ZingTruyen.Asia

[Edit] Cái tên omega này vừa ngọt lại vừa dã

32. Dữu Dữu và chị dâu (?)

_fallpink

Lệ Chanh và các đồng đội cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi, thời gian như nước chảy qua kẽ tay, nhanh chóng trôi đi.

Cuộc thi cấp tỉnh được chia thành ba ngày, vòng sơ loại và bán kết môn bơi lội được xếp trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau là trận chung kết đơn nam.

Lịch thi đấu rất dày, đặc biệt là đối với Lệ Chanh một ngày có bốn trận chung kết phải tham gia tuyệt đối là một thử thách không nhỏ.

Ngày thứ hai vừa vặn là chủ nhật, Tiêu Dĩ Hằng lấy lý do đi học bù xách cặp rời khỏi nhà, nhưng trong túi của anh không có chứa sách giáo khoa, mà là chứa đồ khác.

Sân vận động tỉnh nằm ở trung tâm thành phố, tình cờ có một chuyến xe buýt chạy thẳng từ nhà anh đến.

Anh khá may mắn, vừa lên xe buýt đã chiếm được một chỗ trống, đến trạm xe thứ hai, một bà lão tóc hoa râm mang theo một túi rau và trái cây lên xe. Tiêu Dĩ Hằng thấy bà lớn tuổi bèn nhường chỗ cho bà.

Thân xe lắc lư, Tiêu Dĩ Hằng một tay giữ vòng treo, một tay lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Chanh.

Kiên trì: Tôi sắp đến rồi, tập trung ở đâu?

Hạt Chanh: [Khuôn mặt dấu chấm hỏi đen]

Hạt Chanh: Tập trung gì?

Kiên trì: Tập trung với gia đình của các thành viên khác trong đội cậu.

Kiên trì: [Mỉm cười]

Hạt Chanh: ...

Hạt Chanh: Nếu biết các thành viên khác cũng dắt người nhà đến thì anh cũng đừng góp vui như thế chứ?

Hạt Chanh: Anh nói coi anh đến với tư cách gì đã!

Kiên trì: Tư cách của tôi?

Kiên trì: Cậu dùng xong là ném, ép khô rồi trốn, tính làm chuyện xấu với A khốn khó này sao? [Mỉm cười]

Hạt Chanh: ...

Hạt Chanh: [Lật bàn]

Lệ Chanh vừa khởi động xong ở hồ bơi thì nhận được tin nhắn của Tiêu Dĩ Hằng. Cậu ngồi trên bờ quấn khăn tắm, bực bội nhấn điện thoại.

Sao ông trời không để Tiêu Dĩ Hằng sốt tiếp đi? Sao hôm nay lớp 12 không có lớp học bù? Sao vé của Tiêu Dĩ Hằng không vô tình bị mất?

Sao hôm đó cậu lại nhất thời chập mạch đưa vé cho Tiêu Dĩ Hằng?

Tuy rằng Lệ Chanh biết ngày đó Tiêu Dĩ Hằng nói "Lần trước nhìn thấy nửa người dưới của cậu, lần này có thể nhìn thấy nửa người trên" chỉ là một câu nói đùa, nhưng tim cậu vẫn không nhịn được đập nhanh hơn. Trong hồ bơi, các vận động viên nam và nữ mặc đồ bơi mát mẻ bó sát người, tôn lên các đường nét cơ thể cực kỳ rõ ràng.

Lệ Chanh vẫn luôn rất tự tin với vóc người của mình, muốn cơ bụng có cơ bụng, muốn cơ ngực có cơ ngực, dáng người cao ráo khỏe mạnh xinh đẹp, người khác thích nhìn thì tùy bọn họ nhìn —— nhưng Tiêu Dĩ Hằng muốn nhìn, vậy thì lại là vấn đề khác.

Lệ Chanh cũng không nói được rốt cuộc cảm giác ngượng ngùng này đến từ đâu, cậu phiền não quăng khăn tắm xuống đất, nước trên người tí tách rơi xuống.

Lệ Chanh rất gầy, là loại gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp cân xứng bao trùm trên thân thể, mỗi một phần đều là kiệt tác của ông trời. Khi cong lưng, xương sống nhô ra tạo thành một con đường mòn, hai cơ lưng từng chút từng chút hiện lên. Một đầu của "con đường mòn" trải dài dưới quần bơi, đầu kia ẩn trong mái tóc vàng ướt đẫm.

Từng sợi tóc vàng rơi xuống hai bên gò má cậu, còn có một ít dính lên chiếc cổ thon dài, tương phản rõ rệt với làn da màu lúa mạch.

Cậu cau mày suy nghĩ làm sao để Tiêu Dĩ Hằng trà trộn vào khán đài mà thần không biết quỷ không hay, không gây sự chú ý tới các đội viên khác. Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau duỗi ra xoa gáy Lệ Chanh, thậm chí cố ý dùng đầu ngón tay gãi gãi.

"Đệt!" Lệ Chanh lập tức xù lông, cậu nhảy lên, cảnh giác ôm gáy, trừng mắt nhìn bàn tay không quy củ kia.

99% tuyến thể của omega trên thế giới này đều ở gáy, nếu có người cố tình đụng vào nơi này sẽ không khác gì quấy rối tình dục. Cho dù tuyến thể của Lệ Chanh không ở sau gáy thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác khiêu khích như vậy.

"Họ Kỷ, não mày úng nước rồi à?" Lệ Chanh trợn mắt nhìn, ánh mắt như đao sắc bén bắn về phía alpha vẻ mặt hèn mọn đối diện.

"Chào hỏi đối thủ cũ thôi mà." Alpha tên là Kỷ Tầm cũng là một vận động viên bơi tự do cự ly ngắn, mâu thuẫn giữa gã và Lệ Chanh có thể bắt nguồn từ vài năm trước.

Kỷ Tầm là tên A ung thư từ đầu đến cuối, trong lòng gã xem thường omega như Lệ Chanh. Vài năm trước, cả hai ở trong hồ bơi có thắng có bại, nhưng mấy năm gần đây, Lệ Chanh giành được quán quân nhiều hơn gã.

Kỷ Tầm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho một omega giương oai trên đầu gã? Mỗi lần gặp mặt, gã đều cố ý chiếm tiện nghi của Lệ Chanh bằng lời nói, mà hôm nay gã càng ngày càng bệnh, thật sự sờ vào gáy Lệ Chanh!

Lệ Chanh vỗ nắm đấm kêu vang mấy tiếng: "Mày muốn mặt chó sao, từ khi nào sờ tuyến thể của omega được coi là phương thức chào hỏi rồi? Giờ tao đá mày một phát có phải có thể tính là chào lại mày đúng không?"

Vừa nói Lệ Chanh vừa nheo mắt đánh giá hai chân Kỷ Tầm, giống như đang xem xét vị trí nào tốt hơn.

Quần bơi bó sát người, mọi "phân lượng" đều có thể nhìn thấy không sót một chút nào.

Kỷ Tầm nhất thời cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, gã theo bản năng kẹp lấy hai chân, mạnh miệng nói: "Mày... Mày không dám làm thế! Ở đây đều gắn camera, nếu đánh nhau trước trận đấu sẽ bị tước quyền tham gia."

"Ồ." Lệ Chanh đương nhiên biết rõ quy tắc, cậu cười lạnh hai tiếng, "Yên tâm, chỗ đấy của mày nhỏ như vậy, tao sợ mình tìm không thấy."

"Mày... Mày mày mày..."

"Mày mày mày cái c*t. Bố mày đang bận đấy, " Cậu hạ thấp thanh âm, trào phúng trong mắt muốn tràn ra, "Bố mày bận sửa tuổi cho con."

"......"

Là một vận động viên thể thao, một số vận động viên cố tình sửa tuổi của bản thân để có được nhiều huy chương hơn. Rõ ràng là một cuộc thi của vị thành niên, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt trưởng thành trên sân đấu. Loại chuyện này khiến người ta khinh thường, nhưng mọi người thường giấu trong lòng, không ai nói thẳng ra như Lệ Chanh.

Kỷ Tầm sửa kém đi hai tuổi, bây giờ đáng lẽ gã đã học đại học, nhưng lại chậm chạp không học lên, hiện tại còn lăn lộn trong tổ trung học tranh huy chương với các vận động viên bơi lội nhỏ tuổi hơn mình, quá sức trơ trẽn không biết xấu hổ.

Lệ Chanh không ưa cái loại gian lận sửa tuổi này nhất, một câu nói của cậu đã phá vỡ lớp mặt nạ kiêu ngạo mong manh của Kỷ Tầm. Kỷ Tầm trợn đỏ mắt, giơ nắm đấm vọt tới, Lệ Chanh vặn mình, linh hoạt tránh nắm đấm của gã.

"Sao, chuyện bị người khác vạch trần tuổi tác làm tổn thương lòng tự trọng của mày à?" Lệ Chanh nâng cằm, tàn nhẫn chọc thủng lòng tự tôn nực cười của alpha: "Tao còn tưởng lòng tự trọng của mày ngay từ lúc thua dưới tay tao đã không còn tồn tại."

......

Trên xe buýt, Tiêu Dĩ Hằng nhìn hộp thoại im ắng còn tưởng Lệ Chanh giận dỗi mới không để ý tới mình. Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu rồi cất điện thoại đi.

Bà lão được anh nhường chỗ nhìn thấy, ân cần hỏi: "Chàng trai trẻ, nhìn vào biểu hiện của cháu chắc đang trò chuyện với người mình thích đúng chứ?"

Tiêu Dĩ Hằng có chút ngạc nhiên, anh theo bản năng hỏi: "Rõ ràng như vậy sao ạ?"

"Đúng vậy." Bà lão nói, "Mặc dù gương mặt cháu không cười nhưng đôi mắt của cháu lại mỉm cười."

Tiêu Dĩ Hằng nghe vậy liền nhìn vào cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bóng dáng phản chiếu, trong ánh mắt thiếu niên mang theo một tầng ánh sáng ấm áp, hòa tan lớp băng cứng bao bọc khắp người anh.

Bà lão chỉ ngồi hai trạm là đến đích, trước khi xuống xe, bà lấy ra một quả quýt từ túi đồ, nhiệt tình nhét vào túi đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng: "Chàng trai trẻ, cháu cầm lấy, quả quýt nhỏ này rất ngọt, người bán cho bà nói, quả quýt này còn ngọt ngào hơn cả mối tình đầu, cháu nếm thử đi."

Tiêu Dĩ Hằng từ chối không được, túi áo khoác của anh bị quả quýt nhỏ tròn vo lấp đầy, lá màu xanh lá cây làm nổi bật sắc cam, nhìn rất có cảm giác muốn ăn.

Hồ bơi tỉnh là điểm cuối của chuyến xe này, khi Tiêu Dĩ Hằng đến trạm xe, bên trong và bên ngoài sân vận động đã dựng lên một bảng tuyên truyền khổng lồ, hình ảnh của các tuyển thủ ngôi sao được liệt kê trên đó. Lệ Chanh là tuyển thủ hot nhất từng đoạt quán quân, hơn nữa cậu còn là một tuyển thủ omega hiếm hoi, thu hút sự chú ý của không ít người.

Tiêu Dĩ Hằng dừng chân trước bảng triển lãm, trong những bức ảnh chụp giấy tờ tùy thân quy củ, mái tóc vàng của Lệ Chanh đặc biệt nổi bật. Cậu hào phóng cười với ống kính, ánh mắt híp lại thành hai đường cong đẹp mắt, trên ngực treo mấy tấm huy chương, một mảnh vàng rực rỡ, tất cả đều là vinh quang cậu từng đạt được.

Có nhiều khán giả từ nơi khác đến đây, đối với ảnh chụp của Lệ Chanh đều bàn tán xôn xao.

"Cái tên Lệ Chanh này tôi từng nghe qua, mặc dù là omega nhưng năng lực cực kì mạnh! Tôi đã xem cuộc thi trước đó của cậu ấy, tỉnh của chúng ta không có ai cùng độ tuổi mà là đối thủ của cậu ấy đâu."

"Trâu bò vậy sao? Omega quá hiếm trong mấy cuộc thi tốc độ."

"Cậu ấy là tuyển thủ cự li ngắn, chuyên về 100m, 200m, ông chưa thấy cậu ấy thi đấu đâu, vừa nhảy xuống nước là như một quả pháo nhỏ, khán giả còn chưa kịp phản ứng thì trận đấu đã kết thúc rồi!"

"Vậy tại sao cậu ấy không vào trường thể dục thể thao, sau này có thể trực tiếp vào đội tuyển quốc gia!"

"Chuyện này tôi biết! Trước khi Lệ Chanh phân hóa, rất nhiều huấn luyện viên thể dục muốn thu nhận, nhưng sau đó cậu ấy phân hóa thành omega, bọn họ lại do dự không dám nhận, lo rằng sức lực của cậu ấy không đủ. Kết quả bị trung học Hoa Thành 1 nhặt lấy! Huấn luyện viên của mấy trường đó chắc bây giờ hối hận điên rồi."

Ông một câu, tôi một câu, đám người tụ tập với nhau chia sẻ tin tức trong vòng tròn bơi lội.

Tiêu Dĩ Hằng hứng thú lắng nghe. Lúc trước anh chưa bao giờ biết, thì ra Lệ Chanh giỏi như vậy, ngay cả khán giả từ nơi khác đến cũng từng nghe qua tên tuổi của cậu.

Mấy vị nhân sĩ hóng hớt kia cũng không chú ý tới Tiêu Dĩ Hằng đứng sau lưng bọn họ, tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Thế nhưng tôi cũng có thể hiểu cho sự lựa chọn ban đầu của huấn luyện viên mấy trường kia, omega dù sao cũng có kỳ phát tình, nếu mùa giải vừa vặn đúng lúc kỳ phát tình tới thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến trạng thái."

"Cực khổ huấn luyện một năm mà đụng phải kỳ phát tình thì toàn bộ đều uổng phí."

"Thật ra đây cũng giống một ván cược, huấn luyện viên thể dục đánh cược thua, Lệ Chanh đánh cược thắng."

"Cũng không biết tin tức tố của cậu ấy là mùi gì."

"Omega lợi hại như vậy, có lẽ tin tức tố là mùi ngư lôi."

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Không được, anh không thể cười được.

Tiêu Dĩ Hằng là alpha duy nhất trên thế giới từng nếm qua hương vị tin tức tố của Lệ Chanh, vị ngọt, cay, chua, đắng của tin tức tố còn lưu lại trên đầu lưỡi Tiêu Dĩ Hằng, mỗi đêm anh lại nhịn không được hồi tưởng trong mộng.

Nghe những người khác nói tin tức tố của Lệ Chanh là mùi ngư lôi, Tiêu Dĩ Hằng thật sự muốn trao cho đám người hóng hớt này giải thưởng "giàu trí tưởng tượng nhất".

Thế nhưng mỗi lần Lệ Chanh vào hồ bơi đều giống như đang chiên một cái ao cá, đem đám đối thủ kia nổ tung khắp nơi —— từ phương diện này mà nói, Lệ Chanh quả thật là "mùi ngư lôi".

Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh đi về phía bọn họ một bước, làm bộ như đang nhìn chỗ khác, thật ra đang vểnh lỗ tai tiếp nhận càng nhiều tin tức.

"Trạng thái bây giờ của Lệ Chanh tốt biết bao, cho dù là alpha cũng không có ai mạnh hơn cậu ấy."

"Kỷ Tầm đâu? Đều là bơi tự do cự li ngắn, Kỷ Tầm hay các alpha khác cũng từng đoạt không ít quán quân."

"Kỷ Tầm không được." Người kia nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói, "Tôi nghe nói, Kỷ Tầm đã sửa tuổi. Trước đây anh ta có thể giành được giải thưởng là bởi vì anh ta ỷ lớn hiếp nhỏ, 15 tuổi tham gia U13, 17 tuổi tham gia U15, lớn hơn người ta vài tuổi, sao có thể không giành chức quán quân?"

"Chuyện này tôi cũng từng nghe qua. Kỷ Tầm cậy mình là alpha, rất thích bắt nạt beta cùng đội, bình thường huấn luyện cũng không nghiêm túc, thành tích trượt dốc thê thảm."

"Vãi, thật hay giả đấy?"

"Chú của bạn học của cháu trai hàng xóm của tôi đang học tại trường thể dục thể thao thành phố, là thật!"

Cho đến lúc này Tiêu Dĩ Hằng mới phát hiện, mình hiểu về Lệ Chanh quá ít. Anh vừa không biết điểm đặc biệt của Lệ Chanh là gì, cũng không biết đối thủ của Lệ Chanh có ai, nếu không phải gặp phải đám khán giả vui vẻ chia sẻ tin hóng hớt này, chỉ sợ hôm nay anh đến cuộc thi chỉ có thể làm người ngoài cửa xem náo nhiệt.

Anh âm thầm ghi nhớ tên Kỷ Tầm, anh có dự cảm alpha này tuyệt đối không phải là loại người đơn giản.

Đám khán giả kia tám chuyện rất lâu, mắt thấy cuộc thi sắp bắt đầu, bọn họ mới vội vàng đi xếp hàng vào sân.

Tiêu Dĩ Hằng cầm vé VIP trong tay, lối vào ở một hướng khác, anh đang muốn rời đi, bỗng nhiên chú ý tới một dáng người nho nhỏ trong đám người.

Đó là một cô bé nhỏ tuổi, đại khái trên dưới mười tuổi, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lưng đeo một cái cặp sách nặng trịch, thắt hai bím tóc sừng dê, trái phải mỗi bên đều có một sợi dây buộc tóc xù xì.

Trên cổ cô đeo một chiếc điện thoại cho trẻ em, dây đeo làm bằng chuỗi pha lê xinh đẹp, trông rất phù hợp với thẩm mỹ của cô gái nhỏ tuổi.

Cô gian nan đi qua đám người tới trước bảng triển lãm, giơ điện thoại lên mở chế độ chụp ảnh —— "Tách" một tiếng, ảnh Lệ Chanh trên bảng triển lãm bị cô chụp lại.

Cô nhanh chóng đặt bức ảnh này làm ảnh nền di động, vui vẻ đến nỗi tóc tai đều lắc điên cuồng. Khi cô cười rộ lên, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo một cảm giác quen thuộc nồng đậm, tươi tắn sáng sủa, Tiêu Dĩ Hằng gần như đoán ra thân phận của cô trong nháy mắt.

"Em là em gái của Lệ Chanh sao?" Tiêu Dĩ Hằng ngồi xổm xuống chào hỏi cô bé.

"A? Làm sao anh biết được? "Cô gái nhỏ giật mình mở to hai mắt, lông mày nhướng lên cao, nhìn qua hoàn toàn chính là một Lệ Chanh phiên bản thu nhỏ.

Cô tò mò nhìn anh trai trước mặt, anh thật cao, trong mắt giống như có ánh sao, trông giống như ảnh người nổi tiếng được dán lên hộp bút chì cùng bàn, ờm... Chẳng qua so với anh trai cô bé vẫn kém hơn một chút.

Tiêu Dĩ Hằng hôm nay mặc đồng phục học sinh đi ra ngoài, anh chỉ vào biểu tượng của trường trên ngực, nói: "Anh là bạn học của anh trai em, anh cũng đến xem cậu ấy thi đấu."

Anh nhận ra bên cạnh cô không có người lớn, nhíu mày hỏi: "Em đến một mình sao? Cha mẹ của em không đi cùng với em à?"

"Bọn họ không thích xem anh trai thi đấu, đưa em đến nơi này rồi đi." Cô gái nhỏ lắc đầu, bỗng nhiên vươn tay kéo ngón tay Tiêu Dĩ Hằng, "Lúc trước chỉ có một mình em cổ vũ cho anh trai, thật tốt rồi, hôm nay có thêm một ngươi, chúng ta phải cùng nhau cổ vũ cho anh trai nha!"

"Được." Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay lên xuống, giống như bắt tay cô bé, "Hôm nay chúng ta cùng nhau cổ vũ cho cậu ấy."

Tiêu Dĩ Hằng kéo tay em gái nhỏ này lên, cùng cô bé đi về phía lối vào VIP.

Trước đây anh chưa từng ở cùng mấy đứa trẻ ở độ tuổi này, vốn dĩ còn có chút lo lắng, nhưng cô bé rất hiểu chuyện, không ồn ào không ầm ĩ. Bộ dạng của cô thật sự quá giống Lệ Chanh, Tiêu Dĩ Hằng nhìn cô giống như đang nhìn một Lệ Chanh thời thơ ấu, hơn nữa "Tiểu Lệ Chanh" này không biết mắng người, không biết đánh người, sẽ không kiêu ngạo nổi giận, thật sự là ngoan đến mức khiến Tiêu Dĩ Hằng không kịp thích ứng.

Yêu ai yêu cả đường đi.

Lệ Chanh là người Tiêu Dĩ Hằng thích, Tiêu Dĩ Hằng đương nhiên phải đối xử tốt em gái cậu.

Tiêu Dĩ Hằng nhìn bím tóc lắc qua lắc lại của cô, rất muốn hỏi cô rằng sợi dây buộc tóc mà Lệ Chanh buộc trên đỉnh đầu mỗi lần đánh nhau có phải xuất phát từ kho báu của cô hay không.

"Đúng rồi, anh là Tiêu Dĩ Hằng, nghĩa là hoạn nạn nâng đỡ, kiên trì bền bỉ." Tiêu Dĩ Hằng hỏi, "Tên em là gì? "

Lúc trước anh chỉ nghe được Lệ Chanh có một em gái, nhưng không biết tên của cô.

"Em là Dữu Dữu." Cô bé cũng học cách giới thiệu bản thân như anh: "Là bưởi, bưởi Sa Điền."

"......"

Cả nhà Lệ Chanh đều đặt tên như thế này sao? Anh trai tên là Cam, em gái tên là Bưởi, ngay cả vịt nuôi cũng được gọi là chanh nhỏ.

Tiêu Dĩ Hằng nói đùa với Dữu Dữu: "Nhà em còn có quýt không vậy?"

Nào ngờ Dữu Dữu bất ngờ hỏi: "Sao anh biết vậy?"

Tiêu Dĩ Hằng: ???

Dữu Dữu lấy cặp sách trên lưng xuống, cẩn thận kéo ra, nhẹ giọng nói: "Em nói cho anh biết một bí mật ——"

Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong cặp sách nặng trịch của Dữu Dữu chứa một con mèo vàng mập ú!

Tiêu Dĩ Hằng: ...

Con mèo vàng kia mặt tròn như cái chậu, béo như bao gạo, nó lười biếng nằm trong cặp sách, ngay cả kêu cũng lười, nó lười biếng mở mắt liếm hai chân rồi lại nhắm mắt ngủ say.

Dữu Dữu thò tay vào cặp sờ vào bộ lông mượt mà óng ả của con mèo: "Nó tên là Quýt bự. Ban đầu mẹ không muốn em nuôi nó, em phải năn nỉ xin mẹ lâu ơi là lâu thì mẹ mới đồng ý!"

Dữu Dữu ngẩng đầu nhìn Tiêu Dĩ Hằng, lắc lắc cánh tay anh, nói: "Anh trai chưa biết chuyện em nuôi nó, em muốn cho anh ấy một bất ngờ, anh có thể giúp em giữ bí mật này được không?"

Tiêu Dĩ Hằng suy nghĩ một chút, trả lời: "Nếu em đã nói cho anh một bí mật, vậy anh cũng sẽ cho em biết một bí mật."

Nói xong, anh cũng mở cặp của mình ra —— một con vịt con hoạt bát lanh lợi thò đầu ra khỏi cặp sách.

"Nào, Chanh nhỏ, làm quen một chút với Quýt bự đi."

......

Kiểm tra an ninh ở lối đi vip cũng không nghiêm ngặt, Tiêu Dĩ Hằng thuận lợi mang theo bưởi, quýt, chanh vào địa điểm cổ vũ cho cam.

Trận đấu đầu tiên là trận chung kết nội dung 50m tự do nam, trận đấu còn chưa bắt đầu, khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt. Tiêu Dĩ Hằng một tay dắt Dữu Dữu, một tay cầm vé của hai người bọn họ đi tìm chỗ ngồi.

Vị trí khán đài của VIP nằm ở tầng trên hồ bơi, khu vực này nhìn được toàn bộ đường bơi và là khu vực ngắm cảnh tốt nhất. Các cầu thủ không thi đấu và gia đình của họ cũng ngồi đây để cổ vũ cho các đồng đội mà họ ủng hộ.

Hoàng Diệp Luân ôm đàn em vừa mới theo đuổi, hai người như một đôi chim uyên ương ríu rít thì thầm, buồn nôn đến mức không muốn nhìn.

Lời âu yếm nói được một nửa, Hoàng Diệp Luân bỗng nhiên cứng đờ.

Cô gái đẩy đẩy hắn, hỏi: "Anh sao vậy?"

Hoàng Diệp Luân: "..." Hắn dùng sức dụi dụi mắt, nghi hoặc nói, "Chẳng lẽ gần đây anh huấn luyện quá vất vả nên xuất hiện ảo giác? Sao anh lại thấy Tiêu Dĩ Hằng dẫn Dữu Dữu tới đây?"

Tiêu Dĩ Hằng là đối thủ của anh Lệ, Dữu Dữu là em gái của anh Lệ, hai người này sao có thể đến cùng một chỗ?!

Hơn nữa nơi này là khu VIP, vé vào cửa không bán ra bên ngoài, Dữu Dữu có vé là chuyện bình thường, nhưng sao Tiêu Dĩ Hằng lại có vé ở đây?

Thế nhưng hai bóng dáng trên hành lang thật sự là quá giống hai người hắn quen biết.

Dữu Dữu thắt bím tóc sừng dê quen thuộc, cẩn thận đi trên bậc thềm, một tay cô ôm một con vịt con toàn thân lông vàng, tay kia được thiếu niên cao gầy anh tuấn bên cạnh nắm lấy, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ là anh em ruột thịt.

Thiếu niên trông rất giống Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Dữu Dữu, hỏi: "Cẩn thận một chút, cầu thang rất dốc, có cần anh bế em không?"

Hoàng Diệp Luân thở phào nhẹ nhõm —— hắn nghĩ gì vậy chứ, sao có thể là Tiêu Dĩ Hằng được? Cho dù bề ngoài giống Tiêu Dĩ Hằng, giọng nói giống Tiêu Dĩ Hằng, còn mặc đồng phục học sinh của trung học Hoa Thành 1, nhưng mọi người đều biết, Tiêu Dĩ Hằng tính cách tựa như tảng băng cổ xưa không tan, tuyệt đối không thể dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với người khác!

Tuy nhiên, ba giây sau, tâm trí may mắn của hắn bị phá vỡ.

Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh ngồi bên cạnh, giọng nói lạnh lùng tựa như khối băng: "Ngậm miệng lại được không?"

Hoàng Diệp Luân nâng cái cằm sắp trật khớp của mình – Tiêu Dĩ Hằng thật sự xuất hiện ở hàng ghế khán giả của cuộc thi bơi lội? Điều này còn khó tin hơn là hắn đã giành chức quán quân Olympic bơi ếch!

Không chỉ Hoàng Diệp Luân bị sốc, gương mặt của các thành viên khác cũng không thể tin được.

Bọn họ lúc thì nhìn Tiêu Dĩ Hằng, lúc thì nhìn Dữu Dữu dính vào bên cạnh anh, miệng kêu "anh ơi" "anh ơi" không ngừng, thật sự không hiểu rốt cuộc hai người này đến cùng nhau như thế nào.

Dữu Dữu không biết bọn họ nghĩ gì, trước đó cô đã gặp đồng đội của anh trai vài lần, cô vui vẻ ôm vịt con chào hỏi bọn họ, giọng nói mềm mại giống như miếng kẹo dẻo.

Trong nhóm đồng đội này, Dữu Dữu quen thuộc nhất không ai khác chính là Hoàng Diệp Luân.

Cô thấy Hoàng Diệp Luân nhìn chằm chằm Tiêu Dĩ Hằng không chớp mắt, tò mò hỏi: "Anh Hoàng, anh cũng biết anh Tiêu sao?"

Hoàng Diệp Luân kiên trì nói: "... Ừm, biết, biết."

Đây chính là alpha nổi tiếng nhất toàn trường, có ai dám nói không biết?

Sắc mặt Tiêu Dĩ Hằng không thay đổi, anh thản nhiên ngồi ở chỗ đó, căn bản không để ý đám người này nghĩ như thế nào, đoán như thế nào, đối đãi với quan hệ giữa anh và Lệ Chanh ra sao.

Anh bảo Dữu Dữu ngồi xuống rồi lấy ra một quả quýt từ trong túi, cẩn thận giúp cô lột vỏ, gỡ sạch tơ trắng rồi bỏ vào trong bàn tay nhỏ bé của cô: "Trận đấu còn một lúc nữa mới bắt đầu, em có đói không? Ăn vài miếng quýt lót dạ đã."

Dữu Dữu là một cô bé vui vẻ thích san sẻ, cô không ăn quả quýt này một mình mà xoay người chia quýt cho tất cả các thành viên trong nhóm.

Quả quýt vốn rất nhỏ, một quả chỉ lớn hơn đồng xu một chút, đặt vào trong lòng bàn tay của đám đội viên này nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Hoàng Diệp Luân nhận được miếng quýt từ công chúa nhỏ, thụ sủng nhược kinh nói: "Cảm ơn Dữu Dữu, anh rất thích ăn quýt..."

Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, vỏ quýt trong tay bẻ thành từng mảnh nhỏ.

Hoàng Diệp Luân: "... Nhưng anh phải thi đấu, bây giờ không thể ăn, cho nên Dữu Dữu cứ ăn đi."

Các đội viên khác cũng bị Tiêu Dĩ Hằng dùng ánh mắt như băng giá bắn phá bùm bùm tựa như trúng đạn. Bọn họ nào còn dám chạm vào quýt, vội vàng trả lại.

Dữu Dữu một tay đầy quýt nhỏ, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn. Cô bé quyết định sẽ để lại tất cả những miếng quýt nhỏ này cho anh trai mình ăn!

Hoàng Diệp Luân lo lắng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tiêu Dĩ Hằng, một suy đoán lớn mật hiện ra.

Hắn lấy điện thoại ra, mở hộp thoại của Lệ Chanh.

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Anh Lệ, có ở đó không?

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Em có một tin quan trọng muốn báo!

Hạt Chanh:?

Hạt Chanh: Có rắm mau thả, chỗ tao sắp kiểm tra rồi.

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Đoán xem em thấy ai trong khán đài!

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Em thấy Tiêu Dĩ Hằng!

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Anh ta còn đi với em gái anh!!!

Hạt Chanh: ...

Hạt Chanh:...

Hạt Chanh:...... Khụ, sau đó thì sao?

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Anh ấy đối xử rất tốt với Dữu Dữu, mỉm cười với Dữu Dữu, còn bóc quýt cho Dữu Dữu ăn!

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Thật khủng khiếp!!!

Hạt Chanh: [Khuôn mặt có dấu chấm hỏi đen]

Hạt Chanh: Chuyện này thì có gì khủng khiếp?

Hạt Chanh: Anh ấy quen tao và giúp tao chăm sóc em gái, bình thường mà?

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Anh Lệ, sao anh vẫn không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc vậy!

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Tiêu Dĩ Hằng lãnh khốc vô tình như vậy, sao lại đối xử với Dữu Dữu tốt như thế?

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Sự thật chỉ có một!!!

Hạt Chanh: ?

Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi: Tiêu Dĩ Hằng là tên biến thái muốn làm em rể của anh!!!!

Hạt Chanh: ...

[Lãng tử ếch nhỏ của hồ bơi] bị [Hạt Chanh] kéo vào danh sách đen.

Hoàng Diệp Luân:?

Hoàng Diệp Luân: Ủy khuất.jpg

Hầy.

Hoàng Diệp Luân hôm nay lại một lần nữa bỏ lỡ sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia