ZingTruyen.Asia

[Edit] [Đam Mỹ] Đơn xin ly hôn

Chương 76: Nghĩa vụ của bạn đời

JunghoonCBs

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Canh dinh dưỡng đơn giản bị để đến lạnh thấu cũng không có ai đụng vào, Lục Đào lại đang từng đũa từng đũa mà ăn đồ do Trình Cẩn nấu. Động tác dùng cơm của hắn rất ưu nhã, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng sẽ không nói chuyện trong lúc dùng cơm, không khí trong phòng trở nên cực kỳ nặng nề.

Trình Cẩn cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, Lục Đào giống như là cố ý trở về để ăn cơm. Quá khứ cậu từng ngóng trông đối phương có thể ăn đồ do chính mình làm, nhưng hiếm khi được toại nguyện, hiện tại đối phương vẫn luôn đang ăn, cậu lại không muốn hỏi câu "Đồ ăn có vừa miệng hay không".

Dù sao đáp án cũng không phải là cái mà mình muốn nghe, mà đáp án cậu muốn nghe, một nhân cách khác của Lục Đào đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần.

Trầm mặc ăn xong cơm chiều, robot gia dụng nhỏ dọn sạch bát đĩa, Trình Cẩn cởi tạp dề ra, đang muốn bước vào phòng làm việc của mình, Lục Đào lại đột nhiên nói: "Nói chuyện."

Trình Cẩn có hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nam nhân đã đi đến sofa rồi ngồi xuống, cậu cũng chỉ có thể đi qua rồi ngồi theo, có điều cậu chọn sofa đơn ở bên cạnh. Sau khi ngồi xuống, Trình Cẩn nói: "Muốn nói chuyện gì?"

Lục Đào nói: "Về chuyện em nhìn thấy 'hợp thể khảm', có thể nhớ ra thêm nhiều chi tiết nữa hay không?"

Nghe thấy cái vấn đề này, trong lòng Trình Cẩn nhảy ra một câu "Quả nhiên là như thế", Lục Đào cố ý trở về, có lẽ là để hỏi cậu về việc này đi? Nếu không nhất định là hắn tình nguyện ở Quân Bộ ăn canh dinh dưỡng cũng không muốn đơn độc ở chung với cậu. Có lẽ là trong lòng đã định sẵn, Trình Cẩn cũng không có khổ sở như vậy nữa, cậu nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Những gì em nhớ được thì đã nói ra hết rồi, không có thêm chi tiết nào."

"Em có thể xác định được đối phương là trẻ em?"

"Không thể xác định, nhưng cân nặng của cậu ấy có lẽ cũng chỉ có 20-25 kg, thân hình cũng không cao, khuôn mặt sờ lên rất non mềm, thanh âm cũng là giọng trẻ con rất trong trẻo, tính như thế, có lẽ là một đứa trẻ đi?" Trình Cẩn nói ra suy đoán của mình.

Lục Đào nói: "Nhưng em đã nói nó nói nó chỉ là không bao giờ lớn?"

"Đúng vậy, là cậu ấy nói, mà em cũng không rõ đây là có ý gì, vì sao sẽ có người không bao giờ lớn? Người lùn sao? Nhưng trong các chủng tộc của con người, không có tộc người lùn." Trình Cẩn vẫn rất khó hiểu.

Lục Đào lại nói: "Nếu nó là đối tượng thí nghiệm, mà lúc trước khi tiến hành thí nghiệm xảy ra sai lầm, cũng có khả năng đã dừng sự phát triển của sinh mệnh." Hắn dừng một chút, lại nói: "Về chuyện hai người ở trên đoàn tàu để đi ra ngoài, em còn để sót chi tiết nào hay không?"

Trình Cẩn hỏi: "Về vị hung thủ kia?"

"Ừm."

"Không có, em căn bản không có cảm giác được có người rình coi." Trình Cẩn cũng không biết đó là loại tâm lý gì, nhịn không được mà bỏ thêm một câu: "Lúc ấy quá nhập tâm."

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, Trình Cẩn lập tức cảm thấy nói như vậy hình như không được thỏa đáng, dù có ra sao, người đàn ông ở trước mặt này mới là người chồng thật sự của cậu, mà cậu lại đang ở trước mặt nhân cách chủ của chồng nói bản thân và một nhân cách khác làm tình quá nhập tâm, loại lời nói này, quả thực hơi giống như là đang khoe. Mà sau khi cậu hoảng loạn nhìn thấy vẻ mặt có hơi biến sắc của Lục Đào, trong lòng lại có chút khuây khỏa.

Cùng với còn có chút khiếp sợ.

Cậu cho rằng Lục Đào sẽ không để ý đến chuyện này, từ trước đến nay hắn hoàn toàn coi thường mình, giống như cho dù cậu có ra sao cũng không liên quan đến hắn, sao lại có thể lộ ra cảm xúc giống như là đang buồn bực được chứ?

Nhất định là phản ứng theo bản năng của đàn ông đi? Dù sao thì hiện tại mối quan hệ của họ vẫn là bạn đời.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trình Cẩn đứng dậy: "Em còn có việc, chi tiết gì đó em thật sự không thể nhớ ra được, những gì nên nói em đã nói hết toàn bộ rồi." Cậu nói xong vội vàng đi vào nơi làm việc của mình, chờ đến khi ngồi xuống trước bàn, rồi lại sửng sốt một hồi lâu, mới một lần nữa phấn chấn trở lại mà làm việc.

Dây nhỏ cùng hạt ngọc ở trong tay của Trình Cẩn chậm rãi biến thành một bức tranh xinh đẹp đa dạng, chờ đến khi thêu xong, Trình Cẩn mới phát hiện thời gian đã là nửa đêm.

Lục Đào không có tiến vào, chứng minh hiện tại vẫn là nhân cách chủ khống chế cơ thể.

Nếu nói như vậy, có lẽ là hắn đã rời khỏi đây rồi?

Trình Cẩn nghĩ như vậy, nhưng khi cậu mở cửa ra, lại phát hiện đối phương vẫn còn ngồi ở phòng khách, hơn nữa chắc là đang xử lý công việc, máy truyền tin còn đang mở ra, hắn dùng giọng nói trầm thấp lại vững vàng nói chuyện với một người khác, có lẽ là nghe được tiếng mở cửa, động tác nói chuyện dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu, sau đó lại lần nữa nhìn lên quang bình.

Cảm giác đối mặt với hắn thật sự có chút kỳ quái, rõ ràng đáy lòng đã tràn ngập thất vọng về tình cảm của cả hai, nhưng vẫn có thể làm cho trái tim của Trình Cẩn đập lệch đi một nhịp.

Trình Cẩn thầm mắng bản thân không biết cố gắng, thu hồi ánh mắt lại rồi đi về phía phòng ngủ, sau khi bước vào thì đóng cửa lại.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, robot nhỏ tận tâm đến mức thay luôn cả vỏ chăn và ga trải giường. Trình Cẩn mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong cũng được sắp xếp chỉnh tề, hơn một nửa là quần áo của cậu, hơn một nửa là của Lục Đào.

Nhân cách thứ hai của Lục Đào chưa bao giờ lên lầu ngủ, cho nên trong căn phòng này, đồ của hắn cũng chồng chất càng ngày càng nhiều, thoáng nhìn qua, quả thực giống như hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ từ sau khi kết hôn.

Trình Cẩn lấy đồ ngủ của mình ra, khi lựa quần lót, do dự một chút, vẫn chọn một cái có viền ren.

Trước kia quần lót của cậu cũng rất thanh thuần đáng yêu, trên cơ bản đều chỉ có một màu, cũng không phải là dụ hoặc. Nhưng sau đó Lục Đào thích gợi cảm, mua cho cậu rất nhiều, thậm chí còn có vài kiểu tình thú, dỗ cậu mặc vào, còn mua cho cậu mấy bộ đồ ngủ tình thú, trang phục cosplay, v.v.

Hiện tại Lục Đào nhất định sẽ chướng mắt cậu mặc mấy cái đó, nhưng cũng có sao đâu? Dù sao hắn cũng sẽ không chủ động chạm vào người mình.

Trình Cẩn đi vào phòng tắm tắm rửa, khi nhìn đến thiết bị súc ruột thông minh, do dự một lát, vẫn ngồi lên.

Nói không chừng nhân cách thứ hai sẽ trở về thì sao? Làm như vậy thì sẽ không lãng phí thời gian.

Trình Cẩn nghĩ như vậy, rửa toàn thân thật sạch sẽ, sau đó mặc vào cái quần lót gợi cảm kia, cuối cùng tròng lên áo ngủ.

Không có người vào phòng ngủ, cách âm quá tốt, Trình Cẩn cũng không nghe được bên ngoài có động tĩnh gì. Cậu đi tới đi lui một hồi, chờ gần một giờ, cũng chưa thấy Lục Đào tiến vào, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Nhất định là nhân cách chủ quá bá đạo đi? Cho nên nhân cách thứ hai mới không thể cạnh tranh lại với hắn, không có cách nào nắm giữ quyền chủ động cơ thể.

Trình Cẩn hít vào một hơi, đang muốn bò lên trên giường ngủ, khi ánh mắt dừng lại ở viên Dạ Minh châu đặt trên ngăn tủ, nghi hoặc đã từng ở trong lòng lại xông ra. Viên ngọc này vì sao lại ở trong văn phòng của Lục Đào, chuyện này cậu có hỏi hai người cũng không có được đáp án, xem ra nếu muốn biết được chân tướng, chỉ có thể đi hỏi Lục Đào chân chính.

Trình Cẩn do dự một chút, không biết là bị tâm tư gì quấy phá, cuối cùng cậu vẫn cầm viên ngọc lên, đi đến trước cửa. Mở cửa phòng ngủ ra, phòng khách đã chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo, người vốn dĩ ngồi trên sofa đã không thấy bóng dáng. Trình Cẩn hoài nghi hắn có phải đã đến Quân Bộ rồi hay không, vừa ngước mắt lên, lại phát hiện lầu hai có ánh đèn.

Lục Đào còn ở nhà.

Nhưng hiện tại hắn đã lên lầu hai, chẳng khác gì đang muốn ám chỉ một điều gì đó, Trình Cẩn do dự một phen, khi đang muốn từ bỏ chờ ngày hôm sau lại hỏi, giọng nói của Lục Đào vang lên: "Chuyện gì?"

Trình Cẩn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng trên hành lang của lầu hai, cả người không kiềm được mà run một chút, ấp úng nói: "Không có gì......"

"Đi lên."

Giọng điệu tựa như một câu mệnh lệnh làm Trình Cẩn cầm lòng không được mà chạy lên lầu, ánh đèn không sáng, Trình Cẩn đi đến đầu cầu thang mới có thể thấy rõ gương mặt của ông xã, đối phương vẫn lộ ra vẻ mặt lãnh đạm như mọi khi, tựa như trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể tác động đến trái tim của hắn. Trình Cẩn giấu viên Dạ Minh châu kia ở sau lưng, chờ đến khi đứng ở trước mặt Lục Đào, khi đang muốn lấy ra để hỏi, đối phương đã đi vào trong phòng ngủ. Trình Cẩn ngẩn người, cũng chỉ có thể đi theo.

Không gian của căn phòng dành cho khách này hoàn toàn không thể so được với căn phòng ngủ ở dưới lầu, đồ đạc cũng cực kỳ đơn giản, chiếc chăn màu xám đã được trải ra, trên ngăn tủ ở mép giường vốn dĩ nên trống không, nhưng hiện tại ở trên đó lại có thêm một cái hộp.

Là áo mưa.

Trình Cẩn không hiểu được, không rõ vì sao Lục Đào lại muốn lấy nó ra, vào lúc đang cảm thấy bối rối, trong đầu đột nhiên có một tia sáng lóe lên, khiến cậu lập tức nhớ được cái hộp này vì sao lại để ở trên ngăn tủ.

Là nhân cách thứ hai để, bởi vì bọn họ đã làm ở chỗ này! Mà lúc ấy người dùng áo mưa không phải là Lục Đào, mà là cậu.

Nghĩ đến hình ảnh lúc đó, Trình Cẩn không kiềm được mà đỏ bừng mặt, Lục Đào lại hỏi một câu: "Chuyện gì?"

Hít sâu một hơi, Trình Cẩn nâng viên Dạ Minh châu kia lên, viên ngọc mượt mà cực lớn tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, tựa như là sao trời xinh đẹp nhất, lại tựa như màu xanh của đại dương mênh mông. Trình Cẩn một bên quan sát vẻ mặt của đối phương, một bên hỏi: "Em muốn hỏi một chút, vì sao viên ngọc này lại ở chỗ của anh......Rõ ràng em đã đưa cho anh em bán đi." Cũng không phải là cậu tự mình đa tình, mà là cậu thật sự cảm thấy việc ngọc này là Lục Đào tùy ý mua để sưu tập so với việc việc ngọc này là Lục Đào cố ý mua vì có nguyên nhân của mình, so sánh xác suất của hai điều này, điều sau sẽ lớn hơn một chút.

"Nó là di sản." Lục Đào nói.

Trình Cẩn ngẩn người, vô cùng khó hiểu: "Di sản?"

"530 năm trước, một loại khoáng thạch có thể phát sáng đã được khai quật từ tinh cầu Thủy Bộ, toàn thế giới chỉ có 30 cái, mà khoáng thạch sẽ tản ra ánh sáng xanh trông giống như sao trời, lại chỉ có một cái này. Sau đó tinh cầu Thủy Bộ nổ mạnh tiêu vong, khoáng thạch còn lưu lại trở thành di sản. Nhưng bởi vì không có giá trị nghiên cứu, cho nên đem nó đi bán đấu giá, qua tay nhiều người rồi đến tinh cầu Đế Quốc, sau đó đến tay em. Trước kia tôi chỉ xem qua trên ảnh, sau đó lại bán đi, cơ hội có thể tận mắt nhìn thấy lại không nhiều lắm." Lục Đào giải thích một cách nghiêm túc.

Trình Cẩn hoàn toàn không nghĩ tới viên ngọc mà mình âu yếm còn có lịch sử như vậy: "Vì sao anh lại biết?"

"Bà nội của tôi là nhà khảo cổ học."

Đầu óc của Trình Cẩn lập tức được thông, cậu gian nan nói: "Cho nên anh mua trở về, là muốn đưa cho bà nội?" Cậu biết cái đáp án này tất nhiên là chính xác, nghĩ đến đây, cảm giác may mắn trước đó đã hoàn toàn tan biến, đáy lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát mà bản thân không thể che giấu được. Trình Cẩn không đợi Lục Đào trả lời, cố gắng nở ra một nụ cười, nói: "Thực xin lỗi, anh ấy không biết dụng ý của anh, cho rằng em sẽ thích, cho nên lấy về đưa cho em. Hiện tại đưa lại cho anh, anh cầm về đưa cho bà nội đi." Trình Cẩn đưa viên Dạ Minh châu nặng trĩu kia qua, Lục Đào nhìn chằm chằm viên ngọc kia vài giây, sau đó nói: "Tôi không có thời gian, cứ để ở chỗ em trước đi."

"À, được." Trình Cẩn chậm rãi lùi tay về, nghĩ bản thân mấy ngày nay còn có chút rảnh, có thể thay hắn đưa cho bà nội. Nghĩ như vậy, Trình Cẩn xoay người, đang muốn đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, giọng nói của Lục Đào lại vang lên: "Đi ngay sao?"

Trình Cẩn quay đầu lại ngơ ngác mà nhìn hắn: "Còn, còn có việc?"

Ánh đèn mờ ảo đổ xuống, Lục Đào quá cao, bởi vì ngược sáng, Trình Cẩn thấy không rõ vẻ mặt của hắn, lại có thể nhìn thấy động tác của hắn rất rõ ràng.

Hắn đang cởi nút áo, hơn nữa còn nói: "Có lẽ là nên thực hiện nghĩa vụ của bạn đời một chút?"

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Ôi thôi nghiện còn ngại hứ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia