ZingTruyen.Asia

Du Chau Chan Ai

Hoàng Cảnh Du sau khu tỉnh dậy không thấy Hứa Ngụy Châu đâu mà lại chỉ nhận được một mảnh giấy vô tri vô giác, hắn ta điên cuồng lao dậy trong cảm xúc mất mác tột cùng. Chạy quanh nhà tìm kiến cũng chẳng thấy được dấu tích gì cả điện thoại lẫn quần áo Hứa Ngụy Châu chẳng mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ bộ quần áo của Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh du vội bật điện thoại Hứa Ngụy Châu lên xem coi còn thông tin nào để liên lạc hay không thì hắn chợt thấy tin nhắn của Tuệ Minh đêm qua.

* Choảng * Chiếc điện thoại bay ra ngoài cửa sổ, các mảnh kính vỡ văng tung tóe. Hoàng Cảnh Du mặc kệ mọi đau đớn mà giẫm lên đám thủy tinh xấu số đó, một mãng màu đỏ tươi nhuộm lấy nền gạch. Hoàng Cảnh Du không kiềm chế được bản thân mà khóc lên. Nước mắt đàn bà được coi là thứ vũ khí lợi hại nhất vì cho dù nữ nhân ấy đang vui vẫn có thể giả vờ mà khóc miễn là có được phúc lợi nhưng còn đàn ông thì không, nước mắt của họ chỉ rơi khi họ không còn cách nào mà kiềm nén. Hoàng Cảnh Du chợt nhớ ra điều gì đó liền kiểm tra thân thể. Đúng, ký ấn của Hứa Ngụy Châu vẫn còn đó, vẫn đỏ, vẫn đẹp chỉ là Hứa Ngụy Châu đã không còn ở đây. Hoàng Cảnh Du chạy nhanh về phía giường ngủ lật tung mọi thứ, một vài chấm đỏ y hệt hoa văn trên nền grap giường trắng, đó là máu của Hứa Ngụy Châu...

' Cậu tại sao lại trở nên như vậy? Cậu chẳng phải là rất thông minh sao, con ả ta sao chỉ cần một chút mưu mẹo ngay lập tức có thể biến cậu trở thành kẻ ngốc như vậy.' Hoàng Cảnh Du kêu lên thống khổ, nỗi đau hắn đang chịu ngoài hắn ra thì đối phương cũng không kém gì.

Hứa Ngụy Châu buổi khuya đêm qua đã nhắn tin cho Hứa Lam Thanh yêu cầu cho xe đến trước nhà Hoàng Cảnh Du, khởi hành lúc 5 giờ sáng.

' Chú Trương cho cháu mượn điện thoại.' Hứa Ngụy Châu vì lúc đi gấp gáp mà quên mang theo điện thoại, nếu bây giờ quay lại thì chỉ sợ Hoàng Cảnh Du đã thức.

' Đây thưa cậu.'

Hứa Ngụy Châu bấm số điện thoại được ghi trong sổ liên lạc phòng khi hắn quên mang điện thoại.

' Anthony. Tôi cần một nơi ở khách sạn của anh.' Hứa Ngụy Châu gọi cho nam nhân đêm qua hắn đã nhờ giúp đỡ.

' Khách sạn của tôi chật hẹp đến mức cậu muôn đến cũng phải gọi trước?' Anthony trêu chọc.

' Chúng ta cứ gặp nhau ở quán cafe trong khách sạn của cậu.'

' Được.' Anthony cúp máy trước.

' Vậy chúng ta sẽ đến Hoàng Kim Sơn thưa cậu?' Bác Trương hỏi thăm ý kiến của Hứa Ngụy Châu.

' Dạ.'

Chiếc xe màu đen chạy trên đường hồi lâu cũng đến chỗ hẹn.

' Bác cứ để xe ở đây cho cháu. Cháu đã nhờ nhân viên của mình đến đưa bác về, cô ta ở kia.' Hứa Ngụy Châu chỉ về phía chiếc xe mui trần màu đỏ, đó là xe của thư ký Hứa Ngụy Châu.

Bác Trương sau khi cúi chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe đi khuất, lúc này Hứa Ngụy Châu quan sát xung quanh không còn ai theo dõi mới trực tiếp đi vào trong Hoàng Kim Sơn. Khách sạn Hoàng Kim Sơn được chia làm nhiều sảnh, nơi Hứa Ngụy Châu đang hướng tới là sảnh đặc biệt dù có nhiều tiền nhưng thân phận không được Anthony chấp thuận thì cũng chẳng được vào. Hứa Ngụy Châu được xem là vị khách đặc biệt tại đây có thể nói chỉ xếp dưới Anthony vì khách sạn này chính Hứa Ngụy Châu là người trực tiếp thiết kế ngoài ra chẳng còn ai khác. Anthony trước đây là khách hàng công ty của cha con Vy Yên nhưng hắn ta nhanh chóng biết được người tài năng trong công ty là ai nên lập tức kết thân với Hứa Ngụy Châu, về sau trở nên thân thiết hơn. Anthony vốn có hứng thú đặc biệt với Hứa Ngụy Châu, gọi là tình yêu cũng không hẳn nhưng nói là quan hệ như bạn bè thì cũng chẳng đúng, hắn ta đặc biệt mà coi trọng Hứa Ngụy Châu hơn những người khác.

' Mới sáng sớm chẳng hay Timmy tổng tài đã muốn trách khứ gì tại hạ?' Anthony thân thủ vuốt tóc thường thấy.

' Anh sao lại cắt tóc mà cũng tiếc tiền?' Hứa Ngụy Châu khó chịu cau mày, hắn ta vốn ghét những kẻ lôi thôi.

' Cậu muốn thì lập tức tôi dùng chun mà buộc.' Nói rồi Anthony làm ngay, mái tóc màu hạt dẻ nhanh chóng được cột nửa về phía sau để lộ khung xương hàm hoàn hảo, đôi mắt sâu và chiếc mũi cao cũng có thể nhìn thấy rõ hơn. Anthony vốn là một người Trung Quốc nhưng chẳng hiểu sao từ khi sinh ra hắn đã có một làm da trắng, mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh như hệt những chàng trai Châu Âu.

' Lần trước tôi có nói sẽ có lúc tôi dùng đến căn phòng đó. Bây giờ chính là lúc.' Hứa Ngụy Châu đan hai tay để trên đùi, ngước nhìn về phía đối phương.

' Trốn chạy tình yêu sao?' Anthony vẫn không chịu nghiêm túc.

' Cứ cho là vậy, tôi cần được giữ thông tin nơi ở. Hiện tại tôi sẽ ở khách sạn của anh 24/7, thời gian này tôi sẽ triển khai sửa chữa văn phòng của mình lại để thích hợp hơn.' Chính xác là Hứa Ngụy Châu muốn xây mật thất tại công ty.

' Giá cả thì thế nào nhỉ?' Anthony ngó nghiêng.

' Cứ tùy ở anh.' Ông đây không thiếu tiền.

' Tôi không cần tiền, tiền nong đối với tôi không quan trọng. Mỗi ngày cậu ở Hoàng Kim Sơn được tính bằng một cái hôn hình như cũng đáng.' Anthony đưa tay về phía cằm của Hứa Ngụy Châu mà trêu ghẹo.

' Xem ra tôi phải kiếm nơi khác.' Hứa Ngụy Châu đứng dậy, biểu tình sẽ thật sự mà bỏ đi.

' Ấy ấy. Sao lại nóng tính. Hoàng Kim Sơn chẳng phải là của cậu hay sao.' Anthony cũng hết cách.

' Giao dịch thành công.' Hứa Ngụy Châu vỏn vẹn 4 từ nhanh gọn rồi đứng dậy đi.

___________

' Hắn ta, không liên lạc được sao?' Jaden tức giận hét lên.

' Dạ... mong anh hãy giúp em liên lạc với giám đốc, thời gian này công ty không thể vắng ngài ấy được ạ.' Diệp Linh thư lý riêng của Hoàng Cảnh Du, vì cả ngày không tài nào liên lạc được với hắn mà đánh liều gọi đến cho Jaden, kết quả tên kia tức giận mà hét như điên trong điện thoại, rồi * bụp * bên kia cúp máy ngang xương.

' Bạn bè với nhau nên hệt như nhau. Hứa Ngụy Châu sao lại không ảnh hưởng một chút nào đến hai người vậy chứ.' Diệp Linh hậm hực mà đi vào phòng làm việc điên cuồng làm thay cho Hoàng Cảnh Du những việc quá phận.

___________

' Johnny. Sao lại như vậy.' Jaden hoảng hốt khi thấy Hoàng Cảnh Du nằm oài trên giường, dưới nền nhà máu bê bết, hắn ta bộ dạng không thể chán ghét hơn mặt không còn chút huyết sắc, bộ tình là vô cùng thống khổ.

' Cậu ấy. Đi mất rồi.' Hoàng Cảnh Du vô thức mà nói.

' Ai? Đi đâu?' Jaden điên tiếc mà lôi hắn dậy.

' Đi mất rồi. Không cần tôi nữa.' Vẫn tiếp tục độc thoại.

' Cậu xem ra cần phải tịnh dưỡng.' Jaden nói rồi đi lên phong thư viện lấy một viên thuốc rồi đem bỏ vào miệng Hoàng Cảnh Du, không lâu sau hắn ta liền an tịnh mà ngủ. Lúc này Jaden mới bắt đầu lấy vụn thủy tinh ra khỏi vết thương mà băng bó lại cho hắn còn mớ hổn độn thì gọi cho giúp việc part-time đến làm thay.

' Rốt cuộc ai lại có thể làm cậu trở thành như vậy chứ?' Jaden lắc đầu ngán ngẫm rồi trực tiếp lôi laptop ra mà xem xét một vài hợp đồng cũng như văn án thay cho Hoàng Cảnh Du.

____________

' Châu ca ở khách sạn có ổn không? Hay là Thanh nhi sang đó.' Hứa Lam Thanh lễ phép.

' Thanh nhi nấu cho Châu ca một chút cháo rồi mang thuốc cầm máu sang đây cho ca.' Hứa Ngụy Châu căn bản là không thể cầm máu từ tận đêm qua, cũng may vết thương cũng không quá khó cầm máu nên đi lại chỉ cần chú ý. Có điều hắn ta đã sử dụng hết một thùng khăn giấy.

' Ca bị chảy máu sao? Trực tiếp đến bệnh viện đi.' Hứa Lam Thanh lo lắng.

' À không. Ca chỉ là lo xa, là lo xa.' Hứa Ngụy Châu có đeo mười cái mặt nạ cũng không đến bệnh viện. Cúc không cầm máu được lại đến bệnh viện, ngộ nhỡ bác sĩ hỏi lý do thì làm sao.

' Được rồi, ca chờ Thanh nhi một chốc thôi.' Hứa Lam Thanh nói rồi cúp máy, đeo tạp dề vào mà nấu cháo cho ca ca.

' Alo. Tiếp tân Hoàng Kim Sơn xin nghe ạ. Ông Hứa có gì cần giúp?'

' Một lát sẽ có Hứa Lam Thanh đến tìm tôi.' Hứa Ngụy Châu chỉ nói vừa đủ liền cúp máy. Hắn ta tốt nhất vẫn nên hoàn thành bản vẽ mật thất của mình ngay trong tối nay. Thanh nhi chắc chắn sẽ giúp hắn ta ba ngày mà hoàn thành tất cả.

* 1 giờ sau.

' Au ui.' Hứa Lam Thanh vì vội nên chạm phải một nam nhân cao to nào đó.

' Xin lỗi... cô.' Anthony giật mình vì nữ nhân trước mắt, thật sự có chút quen mắt.

' Dạ vâng. Em không sao, anh cho em hỏi sảnh đặc cấp của khách sạn này là ở đâu?' Hứa Lam Thanh còn đang loay hoay không biết hỏi ai thì vô tình chạm phải thanh niên này.

' Em là ai mà lại đi tìm sảnh đặc cấp.' Vốn dĩ không phải ai cũng có thể vào.

' Em đến đưa đồ cho ca ca.' Hứa Lam Thanh lễ phép.

' Ca ca em là?' Anthony tra hỏi.

' Mà anh là ai sao lại hỏi nhiều đến vậy? Không giúp thì thôi chứ.' Hứa Lam Thanh bắt đầu khó chịu.

' Sảnh đặc cấp không phải ai cũng có thể vô. Anh đây là giám... à, là bảo vệ. Em không nói ca ca em là ai làm sao anh có thể cho em vào được chứ?' Anthony khom người xoa xoa đầu Hứa Lam Thanh.

' Em là Hứa Lam Thanh, anh trai em là Hứa Ngụy Châu.' Bà cô này chỉ thông minh lúc ngồi ở ghế phó tổng. Quá cả tin.

' Cái gì? Em gái.' Thảo nào xinh như vậy, lúc nãy còn tưởng hắn ta giả thành nữ nhân, Anthony thầm nghĩ.

' Anh biết ca ca em sao?'

' Ừ. Vào trong rồi nói với tiếp tân rằng em là bạn gái của Anthony, nói vậy họ mới cho em vào nha.' Anthony chỉ về phía tòa nhà màu vàng kim rồi đưa một tấm thẻ cho Hứa Lam Thanh.

' Anthony là ai?' Hứa Lam Thanh trẻ con.

' À, chỉ là mật ngữ để được vào trong đó thôi.' Anthony nháy mắt rồi chạy mất.

Hứa Lam Thanh sau khi nhận được 'giúp đỡ' thì lập tức làm theo. Kết quả đám nhân viên tiếp tân cúi rụp đầu tận 90 độ để chào, tay dắt tay bồng lên tận phòng của Hứa Ngụy Châu. Một đám nhân viên khác bàn tán.

' Hứa Ngụy Châu anh ấy hảo soái đẹp trai, cô em gái thì xinh như tiên nữ. Bảo sao giám đốc chúng ta không mê mệt cơ chứ. Hèn gì dạo đây Hứa Ngụy Châu anh ấy hay qua lại với giám đốc chúng ta, thì ra giám đốc chúng ta là đang lấy lòng anh ấy. Tôi thật ganh tị với Hứa gia quá mức.'

__________

* Phòng Hứa Ngụy Châu.

' Ca Ca. Thanh nhi đến đây.' Hứa Lam Thanh chạy ùa vào phòng để đồ đạc lên bàn rồi xà vào lòng Hứa Ngụy Châu.

' Auuuu.' Hứa Ngụy Châu vì bất ngờ mà ôm lấy 40 cân hơn trên người nên cúc hoa nói đau, kiềm không được mà la lên.

' Em làm ca đau sao? Ở đâu em xem.' Hứa Lam Thanh hoảng lên vạch áo ca ca mà tìm kiếm.

' Không... không, ca ca là đang nhớ Thanh nhi nên vui mừng đến mức la to.' Hứa Nói Dối.

' Ca ca nói là có việc giao cho Thanh nhi, việc gì ạ?' Hứa Lam Thanh ngồi dậy ngưng trêu đùa.

' Đây, coi theo mà xây. Ca đã nói trong điện thoại, cứ như vậy mà làm.' Hứa Ngụy Châu đưa tấm bản vẽ về phía Hứa Lam Thanh rồi nhanh chóng đẩy cô em gái ra về còn mình thì chổng mông lên mà bôi thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia