ZingTruyen.Asia

[ĐM][EDIT] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn - P1

Chương 4: Đứa trẻ ma (4) - "Em nhìn xem, bé con của chúng ta đang khóc...."

Meii0106_

Chương 4: Đứa trẻ ma (4) - "Em nhìn xem, bé con của chúng ta đang khóc...."

Edit: Meii

Nụ hôn chúc ngủ ngon?!

Đường Ninh có chút bối rối khi nghe lời nói này.

Nhắc đến nụ hôn chúc ngủ ngon, Đường Ninh sẽ nghĩ đến nụ hôn trên trán của người mẹ dành cho đứa con trong vầng hào quang màu vàng ấm áp, yên tĩnh và trong sáng.

Nhưng mà, con ngươi đen tuyền của Mạc Vân Sơ đã kéo kéo Đường Ninh vào thế giới người lớn, đôi mắt phượng như đang mỉm cười, nhưng nụ cười này giống như ngụy trang để che giấu dục vọng thực sự của hắn, trong mắt hắn có cái gì đó âm u đang ẩn dưới nụ cười dịu dàng này.

Diễn xuất của Đường Ninh luôn rất kém. Cho dù là một đoạn kịch bản ngắn, câu vẫn cần phải ghi chú một đống lớn, sau đó lại liên tục tự mình luyện tập bảy hoặc tám lần trước khi diễn mới có thể từ trình độ từ khó coi lê đến trình độ miễn cưỡng vừa mắt.

Chưa kể đến việc Đường Ninh không có kinh nghiệm quay cảnh hôn, đặc biệt là những cảnh hôn cùng "giới tính". Trước đây Đường Ninh căn bản chưa từng nghĩ tới, nên trước tình huống này cậu thật sự không biết phải làm sao.

"Tiểu Ninh." Hơi thở nóng bỏng thoát ra khỏi miệng hắn truyền lên vành tai của Đường Ninh, giọng nói khàn khàn trầm thấp dường như truyền ra một luồng dục vọng, "Đừng phân tâm."

Tai trái của Đường Ninh lúc này không tự chủ được mà tê dại, cậu muốn quay đầu sang bên kia —

Làn môi mỏng bất mãn mà ngậm lấy vành tai Đường Ninh, khẽ mút.

Cảm giác tê dại ập đến trong tích tắc, kèm theo chút đau nhói khi bị răng nanh cứa vào da thịt.

Làm sao, làm sao có thể ...

Dưới giả thiết là thân thể nhỏ nhắn yếu ớt, sự mẫn cảm Đường Ninh dường như bị cường điệu lên gấp nhiều lần.

Một vệt ửng hồng lan tràn trên làn da trắng sứ, cả người Đường Ninh kịch liệt run rẩy, vai run lên, ngón tay co duỗi vài cái rồi co quắp lại một cách đáng thương, nước mắt cũng từ đuôi mắt phiến hồng chảy xuống, lăn dài trên má.

Mạc Vân Sơ cũng nhận ra cánh tay cậu đang run rẩy một cách bất thường, hắn nhanh chóng xem xét bộ dạng của Đường Ninh, "Tiểu Ninh? Sao em lại khóc?"

Ngón tay thon dài bắt lấy giọt nước mắt của Đường Ninh, khiến cho móng tay của hắn bị mờ đi, Mạc Vân Sơ hôn lên mắt, má và cằm của Đường Ninh, tham lam liếm đi những giọt nước mắt, hắn đau lòng mà an ủi Đường Ninh đang run rẩy, âm thanh dịu dàng đến cực điểm như thể người bắt nạt Đường Ninh vừa rồi không phải hắn vậy.

"... Tôi mệt rồi." Đường Ninh vùi mặt vào gối, bả vai khẽ run, vành tai nhỏ có chút sưng đỏ, vẫn còn giữ lại chút hơi ấm từ môi Mạc Vân Sơ. ''Tôi muốn đi ngủ. "

Mạc Vân Sơ nhanh chóng nói được, hắn đi tắt đèn. Bóng tối.

Đường Ninh quay lưng về phía Mạc Vân Sơ, tư thế ngủ như thể đang phòng thủ chuyện gì đó.

Một lúc sau, Đường Ninh chìm vào giấc ngủ, cậu ngủ cũng không yên ổn, đôi chân trần trắng như tuyết còn thò ra khỏi chăn, ngón chân tròn trịa co quắp rồi thả lỏng không ngừng.

Đường Ninh có một giấc mơ.

Trong mơ, Mạc Vân Sơ đang làm tình với cậu. Bỗng, bụng cậu to lên từng chút từng chút một, Mạc Vân Sơ dịu dàng hôn lên bụng cậu và nói với cậu rằng, cậu đã có thai.

Cậu sợ hãi đến mức muốn đến bệnh viện để phá thai ngay lập tức.

Mạc Vân Sơ nhìn cậu một cách buồn bã, hỏi cậu tại sao lại làm tổn thương bé con của họ.

"Em nhìn xem, bé con của chúng ta đang khóc."

Đường Ninh cúi đầu xuống, nhìn thấy trên bụng mình từ từ nhô ra một khuôn mặt đang khóc. Nó có mắt, có mũi, có miệng. Thấy cậu nhìn xuống, nó khẽ khép miệng lại không khóc nữa, sau đó môi nó liền nhếch, phát ra một tràng cười khúc khích.

Đường Ninh đột nhiên bừng tỉnh, cậu mở mắt ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Cậu rất nóng, nhưng lại không dám nhấc chăn bông lên, thậm chí còn thu chân đang thò ra bên ngoài vào. Giấc mộng này quá mức kinh khủng, ngay cả Mạc Vân Sơ trong mơ cũng trở nên đáng sợ. Nghĩ đến hiện tại Mạc Vân Sơ đang ngủ bên cạnh cậu ...

Đường Ninh quay đầu lại và phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn.

Mạc Vân Sơ biến mất.

Mạc Vân Sơ đi đâu rồi?!

Khoảnh khắc phát hiện Mạc Vân Sơ biến mất, Đường Ninh vô cùng sợ hãi, loại sợ hãi này còn hơn cả sợ hãi cậu gặp phải ác mộng, trong bóng tối đưa tay muốn sờ điện thoại trên đầu giường, thế nhưng lại đụng phải một thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm.

Đó là cảm giác mà Đường Ninh sẽ không bao giờ quên trong đời.

Đường Ninh sững người, cậu muốn rút tay lại, nhưng sức mạnh của thứ đó lại quá đáng sợ, như xiềng xích gông cùm khóa lấy tay cậu, sau đó, nó ngậm đầu ngón tay của cậu.

Giống như một đứa trẻ đang bú sữa mẹ, nó tham lam hút lấy hút để máu Đường Ninh .

Nó hút rất nhanh, rất nhanh, như hận không thể hút hết máu của Đường Ninh ngay lập tức, rồi sau đó nuốt hết cả da lẫn xương cậu.

Thân thể của đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu nuốt cậu vào, bụng sẽ sưng lên trông rất kỳ cục, trên bụng to có lẽ sẽ in ra khuôn mặt của Đường Ninh, với đôi mắt đẹp, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn –

Đường Ninh há to miệng, nhưng lại không phát ra một tiếng khóc nào.

Cậu có thể cảm giác được thứ kia đang ghé vào cạnh gối của mình, cánh tay phải đang bị hút máu đã mất đi toàn bộ sức lực, cảm giác vô lực này như thủy triều mà lan dần ra toàn thân cậu.

Thứ đang hút máu bỗng dừng lại, buông đầu ngón tay của Đường Ninh ra, mùi máu tanh bốc lên, Đường Ninh nhắm mắt lại, dường như cậu cảm giác được một cái đầu nhỏ tiến gần đến bên tai cậu, lạnh lẽo, trong lòng có một loại ác ý kỳ lạ, nó thì thầm vào tai cậu bằng một giọng nói mỏng manh, yếu ớt.

"Mẹ ơi."

Đường Ninh mất đi chút sức lực cuối cùng, cậu nằm xụi lơ trên giường, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đôi môi run rẩy như đang nói chuyện, cậu muốn kêu lên —

Mạc Vân Sơ.

Có tiếng vặn nắm cửa, trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mạc Vân Sơ nhẹ nhàng leo lên giường ngủ nằm bên cạnh Đường Ninh một lần nữa.

Giường hơi chìm xuống, nhiệt độ cơ thể ấm áp chui vào chăn bông, Đường Ninh yếu ớt nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối, làn da tái nhợt đến mức gần như mơ hồ, giống như một con búp bê tinh xảo.

"Em vẫn chưa ngủ sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Vân Sơ vang lên bên tai cậu, "Do anh đánh thức em dậy sao?"

Đường Ninh không nhúc nhích, nhất thời cậu không phân biệt được ranh giới giữa ác mộng và hiện thực. Mạc Vân Sơ là một người thật, hay chỉ là một ảo ảnh do cậu tưởng tượng ra trước khi chết.

Mạc Vân Sơ ôm lấy bả vai cậu, kéo Đường Ninh vào lòng, "Em vẫn còn giận anh sao? Anh xin lỗi, Tiểu Ninh, lần sau anh sẽ không hôn vành tai của em nữa."

Trên người Mạc Vân Sơ có một mùi gỗ rất ấm làm cậu liên tưởng đến một khúc gỗ tỏa ra hương thơm êm dịu dưới ánh mặt trời, có một chút gì đó như mùi gỗ được phơi lâu ngày.

Tròng mắt của Đường Ninh khẽ chuyển động, Mạc Vân Sơ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hắn cẩn thận lau mồ hôi trên trán cậu, thì thào nói: "Gặp ác mộng sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng và mạnh mẽ đó dường như kích thích những dây thần kinh gần đang đứt lìa của Đường Ninh, giống như ấn phải nút mở, khiến những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi dâng trào lên, làm mũi Đường Ninh có chút chua xót.

Cậu đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh mà đập mạnh vào vai Mạc Vân Sơ với đôi tay run rẩy, như thể Mạc Vân Sơ là người đã bắt nạt cậu.

Nhưng điều đó làm sao có thể xảy ra?

Thật là vô lý.

Trước những kẻ mạnh mẽ và lạnh lùng, Đường Ninh sẽ sợ đến mức không dám bộc lộ ra sự tức giận của mình, nhưng trước mặt những người như Mạc Vân Sơ, người sẽ bao dung và cưng chiều cậu vô điều kiện, những tính xấu đó lại như nanh vuốt mà xông ra ngoài.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Vân Sơ để mặc cho anh trút giận, "Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi."

"Anh nói dối ..." Răng của Đường Ninh run lên, cậu nghe thấy giọng nói của mình rất yếu ớt, mới cảm thấy được hóa ra mình còn sống, "Anh rõ ràng đã hứa với tôi, rằng sẽ không bỏ tôi lại ..."

Nước mắt không ngừng tuôn ra làm ướt hàng mi, cánh mũi đỏ bừng, cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua vì khóc và ướt đẫm, giống như bông hồng trong bình thủy tinh bị mưa dầm thấm đẫm.

Cái gai nhọn như đâm vào da thịt, cứa vào tim, như một thứ tình yêu không thể giải thích được tấn công hắn một cách thầm lặng.

"Sao anh lại bỏ Tiểu Ninh một mình được? Anh vừa mới đi WC một chút." Mạc Vân Sơ ôm Đường Ninh an ủi, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, là anh sai rồi, là anh lừa em, anh thật xấu xa."

Đường Ninh cũng biết cậu đang quậy phá vô lý, nhưng cậu thực sự sợ hãi, cậu ôm lấy Mạc Vân Sơ nhẹ giọng cầu xin, "Đừng bỏ tôi lại nữa, được không? Lần sau anh đi WC liền đánh thức tôi, được không? Tôi sẽ không tức giận vì bị lay tỉnh đâu, nhưng nếu tôi không thấy anh, tôi sẽ rất sợ hãi"

"Anh để tôi ở đây một mình, làm tôi mơ thấy ác mộng, tôi đã rất sợ hãi." Cậu giơ ngón trỏ đã bị đứa trẻ ma hút máu lên, Đường Ninh vẫn còn nhớ lời cảnh báo của hệ thống, chỉ có thể tiếp tục mơ mơ màng màng run giọng nói: "Tôi mơ thấy ma hút máu tôi, rất đau, rất đáng sợ. Tôi muốn tìm anh, nhưng anh không ở bên cạnh tôi, tôi cũng không biết phải làm sao."

Mạc Vân Sơ ngậm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Đường Ninh, nhiệt độ ấm áp truyền từ đầu ngón tay đến tận trong tim. Đầu ngón tay Đường Ninh ngứa ngáy, cánh tay mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Rõ ràng là có ý quan tâm che chở, nhưng Đường Ninh lại sinh ra một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được...

Cậu cảm thấy ngón tay mình sẽ bị hàm răng cứng rắn kia nhai nát, nhai nuốt đến xương cũng không chừa, ngay cả kinh hồn cũng bị cắn nuốt đến không còn một mảnh.

Răng môi của hắn nóng bỏng như dung nhan dưới địa ngục, nóng đến mức làm Đường Ninh sợ hãi không thôi. Thế nhưng, cậu càng sợ Mạc Vân Sơ sẽ không ở bên cạnh mình.

Đường Ninh vùi khuôn mặt đẫm nước mắt vào cổ Mạc Vân Sơ, để lấy lòng Mạc Vân Sơ, cậu còn nói một câu trái với lương tâm mình, "Mạc Vân Sơ, tôi yêu anh. Tôi không thể rời xa anh. "

Mạc Vân Sơ ôm chặt Đường Ninh.

Đường Ninh không biết cậu đã ngủ say từ lúc nào, cậu mơ hồ nhớ tới Mạc Vân Sơ đã an ủi cậu rất lâu. Vòng tay của Mạc Vân Sơ thật ấm áp, cậu giống như người chết đuối ôm chặt lấy tấm gỗ cứu mạng của mình. Cùng với Mạc Vân Sơ bầu bạn, cậu không còn gặp ác mộng, ngủ một giấc đến rạng sáng.

Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa rơi vào mi mắt cậu. Đôi mi dài của cậu khẽ rung động. Đường Ninh mở mắt ra. Ý thức có chút mờ mịt, cậu ngây người một lúc, còn tưởng rằng mình đã trở về thực tại, liền nhìn thấy Mạc Vân Sơ đang ngồi bên giường.

Mạc Vân Sơ dường như đang đọc kịch bản, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc. Rất khó để nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt điển trai này. Hắn bật đèn giường ở mức thấp nhất, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên người hắn khiến hắn như được bao trong vầng hào quang văn nhã cấm dục.

Dường như nhận ra được tầm mắt của cậu, Mạc Vân Sơ nhìn Đường Ninh, "Chào buổi sáng, Tiểu Ninh."

Anh đặt kịch bản xuống, vươn tay sờ sờ đầu Đường Ninh, ngón tay xẹt qua mái tóc bông xù, để lại cảm giác ngứa ngáy vô cùng .

Đường Ninh khi tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, vài sợi tóc của cậu đang nhếch lên không theo nếp, hai mắt hồng hồng, dấu vết của màn khóc lóc tối qua.

Mạc Vân Sơ vuốt ve đôi mắt hơi sưng của Đường Ninh, "Anh đã luộc một quả trứng rồi, bây giờ anh sẽ đi lấy và đắp lên mắt cho em sau, được không ? .''

Thấy Đường Ninh không nói, có vẻ như cậu cũng đồng ý, Mạc Vân Sơ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mạc Vân Sơ đi = đứa trẻ ma xuất hiện.

Phương trình này hiện lên trong đầu cậu, Đường Ninh tỉnh táo ngay lập tức. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi giường, thậm chí còn không kịp mang dép vào đã vội vàng chạy đến chỗ cửa, tay nắm lấy góc áo của Mạc Vân Sơ, "Chúng ta cùng nhau đi!"

Mạc Vân Sơ quay đầu lại nhìn chân của Đường Ninh mà bất lực, "Em lại không đi dép."

Hắn ôm Đường Ninh trở lại giường, xoay người đi tới tủ quần áo, tìm tất trong tủ, "Tiểu Ninh à, thân thể em dễ nhiễm lạnh, ở nhà cũng nhớ mang tất vào, biết chưa."

Hắn lấy ra một đôi tất màu trắng, tự nhiên đi đến bên giường rồi quỳ một gối xuống, sau đó nâng chân cậu lên. Lòng bàn chân của Đường Ninh rất lạnh, nhiệt độ trên bàn tay Mạc Vân Sơ lại nóng bỏng, hoàn toàn trái ngược với cậu, cái nóng như muốn từ lòng bàn chân đâm vào tim cậu vậy.

Cái nóng đột ngột bỗng nhiên áp vào khiến chân Đường Ninh giật mình mà co lại, cậu kinh ngạc đến mức ngồi không yên, ngã xuống đầu giường.

Đôi tay thon dài, mạnh mẽ của hắn nắm chắc cổ chân của Đường Ninh, kéo lại đôi chân trần trụi mà Đường Ninh đang rút về. Hắn cúi đầu, nghiêm túc đi tất màu trắng vào cho Đường Ninh.

"Tôi sẽ tự mình mang cái kia vào." Đường Ninh không chịu nổi cảm giác này.

Mạc Vân Sơ nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt phượng dài và hẹp mang lại cảm giác vô cùng áp bức, "Anh muốn giúp Tiểu Ninh mang vào."

Đường Ninh là kiểu người sợ kẻ mạnh, chỉ cần hắn nói nghiêm túc một chút là cậu mềm lại ngay, cậu mất tự tin nói, "Vậy.... Làm phiền anh rồi. "

Đôi môi mỏng khẽ cong lên, Mạc Vân Sơ đặt lên mu bàn chân Đường Ninh một nụ hôn.

"Tại sao lại rắc rối, anh thích Tiểu Ninh nhất mà."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia