ZingTruyen.Asia

Doc Phi O Tren Ta Vuong O Duoi

Chương 411: Sống chết cùng nhau (2)

Khi Tư Thẩm công tử mở mắt ra thì dường như rất hoảng sợ, đôi chân hơi co lại về phía sau: "Ngươi...... đang làm gì vậy?"

Cố Tích Cửu còn đang nắm cẳng chân của hắn, không hề ngẩng đầu lên: "Đừng nhúc nhích! Thoa dược cho ngươi, sắp xong rồi."

Nàng cúi đầu xuống, hắn nhìn chằm chằm trên mái tóc đen mềm mại của nàng, ánh mắt mơ hồ có chút phức tạp.

Có lẽ nàng không nhận ra hắn. Hắn chỉ là người xa lạ mà nàng từng gặp mặt hai lần. Tuy nhiên, vừa rồi hắn ôm cánh tay nàng hay quấn lấy nàng, nàng dường như không hề chống cự, lúc này thậm chí còn lột một ống quần của hắn ra, thoa được cho hắn, không hề cảm thấy khó xử chút nào......

Trong lòng nàng có phải không có khái niệm nam nữ hay không?

Nếu như đổi thành một nam tử khác quấn lấy nàng như vậy, có phải nàng cũng không phòng bị như vậy hay không?

Đôi mắt của hắn sắc bén, nhưng lời nói ra lại vừa mềm mại vừa có chút bối rối: "Chúng ta...... nam nữ thụ thụ bất thân."

Cố Tích Cửu thành thạo giúp hắn xử lý xong miệng vết thương, tiện tay kéo ống quần hắn xuống, không chút để ý đáp lại hắn một câu: "Sự tình khẩn cấp, ta không để ý, ngươi để ý làm gì?"

"Sao lại không để ý? Thanh danh nữ tử quan trọng nhất. Ta cảm thấy ta nên chịu trách nhiệm với ngươi." Tư Thẩm hiên ngang lẫm liệt nói.

Cố Tích Cửu kéo kéo khóe môi: "Đừng! Nếu chỉ vì xem vết thương trên chân nam nhân, người đó đều phải chịu trách nhiệm với ta, ta đây phải gả chồng cả ngàn lần rồi!"

Tư Thẩm sững sờ một lúc: "Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu chân nam nhân?"

"Vô số, đếm không hết, không có một trăm cũng có 80." Cố Tích Cửu vẫn nói với giọng nhẹ nhàng bâng quơ như cũ.

Tư Thẩm: "......"

Cố Tích Cửu ngồi dậy, quan sát sắc mặt hắn một chút: "Độc gần như đã biến mất, nhưng trên người có lẽ còn có một chút tàn độc, vì thế sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Qua nửa canh giờ nữa dược hiệu mới có tác dụng, lúc đó sẽ không sao."

Tư Thẩm: "......" Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi thật sự không thèm để ý?"

Cố Tích Cửu nhướng mày, vỗ vỗ vai hắn: "Không có gì phải bận tâm. Yên tâm, ta căn bản không xem ngươi là nam nhân, vì thế không cần lo lắng ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm."

Tư Thẩm đột nhiên kéo tay nàng lại, Cố Tích Cửu trực tiếp té ngã vào trong lòng ngực của hắn. Hắn lập tức cúi đầu hôn môi của nàng ——

Môi hắn còn chưa chạm đến môi nàng, chỗ cổ đột nhiên lạnh lẽo, một con dao nhỏ đang nằm ngang ở đó. Giọng nói của Cố Tích Cửu còn lạnh hơn cả con dao: "Nếu còn lộn xộn lần nữa, ta có thể nhận ra ngươi nhưng dao nhỏ của ta sẽ không nhận ra ngươi!"

Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng dán lên da thịt hắn, nếu hắn hơi nghiêng về phía trước một chút, chỉ sợ cổ sẽ bị cắt đứt.

Thì ra nàng vẫn có giới hạn, không để người khác lợi dụng mình.

Trong mắt Tư Thẩm dường như có ý cười: "Đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi?"

"Ta có thể trả ân cứu mạng của ngươi, thậm chí có thể mất mạng vì ngươi, nhưng không bao gồm việc ngươi có thể lợi dụng ra. Nếu ngươi vẫn tiếp tục động tay động chân, ta không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì với ngươi!" Cố Tích Cửu ăn ngay nói thật.

Tư Thẩm hơi chớp chớp mắt, dừng lại một lát rồi mỉm cười, chủ động buông nàng ra, lui về phía sau một chút: "Xin lỗi, mạo phạm." Hắn khôi phục lại là một công tử nhẹ nhàng.

Nữ tử này rất thẳng thắn, dứt khoát sảng khoái. Hắn dường như càng thích nàng hơn......

Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, người này đang thử nàng sao?

Nàng không nói chuyện nữa, quay người lại đi xử lý hai con rết sát thủ vừa rồi.

Nội đan của loại rết sát thủ chính là dược liệu cực kỳ quý hiếm, đặc biệt là hai con rết thành tinh này, đoán chừng chúng đã tu luyện trên 500 năm, nội đan của chúng càng thêm hiếm có.

Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình lần này cũng xem như có lời.

Chương 412: Sống chết cùng nhau (3)

Nguy hiểm luôn luôn rình rập, xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Thậm chí không hề có dấu hiệu nào!

Khi đó Cố Tích Cửu vừa mới lấy ra hai viên nội đan của con rết sát thủ, trong lúc vô ý đã làm rơi một viên trong đó xuống mặt đất. Ngũ hành của nội đan kia thuộc Hỏa, khi rơi xuống đất thì đột nhiên chợt lóe, phát nổ!

Cố Tích Cửu thực sự hoảng sợ!

Còn chưa chờ nàng nhặt nội đan lên, đất dưới chân bỗng nhiên tách ra. Dưới chân Cố Tích Cửu trống rỗng, cả người trực tiếp ngã xuống!

Nàng lắp bắp kinh hãi, mặc dù hoảng hốt nhưng không hoảng loạn. Nàng liên tiếp đánh song chưởng ra phía bên ngoài, chỉ cần bắn trúng vách động là có thể khiến mình rơi xuống chậm lại, tiện đà ổn định thân mình rồi sẽ bay lên.

Nhưng sau khi nàng đánh chưởng xong thì trong lòng ớn lạnh. Bốn phương tám hướng nàng đều đánh ra một chưởng, không ngờ không có một chưởng nào đụng tới vách động. Những chưởng lực đó dường như rơi vào trong hư không, hoàn toàn không có chỗ chịu lực......

Tại sao lại như vậy?!

Cái động bỗng nhiên tách ra này lớn bao nhiêu?

Nàng vừa mới nghĩ như thế, trên đỉnh đầu đã truyền tới một tiếng kêu to: "Ta tới cứu ngươi!"

"Vù", gió mạnh thổi trên đỉnh đầu, hình như có một người cũng đang rơi xuống!

Người nọ rõ ràng tốc độ nhanh hơn nàng, chớp mắt đã đuổi kịp nàng. Cố Tích Cửu chỉ kịp vội vàng nghiêng đầu, người nọ đã ngã xuống bên cạnh nàng......

Người này thật ra rất thông minh, trong khi rơi xuống đã ôm lấy eo nàng......

Hai người giống như hoà làm một rơi xuống phía dưới, Cố Tích Cửu còn chưa kịp tránh khỏi hắn, cả người đã rơi xuống đáy......

"Bịch!" Một âm thanh vang lên, hai người lăn trên mặt đất. Lần này, Tư Thẩm đã làm tấm đệm thịt một lần, bị Cố Tích Cửu rơi xuống trên người, kêu lên một tiếng......

Hắn ôm nàng rất chặt, điều đó tạo ra lực đạo giảm xóc cực lớn, vì thế Cố Tích Cửu không hề bị thương, hoàn hảo không hao tổn gì, chẳng qua hiện tại ngực nàng đang đúng vào thời điểm phát dục, cực kỳ mẫn cảm. Sự va chạm này cũng khiến ngực của nàng đập vào ngực của hắn. Ngay lập tức một cơn đau kỳ lạ không rõ ràng xuất hiện, khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng vốn định sau khi rơi xuống mặt đất sẽ chống hai tay để nhảy dựng lên, nhưng kết quả cánh tay mềm nhũn. Vì thế, nàng lại nằm ở trên người hắn......

Trong hang động ngầm vô cùng tối tăm, chỉ có một màu đen thuần tuý! Cố Tích Cửu có thị lực tốt như vậy cũng không nhìn rõ thứ gì......

Nàng thậm chí thấy không nhìn thấy rõ khuôn mặt Tư Thẩm gần trong gang tấc......

Nàng chỉ có thể cảm thấy hơi thở của hắn có chút nặng nề.

Hắn không đến mức bị thương, đúng không?

Cố Tích Cửu theo bản năng dò tìm cổ tay của hắn, không ngờ không thể sờ đến tay hắn, ngược lại khẽ chạm ở trên môi hắn......

Nàng cứng đờ, giọng nói của Tư Thẩm vang lên ở dưới người nàng: "Ngươi định...... nằm ở trên người ta bao lâu?"

Giọng nói từ tính giống như xương cốt quý báu đánh vào lẫn nhau, mơ hồ mang theo một chút ý vị.

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng nhảy dựng lên, hai má hơi ửng hồng trong bóng tối, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh: "Ngươi nói chuyện lớn như vậy, chắc hẳn không bị thương. Sao ngươi lại rơi xuống đây?"

Nàng rõ ràng nhớ rõ, hắn đứng cách mặt đất nứt ra khá xa. Nếu hắn muốn né tránh vẫn rất dễ dàng.

"Nếu đã là đồng bạn, tất nhiên phải đồng cam cộng khổ, sống chết cùng nhau. Ta là nam nhân, có nghĩa vụ bảo vệ nữ nhân. Nếu ngươi rơi xuống, ta khẳng định cũng sẽ nhảy xuống."

Tư Thẩm hiên ngang lẫm liệt nói, trong khi nói chuyện hắn cũng đã ngồi dậy, nhưng dường như đụng phải chỗ bị thương nào đó nên rên nhẹ một tiếng.

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng không nhịn được nổi lên hắc tuyến, có chút bối rối.

Mặc dù người này có chút mạo phạm, nhưng vẫn là một nhân vật có trách nhiệm, khiến nàng không đành lòng đá hắn đi.

Nàng luôn cảm giác hắn có chút thần bí. Khi hắn đi theo bên người, nàng giống như một con hổ hung dữ biến thành một con mèo ngoan......

Khiến thần kinh của nàng căng thẳng một cách không thể hiểu được.

Nàng nhìn nhìn xung quanh: "Đây là đâu?"

Chương 413: Sống chết cùng nhau (4)

Tư Thẩm thở dài: "Dung Già La không nói với ngươi, ở trong rừng rậm hắc ám, không được tạo ra vụ nổ nào hay sao?"

Cố Tích Cửu dừng lại một lát, nghi ngờ hỏi: "Nếu xảy ra vụ nổ sẽ như thế nào?"

"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ giống như ở trên núi tuyết, khi có một tiếng động lớn sẽ khiến tuyết lở. Trong rừng rậm hắc ám, vụ nổ sẽ khiến đất nứt ra, khiến người ngã xuống khe hở!"

Cố Tích Cửu: "......" Dung Già La quả thật không nói với nàng điều này, nhưng với tính cách của Dung Già La, hắn có lẽ sẽ không giấu nàng chuyện này. Rất có khả năng, hắn cũng không biết."

Nàng bỗng nhiên giống như nhớ tới điều gì, trong lòng trầm xuống!

Trước khi tiến vào rừng rậm hắc ám, Vân Thanh La muốn đưa cho nàng mấy cái phù chú sấm sét, nhưng đã bị Đế Phất Y trực tiếp chắn trở về.

Lúc ấy nàng cảm thấy Đế Phất Y đang cố ý chỉnh nàng. Bây giờ nghĩ lại, Đế Phất Y thật ra đã may mắn giúp nàng ngăn chặn nó. Nếu không, nàng sớm đã phóng mấy cái phù chú sấm sét để dọa đám hung thú tới lui ùn ùn không dứt!

Chẳng lẽ hắn ngăn cản Vân Thanh La là vì muốn tốt cho nàng?

Vân Thanh La rốt cuộc có biết luật lệ này của rừng rậm hắc ám hay không?

Nàng ta đưa phù chú sấm sét cho nàng, có phải vì lòng dạ khó lường? Hay là có lòng muốn làm chuyện xấu?

Cố Tích Cửu nhíu mày suy tư.

"Này, tiểu Tích Cửu, hiện tại không phải là lúc xuất thần. Ngươi nên tìm đường nhanh chóng chạy ra ngoài trước." Tư Thẩm ngồi ở nơi đó mở miệng.

Cố Tích Cửu thuận miệng trả lời một câu: "Không phải ngươi nói, ngươi là nam nhân có trách nhiệm hay sao? Chuyện tìm đường không phải nam nhân nên làm hay sao?"

Tư Thẩm thở dài: "Được thôi, tiểu nha đầu, xem như ngươi có lý!" Hắn muốn đứng lên, nhưng bỗng nhiên cả người loạng choạng, gần như sắp ngã. Cố Tích Cửu sớm đã có đề phòng, giơ tay đỡ lấy hắn: "Có chuyện gì vậy?"

Trong khi nói chuyện, nàng đã yên lặng tra xét mạch môn của hắn một chút, ngay lập tức có chút áy náy. Có vẻ như nàng thật sự đã khiến hắn bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ!

"Tức ngực, cổ họng hơi ngọt......" Tư Thẩm nói giọng rầu rĩ, ra vẻ kiên cường: "Nhưng không sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."

Thân mình cao lớn đĩnh bạt của hắn nửa dựa vào trên người Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu trông có vẻ nhỏ nhắn khi ở bên cạnh hắn.

Thân thể hai người tiếp xúc nhau, có thể ngửi được hơi thở của nhau.

Cố Tích Cửu đặt hắn ở một tảng đá màu xanh nhô lên: "Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước." Nàng lại đưa qua một viên được cho hắn: "Ăn thứ này vào, ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn một chút. Chờ ngươi đỡ hơn chúng ta lại đi."

Tư Thẩm: "......"

Hắn thở dài: "Tiểu nha đầu, ngươi thật vô tình! Ta cho rằng ngươi sẽ đỡ ta đi."

"Tiểu nha đầu đại nha đầu cái gì, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu!" Cố Tích Cửu rốt cuộc mở miệng sửa đúng hắn.

Tư Thẩm này nhìn qua chỉ khoảnh mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút trẻ con. Rõ ràng hắn vẫn là một hài tử, vậy mà cứ mở miệng ra liền gọi nàng là tiểu nha đầu!

"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?"

"Gọi thẳng tên của ta là được."

"Không được! Gọi cả tên lẫn họ thì quá xa cách."

"Vậy ngươi gọi ta là Tích Cửu?" Cố Tích Cửu nhường một bước.

Tư Thẩm lại lắc đầu: "Những người khác cũng gọi ngươi như vậy, ta không thích giống như người khác!"

Gia hỏa này cầu kỳ vậy sao?

Cố Tích Cửu nói không nên lời, không muốn tranh cãi với hắn về chuyện này: "Vậy tùy ngươi thích gọi gì thì gọi."

"Tiểu Tích Cửu?"

Cố Tích Cửu run lên.

"Tiểu Cửu Cửu?"

Cố Tích Cửu lại run lên! Cuối cùng không nhịn được nói: "Ta từng có một nhũ danh gọi là A Sanh, ngươi có thể gọi ta tên này."

"A Sanh...... Sanh Sanh, Sanh bảo bối......" Tư Thẩm bắt đầu tự động kéo dài...

Cố Tích Cửu có một loại xúc động muốn đá hắn một chân!

"Gọi ta là A Sanh, hoặc gọi tên của ta. Nếu còn thêm sửa lung tung, ta sẽ đá bay ngươi!" Cố Tích Cửu hung tợn uy hiếp hắn.

Chương 414: Ngươi sẽ không bỏ rơi ta? (1)

"Được thôi, vậy thì A Sanh."

Hắn đưa tay ra với nàng: "Đỡ ta lên, cùng nhau đi tìm đường?"

Cố Tích Cửu dùng câu mà hắn đã từng nói với mình: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Tư Thẩm: "......"

Hắn buồn rầu nói: "Nếu ta cần nghỉ lâu hơn thì làm sao bây giờ?"

"Vậy thì chờ thêm một lúc." Cố Tích Cửu thuận miệng trả lời.

Vì thế Tư Thẩm không còn lời nào để nói.

Trong khi nói chuyện, Cố Tích Cửu đã sờ soạng tra xét xung quanh một vòng, trong lòng trầm xuống!

Xung quanh không có biên giới, ngoại trừ mặt đất dưới chân, bốn phía đều trống rỗng, căn bản không có vách đất vách đá cản trở......

Nàng và hắn giống như hai con kiến nhỏ rơi xuống một thung lũng bao la, căn bản không có đường biên.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối.

Trong lòng nàng yên lặng tính toán độ sâu rơi xuống. Một lát sau, nàng thở dài. Nàng và hắn có lẽ đã xuống phía dưới 100 mét!

Không thể bò lên, chỉ có thể đợi lát nữa thuấn di một chút xem sao.

Tư Thẩm dường như nhận ra ý định của nàng, đột nhiên nhấc tay lên kéo lấy góc áo nàng: "Ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?"

Cố Tích Cửu lắc đầu: "Sẽ không, đợi lát nữa ta thuấn di lên trước xem sao. Nếu thành công, ta sẽ quay lại đưa ngươi lên."

"Không được!" Tư Thẩm kéo góc áo của nàng không bỏ: "Lỡ may ngươi lên đó rồi không tìm được đường quay lại thì sao?"

"Yên tâm, ta tính toán khoảng cách cực chuẩn, không sai chút nào. Khi ta quay lại sẽ vẫn rơi đúng chỗ này, ngay bên cạnh ngươi."

Tư Thẩm vẫn không yên tâm: "Vậy ngươi mang theo ta đi cùng đi." Hắn cố gắng đứng dậy.

Cố Tích Cửu giơ tay đè bờ vai hắn lại: "Không được, hiện tại huyết khí của ngươi lưu động rất nhanh, không nên vận động. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đả tọa nửa canh giờ nữa."

"Nếu ở đây có quái thú xuất hiện thì sao? Ta cảm thấy ngươi ở bên cạnh sẽ yên tâm hơn một chút."

Tư Thẩm giống như một hài tử bám người, trăm phương nghìn kế đều không muốn Cố Tích Cửu rời đi.

Cố Tích Cửu mềm lòng: "Ngươi đang sợ hay sao?"

Tư Thẩm nín thở, gật đầu, một đôi mắt âm thầm loé sáng trong đêm: "Đúng vậy, ta sợ. Sợ ngươi cứ như vậy vứt bỏ ta......"

Ồ, hắn nói chuyện giống như một hài tử lạc đường.

Cố Tích Cửu vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng mềm lòng hơn, không nhịn được vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm, ta chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn."

Nàng không nói lời vô nghĩa với hắn nữa, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, trực tiếp thuấn di rời đi.

Nha đầu này!

Tư Thẩm chớp chớp mắt, chậm rãi đứng lên. Hắn khoanh tay đứng dậy, tư thái thanh tao lịch lãm. Một lát sau, hắn giơ tay khẽ vuốt xuống bả vai vừa rồi bị Cố Tích Cửu vỗ lên....

Tiểu nha đầu này thật sự thích ăn mềm không thích ăn cứng. Nàng thích thế này sao?

Ồ, có một mặt yêu thích của nàng là được rồi!

Hắn đứng đó một lúc lâu rồi lại ngồi xuống, khoanh chân ngồi ở chỗ kia điều tức.

Lần này hắn đã bỏ cả vốn lẫn gốc, tự mình phong ấn hầu hết các bộ phận linh lực. Linh lực trên người có thể dùng không bằng 1% ngày thường, không khác nhau lắm với linh lực hiện tại của Cố Tích Cửu.

Dùng linh lực như thế thật sự cực kỳ nguy hiểm. Đã lâu lắm, hắn không nếm loại tư vị ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai thế này. Hắn ăn đau khổ một chút, nhưng có tiểu nha đầu này ở bên cạnh, hắn cảm thấy ngày tháng thế này dù dài hơn một chút cũng không sao.

Hắn ngồi một lát, sau đó đột nhiên đứng dậy. Tiểu nha đầu kia rời đi đã đủ lâu, vì sau vẫn chưa quay lại?

Hắn tiếp tục đợi một lát nữa, vẫn không thấy Cố Tích Cửu trở về, trong lòng hắn trầm xuống!

Tiểu nha đầu nhìn như lạnh nhạt, nhưng rất chân tình. Một khi nàng đã nhận làm đồng bạn, nàng nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ. Hiện tại nàng vẫn chưa trở lại, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Chương 415: Ngươi sẽ không bỏ rơi ta? (2)

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên giống như nhận ra điều gì, một đôi con ngươi nhíu lại!

Ngón tay hắn véo thành pháp quyết ở trong lòng bàn tay, một lát sau bắn ra phía ngoài, một luồng ánh sáng đầy màu sắc nhẹ nhàng phát ra từ đầu ngón tay của hắn, bắn thẳng về nơi xa......

Nơi xa vốn là một mảnh đen tối, giờ phút này được chiếu sáng rực rỡ.

Tư Thẩm khẽ biến sắc mặt, đây là ——

Hến độc kính!

Dưới biển sâu thường có ngao lui tới, bên trong vỏ ngao có chứa ảo ảnh. Khi vỏ ngao khép mở, ánh sáng trong tinh thể ảo ảnh sẽ chiếu xạ ra một khung cảnh tráng lệ......

Bên trong núi sâu cũng có một loại ngao ảo ảnh, nó không đẹp như ngọc trai, nhưng khi vỏ ngao khép mở sẽ có sương mù màu đen phát ra, khiến người mắc kẹt trong đó, rơi vào trong ảo cảnh. Chẳng qua ảo cảnh bên trong đó không phải là cảnh đẹp, mà là một cơn ác mộng giống như cảnh thật. Một khi người bị lạc vào trong ảo cảnh đó, ngao ảo ảnh sẽ bắt đầu ăn thịt người......

......Edit: Emily Ton.....

Sự tính toán của Cố Tích Cửu rất nhanh đã bị thất bại.

Nàng thuấn di về phía trước khoảng chừng 120m. Khi nàng hiện thân, xung quanh vẫn là một mảnh đen kịt, hơn nữa chân nàng cũng không có chỗ để dẫm lên, vì thế lại rơi thẳng xuống!

Lần này nàng đã có tư tưởng chuẩn bị, lập tức dùng thuật thuấn di để di chuyển xuống phía dưới......

Nàng tính toán rất chuẩn, theo đạo lý thì nàng thuấn di qua lại như thế, chắc chắn sẽ vẫn dừng lại chỗ cũ mới đúng.

Nhưng không ngờ sau khi nàng rơi xuống mặt đất, nàng lại không tìm thấy Tư Thẩm vừa rồi còn đang ngồi đả tọa ở đây!

Nàng hoảng hốt trong lòng, xoay quanh một vòng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy một góc áo của hắn.

Kỳ lạ, nàng vừa mới rời đi chưa quá nửa phút, sao hắn có thể sẽ biến mất như vậy?!

Hay là hắn đã bị mãnh thú ở đây ngậm đi mất rồi?!

Nàng dứt khoát hét lên vài lần, nhưng không có hồi âm. Trong không gian rộng lớn chỉ có một mình nàng mà thôi.

Xung quanh yên tĩnh đến nỗi nàng có thể nghe được tiếng hô hấp của mình.

Sự yên tĩnh này là tuyệt đối yên lặng, giống như chỉ có một mình nàng trong vũ trụ bao la......

Nơi này thật sự đen kịt, vừa rồi Cố Tích Cửu đốt sáng mồi lửa lên cũng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách nửa mét xung quanh.

Nàng không mang theo nhiều mồi lửa trên người, lúc đầu nàng không muốn lãng phí, nhưng hiện tại nàng không thể bận tâm nhiều như thế.

Nàng giơ mồi lửa nhanh chóng tìm một vòng lớn ở xung quanh lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Tư Thẩm.

Đương nhiên, nàng cũng không tìm thấy bốn phía có vách núi hay thứ gì đó.

Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy?!

Cố Tích Cửu cố nén tức giận trong lòng, bắt đầu hỏi Thương Khung Ngọc.

Nhưng nó dường như đã ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hỗn đản này, thời điểm quan trọng lại bị hỏng dây xích!

Đúng lúc này mồi lửa đã tắt, bốn phía lại là một mảnh đen kịt.

Đột nhiên, nàng dường như nhận thấy được gì đó, dưới chân dừng lại một chút, trái tim đập mạnh.

Phía sau nàng có cái gì đó! Thứ gì đó rất lớn và rất hung dữ!

"Hô!" Phía sau có tiếng gió đập mạnh!

Cố Tích Cửu xoay tròn người lại, lập tức lao xa ba bước!

"Bang!" Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn, giống như có hai cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại!

Cố Tích Cửu không kịp quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước mấy bước, lúc này mới xoay người lại. Nàng còn chưa nhìn rõ đối phương là thứ gì, một bóng đen giống như căn phòng nhỏ đã lao về phía nàng......

Cố Tích Cửu vội vàng nghênh chiến.

Thứ kia không nhỏ, thân pháp cũng không linh hoạt lắm. Cố Tích Cửu đâm kiếm vào trên người nó rất nhiều lần, nhưng chỉ phát ra âm thanh đang đang đang, giống như đang gõ chuông......

Đây rốt cuộc là thứ gì?!

Bởi vì ánh sáng quá yếu, Cố Tích Cửu đấu với nó khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng vẫn không thể nhìn rõ nó. Nàng thậm chí không thể nhìn ra được, thứ này rốt cuộc có mắt hay không......

Sau khi đánh nhau một lúc, Cố Tích Cửu cuối cùng cũng đoán ra được, thứ này là gì —— một con ngao lớn!

~~~Hết chương 415~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia