ZingTruyen.Asia

[Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư] [Hi Trừng] Âm Thầm Thủ Hộ Người

.Chương 24.

Lynnriel

Lam Hi Thần vắt khô khăn trong tay, rồi lại cúi người lau mặt cho Giang Trừng. Động tác của y có thể nói là nhu hòa đến cực điểm, giống như đối với trân bảo quý hiếm, chỉ dám nâng niu trong lòng bàn tay.

Y sớm đã giúp hắn thay một bộ y phục. Nhìn đến hắn mặc vào một thân trang phục của Cô Tô Lam thị, có chút hoài niệm lại cái lần mà hắn bị thương do săn Lạc Tư Phong Thú, cũng như vậy ngất đi được y ôm trở về Hàn Thất.

Khi đó Lam Hi Thần nghĩ, đều cùng là nam nhân, huống hồ Giang Trừng lại một thân trọng thương, để hắn nằm trên giường của mình thì lại làm sao.

Nhưng hiện tại, suy nghĩ của y lại có một chút kiều diễm. Vì nguyên cớ không thể rời khỏi hắn, do đó một thân trang phục mà hắn đang mặc này chính là của y. Không hề có một chút bài xích người khác cùng bản thân mặc chung một bộ quần áo, ngược lại, y lại cảm thấy có chút thỏa mãn.

Giang Trừng mặc trên người chính là đồ của y, nơi đang nằm lại là giường của y, ngoài hắn ra cũng không có người thứ hai cùng y chung đụng.

Như vậy, có thể xem như, hắn là của y hay không?

Lam Hi Thần thả xuống khăn ướt, dùng hai tay nóng bỏng bao bọc lại tay của Giang Trừng, đưa đến bên môi, hôn nhẹ một cái.

"Vãn Ngâm, ngươi có biết bộ dáng của ngươi hiện tại làm ta có bao nhiêu kinh hỉ không?"

"Có một điều mà chỉ người trong Lam gia mới biết, chính là... quần áo tư trang cá nhân cũng phải xem như mạt ngạch, không được tùy ý xài loạn. Nhưng mà làm sao đây? Ta cứ muốn ngươi mặc đồ của ta."

"Ngươi xem, vóc dáng của ta cùng ngươi cao tương đương, ngươi mặc vào liền phù hợp vô cùng."

"Ngươi hiện tại... chỉ khiến ta muốn đưa ngươi về... làm chủ mẫu Lam gia."

Nói đến đây, Lam Hi Thần bỗng nhiên khựng lại.

Dù cho chính y có như thế nào yêu thương hắn, nhưng hắn thì sao? Hắn nổi danh căm ghét đoạn tụ không người không biết. Hắn tin tưởng, dựa vào y, xem y như bằng hữu mà quý trọng. Nếu như để hắn biết được y đối với hắn có loại tâm tư kia, sẽ như thế nào đối với y? Sẽ xa lánh y, hay sẽ tuyệt giao với y? Lam Hi Thần chính là trăm lần vạn lần không muốn sẽ như vậy, y không thể chịu được bị hắn lạnh nhạt, bị hắn căm ghét.

Hai tay của y liền run rẩy, nhưng vẫn cứ cố chấp nắm chặt tay của Giang Trừng. Lôi kéo cổ tay hắn đặt bên má của mình, lắp bắp nói.

"Vãn Ngâm, nếu ngươi căm ghét đoạn tụ, vậy cũng không sao. Ta sẽ không cưỡng ép ngươi, chỉ mong ngươi đừng lạnh nhạt với ta có được hay không? Cũng đừng ghê tởm ta. Ta không cần giữa chúng ta sẽ có cái quan hệ rõ ràng, chỉ mong ngươi cho ta ở bên cạnh ngươi, bầu bạn với ngươi có được hay không?"

Mặc dù biết câu hỏi này cũng sẽ không có người trả lời, Lam Hi Thần vẫn một mặt chờ mong, giống như tin rằng Giang Trừng chắc chắn sẽ gật đầu chấp thuận. Nhưng khi nhìn đến hắn thần sắc trắng bệch, mạch tượng mỗi một lúc một yếu đi, bàn tay y đang nắm cũng dần mất nhiệt độ, y chỉ cảm thấy mạng sống của bản thân cũng dần bị rút cạn đi, nơi lồng ngực không ngừng mà đau nhói.

"...Không có ngươi, ta thật sự không biết phải làm sao. Nếu ngươi thật sự có việc gì, chỉ sợ ta sẽ không còn là Lam Hi Thần, sẽ cùng Diêm Vương một hồi tranh đấu giành ngươi trở về."

Qua một hồi, Lam Hi Thần mới biết lời nói của bản thân có bao nhiêu ngây thơ, nhếch miệng mà cười khổ, dần dần lại bật lên tiếng. Nhưng y lại không nhận ra hiện tại bộ dáng chính mình có bao nhiêu kinh hãi. Rõ ràng là một khuôn mặt đã sớm bị che kín nước mắt nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn vào có chút giống như nhập ma.

Nếu như vẫn không tìm được dược, ngươi sẽ đi, ta sau đó liền lập tức theo ngươi.

Giang Thiên cùng Ngụy Vô Tiện lúc này, vì tình huống có chút khẩn cấp mà cũng không gõ cửa, cứ như vậy xông vào Hàn Thất liền nhìn thấy cảnh tượng, một người mê man trên giường nhỏ, một người ngồi bệt dưới sàn nhà mà không ngừng gào khóc.

Nhìn Lam Hi Thần như vậy đều có chút tay chân luống cuống. Lam Vong Cơ từ bên ngoài bước vào, vẫn là trước tiên tiến lên đỡ y đứng dậy, ở bên tai y không ngừng mà khuyên nhủ, cũng rất nhanh đi vào trọng điểm.

"Huynh trưởng, ngươi bình tĩnh lại. Giang chủ sự đã tìm được thuốc giải cứu Giang tông chủ."

Nghe được thuốc giải tìm được, Lam Hi Thần ngay lập tức liền im bặt tiếng khóc, mở một đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lam Vong Cơ, đưa hai tay nắm chặt vai y, run rẩy hỏi.

"Thật sự tìm được?"

Lam Vong Cơ gật nhẹ một cái, lại hướng tầm mắt đến Ngụy Vô Tiện, ý ra hiệu cho hắn mau đưa giải dược cho Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện đương nhiên nhìn ra, liền nhanh tay lẹ chân mà mang dược đến. "Lam đại ca, ngươi mau cho Giang Trừng dùng dược."

Lam Hi Thần gật gật đầu nhanh chóng tiếp nhận lấy bình dược. Liền ngồi xuống bên giường ôm cả cơ thể của Giang Trừng dậy, để hắn dựa vào một bên vai của bản thân, tay kia mở ra nắp bình đã muốn đưa vào trong miệng của hắn.

Môi Giang Trừng còn chưa thể động đến miệng bình dược, Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng ngăn cản lại hành động của y.

"Lam đại ca, người hôn mê cuống họng đóng chặt, ngươi đưa thuốc cho hắn uống như vậy sẽ không được. Bình dược nhỏ như vậy, không nên lãng phí."

Lam Hi Thần lúc này mới sực nhớ đến, gật đầu với Ngụy Vô Tiện. "Là ta sơ sẩy. Vẫn là Ngụy công tử tinh ý."

Ngụy Vô Tiện nghe lời nói của Lam Hi Thần lại có chút cười gượng.

Nói Ngụy Vô Tiện tinh ý? Chi bằng nói là hắn có kinh nghiệm. Hắn trước giờ nào có để tâm đến những vấn đề này. Hắn cũng không thể nói với y những lần hắn bị sốt, Lam Vong Cơ đều sẽ như thế nào độ thuốc vào trong miệng của hắn.

Dứt lời, Lam Hi Thần cũng không quan tâm đến vẫn có người bên trong phòng đã đưa dược vào trong miệng. Mắt thấy đã muốn cùng Giang Trừng bốn phiến môi chạm vào nhau, Giang Thiên liền đỏ mặt mau chóng quay lưng rời khỏi Hàn Thất.

Ngụy Vô Tiện trái lại một bộ có chút hứng thú. Ánh mắt nhìn chằm chằm hai người quấn quít nhau trên giường. Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ quân tử không nhìn được, đưa tay lôi kéo hắn rời đi.

Chỉ vừa chạm đến phiến môi mỏng, Lam Hi Thần đã có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh buốt. Một tay nhẹ nhàng nắn ra khuôn miệng đóng chặt, y lập tức đưa đầu lưỡi của mình vào, đẩy toàn bộ dược sang bên miệng của hắn. Khoang miệng của hắn nóng ẩm, bên trong lại giống như mật ngọt, khiến y có chút lưu luyến, lại có chút ham muốn.

Phải làm sao mới có thể quang minh chính đại, cùng ngươi làm những việc mà đạo lữ nên làm đây?

Cảm nhận được Giang Trừng đã có thể toàn bộ nuốt xuống, Lam Hi Thần mới luyến tiếc buông ra. Nhìn bờ môi khi nãy còn trắng bệch đã bị y làm đến có chút đỏ lên, chỉ cảm thấy thích thú đến vạn phần. Y đưa ngón tay cái đặt lên trên phiến môi của hắn, chà xát vài lần, rồi mới nâng lên khuôn mặt của hắn, để hai trán dựa cùng một chỗ, thì thầm mà nói.

"Vãn Ngâm, ngươi vẫn là sớm chút tỉnh lại đi."

Coi như lần này Giang Trừng mạng lớn, thuốc giải kịp thời tìm được, không quá hai canh giờ, tình trạng cũng đã có chút khởi sắc. Tuy rằng khí tức vẫn yếu ớt, người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng ít nhất cơ thể hắn cũng đã không thường xuyên phát lạnh, sắc mặt cũng đã có chút hồng hào.

Tối hôm đó, Lam Hi Thần vẫn là không yên lòng Giang Trừng, bên cạnh một tấc cũng không rời. Đến lúc ngủ, cũng phải vòng hắn thật chặt trong ngực. Mặc dù đã qua giờ Hợi, nhưng chính y cũng không dám chợp mắt. Lại cứ vài khắc liền phải thăm dò tình hình của hắn, chỉ sợ sai sót một chút, hắn liền sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Sáng hôm sau, Giang Trừng cũng không có dấu hiệu chuyển tỉnh. Nhưng chính y biết rõ hiện tại gấp gáp cũng không thể giải quyết được gì, chỉ có thể si ngốc mà ngồi bên giường, nắm tay hắn cùng hắn nói chuyện.

Lam Hi Thần đưa tay chạm lên hốc má của hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được có bao nhiêu gầy, chỉ thấy vô cùng đau xót. Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là trước tiên tẩm bổ cho hắn, tránh cho đến khi hắn tỉnh lại, cơ thể sẽ trở nên suy nhược.

Nghĩ liền làm. Y đứng lên, muốn quay lưng rời khỏi Hàn Thất vì hắn chuẩn bị ít đồ bổ. Nhưng cuối cùng vẫn là có chút không đành lòng, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn, xem đó giống như là hứa hẹn.

Lam Hi Thần tiến vào bên trong thực phòng liền nhìn thấy Lam Vong Cơ đang loay hoay bên bếp, vạt áo trắng thuần cũng đã nhiễm phải một chút than đen mà cảm thấy buồn cười.

Lam nhị công tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tay không dính nước dương xuân, làm sao sẽ biết đến những việc làm khói lửa này.

Lam Vong Cơ cảm nhận được khí tức người đến liền quay lại cùng y đối diện, lập tức cung kính hành lễ.

"Huynh trưởng."

Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười một cái, lại bước sang bên cạnh Lam Vong Cơ. Nhìn nồi cháo nhỏ trên bếp, hiếu kỳ hỏi.

"Vong Cơ, ngươi muốn ăn cháo sao? Vì sao không gọi người nấu thay ngươi?"

Lam Vong Cơ thành thật mà lắc đầu.

"Ồ. Thế... vẫn là Ngụy công tử muốn ăn?"

Lam Vong Cơ lại lần nữa lắc đầu.

Lần này Lam Hi Thần nhưng thật không hiểu y sẽ vì ai mà phải đích thân xuống bếp như vậy. Còn chưa kịp đợi y hỏi tiếp, Lam Vong Cơ cũng đã lên tiếng, nói.

"Là cho Giang tông chủ."

Lam Hi Thần nhưng thật sự bị y làm cho bất ngờ.

Là vì Giang Trừng mà Lam Vong Cơ sẽ xuống bếp? Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, chỉ sợ người ta cũng sẽ chọn đập đầu mà chết chứ nhất quyết không tin.

Lam Vong Cơ rõ ràng có hiềm khích với Giang Trừng. Thậm chí còn từng phản đối Lam Hi Thần có tình cảm với Giang Trừng. Vậy hiện tại là nguyên nhân gì khiến suy nghĩ Lam Vong Cơ có thể thay đổi như vậy.

"Ngươi... Vong Cơ, ta đoán, là Ngụy công tử khuyên ngươi đi."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu. Một hồi mới từ từ nói.

"Ngụy Anh muốn ta cùng Giang tông chủ giải hiềm khích. Hơn nữa, huynh trưởng tâm hướng về hắn, ta cũng không mong huynh trưởng khó xử. Hiện tại ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể nấu một ít đồ cho hắn."

Lam Hi Thần nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng có chút thư khoái. Nếu như Lam Vong Cơ đã có thể đối với Giang Trừng bỏ xuống hiềm khích, y cùng hắn sau này cũng không có nhiều khó khăn, bớt được một người vẫn tốt.

"Lòng tốt của Vong Cơ, ta có thể thay Vãn Ngâm nhận lấy. Cùng có, cảm ơn ngươi."

Lam Vong Cơ nghe y nói lời cảm ơn, liền nhíu mày. "Huynh trưởng vì sao nói lời đấy?"

Lam Hi Thần hướng y cười một cái. "Cảm ơn ngươi đã có thể tiếp nhận Vãn Ngâm. So với bất kỳ ai, ta chính là muốn có sự tác thành của ngươi nhất."

"Huynh trưởng...." Lam Vong Cơ gọi một y một tiếng. Sau đó lại giống như có chút chần chừ, liễm mi mắt xuống hỏi. "Ngươi đối với hắn như vậy, hắn có biết hay không?"

Hắn chính là hoàn toàn không biết, y cũng không có đủ cam đảm nói cho hắn biết.

Nhìn nụ cười của Lam Hi Thần cứng lại, sau đó lại có chút cười khổ, Lam Vong Cơ cũng có thể hiểu được.

"Nếu hắn không biết, ngươi phải nói cho hắn biết."

Lam Hi Thần lại không nhanh hồi đáp, giống như có chút chần chừ. Tính khí của Giang Trừng, y hiểu rõ. Chỉ sợ khi y nói ra rồi, hắn ít nhiều cũng sẽ ghê tởm mà lập tức rời đi.

Lam Vong Cơ hiển nhiên có thể hiểu suy nghĩ của y, thở dài một tiếng lại nói.

"Lúc trước ta cũng rất sợ Ngụy Anh sẽ không chấp nhận được thứ tình cảm này của ta, vì vậy cũng giấu diếm mấy năm liền. Đến khi..." Nói đến đây, y lại có chút chần chừ, giống như không muốn nhắc đến đoạn chuyện đau xót. "... sự việc đó xảy ra với hắn, ta mới hối hận, hối hận vì sao không thể sớm chút nói cho hắn biết tâm ý của ta, để hắn biết trên đời này vẫn còn có người vì hắn phân ưu, vì hắn lo lắng."

Cảm nhận được mùi hương của cháo bên trong thực phòng đã có chút ngào ngạt, Lam Vong Cơ liền xoay người múc từng muỗi sang thực hạp.

Lam Hi Thần thất thần mà đứng đó, suy nghĩ lại những lời nói khi nãy của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ xem thực là trong cái rủi có cái may. Tuy đã phí phạm mười ba năm vì một người, nhưng cuối cùng một tấm chân tình cũng được đền đáp. Nhưng những chuyện may mắn như vậy, mấy ai sẽ gặp được. Nếu như y vẫn cứ hèn nhát không một mặt thẳng thắn với Giang Trừng, chỉ sợ sau này chính bản thân y sẽ phải hối hận, lại giống như Lam Vong Cơ của những năm trước. Đã cùng nhau bỏ qua nhiều năm như vậy, hắn không biết thì thôi, nếu chính y còn không nắm bắt, chỉ sợ sẽ phải bỏ qua nhau đến một kiếp.

"Vong Cơ, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết."

Lam Vong Cơ xoay lưng lại gật đầu với y. Cầm thực hạp trong tay đưa cho y, lại nói.

"Huynh trưởng, dù như thế nào, Vong Cơ cũng sẽ đứng về phía ngươi."

Lam Hi Thần vui vẻ tiếp nhận lấy thực hạp. Lại giống như khi bé đưa tay ra muốn xoa đầu Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn động tác của Lam Hi Thần, đồng tử có chút trợn to, cơ thể có hơi cứng đờ giống như không quen, nhưng chung quy cũng không có tránh né.

"Vong Cơ, cảm tạ ngươi." Y dừng một chút, lại trìu mến mà nhìn hắn, nhẹ nhàng nói tiếp, trong ngữ điệu còn có thể nghe ra chút ý cười. "Hôm nay ngươi nói rất nhiều nha."

Hai bên thính tai mơ hồ tỏa nhiệt, Lam Vong Cơ cụp xuống mi mắt mà gật gù, bên môi cũng không nhịn được cong lên một chút.

"Huynh trưởng không cần cùng ta nói cảm tạ."

Lam Hi Thần ôm lấy thực hạp trở về Hàn Thất. Còn chưa bước vào bên trong đã nhìn thấy hai bóng người đứng ở trước cửa, giống như chờ y quay về.

"Ngụy công tử, Giang chủ sự."

"Lam tông chủ."

"Lam đại ca."

Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu một cái. Không cần hỏi cũng biết, hai người đến đây chính là muốn xem Giang Trừng, nhưng quan ngại y cũng không dám tùy tiện tiến vào.

"Thật sự có lỗi, ủy khuất mọi người phải đợi như vậy." Vừa nói, y vừa đưa tay đẩy cửa tiến vào bên trong.

Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau cũng rất hào phóng mà nói. "Không có gì a. Bọn ta là muốn đến xem tên sư đệ kia còn muốn ngủ đến khi nào a."

"Nếu như sau này mọi người muốn đến xem Vãn Ngâm, cứ tùy tiện mà tiến vào, không cần cố kỵ ta."

Giang Thiên nghe vậy, còn không kịp đợi nàng nói lời khách sáo, Ngụy Vô Tiện đã lập tức hứng khởi hỏi.

"Thật sự? Ta sau này có thể tùy tiện tiến vào Hàn Thất gặp Giang Trừng?"

Lam Hi Thần ừ một tiếng, lại ngồi xuống bên giường thay Giang Trừng vén lên một ít tóc mái bị rối loạn bên khuôn mặt, để lộ ra gò má hốc hác, trắng bệch. Muốn hắn có bao nhiêu yếu ớt liền sẽ có bấy nhiêu yếu ớt.

Giang Thiên ngồi bệt xuống đất, không nói hai lời liền lập tức vì hắn xoa bóp vài huyệt vị trên người. Nàng chạm đến tay của hắn là một mảng mềm mại, hai bên đùi cũng như thế liền biết Lam Hi Thần chắc chắn cũng đã xoa bóp qua, thậm chí còn làm đến rất tốt. Nàng quay sang hướng Lam Hi Thần, thành thật mà nói.

"Cảm tạ người Lam tông chủ."

Lam Hi Thần ban đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng rồi nhìn đến tay nàng còn đang nắm chặt cổ tay của Giang Trừng liền hiểu.

"Là việc ta nên làm."

Nhìn thấy thần sắc của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện mới xem như không còn ồn ào.

Trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng có bao nhiêu hiếu thắng, có bao nhiêu mạnh mẽ. Làm người tuyệt đối không thể thua ai, cũng nhất quyết không để cái yếu đuối lộ ra bên ngoài. Nhưng hiện tại hắn lại cứ như vậy mê man trên giường làm hắn có chút không quen.

"Ngụy công tử, ngươi đến."

Lam Hi Thần lên tiếng mới kéo lại được suy nghĩ miên man của Ngụy Vô Tiện. Y đứng lên né sang một bên nhường chỗ cho hắn tiến vào. Hắn làm như vô cùng cảm kích mà gật đầu với y một cái xem như cảm tạ.

Hắn ngồi xuống, đưa tay lên sờ nhẹ trán Giang Trừng. So với lần hôm qua hắn thăm dò đã hạ nhiệt rất nhiều, xem như có chuyển biến tốt.

"Giang Trừng hiện tại đã ổn, ta nghĩ chắc hẳn trong vòng hai ngày nữa sẽ chuyển tỉnh. Ta mong hắn sớm chút tỉnh lại, sẽ cùng hắn giải quyết vấn đề."

Câu nói này nhưng làm Lam Hi Thần có chút chột dạ.

Y cũng mong hắn sớm chút tỉnh lại, để có thể nói rõ tâm tư của bản thân.

"Đúng rồi." Lam Hi Thần bỗng nhiên lên tiếng, thần sắc vô cùng nghiêm túc. "Lam...Giang Ưu hắn sao rồi?"

Giang Thiên nghe nhắc đến Giang Ưu, khuôn mặt hiện rõ thương xót. Nàng nhưng là thực tâm đối đãi hắn, tôn trọng hắn là một sư huynh.

"Hắn chết rồi. Sau khi tìm được giải dược, ta đã quay lại hang động tìm hắn. Vốn muốn xem liệu có thể cứu hắn một kiếp nạn hay không, nhưng vẫn là không kịp."

Lam Hi Thần nhíu mày, trong mắt cũng đã nhiễm phải tia đau buồn. Dù gì cũng là đệ tử thân cận cùng y mười năm, nói không đau lòng chính là nói dối, nhẹ giọng mà hỏi.

"Vậy ngươi đã an táng hắn chưa?"

"Ta đã mang thi thể hắn về Vân Mộng."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy lập tức phản bác. "Làm sao có thể mang thi thể một tên nghịch đồ trở về Vân Mộng chứ?"

Giang Thiên nhưng lắc đầu một cái. "Hắn từ nhỏ giống như ta không cha không mẹ, xem Liên Hoa Ổ là nhà. Ta nếu không mang hắn trở về, cũng sẽ không ai để ý đến hắn. Hơn nữa, ta tin chắc rằng, nếu là tông chủ cũng sẽ cho ra quyết định như vậy."

Giang Thiên cùng Ngụy Vô Tiện ở lại Hàn Thất cũng có hơn một canh giờ, cùng Lam Hi Thần trò chuyện, cũng lưu ý Giang Trừng ít nhiều.

Kim Lăng khi biết đến tình trạng của hắn đã ổn, nhưng vì công vụ hai gia tộc cũng không thể lập tức đến nhìn hắn, chỉ có thể thường xuyên đưa thư đến Vân Thâm hỏi thăm tình hình. Trong thư thậm chí còn có vài câu mong Lam Hi Thần chiếu cố tốt Giang Trừng, cậu chắc chắn sẽ báo đáp.

Lại hai ngày trôi qua, tuy Giang Trừng vẫn chưa tỉnh nhưng cơ thể đã rất tốt, ban đêm ngủ cũng đã có chút động tĩnh, sẽ gọi lạnh, sẽ nói mớ đến ít chuyện xưa. Hắn hiện tại nhìn vào cũng không giống như một người vừa một chân bước vào quỷ môn quan, chỉ giống như một cái bệnh nhân nhiễm phong hàn.

Suối nước lạnh ở Vân Thâm có tác dụng tĩnh tâm cùng chữa lành vết thương. Lam Hi Thần nghĩ hôm nay sẽ ôm Giang Trừng ra đấy để tẩy rửa thân thể. Mặc dù mỗi ngày y đều thay hắn lau chùi sạch sẽ nhưng vẫn không thể hiệu quả hơn việc tắm rửa kỹ càng. Huống hồ trên người hắn còn có vài vết bầm, trầy xước, đến đó ngâm một hồi sẽ làm giảm bớt ngoại thương.

Lam Hi Thần vững vàng ôm hắn trong ngực, cũng không có quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của đệ tử xung quanh mà tiến về phương hướng của suối nước lạnh.

Y đặt hai bộ y phục xuống bên bờ hồ, lại một tay cởi bỏ từng lớp y phục của hắn. Đến khi chỉ còn lại tiết khố mới dừng lại, đưa tay tự gỡ bỏ của bản thân. Vừa bước vào bên trong, y đã có thể cảm nhận người trong lòng ngực run rẩy, chỉ cảm thấy hắn đáng yêu vạn phận, vô cùng sủng nịch mà hôn nhẹ lên tóc của hắn, lấy đó làm trấn an. Y lưu ý cơ thể của hắn, lập tức thôi thúc linh lực để nước xung quanh hai người trở nên ấm áp.

Giang Trừng cảm giác bản thân giống như đã phải ngủ một giấc rất dài, đến hiện tại đầu cũng đã đau nhức đến cưỡng ép thần trí tỉnh tảo. Còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy nửa người dưới ẩm ướt. Cũng không quan tâm hiện tại là đang được người khác ôm, liền theo bản năng đưa tay vòng lên cổ của người nọ, miệng càu nhàu.

"Ở đâu?"

Mặc dù người trong lòng lên tiếng rất nhỏ, lại có chút hờ hững giống như chỉ là thoáng qua, nhưng Lam Hi Thần chắc chắn bản thân không có nghe nhầm cái chất giọng mà y nhớ nhung những ngày qua. Thậm chí nơi cổ còn đang bị người ôm chặt, chân thực đến như vậy. Y cúi đầu nhìn đến Giang Trừng, vui mừng mà lên tiếng.

"Vãn Ngâm... ngươi tỉnh?"
======================================

Ầy.... cứ cái văn phong kiểu này chắc là không đạt tới trình độ viết H đâu🤧😢. Nên mọi người hãy nghĩ đây là bộ thanh thủy văn nhé!!!

T viết nếu có sai lỗi chính tả thì mọi người bỏ qua nhé. Sáng mai t dậy sẽ kiểm tra và sửa lại, bây giờ t buồn ngủ rồi! Mọi người ngủ ngon <3.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia