ZingTruyen.Asia

Độc giả hòa chủ giác tuyệt bức thị chân ái

58. Độc giả: Xúc cảm không tồi.

RiiNhana

Đỗ Trạch nhìn thiếu nữ tai cáo, Thú tộc được tạo thành từ nhiều nhánh, như người gấu, người sói, người rắn, thiếu nữ tai cáo trước mắt rõ ràng là một người cáo.

.

Thiếu nữ tai cáo cầm đao bằng cả hai tay, thở hồng hộc trừng Đỗ Trạch. Bề ngoài của nàng rất chật vật, trên trang phục trắng dính đầy máu, không biết đó là của nàng hay là của người khác. Một nhát đao vừa rồi dường như tiêu phí hết tất cả sức lực của nàng. Thiếu nữ tai cáo cố hết sức nâng đao từ dưới cát lên, nhưng cuối cùng nó vẫn rớt lại chỗ cũ. Vì thế thiếu nữ tai cáo bỏ luôn cây đao, hung hăng lao tới trước như muốn liều mạng với Đỗ Trạch.

.

Đỗ Trạch mở trừng mắt nhìn con hồ ly tinh đó đi được một bước thì ngã ập xuống mặt cát bất tỉnh nhân sự. Nàng ta nằm đó không nhúc nhích, nếu không lật thiếu nữ này lại, nàng ta sẽ chết vì thiếu không khí. Đỗ Trạch chần chờ một lát rồi cẩn thận tiến lại gần hồ ly tinh. Dọc theo đường đi, Đỗ Trạch phát hiện thứ bị vùi lấp bởi bão cát đều là thi thể của Nhân tộc và Thú tộc, dường như ở đây vừa trải qua một trận chiến. Đỗ Trạch trở mình thiếu nữ, thiếu nữ nhắm chặt hai mắt, nét mặt tràn ngập vẻ thống khổ, hình như ngay cả trong hôn mê cũng không thoát khỏi ác mộng.

.

Tên ngốc ngồi xổm bên người thiếu nữ tai cáo, mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Cậu không thấy Tu đâu, lọt vào tầm mắt chỉ có một biển cát mênh mông không điểm cuối. Đại khái là cậu lại lạc mất manh chủ. Đỗ Trạch điều chỉnh suy nghĩ, khoảnh khắc tiến vào khe hở không gian của Long đảo đã xuất hiện một trạng thái nào đó, có lẽ chính vì nguyên nhân này, khe hở không gian mới dịch chuyển cậu đến đây, sau đó thì vừa vặn chạm phải trận chiến giữa Nhân tộc và Thú tộc?

.

Đỗ Trạch đứng lên đi quanh một vòng, gần như tìm hết tất cả các thi thể. Đây là một trận chiến có quy mô không lớn, nhưng xét từ biểu cảm và tư thế của người chết, trận chiến này có vẻ rất kịch liệt, trong đó có một Nhân tộc chém phăng đầu Thú tộc và bị những cung tên của Thú tộc khác bắn thủng tim. Đỗ Trạch lật thi thể cuối cùng ra, xác định nơi này chỉ còn cậu và thiếu nữ tai cáo là sinh vật sống. Khi quay đầu nhìn về phía tầng tầng lớp lớp thi thể, Đỗ Trạch như nghe được tiếng ngừng đập của trái tim. Cậu không hiểu cảm giác liều mạng bằng mọi giá là thế nào, nhưng khi thấy họ dù chết cũng muốn lôi kéo đối phương xuống địa ngục cùng mình cho bằng được, sự rung động mãnh liệt đó làm cậu nói không ra lời.

.

Vì sinh tồn, vì tín ngưỡng — cho đến lúc chết.

.

Gió to cuốn cát vàng lên, dần dần che lấp những thi thể, Đỗ Trạch ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng trở về bên thiếu nữ tai cáo. Bão cát ở đây quá lớn, chỉ mới một chốc mà cơ thể của thiếu nữ tai cáo đã bị cát bao phủ. Đỗ Trạch kéo thiếu nữ tai cáo từ dưới lớp cát lên, tình trạng của nàng ta không được ổn, cho dù được Đỗ Trạch mớm một chút nước, mặt nàng ta vẫn đỏ bừng, rõ ràng là do bị phơi nắng quá lâu.

.

Đỗ Trạch không biết Tu có cách mình xa lắm không, cậu ôm hy vọng xa vời chờ đợi Tu xuất hiện. Nhưng thái dương mỗi lúc một cao hơn, Đỗ Trạch cũng đã có chút mệt mỏi, nơi này không chỉ có bão cát lớn mà còn oi bức khốc liệt. Đỗ Trạch nghĩ nếu cậu không tìm được một ốc đảo nào đó, đợi đến khi thái dương lên đến đỉnh, chắc chắn cậu sẽ bị nướng khô.

.

Thiếu nữ tai cáo thở dồn dập, Đỗ Trạch nhìn nàng chòng chọc, cuối cùng vẫn cõng nàng lên. Tuy hồ ly tinh vừa thấy mặt đã muốn giết cậu, nhưng trong tình huống này, cậu không thể bỏ mặc một thiếu nữ đang hôn mê lại sa mạc. Đỗ Trạch không hề lo lắng cho bản thân, dù hoàn cảnh có ác liệt đến đâu, với khả năng hoàn tác, cậu hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề thức ăn và nước uống. Chỉ cần không giẫm phải cát lún, cậu có thể sống được đến lúc manh chủ tới đón.

.

Trong tầm mắt đều là biển cát, Đỗ Trạch không biết nên đi theo hướng nào. Cậu nhớ tới tiểu phượng hoàng trên đầu. Cho dù không đáng tin, con mập mập này dầu gì cũng là thần thú, dựa vào nguyên tố nước trong sa mạc để tìm một ốc đảo chắc là được nhỉ?

.

Ánh mặt trời chói chang và nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt tất cả mọi thứ, không khí vặn vẹo vì oi bức. Trên cát vàng, tiểu phượng hoàng lắc lư phía trước, Đỗ Trạch cõng thiếu nữ tai cáo lê từng bước theo sau. Cứ cách một khoảng, Đỗ Trạch lại phải dừng lại để nghỉ ngơi, cậu cởi áo khoác che trên đầu mình và hồ ly tinh. Thái dương vẫn rọi thẳng xuống đầu cậu, thậm chí Đỗ Trạch còn ngửi thấy mùi cháy khét của tóc.

.

Từ khi bước vào dị giới, cậu đã đặt chân lên rừng rậm, đi qua núi tuyết, dạt vào hải dương, tiến tới sa mạc. Cái này thật sự còn phong phú hơn cuộc đời 20 năm của cậu. Tên ngốc sầu khổ liếc mặt trời chói chang trên đỉnh đầu và nhận mệnh bước tiếp. Lúc hoàng hôn buông xuống, Đỗ Trạch đứng trên cồn cát, trước mặt cậu bây giờ không còn là sa mạc đơn điệu nữa, mà là một mảnh nham thạch đen đỏ đứng sừng sững trên mặt đất bị phong hóa, gió xuyên qua lỗ hổng của nham thạch phát ra những âm thanh kỳ quái. Tuy vẫn không có nước, nhưng tốt xấu gì họ cũng được nghỉ ngơi. Đỗ Trạch tiến vào trong một khe hở của nham thạch, cậu buông hồ ly tinh xuống, cảm thấy bản thân như vừa bước qua địa ngục.

.

Thái dương dần dần chìm vào trong biển cát, Đỗ Trạch nhìn hồ ly tinh bên cạnh, thiếu nữ vẫn còn đang hôn mê. Dáng vẻ nàng ta cuộn mình trên mặt đất vừa nhu nhược lại khiến người ta thương xót. Trong tiểu thuyết YY huyền huyễn, người cáo, người mèo và người thỏ của Thú tộc rất được hoan nghênh, bởi vì họ đáp ứng được ảo tưởng về tai mèo và đuôi thỏ của otaku. Về phần người cáo, còn cần phải nói nữa ư, là hồ ly tinh đó! Đỗ Trạch cảm thấy cậu lại cướp đất diễn của manh chủ nữa rồi. Với tư duy của tên Nhất Diệp Tri Khâu nào đó, manh chủ chắc chắn sẽ mở hết hậu cung ở Long tộc, lúc rời khỏi Long đảo thì bị truyền tống đến đây, sau đó gặp gỡ thiếu nữ tai cáo (hậu cung mới) và bắt đầu tình tiết Thú tộc.

.

Là hậu cung của manh chủ, vẻ ngoài của hồ ly tinh không thể soi mói được. Dù trông nàng chật vật khôn cùng, nó vẫn không dấu được vẻ đẹp mê người của nàng. Đỗ Trạch nâng hồ ly tinh dậy, cho nàng uống một chút nước, lúc đặt thiếu nữ xuống thì bất cẩn chạm phải một vật thể xù lông. Tên ngốc nhìn chằm chằm cái đuôi đỏ như lửa trong tay, theo bản năng nhéo rồi lại nắm — xúc cảm không tồi.

.

“!”

.

Đỗ Trạch suýt nữa đã bị đẩy rơi khỏi nham thạch, cậu ổn định thân thể và nhìn về phía hồ ly tinh. Thiếu nữ đẩy Đỗ Trạch xong cũng ngã ào xuống đất, nàng trừng to đôi mắt trong veo, nhìn Đỗ Trạch một cách hung tợn, hé miệng như đang mắng chửi gì đó.

.

Tai nghe quân đã tan ca khi hoàng hôn buông xuống, Đỗ Trạch không tài nào nghe rõ lời hồ ly tinh. Căn cứ theo trạng thái kích động của thiếu nữ, cậu đoán đối phương đang trút hết tất cả hận thù đối với Nhân tộc. Vì thế Đỗ Trạch cứ đơ mặt nhìn thiếu nữ luôn mồm mắng nhiếc, mắng đến khi nàng ta mất hết sức lực và phải nằm xuống thở dốc, khi đấy Đỗ Trạch mới bình tĩnh đưa bình nước lên. Nghỉ ngơi được rồi đấy cô nhóc!

.

Thiếu nữ tai cáo nhìn chằm chằm bình nước mà Đỗ Trạch đưa tới, đột nhiên khóc òa lên. Nàng ta rủ tai xuống, cái đuôi cuộn lại, khóc lóc như đã gặp phải chuyện gì đó rất oan ức. Tên ngốc mang rào cản xã giao trong người hoàn toàn không biết ứng xử thế nào với tình huống này, cậu đặt bình nước xuống, thối chạy khỏi thiếu nữ tai cáo.

.

Hai mặt trăng từ từ nhô lên, chúng giao nhau được 4/5 phần, có vẻ như sẽ nhanh chóng trùng khớp lại. Đỗ Trạch ngồi run rẩy bên miệng khe hở, trời đêm của sa mạc rất lạnh, cậu lấy hết tất cả quần áo trong nhẫn không gian ra quấn lên người mới dễ chịu được một chút. Đỗ Trạch nhìn ra sau, thiếu nữ đã hôn mê từ bao giờ, chìm trong bóng tối không hề cử động. Đỗ Trạch bước qua, phát hiện bình nước có dấu vết bị chạm vào. Thiếu nữ tai cáo ngồi dựa lưng lên tảng đá, hai mắt nhắm chặt. Nàng ta ôm đuôi mình, trông có vẻ rất lạnh. Đỗ Trạch chần chờ một lát rồi nhích người lại gần thiếu nữ, cầm quần áo bao trùm lên cả hai để duy trì độ ấm.

.

Vì hoàn cảnh ác liệt, Đỗ Trạch ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, thời gian cứ như vậy trôi qua, lần tiếp theo cậu tỉnh lại là do bị mập mập mổ vào. Đỗ Trạch mơ màng nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen như mực, căn bản không giống như đã đến buổi sáng, mà tiểu phượng hoàng cứ luôn chíp chíp, như muốn biểu đạt một điều gì đó. Dưới tiếng kêu la ầm ĩ của tiểu phượng hoàng, thiếu nữ tai cáo buộc phải mở mắt, nàng ta ngây người nhìn Đỗ Trạch đang ở sát bên, khi nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài, vẻ mặt thiếu nữ hiện lên sự kinh hoàng.

.

“Lốc đen đến…!”

.

Cuối cùng Đỗ Trạch cũng nghe được âm thanh từ hồ ly tinh, giọng nói nàng ta rất thanh thoát, nhưng nội dung lại cực kỳ khủng bố. Thiếu nữ vừa dứt lời, phương xa chợt xuất hiện một bức tường cát màu đen, nó tiến nhanh về phía hai người, càng ngày càng gần, thoáng chốc ập tới trước mặt.

.

“Hô nha —— ”

.

Gió lớn xuyên qua nham thạch phát ra những tiếng kêu kỳ dị, hạt cát va chạm vào tảng đá như đạn bắn. Đỗ Trạch và thiếu nữ tai cáo lui vào trong khe, vị trí mà họ trú khá tốt, đối diện cái khe có một mảng đá lớn che chắn cát bụi, ngẫu nhiên cũng có cát thổi vào nhưng không hề trở ngại gì. Hai người im lặng ngồi trong khe hở, chờ cho cơn lốc qua đi. Cát bụi dày đặc ùn ùn kéo đến, trời đất bị màn đêm bao trùm khiến người ta không thể nhìn thấy gì cả. Đỗ Trạch chỉ có thể căn cứ vào lượng pin còn trong tai nghe để phán đoán thời gian, tai nghe hết pin rồi lại được phục hồi, cứ thế lặp lại năm lần, cơn lốc bên ngoài vẫn không hề suy giảm, mà số nước của họ không còn dư bao nhiêu, thức ăn thì đã cạn kiệt từ sớm. Trong khoảng thời gian luôn luôn bôn ba này, cậu vốn không có cơ hội bổ sung thức ăn và nước uống vào nhẫn không gian. Thời tiết bấy giờ đừng nói là ra ngoài tìm kiếm thức ăn nước uống, chỉ cần rời khỏi khe hở một bước, lập tức sẽ bị cuồng phong gào thét xé tan thành từng mảnh.

.

Do Đỗ Trạch có khả năng hoàn tác nên cậu không cần uống nước. Khi Đỗ Trạch đưa chút nước cuối cùng cho thiếu nữ, thiếu nữ nhìn đau đáu nét mặt hời hợt của Đỗ Trạch, tiếng nói khàn khàn cất lên: “… Ngươi uống đi.”

.

Đỗ Trạch lắc đầu, nhét bình nước vào tay thiếu nữ. Thiếu nữ ôm chiếc bình, lã chã chực khóc, nàng chán ghét Nhân tộc, những tên Nhân tộc tham lam đó luôn vì ham muốn cá nhân mà giết hại tộc nhân của nàng. Nàng đã thề sẽ giết hết những Nhân tộc mà nàng nhìn thấy, nhưng ngay lúc này, nàng lại không hề muốn Nhân tộc tóc đen này chết, không muốn một chút nào.

.

Người này rất khác biệt, y đưa tất cả thức ăn nước uống cho nàng, cho dù lúc đầu nàng đổi xử với y như thế, y cũng không hề tức giận.

.

“Ta là Nina… Còn ngươi?”

.

Đỗ Trạch thấy tai cáo mềm mềm của thiếu nữ rủ xuống, trông như một hồ ly đã được thuần phục. Tên ngốc tỏ vẻ thanh cao lạnh lùng một lúc lâu, sau đó mới phun ra tên mình: “Đỗ Trạch.”

.

Nina nghe được thì thỏa mãn nở một nụ cười, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Nàng rất yếu, tuy rằng vẫn luôn có nước uống, nhưng thời gian dài không được ăn cơm đã khiến thể lực nàng hao mòn nghiêm trọng. Đỗ Trạch không biết làm sao để bảo vệ Nina, qua vài ngày cùng chung hoạn nạn, cậu hoàn toàn không muốn hồ ly tinh này chết.

.

Cuối cùng, trong buổi sáng ngày thứ bảy, cát bụi tán đi, Đỗ Trạch cõng Nina xuống khỏi nham thạch. Nhưng còn chưa kịp xuất phát đã nghe thấy tiếng ồn ào vang tới từ đằng sau. Đỗ Trạch quay đầu lại và thấy không ít Nhân tộc đi ra từ mấy hốc đá. Có vẻ như họ là một đoàn, quần áo lộn xộn nhưng cùng thống nhất mang một chiếc khăn trùm đầu. Đỗ Trạch thoáng do dự, cậu không chắc có nên xin đám người đó nước và thức ăn không. Tuy nhiên Đỗ Trạch không cần phải rối rắm nữa, bên đối phương đã có người phát hiện ra Đỗ Trạch và Nina. Kẻ đó hét to lên khiến những người khác đều nhìn về phía này. Một gã đại hán vấn khăn đen trông có vẻ là thủ lĩnh đoàn dẫn theo một đám người chạy về hướng Đỗ Trạch.

.

“Đi… mau.” Nina yếu ớt thì thầm bên tai Đỗ Trạch: “Đó là bọn cướp sa mạc…”

.

Thấy Đỗ Trạch định bỏ chạy, bọn cướp xông tới. Đỗ Trạch vốn không chạy lại những tên đã ở lâu ngày trong sa mạc nên nhanh chóng bị bắt. Tên vấn khăn đen kéo Nina từ lưng Đỗ Trạch xuống, khi thấy được tướng mạo của Nina, trong mắt gã hiện lên vẻ bất ngờ và tham lam.

.

“Phát tài rồi, các anh em.” Tên vấn khăn đen sờ soạng Nina: “Đây là cực phẩm đó. Mẹ nó, ông đây trước giờ chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.”

.

Bọn cướp xung quanh bắt đầu hú lên, Nina giãy dụa một cách yếu ớt, Đỗ Trạch vừa ngẩng đầu thì bị một tên cướp giẫm mạnh vào lớp cát. Tên cướp giẫm đầu Đỗ Trạch hỏi tên vấn khăn đen: “Đại ca, tên này xử lý sao đây?”

.

Tên vấn khăn đen liếc Đỗ Trạch một cái, nói với một vẻ không quan tâm: “Giết đi, đồ vật thì lấy về.”

.

Tên cướp hưng phấn nhìn Đỗ Trạch dưới lòng bàn chân, trang phục người này trông rất cao cấp, không thể bị máu vấy bẩn được. Tên cướp xoay người định cởi quần áo Đỗ Trạch thì suýt nữa đã bị tiểu phượng hoàng đang phẫn nộ đánh trúng.

.

“Chíp chíp!”

.

Bọn cướp xung quanh cười vang, tên bị giễu cợt tức giận rút đao từ bên hông ra, gã vừa nâng đao lên thì bầu trời bỗng dưng tối sầm lại. Biểu tình đám xung quanh cứng đờ lại chỉ trong nháy mắt, ai ai cũng từ vẻ cười to chuyển sang kinh ngạc rồi đến khó tin, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn lên trên.

.

Có gió tản đến từ không trung, đó là do cánh vỗ tạo thành, tên cướp ngẩng đầu, phản chiếu trong mắt gã chính là một con cự long, nó dừng ngay bên trên, hình dáng to lớn bao phủ cả một khu vực này. Trên lưng Hắc Long, một thanh niên tóc vàng anh tuấn nhìn xuống gã. Khi tầm mắt tên cướp chạm phải đôi mắt xanh da trời đó, một luồng khí lạnh sộc từ dưới chân gã lên.

.

Đó là… kỵ sĩ rồng?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia