ZingTruyen.Asia

Edit Cuong Sung Vo Truoc La O Ba Dai Nhan That Me Nguoi

Diệp cẩm tú sửng sốt, chỉ cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn.

Dụ Trì Diệp đỡ Diệp Minh Châu lên, như ưng hung ác, nhìn về phía cô

"Tôi cho rằng cô ít nhất sẽ đối xử với Minh Châu ít nhất cũng có thái độ tôn trọng, không nghĩ tới cô lại ngoan độc như vậy!"

Diệp Minh Châu ngã vào trong lòng ngực anh, nước mắt thấm ướt áo sơ mi anh, ủy khuất khóc nức nở

"Trì diệp, đừng trách em ấy, là em năm đó không giữ  lấy anh......"

Diệp cẩm tú giống như bị một chậu nước lạnh từ đầu xối xuống, cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng ai sẽ hiểu?

"Dụ Trì Diệp."

Lần đầu tiên nghiêm túc kêu tên của anh, ôm Diệp Minh Châu trong lòng, nghe được tiếng cô kêu, anh nhíu mày

"Cô lại muốn làm cái gì?"

Diệp Cẩm Tú nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay nhưng lại tê dại không có cảm giác.

Nàng có thể làm cái gì?

"Từ kết hôn đến bây giờ, anh căn bản chưa từng xem trong tôi, chưa từng để tôi ở trong mắt."

Cô cất tiếng nói, thanh âm lạnh lẽo như băng, lại vẫn duy trì độ thanh tỉnh.

"Tôi không phải súc vật, không phải cục đá, không phải tảng băng. Tôi là một người bình thường.

Đôi mắt cô đẫm lệ, lần đầu tiên, cô khóc trước mặt anh. Dụ trì diệp cau mày, răn dạy:

"Cô rốt cuộc phát điên cái gì?!"

Cô cười, hóa ra trong mắt anh bất luận cô nói cái gì, làm cái gì cũng chỉ là lì kẻ điên.

Nước mắt nhỏ giọt, tươi cười, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào

"Sở dĩ anh có thể muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên làm những việc này, còn không phải là ỷ vào tôi yêu anh sao?"

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau, đến tâm cũng đau. Hình ảnh Dụ Trì Diệp, sớm đã bị nước mắt làm mơ hồ.

Người Dụ Trì Diệp như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ.

Cô  giữ lại chút sức lực, cố gắng gằn từng chữ một

"Từ đầu tới đuôi, là tôi hạ tiện, là tôi lì lợm la liếm, dây dưa với một người chưa bao giờ để tâm đến tôi."

Cô không còn chút tình cảm nào, lướt qua bờ vai của anh, cô vẫn như cũ thong dong:

"Dụ Trì Diệp, từ nay về sau, tôi buông tha anh, cũng cầu xin anh buông tha tôi!"

Dụ Trì Diệp đứng tại chỗ, dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa, anh mới sực tỉnh.

Trong lòng ngực Diệp Minh Châu giật nhẹ cổ áo anh hốc mắt hồng hồng, nhu nhược kêu anh

"Trì diệp, chân em đau......"

Bóng đêm kéo đến. Không biết từ khi nào trời đổ mưa to, đèn đường tối tăm, không có một người đi đường.Diệp Cẩm Tú chạy ra khỏi nhà, hòa vào trong màn mưa.

Tiếng mưa vang lên như một bản hòa âm.

Nước  mắt theo mưa lạnh lẽo cùn chảy xuống, ướt dầm dề đầu tóc, áo khoác áo lông, dưới chân mang dép lê, một mảnh lạnh băng.

Gió lạnh hiu quạnh, cô lảo đảo bước đi, lại không biết nên đi nơi nào. Có lẽ, cô đã yêu sai người rồi, cho nên trời cao mới trừng phạt cô, làm cô lẻ loi hiu quạnh không người dựa! Cô ngồi xổm trong màn mưa, vùi đầu gào khóc.

Bao nhiêu ủy khuất, bất mãn, tất cả đều theo nước mưa rơi xuống, phát tiết không còn một mảnh. Cô cảm thấy thật thảm, thật sự rất thảm......

"Tích tích......"

Tiếng kèn xe hơi vang lên. Cách đó không xa, một ánh đèn chiếu tới, cô ngẩng đầu, lau nước mưa trên mặt, nhìn qua.

Lung lay đứng dậy, chuẩn bị tránh chiếc xe, đầu lại nặng chân nhẹ, cô choáng váng đầu óc, sức lực bỗng nhiên mất hết.

Cô không khống chế được, dưới chân bủn rủn vô lực ngã xuống, bốn phía bắn khởi vô số bọt nước.

Trung tâm bệnh viện.

Bên ngoài màn mưa không ngừng, ban đêm người trong bệnh viện cũng không nhiều.

Diệp Minh Châu được Dụ Trì Diệp ôm vào phòng bệnh.

Mặt nàng dán ở trong ngực anh, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Dụ Trì Diệp đem nàng thả xuống dưới, tuy rằng bác sĩ nói chân nàng không có gì trở ngại, nhưng anh vẫn không yên tâm.

Diệp Minh Châu rũ mi, ánh mắt ôn hòa nhìn anh

"Trì Diệp, trời mưa lớn như vậy, anh đi tìm Cẩm Tú đi có được không? Em sợ em ấy......"

Lời nói còn chưa nói xong liền bị Dụ Trì Diệp cắt lời nói

"Không cần phải xen vào, không chết được."

Nghe nói như thế, đáy mắt Diệp Minh Châu hiện lên một tia âm lãnh, lại rất mau khôi phục bình thường, nàng ngẩng đầu, cánh tay thon dài cổ ôm lấy cổ anh, quyến luyến rúc trong lòng ngực anh. Gắt gao quấn quanh anh.

"Nói như thế nào, Cẩm Tú cũng là em gái em...... em nghĩ......"

"Cô ta có xem em là chị sao?"

Dụ Trì Diệp trong lòng còn tức giận, không muốn nhắc tới nữ nhân kia

"Em muốn ăn cái gì, anh mua cho em."

Diệp Minh Châu con ngươi kiều mị nhìn hắn, nhe răng cười, phong tình vạn chủng

"Muốn ăn anh."

Nàng lớn mật khiêu khích, làm mặt Dụ Trì Diệp đỏ lên, Diệp Minh Châu nghịch ngợm cười, buông ra tay.

" Em chỉ đùa thôi, em muốn uống cà  chúng ta cùng đi?"

Dụ trì diệp sờ sờ đầu nàng

"anh đi là được."

"Em đi cùng anh."

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nàng rất hiểu tâm tư của nam nhân. Nếu không đem anh giám sát chặt chẽ, anh sẽ không cõng nàng đi tìm diệp cẩm tú?

Dụ Trì Diệp đương nhiên không biết nàng nghĩ gì, chỉ cho rằng nàng quá dính người.

Dụ Trì Diệp cho nàng uống một ngụm cà phê, Diệp Minh Châu tươi cười ngọt ngào.

Khi hai người tràn đầy mật ý, một bóng người vọt đi lên hung hăng nắm tay đánh vào mặt Dụ Trì Diệp.

Diệp Minh Châu thất thanh thét chói tai.

Dụ trì diệp không có phòng bị, lui về phía sau hai bước. Anh thấy rõ ràng người vừa đánh, tức khắc khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt:

"Em sao lại ở chỗ này."

Dụ phi trạch khóe miệng nhếch lên cười lạnh, không còn ôn tồn lễ độ, hắn tây trang dính đầy nước mưa.

"Vấn đề này, tôi nên hỏi anh mới đúng."

Diệp Minh Châu lo lắng kiểm tra mặt Dụ Trì Diệp,

"Trì Diệp, anh không sao chứ?"

Dụ Trì Diệp đẩy tay nàng ra, chuẩn bị cùng Dụ Phi Trạch đánh một trận, Diệp Minh Châu gắt gao túm chặt cánh tay anh, nức nở nói:

"Trì Diệp, đừng đánh, sẽ bị thương."

Dụ Phi Trạch nhìn hai người họ lúc này mới cười:

"Tôi còn đang nghĩ, Cẩm Tú làm thế nào một mình ngất trong màn mưa, hoá ra là đôi cẩu nam nữ các người ở bên nhau?"

Không chút ôn hòa, lời nói sắc bén không giống phong cách của Dụ Phi Trạch.

Khuôn mặt Diệp Minh Châu tức khắc trắng bệch, lắp bắp giải thích

"Tôi  cùng Trì Diệp là thật tình yêu nhau, chúng tôi....."

"Nếu không phải cô cứ quấn lấy anh, Cẩm Tú cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy"

Dụ phi trạch cười lạnh, trong ánh mắt sát khí, làm Diệp Minh Châu như tiểu bạch thỏ bị thương, gắt gao rúc ở trong ngực Dụ Trì Diệp.

Ánh mắt Dụ Trì Diệp như sói bị thương, cả người phát ra khí thế vương giả, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, cảnh cáo

"Quản tốt miệng của cậu."

Hai người đang giằng co, truyền đến thanh âm của y tá.

"Ai là người nhà của Diệp Cẩm Tú?"

Dụ Phi Trạch vọt đi lên, thanh âm của y tá nhàn nhạt, cầm bút nhìn lí lịch bệnh nhân.

"Diệp Cẩm Tú mang thai, đêm nay sự tình cũng quá nguy hiểm, các người như thế nào có thể để một thai phụ bị dính mưa trong ngày mùa đông?"

Thanh âm không lớn, giống như sấm đánh giống nhau, làm mọi người khiếp sợ.

Mới một giây trước còn khóc trong ngực Dụ Trì Diệp, Diệp Minh Châu lúc này thoát khỏi vòng tay anh, không thể tin nổi nhìn anh:

"Trì Diệp, anh không phải nói, anh không chạm qua em ấy sao?"

Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới, một đêm say rượu, thế nhưng làm Diệp Cẩm Tú mang thai.

Thấy anh không có ý muốn giải thích, sắc mặt Diệp Minh Châu càng thêm khó coi, thất vọng lắc đầu, nước mắt rào rạt rơi xuống, xoay người chạy đi ra ngoài

"Đây không phải sự thật, đây nhất định không phải sự thật!"

Mắt thấy nàng rời đi, Dụ Trì Diệp lập tức đuổi theo: "Minh Châu, em nghe anh giải thích!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia