ZingTruyen.Asia

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)

Chương 89: Biện pháp

KhanhLinhPham

Bên trong trướng phòng (*) Tân Giả Khố.

(*) phòng thu chi, phòng kế toán (nơi quản lý tiền nong thời xưa)

Một nhóm tiểu thái giám cúi đầu đứng nghiêm, hồi hộp nhìn Viên Xuân Vọng phía đối diện.

Viên Xuân Vọng ngồi sau bàn đọc sách, lật mở sổ sách trong tay, chỉ ra mấy chỗ không ổn: "Trở về sửa lại, xong rồi đưa ta xem."

Tiểu thái giám vội đưa hai tay tiếp nhận: "Vâng!"

Đợi khi tất cả bọn họ đi rồi, một thân ảnh xinh đẹp chợt xuất hiện trước phòng, yếu liễu mỏng manh dựa bên cửa, cười nói: "Viên ca ca, huynh đang làm gì vậy?"

Viên Xuân Vọng liếc cô ta một cái, tiếp tục sửa sang sổ sách trong tay.

Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi. Cẩm Tú cười tươi như hoa tới gần: "Viên ca ca, Ngụy Anh Lạc sắp chết đến nơi rồi, huynh còn không quay đầu nhìn ta sao?"

Động tác thu dọn dừng một chút, Viên Xuân Vọng chậm rãi ngẩng đầu, nheo mắt nói: "Cô nói gì?"

Cẩm Tú dứt khoát ngồi luôn trên bàn, nửa nghiêng người lộ ra đường cong lả lướt trước mắt hắn, cười nói: "Ngụy Anh Lạc bị tố cáo trù ếm Tuệ quý phi, lần này nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, cô ta tuyệt đối chạy không thoát! Ế, Viên ca ca, huynh đi đâu vậy? Chờ ta với..."

Bên trong sở thị vệ.

Trên bàn để một tách trà thơm phức, hương trà tỏa khắp bốn phía. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu lên trên người Phó Hằng. Hắn lật một tờ binh thư trong tay, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng người lạ lẫm, mát lạnh như suối: "Phú Sát Phó Hằng, mau ra đây!"

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, bắt gặp một thiếu niên thái giám có dung mạo cực xinh đẹp đang đứng trước cửa. Hai thị vệ bên cạnh vừa lôi kéo hắn vừa lạnh lùng nói: "Ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào sở thị vệ, còn gọi thẳng tên Phú Sát đại nhân thế hả?"

"Ta là ai không quan trọng." Viên Xuân Vọng nhìn sang Phó Hằng, lạnh lùng nói, "Quan trọng là ...... Ngụy Anh Lạc!"

Phó Hằng giơ tay lên, hai thị vệ đó lập tức buông tay, lui ra cửa.

"Ngươi vừa nhắc tới Ngụy Anh Lạc?" Phó Hằng không đứng dậy mà tựa người vào ghế, hỏi, "Cô ấy gặp chuyện gì sao?"

"Có người tìm được hình nộm ếm bùa trong nhà kho, chỉ định muội ấy là hung thủ giết chết Tuệ quý phi." Viên Xuân Vọng nói, "Hiện giờ, người đã bị áp giải đến Dưỡng Tâm điện, chỉ sợ sẽ bị phán tử hình ngay lập tức."

Nghe đến đó, Phó Hằng không nói hai lời, đứng dậy lao ra cửa trước.

"Ngài muốn giết Ngụy Anh Lạc sao?" Viên Xuân Vọng gào to sau bóng lưng hắn.

Phó Hằng đột nhiên xoay người: "Ngươi có ý gì?"

Viên Xuân Vọng cười lạnh nói: "Đường đường là một ngự tiền thị vệ lại xin tha cho một cung nữ Tân Giả Khố, nếu nói hai người không có tư tình, ai sẽ tin đây?"

Phó Hằng: "Ngươi!"

Viên Xuân Vọng lạnh giọng: "Chuyện này vốn dĩ phải giao cho Thận hình ty xử trí, tại sao lại đưa đến Dưỡng Tâm điện? Phú Sát thị vệ hẳn là hiểu rõ hơn ai khác! Ngài đi đến đó không những vô ích, mà còn chọc tức thiên tử. Đến lúc đó, Ngụy Anh Lạc thật sự chỉ còn đường chết!"

Phó Hằng nghe vậy, sắc mặt hơi chút tái nhợt.

Cưỡi ngựa đánh giặc là điểm mạnh của hắn, cầm kỳ thư họa cũng là sở trường của hắn, nhưng đối mặt kiểu sự việc 'ngươi lừa ta gạt' như vậy, Phó Hằng lòng đầy hoang mang lo sợ, không có chủ ý. Một lúc lâu sau, hắn có chút miệng đắng lưỡi khô cất giọng: "Ngươi có cách nào không?"

"Cách này nằm ở Trường Xuân cung." Viên Xuân Vọng buồn bã nói, "Chỉ có một người có thể cứu Ngụy Anh Lạc."

Phó Hằng nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy con đường đến Trường Xuân cung dài như thế, dài như đi cả suốt một cuộc đời.

"Tỷ tỷ!" 'Bịch' một tiếng, Phó Hằng xông vào tẩm điện, nửa quỳ bên cạnh mép giường, tay nắm chặt tay Hoàng hậu, gấp gáp nói, "Hãy cứu Anh Lạc!"

Nhĩ Tình đang đút thuốc cho Hoàng hậu bị hắn dọa giật nảy mình, khiến chén thuốc trong tay đổ ra ngoài: "Phú Sát thị vệ, ngài thế nào lại..."

Phó Hằng làm như không thấy cô ta, vẫn cầm chặt tay Hoàng hậu, thì thào tha thiết: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, đệ biết tỷ nghe được lời đệ nói, Diệp Thiên Sĩ nói sức khỏe tỷ đang phục hồi dần dần, chỉ là tỷ luôn trốn tránh hiện thực nên không muốn tỉnh lại! Tỷ có nghe đệ nói gì không? Tỷ tỷ!"

Hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, nằm im trên giường.

Giọng nói Phó Hằng càng thêm buồn bã: "Tỷ tỷ! Ngạch nương vì bệnh của tỷ, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ một mắt trở nên mù lòa. A mã cả ngày than ngắn thở dài, không màng công vụ! Còn cả Trường Xuân cung này, tất cả mọi người buồn bã không vui, tù đọng nặng nề! Trước đây tỷ yêu thích Ngụy Anh Lạc như vậy, cô ấy vì tỷ đi báo thù, vì tỷ đi giết người. Hiện giờ cô ấy rơi vào cảnh nguy khốn, tỷ không thể vực dậy tinh thần giúp cô ấy sao?"

Nghe thấy cái tên Ngụy Anh Lạc, Nhĩ Tình buông rèm mi xuống, đáy mắt tối đen như mực, sau đó ngước mắt lên nói: "Phú Sát thị vệ, nương nương vẫn luôn hôn mê, người không nghe thấy gì đâu."

"Không, tỷ có nghe thấy!" Phó Hằng cũng là hết cách. Hắn không thể giúp Anh Lạc, chỉ một người trong thiên hạ có thể cứu Anh Lạc, người này đang ở ngay trước mắt, bất luận thế nào hắn cũng phải đánh thức người đó, "Tỷ tỷ, tỷ đều nghe thấy tất cả, vì sao không chịu tỉnh lại, vì sao tỷ cứ nằm mãi? Vì tỷ không cách nào đối diện lần nữa với nỗi đau mất con, hay tỷ không dám đối mặt với hậu cung không ngừng tranh đoạt? Nhưng tỷ có thể trốn được bao lâu? Trừ phi cả đời tỷ đều nằm trên giường, trừ phi cả đời tỷ làm người vô tri!"

"Phú Sát thị vệ, ngài đừng như vậy. Dù ngài có nói nhiều lần đi nữa, nương nương cũng đều..." Thanh âm Nhĩ Tình đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy khóe mắt Hoàng hậu vương một giọt lệ, những đầu ngón tay cuộn lại cùng lúc, như đang gặp phải một cơn ác mộng, như muốn dùng hết sức lực tránh thoát.

"Tỷ tỷ!" Phó Hằng vui mừng khôn xiết, càng thêm nắm chặt tay tỷ tỷ, tựa như muốn truyền khí lực của mình giúp tỷ chém tan ác mộng, giúp tỷ tỉnh lại, "Cầu xin tỷ, hãy tỉnh lại, hãy tỉnh lại đi! Chỉ có tỷ mới giúp được cô ấy, chỉ có tỷ mới cứu được cô ấy..."

Bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ: "Ngài muốn cứu Ngụy Anh Lạc?"

Phó Hằng sửng sốt quay đầu nhìn qua.

"Nương nương vẫn chưa tỉnh, thời gian không còn kịp nữa ." Nhĩ Tình đặt chén thuốc sang một bên, rút ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch vệt nước dây ra, tiểu thư khuê các nên ngay cả động tác đơn giản cũng lộ nét tao nhã. Cô ta bỏ khăn tay xuống, ngẩng đầu cười nói với Phó Hằng, "Ngài muốn cứu Ngụy Anh Lạc, chỉ có một cách... Cách này rất đơn giản, ta sẽ nói cho ngài biết."

Bầu không khí căng thẳng bao trùm bên trong Dưỡng Tâm điện.

Ngụy Anh Lạc không biết Phó Hằng và Viên Xuân Vọng đang nghĩ cách giúp mình, dù nàng biết cũng sẽ không lẳng lặng ngồi đợi. Nàng trước giờ không thuộc tuýp người khoanh tay chờ chết. Chờ họ tới cứu, chi bằng tự lực!

Nhặt lên rối gỗ từ trên mặt đất, bình tĩnh dò xét một lát, Ngụy Anh Lạc nhẹ sờ nút thắt: "Hoàng thượng, đây là bình kết (**)."

(**) một cách thắt dây cổ xưa của Trung Quốc

Nhàn quý phi: "Bình kết?"

"Bình kết rất dễ tháo ra, chỉ cần hai tay kéo nhẹ ở đây thì gỡ ra rất dễ." Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa làm, quả nhiên, dây thừng cởi ra rất nhanh, sợi dây nằm gọn trong lòng bàn tay.

Lưu ma ma méo miệng: "Vậy thì sao?"

"Thường ngày dù là thêu hoa hay làm việc, bình kết rất dễ tháo ra, vì thế xưa nay nô tỳ không dùng bình kết. Mọi người xem đi!" Ngụy Anh Lạc lấy đầu dây thừng buộc kiểu thắt khác trên cổ hình nộm, "Nô tỳ quen thắt như vậy. Nếu không tin, các vị có thể kiểm tra phẩm thêu của nô tỳ, với cả dây thắt mà nô tỳ từng đụng đến, rốt cuộc là dùng kiểu nào?"

Lưu ma ma cười lạnh: "Cho dù cách thắt khác nhau, cũng chẳng thể chứng minh vật này không liên quan đến ngươi!"

Ngụy Anh Lạc cười một tiếng: "Lưu ma ma, rối gỗ này được tìm thấy ở đâu?"

Lưu ma ma: "Ngay trong nhà kho ngươi đang ở!"

Ngụy Anh Lạc: "Chỗ nào của nhà kho?"

Lưu ma ma: "Nhà kho... Lỗ nhỏ trên vách tường sau đống củi, chuyên dùng để đặt tà vật chán ghét này!"

Ngụy Anh Lạc nở nụ cười: "Tuệ quý phi đã mất hơn hai tháng. Nếu người thật sự bị ta trù ếm, sao ta lại không xử lý chứng cứ, còn giữ cho các ngươi khám xét à?"

Lưu ma ma: "Cái này phải hỏi chính ngươi, chứ ta làm sao biết được!"

Ngụy Anh Lạc: "Được! Cứ coi như ta ngu ngốc, đặc biệt lưu lại vật chứng. Rối gỗ được giấu trong lỗ trên vách tường, mùa hạ nhà kho ẩm ướt ngột ngạt, đến củi cũng ướt nhem hết, vách tường càng rỉ nước mốc meo, nhưng khối gỗ này lại không sao, ngâm trong nước mà chẳng có chút ẩm ướt!"

Sắc mặt Lưu ma ma ngày càng khó coi: "Cái này... Cái này..."

Ngụy Anh Lạc nhìn bà ta chằm chằm: "Đó là bởi vì, con rối gỗ này mới được bỏ vào gần đây!"

Hoằng Lịch thủy chung trầm mặt, chăm chú nhìn Ngụy Anh Lạc, không nói một lời.

Sự việc có điểm kỳ lạ, Nhàn quý phi không thể vờ như không thấy, lập tức quát hỏi: "Lưu ma ma, đây rốt cuộc là sao?"

Lưu ma ma tuôn mồ hôi như mưa: "Chuyện này... nô tỳ cũng không biết!"

Ngụy Anh Lạc: "Chỉ trách bà quá ngu ngốc, chuyện cỏn con thế mà làm cũng không xong, còn có thể làm gì đây? Nhàn quý phi nương nương, việc này nhất định có người sai khiến, xin người đừng tha cho kẻ bụng dạ khó lường này!"

Nhàn quý phi lắc đầu: "Kéo bà ta tới Thận hình ty, nghiêm hình thẩm vấn!"

Lý Ngọc: "Vâng!"

Lý Ngọc phất tay, Lưu ma ma lập tức bị lôi đi. Bà ta kinh hô một tiếng: "Hoàng thượng tha mạng! Nhàn quý phi tha mạng! Nô tỳ biết tội, nô tỳ thật sự biết tội rồi!"

Ngụy Anh Lạc lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Lưu ma ma bị lôi đi xềnh xệch.

Nhàn quý phi: "Nếu nói như vậy, Ngụy Anh Lạc là bị vu oan. Hoàng thượng, có phải nên..."

Nàng vốn tưởng vụ án đến đây coi như kết thúc, nào ngờ Hoằng Lịch cười lạnh một tiếng: "Tội danh trù ếm Quý phi không thể đổ lên đầu ngươi. Vậy thân là cung nữ nội đình tư thông với ngự tiền thị vệ thì sao?"

Ngụy Anh Lạc khẽ ngẩn người, bất chợt nhìn về phía Hoằng Lịch.

Nhàn quý phi giật mình: "Hoàng thượng, chuyện này liên quan đến thanh danh cung nữ, không phải chuyện nhỏ, nếu như không có chứng cứ..."

Hoằng Lịch nói rõ từng câu từng chữ: "Trẫm tận mắt chứng kiến! Người đâu, giam giữ cô ta ở Thận hình ty!"

Bọn thái giám tới gần, Ngụy Anh Lạc đứng dậy, không chút do dự bước ra ngoài.

Hoằng Lịch: "Đứng lại!"

Ngụy Anh Lạc dừng bước.

Sắc mặt Hoằng Lịch cực kỳ u ám, rõ ràng chính hắn hạ lệnh, nhưng bây giờ mơ hồ có chút hối hận: "Vừa rồi còn nói năng hùng hồn, tại sao bây giờ không biện giải cho mình nữa?"

Giống như chỉ cần nàng giải thích, hắn sẽ tin, sau đó trả tự do cho nàng.

Nhưng Ngụy Anh Lạc chỉ cúi đầu giây lát, sau cùng nhẹ nhàng trả lời: "... Hoàng thượng đã tận mắt nhìn thấy, nô tỳ không còn gì để nói."

Tay phải bấu chặt tay vịn của ghế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng Hoằng Lịch lại làm ra vẻ không chút để tâm, thản nhiên nói: "Hay cho câu không có gì để nói. Dẫn đi!"

Ngụy Anh Lạc thở dài một hơi, bị thái giám kéo lôi xuống dưới. Hoằng Lịch vẫn luôn dõi theo bóng lưng nàng. Ngồi bên cạnh, Nhàn quý phi cúi đầu nhìn từng gân xanh trên mu bàn tay hắn, như đang suy tư điều gì.

"Hoàng thượng." Lý Ngọc chợt từ bên ngoài chạy vào, "Phú Sát thị vệ đến."

"Hắn tới làm gì?" Hoằng Lịch cười lạnh một tiếng, buột miệng nói, "Chẳng lẽ muốn cầu trẫm tha thứ cho nữ nhân kia?"

Ý thức được mình lỡ lời, hắn lập tức ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa. Nhàn quý phi là một người thông minh, làm bộ như không nghe thấy, cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi một lúc trong Dưỡng Tâm điện, sau đó lấy cớ phải xử lý sự vụ trong cung, dẫn theo đám người Trân Nhi rời đi.

Nhàn quý phi đi rồi, Hoằng Lịch mới mở miệng lần nữa: "Người đâu? Còn ở bên ngoài sao?"

Lý Ngọc đi rồi quay lại, trả lời: "Còn quỳ ở bên ngoài ạ."

Hoằng Lịch nở nụ cười lạnh, gần như giận chó đánh mèo nói: "Cứ để hắn quỳ!"

Lý Ngọc do dự một chút: "Hoàng thượng... Ngài ấy nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"

"Còn có chuyện gì quan trọng hơn chứ?" Hoằng Lịch lạnh nhạt nói, "Không phải là vì nữ nhân kia sao? Nói với hắn, Ngụy Anh Lạc dâm loạn cung đình, trẫm tuyệt đối không tha!"

Lý Ngọc: "Vâng!"

Lý Ngọc đang định lui ra ngoài, sau lưng bỗng vang lên một tiếng: "Khoan đã!"

Trong nội viện Dưỡng Tâm điện, Phó Hằng đang quỳ trên đất. Hắn lẳng lặng đợi đã lâu, không đợi được Hoằng Lịch truyền gọi, mà thay vào đó là một đôi giày màu vàng sáng tới gần.

"Phó Hằng!" Hoằng Lịch từ trên cao nhìn xuống hắn, "Phó Hằng, khanh quỳ vì cái gì? Quỳ vì ai?"

Phó Hằng hít sâu một hơi, cúi sấp trước mặt hắn: "Hoàng thượng, nô tài đến xin được chỉ hôn!"

"Khanh muốn cưới Ngụy Anh Lạc?" Hoằng Lịch không biết vì sao bản thân lại tức giận như vậy, cho nên hắn không muốn nghe đối phương nói tiếp, đáp trả gọn gàng dứt khoát như chém đinh chặt sắt, "Nói cho khanh biết, tuyệt đối không có khả năng, trẫm không cho phép! Lần này, trẫm phải lấy đầu Ngụy Anh Lạc, chấn chỉnh cung quy!"

Hoằng Lịch xoay người bỏ đi, đang được nửa đường, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng: "Hoàng thượng từng ban hôn cho nô tài, nô tài sao dám lấy người khác?"

Hoằng Lịch dừng bước, chậm rãi xoay người: "Khanh nói gì?"

"Nô tài... nguyện tuân theo ý chỉ của thánh thượng." Phó Hằng vẫn cúi sấp mặt trên đất, che giấu vẻ mặt thống khổ, "Cưới cháu gái của Hình bộ thượng thư Lai Bảo Hỉ Tháp Lạp Thị – Nhĩ Tình!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia