ơi đi. Gọi thuận tai thì cho cưng hôn. Giống như xế chiều hôm nay ấy..."

Không chờ cho anh nói hết câu, Hạ Cảnh đã giữ chặt nâng gáy anh lên, hung ác hôn xuống.

A a, còn chưa được nghe gọi anh ơi mà...

Mà kệ đi, sau này thể nào chẳng có cơ hội nghe. Hôm nay phải thỏa mãn tiểu tâm can của anh một chút đã.

Hai người hôn như lửa cháy đổ thêm dầu, hai tay tận lực xoa nắn cơ thể của đối phương, cứ như chỉ hận không thể khảm đối phương lại vào trong xương cốt mình, hòa thành một thể, đến lúc lăn lên giường, Phục Tô mới nhớ ra gì đó, vất vả lắm mới đẩy gã ra được: "... trong ngăn kéo của anh có bcs, lần đầu tiên phải dùng."

Hệ thống: [! ! ! Ngài chuẩn bị từ bao giờ đọ! ]

Phục Tô: [ Đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi, anh tiếc để tiểu tâm can của anh bị thương á. ]

Hệ thống: [ Trời ạ, cay mắt quá, em đi đây. ]

Cặp mắt của Hạ Cảnh đậm màu hơn bao giờ hết, gã nặng nề thở hổn hển mấy hơi, sau đó hôn lên môi Phục Tô một cái, đứng dậy đi lấy.

Sau lại...

"... Hả? Không đúng không đúng... em làm gì đấy? ... em từ từ đã!!! Đệt đệt đệt mẹ nó cút!!"

Hết chương 4

Lăng: dạo này bận quá :((((

Đổi xưng hô nhá: PT nhắng lắm nên xưng: anh – em, HC chiều theo nên xưng: em – anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia