ZingTruyen.Asia

[ Đồng Nhân BOF ] Yêu Thượng Yoon Ji Hoo [Hoàn]

c33: Nguyền rủa cùng cảnh cáo

V_lazy

Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng đây không phải là Tử Nghiên, mà là Min Seo Hyun, không biết là cô ta cố ý hay vô tình, mỗi ngày đều đến trường, ở trước mặt Tử Nghiên đảo đến đảo lui, ánh mắt ai oán nhìn cô, làm cho Tử Nghiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, làm như là Tử Nghiên cướp đi Ji Hoo của cô ta vậy, tuy rằng rất là tức giận, nhưng Tử Nghiên cũng không thể làm gì cô ta, nếu cô mà gây gỗ trước, vậy không phải liền cho cô ta một cái cớ sao, người này thật đúng là da mặt dày.

Tử Nghiên chỉ có thể coi cô ta như không tồn tại, một mặt đạm mạc đi về phía trước, chỉ cần đến phòng nghỉ của F4, cô cũng không tin Min Seo Hyun còn có thể tiếp tục nhìn cô như vậy, trừ phi cô ta muốn cho F4 đều chán ghét cô ta, vậy liền cứ việc thử xem. Tử Nghiên nhìn Min Seo Hyun lẽo đẽo đi theo phía sau, hừ lạnh, liền một bước tiến vào phòng nghỉ F4, gặp Ji Hoo có ở bên trong, liền vội vàng chạy nhanh qua, ngồi xuống bên người hắn.

“Thật tốt quá, hôm nay anh cuối cùng cũng có ở đây, em sắp bị người ta bức đến điên rồi, thật chán ghét giống như rồi bọ bu quanh người, đuổi cũng không chịu đi, thật sự là người kỳ quái.” Tử Nghiên phiền chán oán hận nhìn Ji Hoo, một mặt tràn đầy oán khí, vừa nói vừa nhìn về phía Min Seo Hyun đang đi vào, khó chịu với cô ta ngày càng lớn.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Min Seo Hyun đang đi vào, mặt không chút thay đổi nói: “Nói đi, cô có mục đích gì, đừng tiếp tục làm phiền Nghiên Nhi, nếu Nghiên Nhi xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ tìm cô tính toán sổ sách.” Nói xong, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, liền cúi đầu ôn hòa vỗ nhẹ bả vai Tử Nghiên, giúp cô an tâm.

“Chị chỉ muốn cùng Tử Nghiên tâm sự, nhưng cô ấy luôn không để ý đến chị.” Min Seo Hyun điềm đạm đáng yêu nhìn Ji Hoo nói, người không biết lý do, còn tưởng rằng người sai là Ji Hoo và Tử Nghiên, mà không phải là cô ta.

Tử Nghiên nghe vậy, cười lạnh nói: “Min Seo Hyun tiểu thư, dù là ai khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô, đều sẽ cho rằng là tôi đã cướp đi cái gì của cô. Tôi cũng rất ngạc nhiên, tôi có cướp đi cái gì của cô sao? Min Seo Hyun tiểu thư!” Đối với việc cô ta cố tình gây sự, cô thật sự rất tức giận, làm sao lại có loại người như vậy được nhỉ.

Min Seo Hyun rất muốn nói là Kim Tử Nghiên đoạt đi Ji Hoo, nhưng cô ta lại không nói nên lời, chỉ có thầm ao ước, không nói gì nhìn Tử Nghiên, tiện đà giả bộ điềm đạm đáng yêu chuyển hướng nhìn Ji Hoo, trong mắt mang theo vô vạn khẩn cầu, nếu đổi lại là trước đây, có lẽ Ji Hoo sẽ trợ giúp cô ta, đáng tiếc, đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có khả năng thay đổi gì nữa.

“Cô là muốn nói tôi đoạt đi Ji Hoo, phải không?” Tử Nghiên tựa vào người Ji Hoo, thờ ơ nói, “Ji Hoo, anh từ trước tới nay, hẳn là không phải của cô ta đi!” Tử Nghiên mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Ji Hoo nói, trong mắt chợt lóe qua giảo hoạt, làm Ji Hoo không khỏi buồn cười.

Yoon Ji Hoo bật cười lắc lắc đầu, vỗ nhẹ đầu cô, tức giận nói: “Lòng của anh hướng về ai, em còn không biết sao? Huống hồ, cô ta chỉ là chị anh, mà hiện tại chỉ sợ không có cách nào xem cô ta như chị nữa rồi, chỉ có thể là…” Yoon Ji Hoo nói xong lời cuối cùng, ngừng một chút, nhìn về phía Min Seo Hyun, từng chữ từng chữ rành mạch: “Người – xa – lạ!”

Ba chữ này vừa nói ra, Min Seo Hyun không khỏi cả kinh lui lại mấy bước, cô ta không nghĩ tới Ji Hoo lại tuyệt tình như vậy, một chút cũng không cho cô ta mặt mũi, giờ cô ta thật hối hận lúc trước tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ cùng Ji Hoo, hiện tại hết thảy cũng không thể quay lại được, bây giờ cô ta nên làm cái gì? Không, cô ta không tin, xem mĩ mạo của hắn, chắc không thể thua kém một người F4.

“Không nghĩ tới, người mẫu nổi tiếng Min Seo Hyun, lại là người không biết xấu hổ, chuyên môn đi phá chuyện của người khác, thật đúng là để tôi mở rộng tầm mắt, tôi—Ha Jae Kyung lớn như vậy, cũng chưa từng thấy người nào có danh hiền lương thục đức mà là cái bộ dạng này. À, đúng rồi, có lẽ cô cũng chỉ là một cái dạng nhà dân nghèo hèn thôi.” Ha Jae Kyung ở bên ngoài nghe được vô cùng khó chịu, nên mới đi vào.

Min Seo Hyun xoay người nhìn về phía cửa thang lầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn Ha Jae Kyung, nói: “Chuyện của tôi, không cần cô xía vào, thật nhiều chuyện.” Lúc này Min Seo Hyun đã hoàn toàn đánh vỡ hình tượng trước kia, giống bộ dạng người đàn bà chanh chua đi chửi đổng.

Ha Jae Kyung buồn cười xem bộ dạng của cô ta, quay đầu kinh ngạc nhìn F4: “Ánh mắt của các anh sao lại kém như vậy, cô ta mà là chị các anh, thật ghê tởm!” Nói xong, khinh thường nhìn Min Seo Hyun từ trên xuống dưới, sau đó lướt qua thân thể của cô ta, đến bên người Jun Pyo ngồi xuống.

“Hừ, buồn cười, cô cho là cô tốt lắm sao, cũng không phải là đi phá chuyện người khác sao? Ta nhớ Geum Jan Di và Goo Jun Pyo là một đôi, cô chen vào giữa bọn họ như vậy, cô tốt đẹp lắm sao? Cô không có tư cách nói tôi.” Min Seo Hyun chán ghét nhìn Ha Jae Kyung nói, đừng tưởng rằng cô không biết việc này, trước khi vầ nước cô đã điều tra rất rõ ràng.

Ha Jae Kyung ung dung bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nhìn Min Seo Hyun nói: “Thế thì sao, tôi có cha mẹ hai bên chứng giám, không giống cái loại không biết xấu hổ như cô, hai người Ji Hoo và Tử Nghiên là thật lòng yêu nhau, không nghĩ tới, còn có người không biết thức thời chạy đến phá hư, thật sự là làm cho người ta phẫn nộ!” Người này xấu xa như vậy, thế nhưng lại có thể thành công giấu diếm được F4, chứng minh kỹ thuật diễn của cô ta rất tốt

“Được rồi, Min Seo Hyun, nếu cô còn muốn chúng tôi tôn trọng cô, mong cô trước nên tôn trọng người khác!” Song Woo Bin thật sự nhìn không được nữa, đối với sự thay đổi của Min Seo Hyun, hắn thật sự không chấp nhận được, vì sao thay đổi lớn như vậy, dù cho ở nước Pháp có cùng chồng ly hôn, không còn có chỗ đứng ở đó nữa, cũng không thể biến thành như vậy được, chẳng lẽ là đả kích quá độ sao?

Tử Nghiên chán ghét nhìn Min Seo Hyun, đối với F4 nói: “Thế nào, các anh còn cảm thấy cô ta còn là chị trong dĩ vãng cả các anh sao? Người như thế mà cũng xứng, thật là làm cho người ta chán ghét! Min Seo Hyun, cô tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không, đừng trách tôi không khách khí!”

“Cô là cái đồ sắp chết, có tư cách gì ở bên cạnh Ji Hoo, dựa vào cái gì được Ji Hoo chăm sóc, bộ dạng này của cô, liền chỉ biết liên lụy Ji Hoo, còn không mau rời xa người hắn!” Min Seo Hyun càng thấy Tử Nghiên càng tức giận, đối Kim Tử Nghiên làm liên lụy đến Ji Hoo càng chán ghét, hận không thể giết Tử Nghiên, nghĩ nghĩ, một cỗ sát khí liền hiện ra.

Yoon Ji Hoo thấy vậy, ôm lấy Tử Nghiên, giương mắt chống lại Min Seo Hyun, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Nếu Nghiên Nhi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho cô ở Hàn Quốc không có chỗ sống, tốt nhất nên thu hồi âm mưu của cô đi, bằng không, hậu quả không phải cô có thể tưởng tượng được.” Yoon Ji Hoo thật sâu cảm giác Tử Nghiên ở trong lòng mình không ngừng run rẩy, liên tục vỗ nhẹ vai cô, trấn an cô.

“Yên tâm đi, thân thể của em không có việc gì, có thể cùng anh sống đến già đấy chứ, ngược lại người nguyền rủa em mới thật đoản mệnh, có anh ở bên cạnh, em sẽ không có việc gì! Tin tưởng anh!” Yoon Ji Hoo một bên vỗ nhẹ, một bên ôn nhu nói, hắn hận ngay lập tức không thể bóp chết Min Seo Hyun, dám dọa đến Nghiên Nhi như vậy, nghĩ nghĩ, Yoon Ji Hoo dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Min Seo Hyun, làm Min Seo Hyun sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

Ha Jae Kyung tức giận đứng dậy, vọt tới đối diện Min Seo Hyun, một phen xô cô ta, tức giận nói: “Cô thật vô đạo đức, lời này mà vẫn nói ra được, không sợ ứng nghiệm trên người cô sao, nếu muốn chết, tin tưởng, sẽ có người thành toàn cho cô!” Người đàn bà này thật làm cô tức giận, đây là tiếng người nói sao, quả thật cả súc sinh cũng không bằng. 

“Tôi nói sai sao? Loại ốm đau bệnh tật giống cô ta, căn bản không hợp với Ji Hoo!” Min Seo Hyun nghĩ muốn châm ngòi làm cho Kim Tử Nghiên rời đi Ji Hoo, như vậy cô ta liền có cơ hội, mỗi ngày trước mặt Kim Tử Nghiên đều nghĩ như vậy, muốn tìm cô ta nói chuyện này, nhưng cô ta không cho cô cơ hội, nên mới tức giận mà ngay trước mặt F4 nguyền rủa cô ta, cô Min Seo Hyun không chiếm được, đừng mong Kim Tử Nghiên chiếm được!

Yoon Ji Hoo nghe vậy, buông Nghiên Nhi ra, tức giận đứng dậy, đi đến trước mặt Min Seo Hyun, “Chát!” một tiếng, Yoon Ji Hoo ở trước mặt mọi người quăng cho Min Seo Hyun một cái tát, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta nói: “Cô còn nguyền rủa Nghiên Nhi một lần nữa, tôi sẽ cho cô biết chết là như thế nào! Nếu không tin, cô cứ thử xem, thân thể của Nghiên Nhi yếu, tôi không để ý, nếu giống cô, tôi tình nguyện đi làm hòa thượng cũng sẽ không ở cùng cái loại đàn bà độc ác như cô!” Nói xong, trở về ghế sofa, ngồi xuống, sau đó ôm lấy Tử Nghiên, không nhìn về phía Min Seo Hyun nữa.

Min Seo Hyun kinh ngạc ôm mặt, cô thật không ngờ Ji Hoo sẽ đánh cô, đã vậy còn vì Kim Tử Nghiên mà đánh cô, dù không còn thích cô, cũng sẽ vì tình cảm xưa mà không thể nào đối đãi với cô như vậy, nhưng là, hiện tại cô đã chiếm được cái gì đâu, đã thế còn nhận lấy một cái tát của hắn, thật buồn cười!

Min Seo Hyun vừa khóc vừa cười, cuối cùng không còn sức lực té ngã trên đất, thương tâm nhìn Ji Hoo nói: “Không nghĩ tới, nhanh như vậy anh đã đem tôi quên đi, còn đánh tôi một tát, tôi thật sự đã đánh giá cao bản thân mình, nghĩ anh sẽ vì tình cảm trước kia mà chiếu cố tôi thật tốt. Nhưng là, anh lại năm lần bảy lượt cự tuyệt tôi, chỉ vì Kim Tử Nghiên, cô ta rốt cuộc có gì tốt, đáng giá để anh đối đãi tôi như vậy sao.”

“Lúc trước tôi thật đúng là đối với cô có tình, nhưng lúc cô cự tuyệt tôi, cô ấy luôn luôn ở bên tôi. Là cô để tôi nhận ra tình cảm giữa tôi và cô một cách rõ ràng, chỉ là tình thân, tôi thật cảm ơn hồi nhỏ cô ở bên tôi, giúp tôi xua đi bóng ma của cha mẹ, lúc đó là tôi không hiểu rõ tình cảm của tôi cới cô, mới gây ra hiểu lầm như vậy. Lúc cô đi Pháp, đoạn tình này đã chấm dứt.” Yoon Ji Hoo bên nói, bên cười nhìn Tử Nghiên, là Tử Nghiên giúp hắn nhận rõ ràng, người hắn yêu chỉ có Nghiên Nhi, đời này kiếp này chỉ có một mình Nghiên Nhi.

“Ha ha, thật buồn cười! Hừ, tôi sẽ không bỏ qua cho Kim Tử Nghiên, các người nên cẩn thận!” Min Seo Hyun hung tợn nhìn Tử Nghiên, ngoan độc nói, sau đó đứng lên, duỗi thẳng lưng đi ra khỏi phòng nghỉ F4.

Ha Jae Kyung nổi trận lôi đình, giơ chân, hét lớn: “Cô thực sự là bệnh thần kinh, đầu óc có vấn đề à.” Người này thật sự là không thể nói lý, cái đồ điên!

“Ji Hoo, mấy ngày nay cậu nên cẩn thận, xem ra sắp tới cô ta sẽ hành động, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sơ xuất.” So Yi Jung nhíu mày nói, nhìn từ đầu đến cuối, làm hắn có một cổ xúc động, muốn giết chết người đàn bà này.

Song Woo Bin lo lắng nhìn Tử Nghiên, đối với Ji Hoo nói: “Nếu không, để tớ điều vài người đến âm thầm bảo vệ Tử Nghiên, như vậy an toàn hơn.” Hắn không nghĩ đến Min Seo Hyun lại ác độc như vậy, thế nhưng nói ra lời nói ngoan độc như vậy.  

“Được !” Yoon Ji Hoo cũng biết chuyện này hơi nghiêm trọng, vì thế không từ chối, hiện tại quan trọng nhất chính là, có thể cam đoan để Nghiên Nhi an toàn, không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì.

Tử Nghiên thật bất đắc dĩ cúi đầu, không nghĩ rằng Min Seo Hyun lại điên cuồng như thế, dám ở trước mặt mọi người cảnh cáo cô, cô ta không phải muốn đem bản thân đến ngõ cụt chớ? Thật không rõ rốt cuộc cô ta nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia