ZingTruyen.Asia

[ Đồng Nhân BOF ] Yêu Thượng Yoon Ji Hoo [Hoàn]

c38

V_lazy

Đang đi trên đường cái nhưng Tử Nghiên luôn cảm thấy tinh thần rất bất ổn, mắt phải luôn nháy không ngừng, cảm giác sẽ phát sinh chuyện không tốt. Vừa lắc lắc đầu, vừa đi về phía trước, mặc dù cố gắng bình ổn cảm xúc như thế nào, nhưng tâm tình lại vẫn vô cùng buồn bực xen với bất an.

Tử Nghiên lấy di động từ trong túi ra, gọi cho Ji Hoo , nói với hắn đến đón cô, bởi vì cô không dám tiếp tục đi về phía trước nữa, cái loại cảm giác bất an này ngày càng mãnh liệt, giống như nếu như còn tiếp tục đi nữa, cô sẽ mất mạng.

Hoàn hảo gần đây còn có nhà trọ, không đến mức để cô phải đợi đến mệt, vừa định đi vòng qua nhà trọ một chút, đột nhiên có một chiếc xe màu đen thẳng hướng cô đâm tới, Tử Nghiên rõ ràng nhìn thấy ngồi trong xe chính là chủ tịch Kang, một mặt cao ngạo nhìn cô, thấy vậy Tử Nghiên nhanh chóng xoay người, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cả người bị đâm ngã ra ngoài.

"Nghiên Nhi!" Yoon Ji Hoo chạy tới, nhìn thấy một màn này, tâm can hắn như bị xé toạt ra, nhanh chóng ôm lấy Tử Nghiên, mang theo ánh mắt phẫn nộ nhìn chủ sự gây nên, lạnh lùng nói: "Không ngờ, đường đường là chủ tịch tập đoàn Thần Thoại chủ tịch Kang, lại làm ra loại chuyện đê tiện này, ngày mai tin tức này nhất định phải được đăng lên trang nhất." Nói xong, nhìn phóng viên từ bốn phía, hừ, nếu tòa soạn báo mà không dám đăng, hắn cũng không sợ động tay chân.

Yoon Ji Hoo ôm Tử Nghiên ngồi vào xe, liền căn dặn lái xe chạy đến phòng khám của ông, hiện tại nếu đến bệnh viện Shinwa, chắc chắn chủ tịch Kang đã sớm ra lệnh từ trước, có đi cũng như không.

"Nghiên Nhi, em cố chịu đựng một chút, anh sẽ không để em có chuyện gì xảy ra!" Yoon Ji Hoo hai tay run run, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tử Nghiên, ôn nhu lau đi vết máu trên miệng cô, đau lòng nhìn cô, hắn rất muốn thay cô chịu đựng tất cả, hắn không muốn nhìn cô đau khổ như vậy.

Tử nghiên chịu đựng đau đớn trên người, cười nói: "Ji Hoo, em... Nếu ... Anh hãy quên em đi....làm lại một lần nữa.......tìm người khác.......vì...vì...em không muốn thấy...anh tịch... tịch mịch, Ji Hoo... như vậy em... mới có thể.... không đau lòng, đáp ứng em được không?" Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy thống khổ, lòng của cô sẽ rất đau, so với khi bệnh tim phát tác còn đau hơn.

"Em không được nói nữa, em sẽ không có việc gì , anh sẽ không đáp ứng, em nhất định sẽ tốt trở lại." Yoon Ji Hoo hốc mắt đỏ hoe, thanh âm mang theo nghẹn ngào, trong lòng đối với việc chủ tịch Kang vô cùng phẫn nộ, hắn sẽ trả thù , mặc kệ bà ta là mẹ của Jun Pyo, chỉ cần làm tổn thương người trong lòng hắn, ai hắn cũng sẽ không bỏ qua!

Xe chạy đến phòng khám nhỏ, Yoon Ji Hoo nhẹ nhàng ôm Tử Nghiên xuống xe, cấp tốc chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu lên: "Ông nội, ông nội!"

Đang xem bệnh cho người khác, ông kinh ngạc bật dậy, đi ra ngoài, liền thấy cháu trai đang kích động ôm lấy một cô bé người đầy máu tươi chạy vào. Ông cũng không nói gì, vừa chạy vừa chỉ vào phòng giải phẫu, đem cô bé đặt trên bàn mổ, ông cũng không ngẫng đầu lên, nói: "Cháu cũng lưu lại hỗ trợ đi."

Yoon Ji Hoo nhanh chóng khử trùng, mặc vào áo trắng, mang theo bao tay cùng với khẩu trang, đứng bên người ông nội, nghe ông chỉ huy, lúc này trong đầu hắn đều là Tử Nghiên, cũng không quản ân oán giữa hắn và ông nội như thế nào, chỉ nghĩ Tử Nghiên không có việc gì là tốt rồi.

Trán Yoon Ji Hoo che kín, tập trung tinh thần chuyển công cụ, ánh mắt một khắc cũng không dám dời, chỉ sợ Nghiên Nhi xảy ra chuyện gì. Thời gian mỗi phút mỗi giây đi qua, lúc ông nội nhẹ nhàng thở ra, Yoon Ji Hoo liền biết mệnh Nghiên Nhi đã được cứu lại, tinh thần hắn lúc này đã hoàn toàn không trụ nổi, cả người đều ngã xuống đất, lộ ra nụ cười hiếm có, ông nội nhìn thấy vậy liền biết, cô bé trên bàn mổ là người rất rất quan trọng của cháu trai.

"Đã tốt rồi, đứng lên đi, để cho người bệnh nghỉ ngơi, cô bé bản thân đã có bệnh từ trước rồi, để nó dưỡng thương cho tốt đi ." Ông nội xoay người nâng cháu trai dậy, nói.

Yoon Ji Hoo lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông nội hắn, nhẹ giọng nói: "Cám ơn!" Sau đó liền đứng lên, đem Tử Nghiên chuyển qua một chiếc giường khác, đẩy cô đi ra khỏi phòng mổ, trong lòng cuối cùng cũng có thể an tâm lại .

Ông nội cũng theo chân hắn đi ra ngoài, đến phòng bệnh, sắp xếp thật tốt cho cô bé xong, ông nội mới nghiêm túc hỏi: "Ai làm như vậy, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, loại chuyện này mà cũng có thể làm được!"

"Là chủ tịch Kang!" Yoon Ji Hoo lạnh lùng trả lời, "Vì để ngăn cản chị của cô ấy và Jun Pyo ở bên nhau, mà ra tay với Tử Nghiên, con sẽ không buông tha cho bà ta, cho dù bà ta có tập đoàn lớn hậu thuẫn nhưng con nhất định phải đánh bại bà ta!"

"Là bà ta, thật không ngờ, bất quá, cũng không thể cứng đấu cứng, nếu cùng tập đoàn khác hợp tác cũng có thể đối phó bà ta." Ông nội nghe là do chủ tịch Kang làm, rất là kinh ngạc, không nghĩ tới người phụ nữ mạnh như vậy cũng làm ra loại thủ đoạn đê tiện này.

Yoon Ji Hoo ánh mắt băng lãnh, cười lạnh nói: "Yên tâm, con biết phải làm gì! Cô ấy không có việc gì phải không?! Con cần phải chú ý điều gì?" Ji Hoo nhìn về phía Tử Nghiên, ánh mắt thật ôn nhu, thấy sắc mặt của cô so với vừa rồi càng thêm tái nhợt, trong lòng cũng rất đau nhức.

"Bồi bổ thật nhiều, bổ sung lại máu đã mất, còn lại chỉ cần dưỡng thương thật tốt sẽ không có vấn đề gì nữa." Ông nội lắc lắc đầu, cười trả lời, sau đó xoay người đi ra ngoài, cháu trai thế nhưng chỉ vì một cô gái mà cùng ông thân cận, thật sự là khó có thể tin, thật đúng là nên cảm tạ cô bé ấy.

Sau khi ông đi ra ngoài không lâu, Tử Nghiên liền tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà màu trắng, cùng với bài trí tất cả đều trắng tinh, cô biết cô đang ở bệnh viện, hơn nữa mệnh của mình cũng đã được cứu, quay đầu liền nhìn thấy Ji Hoo vui sướng lại mang theo ánh mắt đau lòng nhìn cô, liền cười nói: "Em đã không sao rồi! Không cần lo lắng !"

"Ừ, nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện này em không cần nghĩ nữa, anh sẽ xử lý tốt ." Yoon Ji Hoo cúi người hôn lên trán cô, nói, thật tốt quá, cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại, tuy rằng ông nội nói cô không có việc gì, nhưng là, thấy cô cũng không tỉnh lại, tất cả đều không có nghĩa.

Lúc này Tử Nghiên mới nhớ tới, tại nạn xe của cô chính là do chủ tịch Kang tạo thành, nhưng nếu lấy thế lực của Ji Hoo, có thể đối phó với tập đoàn Shinwa được sao? Nghĩ thế Tử Nghiên không khỏi kích động bật dậy, bởi vậy liền động đến vết thương, đau đến nhíu mày, nhưng vẫn cố nói: "Ji Hoo, anh không thể cùng chủ tịch Kang cứng đối cứng, như vậy không có tác dụng."

"Em đừng kích động, anh làm việc em còn lo lắng sao, anh sẽ không nóng nảy, anh muốn bà ta phải trả giá thật đắt!!" Yoon Ji Hoo vội vàng trấn an Tử Nghiên, nhẹ giọng nói, "Hơn nữa có Woo Bin cùng Yi Jung, anh tin tưởng thư ký của anh sẽ lo phần hậu quả, cô ấy cũng đã thông báo với các cậu ấy rồi, chờ một chút, bọn họ sẽ đến."

Song Woo Bin cùng So Yi Jung, cũng đúng, ba đại tập đoàn đối phó với một cái tập đoàn, chủ tịch chắc chắn cũng sẽ cảm thấy cố sức. Tử Nghiên gật gật đầu, sau đó không tiếp tục nghĩ đến chuyện phiền lòng nữa, hiện tại cô chỉ nghĩ chuyện mình đang ở bệnh viện, quả nhiên cô cùng bệnh viện rất có duyên mà, năm nào cũng nhất định phải đến báo danh!

"Ji Hoo, Tử Nghiên không có việc gì phải không!" So Yi Jung cùng Song Woo Bin ngay cả cửa cũng chưa gõ, đã trực tiếp vọt vào, So Yi Jung lo lắng hỏi, Song Woo Bin cũng một mặt lo lắng, nhìn Tử Nghiên trên giường bệnh.

Yoon Ji Hoo đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đã không có việc gì , dưỡng thật tốt sẽ không có vấn đề gì nữa. Còn Goo Jun Pyo đâu?" Yoon Ji Hoo xoay người, không thấy Goo Jun Pyo, liền tức giận, nhưng hắn biết, tức giận cũng không thể phát trên người Jun Pyo.

"Ji Hoo, chuyện cậu nói là thật sao? Là chủ tịch Kang làm?" Song Woo Bin không thể tin hỏi, thời điểm nghe thư ký Ji Hoo thông báo, bọn họ thật sự còn tưởng mình nghe lầm, ai cũng không nghĩ đến, chủ tịch Kang lại làm ra loại thủ đoạn này đối phó với Tử Nghiên, vậy cũng quá ác độc đi.

Yoon Ji Hoo cười lạnh nói: "Cậu nghĩ rằng tớ ăn no không có chuyện gì, đi nói đùa sao? Ngay cả người cũng ngồi trên xe, còn có thể lầm được sao?!" Yoon Ji Hoo nổi trận lôi đình nói, mặc kệ thế nào, có câu này, hắn là vô luận như thế nào cũng phải nói, "Một câu thôi, các cậu giúp hay không giúp!"

"Người anh em, còn khách khí cái gì chứ." So Yi Jung cười, vỗ lên vai Yoon Ji Hoo nói, "Tử Nghiên, không có việc gì nữa phải không!" Nói xong, nhìn về phía Tử Nghiên đang nằm trên giường, thấy sắc mặt cô quá mức tái nhợt, không khỏi có điểm lo lắng, vốn thân thể đã không tốt, còn bị đâm vào như vậy, không gặp chuyện không may mới là lạ.

Tử Nghiên suy yếu cười, nhẹ nhàng nói: "Rất tốt, chỉ là toàn thân không có khả năng nhúc nhích, xem ra, đợi đến khi tốt hơn, phải ngồi vài năm trên xe lăng đi. Các anh có cho chị của tôi biết chưa? Tôi không muốn để chị ấy biết, chị vốn cũng đang rất khó khăn, không thể để chị ấy càng thêm lo lắng được!"

"Không có, anh không có nói. Nếu để cô ấy biết, chuyện Jun Pyo cùng cô ấy, anh nghĩ cô ấy sẽ rất nặng nề, chuyện gì cũng không thể giải quyết được." Yoon Ji Hoo lắc đầu trả lời. Nhưng hắn biết khi báo phát hành, chuyện cũng không thể nào giấu được nữa, hơn nữa tính tình của Jun Pyo rất nóng nảy.

Nghe vậy Tử Nghiên liền an tâm, thờ ra, nói: "Vẫn còn tốt là chị không biết, bằng không sự tình sẽ rất phiền toái ." Chuyện của chị và Jun Pyo, vốn đã rất khó khăn, bây giờ, chủ tịch Kang còn làm ra chuyện này, chị còn ở bên Jun Pyo nữa mới là lạ, tâm của chị vốn dã thiên vị người nhà hơn, chủ tịch Kang còn đối với người nhà chị ra tay, chị cũng sẽ rất áy náy, hơn nữa hiện tại cô bị đâm xe, chuyện này, càng không có cách nào nói rõ .

"Yên tâm đi, việc này ba người chúng ta sẽ xử lý, cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được!" Song Woo Bin đi lên phía trước, ôn hòa cười nói, việc cô biến thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khổ sở, vốn thân thể đã không tốt, chủ tịch Kang còn muốn cô ấy chết mới bằng lòng sao?

Lúc này, Goo Jun Pyo giống như hỏa tiễn vọt vào, đến đầu giường, mới ngừng bước chân, nắm cổ áo Yoon Ji Hoo hỏi: "Đúng là như vậy? Ma nữ (lão vu bà) ra tay với Tử Nghiên, phải không?" Nghe điện thoại của Woo Bin, hắn còn tưởng rằng tai hắn nghe lầm, không nghĩ tới cái bà ma nữ kia chỉ vì cản hắn và Jan Di ở bên nhau, mà không tiếc hy sinh tính mạng người khác, để buộc hắn nghe lời, đây là việc làm của người mẹ sao?

"Người đều đã nằm ở đây, hơn nữa, tớ và Tử Nghiên đều thấy rõ người ngồi ở đằng sau, sao có thể nói lung tung." Yoon Ji Hoo gạt tay hắn ra, tức giận nói, "Goo Jun Pyo, tớ nói cho cậu biết, tớ nhất định sẽ không buông tha cho bà ta, bà ta dám đụng đến Nghiên Nhi, tớ muốn cho bà ta trả cái giá thật đắt, nếu cậu muốn cùng tớ đối địch, tớ cũng không có ý kiến!"

Goo Jun Pyo nghe được đáp án, cả người mất hồn ngồi sững trên đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn trên đất, hắn như vậy, làm cho bốn người ở đây trong lòng cảm thấy không dễ chịu, nhưng cũng không biết nói cái gì, bởi vì lần này chủ tịch Kang làm quá mức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia