ZingTruyen.Asia

Doc Phi O Tren Ta Vuong O Duoi

Chương 567: Là vàng thì sẽ sáng lên (1)

Thiên Linh Thiên thay đổi, tháo độ với Thiên Linh Vũ cũng từ cung kính lấy lòng ban đầu, biến thành gây khó dễ với hắn khắp nơi, mỗi lần nhìn thấy hắn đều chế nhạo không thôi. Đôi khi còn kiếm cớ đánh hắn một trận......

Ngày tháng trôi qua, Thiên Linh Vũ biến thành dáng vẻ hiện tại.

Đương nhiên, Thiên Linh Vũ là tiểu hài tử ngạo kiều, khi nói chuyện với Cố Tích Cửu, hắn nói không chính xác lắm, không có trật tự, cơ bản chỉ chắp Đông vá Tây, rất nhiều chuyện chỉ lướt qua, những điều đó đều do Cố Tích Cửu dựa theo những lời hắn nói đúc kết ra được.

Một thiên tài từng được xem trọng nhất ngã xuống thành phế tài, còn bị tôi tớ lúc trước khinh thường, thay thế vị trí của mình. Sự chênh lệch như thế không phải người nào cũng có thể thừa nhận, không được khai thông tâm lý đúng lúc, vì thế Thiên Linh Vũ biến thành một hài tử hoang dã như vậy cũng không có gì lạ.

Bọn họ nói chuyện được một lát, đại ngao đã quay trở lại. Lần này nó săn được rất nhiều thứ, có gà rừng, có thỏ, còn có một con hoẵng.

Cố Tích Cửu xử lý mấy thứ này, Thiên Linh Vũ cũng bận rộn giúp nàng.

Đại ngao ở bên cạnh chảy nước miếng chờ đợi.

Trong quá trình nướng thịt, Cố Tích Cửu lại hàn huyên thêm vài câu với Thiên Linh Vũ, hỏi thăm tình huống trước và sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi nướng thịt xong, hai người một ngao đang muốn chuẩn bị ăn, Lục Ngô giống như một tia chớp chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực Cố Tích Cửu, chín cái đuôi vẫy vẫy giống như cái đĩa quay lớn. Phong Triệu phía sau cũng chạy tới, trong miệng còn ngậm một con nai......

Một canh giờ sau, Lục Ngô, đại ngao, Phong Triệu đều vô cùng thỏa mãn nằm ở nơi đó, cực kỳ thích ý.

Đại ngao đã ăn một bữa rất tuyệt, cảm giác vết thương trên người không còn đau nữa, mở vỏ phơi mình dưới ánh trăng.

Trải qua một cuộc trò chuyện với nhau, quan hệ giữa Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ cũng thân thiết hơn một chút. Tiểu hài tử Thiên Linh Vũ ngạo kiều không phục ai, chỉ phục mỗi Cố Tích Cửu.

Rõ ràng hiện tại Cố Tích Cửu cũng trạc tuổi hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy nàng giống như tỷ tỷ ——

"Đúng rồi, sau khi ngươi tẩu hỏa nhập ma, có mời Long tông chủ xem qua hay không?" Cố Tích Cửu nhàn nhã hỏi một câu.

Thiên Linh Vũ ngừng lại một chút, lắc đầu: "Khi ta bị tẩu hỏa nhập ma, Long tông chủ vừa lúc bế quan...... nhưng có mời đệ tử của hắn tới xem, đều nói không có biện pháp......"

"Vậy sau khi hắn xuất quan, ngươi cũng không tìm hắn hay sao?"

Thiên Linh Vũ cúi mặt xuống: "Hắn bế quan một năm, sau khi hắn xuất quan ta đã ở Lưu Vân ban......"

Hắn lại ngẩng đầu cười: "Dù sao cũng vô dụng, hà tất phải mời hắn?" Mặc dù hắn đang cười nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự yếu đuối, xấu hổ.

Khi Long Tư Dạ xuất quan, hắn đã bị công nhận là học sinh yếu kém, mọi người đều không còn xem trọng hắn, ngay cả gia tộc của hắn đều từ bỏ hắn, tất nhiên sẽ không có người nào ra mặt đi mời Long Tư Dạ......

Và hắn cũng không muốn để Long Tư Dạ xem bệnh, hắn sợ mình sẽ càng thêm tuyệt vọng ——

Cố Tích Cửu không nhịn được liếc nhìn hắn một cái. Nàng từng nghiên cứu về tâm lý học, cũng biết một chút về tâm lý của hài tử như Thiên Linh Vũ.

Bởi vì hắn quá kiêu ngạo, vì thế sau khi mất năng lực tu luyện, hắn thà rằng để người khác nói hắn phản nghịch gây sự không chịu học tập, cũng không cầu tiến, nhưng không muốn người khác nói hắn bất luận học như thế nào cũng không vào được......

Đây thật ra là một loại tâm lý trốn tránh.

"Cố Tích Cửu, hiện tại ngươi đã biết hết chuyện của ta, có phải cũng xem thường ta hay không? Cảm thấy ta là phế vật ngu ngốc......" Thiên Linh Vũ ngửa cổ nhìn nàng, nhìn qua giống như không thèm để ý, nhưng đáy mắt lại có một chút khẩn trương.

Cố Tích Cửu rửa sạch tay, trả lời không chút để ý: "Từ trước tới nay ta không cảm thấy ngươi là phế vật ngu ngốc. Ngược lại, ngươi rất thông minh, bất luận học cái gì đều rất nhanh......"

Chương 568: Là vàng thì sẽ sáng lên (2)

Ánh mắt Thiên Linh Vũ sáng lên. Đã lâu lắm rồi hắn không nhận được lời khen từ người khác, hiện tại lại được nàng khen ngợi.

Cố Tích Cửu chuyển đề tài: "Nhưng, ta thật sự cũng có chút xem thường ngươi......" Nhìn thấy sắc mặt Thiên Linh Vũ lại trở nên tái nhợt, nàng thờ ơ nói tiếp: "Không phải bởi vì ngươi là phế vật ngu ngốc, mà bởi vì hành vi nhu nhược của ngươi! Thiên Linh Vũ, ngươi đang trốn tránh!"

Thiên Linh Vũ chấn động, Cố Tích Cửu lười kể cho hắn nghe những chuyện xưa về người khuyết tật vươn lên. Nàng chỉ nói với hắn, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, bất luận gặp phải tình huống nào đều nên đối mặt trực tiếp, tận dụng hết những gì sẵn có tốt nhất. Cuối cùng nàng hỏi hắn: "Chính ngươi đã tự sa ngã, chẳng lẽ còn muốn hy vọng người khác coi trọng ngươi?"

Thiên Linh Vũ đỏ mặt tía tai. Mặc dù những lời này Cố Tích Cửu rất nặng nề, nhưng lại rất thực tế.

Dù có chuyện gì xảy ra với một người, nếu bản thân mình cũng từ bỏ, vậy còn ai giúp ngươi đấu tranh nữa?

Thiên Linh Vũ không phục: "Ngươi nói thì rất nhẹ nhàng. Ngươi chưa từng gặp phải tình huống như ta......"

Cố Tích Cửu ngắt lời hắn: "Ta đã từng là một phế vật không có một chút linh lực! Cho tới bây giờ linh lực của ta cũng không bằng ngươi! Nhưng ta chưa từng từ bỏ!"

Thiên Linh Vũ nghẹn họng nói không nên lời, trong lòng nổi lên gợn sóng ——

Đúng vậy, nữ hài tử trước mắt đã gặp những tình huống tệ hơn hắn nhiều, nàng vẫn sống hết mình, vẫn xuất sắc như thế.

Hắn là một nam hài tử chẳng lẽ không bằng một nữ hài tử?!

Cố Tích Cửu nhận thấy hắn có chút xúc động, vì thế không nói thêm gì nữa.

"Đưa tay cho ta." Cố Tích Cửu vươn tay về phía hắn.

"Làm gì?" Thiên Linh Vũ nhướng mày, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn vươn tới trước mắt, trong lòng hắn nhảy dựng, trên mặt nóng lên, theo bản năng nói một câu: "Nam nữ thụ thụ bất thân......"

Cố Tích Cửu gần như muốn gõ hắn một cái, tiểu thí hài tật xấu không ít, còn rất cổ hủ!

"Hôm nay tâm tình bổn cô nương tốt, có thể bắt mạch khám cho ngươi một chút."

Thiên Linh Vũ ngừng lại một chút, do dự không tin: "Ngươi biết chẩn mạch? Từng học y thuật?"

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Các ngươi đã nghe đồn về bổn cô nương rất nhiều, chẳng lẽ chưa từng nghe nói ta đã chữa bệnh cho người, thậm chí đánh bại cả Cổ Tích Tích?"

Thiên Linh Vũ lẩm bẩm một câu: "Ta còn tưởng rằng ngươi bất quá là mèo mù đụng phải chuột chết......"

Cố Tích Cửu: "......" Nàng hừ một tiếng đứng lên: "Nếu không tin ta, vậy thì quên đi. Chính ngươi đã bỏ lỡ cơ hội lần này, đừng hối hận!" Nàng dọn dẹp một chút muốn rời đi.

Nàng vừa mới xoay người, góc áo phía sau đã bị người kéo lấy. Nàng quay đầu lại, thấy Thiên Linh Vũ đang sợ hãi nhìn nàng, giống như một con báo nhỏ gặp nạn nhưng không biết phải làm sao, vươn móng vuốt về phía nàng lấy lòng: "Ngươi bắt mạch khám cho ta một chút đi."

......

Thiên Linh Vũ nhìn Cố Tích Cửu bắt mạch cho mình, thấy nàng khép hờ đôi mắt, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng hắn vẫn không tin tưởng nàng lắm. Tiêu cô nương nhỏ như vậy, y đạo có thể mạnh tới đâu?

Dù sao hiện tại hắn đã như thế này, không còn ôm hy vọng với chứng bệnh của mình, vì thế đợi lát nữa bất luận Cố Tích Cửu nói gì, hắn đều không sao cả, cũng không cảm thấy tổn thương.

Một lát sau, Cố Tích Cửu mở to mắt, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn hắn một lát, sau đó lại cúi người lật mí mắt của hắn ra xem ——

Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ nhẹ nhàng thoảng qua chóp mũi, trái tim Thiên Linh Vũ bỗng nhiên đập mạnh như sấm. Hắn khẩn trương nói: "Ngươi nhìn gì mà gian như vậy——

Chương 569: Nàng là phượng hoàng (1)

"Câm miệng!"

Thiên Linh Vũ không dám nói tiếp nữa, hiện tại khí thế của Cố Tích Cửu rất mạnh, hắn không dám lỗ mãng.

Cố Tích Cửu lại nhìn lớp phủ lưỡi của hắn, thậm chí còn sờ sờ sau đầu hắn, đến nỗi Thiên Linh Vũ nổi da gà.

Không phải tiểu nha đầu này thấy diện mạo tuấn mỹ của hắn, khôn ngoan lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi hắn đấy chứ?

Thôi, cho dù nàng chiếm tiện nghi hắn, hắn cũng không ghét bỏ nàng, thậm chí có cảm giác vui lòng hơn khi nàng chiếm tiện nghi hắn.

Vì thế hắn không mở miệng nói nữa, nhưng khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng nóng......

Cố Tích Cửu không chú ý tới thần sắc của hắn, nàng kiểm tra xong những chỗ nên kiểm tra, hơi cau mày.

Mạch tượng và các triệu chứng khác của Thiên Linh Vũ giống như đều là di chứng lưu lại sau khi tẩu hỏa nhập ma, trong cơ thể hắn đúng thật là có một gân mạch nhỏ bị tắc nghẽn. Mặc dù gân mạch này rất nhỏ nhưng nó lại là mấu chốt để luyện công.

Giống như dây thần kinh thị giác, nó nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng một khi bị tổn thương, đôi mắt sẽ bị mù......

Gân mạch này rất quan trọng, nhưng sau khi bị thương tổn lại rất khó chữa trị......

Quan trọng hơn là, nàng luôn có cảm giác mạch tượng và chứng bệnh của Thiên Linh Vũ gần giống với chứng bệnh của Dung Già La lúc đó, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

Khi đó Dung Già La bị trúng cổ độc, chẳng lẽ trên người Thiên Linh Vũ cũng trúng cổ gì đó?

Nhưng sau khi nàng tra xét một lúc lâu, nàng cũng không tìm ra được bệnh trạng trúng cổ độc. Rất hiển nhiên, chứng bệnh của Thiên Linh Vũ còn khó chơi hơn cả Dung Già La ——

Tuy nhiên, không phải hoàn toàn không có biện pháp ——

"Thế nào? Có phải không thể chữa khỏi hay không?" Thiên Linh Vũ thấy nàng trầm tư không nói, không nhịn được dò hỏi. Hắn ngừng lại một chút sau đó nói một câu, bộ dáng giống như không thèm để ý: "Ngươi yên tâm, ta vốn đã không ôm hy vọng gì nữa. Ngươi cứ ăn ngay nói thật là được, ta không sao."

Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, do dự nói: "Chứng bệnh này của ngươi đúng thật có chút rắc rối, nhưng không phải không cứu được. Tuy nhiên, ta chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm có thể chữa khỏi, không dám cam đoan."

"Cái gì?!" Đôi mắt Thiên Linh Vũ sáng bừng! Giọng nói cũng run lên: "Ngươi...... Ngươi nói là có biện pháp?"

"Một nửa."

Một nửa cũng được! Hắn vốn đã tuyệt vọng.

Lúc này hắn cũng quên nam nữ phân biệt, cầm lấy tay Cố Tích Cửu: "Ngươi...... Ngươi không gạt ta đấy chứ? Cần ta phải làm gì? Ngươi nói cần những tài nguyên gì......"

Cố Tích Cửu rút tay trở về, chụp ở trên vai hắn một cái: "Đừng nóng vội, cho ta thời gian tám ngày chuẩn bị, ngươi chỉ cần luyện công mỗi ngày. À, lúc đang luyện công phải chú ý cảm ứng trên người mình......" Nàng nói về pháp môn và những điểm cần chú ý khi luyện công.

Thiên Linh Vũ tất nhiên vội vàng đồng ý, hắn nóng lòng lo lắng: "Ngươi muốn chuẩn bị cái gì? Ta có thể giúp ngươi chuẩn bị, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."

Cố Tích Cửu hơi nhếch khóe môi: "Không cần, ngươi chỉ cần dựa theo phương pháp ta nói rồi luyện công là được. Đương nhiên, mỗi lần sau khi ngươi luyện công xong đều phải tỉ mỉ viết xuống tình huống ngay lúc đó cho ta. Những thứ khác cứ theo lời ta nói mà làm."

Thiên Linh Vũ gật đầu như gà mổ thóc: "Được!"

Trong mắt Cố Tích Cửu loé lên ánh sáng le lói. Tám ngày sau, nói không chừng nàng có thể lại khuấy động lên một cơn sóng mới ở Thiên Tụ Đường......

......

Toà nhà thánh tôn tu sửa cho Cố Tích Cửu rất kỳ lạ, chỉ cho phép một mình Cố Tích Cửu cùng với ba con linh sủng của nàng có thể tự do ra vào, những người khác muốn tiến vào cần phải phá bỏ tầng kết giới bên ngoài......

Kết giới do thánh tôn thiết kế, ai dám nhàn rỗi phá bỏ?

Vì thế những người khác căn bản không thể vào được.

Cố Tích Cửu ban đầu cũng không biết về nó.

Chương 570: Nàng là phượng hoàng (2)

Ngày hôm sau, nàng hẹn Thiên Linh Vũ sáng sớm tới gặp nàng để báo cáo tình huống quá trình luyện công của hắn, kết quả nàng luyện xong buổi sáng nhưng vẫn không bóng dáng tiểu tử kia.

Kinh ngạc ra ngoài, nàng nhìn thấy hắn đang xoay vòng vòng ở bên ngoài cửa lớn. Quỷ dị hơn chính là, Cổ Tàn Mặc cũng đang chờ ngoài cửa ——

Nàng vừa ra, hai người kia đều chạy tới đón.

Cổ Tàn Mặc vừa thấy nàng liền hỏi một câu: "Thánh tôn có ở đây không?"

Cố Tích Cửu nhướng mày, nhìn nhìn Cổ Tàn Mặc. Cổ Tàn Mặc nhìn qua có chút chật vật, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng quần áo sạch sẽ gọn gàng, tư thế ngay thẳng, không giống như người vừa mới bị dùng hình xong.

Đêm qua Cổ Tàn Mặc đã nhận hình phạt, chính là những hình phạt lúc trước ông ta thừa nhận.

Đó chính là những hình phạt đã dùng trên người đại ngao, ví dụ như bỏ đói, châm kim, nung đốt......

Những hình phạt này đều do đại ngao tự mình giám sát, đệ tử hình phạt đường thi hành không dám nương tay chút nào.

Sáng sớm nay đại ngao mới trở về, khi về có chút ủ rũ cụp đuôi, chứng tỏ khi chứng kiến thực hiện hình phạt, nó nhớ lại lúc đó nó đau đớn đến nỗi khóc thét. Nhưng khi Cổ Tàn Mặc chịu hình lại giống như đầu gỗ, không phát một tiếng nào ra khỏi cổ họng. Khiến đại ngao có cảm giác thất bại.

Đại ngao nói nó giám sát cũng rất mệt mỏi, vì thế sau khi trở về nó liền đi ngủ.

Ngay cả đại ngao giám sát cũng mệt mỏi như vậy, Cổ Tàn Mặc chịu hình nhìn qua vẫn rất ổn. Cố Tích Cửu cảm thấy, vị đường chủ này cũng có chút tài năng.

Đối với những người mạnh mẽ như vậy, Cố Tích Cửu tương đối bội phục, vì thế nàng không làm khó ông ta, trực tiếp nói cho ông ta biết thánh tôn không có ở đây. Đối với chuyện khi nào hắn quay về, nàng thật sự không biết......

Cổ Tàn Mặc hiển nhiên quen với việc thánh tôn xuất quỷ nhập thần, lần này ông ta tới cũng không có chuyện gì, chỉ muốn tới thỉnh an.

Hiện tại nếu thánh tôn không có ở đây, ông ta tất nhiên có thể bỏ qua điều này. Khi ông ta đang muốn rời đi, bất ngờ nghĩ tới chuyện gì đó, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thẻ bài màu đen như mực đưa cho Cố Tích Cửu, nói rằng đây là chứng nhận nàng là học sinh Thiên Tụ Đường. Với tấm thẻ này, nàng có thể đi tới chỗ hậu cần nhận tất cả những đồ dùng hằng ngày, cũng có thể đến nhà ăn để lấy đồ ăn.

Đương nhiên, hiện tại nàng là học sinh bàng thính, bữa ăn nàng nhận được sẽ giống như học sinh Lưu Vân ban.

Cố Tích Cửu đã có hết những vật dụng hằng ngày, nhưng nàng vẫn cần cơm canh, thứ này có thể trở thành thẻ cơm của nàng.

Nàng chân thành cảm tạ một tiếng rồi tiếp nhận nó, sau đó lại chân thành dò hỏi khi nào thì Cổ đường chủ sẽ đi lãnh phạt giam mình vào đại lao?

Cổ đường chủ đen mặt đáp lại nàng một câu: "Hôm nay! Bản đường chủ hôm nay chính vì chuyện này nên tới đây cáo biệt thánh tôn."

Sau khi ông ta đóng cửa đại lao, sẽ không thể tiếp tục tới thỉnh an thánh tôn......

Cố Tích Cửu mỉm cười: "Chờ thánh tôn trở về, Tích Cửu sẽ bẩm báo việc này với thánh tôn. Cổ đường chủ yên tâm lãnh phạt là được."

Cổ Tàn Mặc nhìn tươi cười trên mặt tiểu nha đầu, bỗng nhiên cảm thấy tiểu cô nương này thật sự không dễ chọc ——

Ông ta xoay người rời đi, bóng lưng kia cực kỳ bi tráng, cực kỳ hiu quạnh.

Sau khi ông ta rời đi, Thiên Linh Vũ quả thực cười nghiêng cười ngả. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cổ đường chủ luôn luôn vô cùng uy nghiêm ăn nghẹn như vậy, cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.

Đương nhiên, hắn cũng có chút đau lòng.

Rốt cuộc, Cổ đường chủ lúc trước đối với hắn thực sự không tệ, lúc hắn mới tẩu hỏa nhập ma, Cổ đường chủ đã trông hắn ba ngày ba đêm, nghe nói không rời đi chút nào.

Sau đó còn tìm thầy trị bệnh hỏi dược cho hắn, chăm hắn còn hơn cả thân lão tử nhà hắn......

Cho đến khi hắn bắt đầu bất cần đời, đánh nhau ẩu đả, sau đó trở thành học sinh có vấn đề, Cổ đường chủ đã nhiều lần khuyên bảo nhưng hắn không nghe, cũng trừng phạt hắn vài lần, sau đó thật sự không có cách nào với hắn nữa, ông ta mới hoàn toàn từ bỏ hắn ——

Chương 571: Nàng là phượng hoàng (3)

Mấy năm nay khi Cổ đường chủ nhìn thấy hắn đều giống như không thấy, hoặc là răn dạy một chút, hắn bị những học sinh khác bắt nạt cũng xem như không thấy......

Học sinh Thiên Tụ Đường không ai không sợ Cổ đường chủ, thấy ông ta đều giống như chuột thấy mèo, chỉ có Cố Tích Cửu là người khác loại, khiến Cổ đường chủ giống như bị đá tới một tấm sắt lớn.

Bởi vì Thiên Linh Vũ không vào trong sân được, vì thế Cố Tích Cửu đã đưa ra thời gian gặp hắn mỗi sáng, nhân tiện cùng đi tới nhà ăn dùng bữa sáng.

Nhà ăn Thiên Tụ Đường quả nhiên rất cao lớn, được chia thành hai tầng.

Tầng một là nơi của học sinh Tử Vân ban ăn cơm, tầng hai là nơi ăn cơm của học sinh Lưu Vân ban.

Đồ ăn ở tầng một phong phú, trên trời dưới biển không gì không có. Có những thứ ngươi không thể nghĩ ra được, không có thứ gì ngươi không thể ăn, thậm chí có một số linh thịt linh dược làm thành đồ ăn, rất có ích đối với luyện công.

Tầng hai chỉ có hai ba quầy bán đồ ăn nhỏ, trong đó thực phẩm đồ ăn rất bình thường, chủng loại cũng rất ít.

So sánh với tầng một, quả thực là trên trời dưới đất.

Đương nhiên, học sinh Lưu Vân ban cũng có thể ăn đồ ăn ở tầng một, nhưng cần phải dùng linh thạch để mua, trong khi muốn kiếm linh thạch cần phải thực hiện các nhiệm vụ khác nhau trong Thiên Tụ Đường......

Linh thạch cực kỳ khó kiếm, học sinh Lưu Vân ban thường phải làm nhiệm vụ như con ong mật trong vòng mười ngày, toàn bộ linh thạch kiếm được chỉ đủ mua hai món đồ ăn ở tầng một.

Trong khi học sinh Tử Vân ban dù ăn bất luận thứ gì cũng không cần phải mua, trực tiếp lấy dùng là được.

Đương nhiên, cũng có giới hạn, tránh cho học sinh Tử Vân ban có lòng tốt, trộm đưa đồ ăn cho học sinh Lưu Vân ban.

Học sinh Lưu Vân ban hoàn toàn cần phải tự lực cánh sinh, cần thứ gì đều phải tự mua sắm.

Cơm canh cần phải mua, linh dược cần phải mua, chi phí ăn mặc cũng cần tự mình thu xếp, vì thế học sinh Lưu Vân ban nói chung sống rất khó khăn......

Điều khó khăn hơn chính là, học sinh ở đây ngoại trừ làm một số nhiệm vụ đặc biệt, ngày thường không được phép ra khỏi cửa, vì thế cho dù đồ ăn không ngon cũng chỉ có thể ăn ở đây.

Hơn nữa mỗi lần còn phải đi ngang qua lầu một, dưới sự chú ý của học sinh Tử Vân ban đi lên lầu hai ăn cơm ——

Đối với học sinh Lưu Vân ban mà nói, mỗi lần tới nhà ăn để ăn cơm đều là một loại dày vò đặc biệt, giống như đi dạo trên phố, bị học sinh Tử Vân ban chỉ chỉ trỏ trỏ......

Vì thế lần này Cố Tích Cửu tới ăn cơm, cũng nhận được sự chú ý như thế.

Nàng thậm chí còn nhận được sự chú ý trầm trọng hơn so với học sinh Lưu Vân ban bình thường khác.

Không có biện pháp, nàng quá nổi danh!

Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở đây, tất nhiên toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người nàng.

Khoảnh khắc Cố Tích Cửu đi theo Thiên Linh Vũ bước vào nhà ăn, lập tức nhận được vô số ánh mắt giống như lễ rửa tội, tất nhiên cũng có thể nghe thấy những giọng nói thì thầm của những học sinh đó, cùng với những tiếng cười khúc khích.

Những lời nói đó tất nhiên không hay ho gì, tiếng cười cũng là cười nhạo......

Chẳng hạn như, "Thì ra nàng chính là Cố Tích Cửu, cho dù là môn nhân thánh tôn, vào đây cũng phải tuân theo quy củ nơi này."

"Sao nàng lại quậy với Thiên Linh Vũ như thế? Đây thật đúng là cá tìm cá, tôm tìm tôm, con cóc tìm cóc."

Những lời nói như thế thỉnh thoảng bay ra, quanh quẩn tới lỗ tai nàng.

Cũng may, Cố Tích Cửu sớm đã quen với những loại ánh mắt thế này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên giống như đang đi dạo ở vùng ngoại ô.

Thiên Linh Vũ cuối cùng không nhịn được, ánh mắt đảo xuống phía dưới, lạnh lùng mở miệng: "Cố Tích Cửu còn chưa tham gia thí nghiệm, nàng có thể sẽ tiến vào Tử Vân ban! Cóc cóc cóc cái gì, bản lĩnh của nàng rất lớn! Nàng là phượng hoàng, có bản lĩnh của phượng hoàng......"

Chương 572: Nàng là phượng hoàng (4)

Hắn nói với giọng không nhỏ, quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh, nhưng đổi lại chính là càng có thêm nhiều cười nhạo khinh thường.

Không có người nào đứng lên phản bác, cũng không có người đáp lại lời của hắn. Những người này căn bản phớt lờ Thiên Linh Vũ.

Thậm chí có người còn cười ha ha châm chọc: "Ha ha, phượng hoàng, ha ha ha, thật sự là phượng hoàng......"

Thiên Linh Vũ tức giận đến nỗi khuôn mặt tuấn tú xanh mét, hắn còn muốn nói nữa, bàn tay Cố Tích Cửu đã nhấn một cái ở trên đầu vai hắn, thờ ơ nói: "Không cần lãng phí miệng lưỡi? Đi thôi."

Nàng nhìn lướt qua người đang pha trò kia, đúng là Thiên Linh Thiên ——

Khi nàng đang chuẩn bị đi lên lầu, đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếp theo mọi người trong đại sảnh đều đứng lên.

"Yến Trần sư huynh!"

"Yến Trần sư huynh tới rồi......"

"Yến Trần ca......"

Đủ loại chào hỏi tràn ngập màng nhĩ.

Cố Tích Cửu đảo mắt qua, nhìn thấy trước cửa đại sảnh có một vị thiếu niên đứng đó, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng, ngay cả đồng phục Tử Vân ban cũng có vẻ đẹp đẽ xuất sắc hơn nhiều so với những thiếu niên khác, đúng là thiếu niên thiên tài, thần thoại của Tử Vân ban, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến linh lực cấp 8.

Trước những lời đón chào nồng nhiệt của chúng đồng tu, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bước vào nhà ăn.

Không biết vì sao, ánh mắt hắn chuyển về phía Cố Tích Cửu.

Hắn thoáng nhìn qua Cố Tích Cửu, đảo qua Thiên Linh Vũ, sau đó đi thẳng tới bàn ăn của hắn.

Trong nhà ăn này, có một vị trí luôn được dành riêng cho hắn.

Đôi mắt Cố Tích Cửu chợt loé. Yến Trần dường như có chút thù địch với nàng, có lẽ đã nghe những lời đồn đó ——

Bước chân Cố Tích Cửu không dừng lại, cùng Thiên Linh Vũ lên lầu. Không có nhiều học sinh ở trên lầu hai, hơn nữa mỗi người đều ủ rũ chán nản, giống như sương phủ ở trên cà tím.

Mọi người ăn rất nhanh, ăn no rồi chạy chóng nhanh đi, căn bản không ở lại hàn huyên.

Thiên Linh Vũ sợ Cố Tích Cửu không chịu nổi điều này, nói thẳng: "Tích Cửu, sau này ngươi đừng đến đây ăn nữa, ta sẽ nghĩ cách đưa cơm tới cho ngươi."

Cố Tích Cửu chỉ cười cười: "Không sao, vài câu nhàn thoại mà thôi, không có gì đáng giá."

Nàng thong thả ung dung ăn cơm, vốn dĩ muốn mang về một ít cơm về cho đại ngao.

Nhưng người trong nhà ăn nói với nàng, cơm canh ở đây mỗi người đều có thời gian và định lượng, không cho phép mang ra bên ngoài. Nếu muốn mang đi, trừ phi nàng phải dùng linh thạch để mua ——

Vì thế Cố Tích Cửu hai tay trống trơn đi xuống.

Nàng lại đã trải qua một vòng ánh mắt như rửa tội của học sinh lầu dưới, thậm chí Yến Trần cũng nhìn thoáng qua về phía nàng......

Cố Tích Cửu lúc ra về, thoáng để ý tới ánh mắt của bọn họ một chút.

Ánh mắt của những người này nhìn nàng, giống như đang nhìn một kỹ nữ đầy mưu mô ——

Có lẽ những tin đồn nàng nghe được ở sau núi sớm đã được lan truyền khắp toàn bộ Thiên Tụ Đường, nàng hoá thân thành kỹ nữ đầy mưu mô, ỷ vào tên tuổi của thánh tôn làm xằng làm bậy, cáo mượn oai hùm, thậm chí câu dẫn quyến rũ người ——

Chậc chậc, nghe những lời đàm luận của bọn họ, bản thân nàng cũng có chút cảm giác mình giống như cáo mượn oai hùm, thái giám mượn danh lão Phật gia.!

Nàng búng móng tay một chút, xem ra có người chỉ vì muốn đuổi nàng đi, thật sự đã cố gắng hết sức!

Nàng suy nghĩ một chút, với tư chất hiện tại của nàng cùng với thành kiến của Cổ đường chủ đối với nàng, khả năng nàng tiến vào Lưu Vân ban sẽ khó hơn một chút.

Vào lớp nào không quan trọng với nàng, nhưng nàng rất để ý tới vấn đề cơm canh không tốt.

Nàng không muốn quanh năm gặm rau xanh củ cải ở đây! Vì thế nàng cần phải dựa vào chính mình ——

Linh thạch, nàng muốn kiếm linh thạch!

Làm nhiệm vụ kiếm linh thạch quá chậm. Nàng phải gặm cuốn sách vĩ đại kia của thánh tôn, không có nhiều thời gian như vậy. May mắn thay, từ trong miệng Thiên Linh Vũ, nàng còn biết một cách khác để kiếm linh thạch, đó chính là thu thập dược thảo rồi bán. Đương nhiên, nếu mình có thể chế tạo ra đan dược, bán thành phẩm đan dược càng tốt......

Xem ra sau này nàng cần phải nghĩ cách nào đó trong phương diện này. Đương nhiên, nàng cũng phải tìm cách nhân tiện giải quyết chuyện của Thiên Linh Vũ ——

Chương 573: Nàng là phượng hoàng (5)

Một ngày nọ, không biết từ đâu lan truyền ra một lời đồn ở trong Thiên Tụ Đường.

Nói rằng Cố Tích Cửu có cách chữa khỏi cho Thiên Linh Vũ......

Tin tức này giống như một cơn lốc, khuếch tán từ trên xuống dưới khắp Thiên Tụ Đường. Tin tức này lúc đầu được truyền bá ở Lưu Vân ban, sau đó truyền tới Tử Vân ban, thậm chí nhóm đạo sư phía trên cũng nghe được lời đồn này......

Phản ứng đầu tiên khi mọi người nghe thấy tin tức này chính là —— lời đồn! Tuyệt đối là lời đồn!

Rốt cuộc, sự tình Thiên Linh Vũ năm đó, từ trên xuống dưới Thiên Tụ Đường đều biết, hiện tại hắn chính là một cây phế tài luyện công, không có thuốc nào cứu được loại này.

Hiện tại Cố Tích Cửu vừa mới tới, một tiểu nha đầu sẽ có bản lĩnh này?

Sao có thể?! Năm đó bệnh của Thiên Linh Vũ đã có những người xưng là thánh y xem qua, tất cả đều nói không thể trị được, Cố Tích Cửu sao có thể làm được?

Lừa dối! Cố Tích Cửu là một kẻ đại bịp?!

Nàng lừa dối Thiên Linh Vũ, khiến hắn làm trâu làm ngựa kết giao bằng hữu với nàng......

Vì thế, khi Cố Tích Cửu lại đi tới nhà ăn, những ánh mắt nhìn nàng càng nhiều, có tò mò, có nghi ngờ, nhưng có rất nhiều ánh mắt chán ghét, giống như nhìn thấu sự khôn ngoan vốn có của nàng.

Ánh mắt nhìn nàng giống như kỹ nữ đầy mưu mô càng nhiều.

Trong khi đó, ánh mắt rơi ở trên người Thiên Linh Vũ lại là thương hại, hoặc là giống như nhìn một kẻ ngu ngốc sắp bị mắc mưu ——

Cố Tích Cửu thật ra vẫn bình chân như vại, một ngày ba bữa tới nhà ăn, mỗi lần còn cùng tới với Thiên Linh Vũ. Dưới những ánh mắt xét nét như lễ rửa tội như thế, nàng vẫn tiêu dao lười nhác, trời quang trăng sáng.

Khiến vô số người ngứa răng.

Cuối cùng có người không thể nhìn tiếp ——

Cố Tích Cửu nhìn Yến Trần đột nhiên chặn dường trước mặt, nhướng mày: "Yến công tử có việc gì thế?"

Lúc đó nàng và Thiên Linh Vũ đang định lên lầu, trong khi Yến Trần đang bị những học sinh khác như những vì sao vây quanh chào hỏi ở nơi đó. Hắn bỗng nhiên tách mọi người ra, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người Cố Tích Cửu.

Yến Trần là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, không dễ dàng nói chuyện với người khác, đặc biệt là nữ tử.

Thiên Tụ Đường vẫn có hàng chục nữ học sinh, những nữ học sinh đó tất nhiên cũng là tâm cao khí ngạo, nhưng ở trước mặt Yến Trần, một đám lại thuận theo giống như cừu con, nữ tử thích hắn trong đó chiếm hai phần ba, vì thế gần như hắn đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm, là đối tượng để nhóm nữ tử truy đuổi.

Hắn lười nói chuyện với các nàng, trừ phi cần thiết phải giao lưu, hắn căn bản sẽ không nhiều lời với các nàng.

Hiện tại đoá hoa cao ngạo lạnh lùng này bỗng nhiên ngăn Cố Tích Cửu lại, đám nữ tử ở đây hầu như đều nhìn thẳng mắt, trong khi nam học sinh lại mang biểu tình nhìn xem náo nhiệt.

Cố Tích Cửu không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như người ngăn nàng lại chỉ là một người qua đường.

"Cố Tích Cửu, Thiên Linh Vũ bất luận như thế nào cũng là đệ tử Thiên Tụ Đường, là đàn em của Yến mỗ, ngươi hãy cách hắn xa một chút!" Yến Trần rốt cuộc mở miệng, giọng nói lạnh như băng tuyết.

Cố Tích Cửu nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu: "Kỳ lạ, vì sao ta phải cách hắn xa một chút? Nếu ta không nhầm, ta và hắn sau này sẽ là đồng tu, giữa đồng tu không phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Ta và hắn làm bạn, thân hơn một chút thì sao?"

Thiên Linh Vũ có chút sợ hãi Yến Trần, hắn khụ một tiếng nói: "Yến sư huynh, ta và Tích Cửu rất hợp nhau......"

Yến Trần không để ý đến hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Cố Tích Cửu, giống như nhìn một con sói xám muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ: "Cố Tích Cửu, ta biết ngươi đang có ý định gì, nhưng Thiên Linh Vũ không phải là đối tượng cho ngươi tính kế! Hắn đã...... như thế, ngươi còn nhẫn tâm khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn?"

Chương 574: Nàng là phượng hoàng (6)

Cố Tích Cửu cười: "Ồ, ta đang có ý định gì? Ngươi thử nói xem?"

Yến Trần hơi cau mày, hắn còn chưa kịp nói lời nào, Thiên Linh Thiên phía sau hắn đã không chịu nổi mở miệng: "Ngươi có ý định gì, chẳng phải người qua đường đều biết hay sao? Ở đây ngươi chỉ là cái bóng, cho nên đã lôi kéo Linh Vũ làm bằng hữu của ngươi, còn cố ý tung tin nói rằng có thể trị bệnh cho hắn, cho hắn có một tia hy vọng, khiến hắn bán mạng cho ngươi......"

Cố Tích Cửu khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười: "Có lẽ ta thật sự có thể trị bệnh cho hắn thì sao?"

Thiên Linh Thiên cứng người, cười lạnh: "Sao có thể?! Bệnh của Linh Vũ là di chứng của tẩu hỏa nhập ma để lại, căn bản không trị được! Nếu như có thể trị được, một năm trước hắn đã được trị khỏi, làm gì phải kéo dài tới hiện tại?"

Thiên Linh Thiên lại liếc mắt nhìn Thiên Linh Vũ một cái: "Mặc dù ta không vừa mắt hắn, nhưng đó là vì ta thấy hắn đi không đúng đường, muốn kích thích hắn chăm chỉ tu luyện, tránh cho hắn hoàn toàn trở thành phế vật. Ta đã tìm mọi cách khiêu thích hắn, nhưng không đành lòng dùng chuyện này để trách móc hắn!"

Hắn ta nói rất hiên ngang lẫm liệt, giống như bất cứ chuyện gì hắn ta làm đều là vì tốt cho chủ nhân cũ Thiên Linh Vũ.

Thiên Linh Vũ đỏ mặt, há mồm dường như muốn phản bác gì đó, nhưng bàn tay Cố Tích Cửu đã nhấn một cái ở trên vai hắn, khúc khích cười nói: "Đừng chấp nhặt với một gia nô, tránh làm mất giá của ngươi."

Thiên Linh Vũ không nói gì, Thiên Linh Thiên tím mặt. Hắn ta nắm tay: "Ngươi nói gì vậy?!" Không khí lạnh quanh thân hắn ta dâng lên, giống như ngay sau đó sẽ chém ra một quyền trí mạnh vào Cố Tích Cửu!

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Như thế nào? Ta nói sai rồi? Ngươi chưa từng làm gia nô cho Thiên Linh Vũ?"

Thiên Linh Thiên: "...... Ta......" Hắn ta không thể phủ nhận được giai đoạn lịch sử đó. Rốt cuộc, nơi này có hơn một nửa người đều biết tới, chẳng qua trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng chưa bao giờ nhắc tới mà thôi.

Hiện tại đột nhiên bị Cố Tích Cửu hỏi thẳng trước mặt, quả thực giống như tát thẳng vào mặt hắn ta một cái, khiến hắn ta tức giận đập cửa: "Ngươi...... Ngươi...... cho dù đã từng làm thư đồng của hắn thì như thế nào? Ở đây chỉ dựa vào bản lĩnh, bất kể thân phận trong quá khứ! Ta ở Tử Vân ban, hắn chỉ có thể ở Lưu Vân ban, ta mạnh hơn nhiều so với hắn, thân phận cũng cao hơn hắn......"

"Xem ra hắn gặp nạn ngươi rất hả giận." Cố Tích Cửu cười khẽ: "Vậy mà vừa rồi còn nói có vẻ chính nghĩa như vậy làm gì? Không thấy ghê tởm sao?"

Thiên Linh Thiên: "......"

Hắn ta nắm chặt tay lại, quần áo quanh thân tung bay dù không có gió.

"Như thế nào, bị ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi nên thẹn quá hoá giận? Muốn đánh ta?" Cố Tích Cửu tiến lên một bước.

"Ngươi ——" Thiên Linh Thiên máu nóng tràn lên đỉnh đầu, đang muốn đánh nàng, Cố Tích Cửu một lần nữa mở miệng, chỉ nói hai chữ: "Thánh tôn......"

Thiên Linh Thiên giống như một quả bóng căng đầy không khí đột nhiên bị kim đâm một chút, cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Toàn bộ đại sảnh cũng đột nhiên yên tĩnh, cùng nhìn về phía cửa.

Kết quả —— không nhìn thấy gì, cửa căn bản không có bóng dáng thánh tôn.

Cố Tích Cửu lại hộc ra hai chữ phía sau: "Không tới."

Mọi người: "......"

Thiên Linh Thiên cảm thấy mình sắp hộc ra máu! Rất muốn một quyền chém đánh cho nha đầu đáng giận này thành cái bánh nhân thịt, nhưng vẫn không dám ——

"Cố Tích Cửu, ngươi kiêu ngạo như vậy chẳng qua vì......" Hắn ta tức giận đến nỗi run môi.

"Bởi vì thánh tôn che chở ta nha." Cố Tích Cửu giúp hắn ta nói tiếp, một đôi con ngươi cong lên giống như ánh trăng.

Thiên Linh Thiên: "......"

Mọi người vốn cho rằng Cố Tích Cửu sẽ tức giận phủ nhận, không ngờ nàng lại nói ra một câu như vậy, đột nhiên cảm thấy tam quan đều đổi mới ——

~~~Hết chương 574~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia