ZingTruyen.Asia

Đoản SE

15. Một lần bái biệt, trao thương gửi nhớ.

DnhNgc7

    Đất nước phồn vinh, bá tánh trong thiên hạ đều có cuộc sống đủ ăn đủ mặc, không lo không nghĩ. Nhưng đâu ai biết cái sự phồn vinh ấy được đổi từ nước mắt và cuộc đời của Phí Hoán, sự phồn vinh ấy là do thiên tử giỏi chống đỡ. Áng mây đẹp bay ngang đỉnh núi và dừng lại ở đấy, áng mây ấy cứ ngỡ đây chính là đích đến nhưng đỉnh núi ấy chỉ là nơi tạm dừng chân của nó, đích đến của nó không phải là đỉnh núi này mà là ở phía trước.
     Lương quý phi ngồi trước gương để cho đám cung nữ chải tóc trang điểm cho nàng. Nhìn dung nhan của bản thân trong gương, câu nói năm ấy mà y nói với nàng cứ vang lên như chính y đang bên cạnh nàng " Hoán Hoán, với dung nhan của nàng, tài sắc của nàng trẫm không thể giữ nàng lại bên trẫm. Trên tiền triều đều loan truyền rằng nàng chính là họa thủy, đồn thổi rằng nàng là tai ương sẽ làm sụp đổ Hưng Quốc. Trẫm mong nàng có thể hiểu cho trẫm, nàng hãy nhìn xem La Quốc càng ngày càng hung hăng sắp nuốt trọn cả Hưng Quốc, bá tánh lầm than không còn từ ngữ để diễn tả. Hoán Hoán, nếu nàng chấp nhận hôn sự này thì Hưng Quốc mới bảo toàn được."
Nàng thở dài, đã nhiều năm như vậy rồi mà không thể quên đi chuyện cũ. Ở Trân Vĩnh cung này, mọi thứ đều xa hoa bậc nhất, khắp nơi trưng bày bảo vật quý hiếm mà hoàng đế dành cho nàng, có thể nói sự sủng ái của hoàng đế La Quốc đối với nàng là ngang với cả hoàng hậu. Nhưng sự sủng ái ấy khiến nàng càng bất an, nàng không muốn làm Lương quý phi La Quốc mà chỉ muốn trở về quê hương làm Tấn phi nhỏ bé của Hưng Quốc. Cơn đau dưới ngực truyền đến Phí Hoán lấy khăn che miệng ho, trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng không chịu nổi nữa rồi, thều thào đuổi cung nữ ra ngoài:
" Được rồi, được rồi. Các ngươi ra ngoài đi."
" Nương nương, người còn phải đến yến tiệc nữa..."
" Ra ngoài đi, yến tiệc ta tất nhiên sẽ đến."
" Dạ."
Người đã đi hết bên trong Trân Vĩnh cung lại tĩnh mịch thêm, nàng chống tay đứng dậy đi về phía ghế dài nhưng lại không ngồi lên mà lại ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, gối đầu lên tay ghế, dựa vào nó. Những ký ức 7 năm về trước chợt đổ về, nàng nhớ lần đầu gặp y ở dưới tán hoa đào..., nhớ lúc mê sảng khi sốt y đã ở cạnh nàng và nắm chặt tay nàng, nhớ như in câu nói mà y nói với nàng trong đêm thất tịch :
"Hoán Hoán, nàng xem bầu trời đêm nay thật nhiều sao, đẹp không ?"
Nàng dựa vai y, ôn nhu đáp :
" Đẹp lắm, nếu hoàng thượng và thần thiếp là một đôi phu thê bình thường thì sẽ như thế nào ?"
" Phu thê bình thường ?"
" Đúng, nếu được như những đôi phu thê bình thường ngoài kia thì rất tốt, chúng ta không phải vướng bận gì, một đời thong thả, cùng nhau ngắm bình minh, rồi ngắm hoàng hôn và cả ngắm sao nữa...chúng ta cùng nhau bình yên ở cạnh nhau không có sự đấu tranh ghen ghét của quyền lực không phải tốt hơn sao."
Y nghe nàng nói thì chợt cười:
" Hoán Hoán, nàng đúng là hiểu chuyện. Nhưng trẫm không thể cùng nàng làm đôi phu thê dân gian được, trẫm phải chống đỡ cả Hưng Quốc, lo cho bá tánh trong thiên hạ, nếu trẫm bỏ mặc mọi thứ thì những bá tánh sẽ phải đối mặt với cuộc sống khó khăn muôn vàn. Hoán Hoán, trẫm chỉ có thể dùng quyền lực để bảo vệ nàng, để nàng ở bên cạnh trẫm suốt đời, nàng yên tâm khi nào còn có trẫm thì trẫm sẽ bảo vệ nàng, để nàng có cuộc sống thoải mái, phú quý."
" Thần thiếp không cần vinh hoa phú quý. Thần thiếp chỉ cần người đối xử thật lòng với thần thiếp, không phản bội tình yêu của thiếp giành cho người là đã đủ rồi."
Y ôm chặt nàng, áp mặt vào trán nàng, khẽ nói bên tai nàng :
" Trẫm sẽ bảo vệ nàng, dùng cả tính mạng để yêu thương nàng. Không để nàng chịu đau khổ....."
Nước mắt Phí Hoán dừng lại trên mí mắt, nàng không thể thấy rõ phía trước chỉ có thể thấy một lớp sương mờ do nước mắt tạo ra. Tim nàng nhói lên, nàng ôm ngực cố gắng chịu đựng, cơn đau này là do ai chứ ? Chẳng phải là do đêm đó sao ? Cái đêm kinh khủng ấy đối với nàng như là địa ngục. Lúc nàng nghe được tin La Quốc dùng phương pháp cầu thân để đổi lại bình an cho Hưng Quốc, nàng nơm nớp lo sợ. Nhưng cuối cũng vẫn là nàng, La Quốc bắt được điểm yếu của hoàng đế chính là nàng, nhất quyết dâng thư uy hiếp muốn đem nàng về La Quốc. Nàng cứ nghĩ y sẽ bảo vệ nàng nhưng y lại dễ dàng chấp thuận. Chính y cũng đến khuyên nàng nên vì đại sự mà đến La Quốc làm phi tử, nàng đau lòng không kể xiết, nàng nói với y :
" Có phải vì người không còn yêu ta nữa không ?"
Hắn đứng trên cao nhìn nàng, sắc mặt lạnh nhạt bình thản nói :
" Trẫm là nghĩ cho thiên hạ, nếu trẫm ích kỷ thiên hạ sẽ sụp đổ."
Nàng đau đớn hét hên :
" Vậy hoàng thượng đã từng nghĩ cho thiếp chưa ? Thần thiếp cũng là người trong thiên hạ này mà ? Tại sao chứ ? Tại sao lại là thiếp ? "
" Vì hoàng đế của La Quốc mến mộ tài sắc của nàng."
Nàng nhìn hắn, nước mắt rơi xuống làm khuôn mặt kiều diễm thêm đáng thương.
" Chỉ vậy thôi sao ? Hay là do hoàng thượng phòng bị thần thiếp ? Người sợ lời đồn thần thiếp là họa quốc yêu cơ sẽ làm cho vương triều của người sụp đổ."
Hắn nắm chặt đôi vai của nàng, ôm nàng vào lòng, hắn không nói được lời nào, hắn buông nàng ra bước đi không quay lại. Hắn không thể giữ nàng ở bên mình được nữa rồi...
Sau đó nàng đã được định ban cho hoàng đế La Quốc làm phi, những ngày còn lại ở Hưng Quốc nàng chỉ muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc tốt đẹp còn y thì thỉnh thoảng mới đến thăm nàng. Rồi ngày đó nàng biết bản thân đã mang thai, đó chính là cốt nhục của nàng và y, nàng cứ tưởng sẽ được cứu không phải gả đến La Quốc xa xôi nhưng nào ngờ đêm ấy y lại đến. Y mang đến một chén thuốc màu đen đậm, y nói đây là thuốc an thai có thể giúp đứa nhỏ trong bụng khỏe mạnh rồi bảo nàng uống hết. Nàng tin tưởng y, tay bưng chén thuốc đưa đến miệng, mùi thuốc không dễ ngửi làm nàng chợt nhớ đến thứ thuốc mà Hoa chiêu nghi uống không giống thứ nàng cầm trên tay, nàng đặt chén thuốc xuống ngẩng đầu nhìn y, nhỏ tiếng nói :
" Hoàng thượng, thứ này rất lạ nó không giống thuốc dùng để an thai... hình như đây là hoàng liên..."
Y nhìn nàng, ánh mắt loé lên sự lạnh lùng và nguy hiểm.
" Nàng uống đi. Uống rồi có thể tiếp tục đến La Quốc."
Nàng bất ngờ nhìn y, không ngờ y có thể nói ra câu này.
" Hoàng thượng, người đang giết hài tử của mình sao ? Đây là con của chúng ta đấy, nó vô tội, thần thiếp chỉ xin người tha cho mẫu tử của thần thiếp, người hãy để mẹ con thiếp được ở bên cạnh nhau cho dù có bị phế làm thứ nhân thiếp cũng cam tâm. Thần thiếp cầu xin người....hoàng thượng, hoàng thượng thần thiếp cầu xin người...." Nàng quỳ sụp xuống lê đến chân của y mà van xin y, nàng nức nở, tiếng khóc bi ai.
Y lùi lại, cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi cất tiếng :
" Đứa trẻ này không nên xuất hiện, nàng hãy từ bỏ đi. Tâm nguyện của nàng trẫm không thể cho nàng được. Không thể vì một hài tử mà đánh đổi cả giang sơn của trẫm. Chén thuốc này nàng nhất định phải uống."
Y cầm chén thuốc cúi người, Phí Hoán biết y muốn làm gì, nàng hoảng sợ lùi về phía sau nhưng y đã tiến đến nắm lấy tay nàng rồi bị nàng vùng ra, nàng kinh hãi hét lên :
" Không, không....hoàng thượng...người đâu....hoàng thượng, người đừng đối xử với thiếp như vậy "
Y dùng một tay bóp chặt cái cằm nhỏ nhắn của nàng, dùng sức cạy miệng nàng, nước mắt của nàng thi nhau rơi xuống ướt bàn tay lạnh lẽo của y, nàng khóc thét lên nhưng y vẫn không buông tay thậm chí còn dùng sức đến nỗi miệng nàng bật máu. Y bưng chén thuốc đen ngòm cố gắng đổ vào miệng nàng, bắt nàng nuốt hết. Thuốc cạn, y bỏ nàng ra. Thân hình mỏng manh ngã sụp xuống nền gạch, hết rồi, hết thật rồi. Chính người nàng toàn tâm toàn ý yêu thương đã giết chết con của nàng, nước mắt giàn giụa, nàng gào lên gọi cả tên huý của y :
" Tào Viễn Hoan, tại sao sao người lại đối xử với ta như thế ? Ta đã gây ra nghiệt gì mà người lại hủy hoại ta ? Ta chỉ muốn sống một đời bình an mà thôi cũng không được sao ? Ta rất yêu người, ta yêu người đến mức tính mạng cũng không cần, còn người, người đã từng yêu ta chưa ? Người xem ta là tai họa đến nỗi muốn diệt trừ ta, người muốn đẩy ta cho La Quốc để họ gánh xui xẻo cho người có phải vậy không ? Người nói đi."
Y ngồi xuống chạm vào gương mặt diễm lệ ấy, lau đi những vệt nước mắt đang tuôn trào. Y trầm ngâm nói :
" Hoán Hoán, với dung nhan của nàng, tài sắc của nàng trẫm không thể giữ nàng lại bên trẫm. Trên tiền triều đều loan truyền rằng nàng chính là họa thủy, đồn thổi rằng nàng là tai ương sẽ làm sụp đổ Hưng Quốc. Trẫm mong nàng có thể hiểu cho trẫm, nàng hãy nhìn xem La Quốc càng ngày càng hung hăng sắp nuốt trọn cả Hưng Quốc, bá tánh lầm than không còn từ ngữ để diễn tả. Hoán Hoán, nếu nàng chấp nhận hôn sự này thì Hưng Quốc mới bảo toàn được."
" Vậy còn lời hứa của người đối với ta thì sao ? Người cần thiên hạ hơn cả con của mình sao ?"
"Đứa con đó, xem như hy sinh vì quốc gia thiên hạ, trẫm là hoàng đế không thể nghĩ cho bản thân được mà phải đặt thiên hạ lên trước gia đình. Còn lời hứa ấy trẫm đành thất hứa vậy, trẫm không thể bảo vệ nàng chỉ có thể ban cho nàng danh phận Bảo Tuệ Quận Chúa để nàng đến La Quốc một cách lừng lẫy. Nếu ở đấy nàng được sủng ái thì Hưng Quốc cũng được hưởng cùng vinh hoa với nàng. Mọi chuyện trẫm tin tưởng ở nàng, nàng cứ chuẩn bị lên đường đến đấy đi."
Nói xong hắn buông nàng ra, bước đi khỏi. Nàng nhìn theo hắn, cúi người hành đại lễ rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng ấy khuất vào đêm tối, nước mắt nàng rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Cơn đau dưới bụng truyền đến, từ âm ỉ rồi tăng dần như đang cào xé ruột gan nàng. Phí Hoán ôm bụng không ngừng la hét, tiếng la của nàng làm cho cả cung thêm phần đau thương.....
Những chuyện xưa ấy cứ tưởng sẽ chìm vào quên lãng không ngờ hôm nay lại kéo về trong đầu nàng, không biết từ lúc nào gương mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt, nàng ôm ngực cố gắng thu mình lại dựa vào chiếc ghế mà ho lên từng đợt, sức khỏe nàng đã bị tổn hại nhiều do đêm đó cùng với đường xa mệt nhọc. Nàng thều thào :
" Hoàng thượng người giao cho thần thiếp trọng trách quá đỗi to lớn, thần thiếp không gánh nổi."
Các cung nữ bên ngoài đi vào thấy nàng như thế vội tiến lại đỡ nàng dậy.
" Nương nương, sao lại ngồi ở đó ? Người không khỏe chỗ nào ? Để nô tỳ gọi thái y đến."
" Không cần đâu. Các ngươi giúp bổn cung sửa soạn để dự yến tiệc đi."
Trên yến tiệc, nàng ngồi nhìn những vũ công uốn mình theo điệu nhạc. Yến tiệc hôm nay hoàng đế dùng để tiếp đãi các nước chư hầu và thân cận, ai ai cũng háo hức vui mừng nhưng chỉ có nàng là trầm tư không lộ vẻ mừng rỡ. Ánh mắt nàng lướt qua chỗ các bàn khách thì dừng lại, hình ảnh người đứng trên cao lại hiện ra trước mặt nàng, hình dáng ấy vẫn không có gì thay đổi, vẫn là nét hiền hoà nhưng nghiêm minh ấy. Bất chợt người ấy cũng nhìn nàng, thoáng chút u buồn, thương xót nhưng bất lực, rất nhanh chóng y không nhìn nàng nữa mà nhìn đám múa đang biểu diễn. Người mà nàng khao khát muốn gặp nhất đang đối diện nàng, rất gần nhưng không thể đến được. Lòng nàng dâng lên cõi chua xót, người mà nàng yêu đã không thể ở cạnh nàng nữa, suốt đời này nàng cũng chẳng thể ở cạnh y, nàng nâng ly rượu lên, một giọt nước mắt rơi vào trong đấy nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu cay nồng ấy như uống lấy cái bất hạnh bi thương của mình. Đầu nàng vang lên câu hỏi :
" Phí Hoán, ngươi đang sống cho ai thế ? Có phải sống cho bản thân mình không ? "
"Không phải."
"Hay là cho đứa nhỏ chưa kịp ra đời ?"
"Cũng không phải. "
"Vậy ngươi sống cho ai ? "
" Hoàng thượng nói : Ta sống cho thiên hạ, cho Hưng Quốc, mọi vinh hoa của ta đều là vinh hoa của Hưng Quốc."
" Vì sao ?"
" Vì Hưng Quốc là tính mạng của người, là trái tim, là tâm ý của người."
" Phí Hoán, ngươi có hối hận không ?"
" Ta đã từng hối hận....nhưng bây giờ ta không còn sức để hối hận nữa...ta đã đau khổ cả một đời rồi. Phí Hoán, Tấn phi, Lương quý phi, Bảo Tuệ quận chúa...rốt cuộc ta là ai chứ ? Nếu có kiếp sau, ta hy vọng bản thân đừng như thế này nữa...."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia